• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

  • Chương 176-180

Chương 176:



Hoắc Tây Trạch kéo Có Dạ Cẩn: “Đi đi.”



Có Dạ Cần cùng Diệp Linh gia nhập trò chơi nói thật hay mạo hiểm, chỗ này có rất nhiều người quen, ngay cả Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền cũng có mặt.



“Nói qua quy tắc trò chơi nhé, lát nữa mỗi người sẽ được phát một lá bài, ai có số điểm lớn nhất có thể yêu cầu người có số điểm nhỏ nhất chơi nói thật hay mạo hiểm, tham gia trò chơi này thì phải tuân theo quy tắc trò chơi.”



Mọi người đương nhiên đều đồng ý, chơi trò nói thật hay mạo hiểm này vốn là một trò rất kích thích.



Hoắc Tuyên âm thầm liếc sang Cố Dạ Cần, cô ta vô cùng mong muốn có thể có được điểm số lớn nhát, anh Dạ Cần có số điểm nhỏ nhát, như vậy cô ta có thể yêu cầu anh Dạ Cần hôn cô ta.



“Bây giờ bắt đầu chia bài.”



Mỗi người đều được nhận bài, Diệp Linh nhìn lá bài trong tay mình, 2… 2 đã coi như là lá bài nhỏ nhất rồi, Diệp Linh cảm thấy vận may của mình không ai có thể sánh kịp rồi.



Ván này người thắng là một vị thiếu gia, anh ta vội vàng nhìn Diệp Linh: “Diệp mỹ nhân, cô thua rồi, tôi chọn nói thật, tôi muốn hỏi lần đầu tiên của cô còn không?”



Diệp Linh cầm lá bài số 2, mọi người đều trở nên ồn ào, chờ đợi xem kịch vui.



Phải biết rằng Diệp Linh là đệ nhất mỹ nhân Hải Thành, từ nhỏ đã lớn lên giữa hào quang, hiện tại là là một trong bốn tiểu hoa đán hot nhất, không biết là bao nhiêu người đàn ông thương nhớ, cho nên khi cô tới tham gia trò chơi nói thật hay mạo hiểm đã rất thú vị rồi.



Vị thiếu gia này trước giờ vẫn rất thích Diệp Linh, tốc độ thay bạn gái của anh ta giống như thay quần áo, có điều kiểu mẫu bạn gái của anh ta vẫn luôn dựa theo Diệp Linh.



Bây giờ anh ta không chờ nổi muốn hỏi Diệp Linh xem cô còn lần đầu tiên không?



“Tôn thiếu, mặc dù là trò nói thật hay mạo hiểm nhưng câu hỏi này của cậu cũng quá độc đi?” Có người ồn ào cười chen vào.



Vị thiếu gia Tôn thiếu kia tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi đẹp động lòng người của Diệp Linh: “Vừa rồi chúng ta đã nói sẽ tuân theo quy tắc trò chơi, cho nên lời nói thật lòng này cô nhất định phải trả lời.”



“Tôn thiếu, cậu đúng là xấu xa.”



Đám đàn ông trên bàn đều trở nên ồn ào, ngóng trông câu trả lời của Diệp Linh.



Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền nhìn Diệp Linh đang bị đám đàn ông này bao vây, thực ra tất cả bọn họ cũng rất hiếu kỳ, chỉ là Tôn thiếu có cơ hội để hỏi thôi.



Mặc dù Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền rất ghét khi Diệp Linh được vây quanh như vậy, nhưng liên quan tới lần đầu tiên của Diệp Linh…bọn họ cũng rất mong chờ.



Diệp Linh không còn lần đầu tiên.



Lần đầu tiên đã cho Có Dạ Cần.



Bọn họ rất muốn nhìn đôi anh em này xé bỏ lớp ngụy trang xuống, hứng chịu ánh mắt cùng sự sỉ vả của mọi người.



Lê Nghiên Nghiên ngước mắt lên nhìn Cố Dạ Cần, trên mặt Có Dạ Cần không hề lộ ra chút cảm xúc nào, anh chỉ rút từ trong túi ra một điếu thuốc lá để lên miệng, sau đó châm lửa, làn khói mờ ảo liền che đi dung nhan tuần mỹ.



Anh kẹp điếu thuốc trên tay, miệng phun ra một hơi khói dày, ánh mắt thanh lãnh kia cũng rơi vào người Diệp Linh.



Hoắc Tây Trạch nhỏ giọng hỏi: “Anh Dạ Cẩn, nếu không… em ra mặt can thiệp một chút?”



Chuyện của Có Dạ Cần với Diệp Linh, mấy anh em bọn họ đều biết.
Chương 177:



Hoắc Tây Trạch là người hiểu rõ nhất Cố Dạ Cần chiều chuộng cô em gái Diệp Linh này như thế nào, từ nhỏ Diệp Linh đã vô cùng xinh đẹp, lúc đi học có một bạn nam uống say nên đã cưỡng ép ôm Diệp Linh, Có Dạ Cần đã tự mình động thủ, thiếu chút nữa đã đánh phé cậu ta.



Có Dạ Cần là thiếu chủ, ngoại hình tuần mỹ nhã nhặn, rất ít khi nổi giận, nhưng chỉ có Diệp Linh là có thể khiến anh mát khống chế.



Từ đó về sau mỗi lần họp lớp Cố Dạ Cẩn đều sẽ đi theo, anh mặc một thân đồ tây trang màu đen ngồi bên góc ghé salon, vừa chờ Diệp Linh vừa phê duyệt tài liệu.



Bạn học Diệp Linh bắt chuyện anh cũng sẽ kiên nhẫn trả lời, cuối cùng còn để thư ký đi thanh toán trước, người đàn ông anh tuấn tài giỏi như vậy không thiếu nữ nào có thể chống cự được, thi thoảng mọi người lại đỏ mặt liếc trộm sang phía anh.



Sau đó tất cả mọi người đề biết Diệp Linh có một người anh trai, tên là Có Dạ Cần.



Có Dạ Cần chiều chuộng Diệp Linh, toàn bộ Hải Thành đều biết.



“Diệp Linh, mọi người đều đang chờ câu trả lời này, rốt cuộc cô còn lần đầu tiên hay không, đã chấp nhận chơi nói thật hay mạo hiểm mà lại không dám tiếp à?”



Lúc này Hoắc Tuyền ghen ghét lên tiếng.



Diệp Linh ngắng mặt lên, nhìn Hoắc Tuyền một chút: “Không phải tôi không dám chơi, mà là do cô đợi không được, bây giờ tôi sẽ trả lời, lần đầu tiên của tôi…



Toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín hơi chờ đợi đáp án của Diệp Linh.



Nhưng Diệp Linh còn chưa nói ra, bộp một tiếng, có người ném bài trong tay ra.



Mọi người giật nảy mình, nghe thấy tiếng động liền quay lại thì thấy Cố Dạ Cẩn ném bài trong tay ra.



Có Dạ Cần rít một hơi thuốc, dưới làn khói lượn lờ nhẹ nhàng nhìn Tôn thiếu một cái, hờ hững nói: “Có ý gì vậy, bài của tôi còn chưa lật ra, không muốn cho tôi chơi à?”



Mọi người cúi đầu nhìn xem, lá bài trong tay Cố Dạ Cần là cây A.

1643087408278.png

Lập tức cũng có người phụ họa theo: “Đúng thế, nếu như Cố thiếu vẫn còn lần đầu tiên thì chẳng nhẽ là một chàng trai ngây thơ à?”



Bầu không khí lại nóng lên, có người lên tiếng: “Vấn đề này không tính, Cố thiếu, có bản lĩnh thì nói cho chúng tôi biết người phụ nữ đầu tiên của anh là ai?”



Hoáắc Tây Trạch trợn trắng mắt, đúng là đồng đội ngu như heo, mặc dù anh không dám xác định người phụ nữ đầu tiên của anh Diệp Cẩn có phải Diệp Linh hay không, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm rồi.



Hoắc Tây Trach vỗ một cái xuống bàn, lớn tiếng cười nói: “Không được, đã chơi nói thật hay mạo hiểm thì phải chơi thật kích thích, anh Dạ Cần, mau nói cho bọn em biết anh có bao nhiêu người phụ nữ.”



Có Dạ Cần từng có bao nhiêu người phụ nữ.



Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều nhìn về phía Cố Dạ Cần.



Diệp Linh bên phía đối diện cũng ngước mắt lên, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng anh, tựa hồ cũng thấy hứng thú với vấn đề này.



Cố Dạ Cần rít thêm một hơi thuốc, sau đó ánh mắt nhìn sang, như có như không liếc Diệp Linh một cái.
Chương 177:



Cố Dạ Cẩn: “26 năm nay tôi chỉ có duy nhất một người phụ nữ.”



Tất cả mọi người đều sợ ngây.



“Cố thiếu, anh muốn dạng phụ nữ gì chẳng có, tôi nói chứ, nếu như không trải qua phong hoa tuyết nguyệt thì không thể tìm thấy nửa kia thích hợp nhất với mình.”



“Tôi nghĩ là Cố thiếu không phải thích người phụ nữ đó đâu, chỉ là đã có nhiều trải nghiệm với người đó nên khó mà quên được chuyện cũ thôi.”



Cố Dạ Cần không nói gì.



Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều quay sang nhìn Diệp Linh, hai người bọn họ đều biết Cố Dạ Cần có một người phụ nữ, đó chính là Diêp Linh.



Nhưng bọn họ không hè biết Cố Dạ Cần chỉ có một mình Diệp Linh, có nghĩa là Diệp Linh người phụ nữ duy nhát của Cố Dạ Cần.



Ván thứ hai bắt đầu, mỗi người lại được nhận một lá bài, người có lá bài lớn nhất là một phú nhị đại, lá nhỏ nhất thuộc về… Cố Dạ Cần.



Có Dạ Cẩn lại thua.



“Cố thiếu, xin lỗi nhé, lần này tôi chọn mạo hiểm, tôi muốn Có thiếu chọn 1 trong ba số 3,8,9 rồi đi hôn người đó.”



Hoắc Tuyền giật mình trong lòng, cô ta mở lá bài ra, là số 3.



Của cô ta là số 3.



Lúc này Lê Nghiên Nghiên cũng lật bài ra, là số 8



Còn lá bài số .



9 Có người kêu lên, số 9 là Diệp mỹ nhân, Diệp mỹ nhân cầm lá số 9



Lá bài trong tay Diệp Linh là lá số .9 3,8,9 theo thứ tự là Hoắc Tuyền, Lê Nghiên Nghiên và Diệp Linh.



Cố Dạ Cần phải chọn một trong ba người này.



“Vãi, cái này ai chia vậy, nhiều người đẹp như vậy, Có thiếu, anh muốn hôn ai?” Mọi người lại bắt đầu ồn ào.



Hoắc Tuyền không thể nén được kích động trong lòng, cô ta đã lấy được lá bài số 3.



Diệp Linh là em gái Cố Dạ Cẩn, sẽ bị loại đầu tiên, còn Lê Nghiên Nghiên lại thích Mạc Tuân, Có Dạ Cần sẽ không cướp phụ nữ của anh em mình, như vậy thì cô ta ít nhất sẽ có hi vọng.



Có Dạ Cần sẽ hôn cô ta… A2?



Hai mắt Hoắc Tuyền sáng lên, bộ dáng xấu hỗ liếc nhìn Cố Dạ Cần.



Lúc này Diệp Linh ném lá bài trong tay đi, môi đỏ cong lên cười nói: “Anh, em là em gái nên anh cứ tự động bỏ qua đi, hiện tại anh chỉ cần chọn giữa Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền một người anh thích nhất để hôn thôi.”



Cố Dạ Cẩn nhìn Diệp Linh một chút, Diệp Linh đối diện đang cười với anh, cùng mang bộ dạng xem trò hay giống mọi người.



“Cố thiếu, anh nghĩ kĩ chưa?”



Cố Dạ Cần đứng dậy, bước chân đi tới.



Hoắc Tuyền nhìn thấy hướng Cố Dạ Cần đang đi tới, trống ngực không khỏi đập loạn: “Anh Dạ Cần, em…”
CHương 179:

Cố Dạ Cần trực tiếp vượt qua cô ta, đi tới bên cạnh Lê Nghiên Nghiên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tuyền nháy mắt trắng bệch, ghen ghét nhìn về phía Lê Nghiên Nghiên.

Lê Nghiên Nghiên đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Hoắc Tuyền, nhưng cô ta không rảnh bận tâm, ánh mắt cô ta cũng nhìn về phía thân ảnh cao lớn kia.

Mặc dù mục tiêu của cô ta là Mạc Tuân nhưng đối với dạng trâm anh thế phiệt như Có Dạ Cần, cô ta cũng rất thích.

Huống hồ Mạc Tuân vì Lê Hương mà đánh thẳng vào mặt cô ta như thế, cô ta đã trở thành trò cười cho nhóm danh viện Hải Thành, bây giờ giữa ba người lại được Cố Dạ Cần thì tuyệt đối thỏa mãn được hư vinh to lớn của cô ta.

Coi như không có Mạc Tuân, thì cô ta vẫn còn Cố Dạ Cần.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên cũng đỏ lên: “Dạ Cẩn…”

Lúc này Diệp Linh ở phía đối diện huýt sáo một tiếng: “Xem ra người trong lòng của anh vẫn là đệ nhất hạng viện Lê Nghiên Nghiên, Hoắc Tuyền, cô thật đáng thương.”

Hoắc Tuyền bị khinh bỉ sắc mặt càng khó coi hơn, hung hăng trợn mắt lườm Diệp Linh một cái.

Nhưng rất nhanh, Cố Dạ Cẩn lại đi qua người Lê Nghiên Nghiên, khômg có ý dừng lại.

Khuôn mặt đang đỏ ửng của Lê Nghiên Nghiên trầm xuống thì ra Cố Dạ Cần không phải muốn hôn cô ta.

Có Dạ Cần đi thẳng tới chỗ Diệp Linh.

Móng tay Lê Nghiên Nghiên cắm chặt vào lòng bàn tay, hôm nay cô ta liên tục bị vứt bỏ, trong lòng vô cùng oán hận.

Diệp Linh nhìn thấy Cố Dạ Cần bước tới, cô vừa định động đậy, Cố Dạ Cần đã sải bước tới một tay kéo lại cánh tay của cô, một tay giữ chặt sau gáy, hơi lạnh từ môi anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô.

Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô.

Cố Dạ Cẩn đã chọn Diệp Linh. Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền nhìn một màn kia, người đàn ông tuần mỹ mặc một thân đồ đen cực kì tự nhiên giam lại thiếu nữ kiều diễm tươi đẹp trong ngực, nụ hôn của anh dừng lại trên trán cô, nhẹ nhàng mà lưu luyến.

Một màn này, giống như vô cùng quen thuộc.

Tựa như nhiều năm nay, Có Dạ Cần với Diệp Linh vẫn không hề thay đổi.

Anh vẫn giữ chặt đóa hoa kiều diễm dưới đôi cánh của mình, cố chấp chiếm làm của riêng. Diệp Linh định đưa tay đẩy anh ta, nhưng Cố Dạ Cẩn đã anh nhanh hơn một buông lỏng cô ra, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Các vị, mọi người cứ chơi đi, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước.”

Cố Dạ Cần nói xong liền trực tiếp kéo Diệp Linh rời đi.

Sức lực của Có Dạ Cần rất lớn, Diệp Linh lảo đảo bị kéo đi theo: “Anh làm gì vậy, em tự đi được, buông em ra.

Có Dạ Cần lôi cô ra khỏi quán bar, mở cửa ghế phụ chiếc xe Maybach: “Tự mình đi vào hay cần anh giúp?”

Diệp Linh cũng nhận ra tâm trạng anh đang không tốt lắm: “Không phiền tới anh, em tự vào được.”

Sau đó cô tự mình ngồi vào ghế phụ.

Có Dạ Cần cũng ngồi vào xe, khởi động con Maybach màu bạc phi vút trên đường.

Diệp Linh cúi đầu nhìn cổ tay mình, vừa nãy anh túm mạnh tới mức đã hằn lên một vệt đỏ.

Ngắng đầu lên mới phát hiện không phải đường tới Túy Ngọc Lâu, cô mới vội vàng quay sang hỏi Cố Dạ Cần: “Anh dẫn em đi đâu đấy, em muốn về Túy Ngọc Lâu.”
Chương 180:



Có Dạ Cần không nhìn cô, chỉ nói như tường thuật lại: “Lê Hương đã một uống một ly one-night-stand, anh không yên tâm, đêm nay em ở lại chỗ anh.”



Có Dạ Cần liếc sang bên cạnh, cạnh hàm tuấn mỹ hơi căng lên: “Mặc kệ anh có tâm tư gì đối với em, thông minh như em thì nên giả câm giả điếc chứ không phải nhiều lần khiêu khích anh, trừ phi em cũng nhớ mãi không quên một đêm kia, muốn ôn lại chuyện cũ.”



“Cút.” Hai mắt Diệp Linh đỏ lên quát một tiếng.



Cố Dạ Cẩn nhếch miệng, không nói gì thêm, bầu không khí giữa hai người liền trở nên ngột ngạt.



“Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu, em không muốn về nhà, anh nghe thấy chưa, em không muốn về nhà, em muốn xuống xe.” Diệp Linh nói xong liền đưa tay mở cửa xe.



Cố Dạ Cẩn đã khóa cửa xe lại, xe đang chạy tốc độ cao như vậy, néu cô mở cửa ra thì sẽ rất nguy hiểm, kiên trì không muốn về nhà.



“Em đừng nhúc nhích, không phải về nhà, bây giờ anh ở bên ngoài, ở biệt thự của anh.” Cố Dạ Cần thấp giọng mở miệng.



Diệp Linh lúc này mới bình tĩnh lại, cô biết bây giờ mình có nói gì cũng không có tác dụng, cho nên dứt khoát im lặng.
1643087447636.png

Lúc này Diệp Linh mới dừng động tác lại, buông hờ mi xuống nhìn người đàn ông ngồi xổm bên dưới chân mình, cả người trở nên yên tĩnh.



Sau khi cởi giày cao gót xong, Cố Dạ Cần vẫn chậm chạp không có hành động tiếp, chỉ nắm lấy đôi chân nhỏ của Diệp Linh.



Nháy mắt khi ngón tay anh chạm vào da chân mình, Diệp Linh giống như bị điện giật hát tay anh ra, tự xỏ dép vào, cười mắng: “Đồ biến thái.”



Cố Dạ Cẩn đứng dậy đi vào phòng khách, cởi áo khoác màu đen trên người vứt xuống ghé salon, ngoái nhìn sang.



Diệp Linh từ từ đi lên lầu.



Cố Dạ Cần ngồi bên dưới, xử lí văn kiện qua điện thoại, trên lầu vọng tới giọng nói ngọt ngào của Diệp Linh: “Anh, em mượn một cái áo sơ mi nhé.”



Có Dạ Cần ngắng đầu lên, Diệp Linh đang đứng ở chỗ lan can khắc hoa cạnh bậc thang, cô vừa mới tắm xong, mái tóc xoăn màu trà ướt sũng xõa bên vai, trên người đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh.



Chiếc áo sơ mi nam khoác lên người cô rất rộng, nhưng vẫn lộ ra được những đường cong lồi lõm tinh tế của thiếu nữ, vạt áo vừa vặn trùm qua mông, lộ ra đôi chân dài thon thả, bộ dáng cô mặc sơ mi nam lên người càng thêm dụ hoặc.



Mày kiếm của Cố Dạ Cần khẽ nhăn lại: “Mau thay áo Sơ mi của anh ra rồi quay lại phòng đi, để anh gọi điện bảo thư ký mang quần áo đến.”



Diệp Linh từ trên cao nhìn xuống anh: “Chỉ là một bộ đồ ngủ thôi mà, anh cứ thích bắt bẻ, em không rảnh chơi với anh.”



Có Dạ Cẩn mím môi lại, sau đó sải bước chân lên lầu, túm lấy tay cô kéo vào trong phòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom