Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Trên suốt đường đi An Hạ im lặng không nói lời nào, Điếu Trạch Nghiễn thỉnh thoảng liếc nhìn, ánh mắt cô lơ đễnh để tâm ngoài cửa sổ, anh thừa biết cô chắc chắn vì chuyện của Từ Tuấn Hạo và An Nhiên mới suy nghĩ nghiêm túc như kẻ mất hồn. Anh lên tiếng phân dời sự chú ý của cô, trong ý mang sự không hài lòng vì An Hạ bận tâm chuyện không đâu: “Em quản nhiều như vậy làm gì, dù gì Tuấn Hạo với Khả Vi cũng không có khả năng”
An Hạ nghi hoặc xoay đầu nhìn Điếu Trạch Nghiễn: "Sao anh biết?”
“Tuấn Hạo thích An Nhiên, Khả Vi thích a...”
Nói nửa chừng Điếu Trạch Nghiễn phát hiện bản thân lỡ miệng nói điều không nên nói, bắt gặp gương mặt vừa ngạc nhiên vừa sốc của An Hạ, anh biết mình đã đi một bước sai.
“Anh biết Khả Vi thích anh?” An Hạ thất thần hỏi.
Chuyện cũng đã lỡ, giấu cũng chẳng được bao lâu, Điếu Trạch Nghiễn thừa nhận: “Phải, Khả Vi đã nói thích anh ở bệnh viện”
An Hạ không nhịn được bật cười lạnh trong đôi mắt rướm lệ, giọng cô run lên vì kiềm nén cảm xúc trong lòng, thái độ đối với việc này vô cùng cứng rắn. Điếu Trạch Nghiễn từng hứa với An Hạ sẽ không dính líu đến cô gái nào nữa sau chuyện của Joie, nếu như lời hứa đó của anh bị phá bỏ, cô cũng sẽ buông tay anh trước.
Trong đầu An Hạ chợt thoáng lên suy nghĩ, lập tức lên tiếng hỏi anh: “Anh có thích Khả Vi không?”
“Không” Điếu Trạch Nghiễn chưa nghĩ đã đáp ngay một cách dứt khoát.
“Tại sao?”
“Không có cảm giác”
Mi mắt An Hạ khẽ chớp nhẹ, gương mặt hiện lên cả một bầu trời tâm sự, thờ ơ nói: “Em hy vọng những gì anh nói là thật. Không đúng, phải là thật”
Đôi mày Điếu Trạch Nghiễn cau lại, khó hiểu nhìn An Hạ cúi đầu bên cạnh.
Về đến nhà, An Hạ xuống xe đi thẳng vào nhà, lên phòng thay đồ xong liền tắt đèn chui vào trong chăn. Linh cảm của cô trước nay chưa từng sai, mối quan hệ giữa Điếu Trạch Nghiễn và Khả Vi có lẽ không còn dừng lại ở mức bạn bè thông thường.
Khả Vi biết Điếu Trạch Nghiễn đã quên đi mối quan hệ của anh và An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn biết Khả Vi thích anh, hai người họ sau này vẫn sẽ tiếp tục gặp nhau, cùng nhau đến lớp đến khoa, chẳng lâu sau đó An Hạ sẽ không còn cơ hội để ảo tưởng hạnh phúc ở bên cạnh anh.
Năm phút sau cửa phòng An Hạ đột ngột mở ra, Điếu Trạch Nghiễn bật đèn đi đến đè lên người An Hạ, môi kề sát xương hàm cô thỏ thẻ: “An Hạ, bây giờ anh chơi game”
An Hạ bị sức nặng của Điếu Trạch Nghiễn làm cho không thở nổi, cô dồn lực vào hai tay đẩy anh ra, cơn giận trong lòng vốn chưa nguôi, lạnh nhạt đáp: "Anh chơi đi, nói với em làm gì?!"
"Anh không muốn ở một mình"
An Hạ ngớ người trước câu nói của Điếu Trạch Nghiễn, đôi môi anh chạm vào mặt cô, chợt thì thầm đầy ám muội: "Qua phòng anh một lát"
“Em mệt” An Hạ nghĩ ngợi vẫn không buông bỏ được khó chịu trong lòng, phũ phàng từ chối ý anh.
Trước thái độ hờ hững giận dỗi của An Hạ, sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn vẫn bình thản như thường nhưng trong đáy mắt hiện lên sự sâu xa, bàn tay chậm rãi luồng dưới áo An Hạ nhẹ nhàng mơn trớn.
Đối với việc động chạm da thịt nơi kín đáo, An Hạ cực kỳ mẫn cảm, tay Điếu Trạch Nghiễn chạm vào cơ thể cô lập tức run lên. Cô vội giữ chặt tay Điếu Trạch Nghiễn, mở to mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, tim cô đập cực kỳ mạnh đến nỗi hô hấp không kịp.
An Hạ tỉnh táo hơn bao giờ hết, mi mắt giật giật đầy lo sợ, đôi môi mấp máy khó khăn thốt lên lời: "Anh muốn làm gì?"
"Anh lạnh" Điếu Trạch Nghiễn tỉnh bơ đáp.
An Hạ ngồi dậy hất tay anh ra, kéo chăn cao che người lùi người ra xa, căng thẳng khiến đầu óc cô có chút choáng váng.
“Anh... anh lạnh thì về phòng bật nhiệt độ cao lên”
Điếu Trạch Nghiễn không trả lời, bất ngờ nắm lấy cổ chân An Hạ dưới chăn kéo mạnh về phía mình.
An Hạ theo phản xạ tự nhiên đá chân vùng vẫy thoát khỏi tay anh. Trong lúc hỗn loạn không kiểm soát được hành động, An Hạ vô tình đá trúng đầu Điếu Trạch Nghiễn khiến anh đau đến ôm đầu gục xuống.
Ngay khi phát hiện, An Hạ vội vàng chồm dậy bò đến chổ Điếu Trạch Nghiễn kiểm tra, lo sợ đụng trúng vết thương trước đó của anh, giọng cô run lên đầy sợ hãi: "Trạch Nghiễn..."
Đầu Điếu Trạch Nghiễn hiện lên những hình ảnh bị nhiễu loạn như thước phim tua quá nhanh không kịp hồi tưởng, trước mắt anh xoay mồng mồng bỗng tối đen.
Điếu Trạch Nghiễn ngất xỉu ngay trước mắt, An Hạ sợ hãi bật khóc, tay chân run cầm cập vội lao xuống giường tìm người lớn.
Bỗng nhiên tay An Hạ bị nắm lấy kéo ngược lại, do không đề phòng mà cô ngã hẳn xuống giường ngay sát bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn. Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn tuy có kém đi nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng, hô hấp của anh nặng nhọc im lặng nhìn An Hạ, anh bỗng nghiêng người ôm lấy cô.
An Hạ sững người trước hành động của Điếu Trạch Nghiễn, tim cô đập mạnh đến mức lấn át cả nhịp tim của anh. Cô lo lắng gọi tên anh: "Trạch Nghiễn"
Điếu Trạch Nghiễn không đáp, hơi thở cũng yếu ớt, An Hạ lo lắng lay người anh, anh bất ngờ siết chặt lấy cô. An Hạ nửa muốn đẩy anh ra khỏi người mình, nửa lại không đành lòng.
An Hạ nghi hoặc xoay đầu nhìn Điếu Trạch Nghiễn: "Sao anh biết?”
“Tuấn Hạo thích An Nhiên, Khả Vi thích a...”
Nói nửa chừng Điếu Trạch Nghiễn phát hiện bản thân lỡ miệng nói điều không nên nói, bắt gặp gương mặt vừa ngạc nhiên vừa sốc của An Hạ, anh biết mình đã đi một bước sai.
“Anh biết Khả Vi thích anh?” An Hạ thất thần hỏi.
Chuyện cũng đã lỡ, giấu cũng chẳng được bao lâu, Điếu Trạch Nghiễn thừa nhận: “Phải, Khả Vi đã nói thích anh ở bệnh viện”
An Hạ không nhịn được bật cười lạnh trong đôi mắt rướm lệ, giọng cô run lên vì kiềm nén cảm xúc trong lòng, thái độ đối với việc này vô cùng cứng rắn. Điếu Trạch Nghiễn từng hứa với An Hạ sẽ không dính líu đến cô gái nào nữa sau chuyện của Joie, nếu như lời hứa đó của anh bị phá bỏ, cô cũng sẽ buông tay anh trước.
Trong đầu An Hạ chợt thoáng lên suy nghĩ, lập tức lên tiếng hỏi anh: “Anh có thích Khả Vi không?”
“Không” Điếu Trạch Nghiễn chưa nghĩ đã đáp ngay một cách dứt khoát.
“Tại sao?”
“Không có cảm giác”
Mi mắt An Hạ khẽ chớp nhẹ, gương mặt hiện lên cả một bầu trời tâm sự, thờ ơ nói: “Em hy vọng những gì anh nói là thật. Không đúng, phải là thật”
Đôi mày Điếu Trạch Nghiễn cau lại, khó hiểu nhìn An Hạ cúi đầu bên cạnh.
Về đến nhà, An Hạ xuống xe đi thẳng vào nhà, lên phòng thay đồ xong liền tắt đèn chui vào trong chăn. Linh cảm của cô trước nay chưa từng sai, mối quan hệ giữa Điếu Trạch Nghiễn và Khả Vi có lẽ không còn dừng lại ở mức bạn bè thông thường.
Khả Vi biết Điếu Trạch Nghiễn đã quên đi mối quan hệ của anh và An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn biết Khả Vi thích anh, hai người họ sau này vẫn sẽ tiếp tục gặp nhau, cùng nhau đến lớp đến khoa, chẳng lâu sau đó An Hạ sẽ không còn cơ hội để ảo tưởng hạnh phúc ở bên cạnh anh.
Năm phút sau cửa phòng An Hạ đột ngột mở ra, Điếu Trạch Nghiễn bật đèn đi đến đè lên người An Hạ, môi kề sát xương hàm cô thỏ thẻ: “An Hạ, bây giờ anh chơi game”
An Hạ bị sức nặng của Điếu Trạch Nghiễn làm cho không thở nổi, cô dồn lực vào hai tay đẩy anh ra, cơn giận trong lòng vốn chưa nguôi, lạnh nhạt đáp: "Anh chơi đi, nói với em làm gì?!"
"Anh không muốn ở một mình"
An Hạ ngớ người trước câu nói của Điếu Trạch Nghiễn, đôi môi anh chạm vào mặt cô, chợt thì thầm đầy ám muội: "Qua phòng anh một lát"
“Em mệt” An Hạ nghĩ ngợi vẫn không buông bỏ được khó chịu trong lòng, phũ phàng từ chối ý anh.
Trước thái độ hờ hững giận dỗi của An Hạ, sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn vẫn bình thản như thường nhưng trong đáy mắt hiện lên sự sâu xa, bàn tay chậm rãi luồng dưới áo An Hạ nhẹ nhàng mơn trớn.
Đối với việc động chạm da thịt nơi kín đáo, An Hạ cực kỳ mẫn cảm, tay Điếu Trạch Nghiễn chạm vào cơ thể cô lập tức run lên. Cô vội giữ chặt tay Điếu Trạch Nghiễn, mở to mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, tim cô đập cực kỳ mạnh đến nỗi hô hấp không kịp.
An Hạ tỉnh táo hơn bao giờ hết, mi mắt giật giật đầy lo sợ, đôi môi mấp máy khó khăn thốt lên lời: "Anh muốn làm gì?"
"Anh lạnh" Điếu Trạch Nghiễn tỉnh bơ đáp.
An Hạ ngồi dậy hất tay anh ra, kéo chăn cao che người lùi người ra xa, căng thẳng khiến đầu óc cô có chút choáng váng.
“Anh... anh lạnh thì về phòng bật nhiệt độ cao lên”
Điếu Trạch Nghiễn không trả lời, bất ngờ nắm lấy cổ chân An Hạ dưới chăn kéo mạnh về phía mình.
An Hạ theo phản xạ tự nhiên đá chân vùng vẫy thoát khỏi tay anh. Trong lúc hỗn loạn không kiểm soát được hành động, An Hạ vô tình đá trúng đầu Điếu Trạch Nghiễn khiến anh đau đến ôm đầu gục xuống.
Ngay khi phát hiện, An Hạ vội vàng chồm dậy bò đến chổ Điếu Trạch Nghiễn kiểm tra, lo sợ đụng trúng vết thương trước đó của anh, giọng cô run lên đầy sợ hãi: "Trạch Nghiễn..."
Đầu Điếu Trạch Nghiễn hiện lên những hình ảnh bị nhiễu loạn như thước phim tua quá nhanh không kịp hồi tưởng, trước mắt anh xoay mồng mồng bỗng tối đen.
Điếu Trạch Nghiễn ngất xỉu ngay trước mắt, An Hạ sợ hãi bật khóc, tay chân run cầm cập vội lao xuống giường tìm người lớn.
Bỗng nhiên tay An Hạ bị nắm lấy kéo ngược lại, do không đề phòng mà cô ngã hẳn xuống giường ngay sát bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn. Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn tuy có kém đi nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng, hô hấp của anh nặng nhọc im lặng nhìn An Hạ, anh bỗng nghiêng người ôm lấy cô.
An Hạ sững người trước hành động của Điếu Trạch Nghiễn, tim cô đập mạnh đến mức lấn át cả nhịp tim của anh. Cô lo lắng gọi tên anh: "Trạch Nghiễn"
Điếu Trạch Nghiễn không đáp, hơi thở cũng yếu ớt, An Hạ lo lắng lay người anh, anh bất ngờ siết chặt lấy cô. An Hạ nửa muốn đẩy anh ra khỏi người mình, nửa lại không đành lòng.
Bình luận facebook