Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Vòng vây thu nhỏ lại một chút, sắc mặt Long Phù Nguyệt cũng đã trở nên trắng bệch, hai chân run rẩy.
Đàn sói này tựa hồ có thủ lĩnh thao túng phía sau, sau một tiếng sói tru ngân nga bi thương, đàn sói cúi thấp thân mình, chân trước phục xuống, chân sau lấy đà, Long Phù Nguyệt biết, sói bày ra tư thế này, đó là muốn tấn công!
Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại: “Diêm vương Đại gia, phán quan thúc thúc, ta đến tìm các người uống trà đây…”
Uông! Uông! Uông! Uông! Uông! Uông! Một loạt tiếng chó sủa dồn dập từ phía sau truyền tới.
Đàn sói vốn đang muốn tân công, lần này tất cả dừng lại, bắt đầu xôn xao đứng lên.
Long Phù Nguyệt vốn đang nhắm mắt chờ chết, nghe được tiếng chó sủa, lại ngẩn ra, đây là thâm sơn sao lại có chó?
Nàng trợn mắt nhìn lên lại thấy một cái bóng đen đang phi nhanh lại đây.
Gần như chỉ trong nháy mắt sẽ đến trước mắt Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, tập trung nhìn vào, cái bóng kia là một con chó đen to lớn, toàn thân là da lông bàn lóe sáng, lông thật dài che đi ánh mắt tỏa sáng, chỉ hé ra nửa con mắt, uy phong lẫm liệt.
Chó săn? Những con chó này là những con chó săn thiện nghệ!
Những con chó săn này ở trên người Long Phù Nguyệt hít hít ngửi ngửi, bỗng nhiên ngữa mặt lên trời thét dài một tiếng. Làm cho Long Phù Nguyệt kinh hồn bạt vía.
Theo tiếng thét dài, cách đó không xa có cái bóng trắng chợt lóe, một người giống như từ trên trời hạ xuống, như con chim to bay lại đây. Lập tức dừng lại bên cạnh Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, trong lòng liền nhảy dựng.
Phượng Thiên Vũ, người này dĩ nhiên là Phượng Thiên Vũ!
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ lấp lánh khi nhìn thấy nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, giặt quần áo không làm hao phí sức lực của ngươi, lại chạy đến đây ngắm trăng, xem sao, thuận tiện đánh sói?”
Long Phù Nguyệt cúi đầu, cười gượng hai tiếng, nói không ra lời. Đàn sói hoang mang một chút, rất nhanh lại yên tĩnh xuống. Dù sao, chúng nó cũng không có ý định buông tha miếng mồi ngon này.
Nằm ở trên mặt đất, cúi đầu rít gào, lại muốn tấn công, tất cả chỉ trong nháy mắt.
Gương mặt Long Phù Nguyệt tái nhợt bất chấp tất cả nắm chặt ống tay áo Phượng Thiên Vũ, chết cũng không buông, nàng quyết định nếu phải chết trong miệng sói cũng phải kéo hắn chết cùng.
Đàn sói này tựa hồ có thủ lĩnh thao túng phía sau, sau một tiếng sói tru ngân nga bi thương, đàn sói cúi thấp thân mình, chân trước phục xuống, chân sau lấy đà, Long Phù Nguyệt biết, sói bày ra tư thế này, đó là muốn tấn công!
Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại: “Diêm vương Đại gia, phán quan thúc thúc, ta đến tìm các người uống trà đây…”
Uông! Uông! Uông! Uông! Uông! Uông! Một loạt tiếng chó sủa dồn dập từ phía sau truyền tới.
Đàn sói vốn đang muốn tân công, lần này tất cả dừng lại, bắt đầu xôn xao đứng lên.
Long Phù Nguyệt vốn đang nhắm mắt chờ chết, nghe được tiếng chó sủa, lại ngẩn ra, đây là thâm sơn sao lại có chó?
Nàng trợn mắt nhìn lên lại thấy một cái bóng đen đang phi nhanh lại đây.
Gần như chỉ trong nháy mắt sẽ đến trước mắt Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, tập trung nhìn vào, cái bóng kia là một con chó đen to lớn, toàn thân là da lông bàn lóe sáng, lông thật dài che đi ánh mắt tỏa sáng, chỉ hé ra nửa con mắt, uy phong lẫm liệt.
Chó săn? Những con chó này là những con chó săn thiện nghệ!
Những con chó săn này ở trên người Long Phù Nguyệt hít hít ngửi ngửi, bỗng nhiên ngữa mặt lên trời thét dài một tiếng. Làm cho Long Phù Nguyệt kinh hồn bạt vía.
Theo tiếng thét dài, cách đó không xa có cái bóng trắng chợt lóe, một người giống như từ trên trời hạ xuống, như con chim to bay lại đây. Lập tức dừng lại bên cạnh Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, trong lòng liền nhảy dựng.
Phượng Thiên Vũ, người này dĩ nhiên là Phượng Thiên Vũ!
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ lấp lánh khi nhìn thấy nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, giặt quần áo không làm hao phí sức lực của ngươi, lại chạy đến đây ngắm trăng, xem sao, thuận tiện đánh sói?”
Long Phù Nguyệt cúi đầu, cười gượng hai tiếng, nói không ra lời. Đàn sói hoang mang một chút, rất nhanh lại yên tĩnh xuống. Dù sao, chúng nó cũng không có ý định buông tha miếng mồi ngon này.
Nằm ở trên mặt đất, cúi đầu rít gào, lại muốn tấn công, tất cả chỉ trong nháy mắt.
Gương mặt Long Phù Nguyệt tái nhợt bất chấp tất cả nắm chặt ống tay áo Phượng Thiên Vũ, chết cũng không buông, nàng quyết định nếu phải chết trong miệng sói cũng phải kéo hắn chết cùng.
Bình luận facebook