• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (6 Viewers)

  • Chương 2044-2048

Chương 2044:

“Phải không?” Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười: “Anh là không định sinh con, hay là không muốn cùng em sinh con?”

Cố Dạ Cần chau mày kiếm lại: “Cái này có gì khác biệt?”

“Đương nhiên là có khác biệt, Có Dạ Cần, em hỏi anh, anh có phải chưa từng nghĩ tới để em mang thai, cùng em sinh con không?”

Cô rất cố chấp vấn đề này, muốn có một đáp án.

Cố Dạ Cần khép mi, gật đầu nói: “Phải, anh chưa từng nghĩ sinh con với em, được chưa?”

Nói rồi anh đứng lên: “Anh đên công ty, em ngủ sớm một chút.”

“Cố Dạ Cần.” Cô nhẹ nhàng kêu tên anh.

Cố Dạ Cần dừng bước lại, quay đầu nhìn cô: “Còn có việc?”

Đôi mắt đen ươn ướt của Diệp Linh rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh: “Cố Dạ Cần, nếu như em nói em muốn kết hôn, em muốn gả cho anh, anh bây giờ sẽ quỳ xuống đeo lên nhẫn kim cương cho em, cưới em sao?”

Cố Dạ Cần cứng đờ, tròng mắt của anh giếng như bóng đêm nhuộm đẫm, nhìn chằm chằm cô.

Diệp Linh lại hỏi một câu: “Anh sẽ lây em sao?”

Cả phòng lâm vào yên lặng, mấy giây sau, Cố Dạ Cần lắc đầu: “Sẽ không.”

Anh sẽ không cưới của cô.

Cũng không có dự định sinh con với GÓI Những thứ này đều là nói thật, Cố Dạ Cẩn cảm giác mình không cần thiết phải dối lừa.

Hàng mi như lông vũ run lên, Diệp Linh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: “Ah, em biết rồi, anh đi đi.”

“Diệp Linh, em làm sao vậy? Anh và em bây giờ không phải rất tốt sao, con cái và kết hôn… không phải là trọng tâm câu chuyện giữa chúng ta, em thông minh như vậy, đừng để anh thấy em vô vị như thế.” Cố Dạ Cần bạc tình nói.

Diệp Linh cảm thấy Có Dạ Cần tỉnh táo hơn cô rất nhiều, con gái Diệp gia có thể dùng để bao nuôi, nhưng không thể trở thành Cố thái thái của anh, cũng không thể sinh con cho anh.

Anh bây giờ nói không có dự định sinh con, nhưng sau này thì sao, lấy thân phận quyền thế địa vị của anh, chính là không bao giờ thiếu con cái.

Diệp Linh đứng dậy, đi tới trước mặt Cố Dạ Cần, cô nhón chân lên, tiến đến gò má anh tuân hôn bẹp một cái, trên khuôn mặt nhỏ dịu dàng đã treo ý cười phong tình vạn chủng, cất giọng yêu kiều: “Biết rồi mà Cố tổng, chỉ đùa với anh thôi, anh nghiêm túc như vậy làm cái gì”

Cô mặc dù đang cười, thế nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt, Cố Dạ Cần đã cảm thấy cô thời khắc này cười vô cùng gai mắt.

“Cố tổng, đừng làm việc quá muộn nha, trên đường lái xe cần thận, em vào tắm đã.” Diệp Linh đi tới phòng tắm.

Cố Dạ Cẩn vươn tay, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô.

“làm sao vậy, Cố tổng?” Diệp Linh chớp mi hỏi anh.

“Em không thể mang thai có phải có liên quan tới anh không, năm đó lúc em rời đi, hình như… bị thương rất nặng.”

Cố Dạ Cần thấp giọng nói.

Giữa đôi lông mày tinh xảo Diệp Linh tràn ra vẻ thờ ơ lười biếng lười: “Cố tổng còn nhớ rõ à, năm đó em vừa đón sinh nhật 18 tuổi… bị thương hoàn toàn chính xác rất nặng, chảy không ít máu, còn khâu lại hơn mười mũi, em nhớ được lúc đó bác sĩ Lucy hỏi ta bạn trai em sao không tới, lúc em nói em không có bạn trai, những y tá kia dùng ánh mắt rất khinh bỉ quái dị nhìn em, em nhịn đau bò xuống giường đi thanh toán viện phí, còn có một gã đàn ông chạy tới hỏi em, em gái nhỏ, em bán thế nào…”

Ngón tay Cố Dạ Cần siết lại, vô ý thức níu chặt cổ tay của cô.
Chương 2045:

Diệp Linh rên một tiêng, cô hờn dôi liêc anh: “Cố tổng, anh làm em đau.”

Cố Dạ Cần nhanh chóng buông tay.

Cổ họng khô khốc, anh mắấp máy đôi môi mỏng, chỉ phát ra âm thanh: “Linh Linh, anh…”

“Cố tổng, nói xin lỗi không cần thiết nữa đâu, thời điểm em gian nan nhất, anh không đi tìm em, đã vắng mặt, vậy sau này cũng không cần nói nữa.” Nói xong, Diệp Linh xoay người vào phòng tắm.

Cố Dạ Cẩn lái xe ở trên đường, đến công ty.

Anh vôn đang ở trong công ty họp, mẹ gọi điện thoại cho anh, gọi anh về Cố gia đại trạch ăn tối, anh chẳng thèm nghĩ liền cự tuyệt, muốn cúp điện thoại, thế nhưng mẹ nói Diệp Linh đã đến.

Anh liền bỏ lại công việc trong tay chạy đến Cố gia đại trạch, một đường anh lái xe cực nhanh, bởi vì anh sợ cô bị bắt nạt.

Cô không thể mang thai, trước đó anh cũng không biết, anh cũng chưa nghĩ tới sẽ sinh con với cô.

Đoạn đường này anh và cô đi gập ghềnh, hai người mới vừa ở cùng nhau, còn chưa hưởng thụ được khoảng thời gian ngọt ngào nào, anh không hy vọng bât luận bên thứ ba nào tới quây rây, bao gồm cả con cái.

Cô là anh nuôi lớn, nói em gái cũng được, nói con gái cũng có thể, trong mắt anh cô chỉ mới bao lớn, quen nuông chiều rồi, sao có thể để cô sinh con?

Anh cũng chưa nghĩ tới cưới cô, cô là con gái Diệp gia, anh không có khả năng cho cô hôn nhân và danh phận, đây là điểm mấu chốt, không thể lui nữa rồi.

Về năm cô 18 tuổi kia đi xa, anh quả thật không đi tìm cô.
Cả nhà tải app truyện hola về đọc khích lệ nhóm nhé!
Anh che chở cô đã rất nhiều năm, lần đầu tiên chân chính vắng mặt trong cuộc sống của cô.

Kỳ thực, không phải là không muôn đi tìm cô, đã từng vô số lần bắt đầu sinh ra ý nghĩ đi tìm cô, nhưng dưới chân nặng ngàn cân, không dám.

Là thật sự không dám.

Không dám để người đi tìm hiểu tin tức của cô, không dám lại nghe nói đến tên cô.

Sau đó anh đi tìm Hoa tỷ, là Hoa tỷ mang cô về.

Đoạn thời gian cô đi đó đối với anh rất trống rỗng, anh cũng không biết cô đã từng xảy ra chuyện gì.

Cố Dạ Cần chậm rãi ngừng xe lại, nơi phô xá kẻ đên người đi, bóng đèn đường buổi tối xuyên thấu qua cửa sổ xe đổ xuống trên ngũ quan tuấn mỹ như ngọc, anh đột nhiên ngừng lại, rút ra một điều thuốc, lặng lặng châm lửa.

Giữa làn khói mù mịt, anh gắt gao chau mày kiếm, áy náy ư…

Mặc kệ Diệp gia có nhiều tội nghiệt, nhưng cô suy cho cùng chỉ là đứa bé vô tội, là anh tự tay đầy cô tới trong vực sâu.

Ngày qua ngày, tàn phá cùng khát vọng trong lòng anh cũng không còn cách nào ngăn chặn, cho nên anh lấy danh nghĩa hận, chiếm đoạt cô.

Kể từ ngày đó anh cũng hiểu sâu sắc, anh cuối cùng đã vứt bỏ cô gái kia, cô gái mà cả mắt đêu là anh kia.

Chùn bước, bởi vì một người, mà đâm lòng sợ cả một tòa thành.

Anh thực sự không dám.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại tói.
Chương 2046:



Cố Dạ Cần ấn phím nhận, giọng của thư ký riêng truyền tới: “Alo, chủ tịch, Phạm lão đã đến, ngài khi nào mới về?”



Cố Dạ Cần dập tắt nửa điếu thuốc: “Tôi đến ngay.”



Diệp Linh rời khỏi đoàn phim, đi quay shoot bộ sưu tập thời trang của năm mới. Tài nguyên thời trang của cô luôn không ai sánh kịp trong làng giải trí.



Quay chụp rât thuận lợi, Hoa tỷ đên hằm xe lấy xe, vẫn chưa yên tâm dặn đò: “Linh Linh, chị đi lấy xe, em đứng ở chỗ này chờ chị, đừng chạy loạn.”



Diệp Linh gật đầu: “Yên tâm đi, em cũng không phải con nít ba tuổi.”



Hoa tỷ nhìn khuôn mặt mềm mị động nhân của Diệp Linh, rốt cuộc hiểu rõ nỗi lo lắng của người đàn ông Cố Dạ Cần kia, người phụ nữ quá đẹp, mang ra khỏi cửa cũng không an toàn.



Hoa tỷ đi.



Diệp Linh ngoan ngoãn đứng tại chỗ đợi, bỗng một giọt hai giọt ba giọt mưa rơi trên mặt cô, cô nâng mắt, trời mưa.



Trời đồ mưa rôi.



Diệp Linh vươn tay, đi đón hạt mưa.



Một giây kế tiếp, một cây dù đen chống trên đỉnh đầu của cô, chặn lại cơn mưa cho cô.



Người nào?



Diệp Linh xoay người, trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuần tú.



“Linh Linh, em còn nhớ anh không?”



Diệp Linh nhìn người đứng trước mắt, nghỉ ngờ nói: “Anh là?”



“Linh Linh, cái này tặng cho em, nhiều năm như vậy, em còn thích búp bê không?”



Diệp Linh nhìn búp bê trong lòng bàn tay, đột nhiên đã nhớ ra, hai mắt cô đều sáng: “Phạm… Tư Minh?”



20 năm trước Diệp gia là trâm anh thế gia, giới thương giới hào môn có Phạm gia, không người không biết, hai nhà Diệp Phạm càng là thế giao.



Chỉ là sau đó Phạm gia định cư nước ngoài, Diệp gia trong một đêm cửa nát nhà tan, Diệp Phạm từ từ phai nhạt ra khỏi tầm mắt mọi người.



Thế nhưng mấy năm nay Phạm gia chẳng qua chỉ rút khỏi Hải Thành, đến nước ngoài phát triển, hiện tại tài chính Phạm gia hùng hậu, đã trở thành ông trùm tài chính.



Phạm Tư Minh là con trai độc nhât của Phạm gia, từ nhỏ đã ưu tú, đức cao trọng vọng, cùng tuổi với Diệp Linh, chính là độ tuổi căng tràn sức sống.



Phạm Tư Minh mặc áo gió ka-ki, trong tay giơ cây ô đen, ánh mắt của anh đen sáng nhìn Diệp Linh: “Em gái Linh Linh, em rốt cục đã nhận ra anh.”



Búp bê từng là món đồ chơi cô rất thích, là mẹ cô mua cho cô.



Sau lại Diệp Linh trưởng thành, muốn mua một con búp bê giống như vậy, thế nhưng trên thị trường đã sớm không làm kiểu dáng lỗi thời đó nữa rồi.



Nhìn con búp bê này, lại vô tình gặp được cô nhân, trong con ngươi xinh đẹp của Diệp Linh lóe đầy ánh sao, cô nhìn Phạm Tư Minh: “Phạm Tư Minh, đã lâu không gặp.”



“Đúng vậy, đã lâu không gặp, Linh Linh, em đã lớn như vậy.”
Chương 2047:

Phạm Tư Minh còn nhớ rõ, lúc năm đó bố Diệp Diệp Thanh Đề hứa sẽ để Diệp Linh làm vị hôn thê cho anh, cô mới có chút xíu, vẫn là tiểu công chúa lộng lẫy nhất của Diệp gia.

Diệp Linh và Phạm Tư Minh bèn nhìn nhau cười.

Lúc này, một chiếc Maybach chậm rãi ngừng lại, cửa lái xe trượt xuống, lộ gương mặt thanh bần đẹp trai, Cố Dạ Cần tới.

Cô Dạ Cân nhìn thiêu nam thiêu nữ trên đường cái đối diện nhìn nhau cười, bọn họ đều ở trong độ tuổi cảnh xuân tươi đẹp nhất, đứng ở trong mưa, cùng che một cái ô, đẹp hệt bức họa.

Có Dạ Cần liếc mắt một cái liền nhận ra Phạm Tư Minh, công tử nhà họ Phạm, từ nhỏ đã lớn lên trong dương quang, nếu như anh không nhớ lầm, năm đó hai nhà Diệp Phạm là thế giao, đã sớm có hôn ước rồi, Diệp Thanh Đề khi còn tại thế còn tận miệng hứa hôn Diệp Linh làm vị hôn thê cho Phạm Tư Minh.

Diệp Thanh thân ở cao vị đã duyệt vô số người, lại coi trọng Phạm Tư Minh, giao phó cả đời con gái mình.

Ánh mắt Cố Dạ Cần lại rơi trên người Diệp Linh, giờ phút này trong tay cô cầm một con búp bê, đang cười, cô thực sự đang cười, trên gương mặt câu nhân cười rộ lên, giống như một đóa hoa.

Tôi hôm qua cô cũng cười với anh, thê nhưng cười vừa gượng vừa qua loa lấy lệ, dường như kể từ lúc cô 18 tuổi trở đi, mỗi khi ở bên cạnh anh, cô đều không thực sự cười.

Hiện tại cô ở bên người người đàn ông khác, cười vui vẻ như vậy.

Ngón tay thon dài của Cố Dạ Cần đột nhiên siết chặt, dùng sức siết vô lăng.

Đóng rồi mở đôi mắt tuấn mỹ, anh ép buộc mình đè xuống lệ khí trong lồng ngực, sau đó mở cửa xuống xe: “Linh Linh, Phạm công tử, thật trùng hợp.”

Diệp Linh nghe tiếng quay đầu, cô nhìn thấy Có Dạ Cần, hạt mưa nhỏ đánh vào đâu vai băng phăng của anh, anh mặc đồ đen, xuyên màn mưa mà đến.

Hoa tỷ mới vừa lấy xe tới, lập tức liền thấy ba người ở đầu đường, Hoa tỷ nhìn một chút sinh vật không rõ bên người Diệp Linh cũng chính là Phạm Tư Minh, trong lòng kêu to xong xong rồi, chị nói rồi mà, để Diệp Linh một mình ở chỗ này thực sự là quá nguy hiểm!

Chị mới đi lấy cái xe thôi đó, đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn!

Cố Dạ Cần đi tới bên cạnh Diệp Linh, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có tâm tình gì lớn, ngược lại nhìn còn hết sức nhu hòa: “Linh Linh, sao em lại cùng Phạm công tử ở chỗ này?”

Phạm Tư Minh nhìn Cô Dạ Cân, rôi nhìn về phía Diệp Linh: “Em Linh Linh à, vị này là?”

Diệp Linh vẫn không nói gì, lúc này Cố Dạ Cần câu môi, thấp giọng nói: “Linh Linh, nói cho Phạm công tử, anh là ai.”

Diệp Linh từ trong tròng mắt đen thanh bàn của Cố Dạ Cần nhìn thấu vài phần nguy hiểm, song cô nhàn nhạt dời đi ánh mắt: “Ah, để em giới thiệu một chút! Vị này chính là Cố Dạ Cần, là…

anh trai của em.”

Cô nói, anh là anh trai của cô.

Cố Dạ Cần cúi đầu bật cười một tiếng.

“Anh nhớ ra rôi Linh Linh, nghe nói sau khi Diệp gia gặp chuyện không may, em được Cố gia nhận nuôi, nói vậy vị này chính là thủ phủ Hải Thành bây giờ Cố Dạ Cần Có tổng rồi, chú Cố, chào chú.”

Phạm Tư Minh hào phóng gọi một câu “chú Cố”.

Anh sao lại cảm thấy tiếng “chú” này chói tai đến thế chứ, không sai, bây giờ anh đãqua ba mươi tuổi cũng đến lúc bị người khác gọi “chú’ rồi.

Cố Dạ Cần giơ tay lên, bàn tay khoát lên trên vai Diệp Linh, ôm cô vào trong ngực mình, như có như không câu môi: “Phạm công tử, chào cậu.”
Chương 2048:



Diệp Linh đã nhận ra anh không vui, hiện tại động tác anh khoác vai cô hết sức bá đạo, thật giống như ở trước mặt Phạm Tư Minh tuyên thệ mình chủ quyền.



Quả nhiên, Phạm Tư Minh chứng kiến anh ôm cô hơi hơi cứng lại, dù sao không phải là anh trai ruột, cái khoác vai này của anh quá thân mật.



Diệp Linh nhanh chóng giãy giụa, tránh thoát cánh tay cầm cố của Cố Dạ Cẩn, cô ngước mắt nhìn Phạm Tư Minh: “Phạm Tư Minh, em còn phải chạy về đoàn phim quay phim, cám ơn búp bê của anh, em đi nhé.”



“Linh Linh à, chúng ta kết bạn WeChat đi! Vê sau anh tiện liên hệ em hơn.”



Phạm Tư Minh nói.



Diệp Linh bỗng nhiên khựng lại, sau đó lấy ra điện thoại của mình: “Được.”



Phạm Tư Minh quét WeChat của Diệp Linh, hai người kết bạn trên WeChat, Diệp Linh lên xe bảo mẫu của Hoa tỷ, rồi rời đi.



Diệp Linh đi, nơi đây chỉ còn sót Cố Dạ Cẩn và Phạm Tư Minh, Cố Dạ Cẩn nhìn Phạm Tư Minh, ánh mắt Phạm Tư Minh vẫn dõi theo hướng Diệp Linh biến mắt, nhìn thật lâu.



Đôi mắt đen của Cố Dạ Cẩn bình tĩnh không lay động, nhưng nhìn kỹ đáy mắt lại như là hai vực sâu nguy hiểm, cho dù ai liếc mắt nhìn linh hồn đều sẽ bị hút xuống dưới, anh lãnh đạm lên tiếng: “Phạm công tử, tối hôm qua tôi gặp bố cậu, bố cậu đang tìm cậu, không ngờ cậu đã tới tìm Linh Linh.”



Phạm Tư Minh lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt: “Chú Cố cô gái xinh đẹp ưu tú như em Linh Linh vậy, bên người nhất định có rất nhiều đàn ông theo đuổi em ấy nhỉI?”



“Chú Cố” Cố Dạ Cần chau mày kiếm, kỳ thực không có ai, mấy năm nay có anh coi chừng, bên người cô chẳng còn giống đực nào, những người đàn ông kia tuy thích cô, thế nhưng cũng không dám theo đuổi cô.



“Làm sao, Phạm công tử coi trọng Linh Linh rồi?” Cố Dạ Cần trực tiếp hỏi.



Khuôn mặt tuấn tú của Phạm Tư Minh đỏ lên: “Không sai chú Có, lần này tôi là vì em Linh Linh trở về, tôi muốn chính thức theo đuổi em Linh Linh.”



Cố Dạ Cẩn đút hai tay trong túi áo khoác ngoài: “Việc này, bố cậu biết không?”



“Bố tôi? Tôi đã nói với bố tôi rồi, bố tôi không tỏ thái độ rõ ràng, hơn nữa đây là tình cảm cá nhân của tôi, bố tôi sẽ tôn trọng tôi, cô gái tôi thích bố ta nhất định sẽ chấp nhận, trước đây hai nhà Diệp Phạm chúng tôi là thế giao, em Linh Linh chính là vị hôn thê của tôi, chỉ là sau đó thế sự lại thay đổi mà thôi.”



“Chú Có, tôi biết tình cảm sâu đậm giữa chú và em gái Linh Linh, chú cứ yên tâm giao em Linh Linh cho tôi đi! Tôi nghiêm túc, về sau tôi nhất định sẽ bảo vệ và thương yêu Linh Linh thật tốt.”



Phạm Tư Minh trịnh trọng nói.



Cố Dạ Cẩn nhìn Phạm Tư Minh, hơi câu môi mỏng, cậu ta thật đúng là một đứa bé đơn thuần ngốc nghéch.



Nhưng bô Phạm là một con cáo già, đôi với hôn ước trước đây của hai nhà Diệp Phạm, ông ta đương nhiên sẽ không tỏ thái độ hiện tại.



Còn về những lời thề này của Phạm Tư Minh vẫn là nói cho quỷ nghe đi!



Cố Dạ Cần lãnh đạm lên tiếng: “Ừ, tốt vô cùng.”



Diệp Linh về tới phòng đoàn phim, cô không có khẩu vị gì, Hoa tỷ chuẩn bị một phần xà lách rau quả.



Diệp Linh dùng muỗng nhỏ ăn một quả cà chua bi, lúc này cửa phòng “cạch” một tiêng mở, Cô Dạ Cân đã trở vê.



Diệp Linh ngước mắt, tích cực “làm tròn trách nhiệm” nhẹ nhàng cười với anh: “Cố tổng, anh đã về rồi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom