Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Biết Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ chính thức ở bên nhau, mẹ anh phân biệt đối xử rõ ràng, mỗi câu bà nói đều giành ưu tiên cho "con dâu tương lai", có đồ ăn ngon hay món đồ nào tốt cũng cho An Hạ tất.
Thời gian thi cử gấp rút, An Hạ càng cuống cuồng bao nhiêu thì Điếu Trạch Nghiễn lại thảnh thơi bấy nhiêu. Hai người như hai thái cực, một nóng một lạnh, cái lạnh của Điếu Trạch Nghiễn dập tắt cái nóng của An Hạ.
Kể từ hôm lễ tốt nghiệp, Điếu Trạch Nghiễn thay đổi kỳ lạ, từ ánh mắt đến lời nói ngọt ngào như rót mật, chính điều đó khiến An Hạ kỳ thị anh ra mặt.
Địa điểm thi cùng một trường, duy nhất có An Hạ và Từ Tuấn Hạo chung phòng, phòng Điếu Trạch Nghiễn tận lầu đối diện, An Nhiên cách phòng thi của Điếu Trạch Nghiễn một phòng.
Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo thi trong hai ngày, riêng An Hạ và An Nhiên kéo sang tận ngày thứ ba do thi môn Xã hội xếp cuối.
Hôm thi ngày cuối cùng, An Hạ do nhiều ngày lo lắng, thêm việc ăn uống không vô mà dẫn đến đau bao tử, trong suốt gần hai tiếng thi môn cuối, bị nhiều cơn đau hành hạ An Hạ cắn môi dưới nhịn đau, cố gắng hoàn thành thật tốt.
Kết thúc hai tiếng đồng hồ, An Hạ như thoát khỏi cực hình, cảm giác cơn đau cũng vơi đi bớt.
Lúc rời phòng, mặt mũi An Hạ xanh xao dọa An Nhiên một phen hú vía, An Hạ rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường bên ngoài, cơn đau chỉ lâu lâu mới nhói lên một lần.
An Nhiên khoác tay đỡ An Hạ, lo lắng hỏi: "An Hạ, cậu ổn không? Hay chúng ta đi bệnh viện?"
An Hạ mệt mỏi lắc đầu, gượng nói: "Không sao, mình về nhà uống thuốc là được rồi"
Hai cô gái còn chưa bước ra khỏi cổng trường, Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đã xuất hiện. Điếu Trạch Nghiễn vừa nhìn đã biết An Hạ có vấn đề, đôi mày anh cau nhẹ bước nhanh đến ôm lấy vai cô, vừa mở miệng định hỏi An Nhiên đã nói cho anh biết An Hạ bị đau bao tử.
Anh không nói không rằng lập tức đưa An Hạ đến bệnh viện không cần hỏi ý qua cô.
Trong phòng bệnh, Hồ Ý nhìn An Hạ đang say giấc trên giường, cô kéo Điếu Trạch Nghiễn ra gần cửa, hào hứng hỏi nhỏ: "Dì nghe mẹ con nói cô bé này là con dâu tương lai của chị ấy sao? Hèn gì lần trước bày trò giữ con gái nhà người ta như vậy, nếm phải mùi vị yêu đương, cảm giác thế nào?"
Điếu Trạch Nghiễn cười lạnh đầy khinh bỉ, cố ý châm chọc Hồ Ý: "Dì nhìn lại mình đi, hai mươi tám năm có ai đếm xỉa tới không?"
"Con" Hồ Ý tức giận đánh vào tay anh, trừng mắt cảnh cáo, nhắc nhở Điếu Trạch Nghiễn trước khi rời đi: "Nếu không yên tâm, để cô bé ở lại đêm nay"
Đợi Hồ Ý rời khỏi, Điếu Trạch Nghiễn đóng cửa quay lại trong phòng ngồi xuống ghế, chăm chú quan sát An Hạ.
Sau một giấc, An Hạ mở mắt dậy, cô mơ màng nhìn xung quanh, chạm ngay ánh mắt tăm tối của Điếu Trạch Nghiễn, cô vội tránh mắt đi, lại va vào bình nước đang truyền vào tay cô. An Hạ ngớ người, ngây ngô hỏi: "Đau bao tử cũng truyền nước biển?"
Tiếng thở dài bất lực của Điếu Trạch Nghiễn trong căn phòng yên tĩnh, giọng anh càu nhàu: "Cơ thể em bị suy nhược nên mới phải truyền dịch"
"Suy nhược?"
Điếu Trạch Nghiễn đứng dậy, chống tay bên đầu An Hạ nhìn cô, biểu cảm không mấy vui: "Trong người không khỏe phải nói, lỡ như ngất xỉu ngoài đường thì sao? Rốt cuộc trong đầu em có cái gì trong đó, cái gì cũng một mình chịu đựng... nói em còn cười?"
Cảm giác có một người lo lắng đến nổi giận thật sự rất hạnh phúc, An Hạ không chỉ cười mà còn cười rất tươi.
"Đúng là..." Điếu Trạch Nghiễn không còn nào để nói, đành phải chịu thua trước sự đáng yêu của An Hạ.
"Trạch Nghiễn, tôi muốn xuất viện"
Không có tiếng trả lời, An Hạ ngơ mặt nhìn anh ngồi xuống ghế, không có chút nào là quan tâm đến lời cô nói. Lại giở trò này ra, An Hạ hiểu ý liền nói lại: "Trạch Nghiễn, tô... chúng ta xuất viện đi"
Điếu Trạch Nghiễn vẫn tiếp tục làm lơ, chỉ lo lướt điện thoại, An Hạ thở ra một hơi, uể oải nói: "Trạch Nghiễn, em muốn xuất viện"
"Được" Điếu Trạch Nghiễn lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng đi làm thủ tục, gương mặt mang theo nụ cười ngọt ngào ra ngoài.
Sau khi An Hạ được y tá rút kim truyền khỏi tay, Điếu Trạch Nghiễn cũng về tới, anh mang thuốc đã lấy đưa cô ra về.
Về đến nhà An Hạ ăn qua loa một chút, uống thuốc xong liền trở về phòng ngủ. So với Điếu Trạch Nghiễn, mẹ anh còn lo nhiều hơn, còn bảo thím Vu mua nhiều đồ về tẩm bổ cho cô, bà còn gọi điện cho bạn ở nước ngoài gửi thuốc bổ về.
Ngủ thẳng đến tối, An Hạ thức dậy đi tắm rửa, lúc ra khỏi toilet thì Điếu Trạch Nghiễn đã ở trong phòng, trên bàn còn nghi ngút khói thức ăn.
"Còn đau không?" Điếu Trạch Nghiễn ân cần hỏi han, anh bước đến gần chổ An Hạ.
An Hạ lắc đầu, ngồi xuống ghế cạnh bàn, ánh mắt không rời tô cháo trên bàn: "Hết rồi"
"Vậy thì tốt" Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Tốt nghiệp rồi, chúng ta đi hẹn hò thôi!"
"Không đi" An Hạ thẳng thừng từ chối.
Điếu Trạch Nghiễn dựa người vào bàn, hai tay ung dung đút túi quần, bâng quơ hỏi: "Vậy còn về quê?"
"Đương nhiên là phải đi rồi"
"Đồ vô tâm" Điếu Trạch Nghiễn giận dỗi quay mặt đi, anh đi đến giường An Hạ nằm ạch xuống.
An Hạ mỉm cười, liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn một cái rồi múc cháo ăn, vừa nếm vào đã cảm thấy ngọt ngọt.
Bổ sung thêm vào nỗi sợ của An Hạ, đồ ăn Điếu Trạch Nghiễn nấu.
Thời gian thi cử gấp rút, An Hạ càng cuống cuồng bao nhiêu thì Điếu Trạch Nghiễn lại thảnh thơi bấy nhiêu. Hai người như hai thái cực, một nóng một lạnh, cái lạnh của Điếu Trạch Nghiễn dập tắt cái nóng của An Hạ.
Kể từ hôm lễ tốt nghiệp, Điếu Trạch Nghiễn thay đổi kỳ lạ, từ ánh mắt đến lời nói ngọt ngào như rót mật, chính điều đó khiến An Hạ kỳ thị anh ra mặt.
Địa điểm thi cùng một trường, duy nhất có An Hạ và Từ Tuấn Hạo chung phòng, phòng Điếu Trạch Nghiễn tận lầu đối diện, An Nhiên cách phòng thi của Điếu Trạch Nghiễn một phòng.
Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo thi trong hai ngày, riêng An Hạ và An Nhiên kéo sang tận ngày thứ ba do thi môn Xã hội xếp cuối.
Hôm thi ngày cuối cùng, An Hạ do nhiều ngày lo lắng, thêm việc ăn uống không vô mà dẫn đến đau bao tử, trong suốt gần hai tiếng thi môn cuối, bị nhiều cơn đau hành hạ An Hạ cắn môi dưới nhịn đau, cố gắng hoàn thành thật tốt.
Kết thúc hai tiếng đồng hồ, An Hạ như thoát khỏi cực hình, cảm giác cơn đau cũng vơi đi bớt.
Lúc rời phòng, mặt mũi An Hạ xanh xao dọa An Nhiên một phen hú vía, An Hạ rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường bên ngoài, cơn đau chỉ lâu lâu mới nhói lên một lần.
An Nhiên khoác tay đỡ An Hạ, lo lắng hỏi: "An Hạ, cậu ổn không? Hay chúng ta đi bệnh viện?"
An Hạ mệt mỏi lắc đầu, gượng nói: "Không sao, mình về nhà uống thuốc là được rồi"
Hai cô gái còn chưa bước ra khỏi cổng trường, Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đã xuất hiện. Điếu Trạch Nghiễn vừa nhìn đã biết An Hạ có vấn đề, đôi mày anh cau nhẹ bước nhanh đến ôm lấy vai cô, vừa mở miệng định hỏi An Nhiên đã nói cho anh biết An Hạ bị đau bao tử.
Anh không nói không rằng lập tức đưa An Hạ đến bệnh viện không cần hỏi ý qua cô.
Trong phòng bệnh, Hồ Ý nhìn An Hạ đang say giấc trên giường, cô kéo Điếu Trạch Nghiễn ra gần cửa, hào hứng hỏi nhỏ: "Dì nghe mẹ con nói cô bé này là con dâu tương lai của chị ấy sao? Hèn gì lần trước bày trò giữ con gái nhà người ta như vậy, nếm phải mùi vị yêu đương, cảm giác thế nào?"
Điếu Trạch Nghiễn cười lạnh đầy khinh bỉ, cố ý châm chọc Hồ Ý: "Dì nhìn lại mình đi, hai mươi tám năm có ai đếm xỉa tới không?"
"Con" Hồ Ý tức giận đánh vào tay anh, trừng mắt cảnh cáo, nhắc nhở Điếu Trạch Nghiễn trước khi rời đi: "Nếu không yên tâm, để cô bé ở lại đêm nay"
Đợi Hồ Ý rời khỏi, Điếu Trạch Nghiễn đóng cửa quay lại trong phòng ngồi xuống ghế, chăm chú quan sát An Hạ.
Sau một giấc, An Hạ mở mắt dậy, cô mơ màng nhìn xung quanh, chạm ngay ánh mắt tăm tối của Điếu Trạch Nghiễn, cô vội tránh mắt đi, lại va vào bình nước đang truyền vào tay cô. An Hạ ngớ người, ngây ngô hỏi: "Đau bao tử cũng truyền nước biển?"
Tiếng thở dài bất lực của Điếu Trạch Nghiễn trong căn phòng yên tĩnh, giọng anh càu nhàu: "Cơ thể em bị suy nhược nên mới phải truyền dịch"
"Suy nhược?"
Điếu Trạch Nghiễn đứng dậy, chống tay bên đầu An Hạ nhìn cô, biểu cảm không mấy vui: "Trong người không khỏe phải nói, lỡ như ngất xỉu ngoài đường thì sao? Rốt cuộc trong đầu em có cái gì trong đó, cái gì cũng một mình chịu đựng... nói em còn cười?"
Cảm giác có một người lo lắng đến nổi giận thật sự rất hạnh phúc, An Hạ không chỉ cười mà còn cười rất tươi.
"Đúng là..." Điếu Trạch Nghiễn không còn nào để nói, đành phải chịu thua trước sự đáng yêu của An Hạ.
"Trạch Nghiễn, tôi muốn xuất viện"
Không có tiếng trả lời, An Hạ ngơ mặt nhìn anh ngồi xuống ghế, không có chút nào là quan tâm đến lời cô nói. Lại giở trò này ra, An Hạ hiểu ý liền nói lại: "Trạch Nghiễn, tô... chúng ta xuất viện đi"
Điếu Trạch Nghiễn vẫn tiếp tục làm lơ, chỉ lo lướt điện thoại, An Hạ thở ra một hơi, uể oải nói: "Trạch Nghiễn, em muốn xuất viện"
"Được" Điếu Trạch Nghiễn lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng đi làm thủ tục, gương mặt mang theo nụ cười ngọt ngào ra ngoài.
Sau khi An Hạ được y tá rút kim truyền khỏi tay, Điếu Trạch Nghiễn cũng về tới, anh mang thuốc đã lấy đưa cô ra về.
Về đến nhà An Hạ ăn qua loa một chút, uống thuốc xong liền trở về phòng ngủ. So với Điếu Trạch Nghiễn, mẹ anh còn lo nhiều hơn, còn bảo thím Vu mua nhiều đồ về tẩm bổ cho cô, bà còn gọi điện cho bạn ở nước ngoài gửi thuốc bổ về.
Ngủ thẳng đến tối, An Hạ thức dậy đi tắm rửa, lúc ra khỏi toilet thì Điếu Trạch Nghiễn đã ở trong phòng, trên bàn còn nghi ngút khói thức ăn.
"Còn đau không?" Điếu Trạch Nghiễn ân cần hỏi han, anh bước đến gần chổ An Hạ.
An Hạ lắc đầu, ngồi xuống ghế cạnh bàn, ánh mắt không rời tô cháo trên bàn: "Hết rồi"
"Vậy thì tốt" Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Tốt nghiệp rồi, chúng ta đi hẹn hò thôi!"
"Không đi" An Hạ thẳng thừng từ chối.
Điếu Trạch Nghiễn dựa người vào bàn, hai tay ung dung đút túi quần, bâng quơ hỏi: "Vậy còn về quê?"
"Đương nhiên là phải đi rồi"
"Đồ vô tâm" Điếu Trạch Nghiễn giận dỗi quay mặt đi, anh đi đến giường An Hạ nằm ạch xuống.
An Hạ mỉm cười, liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn một cái rồi múc cháo ăn, vừa nếm vào đã cảm thấy ngọt ngọt.
Bổ sung thêm vào nỗi sợ của An Hạ, đồ ăn Điếu Trạch Nghiễn nấu.
Bình luận facebook