Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190: Mượn cái hôn
"Ai dô~ Đây không phải tân nhiệm thành chủ- Lôi thành chủ sao? Chúc mừng a---"
"Không dám." Lôi đúng mực nói.
"Không dám? Ta lại thấy không phải vậy đâu, đều đã lên làm thành chủ cơ mà, bản lĩnh thật lớn!" Nàng thị huyết nheo mắt, đùa giỡn lọn tóc trong tay.
Lôi chỉ thấy cả người nặng nề, một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, hắn khẽ cúi đầu không nói nửa chữ. Lúc sau, uy áp biến mất.
"Bỏ đi, dù sao bổn điện cũng đã chướng mắt tác phong của Giang Hàn từ lâu. Nể mặt ngươi đẹp trai, làm thành chủ cũng không phải không thể, một cái Ma Tinh thành mà thôi, cũng chẳng có gì to tát."
Nữ tử chậm rì rì nói, thưởng thức sợi tóc trên tay, mắt cũng chẳng chớp một chút.
Nghe đồn Bạch Điện điện chủ Bạch Lăng là một ma nữ tính tình quái đản, mưa nắng thất thường, giết người không chớp mắt, hôm nay gặp mặt quả nhiên là như vậy.
Giọng nói của Bạch Lăng một lần nữa truyền đến: "Ma Hoàng ở đâu?"
"Lôi không hiểu điện chủ đang nói cái gì." Ma Hoàng là nhân vật thế nào, sao có thể xuất hiện tại ma thành nhỏ bé này chứ?
"Cũng đúng, hành tung của hắn không phải là thứ ngươi có thể biết được." Bạch Lăng nâng mắt hỏi: "Vậy Hắc Điện chủ đâu?"
"Chưa từng gặp qua."
Rầm!! Tay vịn ghế bị Bạch Lăng một chưởng chụp thành gỗ vụn.
"Giỡn mặt bổn điện à!"
"Điện chủ bớt giận, ta thật sự không nhìn thấy bọn họ ở Ma Tinh thành."
Lôi nhíu mày, Bạch Điện chủ phát điên cái gì, toàn đi hỏi mấy đại nhân vật của ma tộc, sao bọn họ có thể xuất hiện ở đây?
Bạch Lăng nhìn Lôi không giống như đang nói dối, nghi hoặc đứng dậy bỏ đi, một bên lẩm bẩm: "Không thể nào, Ma Hoàng không ở đây thì ít nhất cũng có nàng ta chứ..."
Nàng ta, hình như là đang nói Hắc Điện chủ? Bạch Điện chủ chắc chắn Hắc Điện chủ đã từng đến đây như vậy sao...
Lôi bỗng nhiên nhớ tới, nhiều ngày trước...
......Nữ tử này... hình như hắn đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải......
......Các ngươi... vì sao không nhờ Hắc Điện tổng bộ chi viện......
......................
Kinh thành.
Kim Loan Điện.
Đông Nguyệt Hoàng nhìn thấy bóng người đi vào, vội vàng bước ra: "Các ngươi về rồi. Thế nào, có tìm được biện pháp không?"
Ba người đi vào không ai khác ngoài Dung Mị, Dạ Mặc Thần, Dạ Mặc Phong đường xa trở về đã gấp gáp chạy vào cung.
"Phụ hoàng yên tâm, hoàng tổ mẫu sẽ không sao đâu." Dạ Mặc Phong vui vẻ nói.
"Thật sự? Vậy..." Đông Nguyệt Hoàng trông mong nhìn hắn.
Dạ Mặc Phong cười nói: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Mị Nhi nói nàng có thể chữa khỏi cho hoàng tổ mẫu! Sớm biết thì đã không chạy đến U Sơn chịu khổ rồi."
Lúc kể cho Dung Mị nghe chuyện của Vân thái hậu, nàng không hề trì hoãn lập tức về kinh, vừa về không hề nghỉ ngơi đã tiến cung, có thể thấy nàng rất lo lắng.
Nhưng mà Đông Nguyệt Hoàng lại nhíu mày: "Đủ rồi, đừng hồ nháo! Tính mạng của thái hậu không phải chuyện đùa!"
"!!?"
Dạ Mặc Phong nghe vậy liền tức giận: "Ta không có nói giỡn! Y thuật của Mị Nhi thật sự rất lợi hại!"
Đông Nguyệt Hoàng trừng mắt hắn: "Trước không nói cái này, cho dù nàng y thuật có giỏi nhưng đây không phải bệnh mà là...!"
Dạ Mặc Phong: "Dù sao Mị Nhi nói được là được."
"Chuyện này..." Đông Nguyệt Hoàng là một người con thuần hiếu, không ai lo lắng cho thái hậu hơn là hắn. Hắn chưa từng hiểu rõ Dung Mị, không yên tâm giao thái hậu cho nàng cũng là điều đương nhiên.
Lúc này, Dạ Mặc Thần mở miệng: "Để nàng thử."
Dung Mị cũng nghiêm túc nói: "Tình thế cấp bách, vẫn mong hoàng thượng cho ta thử một lần, bởi vì nếu ta đoán không lầm, thái hậu không kiên trì nổi hết ngày mai!"
"Cái gì! Ngươi nói thật!?" Đông Nguyệt Hoàng nghe vậy đầu óc trống rỗng, kinh hoảng thất thố kêu: "Lâm ngự y đâu!"
"Có, có thần!" Lâm ngự y túc trực một bên, mồ hôi đầy đầu.
"Nàng nói là sự thật?"
"Thần e là như vậy..."
Đông Nguyệt Hoàng lảo đảo ngồi xuống ghế. Dung Mị nhanh chóng vọt vào trong nội điện. Hoàng đế phản ứng lại, muốn ra tiếng ngăn cản nhưng bị Dạ Mặc Thần chặn ngang.
"Tin tưởng nàng."
Đông Nguyệt Hoàng không vui, hắn cho rằng Dạ Mặc Thần đang bênh vực Dung Mị. Một tiểu nha đầu mười mấy tuổi có thể làm được gì?
Dung Mị nhìn nữ nhân đang lẳng lặng nằm, suýt nữa không nhận ra đây chính là Vân thái hậu. Tiểu Cửu nói Nguyên Anh chân nhân là có thể đồng nhan vĩnh trú, vì vậy hình dáng ban đêm của thái hậu là một cô nương trẻ tuổi, còn ban ngày nàng chịu quỷ khí ảnh hưởng, linh lực giảm sút, trở thành một phụ nhân bốn mươi tuổi. Đây cũng là lý do Dung Mị không nhận ra Vân thái hậu.
Hiện tại, khuôn mặt của Vân thái hậu so với dĩ vãng càng thêm già nua, cả người sinh cơ ảm đạm, không còn vẻ linh động bừa bãi. Dung Mị vì nàng đau lòng.
"Thái hậu..."
Đừng nói nàng biết người này chính là Thái Hậu bạn hữu của nàng, cho dù không biết, chỉ bằng nàng là tổ mẫu của Dạ Mặc Thần, Dung Mị cũng nhất định phải cứu!
Dung Mị cao giọng nói với bên ngoài: "Mọi người đều ra ngoài đi, ta cần thanh tĩnh."
Đông Nguyệt Hoàng tức khắc không đồng ý: "Chúng ta ở đây có gì không được?!"
Dạ Mặc Thần ánh mắt sâu như hàn đàm, bình tĩnh nói: "Ta thế nàng bảo đảm, nếu hoàng tổ mẫu xảy ra chuyện thì cứ tính lên người ta."
"Ngươi!" Hoàng đế cũng không có cách, "Ra ngoài thì ra ngoài!"
Hắn trừng mắt cung nhân, ngự y xung quanh: "Còn không mau lui xuống!"
Không cần hắn ra lệnh, những người khác cũng đã lượn nhanh ra ngoài. Nói giỡn, tình huống nguy hiểm như vậy, ai muốn dính dáng vào?
Dạ Mặc Thần: "Ngươi cũng ra ngoài."
Đông Nguyệt Hoàng phất tay áo: "Biết rồi!"
Lúc này, Dung Mị bỗng nhiên từ trong chạy ra, "Từ từ, Tiểu Cửu, cho ta mượn cái hôn!"
"!?" Dạ Mặc Thần bị bất ngờ tập kích đứng hình.
Đừng nói là hắn, người xung quanh cũng một bộ biểu tình bị sét đánh. Ban ngày ban mặt, hai người các ngươi tú ân ái thật sự hảo sao?
"Ngươi... Các ngươi...!!" Đông Nguyệt Hoàng một bên thổi râu trừng mắt nhìn hai người ôm hôn, đã là lúc nào rồi còn... Thật không ra thể thống gì!
Dung Mị nghĩ, quỷ khí trong người Thái Hậu thật ra trị rất đơn giản, đó chính là dùng hắc ám nguyên tố có thuộc tính cắn nuốt nuốt hấp thụ toàn bộ. Nhưng mà Đông Nguyệt Hoàng, và tất cả mọi người đều chưa từng thử, nói đúng hơn là chưa từng nghĩ tới sẽ cần dùng sức mạnh của ma tộc!!
Cho nên nói, nếu như không có phân biệt chính tà, bệnh của Thái Hậu có lẽ đã khỏi từ lâu. Mà nàng cũng không cần phải vì lén lút sử dụng ma khí mà đuổi bọn họ ra ngoài!
Nếu Tiểu Linh ở đây thì tốt rồi, nó có thể trực tiếp ăn luôn quỷ khí, nhưng hiện tại Tiểu Linh đi bế quan luyện hoá kiếm linh, cũng không có biện pháp giúp nàng kích hoạt ma khí bị phong ấn, Dung Mị đành phải tự làm lấy.
Nhưng mà!
Minh Vương điện hạ thân ái, ngươi có phải hiểu sai rồi không? Sao lại càng hôn càng sâu thế này??
Dung Mị dở khóc dở cười, muốn bứt ra cũng không được. Ngượng ngùng a, mọi người đều đang nhìn đâu~
"Không dám." Lôi đúng mực nói.
"Không dám? Ta lại thấy không phải vậy đâu, đều đã lên làm thành chủ cơ mà, bản lĩnh thật lớn!" Nàng thị huyết nheo mắt, đùa giỡn lọn tóc trong tay.
Lôi chỉ thấy cả người nặng nề, một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, hắn khẽ cúi đầu không nói nửa chữ. Lúc sau, uy áp biến mất.
"Bỏ đi, dù sao bổn điện cũng đã chướng mắt tác phong của Giang Hàn từ lâu. Nể mặt ngươi đẹp trai, làm thành chủ cũng không phải không thể, một cái Ma Tinh thành mà thôi, cũng chẳng có gì to tát."
Nữ tử chậm rì rì nói, thưởng thức sợi tóc trên tay, mắt cũng chẳng chớp một chút.
Nghe đồn Bạch Điện điện chủ Bạch Lăng là một ma nữ tính tình quái đản, mưa nắng thất thường, giết người không chớp mắt, hôm nay gặp mặt quả nhiên là như vậy.
Giọng nói của Bạch Lăng một lần nữa truyền đến: "Ma Hoàng ở đâu?"
"Lôi không hiểu điện chủ đang nói cái gì." Ma Hoàng là nhân vật thế nào, sao có thể xuất hiện tại ma thành nhỏ bé này chứ?
"Cũng đúng, hành tung của hắn không phải là thứ ngươi có thể biết được." Bạch Lăng nâng mắt hỏi: "Vậy Hắc Điện chủ đâu?"
"Chưa từng gặp qua."
Rầm!! Tay vịn ghế bị Bạch Lăng một chưởng chụp thành gỗ vụn.
"Giỡn mặt bổn điện à!"
"Điện chủ bớt giận, ta thật sự không nhìn thấy bọn họ ở Ma Tinh thành."
Lôi nhíu mày, Bạch Điện chủ phát điên cái gì, toàn đi hỏi mấy đại nhân vật của ma tộc, sao bọn họ có thể xuất hiện ở đây?
Bạch Lăng nhìn Lôi không giống như đang nói dối, nghi hoặc đứng dậy bỏ đi, một bên lẩm bẩm: "Không thể nào, Ma Hoàng không ở đây thì ít nhất cũng có nàng ta chứ..."
Nàng ta, hình như là đang nói Hắc Điện chủ? Bạch Điện chủ chắc chắn Hắc Điện chủ đã từng đến đây như vậy sao...
Lôi bỗng nhiên nhớ tới, nhiều ngày trước...
......Nữ tử này... hình như hắn đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải......
......Các ngươi... vì sao không nhờ Hắc Điện tổng bộ chi viện......
......................
Kinh thành.
Kim Loan Điện.
Đông Nguyệt Hoàng nhìn thấy bóng người đi vào, vội vàng bước ra: "Các ngươi về rồi. Thế nào, có tìm được biện pháp không?"
Ba người đi vào không ai khác ngoài Dung Mị, Dạ Mặc Thần, Dạ Mặc Phong đường xa trở về đã gấp gáp chạy vào cung.
"Phụ hoàng yên tâm, hoàng tổ mẫu sẽ không sao đâu." Dạ Mặc Phong vui vẻ nói.
"Thật sự? Vậy..." Đông Nguyệt Hoàng trông mong nhìn hắn.
Dạ Mặc Phong cười nói: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Mị Nhi nói nàng có thể chữa khỏi cho hoàng tổ mẫu! Sớm biết thì đã không chạy đến U Sơn chịu khổ rồi."
Lúc kể cho Dung Mị nghe chuyện của Vân thái hậu, nàng không hề trì hoãn lập tức về kinh, vừa về không hề nghỉ ngơi đã tiến cung, có thể thấy nàng rất lo lắng.
Nhưng mà Đông Nguyệt Hoàng lại nhíu mày: "Đủ rồi, đừng hồ nháo! Tính mạng của thái hậu không phải chuyện đùa!"
"!!?"
Dạ Mặc Phong nghe vậy liền tức giận: "Ta không có nói giỡn! Y thuật của Mị Nhi thật sự rất lợi hại!"
Đông Nguyệt Hoàng trừng mắt hắn: "Trước không nói cái này, cho dù nàng y thuật có giỏi nhưng đây không phải bệnh mà là...!"
Dạ Mặc Phong: "Dù sao Mị Nhi nói được là được."
"Chuyện này..." Đông Nguyệt Hoàng là một người con thuần hiếu, không ai lo lắng cho thái hậu hơn là hắn. Hắn chưa từng hiểu rõ Dung Mị, không yên tâm giao thái hậu cho nàng cũng là điều đương nhiên.
Lúc này, Dạ Mặc Thần mở miệng: "Để nàng thử."
Dung Mị cũng nghiêm túc nói: "Tình thế cấp bách, vẫn mong hoàng thượng cho ta thử một lần, bởi vì nếu ta đoán không lầm, thái hậu không kiên trì nổi hết ngày mai!"
"Cái gì! Ngươi nói thật!?" Đông Nguyệt Hoàng nghe vậy đầu óc trống rỗng, kinh hoảng thất thố kêu: "Lâm ngự y đâu!"
"Có, có thần!" Lâm ngự y túc trực một bên, mồ hôi đầy đầu.
"Nàng nói là sự thật?"
"Thần e là như vậy..."
Đông Nguyệt Hoàng lảo đảo ngồi xuống ghế. Dung Mị nhanh chóng vọt vào trong nội điện. Hoàng đế phản ứng lại, muốn ra tiếng ngăn cản nhưng bị Dạ Mặc Thần chặn ngang.
"Tin tưởng nàng."
Đông Nguyệt Hoàng không vui, hắn cho rằng Dạ Mặc Thần đang bênh vực Dung Mị. Một tiểu nha đầu mười mấy tuổi có thể làm được gì?
Dung Mị nhìn nữ nhân đang lẳng lặng nằm, suýt nữa không nhận ra đây chính là Vân thái hậu. Tiểu Cửu nói Nguyên Anh chân nhân là có thể đồng nhan vĩnh trú, vì vậy hình dáng ban đêm của thái hậu là một cô nương trẻ tuổi, còn ban ngày nàng chịu quỷ khí ảnh hưởng, linh lực giảm sút, trở thành một phụ nhân bốn mươi tuổi. Đây cũng là lý do Dung Mị không nhận ra Vân thái hậu.
Hiện tại, khuôn mặt của Vân thái hậu so với dĩ vãng càng thêm già nua, cả người sinh cơ ảm đạm, không còn vẻ linh động bừa bãi. Dung Mị vì nàng đau lòng.
"Thái hậu..."
Đừng nói nàng biết người này chính là Thái Hậu bạn hữu của nàng, cho dù không biết, chỉ bằng nàng là tổ mẫu của Dạ Mặc Thần, Dung Mị cũng nhất định phải cứu!
Dung Mị cao giọng nói với bên ngoài: "Mọi người đều ra ngoài đi, ta cần thanh tĩnh."
Đông Nguyệt Hoàng tức khắc không đồng ý: "Chúng ta ở đây có gì không được?!"
Dạ Mặc Thần ánh mắt sâu như hàn đàm, bình tĩnh nói: "Ta thế nàng bảo đảm, nếu hoàng tổ mẫu xảy ra chuyện thì cứ tính lên người ta."
"Ngươi!" Hoàng đế cũng không có cách, "Ra ngoài thì ra ngoài!"
Hắn trừng mắt cung nhân, ngự y xung quanh: "Còn không mau lui xuống!"
Không cần hắn ra lệnh, những người khác cũng đã lượn nhanh ra ngoài. Nói giỡn, tình huống nguy hiểm như vậy, ai muốn dính dáng vào?
Dạ Mặc Thần: "Ngươi cũng ra ngoài."
Đông Nguyệt Hoàng phất tay áo: "Biết rồi!"
Lúc này, Dung Mị bỗng nhiên từ trong chạy ra, "Từ từ, Tiểu Cửu, cho ta mượn cái hôn!"
"!?" Dạ Mặc Thần bị bất ngờ tập kích đứng hình.
Đừng nói là hắn, người xung quanh cũng một bộ biểu tình bị sét đánh. Ban ngày ban mặt, hai người các ngươi tú ân ái thật sự hảo sao?
"Ngươi... Các ngươi...!!" Đông Nguyệt Hoàng một bên thổi râu trừng mắt nhìn hai người ôm hôn, đã là lúc nào rồi còn... Thật không ra thể thống gì!
Dung Mị nghĩ, quỷ khí trong người Thái Hậu thật ra trị rất đơn giản, đó chính là dùng hắc ám nguyên tố có thuộc tính cắn nuốt nuốt hấp thụ toàn bộ. Nhưng mà Đông Nguyệt Hoàng, và tất cả mọi người đều chưa từng thử, nói đúng hơn là chưa từng nghĩ tới sẽ cần dùng sức mạnh của ma tộc!!
Cho nên nói, nếu như không có phân biệt chính tà, bệnh của Thái Hậu có lẽ đã khỏi từ lâu. Mà nàng cũng không cần phải vì lén lút sử dụng ma khí mà đuổi bọn họ ra ngoài!
Nếu Tiểu Linh ở đây thì tốt rồi, nó có thể trực tiếp ăn luôn quỷ khí, nhưng hiện tại Tiểu Linh đi bế quan luyện hoá kiếm linh, cũng không có biện pháp giúp nàng kích hoạt ma khí bị phong ấn, Dung Mị đành phải tự làm lấy.
Nhưng mà!
Minh Vương điện hạ thân ái, ngươi có phải hiểu sai rồi không? Sao lại càng hôn càng sâu thế này??
Dung Mị dở khóc dở cười, muốn bứt ra cũng không được. Ngượng ngùng a, mọi người đều đang nhìn đâu~
Bình luận facebook