• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (6 Viewers)

  • Chương 2050-2054

Chương 2050:

Diệp Linh mở ra WeChat vừa nhìn, là Phạm Tư Minh gởi tới — Linh Linh à, ngày mai ăn cơm chung không.

Diệp Linh muốn từ chối, bất cứ bữa ăn nào cô cũng không muốn tham gia.

Thế nhưng Phạm Tư Minh lại bồi thêm một câu — bố anh muốn gặp em.

Diệp Linh dừng lại, khi đó cô còn nhỏ, đối với bố Phạm đã không có ấn tượng gì rồi, song, đều nói hai nhà Diệp Phạm là thế giao, vậy bố Phạm muốn gặp cô, có phải muốn nói cái gì đó với cô hay không 2 Diệp Linh đáp lại một chữ — được.

Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn: “Ai gửi tin WeChat cho em, Phạm Tư Minh?”

Diệp Linh để điện thoại di dộng xuống: “Đúng vậy, Phạm Tư Minh hẹn em ngày mai cùng nhau ăn cơm.”

“Em đồng ý rồi?”

“Vì sao em phải từ chối?”

Cố Dạ Cẩn không ngắng đầu, anh ở dưới văn kiện “xoát xoát” ký xuống tên của mình, đạm mạc nói: “Diệp Linh, em biết ta không thích cái gì, nên đừng chọc anh, cách Phạm Tư Minh xa một chút.”

“Phạm gia hiện tại là ông trùm tài chính số một, nố Phạm đối với ứng cử viên con dâu của mình quản rất nghiêm, tuy nói trước đây em cùng Phạm Tư Minh từng có hôn ước, thê nhưng đã không còn nữa rồi, Bố Phạm sẽ không coi trọng em, hiểu ý của anh không?”

Nếu như không phải Cố Dạ Cẩn hiện tại nhắc tới, Diệp Linh cũng quên mình và Phạm Tư Minh từng có hôn ước.

Cô đối với Phạm Tư Minh không có tình yêu nam nữ, năm đó lúc quyết định hôn ước cô còn rất nhỏ, nên không coi là thật.

Diệp Linh ngước mắt nhìn về phía Cố Dạ Cần, đôi môi đỏ tràn ra ý cười nhạt lười biếng: “Cố tổng, em không hiểu ý tứ của anh, bác Phạm vì sao chướng mắt em?”

Bàn tay to Cố Dạ Cẩn cầm bút khựng lại, anh ngắng đầu, nhìn về phía Diệp Linh.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Linh cười càng rạng rỡ: “Cố tổng là chỉ, em bị anh bao nuôi, làm tình nhân trên danh nghĩa anh trai mình , hay là nói, em không thể mang thai, là một người phụ nữ không trọn vẹn?”

Nhìn ý cười treo trên khuôn mặt nhỏ của cô, khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cân đã lạnh xuông.

Diệp Linh buông muỗng xuống, đẩy phần xà lách hoa quả kia ra, cô ôm con búp bê nói: “Cố tổng, yên tâm đi, không cần anh nhắc nhở, em cũng tự biết mình, người giống như em, người trong sạch sẽ không coi trọng em.”

Nói xong Diệp Linh đứng dậy: “Em đi tắm.”

Đi phòng tắm là cần từ đi từ bên kia qua, Cố Dạ Cần đột nhiên vươn bàn tay kéo lại cổ tay cô.

Diệp Linh dừng bước chân lại, cô ngẹo đầu nhỏ nghi hoặc nhìn anh: “Cố tổng, còn có việc? Ah, em biết rồi, có phải ngày hôm nay lúc anh bảo em giới thiệu anh với Phạm Tư Minh, em nói anh là anh trai em, anh không vui?”

“Vậy thì thật là quá oan uổng, Cố tổng lại không tính cưới em, mối quan hệ này của chúng ta chắc là… không thấy được ánh sáng! Em ngược lại thật muốn nói một câu em là tình nhân được bao nuôi đấy, nhưng anh không có trao quyền, em cũng không dám nói lung tung chọc anh giận.”

Giữa mi tâm anh tuấn Cố Dạ Cần đã dâng lên một tầng sương lạnh, anh sâu kín nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.

Diệp Linh tránh một cái: “Cố tổng, sao anh không buông em ra, ah, em hiểu rồi, anh là muốn cùng em… tắm uyên ương?”

“Có thê, không có vân đê, tăm uyên ương cũng là một trong công việc của em, em hiện tại liền cởi quần áo.”

Diệp Linh giơ một bàn tay khác lên khác, bắt đầu cởi cúc áo.
Chương 2051:

Cố Dạ Cần tức giận không rõ, anh âm lệ gần từng chữ: “Diệp Linh, đừng khiến mình hèn mọn như vậy!”

“Lễ nào, hiện tại em không hèn mọn sao?” Diệp Linh buồn cười hỏi ngược lại anh một câu.

Không khí trong phòng cứ như vậy cương trệ, nhiệt độ đóng băng.

Cố Dạ Cần buông bàn tay to ra: “Cút đi tắm, anh hiện tại không muốn thấy em.”

Diệp Linh nhâc chân đi liên.

Diệp Linh tắm nước nóng sau đó liền lên giường ngủ, cô cong người, co rúc mình ở trong chăn.

Rất nhanh, chăn mền trên người bị kéo ra, cô bị ôm ngang lên.

Diệp Linh mở mắt ra nhìn khuôn mặt tuấn tú trong tầm mắt, Cố Dạ Cẩn ôm cô trên ghế salon, để cô ngủ trong khuỷu tay có lực của anh.

Sắc mặt anh còn rất khó nhìn, người đàn ông vẫn luôn ở cao vị đều được cung phụng, chỉ có cô dám chọc anh nôi giận.

“Ai cho em ngủ?” Anh trầm giọng không vui nói.

Diệp Linh ngây người vài giây, sau đó giơ hai tay lên ôm cổ anh, hôn lên đôi môi anh.

Thế nhưng, Cố Dạ Cẩn tránh được, không để cho cô hôn.

Diệp Linh bị kiềm hãm, động vật ăn thịt từ lúc nào đổi sang ăn cỏ rồi?

Cố Dạ Cẩn sâu kín nhìn cô: “Làm cái gì?

“Anh… Không muốn sao? Tối hôm nay anh muốn em lấy lòng anh thế nào?”

Tay Diệp Linh bắt an đi xuống đi…

Cô Dạ Cân nhanh chóng bắt được tay cô, không cho cô châm lửa khắp nơi: “Đêm nay không có hứng, không cho phép ngủ, xem văn kiện với anh.”

Anh nói, đêm nay không có hứng?

Nhưng, vừa rồi nơi ngón tay cô lướt qua, bắp thịt cả người anh đều căng lên, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng nóng lên.

Cố Dạ Cẩn đắp một cái mèền lên trên người cô, còn nhét hai tay nhỏ của cô vào: “Em chọc tâm trạng anh khó chịu, còn mình thì muốn ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ, không cho phép ngủ, làm việc với anhl”

“…” Diệp Linh không hiểu sao cảm thấy anh hết sức ngây thơ, vừa rồi cũng không biết là ai nói không muốn thấy côi Cô Dạ Cân không đề ý đên cô nữa, nhét kín cô vào trong mèn, anh tiếp tục xem văn kiện.

Diệp Linh đối với văn kiện không có chút hứng thú nào, ngay từ đầu còn mạnh mẽ chống mí mắt, rất nhanh đã mệt rã rời rồi.

Cô cũng không làm kiêu, tự mình ở trong khuỷu tay của anh tìm một vị trí thoải mái, chôn khuôn mặt nhỏ trong ngực của nhắm hai mắt lại.

Đang lúc ngủ mơ mơ màng màng cô cảm giác có một cái muỗng nhỏ đút tới bên miệng cô, cô há miệng, là nấu cháo đậu đỏ bát bảo nấu vô cùng trong.

Cô ăn một miếng liền quay đầu, không chịu ăn nữa.

Lúc này đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói rất hung dữ: “Há miệng, đừng ép anh động thủ.”

Thật sự rất hung dữ mà.
Chương 2052:

Diệp Linh thành thật vòng khuôn mặt nhỏ về, ăn nửa chén cháo nhỏ anh đút tới.

Cô đang ngủ.

Cố Dạ Cần dùng khăn giấy giúp cô lau miệng, lúc này mới hài lòng thu tay về, trong bát còn dư một nửa, anh ăn hết.

Làm xong tất cả, anh tiếp tục xem văn kiện.

Cô gái đã ngủ say trong ngực anh rôi, khuôn mặt nhỏ dịu dàng đáng yêu ửng hồng, tăng thêm vài phần làm người thương người yêu, Cố Dạ Cần cụp mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Bàn tay của anh cũng từ dò xét đi vào trong mềm, bóp đôi chân cô…

Bởi vì không khống chế được lực đạo, cô gái trong lúc ngủ mơ “ưm ưm” hai tiếng.

Cố Dạ Cần buông cô ra, đuôi mắt hẹp dài đã dính vào màu đỏ tươi.

Diệp Linh ở trên giường lớn tỉnh lại, Cố Dạ Cần đã đi rồi.

Cô ban ngày quay diễn, buôi tôi đên Phạm gia ăn cơm.

Phạm Tư Minh đã sớm ở trên sân cỏ phía ngoài biệt thự chờ cô, anh vui vẻ chào đón: “Linh Linh, em tới rồi.”

Diệp Linh gật đầu: “Em không đến trễ chứ?”

“Không có không có, là anh quá nóng lòng.”

Lúc này bố Phạm đi ra: “Linh Linh, con đã lớn như vậy, bác cũng sắp không nhận ra con rồi.”

Diệp Linh nhìn về phía bố Phạm, bố Phạm bảo dưỡng tốt, người đàn ông năm mươi tuôi nho nhã thành thục, hiện tại đang từ ái nhìn cô.

“Bác Phạm, thưa bác ạ.” Diệp Linh ngoan ngoãn lễ phép chào một tiếng.

“Tư Minh, con đi xem cơm tối đã chuẩn bị xong chưa đi.” Bố Phạm đuổi Phạm Tư Minh đi.

Phạm Tư Minh không muốn đi, thế nhưng vì ngại quyền uy của bố, anh lưu luyến nhìn Diệp Linh, sau đó đi vào.

“Linh Linh, năm đó Diệp gia gặp chuyện không may, bác không trở về kịp, mấy năm nay con được Cố gia nuôi dưỡng, với tính cách đê hèn của Cố Hiền và vặn vẹo cực đoan của Ôn Lam, con nhất định rất khổ.”

Diệp Linh biết bố Phạm đuổi con trai mình đi nhất định là có mấy lời muốn nói với cô, cô lắc đầu: “Tất cả đều là quá khứ rồi ạ.”

Diệp Linh không phải là đứa trẻ ngốc nghếch ngây thơ, so sánh với Cố gia, bố Phạm trước mắt này lại càng xa lạ với cô, cho nên, cô sẽ không thổ lộ tình KG – 12 kim cương “Linh Linh, năm đó hai nhà Diệp Phạm chúng ta là thế giao, bố con hứa gả con cho Tư Minh, theo lý thuyết Diệp gia gặp chuyện không may, bác nhất định phải trở về, nhưng lúc đó bác ốc không gánh nổi mình ốc nữa là.”

“Năm đó bố con và Cố Hiền giao hảo, bác liêc mát liên nhìn ra Cô Hiên này là lòng muông dạ thú, ba lần bốn lượt nhắc nhở bố con, nhưng bố con không cho là đúng, chẳng những vậy còn tự tay dìu dắt Cố gia, còn vì vậy mà không thân với bác nữa.”

“Lúc đó có một thiếu sót rất nghiêm trọng trong hoạt động kinh doanh của Phạm thị, tất cả các dây chuyền vốn đã bị ngắt hết, mà khi đó Cố gia dưới sự dẫn dắt của bố con đã trở thành biển thành tân quý tộc, Cố Hiền liền thừa cơ hội này bỏ đá xuống giếng, đuổi bác ra khỏi Hải Thành.”

“Bất đắc dĩ, bác chỉ có thể mang vợ con đến nước ngoài, bắt đầu lại, khi bác biết được chuyện bố mẹ anh trai con xảy ra tai nạn, tất cả ở Hải Thành đều đã ở trong khống chế của Cố gia rồi, bác căn bản cứu không được con.”

“Mấy năm nay bác ở nước ngoài phát triển cũng coi như thuận lợi, bác vẫn chưa quên Linh Linh con, cho nên bác liền mang theo Tư Minh trở về tìm con.”
Chương 2053:



Bố Phạm nói những lời này nói tình thâm ý thiết, không ngừng thở dài, như thể đau lòng như cắt.



Diệp Linh nhìn Bố Phạm: “Bác Phạm, bác đừng tự trách, đó đại khái chính là mệnh số của Diệp gial”



“Linh Linh,” Lúc này Bố Phạm tận lực giảm thấp giọng xuống: “Con có nghĩ tới hay không, đây tột cùng là mệnh số của Diệp gia, hay là bởi vì?”



Diệp Linh giật mình: “Bác Phạm, ý của bác là?”



“Linh Linh, bác hoài nghi năm đó trận tai nạn kia của bố mẹ con là do người làm, là có ý định mưu sát, bác đã tìm được manh mối.”



Con ngươi Diệp Linh co rụt lại: “Thật ạ?”



“Đương nhiên là thật, Linh Linh, lần này bác trở về chính là muốn giúp bố con báo thù, hiện tại bác và con phải liên thủ, đưa đám tội nhân Cố gia này vào ngục giam, để cho bọn hắn đền tội, chúng ta phải phá đổ Cố gial”



Đây chính là mục đích chuyến này của bố Phạm, muốn Diệp Linh liên thủ với ông, phá đổ Cố gia.



Diệp Linh từ trong hai mặt nô Phạm thấy được lửa hận hừng hực, bố Phạm thật sự hận Cố gia.



“Bác Phạm, bác muốn con làm những gì?”



“Linh Linh, bây giờ Cố lão gia tử, Cố Hiền, Ôn Lam cũng không đáng sợ, kẻ chân chính đáng sợ là… Cố Dạ Cần.”



Có Dạ Cần…Cả nhà tải app truyện hola nhé!



Diệp Linh thõng xuống hàng mi như lông vũ.



Bố Phạm nói tiếp: “Tối hôm trước lúc bác trở về nước đã gặp Cố Dạ Cẩn, không nghĩ tới đám con cháu của Cố gia lại có một nhân vật không tầm thường như vậy, con người Cô Dạ Cân này, tâm tư thâm trầm đến đáng sợ, bày mưu nghĩ kế, mây mưa thất thường, chỉ cần có cậu ta ở một ngày, Cố gia liền hưởng vô tận vinh hoa phú quý, chúng ta căn bản không thắng nổi Cố gia.”



Diệp Linh gật đầu, tán thành: “Đúng vậy.”



“Cho nên Linh Linh, Cố Dạ Cần liền giao cho con, áo giáp cứng rắn nhất, trái tim mềm mại nhất, con là duy nhất nhược điểm cùng uy hiếp đời cậu ta.”



Phải không?



Diệp Linh không tin, cô vẫn muốn biết anh đến tột cùng có yêu cô hay không, sau đó cô liền có đáp án, anh không yêu, anh cho cô chính là thích và cưng chiều.



Anh vĩnh viễn khắc chế, lạnh lùng, lý trí cùng tự giữ như vậy, anh chẳng bao giờ thất thố.



“Bác Phạm, nhiệm vụ này con sợ làm không được, bác đã đánh giá cao phân lượng của con trong lòng Cố Dạ Cần FOI.



Bố Phạm cười lắc đầu: “Linh Linh, rốt cuộc là bác đánh giá cao, hay là con đánh giá thấp, không bằng chúng ta cứ chờ xem, vạch trần từng lớp sương mù để chúng ta nhìn thử trái tim người đàn ông Cố Dạ Cần này.”



Diệp Linh không nói gì.



“Linh Linh, chúng ta liên thủ đi! Con còn do dự cái gì, lẽ nào con không muốn báo thù?” Bố Phạm tha thiết nói.



Diệp Linh đứng lặng trong gió đêm, làn váy trên người phất động, cô nâng đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Bố Phạm, cười nói: “Bác Phạm, bác làm sao biết được quan hệ giữa con và Có Dạ Cần?”



Bố Phạm cứng đờ, ông không ngờ đến Diệp Linh đột nhiên đặt câu hỏi, chiếu ngược ông một quân.
Chương 2054:



Ánh mắt Diệp Linh trong suốt, khóe môi mang theo ý cười: “Bác Phạm, bác đã sớm phái người điều tra qua quan hệ giữa con và Cố Dạ Cần rồi nhỉ, lần này trở về bác rốt cuộc muốn giúp con, hay là lợi dụng con?”



Bố Phạm nhìn Diệp Linh, thần sắc khôi phục bình thường: “Linh Linh, con thật không hỗ là con gái của Diệp gia, song nói là bác lợi dụng con, không bằng nói chúng ta giúp đỡ cho nhau, mục tiêu của chúng ta giống nhau, bác hận Cố gia là thật, giúp Diệp gia báo thù cũng là thật, người bây giờ con có thể liên thủ chỉ có bác.”



Diệp Linh trầm mặc, một lát sau mới nói: “Con cần suy nghĩ một chút.”



“Được, Linh Linh, bác chờ tin con.”



Lúc này một giọng nói mềm mại vang lên: “Bố ơi, con đã trở về.”



Diệp Linh ngước mắt, là con gái bố Phạm, cũng chính là em gái Phạm Tư Minh – Phạm Trình Trình đã trở về.



Phạm Trình Trình năm nay mới tròn 18 tuổi, mới lên đại học, cô ta xinh đẹp, ngây thơ lại rực rỡ, dáng vẻ rất tốt đẹp.



Đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của bố, bố Phạm lộ ra từ ái mỉm cười: “Trình Trình, trời lạnh như thế, sao con lại mặc váy?”



Phạm Trình Trình đã chạy tới khoác lên cánh tay bố Phạm, chu đôi môi đỏ mọng làm nũng nói: “Bố, những bạn học kia của con đều mặc như vậy, mặc váy đẹp mà, con gái đều thích chưng diện nha.”



Bố Phạm bất đắc dĩ lại cưng chiều cười.



Diệp Linh nhìn ra được Bố Phạm là một người bố tốt, ông đối với mình một đôi con trai con gái Phạm Tư Minh Phạm Trình Trình bảo vệ tốt tất cả.



Ánh mắt Diệp Linh rơi trên người Phạm Trình Trình, cô đột nhiên rất hâm mộ Phạm Trình Trình, nếu như bố của cô còn ở đây, cô hẳn là sống thành dáng dâp như Phạm Trình Trình bây giờ.



Lúc này Phạm Trình Trình thấy được Diệp Linh, hai mắt cô ta đều sáng lên: “Trời ạ, con thấy được ai đây, Diệp Linh, chị thật sự là đại minh tinh Diệp Linh sao? Em là fan chị này, chị Diệp Linh, em có thể chụp ảnh với chị không ạ, đám bạn em đoán chắc sẽ phát điên, hâm mộ em chết đó.”



Phạm Trình Trình vui vẻ chạy tới bên người Diệp Linh, bất ngờ lại vui mừng nhìn Diệp Linh.



Diệp Linh đối với em gái nhỏ đáng yêu đơn thuần này rất có hảo cảm, có lẽ là do cô ta sống thành dáng vẻ cô mong muốn, Diệp Linh gật đầu: “Được thôi.”



Phạm Trình Trình rất vui vẻ chụp ảnh chung cùng Diệp Linh, còn được Diệp Linh kí tên.



Lúc này Phạm Tư Minh đi ra: “Bố, Linh Linh, Trình Trình, cơm tối xong rồi, chúng ta vào ăn thôi!”



Diệp Linh ở Phạm gia ăn cơm tối, Phạm Trình Trình giống như là một con ma đáng yêu quấn lấy cô ríu ra ríu rít, vẻ mặt bát quái hỏi cô chuyện xấu trong vòng giải trí, Phạm Tư Minh không có cơ hội thân cận Diệp Linh, liên tục trừng Phạm Trình Trình đôi mắt không có nhãn lực mấy lần, không khí bữa cơm rất hòa hợp, làm cho Diệp Linh có một loại cảm giác đã lâu về nhà.



Sau khi bữa cơm kết thúc, người làm nữ đưa hoa quả lên, Phạm Tư Minh xiên quả nho căng mọng đưa cho Diệp Linh: “Linh Linh, quả nho này rất ngọt, em nếm thử đi.”



Diệp Linh chuẩn bị đưa tay đón, thế nhưng lúc này cổng biệt thự bị kéo ra, phía ngoài người hầu nói: “Cố tổng tới.”



Có Dạ Cần tới!



Diệp Linh ngắng đầu, chỉ thấy hai ngọn đèn pha sáng ngời không gì sánh được bén nhọn xuyên qua màn đêm, một chiếc Maybach sang trọng chạy nhanh đến, chậm rãi dừng trên sân cỏ ngoài biệt thự, cửa xe điều khiển bị kéo ra, thân thể anh tuấn cao to kia của Cố Dạ Cần xông vào ánh mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom