Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Phượng Thiên Vũ thấy tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt giờ phút này giống như con chó nhỏ hoảng sợ núp sát vào hắn. Không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười. Cánh tay trái duỗi ra, bỗng nhiên đem nàng ôm lấy, ở bên tai nàng cúi đầu nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta dùng ngươi đi đánh sói nhé!”
Lời nói hắn thốt lên thật trầm ấm, nhưng trong lời nói lại đem Long Phù Nguyệt dọa nhảy dựng một cái.
Không đợi nàng phản ứng, hắn ôm nàng bay lên trời, hướng về phía bầy sói liền đánh một cái sau gáy.
Mắt thấy con sói đang chảy nước miếng, Long Phù Nguyệt sợ tới mức thất thanh thét chói tai, gần như làm điếc lỗ tai Phượng Thiên Vũ.
“Phốc” một tiếng, một cỗ nóng hầm hập gì đó vẩy ra lại đây, lại nghe âm thanh vật gì đó rơi xuống (đoán coi cái gì rớt a ^^~).
Đàn sói bỗng đứng lên tru dài một tiếng.
Long Phù Nguyệt gắt gao ôm cổ Phượng Thiên Vũ (tưởng đâu chị té a!), bị tiếng sói tru làm cho hoảng sợ, trợn mắt nhìn thấy. Thì ra trên chóp mũi có một nhúm lông sói. Con sói này so với bình thường lớn hơn một chút. Giờ phút này nằm trên mặt đất, đỉnh đầu một mảnh huyết nhục mơ hồ, liền bị Phượng Thiên Vũ chụp nát thiên linh cái.
Đầu sói? Đây là đầu sói?
Đàn sói mất đi thủ lĩnh, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, tru lên một tiếng, liền hướng bốn phía mà chạy.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một tia âm ngoan, hé ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành cười tủm tỉm, hơi hơi vung tay lên: “Cục Cưng, lên!”
Đàn chó ngao màu đen kia sớm đã không còn kiên nhẫn, chỉ mong nghe được tiếng mệnh lệnh của chủ nhân, gầm rú một tiếng, hướng một con sói đánh tới.
Cục Cưng? Con chó ngao hung mãnh như vậy cư nhiên có một cái tên nhu thuận như vậy?
Khuôn mặt Long Phù Nguyệt xuất hiện vài đường màu đen: “Vị cửu vương gia này quả nhiên đủ biến thái, cái tên như vậy cũng có thể đặt.”
Chó ngao kia quả nhiên dị thường hung mãnh, giống như hổ lạc vào đàn dê, liền cắn chết vài con sói. Còn lại mấy con chạy trốn.
Măt thấy đàn sói thoáng chốc biến mất, Long Phù Nguyệt cuối cùng thở dài một hơi.
Chỉ nghe âm thanh lười nhác của Phượng Thiên Vũ truyền tới: “Nhuyễn ngpjc ôn hương thật mềm mại, tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi còn muốn yêu thương nhung nhớ bản vương bao lâu?”
Lời nói hắn thốt lên thật trầm ấm, nhưng trong lời nói lại đem Long Phù Nguyệt dọa nhảy dựng một cái.
Không đợi nàng phản ứng, hắn ôm nàng bay lên trời, hướng về phía bầy sói liền đánh một cái sau gáy.
Mắt thấy con sói đang chảy nước miếng, Long Phù Nguyệt sợ tới mức thất thanh thét chói tai, gần như làm điếc lỗ tai Phượng Thiên Vũ.
“Phốc” một tiếng, một cỗ nóng hầm hập gì đó vẩy ra lại đây, lại nghe âm thanh vật gì đó rơi xuống (đoán coi cái gì rớt a ^^~).
Đàn sói bỗng đứng lên tru dài một tiếng.
Long Phù Nguyệt gắt gao ôm cổ Phượng Thiên Vũ (tưởng đâu chị té a!), bị tiếng sói tru làm cho hoảng sợ, trợn mắt nhìn thấy. Thì ra trên chóp mũi có một nhúm lông sói. Con sói này so với bình thường lớn hơn một chút. Giờ phút này nằm trên mặt đất, đỉnh đầu một mảnh huyết nhục mơ hồ, liền bị Phượng Thiên Vũ chụp nát thiên linh cái.
Đầu sói? Đây là đầu sói?
Đàn sói mất đi thủ lĩnh, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, tru lên một tiếng, liền hướng bốn phía mà chạy.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một tia âm ngoan, hé ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành cười tủm tỉm, hơi hơi vung tay lên: “Cục Cưng, lên!”
Đàn chó ngao màu đen kia sớm đã không còn kiên nhẫn, chỉ mong nghe được tiếng mệnh lệnh của chủ nhân, gầm rú một tiếng, hướng một con sói đánh tới.
Cục Cưng? Con chó ngao hung mãnh như vậy cư nhiên có một cái tên nhu thuận như vậy?
Khuôn mặt Long Phù Nguyệt xuất hiện vài đường màu đen: “Vị cửu vương gia này quả nhiên đủ biến thái, cái tên như vậy cũng có thể đặt.”
Chó ngao kia quả nhiên dị thường hung mãnh, giống như hổ lạc vào đàn dê, liền cắn chết vài con sói. Còn lại mấy con chạy trốn.
Măt thấy đàn sói thoáng chốc biến mất, Long Phù Nguyệt cuối cùng thở dài một hơi.
Chỉ nghe âm thanh lười nhác của Phượng Thiên Vũ truyền tới: “Nhuyễn ngpjc ôn hương thật mềm mại, tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi còn muốn yêu thương nhung nhớ bản vương bao lâu?”
Bình luận facebook