• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

  • Chương 191-200

Chương 191:



Lê Hương bị đau, hai tay túm chặt vạt áo ngủ của anh, nhưng không đầy anh ra.



Nếu cô đoán không lầm, anh lại phát bệnh.



Thời gian cách đợt phát bệnh trước đã lâu, lâu đến mức cô bắt đầu xem nhẹ bệnh của anh.



Một khi bệnh tái phát, tính cách thô bạo, hung tợn của anh sẽ lộ ra, anh sẽ rất đau.



Lê Hương không dám đẩy anh ra, nếu anh cảm thấy như vậy dễ chịu hơn, vậy cô sẽ phối hợp.



Cô giơ tay, chủ động ôm cổ anh.



Mạc Tuân thấy cô gái trong lòng dịu ngoan, mùi máu tanh ngọt tràn trong miệng, khiến mắt anh đỏ bừng, lập tức ra sức hút miệng vét thương của cô.



Hút máu cô.



Lê Hương lập tức đau nhíu mày, đôi môi phấn hồng cũng mát sắc.



Mạc Tuân nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cảm xúc khát máu hung tợn này khiến anh lạnh người, giống như ngã xuống vực sâu.



Anh lập tức đầy cô ra.



Lê Hương mở mắt, lông mi run rẩy: “Mạc tiên sinh, có phải anh phát bệnh không, để em xem…”



“Đừng động vào anh!” Mạc Tuân vôi đứng dậy, đi về phía nhà tắm: “Em ngủ trước đi.”



Anh khóa trái cửa phòng tắm lại.



Lần nào phát bệnh anh cũng vậy, bảo cô rời đi, Lê Hương biết đấy là tôn nghiêm và kiêu ngạo đàn ông không thể xâm phạm của anh, anh không muốn cô thấy bộ dạng chật vật nan kham của mình.



Nhưng anh không tự cứu được anh.



Anh nhốt mình trong đó chỉ làm tình hình xấu hơn.



Lê Hương gõ cửa: “Mạc Tuân, anh mau mở cửa ra, em là bác sĩ, em có thể giúp anh… em biết bây giờ anh đang rất đau, anh mau mở cửa cho em xeml”



Trong phòng tắm.



Thân hình cao lớn của Mạc Tuân đứng trước đài rửa mặt, nước lạnh chạy ào ào từ vòi xuống, khuôn mặt tuần tú của anh đẫm nước, khớp ngón tay vịn vào cạnh đài, nỗi lên trăng bệch.



Trong miệng vẫn còn mùi tanh ngọt của cô, khiến anh cực kỳ hưng phần, nhiệt huyết sôi trào.



Lồng ngực tinh tráng không ngừng phập phồng, anh ngắng đầu, nhìn mặt mình trong gương, bây giờ trong mắt tràn đầy khát máu, tối tăm, khủng bó.



Bên tai quanh quản nhiều tạp âm, bọn họ không ngừng lặp lại anh là kẻ điên, anh chính là một kẻ điên!



Mạc Tuân hạ mắt, những tiếng nói ồn ào đó dần biến mát, chỉ còn lại tiếng cô gái nóng lòng gọi Mạc Tuân! Mạc Tuân!



Toàn bộ thế giới của anh chỉ có tiếng của cô!



Mạc Tuân tắt vòi nước, đi ra mở cửa.



Bên ngoài, Lê Hương đang định gõ cửa thì đột nhiên, của mở ra: “Mạc Tuân, anh sao rồi, anh…”



Lê Hương thấy đôi mắt đỏ sậm của anh, nhìn cô chằm chằm đây tối tăm, hung ác.



Ánh mắt giống như thú hoang theo dõi con mồi, khiến người ta sởn tóc gáy.



“Mạc Tuân…”
Chương 192:

Mạc Tuân nhìn cô, khàn giọng nói: “Cho em cơ hội cuối, đi đi.”

Lê Hương chậm rãi lắc đầu: “Em không đi.”

Mạc Tuân kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, đi nhanh mấy bước, đầy cô xuống giường.

Lê Hương hơi choáng váng, lúc này, giường lún xuống, Mạc Tuân đi lên, anh cầm dây thắt lưng đen trói hai cổ hai mảnh khảnh vào đầu giường.

Lê Hương hơi giấy giụa: “Mạc Tuân, anh làm gì vậy, đừng như thế, mau thả em rail”

Mạc Tuân vùi đầu vào cổ cô, cắn thẳng vào mạch máu mảnh dẻ nơi cần cổ.

Lê Hương đau toát mồ hôi.

Anh nhanh chóng kéo bung cúc áo ngủ của cô, vừa kéo vừa bắt đầu gặm cắn, say mê mùi tanh ngọt này.

Ban đầu, Lê Hương còn giãy giụa, nhưng sau đó phát hiện, cô càng giãy càng tăng dục vọng khống chế.

Mạc Tuân nghe giọng nói yếu đuối của cô, ngắng đầu nhìn, mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối đầu trắng tuyết, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô cực kỳ tái nhọt.

Cô toát mồ hôi lạnh, mái tóc đen rối tung bết vào mặt cô, cả người cô toát ra vẻ đẹp bị chà đạp kinh tâm động phách.

Mạc Tuân cúi xuống hôn môi cô.

Lê Hương không tránh, ngoan ngoãn mà ngây ngô đáp lại anh, sau đó thăm dò cần thận: “Mạc Tuân, em không đi, em rất nghe lời, anh có thể thả em ra không, tay em đau quá…”

Mạc Tuân được trấn an dỗ dàng, lệ khí trên người giảm bớt, đưa tay tháo dây lưng đen ra.

Lê Hương cử động tay. sau đó thò tay xuống dưới gói.

Châm của cô ở đó.

Nhưng tốc độ của Mạc Tuân còn nhanh hơn, anh ân tay cô lại, giọng nói khàn khàn sắc bén: “Muốn làm gì, hửm?”

Anh khá cảnh giác, một chút gió thổi có lay cũng ảnh hưởng tới anh, Lê Hương thả tay ra, đan vào tay anh, mười ngón giao nhau, vô tội nói: “Em không làm “Cái miệng nhỏ của em chỉ biết lừa người, bé lừa đảo!” Ngón tay Mạc Tuân miết lên môi cô.

Mạc Tuân xoay người đi xuống, ngủ rồi, Lê Hương mới rút cây châm châm vào đầu anh lúc nãy ra, sau đó ngồi dậy.

Cúc áo ngủ hỏng mắt mấy cái, trên làn da trắng nõn của cô tràn đầy vết thương dữ tợn, Lê Hương xuống giường, vào phòng tắm.

Cô đứng trước đài rửa mặt, nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng như giấy, thân thể đau đớn lại thêm mắt máu khiến hai mắt cô tối sầằm.

Cô đưa tay che nơi bị anh cắn, là mạch máu, để lại vét răng sâu hoắm.

Nếu ai nhìn thấy cô lúc này, chắc chắn sẽ báo án.

Lê Hương bắt đầu đánh răng, mười máy lần, tới khi lợi chảy máu mới dừng lại.

Ra khỏi phòng tắm, Lê Hương lại về giường, nằm cạnh Mạc Tuân, cô không dám đi, sợ ban đêm anh có chuyện gì.

Bệnh của anh nghiêm trọng hơn cô nghĩ, tệ nhất là khứu giác rất nhạy, muốn châm cho anh rất khó, nếu không phải lúc nãy anh đang… thì cô cũng không thể thành công.

Trong đầu Lê Hương rất loạn, cô không dám động, sợ đánh thức anh, làm ồn tới bà nội, hơn nữa, vừa cử động, vét thương trên người lại truyền tới cảm giác bị rách đau đớn.
Chương 193:



Lúc này, Mạc Tuân giật mình, Lê Hương lập tức nín thở, chỉ thấy anh đưa tay tới, thói quen ôm cô vào lòng, ngủ tiếp.



Khuôn mặt tái nhợt của Lê Hương áp vào tim anh, vẻ hung tợn rút đi,anh lại khôi phục dáng vẻ tự phụ của ngày xưa.



Lê Hương nghe tiếng tim đập “thình thịch” có lực của anh, mệt mỏi rơi vào mộng đẹp.



Rạng sáng 5 giờ, Lê Hương mở bừng mắt, Mạc Tuân bên cạnh đang ngủ, cô xuống giường, lấy áo khoác bọc kín mít rồi rời U Lan Uyễn.



Chờ lát nữa, người làm ở U Lan Uyễn dậy, cô nhất định phải đi trước, nếu không sẽ không giấu được vét thương trên người.



Cô không về chỗ Diệp Linh, không dám để Diệp Linh nhìn thấy, tình bạn của cô và Linh Linh sáng cùng trời đất, nhưng cô không dám nói cho cô ấy biết tình trạng sức khỏe của Mạc Tuân.



Vì vậy, Lê Hương tới viện nghiên cứu Xu Mật, tới phòng thuốc.



Hơn 5 giờ sáng, phòng thuốc không một bóng người, Lê Hương chỉ bật một ngọn đèn tường rồi cởi quần áo.



Làn da trắng nõn của thiếu nữ xanh tím loang lỏ, miệng vết thương còn thắm máu, Lê Hương lấy một lọ thuốc sát trùng, dùng tăm bông xử lý miệng vết thương.



Cô đau đỏ mắt.



Lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, một bóng người lạnh lùng, tuần tú xuất hiện ở cửa.



Lê Hương không ngò rạng sáng sẽ có người đi vào, con ngươi rụt lại, lập tức lấy quần áo che thân mình.



Lê Hương quay lại, cạnh cửa là… thanh niên thích ngủ trong phòng thuốc.



Cô quên mắt người xuất quỷ nhập thần này.



Thanh niên cạnh cửa cũng không nghĩ là cô, cô gái đeo mạng che mặt, đôi mắt nai linh động nhìn anh ta đầy cảnh giác, bởi vì bị đau mà rơm rớm nước mắt, lông mi run rấy, vẻ đẹp tinh xảo tuyệt sắc khiến người ta không thể rời mắt.



Thanh niên nhìn cô, tự giác đóng cửa ra ngoài.



Lê Hương thở phào nhẹ nhõm, theo quan sát của cô, nhân phẩm thanh niên này vẫn tốt, chắc sẽ không nhìn trộm, nhưng cô vẫn không yên tâm, nhanh chóng xử lý vết thương.



Cô không có thuốc, những vết thương này phải bôi thuốc mỡ, Lê Hương định chờ Xu Mật làm việc sẽ mua thuốc về bôi.



Như vậy thì miệng vét thương mới mau lành.



Lê Hương mở cửa phòng nghỉ ra ngoài, nhưng cô nhanh chóng dừng chân, vì cô thấy một bình thuốc mỡ ở cạnh cửa.



Bình thuốc mỡ bằng sứ trắng, có vẻ rất quý.



Ở đâu ra vậy?



Là thanh niên thích ngủ kia đưa cô sao?



Bây giờ, Lê Hương rất cần thuốc mỡ, cô nghĩ chút rồi cầm lên, vào phòng nghỉ bôi thuốc mỡ lên người.



Miệng vét thương nóng rát đau đớn lập tức cảm thấy mát lạnh, sau đó, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mắt.



Thuốc mỡ này thật thần kỳ.



Lê Hương lấy giấy, viết một hàng chữ, đặt lên bàn thanh niên thích ngủ kia.
Chương 194:



Bây giờ còn rất sớm, khuôn mặt Lê Hương tái nhợt, quằng mắt tím đen, vì vậy, cô trùm áo nằm xuống giường nhỏ trong phòng nghỉ, nhanh chóng ngủ say.



Lúc này, thanh niên kia về chỗ ngồi của mình, lập tức giấy tờ giấy kia, trên đó có hàng chữ nhỏ thanh tú: Mì gói lần trước với thuốc mỡ lần này, anh giúp tôi hai lần, mong là sau này có thể trả cho anh.



Thanh niên để tờ giấy lên một quyển sách, mở một quyền sách y ra nhàm chán nhìn… Lúc Song Song tới thì Lê Hương đã tỉnh rồi, cô đang ở thư viện của Xu Mật.



“Lê Hương, sáng sớm tinh mơ cô đã ở đây nghiên cứu sách y à, học bá đều khắc khổ như vậy thì đám học dốt chúng tôi sống sao?”



Lê Hương lật xem sách y, bây giờ, bệnh tình của Mạc Tuân rất khó giải quyết, cô nhất định phải chế ra thuốc viên, nhưng còn một loại thuốc cô chưa lấy chuẩn, phải tìm sách y.



“Song Song, tôi đang tìm sách.”



“Sách gì, tôi tìm giúp cô.”



Lê Hương nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cũng không biết tìm sách nào, dùng loại thuốc gì, vẫn đang trong giai đoạn suy nghĩ, cho nên Song Song, cô không cần tới đây đâu, cô sẽ ở đây ngẫm nghĩ mấy ngày, nếu như cần cô hỗ trợ thì tôi sẽ không khách khí đâu, cô cứ đi chăm sóc hoa cỏ của mình đi.”



Song Song cảm thấy Lê Hương có chút thần bí, quả nhiên là học bá không giống người thường, Tàng Thư Viện ở Xu Mật vô cùng rộng lớn, mỗi lần tới đây cô ấy chỉ muốn ngủ thôi.



Đúng lúc này, hai mắt Song Song liền sáng lên, đột nhiên chỉ vào cổ Lê Hương: “Lê Hương, trên cổ cô có vết gì vậy, ai cắn cô dã man thế kia?”



Hôm nay Lê Hương đã mặc áo cao cổ để che đi chỉ là mắt Song Song quá tinh, nên đã thấy được.



Lê Hương vội vàng dựng cao cổ áo lên, phủ nhận nói: “Song Song, cô đừng có nói lung tung, đây là do tối hôm qua tôi bị… con muỗi cắn.”



Song Song kéo Lê Hương vào một góc tối, nhỏ giọng nói: “Lê Hương, cô gả cho cái vị quỷ phu ở U Lan Uyễn kia có phải tâm lí anh ta rất biến thái không.



Cái gì mà muỗi cắn, đây rõ ràng là vết răng người, cắn cả vào thịt của cô, đây là định hút máu à.”



Lê Hương nhếch môi, đặt quyển sách trong tay lên trên giá: “Hút máu cái gì chứ, cũng không phải ma cà rồng, Song Song cậu đừng có dọa người như vậy chứ.



“Lê Hương, tôi nói nghiêm túc đấy, cô có nghe hay không, những người như này đều không bình thường đâu, trong lòng bọn họ có bệnh, mà còn là bệnh về mặt tinh thần, căn bản không chữa được.”



“Trước kia tôi có một người anh rễ, rất tốt, cũng rất quan tâm săn sóc chị họ tôi nhưng anh ta có một điểm khiếm khuyết, chính là thích bạo lực gia đình.”



“Thời điểm người anh rễ phát bệnh, đã trói chị họ tôi Vào giường, chị tôi càng đau đón thì anh ta càng vui c†8:88gwl@9:“ham Ăn IÁ: @ EM) vẻ, anh ta còn thích cắn người, khát máu, ngửi thấy mùi máu liền trở nên hưng phấn, điên cuồng khủng khiếp.”



“Chị họ tôi rất yêu anh rẻ, lúc đầu định cắn răng nhịn cho qua, nhưng chị ấy mang thai bị anh rể đánh cho sẩy luôn, mà kể cả có sinh ra đứa bé đó, thì cũng không thẻ để nó lớn lên trong bóng tối u ám?”



“Lê Hương, tôi nói nhiều như vậy, ý là bây giờ cô vẫn còn trẻ, lại ưu tú tỏa sáng như vậy, giống như vừa mới bắt đầu cuộc đời mới, cho nên cô mau mau nghĩ biện pháp đề ly hôn với tên quỷ phu ở U Lan Uyễn đi, thoát được ra ngoài sẽ gặp được rất nhiều đàn ông xuất sắc, đối xử tốt với cô.”



Lông mi Lê Hương khẽ rũ xuống, mấy giây sau kéo lấy tay Song Song: “Song Song, cảm ơn những lời này của cô, tôi biết bản thân mình muốn cái gì, cho nên không cần lo lắng cho tôi đâu.”



“Vậy thì tốt rồi, Lê Hương, có gì khó khăn cô cứ nói với tôi, tôi thấy sắc mặt cô kém lắm, để bây giờ tôi tới phòng bếp bảo bọn họ hằm cho cô nồi canh bồi bổ.”



c†8:88gwl@9:“ham Ăn IÄ’ @ M) “Song Song, cô quen với người ở phòng bếp à?”



Song Song ngượng ngùng cười một tiếng, quay người chạy đi: “Tại tôi tham ăn mà.”
Chương 195:



Song Song đi rồi, Lê Hương chậm rãi tựa vào thảm xốp bên vách tường, hai mắt nhìn về phía không trung, lát sau lại lấy điện thoại ra nhìn: “Mạc tiên sinh chắc đã tỉnh rồi nhỉ…”



U Lan Uyễn.



Mạc Tuân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, lúc này ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua cửa sổ, lần đầu tiên anh dậy muộn như vậy.



Cơn buồn ngủ còn nhập nhèm chưa tỉnh, anh xoay người định ôm cô gái bên cạnh ngủ tiếp.



Nhưng không ngờ tới.



Bên cạnh hoàn toàn trống rỗng.



Lê Hương không còn ở đây.



Mạc Tuân vội vàng mở mắt ra, cơn buồn ngủ ban nãy hoàn toàn tan biến, ký ức về buỏi tối hôm qua cũng chậm rãi tràn về..



Tối hôm qua anh lại phát bệnh, còn đè cô lên giường.



Mùi máu tươi ngai ngái cùng hương thơm cơ thể thiếu nữ giống như đóa anh túc, khiến anh mê đắm, cuối cùng chặn lấy môi cô… Mạc Tuân rời giường, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng lớn, nhà tắm, phòng thay đồ… nhưng vẫn không thấy cô.



“Lê Hương…”



Cô đi rồi sao?
1643087756770.png

Mạc Tuân mím chặt môi: “Bà nội, bọn cháu không cãi nhau.”



“Vậy thì tốt rồi, con gái là phải để dỗ dành, mà Lê Hương lại ngoan ngoãn như vậy, cũng rất dễ dõ, lát nữa cháu gọi điện cho con bé, đưa nó đi ăn một bữa tối dưới nến đi.”



Cô thật sự rất ngoan… Cho nên mới dễ dỗ, dễ lừa gạt.



Gương mặt anh tuấn của Mạc Tuân lộ ra mấy phần cưng chiều yêu thương: “Bà nội, cháu không gọi điện cho Lê Hương đâu.”



Mạc lão phu nhân ngừng lại: “Vì sao thế?”



“Lúc chưa gặp Lê Hương, cháu vẫn nghĩ mình là một con người bình thường, nhưng kể từ khi gặp Lê Hương, cuối cùng cháu đã ý thức được sự bắt thường của mình. Cho nên thừa dịp hiện tại còn có thể buông tay thì cháu sẽ để cô ấy đi…”



Nếu không anh sợ rằng sau này mình còn làm ra nhiều hành vi độc chiếm vượt khỏi sự khống ché, sẽ không từ thủ đoạn giam cầm cô ở bên mình.



Tối hôm qua để cô nhìn thấy bộ dáng kinh khủng đó của anh, anh thật sự rất có lỗi.



Anh không thẻ lại buông thả bản thân nữa.
Chương 196:



Mặc dù nếu bây giờ cô rời đi, thì bệnh tình của anh… “Bà nội, có người hầu ở bên cạnh là được rồi, cháu tới công ty đây.” Mạc Tuân ôm bà nội một chút, sau đó quay người đi ra ngoài.



Mạc lão phu nhân đưa mắt nhìn cháu trai của mình rời đi, bà không khỏi thở dài một hơi, bà đã lớn tuổi rồi, không biết liệu còn có thể được máy năm nữa?



Có bà ở bên cạnh cũng không thẻ thay đổi được anh, bởi vì chỉ có mỗi bà là không đủ, Hàn Đình của bà từ nhỏ đã không nhận được nhiều yêu thương, rất cô độc.



Nó cần một cô gái để anh và được yêu.



Thế nhưng sức khỏe của nó… Mạc lão phu nhân chán nản khuyu lưng xuống, càng thêm phần già yếu.



Lúc này thím Ngô từ trên lầu vội vàng chạy xuống, vẻ mặt vui mừng nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân, tôi vừa đi thu dọn phòng của thiếu gia thiếu phu nhân, tôi phát hiện ga giường phải giặt lại rồi.”



Có ý tứ gì?



Mạc lão phu nhân nhìn thím Ngô, cái lưng vừa khuyu xuống ban nãy nháy mắt lại thẳng lên, như trẻ thêm mấy tuổi: “Bà nói thật chứ?”



Mạc lão phu nhân là ai, Mạc gia là đệ nhất hào môn ở Đề Đô, Mạc gia của bà đã tọa trấn hàng chục năm nay, chiếc ga giường trắng tinh vào đêm tân hôn đầu tiên sao bà lại không hiểu chứ?



Mấy đứa nhỏ diễn trò, bà cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn.



Thế nhưng tình cảm giữa Hàn Đình với Lê Hương dần dần nảy sinh, bà cũng đã thấy rõ.



Thím Ngô vỗ bốp vào đùi, cả mặt đỏ lên: “Đương nhiên là thật rồi, không những ga giường mà cả gối đầu cũng phải thay.”



Đám người hầu của các hào môn thế gia đều vô cùng chú ý tới chỉ tiết này, ga giường bản trong phòng chủ nhân nhát định phải đi.



“Thằng nhóc này.” Mạc lão phu nhân vừa vui vừa bực mình, cười ra tiếng: “Sớm không buông muộn không buông, vậy mà vừa mới bắt nạt cô nương nhà người ta xong thì liền nói buông tay, đúng là không có tiền đô.”



Nói xong Mạc lão phu nhân đi vào phòng bếp: “Thím Ngộ, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”



“Vâng lão phu nhân.”



Mạc lão phu nhân ăn hai bát cháo trăng, đang ăn thì điện thoại ở U Lan Uyễn vang lên.



Bác Phúc cầm điện thoại tới, sắc mặt có chút bối rối nói: “Lão phu nhân, là phu nhân ở Đề Đô gọi điện tới.”



Mạc lão phu nhân hết sức khinh bỉ lườm bác Phúc một cái: “Sợ cái gì chứ, nhìn ông kìa, đưa tôi nghe.”



Mạc lão phu nhân nhận lấy điện thoại: “Alo. Chiêu Đệ, cô tìm tôi à?”



Mạc phu nhân ở Đề Đô xa xôi cười làm lành nói: “Mẹ, nếu không phải có việc gấp thì con cũng không dám quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ ở Hải Thành đâu, chỉ là…con trai con Mạc Tử Tiễn đã từng được đính hôn với con gái của một vị cố nhân, bây giờ nó cũng đã đến tuổi rồi, mẹ có thể đưa cho con tín vật đính hôn hay không, nếu không, bọn con không thể nào tìm được vị hôn thê của Tử Tiễn…”



Mạc lão phu nhân gõ đôi đũa vào bàn: “Liễu Chiêu Đệ, cô có ý gì? Cô nghỉ ngờ bà già này đã trộm tín vật đính hôn của Tử Tiễn ư, ý cô nói tôi là kẻ trộm ư?”



Nói xong Mạc lão phu nhân còn quay sang nhìn bác Phúc một cái: “Thấy chưa, sau này không phải sợ.”



Bác Phúc âm thầm giơ lên một ngón cái với Mạc lão phu nhân.



“Mẹ, mẹ nghĩ oan cho con rồi, cho con mười cái lá gan con cũng không dám nói mẹ là kẻ trộm, nhưng mà…”



Liễu Chiêu Đệ lại thay đổi ngữ điệu, tăng lên không ít: “Con đã tìm người hồi phục lại camera năm đó, lúc ấy chỉ có mỗi mẹ đi vào trong phòng cầm lấy tín vật đính hôn của Tử Tiễn.”
Chương 197:



Mạc lão phu nhân biến sắc, không gạt được rồi.



Thế là bác Phúc lại được nhìn một vở kịch trở mặt rất nhanh: “Chiêu Đệ, con xem, đây là hiểu lầm rồi, mẹ cũng không phải kẻ trộm, mẹ không có lấy tín vật đính ước của Tử Tiễn, con mau đưa điện thoại cho chồng đi, số mẹ thật đúng là khổ, tuổi già rôi muốn lui về Hải Thành sống nốt quãng đời còn lại để không làm phiền các con, vậy mà vấn bị bắt nạt tới tận cửa. Néu không bằng hôm nay mẹ chết đi luôn cho xong, mẹ không muốn sống nữa.”



Liễu Chiêu Đệ gặp phải Mạc lão phu nhân nước mắt giả khổ vội vàng cúp máy: “Mẹ, xem như con chưa nói gì, con chào mẹ.”



Nghe thấy âm thanh tút tút từ đầu dây bên kia, Lão phu nhân mới dừng lại, đem điện thoại ném lại cho bác Phúc còn đang trợn mắt há mồm: “Nhìn cái gì, đây gọi là mưu kế, co được dãn được, Liễu Chiêu Đệ kia không phải là bị tôi dọa bỏ chạy rồi à?”



Bác Phúc…”



Mạc lão phu nhân lại tiếp tục ăn cháo, Tử Tiễn là em trai của Hàn Đình, Liễu Chiêu Đệ chính là mẹ kế của Hàn Đình, tín vật đính ước kia cũng là bà cầm, nhưng bà không thể trả lại được, bởi vì bà đã dùng tới nó rồi.



c†8:88gwlø#:“Sïên Kịch : IÁ: @ EM) Lê Hương chính là con gái của cô nhân Mạc gia, vị hôn thê của Nhị thiếu Mạc gia Mạc Tử Tiễn.



Có điều, bây giờ cô đã là vợ của Mạc Tuân rồi.



Bên ngoài viện nghiên cứu Xu Mật, một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng dừng lại, Mạc Tuân nhìn xuyên qua cửa kính xe về phía hiệu thuốc, anh biết cô đang ở bên trong đó.



Chỉ cần anh bước vào trong là có thể gặp được cô, đưa thuốc mỡ trong tay cho cô.



Thế nhưng anh không muốn đi vào, anh chỉ là muốn tới chỗ này để nhìn cô một chút mà thôi.



Mạc Tuân dựa lưng vào ghế dựa, đây chính là khoảng cách an toàn giữa anh với cô, chỉ cần cô không tới gần anh thì anh sẽ không thể gây tổn thương cho cô.



Rất không nỡ.



Một cô gái thông minh ngoan ngoãn như vậy, anh thực sự rất thích cô, bây giờ cô chính là vị thuốc duy nhất của anh.



Mạc Tuân lấy điện thoại ra, mở Wechat của cô lên, bên trong là cuộc trò chuyện của hai người từ lần cô đi Tam Á, còn gửi nhằm một bức ảnh áo tắm cho anh.



Bức ảnh này anh đã lưu lại.



Ký ức tối hôm qua từng chút dâng lên, anh thậm chí còn nhớ rõ được bộ dáng của cô khi ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn giơ chân lên đạp anh… Mạc Tuân đưa tay che đi một bên mắt, giấu đi tia vằn đỏ bên trong.



Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là thư kí Nghiêm Nghị gọi tới.



Mạc Tuân ấn nghe máy, giọng nói cung kính của Nghiêm Nghị truyền tới: “Mạc tổng, lịch trình ngày hôm nay phải đi công tác ở châu Âu, máy bay đã chuẩn bị xong rồi, có cần hủy không ạ?”



“Không cần, chờ tôi một lúc sẽ đến.”



Chớp mắt đã qua ba ngày, ba ngày này Lê Hương vẫn ở trong viện nghiên cứu Xu Mật làm việc, tan làm lại ngâm mình trong đống sách thuốc ở Tàng Thư Các.



Đến xế chiều, rốt cuộc Lê Hương cũng tìm được vị thuốc mà cô muốn, là hoa Mạn Đà La.



Hoa Mạn Đà La nghe nói chỉ mọc ở trên bờ vực sinh tử, vô cùng trân quý, thậm chí còn chưa có ai nhìn thấy Mạn Đà La trong truyền thuyết, Lê Hương không biết làm sao để tìm được nó.



“Song Song, tôi muốn tìm một loại thuốc tên là hoa Mạn Đà La, cô đã nghe bao giờ chưa?” Lê Hương gặp được Song Song, bèn đưa cuốn sách có ghi chép về hoa Mạn Đà La cho Song Song xem.



Song Song vừa nhìn thấy thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Lê Hương, sao cô lại muốn tìm cái hoa Mạn Đà La này, nó độc lắm đấy, gây rồi loạn hệ thần kinh, nếu trúng độc có thể tử vong.”



“Song Song, tôi muốn tìm thứ này, cô không cần phải lo lắng đâu. Từ nhỏ tôi đã bách độc bất xâm rồi, cho nên tôi muốn tự mình nghiệm độc tố của hoa Mạn Đà La để chế thuốc.”
Chương 198:



Song Song kinh hãi nhìn Lê Hương: “Lê Hương, có phải cô điên rồi không, cô muốn chữa bệnh cho ai chứ, độc tính của hoa Mạn Đà La rất mạnh, kể cả cô có là bách độc bất xâm thì cũng chưa chắc có thể chống lại, sao cô có thể tự mình đi thử chứ, cô không muốn sống nữa à.”



Lê Hương kéo tay Song Song lại: “Được rồi Song Song, tôi còn chưa đến 20 tuổi, còn chưa muốn chết đâu. Cho nên cô không cần lo lắng cái này, cô mau nghĩ cách giúp tớ làm sao tìm được Mạn Đà La đi?”



Song Song lắc đầu: “Ở Xu Mật không có Mạn Đà La, chủng loại này trên thế giới cũng rất khan hiếm, không có khả năng tìm được.”



Lê Hương nghe xong vô cùng thất vọng.



Song Song lại nói: “Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ giải quyết giúp cô.”



Lê Hương kinh ngạc nhìn Song Song: “Song Song, cô nói thật chứ, cô có thể giải quyết ư? Cô giải quyết như thế nào?”



“Không phải chỉ là một gốc hoa Mạn Đà La thôi à, cô cứ chờ đi.”



Lê Hương nghe Song Song nói vậy chỉ cảm thấy Song Song thật lợi hại.



Sau đó Lê Hương liền cất sách về chỗ cũ, mở điện thoại ra xem, Mạc Tuân vẫn chưa hề gọi điện cho cô.
1643087779241.png

Cô bỗng thấy lo lắng, không có cô ở bên cạnh, liệu anh có ngủ được hay không?



Nếu như lại phát bệnh thì phải làm sao?



Lúc này điện thoại định một tiếng rung lên, là thông báo từ Wechat, Diệp Linh gửi âm thoại tới: “Lê Hương, hôm nay có về ngủ không?”



Lê Hương: “Ừ… Linh Linh, tớ không về đâu…”



Diệp Linh cười xấu xa nói: “Ngủ với Mạc tiên sinh à?”



Lê Hương không dám về chỗ Diệp Linh, mặc dù không có hoa Mạn Đà La, nhưng cô đang nghiên cứu một loại dược hoàn, cả việc châm cứu của cô nữa, nên tạm thời đang muốn nhanh chóng giải quyết được vấn đề giấc ngủ cho Mạc Tuân.



Cô muốn ở bên cạnh anh mỗi tối, không lỡ bỏ mặc anh lại một mình.



Lê Hương hỏi: “Linh Linh, mấy ngày trước cậu với Cố thiếu có xảy ra chuyện gì không?”



Diệp Linh: “Không có, rất tốt mài”



Tan làm, Lê Hương bắt một chiếc xe về U Lan Uyễn, nửa đường đi ngang qua Mạc thị.



Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc thị trong truyền thuyết, tòa cao ốc rộng lớn nghiêm trang như xuyên thủng tầng mây, tọa lạc trên con đường phồn hoa nhất Hải thành, mỗi tắc đất đều là vàng.



Lúc này tài xế lái xe cười nói: “Cô bé, cô nhìn ngây người rồi à, cao ốc Mạc thị này là tòa cao ốc đắt tiền nhát Hải Thành, sáu bảy năm trước, tổng giám đốc Mạc thị tới Hải Thành, khi đó mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng lại rất có tài năng bản lĩnh, quả thực là một quỷ tài giới kinh doanh, hô mưa gọi gió, đại nhân vật như cậu ta, kẻ dân thường như chúng ta không thể gặp được.”
Chương 199:



Lê Hương mở cửa sổ nhìn cả vương quốc kinh doanh do một tay anh tạo nên, đột nhiên có một loại cảm giác rất tự hào, ừ, anh thật là giỏi.



“Bác tài xế, cho cháu dừng ở chỗ này đi.”



“Cô bé, không tới đường U Lan nữa à?”



Lê Hương trả tiền xe xong cười nói: “Vâng, đột nhiên cháu có chút sùng bái vị tổng giám đốc Mạc thị này cho nên muốn đi vào gặp anh ấy.”



Lái xe chấn kinh nhìn Lê Hương, bây giờ con gái đều nhiệt tình như vậy sao?



Lê Hương bước vào tòa nhà Mạc thị, lễ tân ở đại sảnh vội tiến lên chào hỏi: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn tìm ai2″ “Xin chào, tôi muốn tìm tổng giám đốc Mạc Tuân.”



Vừa nghe nói là muốn tìm tổng giám đốc nhà mình, lễ tân bèn quay sang đánh giá Lê Hương một chút, cô ta đã tháy rất nhiều mỹ nữ đến tìm tổng giám đốc nhà mình, đều mang theo lòng yêu thương ái mộ mà tới.



Lễ tân lịch sự cười nói: “Tiểu thư, cô có hẹn trước không?”



Lê Hương lắc đầu: “Không có.”



“Rất xin lỗi tiểu thư, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc.”



“Vậy tôi có thể ngồi ở đây chờ anh ấy không?”



“Đương nhiên có thể, nhưng mà tôi phải nhắc cô trước, ba ngày trước tổng giám đốc đã tới châu Âu công tác rồi, chưa rõ hôm nào trở về, cô ngồi đợi ở đây cũng không chờ được tổng giám đốc đâu.”



Anh ấy tới châu Âu ư2 Thảo nào không liên lạc với cô.



Lê Hương ngồi trên ghế ở đại sảnh, sau đó mở điện thoại ra, tìm số điện thoại của Mạc Tuân.



Đau của anh, càng kích thích anh, vì vậy, cô căn lưỡi mình, không cho mình kêu thành tiếng.



Lê Hương cảm thấy bàn tay anh lướt xuống hông mình, con ngươi hơi rụt lại, vội nói: “Mạc Tuân, đừng…”



Bên kia truyền tới tiếng chuông điện thoại, còn chưa được một lần đã được nhận ngay lập tức, Lê Hương nghỉ ngờ anh vẫn luôn chờ điện thoại của cô.



Nhưng Mạc Tuân nhận điện thoại lại không nói gì.



Lê Hương rũ mi: “Alo, Mạc tiên sinh, sao anh không nói gì?”



Lúc này, tiếng nói trầm thấp, khàn khàn của Mạc Tuân mới vang lên: “Anh nghĩ là em sẽ không gọi cho anh.”



Lê Hương khẽ cắn môi, anh còn tự biết đấy, chuyện hôm đấy khiến cô xấu hổ, cuối cùng, cô bĩu môi: “Hừ!”



Cô lại hừ thêm tiếng nữa.



Lễ tân vẫn luôn nhìn Lê Hương, không biết cô đang gọi cho ai, dù sao chắc chắn không phải tổng giám đốc nhà cô ta, lúc này đột nhiên nghe thấy cô gái hờn dỗi hừ một tiếng.



Lễ tân cảm thấy Lê Hương thật nũng nịu, mà hình như là cô có bạn trai, hoặc là đối tượng mờ ám, sao vẫn yêu thương nhung nhớ giám đốc nhà cô ta chứ?



Lễ tân rất không thích mấy cô gái đỏng đảnh thích chăn lốp xe phòng hờ, chờ khi tổng giám đốc về, cô ta nhất định sẽ vạch trần cô.



Lúc này, một chiếc xe thương vụ dài sang trọng chậm rãi dừng lại trước tòa nhà Mạc thị, thư ký trưởng Nghiêm Nghị xuống xe, sau đó cung kính mở cửa sau, một bóng người anh tuần cao lớn lập tức đập vào mát.



Mạc Tuân về.

Chương 200:

“Trời ơi, Mạc tổng về kìal” Hai mắt lễ tân sáng lên, lập tức nở nụ cười mê người.

Lê Hương ngồi ở đại sảnh, đương nhiên chú ý tới bên này, chỉ thấy cửa lớn bị đẩy ra, một cao tầng công ty đeo thẻ xanh nhanh chóng chạy ra, hình như nghênh đón nhân vật lớn nào đó.

Nhân vật lớn ở đây có thể là ai, Lê Hương lập tức quay lại, nhìn thấy Mạc Tuân qua cửa kính sáng bóng.

Mạc Tuân vừa xuống máy bay, trang phục chính thức, áo sơ mi trắng đeo cavat, mặc áo lót thương vụ màu xanh, khoác áo choàng dài màu đen, ưu nhã tự phụ, nồi bật khí thế tinh anh thương nghiệp bất phàm.

“Mạc tổng…”

Mấy cao tầng vừa lên tiếng đã bị Nghiêm Nghị đưa tay cắt đứt, Nghiêm Nghị nháy mắt, ý là không tháy tổng giám đốc đang gọi điện sao?

Các cấp trên lập tức im lặng, vô cùng tò mò tổng giám đốc đang gọi điện cho ai.

Mạc Tuân nghe tiếng hừ của Lê Hương cực kỳ u oán, vô cùng ngây ngô, dừng bước.
1643087796611.png

Anh thận trọng hỏi ý cô, Lê Hương đột nhiên cảm thấy đau lòng, giống như bọ một cây châm đâm vào tim, đau đón chỉ chít.



Cô đoán được lý do anh không tìm cô suốt ba ngày nay.



Lê Hương nhìn anh: “Không cần tìm em…”



Nắm tay đang siết chặt của Mạc Tuân đột nhiên buông lỏng, môi anh cong lên một nụ cười tự giễu mà ảm đạm: “Biết, anh sẽ không làm phiền em… không cần lo cho bà nội, anh sẽ giải thích, bà nội rất thích em, sau này anh bạn em đến thăm bà, bà sẽ rất vui… Hôn nhân của chúng ta vốn là… có danh không thực, một hiệp nghị hòa bình thôi, chuyện sau đó anh sẽ giao cho luật sư xử lý…”



Lê Hương ngắt lời anh: “Mạc tiên sinh, em rất tò mò anh định nghĩa thế nào là có danh không thực, chẳng lẽ tối hôm đó anh không thoải mái sao?”



Mạc Tuân nhấp môi, khàn giọng nói: “Nếu em không muốn anh làm phiền em thì đừng nói chuyện này với một người đàn ông trưởng thành.”



Lê Hương: “…”



“Dù sao thì em cũng từng là Mạc phu nhân của anh, anh sẽ dành cho em đền bù vật chất tốt nhất.”



“Anh muốn đền bù thế nào?”



“Em thích gì, châu báu, kim cương, biệt thự, du thuyền, máy bay… anh đều có thể mua cho em, anh không lấy lại tắm thẻ đen đã đưa em, nó là của em, em có thể quẹt cả đời.”



Tấm thẻ đen dát vàng chữ “Lục” đó có thể vận dụng mọi tài sản dưới danh nghĩa của anh, anh không định lấy về.



Lê Hương nhìn anh qua tắm tường kính trong veo: “Mạc tiên sinh đúng là hào phóng, đã chia tay còn định nuôi em cả đời, chỉ 120 triệu cho Lê Nghiên Nghiên, chia tay em lại phải nuôi em, nếu Mạc tiên sinh tìm thêm 2 người phụ nữ nữa thì liệu có phá sản khong?”



“Em không cần lo, có anh ở đây, em cả đời tiêu hết tiền được sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom