Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241: 241: Dạ Nhất Uy Hiếp
"Điện chủ thật có nhã hứng."
Khuôn mặt tuấn tú lộn ngược nhìn xuống, âm thanh đầy châm chọc làm Bạch Lăng tức đến ngứa răng.
"Liên quan gì đến ngươi! Ngươi theo dõi ta?!"
"Đúng vậy a.
Nếu không ta làm sao có thể chứng kiến tư thế oai hùng của điện chủ?" Dạ Nhất không hề che dấu thừa nhận.
"Bổn điện thích nằm vậy ngắm trăng, thì sao hả!"
Bạch Lăng vừa dứt lời, bầu trời liền không nể mặt cho thêm vài đạo sấm sét.
Ầm ầm---!!
Ầm ầm ầm---
Bạch Lăng: "....."
Dạ Nhất ánh mắt không tiếng động cười nhạo.
Bạch Lăng thề, bây giờ mà nàng có thể cử động, nàng nhất định sẽ đào mắt hắn!
"Ngươi, có bao xa liền cút bấy xa! Đừng ở đây chướng mắt!"
Dạ Nhất lạnh nhạt nhìn xuống: "Kẻ thù của Bạch điện chủ rất nhiều, không sợ bọn họ hoặc là ta nhân lúc này giết ngươi sao?"
"Dựa vào một đám tép riu căn bản không thể đến gần bổn điện, còn ngươi… cũng không có ý định giết ta." Bạch Lăng trong lòng hiểu rõ, nếu nam nhân này thật muốn giết mình, hôm trước gặp đã sớm liều mạng với nàng.
Hừ, liều thì liều, bổn điện sợ ai!
Dạ Nhất mặt vô biểu tình.
Xác thật, vốn là hận nàng đến tận xương, nhưng hắn không có ý nghĩ giết Bạch Lăng.
Đặc biệt là trong tình huống nàng vẫn kiêu ngạo, cao cao tại thượng khinh thường hắn, vậy giết nàng cũng có gì khác nhau?
Hắn quyết định, trước tiên phải dập nát kiêu ngạo của nàng!
"Ngươi làm gì!!" Bạch Lăng không kịp phòng ngừa bị nhấc bổng, hơn nữa nam nhân còn nhẹ nhàng liền đem nàng vác trên vai.
"Mau thả ta xuống!!" Chú ý nàng hình tượng, ê này!
"Bổn điện muốn giết ngươi!" Người nào đó thẹn quá thành giận.
"Ngươi mang bổn điện đi đâu?"
"Hướng này là tới khách điếm hả? Không được đi!"
"Ngươi bị điếc sao!"
"Câm miệng!" Nữ nhân này thật ồn ào, Dạ Nhất nghe nàng lải nhải không điếc cũng muốn hư tai.
"Được, ta không nói, ngược lại ngươi đổi hướng khác.
Tới chỗ bổn điện đi."
Bạch Lăng thoả hiệp, Dạ Nhất cũng không nói thêm gì.
Hắn đi theo chỉ dẫn của Bạch Lăng tới hẻm nhỏ rồi thả người nhảy qua cửa sổ vào một căn phòng.
Phòng ngủ xem như sạch sẽ xa hoa, nhưng không hiểu sao mùi vị làm Dạ Nhất khó chịu, cứ cảm thấy không hợp chỗ nào.
Bạch Lăng bị hắn ném tới trên giường, không sai, là ném.
Nàng thề là nàng có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu vang…
Đáng giận!
Dạ Nhất dễ dàng chế trụ Bạch Lăng, sau đó tay ấn xuống các ***** **.
"Hu---" Bạch Lăng đau đến hít hà một hơi.
.
Ngôn Tình Sủng
"Ngươi làm gì!!" Nàng giận thật, muốn vùng vẫy, lại bởi vì chênh lệch sức mạnh mà bó tay chịu trói.
"Đau-- Ngươi cố ý!"
Dạ Nhất: "Nói thừa."
Bạch Lăng: "Bổn điện liền biết ngươi không có lòng tốt mang ta về.
Chính là muốn tra tấn trả thù bổn điện đúng hay không!"
Dạ Nhất nhướng mày, không thừa nhận không phủ nhận, mặc sức trí tưởng tượng của nàng bay xa.
Có khổ nào mà nàng Bạch Lăng chưa từng ăn qua, mỗi lần đều là trọng thương hoặc là máu thịt be bét.
Nhưng lúc này mặc dù không có thương tổn thể xác vẫn khiến nàng nổi giận hơn bao giờ hết!
Cái tư thế này, nam nhân này rõ ràng là đang vũ nhục nàng- đường đường Bạch Điện chủ!
Thử hỏi nàng hoàn hảo không hao tổn gì vậy mà vẫn bị hắn áp chế gắt gao, quả thật… khó chịu ở trong lòng a!
"Đồ chết tiệt! Biến thái! Tử biến thái! (*Biến thái chết tiệt)"
"Câm miệng!" Dạ Nhất nói, tăng thêm lực tay nhấn vào giữa lưng.
"!!"
Bạch Lăng hít sâu một hơi, nàng nhịn!
"Ta hỏi ngươi, chỉ cần thành thật trả lời thì sẽ ít chịu đau khổ hơn một chút." Không khí an tĩnh lại được một lát, Dạ Nhất đột nhiên nói.
Bạch Lăng trong lòng khẽ động.
Dạ Nhất giữ gìn vẻ bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Bí cảnh tứ quốc năm năm trước, ngươi đem Phượng Miên Miên cô nương đi đâu, còn có, Dung Mị cô nương có phải cũng đi cùng các ngươi hay không?"
Dứt lời, trái tim hắn như bị treo lên, trong lòng khẩn trương căng chặt.
Chuyện này vẫn luôn là một cái gai nhọn trong lòng hắn.
Đặc biệt là Phượng Miên Miên, hắn trơ mắt nhìn nàng bị Bạch Lăng mang đi, từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy Dạ Mặc Phong đau lòng, hắn đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Nếu lúc đó hắn đủ mạnh thì Thập Nhất hoàng tử và vương gia cũng sẽ không…
Mà đáp án bọn họ tìm kiếm suốt năm năm, có lẽ ngay bây giờ sẽ hiện ra trước mắt!
Bạch Lăng cảm giác được ngón tay để ở tử huyệt của mình, chỉ cần hơi dùng lực, nội tạng liền sẽ đổ máu.
Nam nhân này quả nhiên còn có hậu chiêu, vòng một vòng lớn như vậy cuối cùng cũng nói ra mục đích.
Hơn nữa vừa nói, Bạch Lăng lại nhớ đến một vài ký ức, hình như thật sự là có chuyện như vậy!
Nhưng quân thượng và Phượng đầu gỗ đã dặn dò, tất nhiên là không thể nói.
Thấy Bạch Lăng hồi lâu không đáp lại, Dạ Nhất nôn nóng nhíu mày, đúng lúc này, Bạch Lăng không biết khi nào khôi phục cử động, xoay người tung ra một chưởng!
Lụa trắng trong không khí sắc bén xẹt ra tiếng gió, nếu không phải Dạ Nhất tránh mau thì e là hiện tại đã bị cắt thành hai khối.
Dạ Nhất hơi ngạc nhiên, xem ra nữ nhân này thật sự là có bản lĩnh.
"Hừ!" Ngược lại Bạch Lăng không hề kinh ngạc Dạ Nhất sẽ tránh thoát.
Dù sao mấy ngày trước nàng cũng đã thấy qua thực lực của nam nhân này.
"Trả lời ta." Dạ Nhất vẫn nhìn chằm chằm Bạch Lăng muốn biết câu trả lời.
Bạch Lăng không vội, lấy một gói giấy từ trong áo ra, mở túi, mùi hương lan toả ngào ngạt.
Nàng ung dung cắn hai miếng bánh bao rồi tươi cười với Dạ Nhất, tà khí đến cực điểm: "Đại tướng quân Đông Nguyệt Quốc đến đây chắc hẳn không chỉ có một mình?"
Dạ Nhất nhíu mày, không biết Bạch Lăng đột nhiên nói chuyện này làm gì, bỗng cảm thấy không ổn.
Bạch Lăng nói tiếp: "Khách điếm mà vừa nãy ngươi muốn đưa bổn điện tới là nơi các ngươi ở, phải không?"
Dạ Nhất: "Nói một lời."
"Được, bổn điện đại nhân đại lượng nói cho ngươi, đó là một cái hắc điếm! Nếu ngươi còn ở đây không đi thì chờ nhặt xác bọn họ đi."
Bạch Lăng chậm rì rì cắn một miếng bánh bao, liếc mắt đầy ẩn ý: "À, không chừng đến thi thể cũng không có~"
"Ngươi…!!" Trong đầu Dạ Nhất toát ra vài hình ảnh kinh dị, hắn khó tin trừng mắt.
"Bánh bao này bổn điện mua ở trước khách điếm đó." Bạch Lăng cố ý vươn lưỡi liếm nhân bánh, đắc ý khen: "Thơm quá nha~ Dạ tướng quân muốn thử một cái không?"
"Nôn-"
Dạ Nhất cảm thấy dạ dày như quay cuồng, khuôn mặt xanh trắng ẩn nhẫn đến cực điểm.
Bạch! Lăng!
Xem như ngươi lợi hại!
Dạ Nhất bình ổn dạ dày cồn cào, quyết định tạm thời gác lại câu hỏi, nhảy qua cửa sổ biến mất.
Cùng lúc đó, một bóng hình đỏ rực từ trong tối xuất hiện giữa phòng.
"Quân thượng!".
Khuôn mặt tuấn tú lộn ngược nhìn xuống, âm thanh đầy châm chọc làm Bạch Lăng tức đến ngứa răng.
"Liên quan gì đến ngươi! Ngươi theo dõi ta?!"
"Đúng vậy a.
Nếu không ta làm sao có thể chứng kiến tư thế oai hùng của điện chủ?" Dạ Nhất không hề che dấu thừa nhận.
"Bổn điện thích nằm vậy ngắm trăng, thì sao hả!"
Bạch Lăng vừa dứt lời, bầu trời liền không nể mặt cho thêm vài đạo sấm sét.
Ầm ầm---!!
Ầm ầm ầm---
Bạch Lăng: "....."
Dạ Nhất ánh mắt không tiếng động cười nhạo.
Bạch Lăng thề, bây giờ mà nàng có thể cử động, nàng nhất định sẽ đào mắt hắn!
"Ngươi, có bao xa liền cút bấy xa! Đừng ở đây chướng mắt!"
Dạ Nhất lạnh nhạt nhìn xuống: "Kẻ thù của Bạch điện chủ rất nhiều, không sợ bọn họ hoặc là ta nhân lúc này giết ngươi sao?"
"Dựa vào một đám tép riu căn bản không thể đến gần bổn điện, còn ngươi… cũng không có ý định giết ta." Bạch Lăng trong lòng hiểu rõ, nếu nam nhân này thật muốn giết mình, hôm trước gặp đã sớm liều mạng với nàng.
Hừ, liều thì liều, bổn điện sợ ai!
Dạ Nhất mặt vô biểu tình.
Xác thật, vốn là hận nàng đến tận xương, nhưng hắn không có ý nghĩ giết Bạch Lăng.
Đặc biệt là trong tình huống nàng vẫn kiêu ngạo, cao cao tại thượng khinh thường hắn, vậy giết nàng cũng có gì khác nhau?
Hắn quyết định, trước tiên phải dập nát kiêu ngạo của nàng!
"Ngươi làm gì!!" Bạch Lăng không kịp phòng ngừa bị nhấc bổng, hơn nữa nam nhân còn nhẹ nhàng liền đem nàng vác trên vai.
"Mau thả ta xuống!!" Chú ý nàng hình tượng, ê này!
"Bổn điện muốn giết ngươi!" Người nào đó thẹn quá thành giận.
"Ngươi mang bổn điện đi đâu?"
"Hướng này là tới khách điếm hả? Không được đi!"
"Ngươi bị điếc sao!"
"Câm miệng!" Nữ nhân này thật ồn ào, Dạ Nhất nghe nàng lải nhải không điếc cũng muốn hư tai.
"Được, ta không nói, ngược lại ngươi đổi hướng khác.
Tới chỗ bổn điện đi."
Bạch Lăng thoả hiệp, Dạ Nhất cũng không nói thêm gì.
Hắn đi theo chỉ dẫn của Bạch Lăng tới hẻm nhỏ rồi thả người nhảy qua cửa sổ vào một căn phòng.
Phòng ngủ xem như sạch sẽ xa hoa, nhưng không hiểu sao mùi vị làm Dạ Nhất khó chịu, cứ cảm thấy không hợp chỗ nào.
Bạch Lăng bị hắn ném tới trên giường, không sai, là ném.
Nàng thề là nàng có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu vang…
Đáng giận!
Dạ Nhất dễ dàng chế trụ Bạch Lăng, sau đó tay ấn xuống các ***** **.
"Hu---" Bạch Lăng đau đến hít hà một hơi.
.
Ngôn Tình Sủng
"Ngươi làm gì!!" Nàng giận thật, muốn vùng vẫy, lại bởi vì chênh lệch sức mạnh mà bó tay chịu trói.
"Đau-- Ngươi cố ý!"
Dạ Nhất: "Nói thừa."
Bạch Lăng: "Bổn điện liền biết ngươi không có lòng tốt mang ta về.
Chính là muốn tra tấn trả thù bổn điện đúng hay không!"
Dạ Nhất nhướng mày, không thừa nhận không phủ nhận, mặc sức trí tưởng tượng của nàng bay xa.
Có khổ nào mà nàng Bạch Lăng chưa từng ăn qua, mỗi lần đều là trọng thương hoặc là máu thịt be bét.
Nhưng lúc này mặc dù không có thương tổn thể xác vẫn khiến nàng nổi giận hơn bao giờ hết!
Cái tư thế này, nam nhân này rõ ràng là đang vũ nhục nàng- đường đường Bạch Điện chủ!
Thử hỏi nàng hoàn hảo không hao tổn gì vậy mà vẫn bị hắn áp chế gắt gao, quả thật… khó chịu ở trong lòng a!
"Đồ chết tiệt! Biến thái! Tử biến thái! (*Biến thái chết tiệt)"
"Câm miệng!" Dạ Nhất nói, tăng thêm lực tay nhấn vào giữa lưng.
"!!"
Bạch Lăng hít sâu một hơi, nàng nhịn!
"Ta hỏi ngươi, chỉ cần thành thật trả lời thì sẽ ít chịu đau khổ hơn một chút." Không khí an tĩnh lại được một lát, Dạ Nhất đột nhiên nói.
Bạch Lăng trong lòng khẽ động.
Dạ Nhất giữ gìn vẻ bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Bí cảnh tứ quốc năm năm trước, ngươi đem Phượng Miên Miên cô nương đi đâu, còn có, Dung Mị cô nương có phải cũng đi cùng các ngươi hay không?"
Dứt lời, trái tim hắn như bị treo lên, trong lòng khẩn trương căng chặt.
Chuyện này vẫn luôn là một cái gai nhọn trong lòng hắn.
Đặc biệt là Phượng Miên Miên, hắn trơ mắt nhìn nàng bị Bạch Lăng mang đi, từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy Dạ Mặc Phong đau lòng, hắn đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Nếu lúc đó hắn đủ mạnh thì Thập Nhất hoàng tử và vương gia cũng sẽ không…
Mà đáp án bọn họ tìm kiếm suốt năm năm, có lẽ ngay bây giờ sẽ hiện ra trước mắt!
Bạch Lăng cảm giác được ngón tay để ở tử huyệt của mình, chỉ cần hơi dùng lực, nội tạng liền sẽ đổ máu.
Nam nhân này quả nhiên còn có hậu chiêu, vòng một vòng lớn như vậy cuối cùng cũng nói ra mục đích.
Hơn nữa vừa nói, Bạch Lăng lại nhớ đến một vài ký ức, hình như thật sự là có chuyện như vậy!
Nhưng quân thượng và Phượng đầu gỗ đã dặn dò, tất nhiên là không thể nói.
Thấy Bạch Lăng hồi lâu không đáp lại, Dạ Nhất nôn nóng nhíu mày, đúng lúc này, Bạch Lăng không biết khi nào khôi phục cử động, xoay người tung ra một chưởng!
Lụa trắng trong không khí sắc bén xẹt ra tiếng gió, nếu không phải Dạ Nhất tránh mau thì e là hiện tại đã bị cắt thành hai khối.
Dạ Nhất hơi ngạc nhiên, xem ra nữ nhân này thật sự là có bản lĩnh.
"Hừ!" Ngược lại Bạch Lăng không hề kinh ngạc Dạ Nhất sẽ tránh thoát.
Dù sao mấy ngày trước nàng cũng đã thấy qua thực lực của nam nhân này.
"Trả lời ta." Dạ Nhất vẫn nhìn chằm chằm Bạch Lăng muốn biết câu trả lời.
Bạch Lăng không vội, lấy một gói giấy từ trong áo ra, mở túi, mùi hương lan toả ngào ngạt.
Nàng ung dung cắn hai miếng bánh bao rồi tươi cười với Dạ Nhất, tà khí đến cực điểm: "Đại tướng quân Đông Nguyệt Quốc đến đây chắc hẳn không chỉ có một mình?"
Dạ Nhất nhíu mày, không biết Bạch Lăng đột nhiên nói chuyện này làm gì, bỗng cảm thấy không ổn.
Bạch Lăng nói tiếp: "Khách điếm mà vừa nãy ngươi muốn đưa bổn điện tới là nơi các ngươi ở, phải không?"
Dạ Nhất: "Nói một lời."
"Được, bổn điện đại nhân đại lượng nói cho ngươi, đó là một cái hắc điếm! Nếu ngươi còn ở đây không đi thì chờ nhặt xác bọn họ đi."
Bạch Lăng chậm rì rì cắn một miếng bánh bao, liếc mắt đầy ẩn ý: "À, không chừng đến thi thể cũng không có~"
"Ngươi…!!" Trong đầu Dạ Nhất toát ra vài hình ảnh kinh dị, hắn khó tin trừng mắt.
"Bánh bao này bổn điện mua ở trước khách điếm đó." Bạch Lăng cố ý vươn lưỡi liếm nhân bánh, đắc ý khen: "Thơm quá nha~ Dạ tướng quân muốn thử một cái không?"
"Nôn-"
Dạ Nhất cảm thấy dạ dày như quay cuồng, khuôn mặt xanh trắng ẩn nhẫn đến cực điểm.
Bạch! Lăng!
Xem như ngươi lợi hại!
Dạ Nhất bình ổn dạ dày cồn cào, quyết định tạm thời gác lại câu hỏi, nhảy qua cửa sổ biến mất.
Cùng lúc đó, một bóng hình đỏ rực từ trong tối xuất hiện giữa phòng.
"Quân thượng!".
Bình luận facebook