Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Ngươi truy ta chạy(1)
Nàng có đến hai cái tay lận nha~ Bị giữ một tay, chẳng lẽ còn không biết dùng tay kia sao?
Cho nên, Mị cô nương tiếp tục chọc phá...
"...." Gân xanh trên trán Dạ Mặc Thần nhảy nhảy, hắn cảm thấy, từ lúc gặp được nàng, kiên nhẫn của hắn đã được nâng lên một tầng cao mới.
Thật là không có cách với bàn tay nhỏ còn lại của nàng, hai tay của hắn đều không rảnh rỗi, một cái ôm eo, một nắm tay.
Cuối cùng, hắn vẫn không tình nguyện buông nàng ra, dù sao thực lực chênh lệch quá xa, nàng có dùng trò gì cũng không thoát được.
Dung Mị đạt được tự do, thầm cười trộm, đồ tự phụ, cho ngươi biết sự lợi hại của bổn cô nương!
Nàng chạy nhanh về phía đám đông, mọi người chú ý đến hồng y nữ tử, hiện trường lập tức một lần nữa sôi trào!
Xung quanh biến thành một mớ hỗn loạn, không khác cảnh tượng khi fan gặp thần tượng là mấy. Người người chen chúc không có trật tự, xô đẩy nhau, thân ảnh Dung Mị cũng thuận thế mà lẩn vào dòng người.
Mà điều này, hiển nhiên nằm trong tính toán của Dung Mị!
Cách đó không xa, Dạ Mặc Thần cười lạnh, còn tưởng nàng sẽ nháo thế nào đâu? Chỉ là như vậy mà muốn thoát khỏi hẳn, căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhắm mắt lại, thần thức cường đại lấy hắn làm trung tâm khuếch rộng ra, 5 mét, 50 mét... cho đến khi cả kinh thành đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!
Vài vị tiên giả cảm nhận được luồng thần thức, ngoài kinh ngạc ra vẫn chỉ có kinh ngạc. Thần thức thật mạnh, là vị tiền bối nào đang do thám sao? Thi triển trên diện tích rộng như vậy cực kỳ tiêu hao linh lực, xem ra là có đại sự sắp xảy đến...
Đâu biết rằng, tiền bối trong suy nghĩ của bọn họ thực chất là một nam tử trẻ tuổi, hơn nữa chuyện này đối với Dạ Mặc Thần quả thật chỉ đơn giản như bữa ăn sáng, giơ tay nhấc chân mà thôi.
Vì muốn tìm thấy Dung Mị, hắn không tiếc kinh động mọi người, nhưng mà!!
Hắn nhận ra! Chính mình hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của nàng! Giống như là tự dưng bốc hơi khỏi trời đất, vô tung vô tích!
Hắn mở bừng mắt, trong con ngươi tràn đầy ngạc nhiên và lửa giận.
Nha đầu chết tiệt! Nàng thế nhưng thật sự làm được! Trốn thoát ngay dưới mí mắt của hắn!!
Dạ Mặc Thần lạnh lùng hô:"Ngươi tính ở đó nhìn bao lâu?! Đi tìm nàng, đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra!"
Dạ Nhất bất ngờ bị điểm danh, hơi lảo đảo từ trên cây nhảy xuống, "Tuân lệnh!"
Dạ Mặc Thần trầm ngâm, may là hắn có dự kiến, cố ý che dấu thân phận với nàng, như vậy thì có thể quang minh chính đại dùng lực lượng đi tìm người rồi.
Nếu không, hắn không biết gì về nàng mà nàng lại biết rõ hắn là ai, e là nha đầu kia sẽ tránh rất xa đi!
"Ta đáng sợ vậy sao? Cũng đâu thật sự muốn làm gì ngươi đâu...." Nam tử như có như không lẩm bẩm một câu, sau đó cũng xoay người rời đi.
Lại nói về Dung Mị, sau khi trà trộn vào đám đông, nàng giống như cá gặp nước vậy, cúi người len lỏi lẩn trốn.
Từ kiếp trước, ẩn nấp trốn tránh luôn là nghề của nàng a! Ai bảo nàng quá nổi tiếng, kẻ thù thì nhiều vô số, thấy không, ngay cả liên hợp quốc cũng ra tay truy sát nàng.
Cho nên, không có chút thủ đoạn bảo mệnh là không được!
Hơn nữa, hiện giờ trong tay nàng còn có bảo vật nghịch thiên có thể che dấu hơi thở nha! Nàng còn sợ cái rắm!
Dung Mị khẽ vuốt dây chuyền Ẩn Linh Ngọc trước ngực, duy trì nó ở trạng thái kích hoạt. Có Ẩn Linh ở đây, cho dù thần tiên hạ phàm cũng khó có thể tìm ra nàng!
\-\-\-\-
Tại một con hẻm nhỏ, Dung Mị dựa lưng sát vào vách tường, hơi nghiêng đầu nhìn mấy người áo đen trên phố trông giống như đang tìm gì đó.
Nàng rụt đầu lại, hít sâu, đám người này chẳng lẽ là tìm nàng sao? Nam nhân kia quả nhiên quá khó chơi! Giờ đều đã tối muộn, ngươi không đi ngủ sao, tìm cái gì mà tìm a!
Mệt chết nàng~
Cũng may là Dung Mị có một thói quen, tình huống càng nguy hiểm, nàng liền càng thêm tỉnh táo tìm cách giải quyết!
Dung Mị liếc mắt nhìn đến chỗ ngõ cụt có vài tên ăn mày...
Có cách!
Dung Mị tiến lại gần đám ăn mày, thấy trong đó còn có một nữ ăn mày, nàng tức khắc vui vẻ:"Vị cô nương này, ngươi có muốn đổi quần áo với ta không?"
Nữ ăn mày nhìn bộ hồng y xinh đẹp của nàng, hơi sửng sốt:"Thật sự muốn đổi sao?"
Dung Mị gật đầu như giã tỏi, "Chắc chắn!"
Thế là sau một phút ba mươi giây, Dung Mị từ một tiểu yêu tinh mê người liền biến thành một kẻ ăn mày dơ bẩn. Nàng còn dùng đất quẹt lên mặt thành lọ lem nữa, quả là thảm không nỡ nhìn.
Giới thiệu cho các ngươi tuyệt kĩ số 2 của nàng: Cải trang giả dạng!
Dung Mị vừa lòng cười cười, nữ khất cái có đồ mới cũng vui tít mắt, nghe lời dặn lúc trước của Dung Mị mà tung ta tung tăng chạy đi.
Dung Mị vốn định chạy về hướng ngược lại, đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập mà đến!
Không kịp rồi!
Cho nên, Mị cô nương tiếp tục chọc phá...
"...." Gân xanh trên trán Dạ Mặc Thần nhảy nhảy, hắn cảm thấy, từ lúc gặp được nàng, kiên nhẫn của hắn đã được nâng lên một tầng cao mới.
Thật là không có cách với bàn tay nhỏ còn lại của nàng, hai tay của hắn đều không rảnh rỗi, một cái ôm eo, một nắm tay.
Cuối cùng, hắn vẫn không tình nguyện buông nàng ra, dù sao thực lực chênh lệch quá xa, nàng có dùng trò gì cũng không thoát được.
Dung Mị đạt được tự do, thầm cười trộm, đồ tự phụ, cho ngươi biết sự lợi hại của bổn cô nương!
Nàng chạy nhanh về phía đám đông, mọi người chú ý đến hồng y nữ tử, hiện trường lập tức một lần nữa sôi trào!
Xung quanh biến thành một mớ hỗn loạn, không khác cảnh tượng khi fan gặp thần tượng là mấy. Người người chen chúc không có trật tự, xô đẩy nhau, thân ảnh Dung Mị cũng thuận thế mà lẩn vào dòng người.
Mà điều này, hiển nhiên nằm trong tính toán của Dung Mị!
Cách đó không xa, Dạ Mặc Thần cười lạnh, còn tưởng nàng sẽ nháo thế nào đâu? Chỉ là như vậy mà muốn thoát khỏi hẳn, căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhắm mắt lại, thần thức cường đại lấy hắn làm trung tâm khuếch rộng ra, 5 mét, 50 mét... cho đến khi cả kinh thành đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!
Vài vị tiên giả cảm nhận được luồng thần thức, ngoài kinh ngạc ra vẫn chỉ có kinh ngạc. Thần thức thật mạnh, là vị tiền bối nào đang do thám sao? Thi triển trên diện tích rộng như vậy cực kỳ tiêu hao linh lực, xem ra là có đại sự sắp xảy đến...
Đâu biết rằng, tiền bối trong suy nghĩ của bọn họ thực chất là một nam tử trẻ tuổi, hơn nữa chuyện này đối với Dạ Mặc Thần quả thật chỉ đơn giản như bữa ăn sáng, giơ tay nhấc chân mà thôi.
Vì muốn tìm thấy Dung Mị, hắn không tiếc kinh động mọi người, nhưng mà!!
Hắn nhận ra! Chính mình hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của nàng! Giống như là tự dưng bốc hơi khỏi trời đất, vô tung vô tích!
Hắn mở bừng mắt, trong con ngươi tràn đầy ngạc nhiên và lửa giận.
Nha đầu chết tiệt! Nàng thế nhưng thật sự làm được! Trốn thoát ngay dưới mí mắt của hắn!!
Dạ Mặc Thần lạnh lùng hô:"Ngươi tính ở đó nhìn bao lâu?! Đi tìm nàng, đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra!"
Dạ Nhất bất ngờ bị điểm danh, hơi lảo đảo từ trên cây nhảy xuống, "Tuân lệnh!"
Dạ Mặc Thần trầm ngâm, may là hắn có dự kiến, cố ý che dấu thân phận với nàng, như vậy thì có thể quang minh chính đại dùng lực lượng đi tìm người rồi.
Nếu không, hắn không biết gì về nàng mà nàng lại biết rõ hắn là ai, e là nha đầu kia sẽ tránh rất xa đi!
"Ta đáng sợ vậy sao? Cũng đâu thật sự muốn làm gì ngươi đâu...." Nam tử như có như không lẩm bẩm một câu, sau đó cũng xoay người rời đi.
Lại nói về Dung Mị, sau khi trà trộn vào đám đông, nàng giống như cá gặp nước vậy, cúi người len lỏi lẩn trốn.
Từ kiếp trước, ẩn nấp trốn tránh luôn là nghề của nàng a! Ai bảo nàng quá nổi tiếng, kẻ thù thì nhiều vô số, thấy không, ngay cả liên hợp quốc cũng ra tay truy sát nàng.
Cho nên, không có chút thủ đoạn bảo mệnh là không được!
Hơn nữa, hiện giờ trong tay nàng còn có bảo vật nghịch thiên có thể che dấu hơi thở nha! Nàng còn sợ cái rắm!
Dung Mị khẽ vuốt dây chuyền Ẩn Linh Ngọc trước ngực, duy trì nó ở trạng thái kích hoạt. Có Ẩn Linh ở đây, cho dù thần tiên hạ phàm cũng khó có thể tìm ra nàng!
\-\-\-\-
Tại một con hẻm nhỏ, Dung Mị dựa lưng sát vào vách tường, hơi nghiêng đầu nhìn mấy người áo đen trên phố trông giống như đang tìm gì đó.
Nàng rụt đầu lại, hít sâu, đám người này chẳng lẽ là tìm nàng sao? Nam nhân kia quả nhiên quá khó chơi! Giờ đều đã tối muộn, ngươi không đi ngủ sao, tìm cái gì mà tìm a!
Mệt chết nàng~
Cũng may là Dung Mị có một thói quen, tình huống càng nguy hiểm, nàng liền càng thêm tỉnh táo tìm cách giải quyết!
Dung Mị liếc mắt nhìn đến chỗ ngõ cụt có vài tên ăn mày...
Có cách!
Dung Mị tiến lại gần đám ăn mày, thấy trong đó còn có một nữ ăn mày, nàng tức khắc vui vẻ:"Vị cô nương này, ngươi có muốn đổi quần áo với ta không?"
Nữ ăn mày nhìn bộ hồng y xinh đẹp của nàng, hơi sửng sốt:"Thật sự muốn đổi sao?"
Dung Mị gật đầu như giã tỏi, "Chắc chắn!"
Thế là sau một phút ba mươi giây, Dung Mị từ một tiểu yêu tinh mê người liền biến thành một kẻ ăn mày dơ bẩn. Nàng còn dùng đất quẹt lên mặt thành lọ lem nữa, quả là thảm không nỡ nhìn.
Giới thiệu cho các ngươi tuyệt kĩ số 2 của nàng: Cải trang giả dạng!
Dung Mị vừa lòng cười cười, nữ khất cái có đồ mới cũng vui tít mắt, nghe lời dặn lúc trước của Dung Mị mà tung ta tung tăng chạy đi.
Dung Mị vốn định chạy về hướng ngược lại, đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập mà đến!
Không kịp rồi!
Bình luận facebook