• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (8 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311:



Lúc này cô cảm thấy r một bàn tay to đang đè lên bờ vai mêm mại của mình, trên đầu vang lên giọng nói của Mạc Tử Tiễn: “Cô không sao chứ?”



Theo tri giác trở về, lúc này Lê Hương mới nhận ra răng mình đang dựa vào vòng tay của Mạc Tử Tiễn, cô sợ hết hồn, cô ngã vào vòng tay của anh ta từ khi nào, cô nhanh chóng đưa tay ra để đẩy anh ra.



Nhưng trên người cô không có chút sức lực nào, hai tay nhỏ bé chồng vào ngực anh, ngược lại còn có ý muôn nghênh đón.



Đúng lúc này, một giọng nói thấp lạnh vang lên bên tai: “Hai người thật sự Ịm cho tôi xem một màn hay!



Lê Hương nhanh chóng ngắng đầu lên, tầm mắt đã dần sảng trở lại, cô nhìn thầy một thân ảnh cao thẳng đứng cạnh cửa, Mạc Tuân đã đên!



Khắp thân Mạc Tuân bao phủ một lớp băng giá lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy nhuộm mây phần đỏ tươi đáng sợ bắn thẳng về phía cô, đôi mắt hệt như băng, lần đầu tiên Lê Hương nhìn thây ánh mắt anh đáng sợ như vậy, cô đã thấy rõ sát ý trong đó.



“Mạc tiên sinh…”



Lê Hương kêu lên, nhưng lúc này, Mạc Tuân đã bước đôi chân dài tới, chiếc quần được cắt xén sắc như dao mang theo khí lạnh to lớn, anh đi đến năm lấy cổ áo Mạc Tử Tiễn, một nắm đâm mạnh mẽ hạ xuống.



Mạc Tử Tiễn bị một quyền, ngã xuống đất, máu từ khóe miệng chảy ra.



Mạc Tuân đập một nắm đấm khác, từ cổ giọng bức ! ra giọng nói đanh thép: “Mạc Tử Tiễn, mày có biết cô ây là ai không hả? Cổ ây là vợ tao, là chị dâu mày!”



Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Tiễn nhanh chóng bị thương lên, anh lầy mu bàn tay lau vệt máu trên khóe miệng, dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Mạc Tuân, trong mặt có tia lửa bắn ra: “Vậy cô ấy có biết anh là quái vật chạy tử bệnh viện tâm thần ra không?”



Mạc Tuân liếm đội môi khô mỏng của mình “hà” một tiếng, anh lại đánh Mạc Tử Tiễn thêm mấy cái.



Lê Hương vô cùng sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy Mạc Tuân đánh người như thê này, cô vùng vẫy vài lân, cả người mêm nhữn khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó lao tới ôm lây vòng eo đẹp. đẽ của Mạc Tuân từ phía sau: “Mạc tiên sinh, đủ rồi, đừng đánh nhau mài”



Phía sau có người ôm hạn chế động tác của Mạc Tuân, anh thẳng lưng, lạnh giọng nói: “Buông ra, nghe không?”



“Em sẽ không buông tay, Mạc tiên sinh, anh hiểu lầm rôi, lúc nãy chúng em không làm gì cả, anh đừng đánh người, đừng kích động!”



Lê Hương không dám buông tay, bởi vì cô biết anh lại có dấu hiệu mất kiểm soát khi phát bệnh.



Lồng ngực rắn chắc của Mạc Tuân phập phòng, giống như dã thú, mí mất tuần tú nặng nề. nhắm nghiền lại, bàn tạy năm chặt nỗi đầy khớp xương đến trắng bệch KHim: rãi nới lỏng.



Anh xoay người nắm chặt cổ tay Lê Hương, kéo cô đi.



Nhưng lúc này Mạc Tử Tiễn nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cổ tay Lê Hương.



Cô bị kéo bởi hai người đàn ông cùng một lúc.



Mạc Tuân dừng lại, anh lạnh lùng nhìn Mạc Tử Tiên: “Buông ral”



Mạc Tử Tiễn không buông ra, ngược lại nồng đậm mùi thuốc súng đáp lại: “Người nên buông là anh! Nêu tôi đề cho anh đưa cô ấy trở về, anh có thể khống chế không làm tổn thương cô ây sao?”



Mạc Tử Tiễn hiểu Mạc Tuân, bởi vì anh đã nhìn thấy bộ dạng bết bát đáng sợ nhất của Mạc Tuân, hơn nữa anh là một bác sĩ, vì vậy anh đương nhiên nhìn ra được Mạc Tuân sắp phát bệnh.



Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân vốn đã u ám đến chừng đồ mưa được, anh cuộn tròn năm ngón tay, kéo Lê Hương thật mạnh.



Lê Hương bị hai người đàn ông kéo, vốn cơ thể không thoải mái, bây giờ sặc mặt cô càng tái nhọt nhử tờ giây, Mạc Tuân kéo mạnh như vậy, cô lập tức kêu lên một tiếng đau đón.
Chương 312:



Mạc Tử Tiễn thấp trọng nói: “Mạc Tuân, đủ rồi, anh làm cô ây đaul”



Thấy Lê Hương đau, Mạc Tuân cứng đờ, mím môi mỏng thành một vòng cung trắng bệch: “Cô ây vì mày mà đau, nêu bây giờ mày buông tay ra, cô ây sẽ không đau nữa.



Mạc Tử Tiễn lạnh lùng nói: “Mạc Tuân, lúc anh phát bệnh có phải, từng động thủ với cô ây không, tiệc tối lần trước tôi đã thấy anh bóp eo cô ấy, đã nhiều năm như vậy anh nên chấp nhận sự thật, anh có bệnh!”



Đôi mắt Mạc Tuân nhất thời sâu không thấy đáy, bên trong như đang cât chứa hai vực sâu nhỏ, anh vươn tay hung hăng dùng sức kéo một cái.



Mạc Tử Tiễn thỏa hiệp trước, nếu cứ tiệp tục lôi kéo như vậy thì Lê Hương là người đau nhật, anh sợ Lê Hương bị thương nên nhanh chóng buông tay.



Thân hình mảnh mai của Lê Hương trực tiếp rơi vào vòng tay của Mạc Tuân, Mạc Tuân mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, anh âm u nhìn Mạc Tử Tiễn: “Hãy nhớ, cho dù tao có bị bệnh, cô ấy cũng là vợ tao. Tao làm cô ấy đau, cô ấy cũng chỉ có thể chịu đựng, tuyệt „ không phải là chuyện mà mày có thể nhúng tay vào! “



Mạc Tuân mang Lê Hương rời đi.



Mạc Tử Tiễn đứng ở nợi đó nhìn về phía hai người biên mắt, hai bàn tay to buông ở bên cạnh chậm rãi biên thành năm đấm.



Lê Nghiên Nghiên cứ trồn ra ngoài nhìn trộm, cô ta hơi không vui khi thấy hai người đàn ông tranh giành Lê Hương, điều cô ta muốn thấy.



là Mạc Tuân bị cắm sừng dạy dỗ nghiêm khắc Lê Hương một bài học, rôi sau đó ly hôn, nhưng Mạc Tuân trực tiêp kéo Lê Hương rời đi, cô ta không trông mong được gì cả.



Nhưng mục đích của cô ta đã đạt được, một người đàn ông mạnh mẽ và. độc, đoán như Mạc Tuân không thể chấp nhận người phụ nữ của mình ngoại tình. Lê Hương và Mạc Tử Tiễn đã cắm lên lòng anh một cái gai, dù cho bọn họ có hòa hợp thì cuộc hôn nhân này cũng đã xuất hiện vết nứt.



Ngoài ra, Lê Nghiên Nghiên còn lấy được một thông tin quan trọng, tại sao Mạc Tử Tiển lại nói răng Mạc Tuân bị bệnh?



Mạc Tuân trẻ người khỏe sức, tràn đầy năng lượng, đi đến đâu đã có vô số người đang liếm màn hình, làm sao anh có thê bị bệnh được? .



Không được, cô ta phải điều tra, có thể đó là một phát hiện lớn khác!



Còn chuyện Lê Hương ăn vụng với Mạc Tử: Tiến, một khi tin tức được phơi bày liền có kịch hay để xem rồi.



Lê Nghiên Nghiên thoải mái thở ra một hơi, cô ta cảm thấy mình tới thời rồi!



Khi chiêc Rolls-Royce Phantom phi nước đại trên đường, Mạc Tuân đưa tay muốn kéo cửa kính Xe, gió lạnh từ bên ngoài lập tức thổi vào, thỏi tung chiếc áo khoác trên người.



Lê Hương nhìn anh giải thích: “Mạc tiên sinh, đêm nay là một tai nạn, anh nghe em giải thích đã.”



Mạc Tuân câu đôi môi mỏng: “Được rồi, giải thích đi, anh nghe, tốt hơn là em nên giải thích cho anh lý do tại sao đã muộn như vậy em không vê nhà, và làm thê nào mà em lại năm trong vòng tay của Mạc Tử Tiễn, nếu em không thể cho anh một lời giải thích hoàn hảo, đêm nay em không xong với anhl”



Cô không về nhà là vì cô phải thử độc, thử độc xong thì cô đau đến xỉu, nên Mạc Tử Tiễn mới đỡ cô..



Nhưng những điều này cô giải thích thê nào với anh đây?



“Em.. Hôm nay em cảm thấy hơi mệt, Mạc Tử Tiễn đỡ em một chút, chúng em không như anh nghĩ…



Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô gái, Mạc Tuân biết cô đang nói dối, cô vậy mà lại nói dồi!



“Lê Hương, em nghiêm túc hơn được không, giải thích qua loa như vậy, trong mắt em anh dễ lừa thê à?”



Lê Hương vươn tay nắm lây tay áo anh: “Mạc tiên sinh, anh có thê tin tưởng em một lần được không, em thật sự không có gì với Mạc Tử Tiên…”



Mạc Tuân lạnh lùng hát cô ra rồi đạp ga tăng tốc.
Chương 313:



Lê Hương nhanh chóng cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, cô khó ghÑTƒ đè chặt ngực mình.



Ánh mắt Mạc Tuân vẫn luôn chú ý tới cô, cô không chịu nồi tốc độ nhanh như vậy, lại muôn nôn mủa, anh siết chặt tay lái, cô găng kìm nén cơn thịnh nộ muốn bộc phát trong lồng ngực, từ từ giảm tốc độ.



Rất tệ, Mạc Tuân quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, cảm thấy mình hiện tại thật sự rất tệ.



Chiêc Rolls-Royce Phantom đậu bên ngoài tập đoàn Mạc thị, Mạc Tuân ôm Lê Hương lên tận lầu vào văn phòng giám đốc.



Sải bước anh rất rộng, Lê Hương loạng choạng đi phía sau, khi đến văn phòng tông tài, anh trực tiếp mở cửa phòng nghỉ, ném cô vào.



Đây không phải là lần đầu tiện Lê Hương đến đây. Cô ấy có gắng ồn định bản thân, định trần an Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, chúng ta đừng cãi nhau được ‘không, anh cảm thây bây giờ tinh thần anh không ồn định là do hôm qua anh không ,uông thuốc đầy, hôm nay mau mau uống thuốc đi ah Lê Hương đưa cho anh viên thuốc.



Mạc Tuân vươn tay, trực tiếp hất rơi viên thuốc trên thảm: “Ảnh không cần uống thuốc, anh không phải bệnh nhân!”



Lê Hương nhanh chóng ngôi xôm xuông nhặt mây viên thuốc: “Mạc tiên sinh, anh đừng làm loạn nữa, tạm thời uông viên thuốc này đi, nhanh thôi em sẽ nghiên cứu ra thuốc mới, em sẽ chữa khỏi bệnh cho anhl”



Lê Hương định nhặt viên thuôc lên, nhưng Mạc Tuân đã hạ eo, cánh tay răn chắc nhắc lầy _vòng eo mêm mại của cô, trực tiêp ôm cô lên bồn rửa mặt.



Anh giơ tay cởi bỏ áo khoác đen, anh chen vòng eo thon chắc vào giữa hai chân cô, sau đó nhắm mắt cởi quần cô ra.



Đồng tử Lê Hương co rụt lại, nhanh chóng năm lây bàn tay to của anh: “Mạc tiên sinh, anh làm gì vậy?”



Đôi mắt dài hẹp của Mạc Tuân nhuôm màu đỏ rực, đôi môi mỏng cong thành vòng cung khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhất cô trong hốc. mắt anh: “Em không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, vậy thì anh chỉ đành đích thân chứng thực thử anh đã bị em cắm sừng đên mức nào rôi, các người đã từng ngủ với nhau chưa.”



Lê Hương trọn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé giãy dụa đập vào ngực anh giãy dụa: “Mạc Tuân, anh đừng, làm vậy, anh thật sự khiến em rất tồn thương!”



Thân hình cao lớn của Mạc Tuân bất động như tường đồng vách sắt, thấp giọng cười khây: “Tôi thích tồn thương người khác, tôi còn thường xuyên phát bệnh, tính khí tôi cũng không tôt, ở cùng tôi hẳn là em rất mệt nhỏ, bây giờ em gặp được lựa chọn tốt hợp rốt cuộc cũng thầy tôi không xong, không phải nhịn đâu, em ly dị với tôi đi theo thăng khác là được rồi.”



Anh đang nói gì vậy?



Làm sao anh có thể dễ dàng nói ra hai từ “ly hôn” chứ?



Lê Hương vừa mới thử thuốc độc đã cảm thấy khó chịu khắp người, bây giờ cô đã bị anh làm tồn thương sâu sắc, hốc mắt trắng noãn của cô nhanh chóng đỏ lên vì uất ức, cô nhìn anh: “Mạc Tuân, những gì em tâm tâm niệm niệm đều là vì sức khỏe anh, anh thật sự không có tim, nêu anh còn tranh cãi vô lỷ như vậy thì em sẽ không thích anh nữal”



Mấy ngón tay thon dài của Mạc Tuân bá đạo siết chặt đè lấy hai cô tay mảnh khảnh của cô lên đỉnh đầu, giam cô vào ngực mình, khiến cô không thể nhúc nhích: “Không thích thì không thích, em có phải tưởng răng tôi thiêu đi em sẽ không có phụ nữ khác sao? Đàn bà đẹp hơn em, xuất sắc hơn em có nhiều lắm, chỉ cần tôi liếc mắt một cái, mây cô ả sẽ lập tức nhào tới!”



Chiếc mũi nhỏ của Lê Hương đột nhiên đỏ lên, con ngươi sáng ngời nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.



Một tay Mạc Tuân khống chế cô, một tay cởi quần cô ra, hung ác nói:: “Nhưng chuyện tôi với em còn chưa xong đâu, bây giờ em vần là vợ tôi, em dám lừa tôi cùng thằng khác lên giường, xem tôi chỉnh chết các người.”



Lê Hương không khỏi giãy dụa: “Mạc Tuân, đừng chạm vào eml”



“Lê Hương, hiện tại tâm trạng tôi đang rất tệ, cô nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, nêu không tôi không biết mình sẽ làm gì, hay là em thật sự không còn trong trăng nữa nên mới giãy dụa thê này?” Trong cặp mắt Mạc Tuân tràn ra một tầng máu đỏ, u tối, cáu kỉnh, khát máu.



Anh thực sự bị bệnh.
Chương 314:



Lê Hương biết bậy giờ càng giãy dụa sẽ càng thêm đồ dâu vào lửa, càng chọc giận anh hơn, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đi không nhìn anh, nhưng giọt nước mắt trong mắt cô lập tức rơi xuông.



Mạc Tuân thu lại ánh mắt, kéo quân cô xuông…



Ngay sau đó, Mạc Tuân vùi khuôn mặt đẹp trai của mình vào mái tóc dài của cô, yết hầu anh khẽ động, anh đã có câu trả lời, cô vẫn còn trong sạch.



Anh bắt đầu hôn lên tóc cô, đôi môi mỏng rơi xuống dái tai trắng nốn nhỏ nhăn của cô, giọng anh khản khàn: “Lê Hương, em phải luôn nhớ rõ thân phận của mình. Em là Mạc phu nhân, nêu như em thật sự ở cùng thằng khác, tôi cũng không cân em, nghe chưa? Tôi Mạc Tuân chưa bao giờ thiếu đàn bà, đừng nên khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi!”



Cô gái trong lồng ngực không lên tiêng.



Mạc Tuân mở mắt ra nhìn cô, Lê Hương nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy nước mắt.



Thân hình cao lớn thẳng tắp của Mạc Tuân đột nhiên cứng: đờ, anh kinh ngạc nhìn cô gái nước mắt lưng tròng, anh đã ép cô vào góc tường, giờ phút này cô cúi đầu xuống thút thít, hàm răng cắn chặt đội môi, môi đỏ mọng đều bị cô căn đến chảy máu, dáng vẻ co quắp bị anh ức hiếp trông vô cùng đáng thương.



Như thể một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, xối tắt tất thảy bạo lực trong lồng ngực, lý trí cũng từ từ quay trở lại, anh không biết mình vừa nói gì và làm gì!



Anh hẳn là rất đáng ghét!



Bây giờ nhất định cô đang ghét anh đên chêt!



Bởi vì chính anh cũng ghét dáng vẻ bị bệnh không thể kiểm soát của mình!



Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào cổ tay mảnh khảnh của cô, lúc ở viện nghiên cứu anh kéo cô rất mạnh, làn da của cô vôn mỏng manh nên giò trên cô tay trắng noãn đã có một vét đỏ.



Không chỉ vậy, trên eo và chân cô đều có dầu vết anh làm ra.



Sức tay anh rất lớn, gần như vừa chạm đã đề lại vết, trông thấy mà giật mình.



Mạc Tuân vội „vàng buông cô ra, trong lòng trống rỗng, rất đau rất đau, mỗi một hơi thở đều cảm thấy đau.



Anh mím chặt môi mỏng vài lần, rốt cuộc không nói được gì, Mạc Tuân giơ tay lên, trực tiếp đấm một cái vào tâm gương bên cạnh.



Gương vỡ tan tành xuống đắt, trên tay s1 cũng rách ra từng đường thật dải, máu đỏ tươi chảy ra.



Anh quay lưng bỏ đi.



Mạc Tuân không rời đi mà ở lại văn phòng tổng tài, anh ngôi trên ghế da màu đen bắt đầu hút thuồc, làn khói lượn lờ mờ đi khuôn. mặt tuần tú của anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đầu mày chau lại, tro thuốc từ ngón tay anh rơi xuống, tỏa ra một tầng lệ khí.



Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiêng khẽ hô lên từ phòng khách bên trong: “AIU”



Mạc Tuân giật mình, vội vàng ném tàn thuốc vào gạt tàn, nhâc chân dài đây cửa phòng nghỉ ra: “Sao vậy?”



Lê Hương đã khóc đủ rồi, giờ hốc mắt cô đỏ hoe, mũi đỏ bừng, trên hàng mi cánh bướm đọng vài giọt lệ.



Cô mặc quân áo bước xuông bôn rửa mặt, nhưng vì thời gian dài không cử động nên tê chân, vừa chạm đất đã suýt nữa té.



Lê Hương nhướng mi liếc người đàn ông bên cửa, giọng buồn rầu: “Sao anh không rời đi?”



Mạc Tuân không ngờ rằng cô vẫn _ sẽ nói chuyện với mình, không phải cô không thích anh sao, không phải cô ghét Anh sao?



Giọng Mạc Tuân khàn khàn: “Em ở đây, anh không muôn đi, anh không dám đi, anh luôn cảm thấy… . canh giữ mới an toàn, sợ răng anh đi, em cũng đi, sau này… anh không thể tìm được em.”
Chương 315:



Lê Hương hừ một tiếng, lúc này _ trước mắt cô trở nên tối đen, thân thể mảnh mai trực tiếp ngã xuống thảm.



Đồng tử của Mạc Tuân co rút lại, đôi mắt anh trợn tròn như Sắp rơi ra, anh duỗi cánh tay dài kéo cô vào lòng: “Lê Hương! Em bị sao vậy Lê Hương?”



Lê Hương mở mắt ra, ngũ quan anh tuận của Mạc Tuân hiện lên trong tầm mắt cô, lúc này khuôn mặt anh đầy căng thắng và lo lăng, còn có tự trách và đây vẻ áy náy.



“Em đã nói hôm nay em không được khỏe, anh vẫn không tin em.” Lê Hương đưa vết thương trên ngón tay lên trước mắt anh. Trong viện nghiên cứu, em vô tình bị đứt ngón tay, chảy rất nhiều máu, có chút chóng mặt.



Chẳng qua Mạc Tử Tiễn vừa đỡ em một lúc thì tình cờ bị anh nhìn thấy, Mạc tiên sinh, anh có thể tin em một lần được không?”



Mạc Tuân nhìn khuôn mặt nhọt.



nhạt như tò giây của cô, đáng lẽ anh phải nhận ra điều gì đó không ổn trên mặt cô trong viện nghiên cứu khi nãy, nhưng anh đã bị cơn ghen làm mất đi lý trí, anh không phát hiện ra cô bị thương.



Bây giờ anh còn mang cô về hành hạ hung hãn một trận.



“Anh tin, anh tin rôi.” Mạc Tuân năm lây bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi dùng sức hôn: “Mạc phu nhân, thực lòng xin lỗi em, anh không biết tại sao anh luôn như vậy, anh ghét bản thân mình như thể này.”



Lê Hương nhìn khóe mắt anh đỏ hoe, vươn bàn tay nhỏ bé vòng tay qua cổ anh: “Em còn cảm thấy hơi choáng váng. anh đưa em lên giường đi, em nghỉ ngơi chút là ôn thôi.”



Mạc Tuân nhanh chóng ôm ngang cô lên, đặt cô lên chiêc giường lón mêm mại.



Anh lấy hộp thuốc ra, quỳ một chân bên giường, bắt đầu giúp cô xử lý vết thương trên ngón tay.



Anh cúi đầu nhìn chăm chú, động tác nhẹ nhàng sợ cô đau, sau khi xử lý vết thương trên ngón tay, anh bôi thuốc lên cổ tay cô, những chỗ bị anh làm ửng đỏ, anh đều cần thận mà yêu thương xử Ìý.



Làm xong xuôi hết tất cả, anh đóng hộp thuốc lại đứng dậy, lây chỗi và bặt đầu dọn dẹp đồng bừa bộn dưới đất.



Lê Hương nhìn anh, vêt thương trên bàn tay to của anh còn chưa được xử lý, máu đã đông thành cục, ngay sau đó anh ngôi xôm xuông, nhặt lên viên thuốc đã vứt bỏ, ngậm vào trong miệng rôi nuốt xuống.



Lê Hương đột nhiên cảm thấy có một bàn tay tO lớn đang kéo chặt trái tim khiến cô đau đớn.



Lê Hương đứng dậy xuống giường, nhẹ nhàng ôm lầy vòng eo hẹp răn chắc của anh từ phía sau.



Khoảnh khắc bị cô gái mềm mại từ phía sau ôm, thân hình cao lớn thẳng tấp của Mạc Tuân Đình đột nhiên cứng đò, nhanh chóng xoay người lại: “Sao lại xuông giường, anh còn chưa quét xong mảnh võ thủy tỉnh trên sàn, em mau về giường đi, kẻo bị găm vào chân.”



Lê Hương ôm anh không buộng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngâng đầu nhìn khuôn mặt tuần tú của anh: “Mạc tiên sinh, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?”



Trong mắt Mạc Tuân hiện lên cảm xúc phức tạp, anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khàn giọng nói: “Rất xin lỗi em Mạc phu. nhân, vừa rôi anh đã nói rất nhiều điều khiến em tồn thương sao?”



“Vâng, anh nói rằng anh không thiếu phụ nữ, có những người phụ nữ khác xinh đẹp hơn em, xuật sắc hơn em.



Nếu em không nghe lời, anh cũng không cân em nữa, còn sẽ không tha cho em và Mạc Tử Tiễn, em nói rồi, anh không bị vợ mình căm sừng nhưng lại cứ thích bảo mình mọc sừng, anh còn nói sẽ đề em đi thằng đàn ông khác tốt hơn, muốn ly dị với em… Ưml”



Mạc Tuân nghiêng người chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô.



Lúc nãy cả người anh bị cảm xúc u ám và cuồng bạo kia trong lồng ngực không chế, anh không. biệt mình đã nói gì, bây giờ nghe cô lặp lại như vậy, anh cảm thây mình vô cùng khốn nạn.



Anh hôn dịu dàng nhưng dùng sức, như thế dùng nụ hôn đề diễn tả nỗi áy náy của mình, bàn tay nhỏ bé của Lê Hương nắm chặt lấy áo sơ mi đen của anh, cô sợ đôi chân mình sẽ mềm nhũn mà trượt xuống: Mạc Tuân Đình từ từ buông lỏng đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng mặt anh vẫn áp sát, anh trìu mên chạm vào mũi cô, giọng nói khàn khàn gân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom