Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Gặp gỡ tại rừng cây
Dung Mị chống tay lên thân cây, hơi thở có chút hổn hển.
Phù~ Cuối cùng cũng trốn ra được.
Bọn hắn tính lật úp cái kinh thành này luôn chắc? Nơi nơi đều là thiên la địa võng, hại nàng chạy suốt cả đêm.
May mắn, trong trí nhớ có biết một rừng cây nhỏ ở ngoại ô kinh thành. Trong đêm tối, hơn nữa bằng vào kinh nghiệm của nàng, rừng cây tuyệt đối là nơi ẩn thân tốt nhất!
Thân hình nàng thoăn thoắt leo lên một cành cây cổ thụ, vươn vai ngáp một cái. Nàng tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc Dung Mị tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Nàng nhảy xuống đất, nhìn nhìn trời, vẫn là nên đợi thêm một ngày hẵng trở về đi, đề phòng vạn nhất!
Đã vào rừng thì đi dạo một chuyến vậy, sẵn tiện tìm đồ ăn, mới ngủ một giấc mà bụng nàng đã reo ầm ĩ.
Dung Mị đi loanh quanh trong rừng khoảng một lúc thì bắt gặp một con thỏ. Hai mắt nàng sáng lên "Bữa trưa đây rồi~"
Dung Mị nhanh nhẹn chui vào bụi cây gần đó, lấy dao ra. Đúng là con dao mà mỹ nhân mẫu thân để lại, bởi vì con dao dự phòng đã bị nàng vứt lại ở phòng Liên Tuyền tối qua rồi.
Dung Mị thu liễm hơi thở, nhìn chằm chằm con thỏ. Chính là lúc này!
Đang định xông ra, bỗng một tiếng sột soạt vang lên, con thỏ giật mình chạy mất tăm.
WTF!? Cái quỷ gì?
Ai vậy cà! Biết ta đã canh lâu lắm rồi không hả!?
Dung Mị bực bội nhìn qua phía tiếng động phát ra, nơi đó có ba người đang chạy về hướng này.
Vừa nhìn, Dung Mị liền quên mất tức giận.
Chỉ thấy, đi phía trước là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo đen, tay phải cầm một thanh cổ kiếm, tay trái cẩn thận cầm một chiếc hộp nhỏ.
Đây không phải trọng điểm! Chủ yếu là cái nam tử này rất đẹp trai a! Mắt đen sắc bén, mày kiếm, môi mỏng, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc.
Nếu nói Dạ Mặc Thần tuấn mỹ giống như thần chi hạ phàm, không dung khinh nhờn, thì người nam nhân này chính là ông chồng quốc dân có thể khiến tất cả nữ tử điên cuồng!
Có điều tình huống của hắn có vẻ không ổn lắm, giống như đã bị trọng thương, hơn nữa còn trúng độc!
Mà hai tên đuổi ở phía sau xem ra chính là kẻ truy sát hắn rồi. Tu vi còn không yếu, kim đan sơ kỳ lận nha.
Một người mới Luyện khí đáng lẽ không thể nhìn thấu tu vi của người cao hơn mình, nhưng trùng hợp Dung Mị chính là người sống hai kiếp. Kiếp trước nàng đã là kim đan hậu kỳ, cho nên kiếp này nàng có thể cảm nhận được tu vi ở mức đó.
Ví dụ như cái tên yêu nghiệt kia, nàng không cảm nhận được, chính là vì tu vi của hắn đã trên Nguyên Anh cảnh, cho nên mới bị nàng phán là thành phần nguy hiểm.
Hoặc là người nam tử trước mắt này, Kim đan hậu kỳ, dù cảnh giới của hắn rất mạnh nhưng với trạng thái cơ thể như thế này, tuyệt không phải đối thủ của hai tên kia.
Chậc chậc~ Thật nguy hiểm nha~
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến nàng đâu, hôm qua cứu Liên Tuyền là bởi vì nàng nhận ra Dạ Kim Tài tên khốn kia thôi. Còn bây giờ... ha hả, nàng ngồi ăn dưa là được rồi.
Thế là, Mị cô nương lại tiếp tục núp trong bụi cây xem xét.
Bên này, tình huống quả thật đúng như Dung Mị dự đoán.
Hắc y nam tử lạnh lẽo nhìn hai người, trên mặt không có một chút biểu tình biến hoá. Nếu không phải do hắn đang đi trong rừng gặp được mãng xà vương, trúng độc của nó, thì hai tên tép riu này làm sao có cơ hội ám toán hắn!
Mà phía đối diện, hai nam tử trung niên hùng hổ đứng, một lùn một cao, trong tay mỗi người đều có một thanh đại đao. Cái tạo hình này, nhìn giống như là côn đồ vậy.
Tên cao lớn giương đao, nói:"Tiểu tử, thức thời liền mau giao ra chiếc hộp đi, lão tử sẽ tha ngươi một mạng!"
Hắc y nam tử nghe vậy vẫn mặt vô biểu tình, ngay cả nhíu mày hay cười lạnh cũng không có. Hoàn toàn giống một tảng đá, à không, phải là tảng băng mới đúng!
Tên lùn nhìn hắn nói:"Phí lời làm gì, xông lên!"
Dứt lời, cả hai người đều phóng về phía trước.
Nam tử vốn đã bị thương nặng, hiện giờ lại phải đánh nhau với hai người cùng lúc, làm vết thương càng thêm nghiêm trọng, máu chảy nhuộm ướt cả y phục. Hắn lại giống như không hề cảm nhận được đau đớn mà tiếp tục đánh, nhưng Dung Mị thấy được, hắn đang dần rơi vào thế hạ phong.
Chẳng qua hai người kia cũng không tốt là bao, cả người đều có thương tích, có thể thấy thực lực của nam tử cường đại như thế nào!
Cuối cùng để nhanh chóng kết thúc, tên cao to dùng toàn lực vào một chiêu, đại đao mang theo linh khí bổ tới!
Nam tử bị tên lùn cầm chân, nhất thời không tránh kịp, chỉ đành dùng kiếm chặn ngang đòn này. Nhưng đáng tiếc, vì trước đó đã tiêu hao quá nhiều nên linh khí không đủ, hắn bị mạnh mẽ chấn bay ra xa, ngã trên đất hộc ra một ngụm máu!
"Bốp!" Chiếc hộp trên tay cũng bị đánh rơi trên mặt đất.
Tên cao to hô hấp nặng nề, hiển nhiên cũng đã kiệt sức, tiểu tử này quả thật khó chơi! Cả hai người bọn họ đều bị thương mới đánh bại được tên này. Hắn chậm chạp bước qua phía hộp gỗ, nhấc lên.
"Rắc!" Hộp gỗ bị mở ra, bên trong chỉ có duy nhất một đồ vật.
"Đây là...!?"
Phù~ Cuối cùng cũng trốn ra được.
Bọn hắn tính lật úp cái kinh thành này luôn chắc? Nơi nơi đều là thiên la địa võng, hại nàng chạy suốt cả đêm.
May mắn, trong trí nhớ có biết một rừng cây nhỏ ở ngoại ô kinh thành. Trong đêm tối, hơn nữa bằng vào kinh nghiệm của nàng, rừng cây tuyệt đối là nơi ẩn thân tốt nhất!
Thân hình nàng thoăn thoắt leo lên một cành cây cổ thụ, vươn vai ngáp một cái. Nàng tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc Dung Mị tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Nàng nhảy xuống đất, nhìn nhìn trời, vẫn là nên đợi thêm một ngày hẵng trở về đi, đề phòng vạn nhất!
Đã vào rừng thì đi dạo một chuyến vậy, sẵn tiện tìm đồ ăn, mới ngủ một giấc mà bụng nàng đã reo ầm ĩ.
Dung Mị đi loanh quanh trong rừng khoảng một lúc thì bắt gặp một con thỏ. Hai mắt nàng sáng lên "Bữa trưa đây rồi~"
Dung Mị nhanh nhẹn chui vào bụi cây gần đó, lấy dao ra. Đúng là con dao mà mỹ nhân mẫu thân để lại, bởi vì con dao dự phòng đã bị nàng vứt lại ở phòng Liên Tuyền tối qua rồi.
Dung Mị thu liễm hơi thở, nhìn chằm chằm con thỏ. Chính là lúc này!
Đang định xông ra, bỗng một tiếng sột soạt vang lên, con thỏ giật mình chạy mất tăm.
WTF!? Cái quỷ gì?
Ai vậy cà! Biết ta đã canh lâu lắm rồi không hả!?
Dung Mị bực bội nhìn qua phía tiếng động phát ra, nơi đó có ba người đang chạy về hướng này.
Vừa nhìn, Dung Mị liền quên mất tức giận.
Chỉ thấy, đi phía trước là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo đen, tay phải cầm một thanh cổ kiếm, tay trái cẩn thận cầm một chiếc hộp nhỏ.
Đây không phải trọng điểm! Chủ yếu là cái nam tử này rất đẹp trai a! Mắt đen sắc bén, mày kiếm, môi mỏng, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc.
Nếu nói Dạ Mặc Thần tuấn mỹ giống như thần chi hạ phàm, không dung khinh nhờn, thì người nam nhân này chính là ông chồng quốc dân có thể khiến tất cả nữ tử điên cuồng!
Có điều tình huống của hắn có vẻ không ổn lắm, giống như đã bị trọng thương, hơn nữa còn trúng độc!
Mà hai tên đuổi ở phía sau xem ra chính là kẻ truy sát hắn rồi. Tu vi còn không yếu, kim đan sơ kỳ lận nha.
Một người mới Luyện khí đáng lẽ không thể nhìn thấu tu vi của người cao hơn mình, nhưng trùng hợp Dung Mị chính là người sống hai kiếp. Kiếp trước nàng đã là kim đan hậu kỳ, cho nên kiếp này nàng có thể cảm nhận được tu vi ở mức đó.
Ví dụ như cái tên yêu nghiệt kia, nàng không cảm nhận được, chính là vì tu vi của hắn đã trên Nguyên Anh cảnh, cho nên mới bị nàng phán là thành phần nguy hiểm.
Hoặc là người nam tử trước mắt này, Kim đan hậu kỳ, dù cảnh giới của hắn rất mạnh nhưng với trạng thái cơ thể như thế này, tuyệt không phải đối thủ của hai tên kia.
Chậc chậc~ Thật nguy hiểm nha~
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến nàng đâu, hôm qua cứu Liên Tuyền là bởi vì nàng nhận ra Dạ Kim Tài tên khốn kia thôi. Còn bây giờ... ha hả, nàng ngồi ăn dưa là được rồi.
Thế là, Mị cô nương lại tiếp tục núp trong bụi cây xem xét.
Bên này, tình huống quả thật đúng như Dung Mị dự đoán.
Hắc y nam tử lạnh lẽo nhìn hai người, trên mặt không có một chút biểu tình biến hoá. Nếu không phải do hắn đang đi trong rừng gặp được mãng xà vương, trúng độc của nó, thì hai tên tép riu này làm sao có cơ hội ám toán hắn!
Mà phía đối diện, hai nam tử trung niên hùng hổ đứng, một lùn một cao, trong tay mỗi người đều có một thanh đại đao. Cái tạo hình này, nhìn giống như là côn đồ vậy.
Tên cao lớn giương đao, nói:"Tiểu tử, thức thời liền mau giao ra chiếc hộp đi, lão tử sẽ tha ngươi một mạng!"
Hắc y nam tử nghe vậy vẫn mặt vô biểu tình, ngay cả nhíu mày hay cười lạnh cũng không có. Hoàn toàn giống một tảng đá, à không, phải là tảng băng mới đúng!
Tên lùn nhìn hắn nói:"Phí lời làm gì, xông lên!"
Dứt lời, cả hai người đều phóng về phía trước.
Nam tử vốn đã bị thương nặng, hiện giờ lại phải đánh nhau với hai người cùng lúc, làm vết thương càng thêm nghiêm trọng, máu chảy nhuộm ướt cả y phục. Hắn lại giống như không hề cảm nhận được đau đớn mà tiếp tục đánh, nhưng Dung Mị thấy được, hắn đang dần rơi vào thế hạ phong.
Chẳng qua hai người kia cũng không tốt là bao, cả người đều có thương tích, có thể thấy thực lực của nam tử cường đại như thế nào!
Cuối cùng để nhanh chóng kết thúc, tên cao to dùng toàn lực vào một chiêu, đại đao mang theo linh khí bổ tới!
Nam tử bị tên lùn cầm chân, nhất thời không tránh kịp, chỉ đành dùng kiếm chặn ngang đòn này. Nhưng đáng tiếc, vì trước đó đã tiêu hao quá nhiều nên linh khí không đủ, hắn bị mạnh mẽ chấn bay ra xa, ngã trên đất hộc ra một ngụm máu!
"Bốp!" Chiếc hộp trên tay cũng bị đánh rơi trên mặt đất.
Tên cao to hô hấp nặng nề, hiển nhiên cũng đã kiệt sức, tiểu tử này quả thật khó chơi! Cả hai người bọn họ đều bị thương mới đánh bại được tên này. Hắn chậm chạp bước qua phía hộp gỗ, nhấc lên.
"Rắc!" Hộp gỗ bị mở ra, bên trong chỉ có duy nhất một đồ vật.
"Đây là...!?"
Bình luận facebook