Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Nghe những lời lạnh nhạt khó thấu của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ thẫn thờ nhìn anh, cô luôn hy vọng những gì đang xảy ra chỉ là một trò đùa của anh để chọc phá. Trong lòng An Hạ một mảng trống rỗng, không ngờ cái ngày cô từng mong muốn bước ra khỏi cuộc sống của anh lại diễn ra vào lúc cô nhận ra giá trị của anh trong lòng mình.
Mặc kệ là thật hay giả, nếu như số phận đã an bài, An Hạ chỉ còn nghĩ đến mỗi việc nhân cơ hội này rời đi, trả lại cho Điếu Trạch Nghiễn một đời tự do tự tại không bị cô mang đến nhiều phiền phức.
"Trạch Nghiễn, cậu có nhớ chúng ta đã từng nói nếu cậu không buông tay thì tôi sẽ không buông tay không?"
Điếu Trạch Nghiễn chợt cau mày khó chịu, cáu gắt nói thẳng: "Điếu Trạch Nghiễn tôi lại đi thề non hẹn biển với cậu? Có ảo tưởng thì kiếm kẻ ngu ngốc mà cùng cậu diễn"
"Trạch Nghiễn!". Đam Mỹ Hài
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đồng loạt lên giọng giận dữ, cho dù là anh mất trí nhưng những lời nói đó có thể khiến An Hạ bị tổn thương.
Nước mắt An Hạ rơi xuống, đôi môi cong lên đầy gượng gạo, có lẽ cô không đủ quan trọng để để lại ấn tượng sâu đậm trong Điếu Trạch Nghiễn, cô chua xót lừa dối hiện thực, lừa dối chính bản thân mình: "Phải, mối quan hệ tốt đẹp trước đây của tôi và cậu chỉ là giả"
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn lẫn Từ Tuấn Hạo đều kinh ngạc nhìn về An Hạ, nét mặt kiêu ngạo của Điếu Trạch Nghiễn dành cho An Hạ vẫn không hề thay đổi.
An Hạ thở dài một hơi nặng nhọc, mệt mỏi cất lời: "Dì, chú, con xin phép về nhà trước"
An Hạ vừa quay lưng cất bước đi, phía sau lưng liền truyền đến những tiếng gọi bất lực của bố mẹ anh và Từ Tuấn Hạo.
Trở về nhà, An Hạ lên phòng nằm trên giường khóc một mình, cô đã từng muốn rời khỏi Điếu Trạch Nghiễn nhưng đến tận giây phút cô đang sống, cô lại không muốn rời khỏi anh.
Suốt những ngày Điếu Trạch Nghiễn nằm viện, An Hạ ở nhà thường xuyên ở trong tình trạng thất thần, ngồi bất động một chổ không chớp mắt, đôi khi rơi nước mắt mà bản thân chẳng hề hay biết.
Những lúc không điều khiển được bản thân, An Hạ vô thức đi đến bệnh viện xem Điếu Trạch Nghiễn như thế nào, cô luôn nấp sau vách tường trong phòng bệnh lén nhìn anh, anh rất bình thản và vui vẻ khi không có cô bên cạnh.
Sau một tuần Điếu Trạch Nghiễn được xuất viện về nhà, An Hạ tranh thủ trước khi chạm mặt anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc, nếu gặp rồi cô chỉ sợ không còn đủ dũng khí để rời đi.
Lúc nhìn những chiếc cúp và huy chương của Điếu Trạch Nghiễn trong tủ kính, An Hạ thật lòng không muốn buông bỏ, những ký ức đẹp đẽ của cả hai vẫn còn nguyên vẹn trong tiềm thức của cô.
Đáng lẽ ra đến bốn giờ chiều Điếu Trạch Nghiễn mới về nhà, không ngờ mới hơn mười giờ sáng anh đã quay về.
Vào đến cửa, Điếu Trạch Nghiễn đi thẳng lên lầu vào phòng An Hạ, bắt gặp cô đang đứng trước tủ trưng cúp khóc. Điếu Trạch Nghiễn bước đến kéo An Hạ đối diện với anh, An Hạ bất ngờ không nghĩ anh trở về sớm hơn dự định, cô vội vàng lau nước mắt đang chảy dài trên mặt.
An Hạ còn chưa khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Điếu Trạch Nghiễn, anh bỗng giơ điện thoại lên cho cô xem, trên màn hình phát đoạn clip cô tỏ tình anh ở buổi lễ tốt nghiệp.
An Hạ căng thẳng nhìn Điếu Trạch Nghiễn, mặt mày anh cau có bất mãn: "Rốt cuộc cậu đã làm gì để tôi có thể đồng ý hẹn hò với cậu?"
An Hạ lắc đầu phủ nhận, giả vờ cho đến cùng: "Cái đó chỉ là giả, chúng ta... chỉ diễn"
Điếu Trạch Nghiễn không vội phản bác, liền bật một clip khác lên đưa lên cho An Hạ xem, đoạn clip được anh quay lén vào buổi tối sinh nhật mười tám tuổi của An Hạ, anh bất ngờ hôn cô.
"Cái này cũng là diễn?"
"Cái đó..."
Giọng An Hạ run lên vì cảm xúc dâng trào, Điếu Trạch Nghiễn không đợi cô giải thích mà trực tiếp kéo đầu cô lại gần hôn lên môi cô. Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, Điếu Trạch Nghiễn lúc rời nụ hôn trở nên hoang mang: "Khốn kiếp, chẳng lẽ là thật?"
Tự lầm bầm xong Điếu Trạch Nghiễn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn An Hạ, đành tạm thời chấp nhận hiện thực: "Chuyện tôi với cậu có thật sự hẹn hò hay không tạm thời không bàn luận, đợi khi nào tôi nhớ lại hãy tính"
Nói rồi Điếu Trạch Nghiễn quay lưng ra ngoài, bước chân đang đi một đường thẳng bỗng xoay ngược lại, giở giọng cảnh cáo An Hạ: "Nếu như mọi người đều biết tôi với cậu hẹn hò thì cậu hãy làm cho tốt thân phận của mình, nếu cậu dám biến chuyện này kéo tôi thành trò cười, tôi nhất định tính sổ tất cả lên người cậu"
"Đợi đã" An Hạ lên tiếng ngăn bước Điếu Trạch Nghiễn, anh không tự nguyện xoay nửa đầu chờ đợi, cô lo lắng hỏi: "Ý của cậu vẫn muốn tôi làm bạn gái cậu?"
"Chẳng lẽ cậu muốn làm mẹ tôi?"
Cánh cửa đóng rầm lại khiến An Hạ giật mình tỉnh táo, cô còn nghĩ Điếu Trạch Nghiễn sẽ chia tay nhưng diễn biến lại hoàn toàn đi ngược lại với tưởng tượng của cô. An Hạ ngẩn ngơ nhìn đống quần áo vừa xếp nằm ngay ngắn trong hành lý, e là tạm thời định mệnh vẫn chưa cho cô con đường để rời khỏi cuộc sống của anh.
Mặc kệ là thật hay giả, nếu như số phận đã an bài, An Hạ chỉ còn nghĩ đến mỗi việc nhân cơ hội này rời đi, trả lại cho Điếu Trạch Nghiễn một đời tự do tự tại không bị cô mang đến nhiều phiền phức.
"Trạch Nghiễn, cậu có nhớ chúng ta đã từng nói nếu cậu không buông tay thì tôi sẽ không buông tay không?"
Điếu Trạch Nghiễn chợt cau mày khó chịu, cáu gắt nói thẳng: "Điếu Trạch Nghiễn tôi lại đi thề non hẹn biển với cậu? Có ảo tưởng thì kiếm kẻ ngu ngốc mà cùng cậu diễn"
"Trạch Nghiễn!". Đam Mỹ Hài
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đồng loạt lên giọng giận dữ, cho dù là anh mất trí nhưng những lời nói đó có thể khiến An Hạ bị tổn thương.
Nước mắt An Hạ rơi xuống, đôi môi cong lên đầy gượng gạo, có lẽ cô không đủ quan trọng để để lại ấn tượng sâu đậm trong Điếu Trạch Nghiễn, cô chua xót lừa dối hiện thực, lừa dối chính bản thân mình: "Phải, mối quan hệ tốt đẹp trước đây của tôi và cậu chỉ là giả"
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn lẫn Từ Tuấn Hạo đều kinh ngạc nhìn về An Hạ, nét mặt kiêu ngạo của Điếu Trạch Nghiễn dành cho An Hạ vẫn không hề thay đổi.
An Hạ thở dài một hơi nặng nhọc, mệt mỏi cất lời: "Dì, chú, con xin phép về nhà trước"
An Hạ vừa quay lưng cất bước đi, phía sau lưng liền truyền đến những tiếng gọi bất lực của bố mẹ anh và Từ Tuấn Hạo.
Trở về nhà, An Hạ lên phòng nằm trên giường khóc một mình, cô đã từng muốn rời khỏi Điếu Trạch Nghiễn nhưng đến tận giây phút cô đang sống, cô lại không muốn rời khỏi anh.
Suốt những ngày Điếu Trạch Nghiễn nằm viện, An Hạ ở nhà thường xuyên ở trong tình trạng thất thần, ngồi bất động một chổ không chớp mắt, đôi khi rơi nước mắt mà bản thân chẳng hề hay biết.
Những lúc không điều khiển được bản thân, An Hạ vô thức đi đến bệnh viện xem Điếu Trạch Nghiễn như thế nào, cô luôn nấp sau vách tường trong phòng bệnh lén nhìn anh, anh rất bình thản và vui vẻ khi không có cô bên cạnh.
Sau một tuần Điếu Trạch Nghiễn được xuất viện về nhà, An Hạ tranh thủ trước khi chạm mặt anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc, nếu gặp rồi cô chỉ sợ không còn đủ dũng khí để rời đi.
Lúc nhìn những chiếc cúp và huy chương của Điếu Trạch Nghiễn trong tủ kính, An Hạ thật lòng không muốn buông bỏ, những ký ức đẹp đẽ của cả hai vẫn còn nguyên vẹn trong tiềm thức của cô.
Đáng lẽ ra đến bốn giờ chiều Điếu Trạch Nghiễn mới về nhà, không ngờ mới hơn mười giờ sáng anh đã quay về.
Vào đến cửa, Điếu Trạch Nghiễn đi thẳng lên lầu vào phòng An Hạ, bắt gặp cô đang đứng trước tủ trưng cúp khóc. Điếu Trạch Nghiễn bước đến kéo An Hạ đối diện với anh, An Hạ bất ngờ không nghĩ anh trở về sớm hơn dự định, cô vội vàng lau nước mắt đang chảy dài trên mặt.
An Hạ còn chưa khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Điếu Trạch Nghiễn, anh bỗng giơ điện thoại lên cho cô xem, trên màn hình phát đoạn clip cô tỏ tình anh ở buổi lễ tốt nghiệp.
An Hạ căng thẳng nhìn Điếu Trạch Nghiễn, mặt mày anh cau có bất mãn: "Rốt cuộc cậu đã làm gì để tôi có thể đồng ý hẹn hò với cậu?"
An Hạ lắc đầu phủ nhận, giả vờ cho đến cùng: "Cái đó chỉ là giả, chúng ta... chỉ diễn"
Điếu Trạch Nghiễn không vội phản bác, liền bật một clip khác lên đưa lên cho An Hạ xem, đoạn clip được anh quay lén vào buổi tối sinh nhật mười tám tuổi của An Hạ, anh bất ngờ hôn cô.
"Cái này cũng là diễn?"
"Cái đó..."
Giọng An Hạ run lên vì cảm xúc dâng trào, Điếu Trạch Nghiễn không đợi cô giải thích mà trực tiếp kéo đầu cô lại gần hôn lên môi cô. Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, Điếu Trạch Nghiễn lúc rời nụ hôn trở nên hoang mang: "Khốn kiếp, chẳng lẽ là thật?"
Tự lầm bầm xong Điếu Trạch Nghiễn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn An Hạ, đành tạm thời chấp nhận hiện thực: "Chuyện tôi với cậu có thật sự hẹn hò hay không tạm thời không bàn luận, đợi khi nào tôi nhớ lại hãy tính"
Nói rồi Điếu Trạch Nghiễn quay lưng ra ngoài, bước chân đang đi một đường thẳng bỗng xoay ngược lại, giở giọng cảnh cáo An Hạ: "Nếu như mọi người đều biết tôi với cậu hẹn hò thì cậu hãy làm cho tốt thân phận của mình, nếu cậu dám biến chuyện này kéo tôi thành trò cười, tôi nhất định tính sổ tất cả lên người cậu"
"Đợi đã" An Hạ lên tiếng ngăn bước Điếu Trạch Nghiễn, anh không tự nguyện xoay nửa đầu chờ đợi, cô lo lắng hỏi: "Ý của cậu vẫn muốn tôi làm bạn gái cậu?"
"Chẳng lẽ cậu muốn làm mẹ tôi?"
Cánh cửa đóng rầm lại khiến An Hạ giật mình tỉnh táo, cô còn nghĩ Điếu Trạch Nghiễn sẽ chia tay nhưng diễn biến lại hoàn toàn đi ngược lại với tưởng tượng của cô. An Hạ ngẩn ngơ nhìn đống quần áo vừa xếp nằm ngay ngắn trong hành lý, e là tạm thời định mệnh vẫn chưa cho cô con đường để rời khỏi cuộc sống của anh.
Bình luận facebook