Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151: Phượng cô nương: "...."
"Mỹ nhân mẫu thân là người Lam gia, Lãnh Tuyết tiên tử cũng vậy, hai người có khả năng là tỷ muội, hơn nữa quan hệ không tốt, có thể là giống ta với Dung Cầm lúc này..."
"Còn có... Dung Kỳ ca ca, có lẽ ta nên gọi ngươi là Lam Kỳ, đúng không?" Dung Mị cảm thấy, người như Dung Kỳ chắc chắn không thể xuất thân từ Hầu phủ, hơn nữa hắn còn giống mỹ nhân mẫu thân như vậy, cho nên mới đưa ra phán đoán.
Phong phó viện trưởng cảm thán: "Không ngờ ngay cả chuyện này ngươi cũng đoán ra. Không sai, Lãnh Nguyệt tiên tử và Dung Kỳ xác thật là dòng chính của Lam gia, còn phó viện trưởng Lam Vọng Tuyết là biểu tỷ của mẫu thân ngươi, nàng vốn chỉ là nhánh phụ mà thôi."
Dung Mị nhíu mày: "Vốn? Chẳng lẽ..."
Phong phó viện trưởng: "Chuyện của Lam gia, nên để cho ca ca ngươi tự kể lại đi thôi."
Dung Kỳ nhấp môi: "Thực ra ta không muốn kể cho ngươi sớm như vậy, chỉ là Lam Vọng Tuyết đã phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, nàng nhất định sẽ không bỏ qua."
"Mười sáu năm trước, chi nhánh Lam gia đột nhiên làm phản, giành quyền làm chủ Lam thị. Bọn họ không hiểu vì sao chỉ nhắm vào mẫu thân ngươi, truy bắt nàng, còn ta thì bị bắt giam."
"Sau đó mẫu thân ngươi bị thương, tạm thời mất trí, gả cho Dung Tề làm thiếp. Năng lực khôi phục của nàng rất tốt, một năm sau đã nhớ lại rồi. Nhưng mà lúc đó, nàng có thêm ngươi. Trước nguy cơ tứ phía, cô cô đã quyết định tiếp tục ẩn nấp tại Dung phủ, đồng thời cứu ta, làm ta thay thế vị trí của Dung Kỳ, dặn dò ta phải bảo vệ ngươi."
"Ra là vậy..." Dung Mị lẩm bẩm, "Thảo nào ngươi luôn bảo vệ 'ta', vậy là... Ngươi là biểu ca của ta?"
"Ừm."
Dung Mị: "Hiện giờ Lam Vọng Tuyết đã phát hiện ra ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn nữa có khi còn liên lụy ngươi bị nghi ngờ, nàng cũng sẽ không để cho dòng chính Lam thị còn tồn tại!"
Dung Kỳ trong mắt tràn ngập ý cười: "Mị Nhi đang lo lắng cho ta sao?"
"Đương nhiên." Ca ca vì nàng làm nhiều như vậy, nàng tất nhiên thành tâm đối đãi hắn.
Biểu cảm của Dung Kỳ hiếm khi nhu hoà: "Yên tâm, ta sẽ không có việc gì, ngược lại là ngươi, sau này nhất định phải luôn ở gần ta, ta bảo hộ ngươi."
Dung Mị: "Quay đi quay lại, các ngươi nãy giờ còn chưa đề cập tới cha ta một chữ nào hết, hắn rốt cuộc là ai?"
Phong phó viện trưởng: "Khụ khụ\-\-\- Cái này... Tạm thời không thể nói."
Dung Kỳ ánh mắt chợt loé, chắc chắn nói: "Đừng nóng vội, ngươi sẽ gặp được người đó sớm thôi."
Phong phó viện trưởng khó hiểu liếc mắt Dung Kỳ một cái, trực giác của tiểu tử này luôn luôn rất chính xác, hắn đã nói vậy, hẳn là không sai.
"Được rồi, tâm sự tới đây là hết. Hai người trở về đi. Đúng rồi, chuyện tiểu tử ngươi nhờ ta điều ra đã có kết quả. Mảnh bản đồ cuối cùng nằm trong tay\-\-\- Lam Vọng Tuyết."
"!!!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Hừ..." Dạ Mặc Phong hừ nhẹ một tiếng mở mắt ra, toàn thân không chỗ nào không đau, vô pháp cử động. Đây là đâu? Trần nhà? Giường nệm? Hắn không phải ở Luyện Khí Tháp sao? Rõ ràng lúc đó nữ nhân chết tiệt kia bỏ đi mất rồi mà.... Ể?
Thiếu niên đưa mắt quá bên cạnh liền thấy được nữ tử ghé đầu trên giường nửa nằm ngủ, sườn mặt thần thánh không góc chết, Dạ Mặc Phong thế nhưng cảm thấy dễ thương cực kỳ, giống như tinh linh trong hoa vậy. Hắn nhận ra nàng nhưng lại không cách nào thấy giận được.
Phượng Miên Miên cảm giác được có người nhìn, lập tức mở bừng mắt, lạnh lẽo sắc bén chợt loé qua làm Dạ Mặc Phong giật hết cả mình. Hắn thật là điên rồi mới cảm thấy nàng dễ thương! Còn tinh linh nữa chứ, rõ ràng là một nữ la sát mà!!
Phượng Miên Miên: "Ngươi tỉnh rồi?"
Dạ Mặc Phong ngượng ngùng nói: "Vừa... vừa mới tỉnh. Cái kia, đa tạ cô nương cứu mạng, lúc đó ngươi bỏ đi ta còn tưởng ngươi sẽ không giúp ta."
Phượng Miên Miên nhíu mày: "Không phải ta, là Mị Nhi cứu ngươi." Nếu là nàng thì đã bỏ mặc hắn từ lâu rồi, mà quả thật nàng cũng đã bỏ mặc Dạ Mặc Phong.
"Ách!" Dạ Mặc Phong nghẹn lời, chưa từng gặp ai cứng ngắc như nàng, có thể nói chuyện vui vẻ được hay không a?
"Khụ khụ\-\-\-" Dạ Mặc Phong hơi ho khan: "Có thể giúp ta rót một ly nước không?"
Phượng Miên Miên: "...."
Dạ Mặc Phong đáng thương nhìn nàng: "Ta bị thương, không cử động được."
"...." Phượng Miên Miên nhớ lại lời đại phu nói, sau đó nhớ lại Mị Nhi dặn mình chăm sóc hắn. Nàng cuối cùng vẫn rót một ly nước bưng qua.
"Đa tạ. Cái đó... Tay của ta cũng không di chuyển được..."
Phượng Miên Miên: "...." Chăm sóc người bệnh, chăm sóc người bệnh...
Nàng nâng Dạ Mặc Phong nửa ngồi dậy, đưa ly nước đến bên miệng hắn, nhưng mà\-\-\-
"Tê\- Nóng quá, nước sôi còn chưa nguội."
Phượng Miên Miên nhíu mày: Ta đổi.
Dạ Mặc Phong: Hửm? Sao tự nhiên ngoan ngoãn vậy?
Ly nước đưa lên miệng, thiếu niên nhẹ hớp một ngụm, bỗng nhiên nghĩ ra trò đùa dai.
"Không được, cái này lại quá lạnh, không tốt cho sức khỏe."
Phượng Miên Miên gân xanh trên trán chợt hiện: "Nước là nước, có gì khác nhau!"
"... Vậy rốt cuộc ngươi có đổi hay không?" Dạ Mặc Phong kỹ lưỡng nhìn nàng.
"...."
Dạ Mặc Phong nhìn Phượng Miên Miên vì hắn đổi nước, không hiểu sao thấy rất thoả mãn, nữ nhân khẩu thị tâm phi, rõ ràng rất quan tâm ta mà! Phong thiếu niên không hề biết Phượng cô nương trong lòng lúc này đã sớm đem hắn đá bay, sở dĩ còn chưa ra tay là vì nể mặt Dung Mị mà thôi. Mà bởi vì không biết, nên hắn cố tình lại nói thêm một câu: "Cô nương, nước này..."
"!!" Chưa nói hết câu, Dạ Mặc Phong bỗng dưng thấy cổ đau đớn, sau đó hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.
Phượng Miên Miên: "...." Lỡ tay đánh ngất hắn rồi làm sao đây?
Đúng lúc này, Dung Mị lại từ bên ngoài bước vào: "Miên Miên, Tiểu Phong sao rồi?"
"Ách! Hắn... Hắn vẫn chưa tỉnh!"
Dung Mị nhìn về phía giường: "Vậy sao~ Vậy ly nước này của ai đây?"
Phượng Miên Miên chột dạ, chợt bưng ly nước lên uống một hớp to, "Phù, khụ khụ, là, là nước của ta."
Dung Mị trợn mắt: "Miên Miên, từ từ thôi, không ai giành của ngươi đâu."
Dung Mị: "Đã làm phiền ngươi chăm sóc hắn rồi."
Phượng Miên Miên cười gượng: "Không sao, không phiền."
Dung Mị: "Vậy quá tốt rồi. Nếu ngươi không ngại thì giúp ta lo cho hắn luôn nhé, ta còn có việc, cảm ơn~"
Phượng Miên Miên: "Ể? Không, ta...!!"
Bóng dáng của Dung Mị đã biến mất khỏi cửa.
Phượng Miên Miên: "...."
"Còn có... Dung Kỳ ca ca, có lẽ ta nên gọi ngươi là Lam Kỳ, đúng không?" Dung Mị cảm thấy, người như Dung Kỳ chắc chắn không thể xuất thân từ Hầu phủ, hơn nữa hắn còn giống mỹ nhân mẫu thân như vậy, cho nên mới đưa ra phán đoán.
Phong phó viện trưởng cảm thán: "Không ngờ ngay cả chuyện này ngươi cũng đoán ra. Không sai, Lãnh Nguyệt tiên tử và Dung Kỳ xác thật là dòng chính của Lam gia, còn phó viện trưởng Lam Vọng Tuyết là biểu tỷ của mẫu thân ngươi, nàng vốn chỉ là nhánh phụ mà thôi."
Dung Mị nhíu mày: "Vốn? Chẳng lẽ..."
Phong phó viện trưởng: "Chuyện của Lam gia, nên để cho ca ca ngươi tự kể lại đi thôi."
Dung Kỳ nhấp môi: "Thực ra ta không muốn kể cho ngươi sớm như vậy, chỉ là Lam Vọng Tuyết đã phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, nàng nhất định sẽ không bỏ qua."
"Mười sáu năm trước, chi nhánh Lam gia đột nhiên làm phản, giành quyền làm chủ Lam thị. Bọn họ không hiểu vì sao chỉ nhắm vào mẫu thân ngươi, truy bắt nàng, còn ta thì bị bắt giam."
"Sau đó mẫu thân ngươi bị thương, tạm thời mất trí, gả cho Dung Tề làm thiếp. Năng lực khôi phục của nàng rất tốt, một năm sau đã nhớ lại rồi. Nhưng mà lúc đó, nàng có thêm ngươi. Trước nguy cơ tứ phía, cô cô đã quyết định tiếp tục ẩn nấp tại Dung phủ, đồng thời cứu ta, làm ta thay thế vị trí của Dung Kỳ, dặn dò ta phải bảo vệ ngươi."
"Ra là vậy..." Dung Mị lẩm bẩm, "Thảo nào ngươi luôn bảo vệ 'ta', vậy là... Ngươi là biểu ca của ta?"
"Ừm."
Dung Mị: "Hiện giờ Lam Vọng Tuyết đã phát hiện ra ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn nữa có khi còn liên lụy ngươi bị nghi ngờ, nàng cũng sẽ không để cho dòng chính Lam thị còn tồn tại!"
Dung Kỳ trong mắt tràn ngập ý cười: "Mị Nhi đang lo lắng cho ta sao?"
"Đương nhiên." Ca ca vì nàng làm nhiều như vậy, nàng tất nhiên thành tâm đối đãi hắn.
Biểu cảm của Dung Kỳ hiếm khi nhu hoà: "Yên tâm, ta sẽ không có việc gì, ngược lại là ngươi, sau này nhất định phải luôn ở gần ta, ta bảo hộ ngươi."
Dung Mị: "Quay đi quay lại, các ngươi nãy giờ còn chưa đề cập tới cha ta một chữ nào hết, hắn rốt cuộc là ai?"
Phong phó viện trưởng: "Khụ khụ\-\-\- Cái này... Tạm thời không thể nói."
Dung Kỳ ánh mắt chợt loé, chắc chắn nói: "Đừng nóng vội, ngươi sẽ gặp được người đó sớm thôi."
Phong phó viện trưởng khó hiểu liếc mắt Dung Kỳ một cái, trực giác của tiểu tử này luôn luôn rất chính xác, hắn đã nói vậy, hẳn là không sai.
"Được rồi, tâm sự tới đây là hết. Hai người trở về đi. Đúng rồi, chuyện tiểu tử ngươi nhờ ta điều ra đã có kết quả. Mảnh bản đồ cuối cùng nằm trong tay\-\-\- Lam Vọng Tuyết."
"!!!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Hừ..." Dạ Mặc Phong hừ nhẹ một tiếng mở mắt ra, toàn thân không chỗ nào không đau, vô pháp cử động. Đây là đâu? Trần nhà? Giường nệm? Hắn không phải ở Luyện Khí Tháp sao? Rõ ràng lúc đó nữ nhân chết tiệt kia bỏ đi mất rồi mà.... Ể?
Thiếu niên đưa mắt quá bên cạnh liền thấy được nữ tử ghé đầu trên giường nửa nằm ngủ, sườn mặt thần thánh không góc chết, Dạ Mặc Phong thế nhưng cảm thấy dễ thương cực kỳ, giống như tinh linh trong hoa vậy. Hắn nhận ra nàng nhưng lại không cách nào thấy giận được.
Phượng Miên Miên cảm giác được có người nhìn, lập tức mở bừng mắt, lạnh lẽo sắc bén chợt loé qua làm Dạ Mặc Phong giật hết cả mình. Hắn thật là điên rồi mới cảm thấy nàng dễ thương! Còn tinh linh nữa chứ, rõ ràng là một nữ la sát mà!!
Phượng Miên Miên: "Ngươi tỉnh rồi?"
Dạ Mặc Phong ngượng ngùng nói: "Vừa... vừa mới tỉnh. Cái kia, đa tạ cô nương cứu mạng, lúc đó ngươi bỏ đi ta còn tưởng ngươi sẽ không giúp ta."
Phượng Miên Miên nhíu mày: "Không phải ta, là Mị Nhi cứu ngươi." Nếu là nàng thì đã bỏ mặc hắn từ lâu rồi, mà quả thật nàng cũng đã bỏ mặc Dạ Mặc Phong.
"Ách!" Dạ Mặc Phong nghẹn lời, chưa từng gặp ai cứng ngắc như nàng, có thể nói chuyện vui vẻ được hay không a?
"Khụ khụ\-\-\-" Dạ Mặc Phong hơi ho khan: "Có thể giúp ta rót một ly nước không?"
Phượng Miên Miên: "...."
Dạ Mặc Phong đáng thương nhìn nàng: "Ta bị thương, không cử động được."
"...." Phượng Miên Miên nhớ lại lời đại phu nói, sau đó nhớ lại Mị Nhi dặn mình chăm sóc hắn. Nàng cuối cùng vẫn rót một ly nước bưng qua.
"Đa tạ. Cái đó... Tay của ta cũng không di chuyển được..."
Phượng Miên Miên: "...." Chăm sóc người bệnh, chăm sóc người bệnh...
Nàng nâng Dạ Mặc Phong nửa ngồi dậy, đưa ly nước đến bên miệng hắn, nhưng mà\-\-\-
"Tê\- Nóng quá, nước sôi còn chưa nguội."
Phượng Miên Miên nhíu mày: Ta đổi.
Dạ Mặc Phong: Hửm? Sao tự nhiên ngoan ngoãn vậy?
Ly nước đưa lên miệng, thiếu niên nhẹ hớp một ngụm, bỗng nhiên nghĩ ra trò đùa dai.
"Không được, cái này lại quá lạnh, không tốt cho sức khỏe."
Phượng Miên Miên gân xanh trên trán chợt hiện: "Nước là nước, có gì khác nhau!"
"... Vậy rốt cuộc ngươi có đổi hay không?" Dạ Mặc Phong kỹ lưỡng nhìn nàng.
"...."
Dạ Mặc Phong nhìn Phượng Miên Miên vì hắn đổi nước, không hiểu sao thấy rất thoả mãn, nữ nhân khẩu thị tâm phi, rõ ràng rất quan tâm ta mà! Phong thiếu niên không hề biết Phượng cô nương trong lòng lúc này đã sớm đem hắn đá bay, sở dĩ còn chưa ra tay là vì nể mặt Dung Mị mà thôi. Mà bởi vì không biết, nên hắn cố tình lại nói thêm một câu: "Cô nương, nước này..."
"!!" Chưa nói hết câu, Dạ Mặc Phong bỗng dưng thấy cổ đau đớn, sau đó hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.
Phượng Miên Miên: "...." Lỡ tay đánh ngất hắn rồi làm sao đây?
Đúng lúc này, Dung Mị lại từ bên ngoài bước vào: "Miên Miên, Tiểu Phong sao rồi?"
"Ách! Hắn... Hắn vẫn chưa tỉnh!"
Dung Mị nhìn về phía giường: "Vậy sao~ Vậy ly nước này của ai đây?"
Phượng Miên Miên chột dạ, chợt bưng ly nước lên uống một hớp to, "Phù, khụ khụ, là, là nước của ta."
Dung Mị trợn mắt: "Miên Miên, từ từ thôi, không ai giành của ngươi đâu."
Dung Mị: "Đã làm phiền ngươi chăm sóc hắn rồi."
Phượng Miên Miên cười gượng: "Không sao, không phiền."
Dung Mị: "Vậy quá tốt rồi. Nếu ngươi không ngại thì giúp ta lo cho hắn luôn nhé, ta còn có việc, cảm ơn~"
Phượng Miên Miên: "Ể? Không, ta...!!"
Bóng dáng của Dung Mị đã biến mất khỏi cửa.
Phượng Miên Miên: "...."
Bình luận facebook