• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (3 Viewers)

  • Chương 316-330


Chương 316:

như thì thầm: “Mỗi lần nhìn thấy em ở cùng những người đàn ông khác, anh lại cảm thây như chính mình sắp phát điên, một chút không không chê được mình, giỏng như lúc nãy ở viện nghiền cứu thấy Mạc Tử Tiến ôm em, một khắc đó anh rất muốn giết chết cậu ta, sau đó giết em, muôn hủy hoại thế giới này. Lê Hương, có lúc anh cũng cảm ì thầy mình rất đáng Sợ, bây giò anh cũng không có cách nào bảo đảm với em đây là lần cuối, em có sợ anh không?”

Lê Hương nhìn vẻ mặt mờ mịt không rõ của anh, sau đó kiếng chân lên, nhanh chóng hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Em không sợ, Mạc tiên sinh, em đã nói rôi, em không Sợ anh chút nào!”

Đôi mắt của cô gái, trong – vắt đẹp đế, bên trong không hệ có vẻ sợ hãi với anh, cô chỉ dùng ánh mắt rạng rỡ nhìn anh, tràn đây niềm vui và tình yêu dành cho anh.

Mạc Tuân đưa tay kéo cô vào trong lòng, siết chặt cánh tay mạnh mẽ, muôn dùng sức khảm cô vào máu xương mình, môi mỏng rơi lên trán cô lại hôn: “Lê Hương, anh sẽ ổn hơn, anh nhất định sẽ ôn hơn!”

Anh nói, Lê Hương, anh sẽ ồn, nhất định sẽ ôn hơn.

Lê Hương cảm thấy một chiếc lông vũ nhẹ lướt qua hỗ nước đáy lòng cô, khiến trái tim cô gọn sóng hết vòng tròn này ‘ đến vòng tròn khác, trong lòng cô phụ họa nói, đúng vậy, anh nhật định sẽ ốn hơn, vì em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, dù cho phải trả bắt cứ giá nào!

Bàn tay nhỏ bé của Lê Hương vịn lây ngực anh, nhẹ giọng nói: “Mạc tiên sinh, vậy chúng ta hứa với nhau đi.

Lân sau, dù có tức giận, anh cũng không được phép nói ra hai chữ ly hôn, cũng không được phép nói không cần em. Có máy lời không thể nói bậy được, em sẽ tiếng chạy theo người đàn ông khác, trừ anh ra, ai em cũng không cần.”

Mạc Tuân thu lại ánh mắt, hôn mạnh lên mái tóc dài của cô: “Anh cũng vậy, không ai khác ngoài em.”

Hai người ôm nhau một hồi, Lê Hương đầy anh ra: “Lại đây, em xử lý vết thương trên tay anh.”

Tay Mạc Tuân bị cứa thành mấy „ miệng, vết thương đầy máu, miệng vết máu rât sâu, Lê Hương đau lòng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo, cô dùng đôi mắt sáng như nước trừng mặt nhìn anh: “Mạc tiên sinh, đập kính thì trông anh ngâu lắm hả, có bản lĩnh lần sau anh đập tường.

cho em, để em xem thử anh có thê một quyền đập tường thủng ra cái lỗ to không nhé!”

Mạc Tuân nhướng đôi mày kiếm, trên khuôn mặt tuân tú lạnh lùng tràn ra ý cười.

Lê Hương đặt hộp thuốc lại: “Mạc tiên sinh, anh đi tắm đi, chỗ đây để em dọn.”

“Em dọn được không?”

“Đương nhiên, em lên được phòng khách, xuống được phòng bêp đấy nhé! Anh tắm một tay chắc không sao nhỉ, cái tay vừa băng phải nâng lên, đừng đề đụng nước.” Lê Hương căn dặn.

Mạc Tuân hôn lên má cô, đột nhiên phủ lên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi, anh có làm em đau không?”

Lê Hương lập tức biết anh đang.

hỏi gì, vừa rồi anh cởi quân cô ra đê kiểm tra xem cô còn trong, trắng không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức đỏ bừng, cô lôi khăn tắm ném lên khuôn mặt đẹp trai đáng ghét của anh: “Mạc tiên sinh, đừng có quá đáng, chấm dứt mấy lời đen tôi của anh đi, em nghe không hiểu!”

Mạc Tuân đưa tay tháo khăn tắm xuÔng, cười đi vào phòng tăm.

Lê Hương dọn sạch mảnh kính vỡ trên đất, cô vào phòng tắm rửa tay, thấy quân áo của anh ném loạn một đường, cô vội cúi eo nhặt giúp anh.

Lúc này cô cảm thây hơi lạnh, nhiệt độ hôm nay không quá thấp, ánh đèn vàng rực rỡ trong phòng tăm này càng thêm âm áp như mùa xuân.

Lê Hương đứng thẳng dậy cảm nhận, cô thật sự cảm thây lì lạnh thầu xương.

Từ nhỏ cô đã ngâm qua nhiều loại dược liệu, máu cô rất quý, bách độc bắt xâm, đây là món quà tốt nhất và cũng là tình yêu thương lớn nhất mà mẹ để lại cho cô, vì vậy từ nhỏ cô chưa bao giò sợ lạnh và chưa bao giờ bị cảm, cảm giác lành lạnh đối với cô rất lạ.

Chương 317:

Tuy nhiên, lúc này cô thực sự cảm thây lạnh.

Sự thay đổi thể chất nhỏ nhặt này khiến tâm trí người làm bác sĩ như cô trở nên tỉnh táo. Chất độc của hoa Mạn Đà La là loại độc. dược mạnh nhất trên thế giới, cô Ÿ vào dòng máu bách độc bắt xâm của mình thử độc, cơ thê vào một khoảng thời gian cũng không thể triệt tiêu được độc tính.

Giờ cô thực sự cảm thấy lạnh sống lưng, cô không biết có phải độc của hoa Mạn Đà La ăn mòn dòng máu quý của cô hay không, khiến cô từ bách độc bất xâm trở thành người bình thường.

Ngày mai cô phải xét nghiệm máu mới được.

Lần thử độc đầu tiên thất bại, cô phải lập tức luyện chế thuốc độc lần thứ hai. Cơ thê của Mạc tiên sinh không thể chờ thêm được nữa, nếu chất độc ăn mòn cơ thể bách độc bất xâm này của cô, vậy cô làm sao chịu đựng lân kiểm độc thứ hai đây?

Trong lòng Lê Hương đột nhiên loạn như ma.

Mạc Tuân nghe thầy động tính bên ngoài liền biết cô đến, đưa tay mở cửa kính mờ, nhìn thấy cô gái đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo, trên tay ôm lây bộ quân áo anh cỏi ra, ngân người suy nghĩ.

Mạc Tuân cong môi mỏng: “Em ngây người gì thê, muôn biệt anh mặc quân lót size mây có thê hỏi mà.”

Cái gì?

Lê Hương nhanh chóng hoàn hôn, cô nhìn xuống, trên tay cô đang cầm quần lót của anh. : Trời ạ, cô đang làm gì vậy?

Lê Hương lập tức ném hết quần áo vào trong giỏ, trúc, lúc này nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của anh, mang theo ý trêu chọc nói: “Là size lớn nhất đáy.”

Câu “size lớn nhất” này của anh khiến mặt Lê Hương đỏ gần như nhỏ ra máu, cô hận không tìm được cái lỗ chui xuống.

Đôi mắt trong vät nhìn sang ngư Ời đàn ông, lúc này cửa kính mò đã mở ra một nửa, lộ ra tắm lưng rắn chắc của anh, . dáng người của Mạc Tuân nhất định là loại khiến người ta hộc máu, vai rộng eo hẹp, hai bả vai tràn ra đầy sức mạnh của đàn ông.

Cảnh tượng mỹ nam đang tắm đẹp làm sao.

Mạc Tuân vốn đang trêu chọc cô, nhưng bây giờ thấy cô đỏ bừng mặt nhìn anh, dáng vẻ vừa có chút ngượng ngùng lại vừa có chút bạo dạn, có ý tứ muôn từ chối lại vừa muôn nghênh đón.

Ánh mắt Mạc Tuân mù sương liếc qua rồi rơi xuống người cô: “Mạc phu nhân, đừng dụ dỗ người anh, mau đi ra.”

Lê Hương Xoay người đi ra ngoài, nhưng khi tới cửa, bước chân cô đột ng dừng lại, cô vươn tay đóng cửa ại Cô quay lại, đi đến bên cửa kính mờ.

Mạc Tuân nhanh chóng kéo khăn tắm buộc vào vòng eo răn chắc, mở: cửa kính, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô, giọng nói trầm thấp có chút :hung dữ: “Mạc phu nhân, em muôn cái gì hả?

Tốt hơn em nên nói ra gì đó thích hợp, nêu dám đùa với anh, nhìn anh cười nhạo, vậy thì xem anh làm thế nào dạy dỗ eml”

Tim Lê Hương đập thình thịch, cô muốn cho anh cảm giác an toàn, đề anh biết rằng cả trái tim và… thể xác cô đều thuộc về anh, vì vậy anh không cần phải điên cuông vì những người đàn ông khác.

Hơn nữa, cô đã là Mạc phu nhân, có làm gì cũng đều là hợp pháp.

Hàng mi Lê Hương khẽ run: “Mạc tiên sinh, anh có muốn… em chà lưng… cho anh không?”

Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Mạc Tuân đã vươn tới nắm lấy cánh tay mảnh mai kéo cô vào trong.

Dòng nước ấm từ đỉnh đầu cô đổ xuống, Lê Hương bị đây vào ` tường, còn Mạc Tuân bá đạo nhốt cô trong vòng tay anh.

Cánh cửa kính mờ được kéo lên, ngăn cách với thế giới, hơi nóng bóc lền khiến cái lạnh Lê Hương cảm thấy lúc nãy thư thái hơn, cô cuộn tròn những ngón tay của mình, mái tóc đen dài của cô đã ướt sũng, buông thống trên bờ vai trăng noãn, khiên người yêu thương.
Chương 318:

Mạc Tuân đưa tay phải đang băng bó của mình lên tường, dùng, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn cô hai cái, khàn giọng hỏi: “Sao hôm nay em lại đôi xử tôt với anh như vậy?”

Ngoại trừ cô, anh chưa tiễp xúc với những người phụ nữ khác, anh không biệt những người phụ nữ khác có giồng cô không, thông minh lanh lợi, lại mêm mỏng ngoan ngoãn, hệt nhử nước Vậy.

Mỗi lần anh do dự bàng hoàng vì bệnh tật của mình, cô luôn vững bước tiến về phía trước, ngày càng đến gần anh hơn.

Lê Hương rất căng thẳng, thân hình mảnh mai của cô cứng đờ dán vào tường, bàn tay nhỏ bé bầu chặt vào tường, không dám cử động hay nhìn xung quanh, cô khó khăn nói: “Trước đây Linh Linh từng nói… Vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường làm hòa…

Mạc Tuân mím môi mỏng, cười rất vui vẻ: “Bạn thân em coi như cũng dạy em đúng được vài thứ.”

Lê Hương từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn đáp xuông vòng eo hẹp của T ngón tay mêm mại lướt qua cơ bụng sáu múi đầy sức sông răn chắc của anh, sau đó nhẹ nhàng ôm lầy anh.

Mạc Tuân hôn lên má cô: “Tìm được người đàn ông phù hợp với em rôi à, hài lòng không?”

Lê Hương biết rằng anh đang chọc mình, vì trước đó anh đã nghe lén cô và Diệp Linh tám chuyện trong U Lan Uyên, cô từng nói không chút ngượng ngùng răng cô sẽ tìm một người đàn ông có cơ bụng sáu múi trong tương lai.

“Hài lòng ạ…” Lê Hương vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lồng ngực anh, ngượng ngùng không ngâng đầu lên, nhưng cô nhẹ nhàng nói thêm: “Thích anh nhát…”

Yết hầu Mạc Tuân cuộn lên cuộn xuÔng, giống như đang lăn trên than hông, đôi môi mỏng của anh tìm được miệng cô, hôn lên: “Mạc phu nhân, sao miệng của em lại ngọt như vậy?”

Lê Hương bị anh hôn làm choáng váng, nét ửng hông trên mặt lan đên cân cỏ đẹp như thiên nga, cả làn da trắng noãn cũng như phủ một lớp đỏ nhạt.

Ngay sau đó, thân hình cao lớn nặng nê của Mạc Tuân đè cô vào tường, anh vùi cô vào mái tóc dài của cô thở dốc: “Lê Hương, anh rất đau, muốn em rất nhiều, nhưng, hay là cứ đề em lớn hơn nữa đi.”

Lê Hương cảm nhận được sự quan tâm nâng niu của anh, lòng cô ngọt ngào như được bôi một lớp mật, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.

“Mạc tiên sinh, hình như anh rất để bụng em và bác anh, còn có Mạc Tử Tiên ở cạnh nhau. Tại SaO Vậy, có phải anh chưa thẳng thắn với em chuyện gì không?”

Trong chớp nhoáng, Lê Hương cảm thấy cơ bắp của người đàn ông nhanh chóng thát lại, cô sửa lời: “Nêu anh không muôn nói gì thì bỏ đi.”

Mạc Tuân Đình vẫn duy trì tư thế như CŨ, áp thân thể mảnh mai và tinh xảo của cô trong lòng mình, dùng đôi bàn tay to chụp lây ót cô, anh từ từ nhằm đôi mắt tuân mỹ, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ có thê nghe được: “Thật ra thì không có gì đầu, anh không có nhiều tình cảm với họ, chính là… sau khi mẹ anh từ phòng nhảy xuống biên, tinh thần anh luôn không ồn định, hôm đó là tang lễ mẹ anh, bởi vì không tìm được thi thể, nên chỉ có bài vị..

“Hôm đó có một chuyện ngoài ý muôn, bài vị mẹ anh bị đốt, lúc anh thấy chỉ còn tro bụi, vn thôi qua, lập tức biến mất sạch sẽ..

“Anh rất tức giận, không kiềm chế được bản thân, ra tay đánh bị thương vài người, lúc Ấy rất âm ï, bệnh viện chân đoán cho anh, nói anh tinh thân, không bình thường, sau đó, sau đó…

Mạc Tuân nhắm mắt lại, che lại đôi mắt giăng đầy máu đỏ, vết thương bị chà xát lại lần nữa vạch ra, máu chảy dầm dề, anh đau đến cuộn người.

Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt lầy cô anh, Lê Hương kiếng chân hôn lên khuôn mặt tuần tú của anh một cái: “Mạc tiên sinh, đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rôi, bây giờ anh không phải một mình nữa, em sẽ vĩnh viễn luôn ở cạnh anh.”

Mạc Tuân đặt tay lên eo yêu kiều của cô, mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ tươi mà mù mịt: “Lê Hương, anh thú nhận với em. Trước khi gặp em, anh đã có một quá khứ tàn khốc, đó là khoảng thời gian đáng chật vật nhất trong cuộc đời anh, bác gái anh, Mạc Tử Tiễn… tất cả bọn họ đều là nhân chứng đoạn năm tháng kia, con người ta sẽ dần trưởng thành, khi em đã đủ mạnh mẽ với lớp áo giáp bên ngoài, bọn họ cũng không bao giờ có thể làm tổn thương em thêm được nữa. Bây giờ anh không quan tâm đến tầm nhìn của bất kỳ ai, nhưng duy chỉ riêng em, anh không muôn em biết đoạn quá khứ kia của anh, nên anh ngăn em đến gần với bác và Mạc Tử Tiên.”
Chương 319:



“Lê Hương, anh đã thẳng thắn với em rôi, sau này nêu bọn họ hay bắt kỳ kẻ nào nhắc đến quá khứ kỉa của anh, em đừng đề ý đến bọn họ, xoay người rời đi, có được không?”



Hóc mắt trắng noãn của Lê Hương đột nhiên đỏ hoe, Mạc tiên sinh bị bệnh, mẹ anh qua đời đã kích thích bệnh của anh, mà ở tang lễ có xảy ra chuyện bất ngờ đó, hoàn toàn ép vỡ Mạc tiên sinh đang kè cận mức giới hạn, cô ý khích anh đả thương người khác, từ đó bị bệnh viện hạ xuông một tờ giấy khám bệnh chứng nhận tinh thần không ồn định.



Là ai trù tính hết thảy những thứ này, là một người, hay là một đám người?



Lê Hương chỉ mới suy nghĩ một chút đã thấy lạnh cả người.



Khi đó, Mạc tiên sinh còn đang ở tuổi ón, anh chỉ là một đứa trẻ.



Anh không muốn nói những gì đã xảy ra sau đó, vì khoảng thời gian đó là khoảng thời gian tôi tệ và tôi tệ nhật trong cuộc đời anh, anh cũng không muốn cô biết.



Lê Hương mạnh mẽ gật đâu: “Được rồi, em hứa với anh, cho dù bọn họ có nói gì với anh, em cũng sẽ hông nghe, em chỉ nghe những gì anh nói.”



Vừa nói Lê Hương vừa hôn lên đôi môi mỏng của anh, bàn tay nhỏ bé trượt xuông vòng eo thanh tú của anh rôi đáp xuông chiệc khăn tăm mà anh đang quân…



Mạc Tuân đã cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, trước đây cô chưa bao giờ chủ động như vậy, vết thương rỉ máu nhanh chóng bị quên đi trong nhiệt tình của cô, anh cảm giác được bản thân từ trong hầm lạnh lập tức bị ném lên không trung, tự do, vui vẻ và hạnh phúc.



“Lê Hương, anh yêu em…” Anh thì thầm bên tai cô với đôi mắt đầy mê đắm.



Hai người trở lại giường, Lê Hương nép vào trong vòng tay của Mạc Tuân như một con mèo, cô nhớ tới một vấn đề: “Mạc tiên sinh, SaO hôm nay anh lại đến viện nghiên cứu, lại còn trùng hợp gặp em và Mạc Tử Tiễn? Đây không phải là quá trùng hợp rồi sao? “



Bàn tay to của Mạc Tuân vuôt ve mái tóc đen mêm mại của GÔ, sau đó đưa điện thoại cho cô: “Anh ở bên ngoài viện nghiên cứu định đón em về nhà, rôi sau đó Lê Nghiên Nghiên nhắn cho anh, nên anh đi vào.”



Lê Hương cầm điện thoại, nhanh chóng nhìn thấy bức ảnh do. Lê Nghiên Nghiên gửi, trong bức ảnh, Lử Tử Tiên ôm nhẹ đầu vai cô, dáng vẻ hai người như đang ôm nhau Lại là Lê Nghiên Nghiên Chính Lê Nghiên Nghiên đã bảo Mạc tiên sinh đên bắt bi Lê Hương không,hề cảm thây kỳ lạ, cô nhướng đôi mặt nước sáng ngời nhìn Mạc Tuân, sau đó lật cả người, cả gan ngôi lên vòng eo hẹp – chắc của anh: “Được lăm Mạc tiên sinh, bây giờ anh vận giữ thông tin liên lạc của Lê Nghiên Nghiên, anh không kéo cô ta vào danh sách đen là chờ cô ta đên quyên rũ anh à?”



Mạc Tuân nhìn cô giả vờ tức giận, đôi má hồng phúng phính phông ra, hàng mày khẽ nhăn lại, thật sự có vẻ rât hung dữ.



Anh nhéch đôi môi mỏng: “Vậy anh nghe lời Mạc phu nhân, lập tức kéo vào danh sách đen ngay.”



Lê Hương lại giật lây chiếc điện thoại trong tay anh; “Thây thái độ nhận sai của anh tốt, vậy bỏ qua đi, trước cứ giữ cô ta lại đã, coi như xem kịch vui một chút. Mạc tiên sinh, một khi cô ta quyền rũ anh, anh phải lập tức báo ngay cho em biết, em muôn xem cô ta diễn trò, em không tin em không trị được con hồ ly tinh này!”



Mạc Tuân nhéch đôi mắt híp lên, lại tràn ra phong thái của một người đàn ông trưởng thành, eo thon duôi thắng lên trên một chút: “Có gì từ từ nói nào, trước tiên em leo xuông người anh đất”



Lê Hương lúc này vận đang ngôi trên người anh, hai má khiên cô đỏ bừng, cô nhanh chóng bò xuống, vùi vào trong chăn bông,chỉ chùa lại đôi mắt linh lợi sáng ngời: “Bất kẻ thế nào thì Mạc tiên sinh à, lần này anh sai rỒi, Lê Nghiên Nghiên bảo anh đến bắt gian, anh liên tới. Anh tin em hay tin cô ta hả, em là vợ anh đấy!



Anh làm vậy khiến em rất mắt mặt.”



Giọng cô gái mềm nhẹ tố cáo, lòng Mạc Tuân cũng dịu lại, anh cúi xuống hôn lên đội mắt lộ ra ngoài của cô: “Ứ, anh sai rồi.”



“Mạc tiên sinh, vậy chuyện chúng ta nói xong trước hệt rồi đây, em và Mạc Tử Tiên không xảy ra chuyện gì cả, Lê Nghiên Nghiên bây giờ chắc hắn nghĩ răng em chim chuột gì với Mạc Tử Tiễn rồi, cơ hội tốt nhự vậy cô ta sẽ không bỏ qua đâu, nhất định sẽ làm bày một trò lớn. Dù cho có chuyện gì, anh phải tin tưởng em, phải làm hậu thuận mạnh mẽ nhất của em, vả mặt Lê Nghiên Nghiên thật đau!”
Chương 320:



Mạc Tuân luôn biết rằng cô thông minh, thanh khiết thông minh, khi anh tức giận, cô sẽ không làm mâu thuẫn thêm gay gắt mà sẽ tìm mọi cách để làm cho anh vui, chờ anh thực sự vui vẻ, cô sẽ cùng anh nói chuyện tâm tình, trước đó còn dự phòng, phục vụ chăm sóc anh từng tí.



Mạc Tuân không biết tại sao anh lại thua trên người cô gái này, cô bảo gì anh đều nghe nấy.



Anh cúi đầu hôn mạnh lên cần cổ thiên nga của cô.



Rất nhanh liền có một dấu hôn đậm trên cô cô.



“tục tiên sinh, anh làm gì thê, sao anh lại hôn ở nơi rõ ràng. như Vậy, ngày mai sao em ra ngoài gặp người được đây?” Lê Hương xấu hỗ trừng mắt nhìn anh.



Mạc Tuân nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, năm ngón tay thon dài của anh đan vào đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, cùng cô siết chặt mười ngón tay, nghiêm túc nói: “Ngày mai Lê Nghiên Nghiên sẽ chờ xem kịch vui của em, em dùng nụ hôn này vả mạnh lên mặt cô ta.”



“Em thấy anh không phải cho Lê Nghiên Nghiên xem mà là để Mạc Tử Tiên nhìn chứ gì. Mạc tiên sinh, anh xấu xa thật đấy!”



Mạc Tuân cau mày: “Anh xâu xa chỗ nào? Sao lại măng anh hả, Mạc phu nhân? Đêm nay, tột nhất em nên nói cho anh biết anh xấu ở đâu, bằng không…



“AI” Lê Hương khẽ hô lên, ngay sau đó vang lên tiếng CƯỜi khanh khách như chuông bạc của cô.



Lê Hương đên viện nghiên. cứu, hôm nay viện nghiên cứu vô cùng náo nhiệt, các phóng viên báo đài từ tất cả các đài truyền hình lớn ở Hải Thành đều đến, chờ phỏng vận Lê Nghiên Nghiên, một nữ thiên tài y học.



Buổi họp khen thưởng của viện nghiên cứu cũng được tổ chức vào ngày hôm nay, thông báo đã được đăng tải trước trên mạng, Lê Nghiên Nghiên dùng Kim Vàng châm huyệt đã nhanh chóng lọt top hot search, sau đó là cụm từ hot.



Trong phòng dược, Song Song lướt điện tiết rât không phục: “Lê Hương, nhìn này, n của Lê Nghiên Nghiên lại đang nồi điên án mừng, dùng Kim Vàng châm huyệt quá lợi hại, Lê Nghiên Nghiên vỗn đã có tám triệu lượt theo dối nháy mắt đã vụt lên hai mươi triệu, cái danh nữ thiên tài y học này hút thêm cô ta lắm fan thật đầy.”



Lê Hương không hứng thú xem, nhưng Song Song cứ nhật quyết đưa điện thoại lên trước mặt cô, vì vậy Lê Hương đã đọc những top comments, đều là thê này.



“Ôi trời, Lê Nghiên Nghiên buông tình yêu xuông tập trung cho sự nghiệp thì tỏa sáng lăm luôn!”



“Kim Vàng châm huyệt đó trời ạ, Lê Nghiên Nghiên đỉnh quái”



“Tôi hỏi này người hàng xóm à, cô có phục không hả?”



“Đừng có chọc vào, người ta là Mạc phu nhân đấy. Nghiên Nghiên của tôi chỉ là một cô gái thiên tài, một học sinh đạt thành tích cao của Thánh Lệ viện, và là người đầu tiên dùng Kim Vàng châm huyệt, cầu tha mạng!”



Mọi người đều cười nhạo Mạc phu nhân – Lê Hương.



“Lê Hương, tớ vẫn không thê tưởng tượng được, làm cách nào mà Lê Nghiên Nghiên có thể dùng Kim Vàng châm huyệt chứ? Cô ta thật sự đã cứu được Từ lão phụ nhân?” Song Song vẫn không muôn tin.



Lê Hương muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tàm mắt cô, hóa ra là… Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan.



Lý Ngọc Lan hôm nay trưng diện rất kỹ, sắc mặt hồng hào, bà ta không khỏi nóng lòng bước vào: “Lê Hương, hôm nay tôi và bố cô đến viện nghiên cứu có phải cô rất ngạc nhiên hay không? Dù sao viện nghiên cứu là thánh địa y học, người không có bền phận không t thể vào. Nhưng chủ nhiệm Chu lần đầu tiên vì Nghiên Nghiên nhà tôi mà phá lệ. Lát nữa các phóng viên của đài truyền hình cũng sẽ phỏng vân tôi và bô cô, phỏng vân chúng tôi làm thế nào nuôi dưỡng được một thiên tài y học như Nghiên Nghiên.”



Khuôn mặt Lê Chấn Quốc rạng rỡ, quét sạch khói mù trước đó: “Lê Hương, con là em gái của Nghiên Nghiên, lát nữa con cũng sẽ được PUC vân như chúng ta thôi.”
Chương 321:
Chúc cả nhà năm mới nhiều niềm vui mới, an khang thịnh vượng nhé!

Kể từ khi biết Lê Hương trở thành Mạc phu nhân, Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đã sa sút tinh thần một thời gian, giờ việc dùng Kim Vàng châm huyệt Lê Nghiên Nghiên nỗ tung, hai người như sông lại, lại nhảy ra ngoài.

Song Song rất không thích hai người này, vì vậy cô không. khách khí lên tiêng nói: ‘Bác Hạ, dì Hạ, tôi thấy hai người chính là ‘ ‘chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi * “, hôm nay là ngày tuyên dương Lê Nghiên Nghiên, các người đi tìm Lê Nghiên Nghiên là được rôi, còn kéo theo Lê Hương đi phỏng vân là có ý gì, các người muôn nhân cơ hội làm nhục Lê Hương phải không, tôi thấy BÉ, người ức người quá đáng rôi óÓ”

* Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi: ý chỉ giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

Lý Ngọc Lan vênh váo hừ một tiếng: “Cô nhóc, cô không thể nói lung tung, hôm nay buổi phỏng vấn là quay trực tiếp lên mạng đây, chúng tôi tốt bụng mời Lê Hương đi phỏng vân, dâu – sao Lê Hương cũng từ quê lên, hẳn chưa từng có cơ hội vinh dự được đài truyền hình phỏng vấn, nên các người. không cần mặt mũi, không biết xâu hồ.”

Song Song lạnh lùng liếc Lý Ngọc Lan, sau đó kéo ống tay áo của Lê Hương: “Lê Hương, đừng nghe bà ta đánh rắm, đừng đi!”

Lý Ngọc Lan nghe từ “đánh rắm” sắt mặt liên thay đôi: “Cô…

Lê Hương trần an nhìn Song Song, sau đó ánh mắt sáng ngời rơi vào trên mặt Lý Ngọc Lan, cong môi nói: “Hai người mời tôi đi thật sao?”

Đương nhiên, Lê Hương, chẳng lẽ cô không dám đi?” Lý Ngọc lan cô hết sức muôn Lê Hương đi, đây là ý của Lê Nghiên Nghiên, vì vậy bà ta không ngại dùng chiêu kích tướng.

Hôm nay Lê Chấn Quốc có tâm trạng rất tốt, CÔ con gái đáng tự hào và yêu quý nhất của ông ta Lê Nghiên.

Nghiên đã không làm ồng ta thất vọng.

Dùng Kim Vàng châm huyệt là phương pháp châm cứu cô xưa, Lê Chấn Quốc học y cả đời, ông ta còn chựa thể khống chế được kim vàng, huống chỉ là dùng kim châm huyệt, Lê Nghiên Nghiên có y thuật cao thâm như vậy, quả là thiên phú, còn lo không có tiên đô với tương lai ư2 Lê Chấn Quốc nói lời cuối cùng: “Lê Hương, bây giờ con đi phỏng vân với chúng ta đi.”

“Được…” Lê Hương đồng ý: Tôi sẽ đi cùng hai người, nhưng mà, hai người vạn lần đừng hồi hận.”

Nhìn tháy bộ dạng đầy ấn ý của Lê Hương, Lý Ngọc Lan cười khinh một tiếng, một con nhóc phế tài từ quê lên, không biết dùng thủ đoạn gì khiên Mạc Tuân say mê, liền cho rằng mình có thể bay lên trời cao sao?

Con gái của bà ta là Lê Nghiên Nghiên đấy, bà ta không tin Lê Hương có thê làm giở trò gì khi phỏng vân trên TVI “Lê Hương, tôi sợ họ bắt nạt cô, để tôi đi với cô.” Song Song không khuyên được Lê Hương, thì cô ấy cũng phải đi cùng cô.

Lê Hương gật đầu: “Được rồi, chúng ta cùng đi, mời cô xem kịch vui miễn phí.”

Lê Hương và Song Song đên buổi họp tuyên dương. Họ tô chức buổi tuyên dương trước rôi sau đó đài truyền hình sẽ phỏng vân trong trường quay. Đội hình rất hùng hậu và tất cả đều được phát trực tiệp trên Internet.

Lê Hương nhìn thoáng qua Lê Nghiên Nghiên ở giữa đám người, hôm nay Lê Nghiên Nghiên là nhân vật chính, cô ta trang điệm màu nude tỉnh tế, trên người mặc một chiếc váy màu hồng rât duyên dáng và mêm mại.

Mọi người vây quanh cô ta ở trung tâm, nóng lòng muôn phỏng vẫn cô ta, hâm mộ cùng ca ngợi vây quanh cô ta.

Lúc này, Lê Nghiên Nghiên trông thấy Lê Hương, cô ta lập tức nhắc váy đi tới, cả người giỗng như một con công ‘nhỏ kiêu hãnh, không kìm chế được kích động cùng khoe khoang: “Lê Hương, cô đến rồi à? Lúc nãy tôi bảo bố mẹ gọi cô, còn tưởng rằng cô sẽ không đến tham gia phỏng vấn nữa chứ.”

Lê Hương nhéch lên đôi môi đỏ mọng: “Lê Nghiên Nghiên, cô mời tôi chân thành như vậy, tôi nhất định sẽ không đề cô thất vọng.”

Lê Nghiên Nghiên thâm hừ một tiêng, cô chờ lát nữa phỏng vấn bị bẽ mặt đi, đây. là Chương trình phát sóng trực tiếp, có tận hàng chục triệu người đang theo dõi trên Internet đầy.

Lê Nghiên Nghiên liệc nhìn vẻ mặt Lê Hương, ác ý hỏi: “Lê Hương, cô không sao chứ, tối hôm qua tôi thấy Mạc tiên sinh đến viện nghiên cứu, hình như hai người cãi nhau thì phải.”
Chương 322:



Mạc tiên sinh quả nhiên có tầm nhìn xa, Lê Nghiên Nghiên này mới sáng đã chờ xem kịch vui của cô.



Lê Hương tinh nghịch chớp hàng mi mảnh mai: “Lê Nghiên Nghiên, tôi qua cô gửi tin nhắn cho Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh đưa điện thoại của anh ây cho tôi xem, cô đúng là hại chết tôi mà, Mạc tiên sinh nổi cơn ghen dữ lắm, vừa về liền hung hăn thu thập tôi một trận rồi đây này.` Lê Nghiên Nghiên trực tiếp sững người, lúc này cô ta mới nhìn thây dấu hickey trên cổ Lê Hương, mặc dù Lê Hương mang áo cổ cao để che dấu hôn đi, cô ta vẫn lanh mắt thấy được.



Cùng với dấu hickey do Mạc Tuân để lại và câu nói cuỗi cùng của Lê Hương “hung hãn thu thập tôi một trận”, tâm trí Lê Nghiên Nghiên lập tức hiện ra rất nhiều hình ảnh không phù hợp với trẻ em.



Lúc này sắc mặt Lê Nghiên Nghiên tái xanh, cô ta cứ nghĩ Mạc Tuân bị cắm sừng sẽ về dạy dỗ Lê Hương một trận nên thân, ai ngờ đến Mạc Tuân lại dạy dỗ Lê Hương trên giường chứ.



Hơn nữa, Mạc Tuân còn đưa tin nhắn cô ta gửi đến cho Lê Hương đọc!



Trong mặt Lê Nghiên Nghiên lộ ra vẻ ác độc, Lê Hương, đừng vui mừng quá sớm, tôi biết rõ chuyện của cô và Mạc Tử Tiễn đó, chúng ta hãy chờ xeml Lúc này, chủ nhiệm Chu Bình từ phía trước hét lên: “Lê Nghiên Nghiên, cuộc họp khen thưởng đã bắt đầu rồi, cô mau mau lên bục.”



Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng nở một nụ cười xinh đẹp: “Lê Hương, Song Song, tôi phải lên sân khấu rồi, thực xin lỗi, tôi không biết các cô muốn đến nên không dành chỗ cho các cô, uất ức các cô một lần rồi, cứ đứng đó nhìn đi nhé. ” : Nói xong, Lê Nghiên Nghiên xách váy lên sân khâu.



Buổi lễ tuyên dương chính thức bắt đầu, các phóng viên truyền thông xúm lại đông như gà chọi nhau trên khán đài, lúc này có người đụng phải Lê Hương: “Ô, đây không phải là Mạc phu nhân sao, tức phu nhân, tôi xin lỗi.”



Vừa nói người kia vừa quay lại, anh ta xì xào bàn tán cười nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Biết tôi vừa đụng phải ai không, là Lê Hương đây.”



“Cô ta còn có mặt mũi đến ư, một con nhà quê lên thành phó, một phế tài y học, lại dám tham dự buổi lễ tuyên dương cho cô gái thiên tài Lê Nghiên Nghiên này, cô ta không thầy xâu hồ tôi cũng thấy xấu hồ thay đầy.”



“Thiên kim chân chính mới chính là thiên kim chân chính, Lê Nghiên Nghiên quá tuyệt vời, dùng Kim Vàng châm huyệt, chân động cả toàn bộ giới y học, mà Lê Hương chẳng qua chỉ là con chim sẻ không hóa được phượng hoàng.”



Những người xung quanh đều chỉ trỏ vào Lê Hương, khinh thường, đồng tình, chế nhạo cô, rât nhanh cô đã: bị ép vào góc tường.



Song Song suýt nữa tức giận chết mật: “Những N này sao miệng lại thối như vậy, tồi.



Lê Hương hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, cô giữ lây Song Song: “Song Song, đừng kích động.”



Song Song nhìn về Lê Nghiên Nghiên trên sân kháu, Lê Nghiên Nghiên đang ngồi, cạnh chủ nhiệm Chu, tận hưởng tất cả ánh hào quang và ánh hào quang của giới truyền thông. Ngay cả Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan cũng ngồi trên ghế VỊP.



“Lê Hương, với tính khí nóng nảy của tôi, tôi rất muốn đi lên xé xác con điềm trà xanh Lê Nghiên Nghiên này!”



Đôi mắt Lê Hương tràn ra mấy phần ý cười: “Song Song, cô không cân làm việc này, tôi sẽ tự mình làm!”



Hai mắt Song Sọng sáng lên, cô nhìn Lê Hương đây phân khích: “Lê Hương, cô muốn bi gì?”



Song Song rất ngưỡng mộ Lê Hương, vì Lê Hương luôn có rất nhiều thủ đoạn để chém Lê Nghiên Nghiên không còn manh giáp.



Lê Hương thần bí chớp mắt, tạm thời giữ bí mật, rất nhanh sẽ biết.



Song Song luôn mong chờ hành động của Lê Hương, nhưng buổi họp tuyên dương đã kết thúc suôn sẻ. Lê Nghiên Nghiên cũng đã có một bài phát biểu hoàn hảo trên bục, lấy tư thái ưu nhã mềm mại nhận: được Sự tán thưởng của cả sảnh đường. Tiếng “tạch tạch” cứ tập trung vào Lê Nghiên Nghiên, một cô gái thiên tài, Lê Nghiên Nghiên được đưa lên trời, Song Song chờ từ đầu đến cuối vẫn không hề thấy Lê Hương ra tay.



Lê Hương đứng ở phía sau bình tĩnh nhìn Lê Nghiên Nghiên, không hề có bắt cứ động tĩnh gì.

Chương 323:

Buổi họp khen thưởng kết thúc, mọi người bước vào trường quay, lúc này có người gọi Lê Hương: “Lê Hương, nghe nói cô sắp được đài truyền hình phỏng vân, mau đến đây, chăng lẽ còn muôn chúng, tôi đợi, thời gian của Nghiên Nghiên rất quý báu, cô tốt nhât đừng có giở trò náo loạn gì khiến mình khó chịu!”

Tính tình nóng nảy của Song Song sắp bùng nô nhưng Lê Hương đã kịp thời dừng ánh mắt chặn lại, lúc này đã có rất đông người chạy tới, Lê Nghiên Nghiên bị vây ở trung tâm, VÔ cùng rạng rỡ.

Lê Nghiên Nghiên giả vờ quở trách mọi người, tỏ ra vẻ thánh mẫu bảo vệ Lê Hương: “Ôi, các người đừng nói Lê Hương như vậy, Lê Hương dù thế nào cũng là em gái tôi, tôi muôn cô ây chia sẻ phân vinh dự này với tôi.”

Mọi người đều nhìn Lê Hương với vẻ khinh thường.

. Nghiên, cô quá tốt bụng rồi ó”

“Đúng vậy, Nghiên Nghiên, có một số người lúc hại cô cũng không lưu tình, lòng dạ vô cùng ác độc, nếu không phải do bản thân cô xuất sắc, đã sớm bị kẻ đó dôn vào đường cùng rôi.”

“Nghiên Nghiên, chúng ta đừng lãng .

phí thời gian ở đây, hãy đên studio đề chúng tôi chụp một vài bức ảnh đẹp cho Gô, làm tiêu đề trên các tờ báo nào.’ “Được rồi.” Trước khi Lê Nghiên Nghiên rời đi, cô ta đắc ý nhìn Lê Hương: “Lê Hương, em mau đến nhanh chút nhé, chị vào trước.”

Lê Nghiên Nghiên hết sức vênh váo rời đi cùng mọi người.

“Lê Hương, đuôi của Lê Nghiên Nghiên vềnh lên tận trời rồi, cô ta là đang khoe khoang với cô.” Song Song tức giận nói.

Lê Hương nắm lấy đôi nà tay nhỏ bé của Song Song: “Song Song, đừng tức giận, di thôi, đến đài truyền hình phỏng vân!”

Trong studio.

Lê Nghiên Nghiên đứng trước máy quay, thực hiện một số động tác thanh lịch hoàn hảo để chụp ảnh. Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan cũng nhờ stylist chỉnh sửa lại quân áo, chuyên viên quay phim đã điều chỉnh Vị trí máy quay, buôi phỏng vấn sẽ sớm bắt đâu.

Lý Ngọc Lan đưa điện thoại di động của mình cho Lê Hương: “Lê Hương, nhìn này, vừa rồi có 39 triệu người theo dõi buổi lễ tuyên dương của Nghiên Nghiên. Bây giờ cuộc phỏng vấn đặc biệt của đải truyền hình này có hơn 54 triệu người đang chờ phát sóng trực tiệp, ngay cả Weibo cũng đã đăng một biêu ngữ bật lên trên Chương trình phát sóng trực tiếp của Nghiền Nghiên, toàn bộ mạng lưới đều oanh động, cô vạn lần đừng nên ganh tị nhé.”

Lê Hương liếc điện thoại, biểu ngữ Weibo hôm nay là “buôi phát sóng trực tiếp của cô gái thiên tài y học Lê Nghiên Nghiên đang chờ đón mọi người, chúng ta không gặp không ve.

Lần dùng Kim Vàng châm huyệt này quá mức oanh , động, hôm nay coi như là thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời của Lê Nghiên Nghiên.

Lê Hương nhìn vào số lượng khán giả theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp. Vừa rồi, 54 triệu người đã tăng lên 60 triệu. Lê Hương mím môi. Càng nhiều người càng tốt, như vậy mới thú vị.

Lý Ngọc Lan muốn kích thích Lê Hương, nhưng Lê Hương quá bình tính, dường như có điều gì đó ân dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô.

Lúc này, nhân viên công tác hét lên: “Lê tổng, Lê phu nhân, mời lại đây.”

Lý Ngọc Lan thập giọng cảnh cáo: “Lê Hương, lát nữa cô không nên nói nhảm nhí trong buổi phỏng vấn trên truyền hình. Đương nhiên, vì đã mời cô đến, chúng tôi cũng không Sợ cô nói bậy, dù SaO, người cuôi cùng mắt mặt sẽ là cô.

Lý Ngọc Lan đắc ý bước lên sân khấu, Lê Chấn Quốc và Lê Nghiên Nghiên cũng ngôi trên ghế sô pha, cả gia đình ba người bắt đầu nhận lời phỏng vần. Chủ đề phỏng vân hôm nay là “cô gái thiên tài Y, học đã nuôi dạy lớn lên như thế nào”.

Lê Hương đứng bên nhìn, nhìn Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan kiêu ngạo đắc ý kẻ lại lịch sử trưởng thành của Lê Nghiên Nghiên, một cô gái thiên tài. Ñgười dẫn chương trình truyền hình liên tục khen ngợi Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên cười tươi như hoa.

Lúc này, người dẫn chương trình nói: “Được rôi, chúng ta hãy mời em gái: của Nghiên Nghiên là Lê Hương đên phỏng vân.”
Chương 324:

Đã đến lúc Lê Hương ra sàn!

Song Sọng nhanh chóng trở nên căng nên và nhỏ giọng nhắc nhở: “Lê Hương, người dẫn chương trình vừa thông báo cô sẽ lên sân khâu, số lượng người trong phòng phát sóng trực tiệp này đã tăng vọt lên 80 triệu người, bây giờ có 80 triệu người đang nhìn chằm chằm vào cô đấy!”

Lê Hương xem qua phát sóng trực tiếp, toàn màn hình phòng phát sóng trực tiếp đều là những bình luận “hoan nghênh phế tài y học Lê Hương!”

Mọi người cũng chào đón sự xuất hiện của Lê Hương, một phế tài y học lên sân khấu.

Lê Hương mím chặt đôi môi đỏ mọng, ung dung bước lên sân đấu với tâm lưng xinh đẹp mảnh mai.

“Tách tách”, ống kính trong tay các phóng viên hướng vê Lê Hương, chụp liên hồi.

“Lê Hương, em ngôi đây đi.” Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng vươn tay kéo Lê Hương đến chỗ ngôi.

bền cạnh, cũng là chỗ ngồi chính của toàn bội hội trường.

Lê Hương không từ chối.

MC cười nói: “Nghiên Nghiên, cô thật tốt với cô em gái Lê Hương này quá, Lê Hương, cô có muôn nói gì với Nghiên Nghiên về việc dùng Kim Vàng châm huyệt lần này không?”

Khán giả đang nín thở, mong chờ Lê Hương sẽ nói gì.

Đôi mắt sáng ngời của Lê Hương rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên, giọng nói trong .

trẻo vang lên: “Lê Nghiên Nghiên, lần này người dùng Kim Vàng chậm huyệt cứu lão phu nhân, là cô sao?”

Lê Nghiên Nghiên sững người, cô ta cứ tưởng Lê Hương sẽ nói gì, nhưng lại không thể nào ngờ Lê Hương lại thẳng thắn hỏi đến chỗ hiểm, trực tiếp. chât vân cô ta có phải là người cứu lão phu nhân không.

Lê Nghiên Nghiên mấy ngày nay sống vô củng thoải mái, cô ta suýt chút nữa quên mắt mình không hê cứu Từ lão phu nhân.

Cô ta nghĩ chuyện này sẽ không ai biết, làm sao Lê Hương biết được?

“Lê Hương, đương nhiên là chị cứu Từ lão phu nhân rồi, bằng không thì ai chứ?” Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng ồn định chính mình.

Lê Hương nhếch môi đỏ mọng thành vòng cung châm chọc: Không phải cô, chẳng qua cô chỉ là kẻ mạo danh cướp công!”

Toàn bộ khán giả đều thay đôi biêu cảm, không ngờ Lê Hương lại chơi trò này, MC nhanh chóng nói: “Lê Hương, cô nói hưu nói vượn gì đó, đây rõ ràng là Nghiên Nghiên dùng Kim Vàng châm huyệt cứu lão phu nhân.”

Lê Hương đảo mắt, ánh mắt rơi thắng vào Ông kính máy quay, cô nhìn xuyên vào ông kính, bình tĩnh đối mặt với 80 triệu người, tuyên bố với toàn thế giới: “Không phải Lê Nghiên Nghiên, vì lúc đó tôi cũng ở hiện trường, người thật sự dùng Kim Vàng châm huyệt cứu lão phu nhân kia…chính là tôi!”

Ngay khi lời nói của Lê Hương rơi xung, khán giả đều hít vào một hơi.

“Chúa ơi, Lê Hương đang nói cái gì vậy?”

“Cô ta lại nói mình dùng Kim Vàng châm huyệt cứu lão phu nhân?”

“Cô tạ có biết mình là ai không, cô ta là phế tài y học từ quê lên, sao có thể nói khoác không biết ngượng, mặt dày vô sỉ nói người cứu người là cô ta chứ?”
CHương 325:

“Lê Hương, cô có biệt mình đang nói gì không?” Lý Ngọc Lan là người đầu tiên có phản ứng, bà ta trực tiệp nhảy ra ngoài.

Lê Chấn Quốc cũng từ trong cú sốc tỉnh táo dần lại, Lê Hương hôm nay quá bình tĩnh, hóa ra cô chỉ đợi phỏng, vấn trên đài truyền hình rồi mới nói những lời không khiến người ta sợ chêt thì không thôi, cô thật sự quá độc ác!

“Lê Hương, tôi biết cô hận tôi, oán hận Nghiên Nghiên, oán hận Lê gia, nhưng sao cô có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, cô thích giật đồ của Nghiên nghiên, bây giò Nghiên Nghiên dùng Kim Vàng châm huyệt cứu người, cô lại đên cướp, nói người cứu là cô, cô cũng không thử nhìn xem có ai tin không à?”

Quả nhiên, MC và nhân viên cũng đến chỉ trích Lê Hương.

“Lê Hương, hóa ra cô đồng ý đên đây phỏng vân là có ý này, nêu cô biệt dùng Kim Vàng châm huyệt thì tên tôi việt ngược lại!”

“Nghiên Nghiên là một học sinh đạt thành tích cao của Thánh Lê viện, cô ấy chắc chắn sẽ có thê ấn huyệt bằng Kim Vàng. Còn cô, một con nhà quê vừa tôt nghiệp cập ba học cách ân huyệt bằng Kim Vàng ở đâu chứ?”

“Lê Hương, cô xong rồi, hôm nay cô làm lớn chuyện rôi. Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, hơn 80 triệu người đang xem đấy, giờ thì cả toàn bộ internet đang chửi bới cô!”

Không ai tin Lê Hương, Lê Hương cũng không ngạc nhiên chút nào, trong con ngươi sáng ngời có ý.

cười nho nhỏ: “Thật thì không thẻ giả được, giả không thê nào làm thật được, tôi nói tôi cứu lão phu nhân, đó là do tôi cứu.”

Vừa nói Lê Hương nhìn Lê Nghiên Nghiên một cái.

Lê Nghiên Nghiên thầm hoảng hốt, dáng vẻ Lê Hương bình tĩnh đầy tự tin như vậy, cô ta có chút nghi ngờ rôt cuộc Lê Hương có phải là người cứu mạng hay không.

Nhưng Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng định thần lại, làm sao có thể là Lê Hương, cô chỉ là một phế tài y học mà thôi.

Bây giờ mọi người đang măng mỏ Lê Hương, Lê Nghiên Nghiên thực sự rất vui, cô ta nghĩ răng Lê Hương thực Sự ngu ngộc, đã tự làm nhục mình trong suốt buồi phát sóng trực tiếp.

“Lê Hương…” Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng lộ ra vẻ đau khô buôn bực: “Sao em lại nói như vậy, đừng nói dồi mà, người cứu bà lão chính là Gñ\.ˆ Đột nhiên có người chạy vào và nói: “Không xong rôi, bệnh nặng của Từ lão phu nhân lại tái phát trong phòng giám sát rôi, tim bà ây đập không ngừng, rất nhanh sẽ bị choáng, Nghiên Nghiên, chủ nhiệm Chu lập tức gọi cô đên châm huyệt cứu Từ lão phu nhân.”

Lê Nghiên Nghiên hai mát sáng lên, cô-cảm thây có trời giúp mình, lúc này cô ta có cơ hội trổ tài rôi: “Lê Hương, em nói người cứu bà lão không phải là chị, vậy bây giò em cùng chị đên phòng giám sát đi, nhìn chị làm sao châm huyệt cứu lão phu nhân.”

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Từ lão phu nhân một mực hôn mê chưa tỉnh lại, máy đo nhịp tim bên cạnh phát ra tiêng “định” chói tai, tình huống Từ lão phu nhân nguy cấp, rất nhanh sẽ bị sốc.

Chu Bình nhanh chóng nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Ngiên, cô đên rôi, hiện tại bệnh tình Từ lão phụ nhân rất xâu, cô dùng Kim Vàng châm cứu cho bà ây đi.”

Lý Ngọc Lan lên tiếng, nói rất đau khổ: “Chủ nhiệm Chu, cô không biết chuyện gì đã xảy ra trong trường quay vừa rôi đâu, Lê Hương lại vụ không Nghiên Nghiên, cô ta nói răng cô ta là người đã cứu bà cụ. Bây giờ muốn Nghiên Nghiên nhà tôi cứu lão phu nhân cũng được, nhưng chủ nhiệm Chu phải làm chủ cho Nghiên Nghiên nhà tôi, nghiêm trị Lê Hương!”

Nghe nói Lê Hương lại gây chuyện, sắc mặt của chủ nhiệm Chu trở nên rất xấu, cô ta nghiêm túc nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô lại bị cái gì, sao lại nói người cứu người là cô, đợi cứu bà lão xong, tôi nhật định sẽ nghiêm trị cô.”

Lê Nghiên Nghiên cong môi: “Chủ nhiệm Chu, bây giờ không nên so đo những. thứ này, việc quan trọng là phải cứu người. Bây giờ. tôi sẽ châm huyệt cho lão phu nhân.”

Dứt lời Lê Nghiên Nghiên lấy ra một cây Kim Vàng, cô ta nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô nhìn rõ vào.”

Lê Nghiên Nghiên đâm cây Kim Vàng trên tay vào huyệt vị của lão phụ nhân.

Lê Hương đứng sang một bê quan sát, một sự ngạc nhiên mờ nhạt tràn ra trong đôi đồng tử sáng ngời của cô, cô không ngờ Lê Nghiên Nghiên đã thực sự đừng Kim Vàng chọc vào huyệt đạo.
Chương 326:



Diệp Linh từng nghi ngờ, nói rằng kể từ khi cô từ quê lên, y thuật của Lê Nghiên Nghiên đã tiễn bộ nhảy vọt.



Đôi lông mày thanh tú của Lê Hương trực tiệp trầm xuống, điểm đâm kim bằng, kim tuyến của Lê Nghiên Nghiên giông hệt như kỹ thuật của mẹ trong trí nhớ của côI Làm thế nào mà Lê Nghiên Nghiên biết được châm pháp của mẹ!



Lê Nghiên Nghiên hạ kim, nhịp tim của Từ lão phu nhân đã nhanh chóng ồn định, mặc dù vận còn rất thấp gộ lộ đã đã đủ để người khác chứng lên Chu Bình chưa bao giờ thấy châm pháp cô xưa như vậy, cô ta tiến ngợi: “Nghiên Nghiên, kỹ thuật luyện kim của cô đã thành thục rồi, e là toàn bộ viện nghiên cứu khó tìm được một người có thê sánh ngang với cô.”



Sau khi nhận được lời khen ngợi cao như vậy, Lý Ngọc Lan lập tức lộ ra vẻ tự hào, Lê Nghiên Nghiên đang chuẩn bị châm cây kim thứ lê cô ta không quên liếc nhìn Lê Hương: “Lê Hương, đây là dùng Kim Vàng châm huyệt, sao nào, có phải rất lợi hại không?”



Lê Hương nhìn Lê Nghiên Nghiên, trực tiếp. hỏi: “Lê Nghiên Nghiên, ai dạy cô châm huyệt, tại sao lại giỗng hệt mẹ tôi vậy?”



Lê Nghiên Nghiên bị đình trệ, châm pháp của cô ta đêu là học từ bộ đầu của quyền từ điền của y học mà mẹ của Lê Hương – Lâm Thủy Dao để lại, hôm nay cô ta nóng lòng muốn thể hiện, lại bại lộ trước mát Lê Hương.



Lê Hương chính xác bắt được nét hoảng sợ trên khuôn mặt của Lê Nghiên Nghiên, và cô gần như có thể kết luận rằng Lê Nghiền Nghiên hẳn đã lây được một giết sách y khoa nào đó từ mẹt “Lê Nghiên Nghiên, phương pháp : châm cứu của mẹ tôi dĩ nhiễn rất xuất sắc, nhưng thật đáng: tiếc vì mẹ tôi là một chuyên gia y tê vĩ đại, phương pháp châm cứu của bà rất bí ân và tinh tế, cô từ nhỏ đã mê muội trong đó, lại đánh mắt đi căn cơ của mình, châm pháp như vậy: nếu được các đại sư y học sử dụng sẽ có lực bộc phát kinh người, nhưng ở chỗ cô liền phí của trời, cho nên bây giò cô chỉ nắm giữ được hình dáng châm pháp của mẹ tôi chứ không phải cái cột lõi, giống như cây kim vừa rồi của cô, cô n châm sai rồi.”



Cái gì?



Cô ta châm kim sai rồi ư2?



“Lê Hương, cô đừng có nói nhăng nói cuội ở đây, chủ nhiệm Chu, tôi nghĩ Lê Hương cô tình, cô ta muôn quây nhiễu Nghiên Nghiên châm cứu.” Lý Ngọc Lan nói.



Chu Bình nhanh chóng mắng: “Lê Hương, cô mau im ngay, nêu không tôi sẽ lập tức kêu người đưa cô ra ngoài.”



Lê Hương nhún vai, tốt thôi, cô không nói nữa.



Lê Nghiên Nghiên thực sự bị Lê Hương làm nhiều loạn tâm trí, nên cây kim thứ hai châm vào huyệt vị Từ lão phu nhân cô ta rất dè dặt, rất nhanh, tiếng “định” định tai từ máy theo dõi nhịp tim đã biến mắt, Từ lão phu nhân thở dài một hơi, tim đập lại như bình thường.



Cứu được Từ lão phu nhân rồi!



Cô ta thành công rồi!



Lý Ngọc lan lập tức nhìn Lê Tư Loan: “Lê Hương, thực xin lỗi đã để cô thất vọng, Nghiên Nghiên nhà tôi đã thành công dùng Kim Vàng châm huyệt cứu lão phu nhân rồi.”



“Lê Hương, cô còn gì để nói nữa không?” Lê Nghiên Nghiên nhướng mày.



Lê Hương nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhớ kỹ lời tôi đang nói, hai ngày nữa lão phu nhân sẽ gặp nguy hiêm!”



Bây giờ Từ lão phu nhân đã chuyên.



nguy thành an, chính Lê Nghiên Nghiên là người đã cứu lão phụ nhân, nhưng Lê Hương ở đây nói răng bà cụ sẽ gặp nguy hiểm trong hai ngày nữa, đây chỉ đơn giản là hù dọa, không ai tin.



Chu Bình lại khen ngợi Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô nghỉ ngơi đi, lân này cô đã hai lân cứu Từ lão phu nhân, đúng là công to hơn trời, yên tâm, tôi sẽ làm chủ cho cô, Lê Hương, cô đi ra ngoài với tôi!”



Mọi người bước ra ngoài, vừa đi ra ngoài đã bị bao vây bởi đám ký giả xúm lại, ai nây đêu xông lên gio micro đến nhữ gà chọi: “Chủ nhiệm Chu, xin hỏi lão phu nhân kia thế nào rồi?”
Chương 327:

Chu Bình nhìn vào máy quay, trực tiếp tuyên bố: “Bây giờ lão phu nhân đã qua cơn nguy kịch, Nghiên Nghiên đã hai lần dùng Kim Vàng châm 1Ú Si cứu sống lão phu nhân!”

Quá tuyệt vời!

Mọi người đều hò reo, ánh đèn truyền thông chớp chớp tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô. chính là thiên sứ nhân gian, là nữ thần của chúng tôi, chúng tôi tôn thò cô, yêu cô rất nhiêu!”

Lê Nghiên Nghiên lúc này đang tận hưởng những tràng pháo tay và hư vinh, quả nhiên là trời cũng giúp cô ta, hai lần cứu lão phụ nhân cộng với chủ nhiệm Chu tận mát làm chứng, cô ta đã trở thành ngôi sao tỏa sáng nhất trong đám người rồi.

Đây là lần đầu tiên cô ta dùng Kim Vàng châm huyệt, không ngờ lại thành công như vậy, quả nhiên cô ta là thiên tài y thuật!

Nghĩ đến câu hỏi của Lê Hương và lời nhận xét đáng báo động cuỗi cùng, Lê Nghiên Nghiên cảm thấy buôn cười.

“Tôi là một bác sĩ, những thứ này là điều nên làm, Quán Quản, lần này cuôi cùng em cũng tin chị rồi chứ gì, nêu như em muốn học cách dùng _ Kim Vàng châm huyệt thì chị có thể tự tay dạy em nha.” Lê Nghiên Nghiên kéo sự chú ý và khói lửa đến trên người Lê Hương.

“Chủ nhiệm Chu, lần này Lê Hương rất quá đáng, cô ta nói dối mình cứu lão phu nhân, nhân phẩm kém thậm tệ, bà nhất định phải nghiêm trị cô ta, bằng không sau này giới y học sẽ.có người noi theo, thánh địa chăm sóc bệnh nhân cũng biến thành nơi cung đầu ép xé nhau tranh giành lợi ích thì ai đến gánh vác đây?”

“Đúng vậy, chủ nhiệm Chu, chúng tôi không quan tâm đến việc Lê Hương làm sao vào được viện nghiên cứu Xu Mật, nhưng bây giờ xin hãy đuổi Lê Hương ra khỏi Xu Mật!”

“Chủ nhiệm Chu, hơn 80 triệu người đang xem chương trình phát sóng trực tiếp, và bây giờ các phòng phát sóng trực tiếp đã bùng nô, và toàn bộ mạng lưới đều đồng lòng muốn đuổi Lê Hương ra khỏi viện nghiên cứu!”

Lòng Lê Nghiên Nghiên sôi trào, cô ta quá mức vui mừng, hôm nay thu hoạch rất lớn, trách thì trách Lê Hương đụng vào họng súng của cô ta, chọc công chúng nỗi giận.

Bây giờ toàn bộ cư dân mạng đều kêu gọi đuổi Lê Hương ra khỏi Xu Mật.

“Chủ nhiệm Chu, thôi bỏ qua chuyện này đi, Lê Hương dù sao cũng là em gái tôi, mong cô có thể cho cô ây thêm một cơ hội, cô ấy nhất định sẽ.

sửa lỗi hướng thiện. T Lê Nghiên Nghiên giả vò lên tiếng xin xỏ.

Khuôn mặt của Chu Bình rất xâu, từ khi Lê Hương vào, Xu Mật cũng cách dăm ba ngày lên top search Weibo, biến cả cung điện nghiên cứu thành đất mạng.

Bây giò Lê Hương lại gây họa, dù cho cô được hiệu trưởng thêm vào, Chu Bình cũng thấy bản thân không thể nhân nhượng dung túng cô thêm nữa.

“Lê Hương, nếu tôi không trừng phạt cô lần này, làm sao tôi có thê dập tắt cơn giận của mọi người? Bây giờ cô lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Xu Mật, viện chúng tôi không dung nỗi tượng Phật lớn như cô!”

Chu trực tiếp ra lệnh trục xuất Lê Hương khỏi viện nghiên cứu Xu Mật!

Lê Hương quay trỏ lại phòng dược đề đóng gói đồ đạc, bên ngoài có người đến xem náo nhiệt, Weibo cũng bùng nồ, đều liên quan đến chuyện vinh quang Lê Hương trộm gà bắt thành mà còn mắt thêm.

năm gạo, trở thành chuyện cười của cả thành phó, “Lê Hương bị đuổi ra khỏi viện nghiên cứu Xu Mật” cũng lọt vào hotsearch.

Song Song sắp khóc đên nơi: “Lê Hương, chuyện này là sao, cô chờ đó, tôi đi nói với chủ nhiệm Chu một tiếng, bảo cô ta cho cô tiếp tục ở lại viện.

Lê Hương kéo Song Song lại, thần bí chớp chớp mất: “Song Song, tôi đi trước hai ngày, rất nhanh sẽ trở lại thôi!”

“Là thật hay giả, Lê Hương, có phải cô đang nói dôi tôi không?”
Chương 328:



Song Song không tin Lê Hương nữa, vì cô nói cô sẽ tự tay xé xác Lê Nghiên Nghiên, lần này tôt lắm, cô không những không xé được mà còn ảo não rời khỏi viện nghiên cứu.



“Lê Hương, cô có ngôc không?



Chiêu dùng Kim Vàng châm huyệt đó của Lê Nghiên Nghiên rất lợi hại, sao cô lại nói cô mới là người cứu người?



Bây giờ là như vậy, mọi người đều cười nhạo côi”



Ngay cả Song Song cũng không tin cô là người đã dùng Kim Vàng châm huyệt cứu người.



Lê Hương đưa tay ra nắm lấy vai Song Song, đề cô ấy đối mặt nhìn mình: “Song Song, nhìn vào mắt tôi, là tôi cứu người, cô phải tin tôi.”



Song Song ngây ngần.



Lê Hương cầm hộp giấy bước ra khỏi phòng dược, lúc cô rời đi còn tỉnh nghịch chớp mắt: “Song Song, đừng sùng bái tôi quá, tôi đi đây, tôi sẽ sớm trở lại thôi!”



Bên ngoài phòng dược rất náo nhiệt, mọi người đều tới “tiễn” Lê Hương, mặt Lê Hương không chút thay đồi, thẳng thắn hào phóng bước ra ngoài, ngay sau đó đã nhìn thấy Lê Nghiên Nghiên trước mặt.



Lê Nghiên Nghiên cười nói: “Lê Hương, chị tới đây tiễn em.”



Lê Hương đi tới: “Vậy thì cám ơn.”



“Lê Hương, cô không thể đến viện nghiên cứu và cũng không thể quay vệ với Hải Thành, cảm giác bị đánh về nguyên hình có phải rất khó chịu đúng không?” Lê Nghiên Nghiên cuối cùng cũng không còn giả vờ nữa, trong mắt lộ ra vẻ phách lối độc ác.



Lê Hương ôm hộp giấy, tháp giọng cười nói: “Lê Nghiên Nghiêễn, cô cho răng mình thăng sao? Đừng ngây thơ như thế, nói cho cô biết một bí mật, cô sắp xong rồi!”



Nói xong Lê Hương rời đi.



Bàn tay buông thống bên người của Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng kéo đEny năm đâm, cô ta không ngờ Lê Hương bị đuổi khỏi viện nghiên cứu Cơ mật lại còn dám kiêu ngạo như vậy.



Cô làm sao biết cô ta sắp xong rồi chứ?



Cô ta chính là một nữ thiên tài y khoa có thể dùng Kim Vàng châm huyệt đấy!



Lê Hương ngay sau đó nhận được tin nhắn WeChat từ Diệp Linh.



“Cậu giờ lợi hại thật đó, tùy tiện nói một câu cũng làm bùng nỗ hotsearch, mây người doanh thương Weibo kia chắc cũng phải cảm ơn cậu, cậu đã cho bọn họ làm KPI hoàn chỉnh trong năm trước hạn rôi đấy, năm nay bọn họ có thể nằm chơi xả hơi rồi, Hải Thành này đã lâu chưa náo nhiệt nhứ vậy.”



Lê Hương: “Có khoa trương đến vậy không?”



Diệp Linh: “Tự cậu vào xem hotsearch đi, đến tận 13 hotsearch v về cậu, tớ cũng nghỉ, ngờ cậu bỏ tiền ra mua hotsearch đấy.”



Lê Hương không cân nhìn cũng biết toàn bộ cư dân mạng đang măng chửi mình, cô đổi đề tài: “Tớ hình như biết được vì sao y thuật Lê Nghiên Nghiên đột ngột tiên bộ rồi, cô ta có được quyên từ điển y học của mẹ mình đề lại.”



Diệp Linh: “Vậy còn chần chờ gì nữa, mau đi lấy lại đi, đồ của bác gái sao có thể giao cho bọn khốn kiếp kia!”



“Tất nhiên lấy lại rồi, trước tiên tìm Lê Chấn Quốc, lừa ông ta một chút, bảo đảm ông ta trúng chiêu.”



Lúc này tin nhắn của Diệp Linh lại đến: “Tớ ở đây thấy được bồ con Lê Nghiên Nghiên Lê Chấn Quốc này, Lê Hương, cậu có muốn đi qua không?”
Chương 329:



Lê Hương: “Linh Linh, bây giờ cậu đang ở đâu?”



Diệp Linh: “Khách sạn, chuẩn bị livestream bán hàng thôi.”



Cái gì?



Lê Hương sợ ngây người. Diệp Linh là ai? Cậu ây là bông hoa hot nhất làng giải trí cả lưu lượng lẫn : thực lực, đại ngôn cao cập của quốc tế, trong vòng hai năm đã nhận được 5 tạp chí lớn, tài nguyên người mẫu cùng thương mại đêu vô cùng nhiêu, cậu ây lại đi livestream bán hàng?



Diệp Linh thân giao cách cảm với cô, nhanh chóng giải thích: “Lực lượng tư bản quá gian ác, tên điên Có Dạ Cần kia dừng lại tất cả công việc của mình, bây giờ mình thuộc vệ trạng thái nửa đóng băng rồi, nên chỉ có thể nghĩ biện pháp livestream bán hàng.”



Đôi đồng tử sáng ngời của Lê Hương trực tiệp co rút lại, không thê tin được gửi voice chat: “Sao Có Dạ Cần lại đóng băng cậu?”



Giọng nói, mềm mại của Diệp Linh cũng truyền đến: “Còn không phải là do lân trước kim chủ đại nhật đón sinh nhật, tớ không bồi anh ta làm anh ta không vui, trong cơn tức giận anh ta liên đóng băng tớ, còn bảo chị Hoa nhắn với tớ là, khi nào nghĩ thông thì tìm anh tạ”



Lê Hương nhíu mày: “Cố thiếu gia này rôt cuộc muốn làm gì, thù oán kia đêu là của người đời trước, cậu cũng không làm gì, coi như anh ta muôn báo thù thì cũng đã sớm trả thù rôi mà, lễ thành thân hôm đó anh ta còn làm chưa đủ với cậu sao, sao anh ta cứ dây dưa không tha cho cậu chứ?”



Lê Hương thực sự tức giận, lại gửi thêm một cái voice chat khác: “Tớ nghĩ tên Cố thiếu này tinh thần có vấn đê, từ nhỏ đã trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình khó khăn đè nén như thế, chịu lấy hết thảy thống khổ cừu hận của mẹ, vì đề cậu yêu anh ta mà suốt mây năm qua từng bước từng bước một cảm động cậu, cuối cùng kích câu một cú, anh ta quá u ám nguy hiểm, tuyệt không giồng với vẻ ngoài tuần mỹ như ngọc. Linh Linh cậu nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi anh ta, còn chơi như vậy chắc chăn cậu sẽ bị anh ta làm hỏng.”



Tất nhiên Diệp Linh biết Có Dạ Cần hận mình, hôm đó cô trốn trong phòng nghe rõ cuộc nói chuyện của anh và mẹ anh, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, mẹ của cô phá hoài gia đình anh, hại mẹ anh gãy chân, là người ai cũng sẽ hận.



Diệp Linh nhỏ nhẹ nói: “Tớ biết rồi, Lê Hương, cậu đến đây đi.”



Tất nhiên Lê Hương sẽ đến khách sạn, ngoài việc lo lắng cho Diệp Linh, cô còn phải tìm hai bộ con Hạ. Chấn Quốc và Lê Nghiên Nghiên đề ly lại những gì thuộc về mình.



Khi đến khách sạn, Lê Hương nhanh chóng tìm thấy Lê Chấn Quốc, Lê Chấn Quốc đang uống rượu với một vài ông chủ trung tâm thương.



mại, uống đến mặt đỏ bừng, vui vẻ vô cùng.



Lê Nghiên Nghiên cô gái thiên tài đã bùng nô cả mạng xã hội, đương, nhiên Lê Chấn Quốc là người đâu tiên được ăn hôi theo, gân đây lịch – trình của ông ta kín bưng, mọi người đều ngỏ ý muốn hợp tác với ông ta.



Lúc này có người nhìn thấy Lê Hương: “Lê tổng, hình như là con gái thứ hai của ông – Mạc phu nhân kìa, ông có muôn ra ngoài gặp một chút không?”



Lê Chấn Quốc vừa quay đầu đã thấy Lê Hương, ly rượu trong tay ông ta dừng lại, nụ cười trên mặt đã đông cứng lại, rỔ ràng Lê Hương vào lúc ông ta vui về lại mò đến.



“Mấy người uống trước đi, tôi đi chút se.



Lê Chấn Quốc bước ra ngoài, sắc mặt không tốt nói: “Lê Hương, cô đến đây tÌm tôi làm gì?”



Lê Hương nhìn Lê Chấn Quốc, vươn bàn tay nhỏ bé ra: “Lê tổng, ông có thể trả lại thứ mà mẹ tôi đề lại cho tôi không?”



Lê Hương đang lừa Lê Chấn Quốc.



Quả nhiên, sắc mặt Lê Chấn Quốc đại biến, ông ta hoảng hốt, sao mà Lê Hương biết được?



Hồi đó, ông ta đã đưa tập đầu tiên của quyền từ điển y khoa mà Lâm Thủy Dao để lại cho Lê Hương cho Lê Nghiên Nghiên. Giờ đây, Lê Nghiên Nghiên dùng Kim Vàng châm huyệt đã nổi tiếng khắp nơi, có thể tưởng tượng được quyền tử điển y khoa của Lâm Thủy Dao kia kinh tài tuyệt diễm biết Hà ông ta tuyệt đối không thê đưa lại cho Lê Hương được!



“Lê Hương, cô nói nhảm cái gì vậy, tôi hoàn toàn không hiểu cô nói cái gì?” Lê Chấn Quốc bốn cọt.
Chương 330:



“Lê tổng, đừng gạt tôi nữa, tôi biết hét rồi, là Lê Nghiên Nghiền chính miệng nói với tôi, y thuật cô ta có được đều học từ mẹ tôi, các người chiêm đoạt di vật của mẹ tôi nhiều năm như vậy đủ rồi chứ?”



Lê Chấn Quốc mắng Lê Nghiên Nghiên mây lần trong lòng, tại sao nó lại ngu ngôc nói thăng với Lê Hương về quyền từ điển y khoa như vậy?



“Lê Hương, nói thật với cô, tôi đã đưa cho Nghiên Nghiên quyền từ điển y khoa mà mẹ cô giữ lại kia rồi, nhưng Nghiên Nghiên đã làm mát, nên không có đâu!”



Lê Hương thu tay lại, cô lừa thành công rồi, Lê Chấn Quốc đã cắn câu.



Mẹ thực sự đã để lại cho cô một cuốn từ điển y khoa.



Chết tiệt là Lê Nghiên Nghiên đã chiếm cuốn từ điễn y khoa đó nhiều năm như vậy!



Bây giờ Lê Chấn Quốc nói đã mắt rồi, rõ ràng là lão già này không muốn đưa.



Lê Hương cũng không tức giận, nhướng mày đôi mày lá liêu thanh tú: “Lê tổng, ông uống rượu tiếp đi, tôi không làm phiền nữa, đi trước đây. Ỷ Cô lại đuổi đi dễ như vậy à?



Lê Chấn Quốc không tin: “Lê Hương, cô cứ như vậy mà đi?”



Lê Hương cong môi cười: “Đúng vậy, bây giờ tôi đi đây, tôi tin rằng không lâu nữa các người sẽ đích thân đưa lại quyền từ điển y khoa mà mẹ tôi đề lại đến tận tay tôi!”



Lê Hương đến phòng tổng thống tìm Diệp. Linh, Diệp Linh ném cho cô một lọ sữa chua vị dâu: “Thế nào rồi?”



Lê Hương chọc ông hút vào và uông một ngụm sữa chua dâu: “Mẹ tớ đề lại một cuỗn từ điển y khoa cho Lê Chấn Quốc, ông ta lại đưa nó cho Lê Nghiên Nghiên.”



“Có chút phiền phức, cậu gặp phải.



hai tên cáo già, bọn họ sẽ không dễ dàng giao ra cho cậu đâu.”



Lê Hương chớp mắt hàng mi cánh bướm: “Tớ có cách đề bọn họ ngoan ngoãn đưa đên cửa.”



Diệp Linh không bao giờ lo lắng về Lê Hương, cô nói có cách thì chính là có cách, Diệp Linh “ừ” một tiếng.



“Ting” lúc này Lê Hương lại nhận được tin nhắn WeChat, click vào thì thấy Mạc Tuân gửi đến: “Mạc phu nhân, anh bị người khác quấn lấy rồi.”



Lê Hương nhanh chóng trả lại một cái: “Ai mà hung hăng thê?”



Mạc Tuân: “Lê Nghiên Nghiên, cô ta lại đến quyến rũ anh!”



“Lê Hương…” Diệp Linh lúc này cũng đi tói: “Cậu lại lên top search.”



Cái gì?



Diệp Linh đưa điện thoại qua: “Cậu đúng là ngồi không ở nhà cũng có hotsearch từ trên trời rơi xuông mà, minh tỉnh người ta muốn lên được hotsearch khó như lên trời, cậu xem bản thân kìa, đệ nhất hotsearch “ cuộc hôn nhân của Lê Hương đã bị thay đổi”.”



Lê Hương không biết hôn nhân của mình đã bị thay đổi như thế nào, cô bắm vào tin tức, bức ảnh của Mạc Tuân và Lê Nghiên Nghiên bùng phát, hai người họ đứng cạnh nhau.



Bóng lưng Mạc Tuân anh tuần, anh mặc đồ vest màu đen được may thủ công, một tay đút vào túi quần, chỉ mỗi bóng thương cũng thấy ‘ ưu nhã Sang trọng, tràn đây dáng vẻ lão đại thương giới.



Còn Lê Nghiên Nghiên đang đứng bên cạnh Mạc Tuân trong chiệc váy hồng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.



Thật trùng hợp, Mạc Tuân cũng đến khách sạn này, sau khi Lê Hương dính tai tiếng, Mạc Tuân đến khách sạn một mình, còn gặp gỡ cô gái tài sắc Lê Nghiên Nghiên, vì vậy tin tức vê sự thay đôi hôn nhân của Lê Hương ngay lập tức đứng đầu trong top tìm kiếm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom