Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối đáng thương mà thôi a~~ (Bão)
Dung Mị cầm khế đất, trong lòng vui vẻ đến nở hoa, chờ nàng đem nơi này cải tạo lại một lần, đảm bảo có thể ngồi hốt bạc hahaha~
Vui về vui, nàng còn chưa quên thiếu niên đang mắt sáng long lanh nhìn nàng đâu.
Dung Mị buồn bực, nàng đã nghĩ là không muốn dính dáng tới các thế lực lớn rồi mà, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh tu luyện thôi. Nếu như Dạ Mặc Phong không phải hoàng tử, nàng có thể suy xét hắn làm bạn hữu, nhưng đằng này... Aizz, thôi, vẫn là tránh xa thị phi thì hơn~
Một giây sau khi cất giấy tờ vào người, Dung Mị bỗng dưng mặt mày xanh lét, hơi hơi khom người, ôm bụng.
"Ách! Cho hỏi, WC... à không, nhà xí ở chỗ nào vậy?"
Dạ Mặc Phong nhìn mồ hôi lạnh trên trán nàng, căn bản không có nghi ngờ gì, "Nga, ở bên kia, chân cầu thang rẽ trái", vừa nói vừa chỉ tay về một phương hướng.
"Cảm ơn!" Dung Mị ôm bụng chạy đi, bộ dáng giống như rất gấp gáp.
Dạ Mặc Phong lo lắng muốn đuổi theo xem sao, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không thoả đáng lắm, đành ngồi ở đại sảnh chờ nàng.
Kì quái? Đang yên đang lành, sao lại bị đau bụng nhỉ??
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Không đúng!
Dạ Mặc Phong nghi hoặc đứng dậy đi qua phía nhà xí. Chính là mở cửa ra, trong đó nào còn bóng người....
\-\-\-\-\-\-\-
Trở lại tiểu viện Hầu phủ, Dung Mị ngồi xếp bằng niệm tưởng.
Trước đó nàng thăng cấp quá nhiều, tạm thời không thể tu luyện được nữa, cho nên nàng quyết định rèn luyện lại các kỹ năng công kích của mình, đặc biệt là Vô Nguyên công pháp.
Nàng hồi tưởng lại một lần sau đó đứng dậy thực hành với thân thể mới. Kiếp trước nàng đã sớm đem công pháp hiểu thấu nên tập lại cũng không có trở ngại gì. Rất nhanh liền đem thức thứ ba thi triển hoàn mỹ.
Chỉ là, trên tay cảm thấy trống rỗng...
Nàng thiếu một thanh kiếm!
Nhưng mà ở kiếp trước nàng rất kén chọn, trừ thanh cổ kiếm, những cây kiếm khác nàng đều cầm không quen. Hiện giờ xuyên qua đây, không có cổ kiếm, xem ra phải cất công đi tìm một vũ khí phù hợp rồi.
Kế hoạch tương lai, nhiều chồng chất a!
Trước mắt nhiệm vụ trộm Cỏ Bảy Màu còn chưa có hoàn thành nữa chứ~ Xem ra tối nay nàng lại phải đến Minh Vương phủ thêm một chuyến mới được.
\-\-\-\-\-\-\-
Đêm tối, Dung Mị ngựa quen đường cũ từ phía tường Tây nhảy vào.
Là nàng ảo giác sao? Có cảm giác bức tường thấp hơn một chút so với hôm qua?
Kệ đi, dù sao cũng không liên quan đến nàng~
Nếu bức tường có thể nói, nó tuyệt đối sẽ mắng chết nàng cái đầu xỏ gây tội này! Không liên quan thế nào được, đều là vì nàng nên nó mới bị tai lây vạ gió, thật oan mà!
Trong phòng, Dạ Mặc Thần ngồi xếp bằng tu luyện, nhưng ý thức thì luôn để ý tới bên ngoài. Cho nên từ lúc Dung Mị trèo tường vào thì đã sớm lọt vào tầm mắt của hắn.
Môi mỏng hơi gợi lên, nàng quả nhiên đến rồi.
"Tiến vào" Hắn hướng về bên ngoài nói.
Dạ Nhất đẩy cửa bước vào đợi lệnh.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Chính vì lần trước đã đến Tàng Bảo Các một lần nên lúc này Dung Mị không cần tốn nhiều thời gian là đã đến nơi.
Nàng lặng lẽ đột nhập vào trong, nhưng vừa tiến vào liền phát hiện có người lại gần đây. Dung Mị nhanh chóng lắc người núp vào sau cửa, người sau cũng cùng lúc đi vào.
Dung Mị nhận ra người này, đây không phải thủ hạ của nam nhân kia sao? Chính là người lúc trước đuổi bắt nàng sau đó bị nàng lừa qua mặt! Sao hắn lại ở đây??
Hôm nay là ngày gì vậy trời, liên tiếp gặp hai cái oan gia, lát nữa mà tên kia cũng xuất hiện, chắc nàng xỉu ngay tại chỗ quá.
Không đúng! Phi phi phi! Lại nghĩ tào lao! Nàng nhưng không có mong hắn thật sự xuất hiện a! Nếu đã phái thuộc hạ đến thì chắc hắn sẽ không đích thân tới đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Dung Mị mới hơi thở phào chút, nhưng mà không hiểu sao cứ cảm thấy rất bất an.
Dạ Nhất thong dong dạo một vòng, vừa đi vừa nghịch chìa khóa trên tay.
Ban nãy vương gia tự nhiên đưa cho hắn chìa khóa tầng hai của Bảo Các, sau đó còn kêu hắn tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì a?
Đi theo vương gia nhiều năm như vậy, cứ tưởng là chính mình đã hiểu được phần nào vị chủ tử tâm tình bất định này đâu, kết quả... hắn sai rồi! Hiểu gì chết liền á!
Dạ Nhất nhàm chán nghĩ, không biết rằng đồ vật trên tay đã bị Dung Mị đang ẩn nấp để ý. Trực giác mách bảo nàng, kia chính là chìa khóa tầng hai. Mà nàng cần nó để lên tầng!
Cho nên, một trận chiến là không thể tránh thoát!
Mị cô nương đỡ trán nhìn trời, đầu năm nay, Kim Đan tu sĩ là rau cải trắng sao? Đi đâu cũng gặp, liền trước mặt nàng đã có một người đây. Hơn nữa khổ một cái là tất cả bọn họ đều là kẻ thù hoặc đối thủ của nàng, chẳng có ai chung sống hoà thuận được hết.
Ông trời ạ, ngươi có thể cho ta cuộc sống bình thường một chút được không? Ít nhất cũng gặp đối thủ bình thường chút đi? Một người còn chưa Trúc Cơ như nàng năm lần bảy lượt chiến Kim Đan tu sĩ, thật sự được sao??
Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối đáng thương mà thôi a~~
Vui về vui, nàng còn chưa quên thiếu niên đang mắt sáng long lanh nhìn nàng đâu.
Dung Mị buồn bực, nàng đã nghĩ là không muốn dính dáng tới các thế lực lớn rồi mà, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh tu luyện thôi. Nếu như Dạ Mặc Phong không phải hoàng tử, nàng có thể suy xét hắn làm bạn hữu, nhưng đằng này... Aizz, thôi, vẫn là tránh xa thị phi thì hơn~
Một giây sau khi cất giấy tờ vào người, Dung Mị bỗng dưng mặt mày xanh lét, hơi hơi khom người, ôm bụng.
"Ách! Cho hỏi, WC... à không, nhà xí ở chỗ nào vậy?"
Dạ Mặc Phong nhìn mồ hôi lạnh trên trán nàng, căn bản không có nghi ngờ gì, "Nga, ở bên kia, chân cầu thang rẽ trái", vừa nói vừa chỉ tay về một phương hướng.
"Cảm ơn!" Dung Mị ôm bụng chạy đi, bộ dáng giống như rất gấp gáp.
Dạ Mặc Phong lo lắng muốn đuổi theo xem sao, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không thoả đáng lắm, đành ngồi ở đại sảnh chờ nàng.
Kì quái? Đang yên đang lành, sao lại bị đau bụng nhỉ??
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Không đúng!
Dạ Mặc Phong nghi hoặc đứng dậy đi qua phía nhà xí. Chính là mở cửa ra, trong đó nào còn bóng người....
\-\-\-\-\-\-\-
Trở lại tiểu viện Hầu phủ, Dung Mị ngồi xếp bằng niệm tưởng.
Trước đó nàng thăng cấp quá nhiều, tạm thời không thể tu luyện được nữa, cho nên nàng quyết định rèn luyện lại các kỹ năng công kích của mình, đặc biệt là Vô Nguyên công pháp.
Nàng hồi tưởng lại một lần sau đó đứng dậy thực hành với thân thể mới. Kiếp trước nàng đã sớm đem công pháp hiểu thấu nên tập lại cũng không có trở ngại gì. Rất nhanh liền đem thức thứ ba thi triển hoàn mỹ.
Chỉ là, trên tay cảm thấy trống rỗng...
Nàng thiếu một thanh kiếm!
Nhưng mà ở kiếp trước nàng rất kén chọn, trừ thanh cổ kiếm, những cây kiếm khác nàng đều cầm không quen. Hiện giờ xuyên qua đây, không có cổ kiếm, xem ra phải cất công đi tìm một vũ khí phù hợp rồi.
Kế hoạch tương lai, nhiều chồng chất a!
Trước mắt nhiệm vụ trộm Cỏ Bảy Màu còn chưa có hoàn thành nữa chứ~ Xem ra tối nay nàng lại phải đến Minh Vương phủ thêm một chuyến mới được.
\-\-\-\-\-\-\-
Đêm tối, Dung Mị ngựa quen đường cũ từ phía tường Tây nhảy vào.
Là nàng ảo giác sao? Có cảm giác bức tường thấp hơn một chút so với hôm qua?
Kệ đi, dù sao cũng không liên quan đến nàng~
Nếu bức tường có thể nói, nó tuyệt đối sẽ mắng chết nàng cái đầu xỏ gây tội này! Không liên quan thế nào được, đều là vì nàng nên nó mới bị tai lây vạ gió, thật oan mà!
Trong phòng, Dạ Mặc Thần ngồi xếp bằng tu luyện, nhưng ý thức thì luôn để ý tới bên ngoài. Cho nên từ lúc Dung Mị trèo tường vào thì đã sớm lọt vào tầm mắt của hắn.
Môi mỏng hơi gợi lên, nàng quả nhiên đến rồi.
"Tiến vào" Hắn hướng về bên ngoài nói.
Dạ Nhất đẩy cửa bước vào đợi lệnh.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Chính vì lần trước đã đến Tàng Bảo Các một lần nên lúc này Dung Mị không cần tốn nhiều thời gian là đã đến nơi.
Nàng lặng lẽ đột nhập vào trong, nhưng vừa tiến vào liền phát hiện có người lại gần đây. Dung Mị nhanh chóng lắc người núp vào sau cửa, người sau cũng cùng lúc đi vào.
Dung Mị nhận ra người này, đây không phải thủ hạ của nam nhân kia sao? Chính là người lúc trước đuổi bắt nàng sau đó bị nàng lừa qua mặt! Sao hắn lại ở đây??
Hôm nay là ngày gì vậy trời, liên tiếp gặp hai cái oan gia, lát nữa mà tên kia cũng xuất hiện, chắc nàng xỉu ngay tại chỗ quá.
Không đúng! Phi phi phi! Lại nghĩ tào lao! Nàng nhưng không có mong hắn thật sự xuất hiện a! Nếu đã phái thuộc hạ đến thì chắc hắn sẽ không đích thân tới đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Dung Mị mới hơi thở phào chút, nhưng mà không hiểu sao cứ cảm thấy rất bất an.
Dạ Nhất thong dong dạo một vòng, vừa đi vừa nghịch chìa khóa trên tay.
Ban nãy vương gia tự nhiên đưa cho hắn chìa khóa tầng hai của Bảo Các, sau đó còn kêu hắn tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì a?
Đi theo vương gia nhiều năm như vậy, cứ tưởng là chính mình đã hiểu được phần nào vị chủ tử tâm tình bất định này đâu, kết quả... hắn sai rồi! Hiểu gì chết liền á!
Dạ Nhất nhàm chán nghĩ, không biết rằng đồ vật trên tay đã bị Dung Mị đang ẩn nấp để ý. Trực giác mách bảo nàng, kia chính là chìa khóa tầng hai. Mà nàng cần nó để lên tầng!
Cho nên, một trận chiến là không thể tránh thoát!
Mị cô nương đỡ trán nhìn trời, đầu năm nay, Kim Đan tu sĩ là rau cải trắng sao? Đi đâu cũng gặp, liền trước mặt nàng đã có một người đây. Hơn nữa khổ một cái là tất cả bọn họ đều là kẻ thù hoặc đối thủ của nàng, chẳng có ai chung sống hoà thuận được hết.
Ông trời ạ, ngươi có thể cho ta cuộc sống bình thường một chút được không? Ít nhất cũng gặp đối thủ bình thường chút đi? Một người còn chưa Trúc Cơ như nàng năm lần bảy lượt chiến Kim Đan tu sĩ, thật sự được sao??
Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối đáng thương mà thôi a~~
Bình luận facebook