Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311-312
Chương 311: Trinh Nhi, ngươi có từng hận trẫm không?
Bởi vì sự thật giống như Vệ Du Sâm nghĩ, nàng ta nhớ tới hắn ta, mãnh liệt nhớ tới hắn ta, tìm hắn ta mà báo thù.
Vệ Du Sâm, chẳng lẽ vị trí kia đã quan trọng tới mức đó, cả vợ con mà ngươi cũng có thể vứt bỏ? Cho dù khiến bọn họ hóa thành quỷ dữ, ngươi cũng bằng lòng sao?
Nếu đã vậy, kiếp này ngươi phải dùng tâm thái thế nào để tiếp nhận hai mẹ con bọn họ đây?
Thì ra từ đầu đến cuối, người nhìn rõ nhất không phải Vệ Du Sâm, cũng không phải chủ tử mà là người xen giữa hai người bọn họ, sắm vai người thứ ba Cừu Trinh.
Nàng ta tin những lời Cừu Trinh vừa nói, đừng bảo là Vệ Du Sâm, ngay cả chủ tử nhà mình cũng chưa chắc có thể hiểu. Bởi vì nàng ta biết rõ tất cả sự kiện nên có thể nảy sinh đồng cảm với những lời của Cừu Trinh. Theo bản năng, nàng ta gần như tin tưởng lời Cừu Trinh đều là thật, bởi vì Cừu Trinh không chỉ hiểu Vệ Du Sâm, cũng đặc biệt hiểu chủ nhân của nàng ta.
Thế nhưng ai có thể tưởng tượng ra được sự thật đang phát triển giống như những gì Vệ Du Sâm nghĩ. Nếu bọn họ biết một loạt hành động trả thù nhằm vào Vệ thị hiện tại đều là vì tình yêu của hắn ta dành cho Đỗ Vân Ca, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây?
Cả Cừu Trinh nữa, nếu một ngày Cừu Trinh thật sự nhìn thấy Đỗ Vân Ca, nàng ta sẽ sợ mất mật bất tỉnh nhân sự, hay là chuyện trò việc thường ngày với Đỗ Vân Ca, chia sẻ với nàng ta về những ấm ức và dày vò trong hơn mười năm qua?
Mộ Hàm cười lạnh một tiếng, hơi lắc đầu, sao có thể như vậy được?
Theo tính tình của chủ tử, một khi đôi cẩu nam nữ này xuất hiện trước mặt người nhất định người sẽ để bọn họ sống không bằng chết!
“Sao vậy? Ngươi cho là ta nói không đúng à?” Cừu Trinh nhìn thấy Mộ Hàm lắc đầu thì không vui nhíu mày.
Mộ Hàm chợt hoàn hồn lại, lạnh nhạt lắc đầu: “Không phải không đúng, mà là không thể hiểu tại sao. Nô tỳ không hiểu tại sao lại yêu như vậy, tình yêu không phải nên tốt đẹp ư? Nhưng tại sao nhất định phải dính máu tanh chứ? Đặc biệt tình yêu nặng nề này còn là một thanh kiếm hai lưỡi, làm tổn thương đối phương cũng đâm về phía mình, cuối cùng làm cho cả hai cùng thua thiệt, cần gì chứ?”
Tiếng cười dịu dàng êm dịu đặc trưng của Cừu Trinh đột ngột vang lên: “Ha ha ha, Mộ Hàm ơi Mộ Hàm, ngươi thật không hổ là gái lỡ thì, chẳng lẽ đạo lý dễ hiểu như vậy mà ngươi không nhìn ra? Lúc quyền lực và địa vị của nam nhân chịu sự uy hiếp nhất định, đặc biệt vị trí này còn là vị trí tất cả mọi người mơ ước, dã tâm của hắn sẽ bành trướng từng chút từng chút, cho đến khi không thể nào khống chế được nữa…
Vị trí này chỉ có một, nữ nhân và hài tử lại có thể có được bất kỳ lúc nào. Hơn nữa chỉ cần có vị trí này, tương lai có thể có được vô số thứ, cho dù là nữ nhân xinh đẹp nhất, tốt đẹp nhất quốc gia này, hắn cũng có thể đạt được. Nếu như nhất thời nhân từ nương tay, rất có thể sẽ đổi lấy sơ hở cho vị trí này, vì vậy hắn thà rằng lập tức giảm thiểu khả năng này, thậm chí biến thành không. Hắn có thể không có nữ nhân, có thể không có nhi tử, nhưng tuyệt đối không thể không có vị trí kia. Cho dù vị trí kia đánh đổi bởi tính mạng của những người hắn sắp xử quyết, hắn cũng không ngần ngại, không tiếc bất cứ giá nào.
Thế nên hắn thật sự đã làm vậy, chẳng những đã làm còn làm cực kỳ lớn, suýt chút nữa lôi bản thân mình vào, vì thế mà trả giá rất nhiều, khiến nước Tư U bị thụt lùi mấy năm. Nếu không có phòng ngự như thùng sắt Đỗ tướng quân để lại năm đó, cộng thêm hắn tự mình dẫn binh, làm sao có thể gắng gượng tới lúc này chứ? Lòng dạ đế vương là tàn nhẫn nhất, câu nói này đã khắc họa chân thật nhất về hắn hiện tại. Thân là đế vương nên vô tình vô nghĩa, đoạn tình đoạn nghĩa. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện hoàng thượng bây giờ mới khiến mọi người e ngại hay sao? Ha ha ha…”
Mộ Hàm lẳng lặng nhìn Cừu Trinh cười điên cuồng không dứt, thừa biết nàng ta muốn dùng nụ cười che giấu bi thương trong lòng mình, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Mộ Hàm đột nhiên cảm thấy, chẳng phải nữ nhân trước mắt mới người đáng thương nhất sao?
Qua nhiều năm như vậy, Vệ Du Sâm chưa từng yêu nàng ta, lại cho nàng ta thân phận và địa vị nhìn như rất cao quý, nhìn như rất vinh dự vẻ vang. Nàng ta có trai có gái, có tất cả những thứ lúc trước nàng ta muốn, đáng tiếc trong đó chỉ không có tình yêu thật sự.
Cừu Trinh yêu hắn ta, liều lĩnh yêu, thậm chí đánh cược việc hoàn toàn có thể nhận tổ quy tông, nhưng cuối cùng đổi lấy cái gì?
Nàng ta không chỉ một lần hỏi mình, qua nhiều năm như vậy, nàng ta có từng vui vẻ không? Nhưng mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, trong lòng đều đau như kim đâm, thật sự đau đớn!
Từng vui vẻ không? Có lẽ có, nhưng đa phần vẫn là vô số đêm cô độc, còn có ác mộng liên miên!
Mấy năm qua nàng ta lo được lo mất. Mấy năm qua nàng ta sợ hãi, khó có thể an lòng. Mấy năm qua nàng ta bày mưu tính kế, toan tính hãm hại người khác. Mấy năm qua thậm chí để củng cố địa vị của mình, đồng thời chứng minh sủng ái của hắn ta dành cho mình, hai tay nàng ta đã dính đầy máu.
Vốn nàng ta cho rằng hắn ta đã đặt mình vào mắt, nhưng sự thật thì sao?
Bất quá chỉ như vậy, bất quá chỉ như vậy!
Giờ phút này nàng ta muốn ngửa mặt lên trời cười to biết bao.
Vệ Du Sâm, ngươi thật là độc ác, thật là độc ác!
Chỉ nghe người mới cười, ai thấy người xưa khóc?
Tuy rằng qua nhiều năm như vậy, nàng ta từng trải qua cảm giác này vô số lần, nhưng không lần nào giống lần nào, không hề giống. Nữ nhân này mới tiến cung bao lâu? Ba tháng đã có thai! Hoàng thượng yêu nàng ta cỡ nào? Yêu nàng ta bao nhiêu?
Tính toán thời gian, đã gần mười ngày rồi hoàng thượng không tới Vĩnh Ninh cung này, chuyện này bất thường, vô cùng bất thường. Vì vậy lúc nàng ta nghe nói đêm qua hắn ta lại đến Bạch Ngọc hiên, cả người đều sụp đổ.
Nàng ta thà hắn ta đến chỗ phi tần khác cũng không muốn hắn ta lựa chọn người cực kỳ giống Đỗ Vân Ca như vậy!
Hậu vị treo lơ lửng đến nay, ai biết Úc Yên khiến cho tất cả bọn họ kiêng kỵ có đột nhiên được phong hậu hay không?
Làm sao nàng ta có thể không kiêng kỵ? Làm sao có thể không phẫn nộ?
“Nương nương, cho dù trong lòng người không vui cũng không thể nổi trận lôi đình ở đây được. Lỡ như chuyện này rơi vào tai hoàng thượng…”
“Bổn cung muốn nó rơi vào tai hoàng thượng đấy, để hoàng thượng biết bổn cung phẫn nộ cỡ nào!”
“Nhưng mà nương nương, không phải chúng ta còn hợp tác với Bạch Ngọc hiên bên kia sao? Tuy rằng việc hợp tác này còn chưa bắt đầu, nhưng cũng không có nghĩa đã chấm dứt! Dù sao theo tình hình trước mắt, nữ nhân này không phải chỉ có hại với chúng ta mà còn có lợi! Người nhìn xem, hiện tại tất cả hỏa lực đều nhắm ngay Bạch Ngọc hiên bên kia, toàn bộ hậu cung xem như thoáng cái yên tĩnh trở lại. Đã bao lâu rồi cũng không yên tĩnh được như thế.”
“A, hợp tác? Đó chỉ là lúc ấy ngươi ép buộc bổn cung hợp tác nhảm nhí mà thôi, cái hợp tác có cũng được mà không có cũng chẳng sao đó, ngươi cho rằng bổn cung thèm hả? Vốn tưởng rằng nữ nhân này biết điều một chút, có lẽ còn có thể hỗ trợ cùng có lợi, nhưng bây giờ mới ba tháng, ba tháng mà ả đã mang thai. Trong chín mươi ngày có ít nhất sáu mươi ngày hoàng thượng đều nghỉ lại chỗ ả, chuyện này có hợp lý không? Hợp lý không?”
Mộ Hàm thấy khuyên thế nào cũng vô dụng, ngược lại có chiều hướng càng lúc càng mãnh liệt, nàng ta dứt khoát im lặng, mặc Cừu Trinh dùng sức oán trách và phát tiết. Cho đến khi có tiểu thái giám vội vàng hấp tấp chạy vào mới biết hoàng thượng đã đến.
Mộ Hàm nhìn Cừu Trinh chợt bật dậy khỏi giường, lập tức có chút dở khóc dở cười.
“Nương nương, người xem người thế nào kìa. Vẫn nên mau đi rửa mặt tắm rửa đi, lỡ như để hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng này của người, chẳng phải là…?”
Cừu Trinh nhìn cả phòng bừa bộn, thoáng cái hoảng hồn.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mau, mau kêu người vào thu dọn, thu dọn, không, không được, không được để Hoàng Thượng vào. Ai nha, ngươi mau nghĩ cách đi!”
“Hiện tại nương nương đừng chậm trễ, vẫn nên đi tắm rửa rửa mặt trước đi, cách thì để nô tỳ nghĩ, còn phải kêu người vào thu dọn chỗ này, trước tiên người…”
Mộ Hàm còn chưa dứt lời, Cừu Trinh đã chân trần chạy ra ngoài gọi người rồi. Mộ Hàm nhìn đống bừa bộn đầy đất, còn có mảnh vỡ nát vụn, không khỏi đỡ trán than nhẹ về sức chiến đấu của Cừu Trinh lần nữa. Một giây trước còn kêu trời trách đất, một giây sau đã lòng tràn đầy vui mừng đi ăn diện.
Chẳng lẽ nữ nhân bọn họ đều giỏi thay đổi thế sao?
Thường ngày rửa mặt tắm rửa một nén nhan, hôm nay chỉ dùng nửa nén nhan thì thôi, thậm chí Trân phi nương nương từ trước đến nay chú trọng dung nhan dáng vẻ còn bỏ qua những búi tóc rườm rà nàng ta yêu nhất, chọn cái đơn giản nhất thì thôi, cả trang điểm cũng bắt đầu theo hướng tươi mới, thật khiến Mộ Hàm nhìn mà khóe mắt giật giật.
Chuyện này…
Cũng may mọi chuyện còn có Mộ Hàm. Trong lúc Cừu Trinh đang điều chỉnh dung nhan, Mộ Hàm đã kêu người hầu quét dọn tẩm cung đâu vào đấy. Cùng lúc đó, nàng ta điềm tĩnh bước tới hoa viên nhỏ bên ngoài Vĩnh Ninh cung.
Mộ Hàm nhìn sắc trời hôm nay, trời quang vạn dặm, nhiệt độ thích hợp, lập tức chuẩn bị trà bánh và hoa tươi trong đình nghỉ mát.
Đến khi Vệ Du Sâm bước vào Vĩnh Ninh cung, Trân phi mặc cung trang xanh ngọc khiến người ta hai mắt tỏa sáng, tươi mát động lòng người xuất hiện trước mặt hắn ta.
Đã lâu rồi Vệ Du Sâm chưa gặp Cừu Trinh, bất chợt thấy nàng ta thay đổi cách ăn mặc xa hoa quý phái ngày xưa, đột nhiên phát triển theo hướng canh suông nước nhạt, thật sự có chút không quen. Nhưng cũng may mỹ nhân chính là mỹ nhân, Cừu Trinh có vốn liếng tốt, cho dù thay đổi ý vị khác cũng không ngăn được ánh sáng tỏa ra xung quanh.
Vệ Du Sâm lập tức tiến lên đỡ Trân phi nương nương của hắn ta dậy: “Trinh Nhi mau đứng lên đi, sao hôm nay trông tinh thần nàng có vẻ không tốt lắm vậy?”
Buổi sáng Cừu Trinh vừa nổi trận lôi đình, trong hậu cung này chẳng có gì là bí mật, nàng ta không đoán được cuối cùng hoàng thượng đã biết chưa, thay vì để hoàng thượng nghi ngờ thăm dò, chi bằng thoải mái thừa nhận.
Nàng ta lập tức tiến lên kéo cánh tay Vệ Du Sâm, liếc hắn ta một cái như làm nũng.
“Bây giờ hoàng thượng đúng là khách quý hiếm gặp, không biết đã bao lâu rồi thiếp thân không thấy ngài. Không thấy được hoàng thượng, sao tinh thần thiếp thân tốt được?”
Lúc mặt mày Vệ Du Sâm hơi tối lại, đột nhiên Cừu Trinh vẻ mặt hưng phấn cười nói với hắn ta.
“Nhưng cũng may bây giờ hoàng thượng đã tới, trong lòng thiếp thân đã vui rồi. Hoàng thượng, hôm nay thời tiết rất tốt, chi bằng chúng ta đến hoa viên nhỏ uống trà tâm sự được không?”
Sắc mặt Vệ Du Sâm hơi dịu, thò tay véo gương mặt hồng hào của Cừu Trinh.
“Nàng đó, trẫm còn không hiểu nàng hả? Ngoài miệng nói vui vẻ, trong lòng không chừng đang mắng trẫm thế nào rồi. Có phải nàng cảm thấy mấy ngày nay trẫm lạnh nhạt với nàng nên bực bội hay không?”
Cừu Trinh biến sắc, vô cùng lo sợ quỳ xuống: “Hoàng thượng, thiếp thân không dám, sao thiếp thân dám mắng ngài chứ? Hoàng thượng mỗi ngày xử lý nhiều chuyện, làm sao có thể ngày đêm ở hậu cung? Chuyện này, nếu chuyện này truyền đi, chẳng phải thiếp thân là hồng nhan họa thủy sao? Thiếp thân biết hoàng thượng cần chính yêu dân, chắc chắn sẽ không nghĩ vậy. Chỉ là đã lâu lắm rồi hoàng thượng không tới Vĩnh Ninh cung ngược lại là sự thật, thiếp thân không dám lừa gạt hoàng thượng, nhưng tuyệt đối không có ý khác, mong hoàng thượng minh giám!”
Vệ Du Sâm nhìn bộ dạng Cừu Trinh khóc như hoa lê dính mưa, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhẹ nhàng đỡ nàng ta dậy.
“Được rồi, trẫm chỉ nói một chút thôi, nhìn nàng bị dọa kìa. Được rồi, trẫm còn không hiểu nàng sao? Đi thôi, lâu vậy rồi không đến, có hơi nhớ nước trà nàng pha. Đi, cùng trẫm đánh mấy ván cờ.”
Cừu Trinh thở phào một hơi, vịn tay Vệ Du Sâm chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt như sống sót khỏi đại nạn. Thế nhưng trong lòng nàng ta lại không hề cho là đúng. Nước trà nàng ta pha? Ha ha, bản lĩnh của nàng ta học từ trong tay Đỗ Vân Ca, hắn ta có thể không biết ư? Bây giờ tâm huyết dâng trào tới Vĩnh Ninh cung của nàng ta, chẳng lẽ chỉ vì một chén trà nhỏ?
Cho dù trong lòng Cừu Trinh không thoải mái lắm nhưng vẫn theo lời hắn ta lệnh cho Mộ Hàm xuống dưới chuẩn bị nước trà. Vì Vệ Du Sâm thích uống trà, cộng thêm mấy năm nay Vĩnh Ninh cung luôn thánh sủng không suy, đặc biệt là chỉ cần hắn ta bãi triều luôn đến Vĩnh Ninh cung ngồi một chút nên cung nữ của Vĩnh Ninh cũng đã sớm dưỡng thành thói quen thu thập sương sớm.
Vốn Cừu Trinh tưởng rằng mấy ngày nay Vệ Du Sâm sẽ liên tục gạt mình sang một bên, không ngờ rằng hôm nay hắn ta lại đến, chẳng phải nàng ta nên vui hay sao?
Nhưng tại sao nhắc tới nước trà, nàng ta lại khó chịu như vậy? Chẳng lẽ là vì nàng ta lại nghĩ tới nữ nhân nào đó?
Hiện tại không chỉ Đỗ Vân Ca, ngay cả tân sủng hiện tại cũng trở thành tâm ma trong mắt nàng ta, mà đầu sỏ gây nên tâm ma này vẫn đến từ đích trưởng nữ của Đỗ gia vang danh khắp thiên hạ —— Đỗ Vân Ca.
Do hào quang vạn trượng của Đỗ Vân Ca nên trong lòng Cừu Trinh đã sớm coi nàng ta là kẻ thù lớn nhất kiếp này của mình.
Cho dù Đỗ Vân Ca chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Cừu Trinh, cho dù lúc trước Đỗ Vân Ca còn cứu nàng ta, đáng lẽ nàng ta nên ôm lòng cảm kích mới đúng phải không? Nhưng tại sao giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có thù hận không dứt? Đặc biệt là cho dù hiện tại nhắc đến Đỗ Vân Ca, trong lòng nàng ta lúc nào cũng là nghìn không cam lòng vạn không muốn.
Đỗ Vân Ca, Đỗ Vân Ca, lại là Đỗ Vân Ca, nàng ta đã sớm trở thành tâm ma thâm căn cố đế trong lòng Cừu Trinh, làm sao cũng không gạt đi được, chẳng lẽ nàng ta phải dây dưa với mình cả đời hay sao?
Cừu Trinh giương mắt liếc nhanh về phía Vệ Du Sâm đang bưng chén trà đăm chiêu, trong lòng thở dài yếu ớt.
Hiện tại đâu chỉ có một mình nàng ta phiền não, e rằng hoàng thượng đến chỗ nàng ta cũng là vì tìm lại hồi ức nào đó nhỉ?
Bản lĩnh pha trà của Cừu Trinh hoàn toàn là được chân truyền từ Đỗ Vân Ca, tuy không thể đạt tới trình độ của nàng ta nhưng trong cả hoàng cung cũng chỉ có nước trà của Cừu Trinh là mang mùi vị tương tự với của Đỗ Vân Ca nhất.
Qua nhiều năm như vậy, chỉ khi Vệ Du Sâm gặp chuyện phiền lòng mới tới chỗ nàng ta uống trà. Nhìn bộ dạng hắn ta như vậy, chẳng lẽ trong lòng lại không được như ý?
Thế nhưng gần đây Ngọc mỹ nhân mang thai, chẳng phải hoàng thượng nên mừng rỡ mới phải ư?
Thậm chí còn thích nữ nhân kia đến mức tự mình ra lệnh, không cho phép người trong hậu cung đến Bạch Ngọc hiên quấy rầy. Ha ha, quấy rầy là giả, sợ bọn họ hại nàng ta và đứa bé trong bụng mới là thật đúng không?
Đặc biệt là mấy năm qua, điều mà Vệ Du Sâm hiểu rõ nhất chính là tâm tư đố kị của nàng ta. Sao vậy? Hôm nay đặc biệt tới cảnh cáo nàng ta hả?
Xem ra chuyện sáng nay cuối cùng vẫn lọt vào tai hắn ta rồi.
Cừu Trinh cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không để lộ mảy may mà tiếp tục lặp lại động tác pha trà cùng một loạt những yêu cầu cần cho pha trà như nhiệt độ, màu sắc, vân vân. Động tác nhìn có vẻ đơn giản, trên thực tế lại ẩn chứa rất nhiều điểm khó trong đó.
Nàng ta có thể cảm giác được Vệ Du Sâm tập trung nhìn mình, về phần là nhìn nàng ta, hay là thông qua nàng ta nhìn một người khác, e rằng chỉ có Vệ Du Sâm tự mình biết.
Qua nhiều năm như vậy, Cừu Trinh đã sớm quen với việc thỉnh thoảng hắn ta lại thất thần như thế, vì vậy cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng pha trà.
Nàng ta không muốn, cũng không thể quấy rầy hắn ta, quấy nhiễu sự thanh tịnh của hắn ta. Nếu hắn ta muốn nói chuyện tự nhiên sẽ mở miệng, trước khi hắn ta mở miệng, tất cả mọi lời nói đều là không thích hợp.
Mỗi khi đến những lúc như vậy, người hầu xung quanh đều lui xuống, chỉ để lại thái giám thiếp thân bên người Vệ Du Sâm và Mộ Hàm bên cạnh Cừu Trinh đứng hầu cách đó không xa, chờ hai người ra lệnh bất kỳ lúc nào.
Mộ Hàm đã sớm quen với hình thức ở chung giữa hai người, trên thực tế, nàng ta không chỉ một lần nghĩ, tại sao Vệ Du Sâm lại giữ Cừu Trinh? Giữ một nữ nhân biết rõ quá khứ của hắn ta ở bên cạnh tới giờ, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Bất kể bên ngoài đồn đãi thế nào, người biết rõ sự thật cũng chỉ có hai người bọn họ, cho dù là thái hậu và Dung thân vương cũng chỉ biết một mà không biết hai.
Tuy rằng ngoài mặt Cừu Trinh phong quang vô hạn, nhưng qua nhiều năm như vậy, ít nhiều gì Mộ Hàm cũng nhìn ra tình cảm của Vệ Du Sâm dành cho Cừu Trinh chỉ chiếu lệ và hời hợt, căn bản không có thương yêu và trìu mến chân thành như lúc ở bên tiểu thư nhà mình.
Chính vì nàng ta là người chứng kiến nên mới thấy được Vệ Du Sâm không thực sự thích Cừu Trinh, ngược lại, chẳng những không thích lắm, thậm chí còn có một chút chán ghét.
Nhưng cho dù là vậy, hắn ta cũng có thể ngấm ngầm chịu đựng cho nàng ta mọi thứ dường như là tốt nhất, cho dù là quyền lực hậu cung, hắn ta vậy mà cũng giao cho nàng ta quản lý.
Chuyện này rốt cuộc có ý gì?
Chẳng lẽ chỉ là vì trên người Cừu Trinh có rất nhiều bóng dáng của tiểu thư?
Thí dụ như việc pha trà trước mặt, cho dù là bánh ngọt bày biện trên bàn cũng đều dựa theo khẩu vị và hình dạng mà tiểu thư thích.
Mặc dù những thứ này không phải là bí mật trong hậu cung, thậm chí mọi người trong hậu cung hoặc nhiều hoặc ít đều dựa theo khẩu vị của hoàng thượng mà chuẩn bị một ít, nhưng những món giống và ngon nhất thật sự chỉ có Cừu Trinh tự mình làm được.
Ha ha, thay vì hành hạ bản thân như vậy, lúc trước cần gì phải cạn tàu ráo máng với tiểu thư chứ?
Chỉ là một vị trí mà thôi, có thật sự quan trọng đến thế không?
Cuối cùng Đỗ gia có tâm tư mưu phản hay không, chẳng lẽ Vệ Du Sâm lại không biết? Nhưng vì sao cuối cùng hắn ta vẫn làm như vậy?
Sau khi làm vậy mới dùng phương thức như thế tưởng nhớ, có tác dụng gì? Nghĩa lý gì?
Vào những lúc thế này, Mộ Hàm cực kỳ khinh thường, quan sát tất cả, quan sát hai kẻ đã sớm bị xếp vào cẩu nam nữ trong mắt nàng ta.
Nếu như trước kia bọn họ ôm quyết tâm quyết tử để âm mưu tất cả, vậy hiện tại thật sự đã rất khác. Bởi vì, tiểu thư còn sống. Mọi chuyện đã có tiểu thư nhà bọn họ, nàng ta không tin bọn họ không trả thù bọn chúng được. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, giang sơn Vệ thị lại vì Vệ Du Sâm mà không còn tồn tại. Bởi vì sau khi tiểu thư sống lại thật sự trông rất đáng sợ. Nếu như trước kia tiểu thư còn một chút trái tim thiếu nữ, vậy sau khi người sống lại đã hoàn toàn bị ngọn lửa của nữ thần báo thù thiêu đốt.
Chưa đến giây phút cuối cùng, nhất định mồi lửa sẽ không lụi tắt. Chỉ cần có mồi lửa này, giang sơn Vệ thị giống như có một thanh đại đao treo lơ lửng trên đầu, có nguy cơ bị chém chết bất kỳ lúc nào!
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng trong đình nghỉ mát vang lên giọng nói có vẻ hơi tang thương của Vệ Du Sâm: “Trinh Nhi, nàng có từng hận trẫm không? Dù chỉ là mảy may?”
Lúc ánh mắt của Vệ Du Sâm khóa chặt vào Cừu Trinh, nụ cười trên mặt người kia cứng đờ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Hoàng thượng, ngài có ý gì vậy?”
Sắc mặt Vệ Du Sâm có vẻ không tốt lắm, u ám nặng nề, không biết có phải do không nghỉ ngơi tốt hay không.
Hắn nghe Cừu Trinh hỏi vậy, ngón tay thon dài vuốt ve mép chén trà, có vẻ hơi phiền muộn nhìn cây cối ngoài đình, ánh mắt sâu xa.
“Nàng biết không? Hôm nay lúc tảo triều, trẫm lại nghe nói, mấy tâm phúc của trẫm đã chết bất đắc kỳ tử, im hơi lặng tiếng.”
Trong lòng Cừu Trinh chợt run rẩy, khó tin ngước mắt: “Hoàng thượng, ý ngài là… có người cố ý nhắm vào nước Tư U?”
Chương 312: Úc Yên này, bổn cung bảo vệ
Vệ Du Sâm cười lạnh một tiếng: “Không, không phải bọn chúng nhắm vào quốc gia này, mà là nhắm vào trẫm. Mấy năm nay, tất cả ngọn nguồn giết chóc đều đều tới từ trẫm. Ngược lại, đối với dân chúng, từ trước đến nay bọn chúng đều rất cẩn thận, chưa từng tổn thương người vô tội. Mà những người được gọi là tâm phúc của trẫm đều là thượng vị sau vụ án Đỗ thị diệt môn năm đó, hầu hết bọn họ đều từng đuổi giết những gia tộc có liên quan tới Đỗ thị…”
Nói đến đây, sao Cừu Trinh còn không hiểu được nữa?
Nàng ta nhìn Vệ Du Sâm với ánh mắt căng thẳng, giọng nói hơi run rẩy: “Hoàng thượng, ngài đang hoài nghi điều gì sao?”
Ánh mắt Vệ Du Sâm lãnh đạm nhìn Cừu Trinh: “Ngươi nói xem, sao vào lúc này lại xuất hiện một nữ nhân có dung mạo giống nàng ấy như vậy, cả tính tình cũng chẳng khác nhau là mấy? Trinh Nhi, ta và nàng cùng trải qua hoạn nạn đến giờ, nàng cảm thấy trẫm là loại người dễ bị mê hoặc thế sao?”
Dĩ nhiên không phải, chẳng những không phải, ngươi còn là một vị đế vương có lòng đề phòng cực kỳ nặng, vừa đề phòng vừa đa nghi.
Nàng ta còn tưởng rằng hắn ta đã tiến vào bóng ma do “Đỗ Vân Ca” mang đến, không ngờ rằng đến giờ hắn ta vẫn còn tỉnh táo như vậy. Quả nhiên không hổ danh là thiết huyết lãnh vương năm đó, giết người với hắn ta mà nói cũng chỉ có nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên năm đó hắn ta không nhổ cỏ tận gốc, nếu không sao lại có màn trả thù hôm nay?
Trả thù?
Nghĩ đến từ này, sắc mặt Cừu Trinh thoáng cái trở nên rất khó coi: “Hoàng thượng đã điều tra ra gì rồi ạ?”
Vệ Du Sâm khẽ nhíu mày: “Tạm thời vẫn chưa, chính vì mọi thứ thoạt nhìn hoàn mỹ quá mức, hoàn mỹ đến mức khiến trẫm buộc phải tiến vào vòng lẩn quẩn kia theo ý của đối phương. Không phải trẫm chưa từng điều tra, nhưng kết quả điều tra rất bình thường. Bình thường đến mức như mọi chuyện xảy ra hiện tại đều là số phận an bày. Nàng nói xem, rốt cuộc năm đó là dư nghiệt nào còn sống?”
Cừu Trinh mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Vệ Du Sâm “Hoàng thượng, năm đó người chết trong trận giết chóc kia, bất luận thế nào cũng phải có mấy ngàn người đúng không? Chỉ gia tộc đã diệt hơn ba mươi, năm đó người có liên hệ trực tiếp và gián tiếp với nước Tư U và Đỗ thị, không phục hoàng thượng, trên cơ bản đều đã bỏ mạng trong trận chiến đó, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ. Chuyện, chuyện này phải thăm dò thế nào?”
Chính vì quá nhiều người nên cả nguồn gốc cũng không dễ điều tra, nhất là từ khi Đỗ gia diệt vong, những người có dự kiến trước đã chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy, ai biết trong số đó có tình huống lừa trên gạt dưới hay không.
Trên thực tế công cuộc trả thù nhằm vào Vệ thị thật sự đang diễn ra. Mà điều khiến nàng ta kích động nhất trong chuyện này là, thái độ của hoàng thượng với Úc Yên hiển nhiên không giống như lời đồn trong hậu cung.
Hắn ta đưa ra lệnh cấm bắt nàng ta ở trong Bạch Ngọc hiên, chẳng lẽ là vì không muốn nàng ta liên lạc với bên ngoài?
Mộ Hàm võ công cao cường bên cạnh hiển nhiên nghe thấy hết mọi chuyện, gương mặt không thay đổi, khóe miệng chứa vẻ khinh bỉ như có như không.
Không ngờ rằng Úc Yên bất quá cũng chỉ có vậy, thế mà trở thành quân cờ của người này. Hơn nữa, Vệ Du Sâm cũng quá coi thường sức mạnh của Tử Hoàng cung bọn họ rồi, thật sự tưởng bọn họ cho là hắn ta sẽ bị Úc Yên mê hoặc ư?
Ha ha, mục đích chân chính không phải ở chỗ nàng ta, mà một loạt hành vi trả thù nhằm vào Vệ thị hiện tại cũng chỉ là vở kịch mở màn mà thôi, đặc sắc chân chính còn ở phía sau kìa. Vệ Du Sâm ơi Vệ Du Sâm, ngươi có thể chịu được sự trả thù điên cuồng như vậy không?
Làm sao Vệ Du Sâm không biết thủ đoạn tàn nhẫn của mình năm đó?
Nhưng hắn ta không hối hận, thử hỏi có hoàng đế nào trong lịch sử không giẫm lên thi thể của người khác để ổn định nắm chính quyền chứ?
Từ xưa đến nay, chính trị là khởi đầu của giết chóc, tất nhiên hắn ta cũng không ngoại lệ. Đặc biệt hắn ta tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân can thiệp vào triều chính của mình. Đỗ Vân Ca chỉ là bắt đầu, những nữ nhân lần lượt xuất hiện sau đó tuyệt đối sẽ không trở thành Đỗ Vân Ca thứ hai, bởi vì hắn ta sẽ không cho phép bất cứ ai trong số bọn họ có cơ hội như vậy.
Úc Yên…
Lúc Vệ Du Sâm chậm rãi lẩm bẩm tên người này, Cừu Trinh nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng thượng định xử lý nàng ta thế nào?”
Vệ Du Sâm sắc mặt thản nhiên nói: “Xem vận may của nàng ta đi, trẫm không thể giúp nàng ta, lúc cần thiết còn có thể trợ giúp, bởi vì đó là việc nàng ta phải chịu khi chuẩn bị bước vào hậu cung.”
“Kể cả hài tử trong bụng nàng ta sao?” Cừu Trinh vô cùng khôn khéo, lập tức hiểu ý của Vệ Du Sâm, nhưng hài tử lại khiến nàng ta hơi kiêng kỵ.
Vệ Du Sâm lành lạnh liếc Cừu Trinh: “Đừng tưởng rằng chuyện xảy ra trong hậu cung trẫm không biết, mấy năm qua nàng làm gì, bọn họ lại làm gì, các người thật sự cho rằng trẫm không biết sao?”
Sắc mặt Cừu Trinh thoáng cái biến đổi, bình trà trong tay vì tay mềm nhũn mà nặng nề rơi xuống, nước trà nóng hổi lập tức trào ra từ vết nứt.
Cừu Trinh bất ngờ không kịp đề phòng cả người dính nước, lập tức bị bỏng tới mức kêu lên một tiếng, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống, lại không biết mở miệng thế nào.
Nàng ta có thể cảm giác được, tuy rằng bây giờ Vệ Du Sâm mặt không biểu cảm, nhưng tất nhiên hắn cũng đã từng giận, hoặc là từng hận cách làm của nàng ta.
Lần này Vệ Du Sâm không đỡ nàng ta dậy mà là đặt chén trà xuống đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
“Nữ nhân tốt nhất đừng tự cho là thông minh, người càng tự cho là đúng chết càng nhanh, kẻ dễ thích nghi mới có thể tồn tại, nâng cao đạp thấp vĩnh viễn là quy luật sinh tồn của hậu cung. Chuyện này trẫm sẽ không quản, cũng không cần biết, mà nàng thân là người cầm quyền cao nhất trong hậu cung, trẫm không hy vọng nàng bị ghen ghét làm cho mờ mắt. Nên làm thế nào, không nên làm thế nào cũng phải căn cứ theo tình hình hiện tại mà quyết định. Nữ nhân các nàng chỉ cần thể hiện giá trị lợi dụng là đủ, nàng hiểu chưa?”
Nói rõ ràng như vậy, nàng ta có lý do gì không hiểu?
Cừu Trinh lập tức gật đầu thật mạnh, run giọng đáp lại: “Vâng, hoàng thượng, thiếp thân đã hiểu rồi.”
Sau khi Vệ Du Sâm phất tay áo bỏ đi, Cừu Trinh ngồi sụp xuống đất như kẻ ngốc, hồi lâu không nhúc nhích. Trong đầu nàng ta không ngừng vang vọng câu nói “Nữ nhân chỉ cần thể hiện giá trị lợi dụng là đủ” của Vệ Du Sâm, nàng ta cũng không ngoại lệ đúng không?
Giờ phút này Cừu Trinh căn bản không biết mình nên dùng tâm thái thế nào để đối mặt với lời cảnh cáo bất thình lình của Vệ Du Sâm. Mặc dù nàng ta thấy may vì hắn ta không thật sự yêu Úc Yên, nhưng, câu nói cuối cùng của hắn ta lại khiến nàng ta tự nhiên nghĩ tới bản thân.
Lợi dụng, lợi dụng, tại sao lại là lợi dụng? Chỉ là lợi dụng thôi sao?
Chẳng lẽ nữ nhân bọn họ trong lòng hắn ta cũng chỉ có hai chữ “lợi dụng”?
Có một khoảnh khắc, Cừu Trinh thậm chí cảm thấy mình còn sống được đến bây giờ cũng là vì mình còn giá trị lợi dụng.
Trong hoa viên nhỏ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Rõ ràng đã tới hạ tuần tháng ba thời tiết cực nóng nhưng Cừu Trinh không hề cảm thấy nóng tí nào, ngược lại cảm giác trái tim mình càng ngày càng lạnh, lạnh tới mức gần như khiến nàng ta không thở nổi.
“Nương nương, người không sao chứ?” Chẳng biết qua bao lâu, một đôi tay ấm áp đặt lên bả vai cứng ngắc của nàng ta, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Cừu Trinh mở to đôi mắt to vô thần, đờ đẫn nhìn Mộ Hàm xuất hiện bên cạnh mình.
Theo ánh mắt tụ lại, nàng ta chợt túm chặt tay Mộ Hàm, giống như thoáng cái đã tìm được chỗ dựa, vội vã hỏi:
“Mộ Hàm, ngươi nói xem, cuối cùng ta là gì trong lòng hoàng thượng? Là gì?”
Tục ngữ nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, tương tự, người đáng hận cũng có chỗ đáng thương.
Giờ phút này Mộ Hàm cũng có chút đồng tình với nữ nhân này.
Nàng ta không ngờ rằng trái tim của Vệ Du Sâm lại vô tình đến mức đó, cả thế thân như Úc Yên mà hắn ta còn không đặt vào mắt, vậy Cừu Trinh thì sao?
Nữ nhân gần như làm đủ chuyện xấu vì hắn ta, rốt cuộc có vị trí thế nào trong lòng hắn ta?
Chuyện tình cảm Mộ Hàm không hiểu, tại sao hắn ta luôn sủng ái tín nhiệm Cừu Trinh, nàng ta cũng không hiểu. Điều duy nhất nàng ta có thể nhìn thấu chính là hắn ta tuyệt đối không có cái gọi là yêu với Cừu Trinh. Thay vì nói là yêu, chi bằng nói là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.
Cũng giống như lời hắn ta nói lúc sắp đi, nàng ta tin giờ phút này Cừu Trinh rối rắm tất nhiên là vì câu nói đó. Thân là thủ hạ đắc lực nhất của Cừu Trinh, nàng ta nên phân tích chuyện này cho Cừu Trinh thế nào đây?
Trong lúc nhất thời Mộ Hàm cũng có chút mờ mịt. Nàng ta nhìn Cừu Trinh, lắc đầu với biên độ nhỏ: “Nương nương, nô tỳ không dám nói bừa.”
Ánh mắt trong vắt của Cừu Trinh nhìn nàng ta, buộc nàng ta phải đối mặt với mình, sau đó nắm thật chặt lấy tay nàng ta.
“Sao nào? Cả ngươi cũng không muốn nói thật với ta sao? Hiện tại bổn cung lệnh ngươi nói cho ta biết, dùng tâm tính người đứng xem nói cho ta biết. Cuối cùng hắn có ý gì? Mộ Hàm, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi giúp ta nhìn rõ hơn được không?”
Cừu Trinh biết toàn bộ hậu cung, có lẽ người duy nhất có thể nói thật với nàng ta chỉ có Mộ Hàm.
“Nương nương đứng lên trước đã, dưới đất lạnh.”
Cừu Trinh được bàn tay của Mộ Hàm đỡ tới một cái ghế đá bên cạnh.
Sau đó Mộ Hàm hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm tuyệt đối, ngước mắt nhìn về phía Cừu Trinh: “Nương nương thật sự muốn nghe nô tỳ nói thật à?”
Cừu Trinh gật đầu, kiên quyết trước nay chưa từng có: “Ngươi nói đi, bổn cung cam đoan sẽ không truy cứu.”
Mộ Hàm suy nghĩ một chút, thở dài một hơi, sau đó mặt mày nghiêm túc nhìn về phía Cừu Trinh: “Nhờ sự tin cậy của nương nương, nô tỳ biết rõ tất cả quá khứ của người, cũng là người duy nhất trừ hoàng thượng ra hiểu người trong hậu cung này. Vì vậy, nương nương hỏi nô tỳ như thế, nô tỳ cũng không dám tùy tiện lừa gạt nương nương. Trên thực tế, nô tỳ cũng thừa biết nương nương đã có suy nghĩ riêng trong lòng, chỉ có điều muốn nghe thử lời nói của người đứng xem là nô tỳ, có phải hay không?”
Cừu Trinh không phủ nhận, chỉ là ánh mắt sâu xa nhìn về phía trước. Mộ Hàm thấy thế cũng nghiêm túc nói tiếp.
“Nương nương, trong mắt nô tỳ, người từ đầu đến cuối hoàng thượng yêu chỉ có tiên hoàng hậu.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Cừu Trinh rõ ràng buồn bã, nhưng dường như không hề bất ngờ. Hiên nhiên nàng ta cũng vô cùng rõ ràng điểm này.
“Cho dù ngài ấy làm nhiều chuyện có lỗi với hoàng hậu nương nương hơn nữa, nhưng trong lòng ngài ấy, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình tiên hoàng hậu.”
Cừu Trinh cười tự giễu, sao nàng ta lại không biết tầm quan trọng của Đỗ Vân Ca trong lòng hắn ta chứ?
“Chính vì mang lòng hổ thẹn với tiên hoàng hậu nên vị trí hoàng hậu luôn treo lơ lửng. Bởi vì ngài ấy luôn cảm thấy không ai có thể thay thế địa vị của nàng trong mắt ngài ấy.”
Cừu Trinh nghe đến đó ánh mắt đột nhiên biến đổi, như một con dao nhìn về phía Mộ Hàm. Mộ Hàm không sợ hãi, mở to đôi mắt trong trẻo, bình tĩnh nhìn thẳng vào Cừu Trinh.
Cừu Trinh bị ánh mắt không có chút tạp chất nào của nàng ta nhìn như vậy lập tức sinh ý thương xót.
Dần dần, hàn quang kia cũng lặng lẽ thu lại, hóa thành cười tự giễu: “Không cần để ý tới ta, ngươi nói tiếp đi.”
“Nô tỳ không nói được thái độ của hoàng thượng với nương nương là thế nào, bất kính mà nói thì, trong mắt nô tỳ, nương nương và chuyện năm đó của hoàng thượng đáng lẽ phải trở thành điểm mấu chốt mà hoàng thượng không muốn bị người khác biết. Theo lý thuyết, sau khi hoàng thượng diệt nhất tộc Đỗ thị, đáng lẽ sẽ không giữ lại tính mạng của nương nương. Dù sao trên người của người cũng nhuộm máu Đỗ gia, bất kể người có thừa nhận hay không, đó là sự thật không thể nghi ngờ.”
Nói đến đây, Mộ Hàm nhìn đôi má hơi trắng bệch của Cừu Trinh, không chút lưu tình chỉ ra.
“Nhưng hoàng thượng chẳng những không qua cầu rút ván mà còn vô cùng sủng ái tín nhiệm nương nương. Trong hậu cung, gần như ngoại trừ vị trí hoàng hậu ra, tất cả đều có thể cho người. Tuy rằng người không phải hoàng hậu, nhưng quyền lực trong tay người gần như giống với hoàng hậu. Trong hậu cung không có bất kỳ nữ nhân nào có thể thay thế địa vị của người. Thậm chí cho dù người xử lý những nữ nhân kia thế nào, hoàng thượng cũng chưa từng có điều gì bất mãn với người…
Nói tới thì trong chuyện đối đãi với Úc Yên này, vốn nô tỳ cho rằng hoàng thượng thật sự bị nàng ta mê hoặc, nhưng không ngờ hoàng thượng lại nhìn rõ hơn ai hết. Nương nương, nô tỳ cảm thấy trong lòng hoàng thượng, so với những nữ nhân các người, ngài ấy vẫn để ý quyền lực và giang sơn trong tay hơn. Bất kể đứa bé kia bây giờ sống hay chết, cũng bất kể Úc Yên là ai, thứ từ đầu tới cuối ngài ấy để ý chỉ có quyền lực trong tay. Dù sao nữ nhân và hài tử, chỉ có làm hoàng đế mới có thể muốn bao nhiêu thì có mấy nhiêu. Ngược lại, vị trí hoàng đế không phải muốn là được, quá trình đoạt đích gian khổ nhường nào?
Ngài ấy đương độ tráng niên, đám hoàng tử công chúa đều còn nhỏ, tương lai còn rất xa xôi, ngài ấy sẽ không lãng phí thời gian ở nữ nhân và hài tử, mà là nhìn chằm chằm vào giang sơn xã tắc. Chỉ cần hậu cung vững vàng tiến lên, không xuất hiện lối rẽ gì lớn, ngài ấy đều có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng tiền triều lại khác. Nương nương cũng thấy đó, Án mạng chữ Đỗ hiện tại đã khiến hoàng thượng mất đi quá nhiều tâm phúc Người cảm thấy so với giang sơn của bản thân, ngài ấy còn để ý tới một nữ nhân sao? Hơn nữa nữ nhân có thể tồn tại và được sủng ái trong hậu cung này, đa phần đều có liên quan với tiền triều.
Bởi vì hoàng thượng muốn dùng người thân của những nữ nhân này thì nhất định phải sủng ái tín nhiệm một nữ nhân nào đó. Nếu như nói người duy nhất khác biệt trong số này, vậy cũng chỉ có một mình nương nương Nhưng cuối cùng sau chuyện này ẩn chứa điều gì, tạm thời nô tỳ không dám nói bừa. Nô tỳ chỉ có thể nói những điều này, nếu nương nương cảm thấy nô tỳ quá lời, xin nương nương ban chết!”
Lời nói của Mộ Hàm khiến Cừu Trinh có chút dở khóc dở cười “Ban chết? Sao bổn cung có thể ban chết cho ngươi được? Ngươi có nói sai cái gì không? Không, ngươi không sai. Bây giờ muốn tìm một người chuyện gì cũng nghĩ cho bổn cung như ngươi, lại chịu nói thật như ngươi, gần như không thể. Bổn cung không ngốc, bổn cung biết tuy rằng ngươi hơi độc miệng, nhưng điểm xuất phát cũng là vì bổn cung. Chỉ nhìn điểm này, bổn cung cũng không có quyền dò hỏi ngươi! Mộ Hàm, bổn cung cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi lần này chân thành nói thật.”
Trên thực tế trong lòng Cừu Trinh cũng nghĩ vậy, chỉ có điều không muốn đối mặt mà thôi. Bây giờ Mộ Hàm chỉ ra trước mặt nàng ta, nàng ta không khỏi tự giễu cong môi.
“Đúng vậy, mấy nữ nhân bọn ta với hoàng thượng chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Đỗ Vân Ca, ha ha, có lẽ Đỗ Vân Ca à nữ nhân duy nhất có thể khiến hắn khắc ghi trong lòng. Nhưng vậy thì sao? Cuối cùng còn không phải đã chết trong tay hắn ư? Cuối cùng hắn đối với nàng ta là yêu hay hận, bổn cung không muốn truy vấn. Bổn cung chỉ biết hoàng thượng không có trái tim, căn bản không có trái tim. Sự tồn tại của bổn cung, ha ha, ngươi không biết là vi cái gì, nhưng trong lòng bổn cung lại vô cùng rõ ràng. Có biết đứng càng cao ngã càng đau không? Từ chỗ Úc Yên, ta gần như thấy được tương lai của mình. Mộ Hàm, có lẽ đây chính là cái gọi là nhân quả báo ứng! Con người, quả nhiên không thể tự đắc quá mức, cũng không thể làm quá nhiều chuyện xấu. Ha ha, ta tin không bao lâu sau sẽ đến lượt Cừu Trinh ta rồi…”
Lời nói của Cừu Trinh khiến Mộ Hàm chấn động trong lòng, bỗng dưng ngước mắt nhìn nàng ta: “Xin nương nương chỉ giáo cho?”
“Chỉ giáo? Đúng như lời ngươi nói, đầu của bổn cung bây giờ chỉ là gác trên cổ mà thôi, chỉ cần Vệ Du Sâm muốn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày rơi xuống.”
Mộ Hàm kinh ngạc vì sự thẳng thắn của Cừu Trinh hôm nay, càng kinh ngạc vì sự tỉnh táo của đầu óc nàng ta. Nhất là lúc nàng ta nói tới sống chết còn có thể bình tĩnh như vậy.
Mộ Hàm không khỏi cảm khái, tình yêu thật sự có thể khiến một người điên cuồng, cũng có thể khiến một người tâm lặng như nước.
Lời nói hôm nay của Vệ Du Sâm quả nhiên đã kích thích Cừu Trinh, nếu không sao nàng ta lại bình tĩnh đối mặt chuyện này như vậy?
“Nương nương, người…” Cừu Trinh đột nhiên đưa tay, ngăn lời hỏi thăm của Mộ Hàm: “Được rồi, bổn cung không sao. Chẳng những không sao mà còn muốn cảm ơn ngươi, giúp cho đầu óc của ta thoáng cái rõ ràng hơn rất nhiều. Trước kia là ta tự mình ngu ngốc, không muốn trực tiếp đối mặt. Bây giờ tốt rồi, trên cơ bản ta có thể rõ ràng giá trị tồn tại của mình. Như vậy cũng tốt, nếu tương lai có một ngày như vậy thật cũng sẽ không thoáng cái bàng hoàng bất lực. Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, bổn cung không muốn nhắc lại. Mộ Hàm, ngươi cũng giữ chuyện này trong bụng tới chết đi!”
“Vâng, nương nương.” Mộ Hàm rũ mắt gật đầu, trong lòng không khỏi thương hại nàng ta.
Hình như Cừu Trinh này còn yêu nam nhân kia hơn tưởng tượng của nàng ta, chỉ có yêu không oán không hối hận mới có thể trả giá không oán không hối hận như hôm nay.
“Vậy nương nương định xử lý Úc Yên kia thế nào?”
Cừu Trinh thoáng cái đã lấy lại vẻ sắc bén diễm lệ áp đảo mọi người ngày xưa: “Nếu nàng ta muốn đứa bé này, vậy hãy để nàng ta sinh. Chỉ khi sinh con rồi mới có ràng buộc. Thông báo xuống, không ai được làm khó nàng ta, từ hôm nay trở đi, Úc Yên này do bổn cung bảo vệ.”
Mộ Hàm không bất ngờ về quyết định của Cừu Trinh, lập tức hiểu rõ gật đầu: “Vâng, chắc chắn nô tỳ sẽ căn dặn xuống dưới.”
Cừu Trinh xoa mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi gật đầu: “Bổn cung mệt rồi, đỡ bổn cung ra sau nghỉ ngơi.”
Sau khi thu xếp cho Cừu Trinh xong, Mộ Hàm liền truyền đạt ý của nàng ta cho tất cả phi tần trong hậu cung, đồng thời gián tiếp thông báo đây chính là ý của hoàng thượng. Tin rằng có hoàng thượng, còn có nhiều người đồng thời theo dõi như vậy, tất nhiên sẽ không có ai ngu ngốc đâm đầu vào họng súng.
Sau khi Úc Yên biết Cừu Trinh vì mình mà còn phái người chạy tới từng cung thông báo chuyện này, trong lòng rất cảm động. Vốn nàng ta định đến Vĩnh Ninh cung thăm hỏi Cừu Trinh, thể hiện lòng biết ơn của mình nhưng bị Mộ Hàm ngăn cản.
“Mỹ nhân đang có thai, đừng nên để bản thân bôn ba mệt nhọc. Người cứ yên tâm, có nương nương bọn nô tỳ, chắc chắn tiểu hoàng tử sẽ bình an chào đời, mong rằng mỹ nhân chú ý giữ gìn sức khỏe hơn, cáo từ.”
Sau khi Mộ Hàm rời khỏi, nụ mặt vô cùng khách sáo trên mặt Úc Yên thoáng cái đã cứng lại bên môi.
Nàng ta gần như nhìn về phía Đông Nhi bên cạnh theo bản năng: “Ngươi nói xem, rốt cuộc bọn họ có ý gì?”
Đông Nhi lành lạnh nhìn nàng ta: “Ngươi còn không nhìn ra sao? Chính là ý ngoài mặt, đứa bé này của ngươi, Trân phi nương nương tự mình ra mặt đảm bảo, còn cảnh cáo tất cả cung phi, hoàng thượng có thể không bết sao? Nói không chừng đây chính là ý của hoàng thượng, có thể thấy hoàng thượng hiểu rõ sự tàn nhẫn của hậu cung, đặc biệt muốn bảo vệ đứa bé này. Đã có Trân phi nương nương và hoàng thượng, đứa bé này của ngươi, tám chín phần mười là có thể giữ được rồi. Như vậy tiếp theo chuyện duy nhất ngươi có thể làm chính là dưỡng thai thật tốt.”
Úc Yên khẽ nhíu mày, xoa cái bụng còn chưa to ra của mình, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu: “Thật sự chỉ như vậy ư? Tại sao trong lòng ta lại cảm thấy hỗn loạn như vậy?”
Bởi vì sự thật giống như Vệ Du Sâm nghĩ, nàng ta nhớ tới hắn ta, mãnh liệt nhớ tới hắn ta, tìm hắn ta mà báo thù.
Vệ Du Sâm, chẳng lẽ vị trí kia đã quan trọng tới mức đó, cả vợ con mà ngươi cũng có thể vứt bỏ? Cho dù khiến bọn họ hóa thành quỷ dữ, ngươi cũng bằng lòng sao?
Nếu đã vậy, kiếp này ngươi phải dùng tâm thái thế nào để tiếp nhận hai mẹ con bọn họ đây?
Thì ra từ đầu đến cuối, người nhìn rõ nhất không phải Vệ Du Sâm, cũng không phải chủ tử mà là người xen giữa hai người bọn họ, sắm vai người thứ ba Cừu Trinh.
Nàng ta tin những lời Cừu Trinh vừa nói, đừng bảo là Vệ Du Sâm, ngay cả chủ tử nhà mình cũng chưa chắc có thể hiểu. Bởi vì nàng ta biết rõ tất cả sự kiện nên có thể nảy sinh đồng cảm với những lời của Cừu Trinh. Theo bản năng, nàng ta gần như tin tưởng lời Cừu Trinh đều là thật, bởi vì Cừu Trinh không chỉ hiểu Vệ Du Sâm, cũng đặc biệt hiểu chủ nhân của nàng ta.
Thế nhưng ai có thể tưởng tượng ra được sự thật đang phát triển giống như những gì Vệ Du Sâm nghĩ. Nếu bọn họ biết một loạt hành động trả thù nhằm vào Vệ thị hiện tại đều là vì tình yêu của hắn ta dành cho Đỗ Vân Ca, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây?
Cả Cừu Trinh nữa, nếu một ngày Cừu Trinh thật sự nhìn thấy Đỗ Vân Ca, nàng ta sẽ sợ mất mật bất tỉnh nhân sự, hay là chuyện trò việc thường ngày với Đỗ Vân Ca, chia sẻ với nàng ta về những ấm ức và dày vò trong hơn mười năm qua?
Mộ Hàm cười lạnh một tiếng, hơi lắc đầu, sao có thể như vậy được?
Theo tính tình của chủ tử, một khi đôi cẩu nam nữ này xuất hiện trước mặt người nhất định người sẽ để bọn họ sống không bằng chết!
“Sao vậy? Ngươi cho là ta nói không đúng à?” Cừu Trinh nhìn thấy Mộ Hàm lắc đầu thì không vui nhíu mày.
Mộ Hàm chợt hoàn hồn lại, lạnh nhạt lắc đầu: “Không phải không đúng, mà là không thể hiểu tại sao. Nô tỳ không hiểu tại sao lại yêu như vậy, tình yêu không phải nên tốt đẹp ư? Nhưng tại sao nhất định phải dính máu tanh chứ? Đặc biệt tình yêu nặng nề này còn là một thanh kiếm hai lưỡi, làm tổn thương đối phương cũng đâm về phía mình, cuối cùng làm cho cả hai cùng thua thiệt, cần gì chứ?”
Tiếng cười dịu dàng êm dịu đặc trưng của Cừu Trinh đột ngột vang lên: “Ha ha ha, Mộ Hàm ơi Mộ Hàm, ngươi thật không hổ là gái lỡ thì, chẳng lẽ đạo lý dễ hiểu như vậy mà ngươi không nhìn ra? Lúc quyền lực và địa vị của nam nhân chịu sự uy hiếp nhất định, đặc biệt vị trí này còn là vị trí tất cả mọi người mơ ước, dã tâm của hắn sẽ bành trướng từng chút từng chút, cho đến khi không thể nào khống chế được nữa…
Vị trí này chỉ có một, nữ nhân và hài tử lại có thể có được bất kỳ lúc nào. Hơn nữa chỉ cần có vị trí này, tương lai có thể có được vô số thứ, cho dù là nữ nhân xinh đẹp nhất, tốt đẹp nhất quốc gia này, hắn cũng có thể đạt được. Nếu như nhất thời nhân từ nương tay, rất có thể sẽ đổi lấy sơ hở cho vị trí này, vì vậy hắn thà rằng lập tức giảm thiểu khả năng này, thậm chí biến thành không. Hắn có thể không có nữ nhân, có thể không có nhi tử, nhưng tuyệt đối không thể không có vị trí kia. Cho dù vị trí kia đánh đổi bởi tính mạng của những người hắn sắp xử quyết, hắn cũng không ngần ngại, không tiếc bất cứ giá nào.
Thế nên hắn thật sự đã làm vậy, chẳng những đã làm còn làm cực kỳ lớn, suýt chút nữa lôi bản thân mình vào, vì thế mà trả giá rất nhiều, khiến nước Tư U bị thụt lùi mấy năm. Nếu không có phòng ngự như thùng sắt Đỗ tướng quân để lại năm đó, cộng thêm hắn tự mình dẫn binh, làm sao có thể gắng gượng tới lúc này chứ? Lòng dạ đế vương là tàn nhẫn nhất, câu nói này đã khắc họa chân thật nhất về hắn hiện tại. Thân là đế vương nên vô tình vô nghĩa, đoạn tình đoạn nghĩa. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện hoàng thượng bây giờ mới khiến mọi người e ngại hay sao? Ha ha ha…”
Mộ Hàm lẳng lặng nhìn Cừu Trinh cười điên cuồng không dứt, thừa biết nàng ta muốn dùng nụ cười che giấu bi thương trong lòng mình, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Mộ Hàm đột nhiên cảm thấy, chẳng phải nữ nhân trước mắt mới người đáng thương nhất sao?
Qua nhiều năm như vậy, Vệ Du Sâm chưa từng yêu nàng ta, lại cho nàng ta thân phận và địa vị nhìn như rất cao quý, nhìn như rất vinh dự vẻ vang. Nàng ta có trai có gái, có tất cả những thứ lúc trước nàng ta muốn, đáng tiếc trong đó chỉ không có tình yêu thật sự.
Cừu Trinh yêu hắn ta, liều lĩnh yêu, thậm chí đánh cược việc hoàn toàn có thể nhận tổ quy tông, nhưng cuối cùng đổi lấy cái gì?
Nàng ta không chỉ một lần hỏi mình, qua nhiều năm như vậy, nàng ta có từng vui vẻ không? Nhưng mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, trong lòng đều đau như kim đâm, thật sự đau đớn!
Từng vui vẻ không? Có lẽ có, nhưng đa phần vẫn là vô số đêm cô độc, còn có ác mộng liên miên!
Mấy năm qua nàng ta lo được lo mất. Mấy năm qua nàng ta sợ hãi, khó có thể an lòng. Mấy năm qua nàng ta bày mưu tính kế, toan tính hãm hại người khác. Mấy năm qua thậm chí để củng cố địa vị của mình, đồng thời chứng minh sủng ái của hắn ta dành cho mình, hai tay nàng ta đã dính đầy máu.
Vốn nàng ta cho rằng hắn ta đã đặt mình vào mắt, nhưng sự thật thì sao?
Bất quá chỉ như vậy, bất quá chỉ như vậy!
Giờ phút này nàng ta muốn ngửa mặt lên trời cười to biết bao.
Vệ Du Sâm, ngươi thật là độc ác, thật là độc ác!
Chỉ nghe người mới cười, ai thấy người xưa khóc?
Tuy rằng qua nhiều năm như vậy, nàng ta từng trải qua cảm giác này vô số lần, nhưng không lần nào giống lần nào, không hề giống. Nữ nhân này mới tiến cung bao lâu? Ba tháng đã có thai! Hoàng thượng yêu nàng ta cỡ nào? Yêu nàng ta bao nhiêu?
Tính toán thời gian, đã gần mười ngày rồi hoàng thượng không tới Vĩnh Ninh cung này, chuyện này bất thường, vô cùng bất thường. Vì vậy lúc nàng ta nghe nói đêm qua hắn ta lại đến Bạch Ngọc hiên, cả người đều sụp đổ.
Nàng ta thà hắn ta đến chỗ phi tần khác cũng không muốn hắn ta lựa chọn người cực kỳ giống Đỗ Vân Ca như vậy!
Hậu vị treo lơ lửng đến nay, ai biết Úc Yên khiến cho tất cả bọn họ kiêng kỵ có đột nhiên được phong hậu hay không?
Làm sao nàng ta có thể không kiêng kỵ? Làm sao có thể không phẫn nộ?
“Nương nương, cho dù trong lòng người không vui cũng không thể nổi trận lôi đình ở đây được. Lỡ như chuyện này rơi vào tai hoàng thượng…”
“Bổn cung muốn nó rơi vào tai hoàng thượng đấy, để hoàng thượng biết bổn cung phẫn nộ cỡ nào!”
“Nhưng mà nương nương, không phải chúng ta còn hợp tác với Bạch Ngọc hiên bên kia sao? Tuy rằng việc hợp tác này còn chưa bắt đầu, nhưng cũng không có nghĩa đã chấm dứt! Dù sao theo tình hình trước mắt, nữ nhân này không phải chỉ có hại với chúng ta mà còn có lợi! Người nhìn xem, hiện tại tất cả hỏa lực đều nhắm ngay Bạch Ngọc hiên bên kia, toàn bộ hậu cung xem như thoáng cái yên tĩnh trở lại. Đã bao lâu rồi cũng không yên tĩnh được như thế.”
“A, hợp tác? Đó chỉ là lúc ấy ngươi ép buộc bổn cung hợp tác nhảm nhí mà thôi, cái hợp tác có cũng được mà không có cũng chẳng sao đó, ngươi cho rằng bổn cung thèm hả? Vốn tưởng rằng nữ nhân này biết điều một chút, có lẽ còn có thể hỗ trợ cùng có lợi, nhưng bây giờ mới ba tháng, ba tháng mà ả đã mang thai. Trong chín mươi ngày có ít nhất sáu mươi ngày hoàng thượng đều nghỉ lại chỗ ả, chuyện này có hợp lý không? Hợp lý không?”
Mộ Hàm thấy khuyên thế nào cũng vô dụng, ngược lại có chiều hướng càng lúc càng mãnh liệt, nàng ta dứt khoát im lặng, mặc Cừu Trinh dùng sức oán trách và phát tiết. Cho đến khi có tiểu thái giám vội vàng hấp tấp chạy vào mới biết hoàng thượng đã đến.
Mộ Hàm nhìn Cừu Trinh chợt bật dậy khỏi giường, lập tức có chút dở khóc dở cười.
“Nương nương, người xem người thế nào kìa. Vẫn nên mau đi rửa mặt tắm rửa đi, lỡ như để hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng này của người, chẳng phải là…?”
Cừu Trinh nhìn cả phòng bừa bộn, thoáng cái hoảng hồn.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mau, mau kêu người vào thu dọn, thu dọn, không, không được, không được để Hoàng Thượng vào. Ai nha, ngươi mau nghĩ cách đi!”
“Hiện tại nương nương đừng chậm trễ, vẫn nên đi tắm rửa rửa mặt trước đi, cách thì để nô tỳ nghĩ, còn phải kêu người vào thu dọn chỗ này, trước tiên người…”
Mộ Hàm còn chưa dứt lời, Cừu Trinh đã chân trần chạy ra ngoài gọi người rồi. Mộ Hàm nhìn đống bừa bộn đầy đất, còn có mảnh vỡ nát vụn, không khỏi đỡ trán than nhẹ về sức chiến đấu của Cừu Trinh lần nữa. Một giây trước còn kêu trời trách đất, một giây sau đã lòng tràn đầy vui mừng đi ăn diện.
Chẳng lẽ nữ nhân bọn họ đều giỏi thay đổi thế sao?
Thường ngày rửa mặt tắm rửa một nén nhan, hôm nay chỉ dùng nửa nén nhan thì thôi, thậm chí Trân phi nương nương từ trước đến nay chú trọng dung nhan dáng vẻ còn bỏ qua những búi tóc rườm rà nàng ta yêu nhất, chọn cái đơn giản nhất thì thôi, cả trang điểm cũng bắt đầu theo hướng tươi mới, thật khiến Mộ Hàm nhìn mà khóe mắt giật giật.
Chuyện này…
Cũng may mọi chuyện còn có Mộ Hàm. Trong lúc Cừu Trinh đang điều chỉnh dung nhan, Mộ Hàm đã kêu người hầu quét dọn tẩm cung đâu vào đấy. Cùng lúc đó, nàng ta điềm tĩnh bước tới hoa viên nhỏ bên ngoài Vĩnh Ninh cung.
Mộ Hàm nhìn sắc trời hôm nay, trời quang vạn dặm, nhiệt độ thích hợp, lập tức chuẩn bị trà bánh và hoa tươi trong đình nghỉ mát.
Đến khi Vệ Du Sâm bước vào Vĩnh Ninh cung, Trân phi mặc cung trang xanh ngọc khiến người ta hai mắt tỏa sáng, tươi mát động lòng người xuất hiện trước mặt hắn ta.
Đã lâu rồi Vệ Du Sâm chưa gặp Cừu Trinh, bất chợt thấy nàng ta thay đổi cách ăn mặc xa hoa quý phái ngày xưa, đột nhiên phát triển theo hướng canh suông nước nhạt, thật sự có chút không quen. Nhưng cũng may mỹ nhân chính là mỹ nhân, Cừu Trinh có vốn liếng tốt, cho dù thay đổi ý vị khác cũng không ngăn được ánh sáng tỏa ra xung quanh.
Vệ Du Sâm lập tức tiến lên đỡ Trân phi nương nương của hắn ta dậy: “Trinh Nhi mau đứng lên đi, sao hôm nay trông tinh thần nàng có vẻ không tốt lắm vậy?”
Buổi sáng Cừu Trinh vừa nổi trận lôi đình, trong hậu cung này chẳng có gì là bí mật, nàng ta không đoán được cuối cùng hoàng thượng đã biết chưa, thay vì để hoàng thượng nghi ngờ thăm dò, chi bằng thoải mái thừa nhận.
Nàng ta lập tức tiến lên kéo cánh tay Vệ Du Sâm, liếc hắn ta một cái như làm nũng.
“Bây giờ hoàng thượng đúng là khách quý hiếm gặp, không biết đã bao lâu rồi thiếp thân không thấy ngài. Không thấy được hoàng thượng, sao tinh thần thiếp thân tốt được?”
Lúc mặt mày Vệ Du Sâm hơi tối lại, đột nhiên Cừu Trinh vẻ mặt hưng phấn cười nói với hắn ta.
“Nhưng cũng may bây giờ hoàng thượng đã tới, trong lòng thiếp thân đã vui rồi. Hoàng thượng, hôm nay thời tiết rất tốt, chi bằng chúng ta đến hoa viên nhỏ uống trà tâm sự được không?”
Sắc mặt Vệ Du Sâm hơi dịu, thò tay véo gương mặt hồng hào của Cừu Trinh.
“Nàng đó, trẫm còn không hiểu nàng hả? Ngoài miệng nói vui vẻ, trong lòng không chừng đang mắng trẫm thế nào rồi. Có phải nàng cảm thấy mấy ngày nay trẫm lạnh nhạt với nàng nên bực bội hay không?”
Cừu Trinh biến sắc, vô cùng lo sợ quỳ xuống: “Hoàng thượng, thiếp thân không dám, sao thiếp thân dám mắng ngài chứ? Hoàng thượng mỗi ngày xử lý nhiều chuyện, làm sao có thể ngày đêm ở hậu cung? Chuyện này, nếu chuyện này truyền đi, chẳng phải thiếp thân là hồng nhan họa thủy sao? Thiếp thân biết hoàng thượng cần chính yêu dân, chắc chắn sẽ không nghĩ vậy. Chỉ là đã lâu lắm rồi hoàng thượng không tới Vĩnh Ninh cung ngược lại là sự thật, thiếp thân không dám lừa gạt hoàng thượng, nhưng tuyệt đối không có ý khác, mong hoàng thượng minh giám!”
Vệ Du Sâm nhìn bộ dạng Cừu Trinh khóc như hoa lê dính mưa, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhẹ nhàng đỡ nàng ta dậy.
“Được rồi, trẫm chỉ nói một chút thôi, nhìn nàng bị dọa kìa. Được rồi, trẫm còn không hiểu nàng sao? Đi thôi, lâu vậy rồi không đến, có hơi nhớ nước trà nàng pha. Đi, cùng trẫm đánh mấy ván cờ.”
Cừu Trinh thở phào một hơi, vịn tay Vệ Du Sâm chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt như sống sót khỏi đại nạn. Thế nhưng trong lòng nàng ta lại không hề cho là đúng. Nước trà nàng ta pha? Ha ha, bản lĩnh của nàng ta học từ trong tay Đỗ Vân Ca, hắn ta có thể không biết ư? Bây giờ tâm huyết dâng trào tới Vĩnh Ninh cung của nàng ta, chẳng lẽ chỉ vì một chén trà nhỏ?
Cho dù trong lòng Cừu Trinh không thoải mái lắm nhưng vẫn theo lời hắn ta lệnh cho Mộ Hàm xuống dưới chuẩn bị nước trà. Vì Vệ Du Sâm thích uống trà, cộng thêm mấy năm nay Vĩnh Ninh cung luôn thánh sủng không suy, đặc biệt là chỉ cần hắn ta bãi triều luôn đến Vĩnh Ninh cung ngồi một chút nên cung nữ của Vĩnh Ninh cũng đã sớm dưỡng thành thói quen thu thập sương sớm.
Vốn Cừu Trinh tưởng rằng mấy ngày nay Vệ Du Sâm sẽ liên tục gạt mình sang một bên, không ngờ rằng hôm nay hắn ta lại đến, chẳng phải nàng ta nên vui hay sao?
Nhưng tại sao nhắc tới nước trà, nàng ta lại khó chịu như vậy? Chẳng lẽ là vì nàng ta lại nghĩ tới nữ nhân nào đó?
Hiện tại không chỉ Đỗ Vân Ca, ngay cả tân sủng hiện tại cũng trở thành tâm ma trong mắt nàng ta, mà đầu sỏ gây nên tâm ma này vẫn đến từ đích trưởng nữ của Đỗ gia vang danh khắp thiên hạ —— Đỗ Vân Ca.
Do hào quang vạn trượng của Đỗ Vân Ca nên trong lòng Cừu Trinh đã sớm coi nàng ta là kẻ thù lớn nhất kiếp này của mình.
Cho dù Đỗ Vân Ca chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Cừu Trinh, cho dù lúc trước Đỗ Vân Ca còn cứu nàng ta, đáng lẽ nàng ta nên ôm lòng cảm kích mới đúng phải không? Nhưng tại sao giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có thù hận không dứt? Đặc biệt là cho dù hiện tại nhắc đến Đỗ Vân Ca, trong lòng nàng ta lúc nào cũng là nghìn không cam lòng vạn không muốn.
Đỗ Vân Ca, Đỗ Vân Ca, lại là Đỗ Vân Ca, nàng ta đã sớm trở thành tâm ma thâm căn cố đế trong lòng Cừu Trinh, làm sao cũng không gạt đi được, chẳng lẽ nàng ta phải dây dưa với mình cả đời hay sao?
Cừu Trinh giương mắt liếc nhanh về phía Vệ Du Sâm đang bưng chén trà đăm chiêu, trong lòng thở dài yếu ớt.
Hiện tại đâu chỉ có một mình nàng ta phiền não, e rằng hoàng thượng đến chỗ nàng ta cũng là vì tìm lại hồi ức nào đó nhỉ?
Bản lĩnh pha trà của Cừu Trinh hoàn toàn là được chân truyền từ Đỗ Vân Ca, tuy không thể đạt tới trình độ của nàng ta nhưng trong cả hoàng cung cũng chỉ có nước trà của Cừu Trinh là mang mùi vị tương tự với của Đỗ Vân Ca nhất.
Qua nhiều năm như vậy, chỉ khi Vệ Du Sâm gặp chuyện phiền lòng mới tới chỗ nàng ta uống trà. Nhìn bộ dạng hắn ta như vậy, chẳng lẽ trong lòng lại không được như ý?
Thế nhưng gần đây Ngọc mỹ nhân mang thai, chẳng phải hoàng thượng nên mừng rỡ mới phải ư?
Thậm chí còn thích nữ nhân kia đến mức tự mình ra lệnh, không cho phép người trong hậu cung đến Bạch Ngọc hiên quấy rầy. Ha ha, quấy rầy là giả, sợ bọn họ hại nàng ta và đứa bé trong bụng mới là thật đúng không?
Đặc biệt là mấy năm qua, điều mà Vệ Du Sâm hiểu rõ nhất chính là tâm tư đố kị của nàng ta. Sao vậy? Hôm nay đặc biệt tới cảnh cáo nàng ta hả?
Xem ra chuyện sáng nay cuối cùng vẫn lọt vào tai hắn ta rồi.
Cừu Trinh cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không để lộ mảy may mà tiếp tục lặp lại động tác pha trà cùng một loạt những yêu cầu cần cho pha trà như nhiệt độ, màu sắc, vân vân. Động tác nhìn có vẻ đơn giản, trên thực tế lại ẩn chứa rất nhiều điểm khó trong đó.
Nàng ta có thể cảm giác được Vệ Du Sâm tập trung nhìn mình, về phần là nhìn nàng ta, hay là thông qua nàng ta nhìn một người khác, e rằng chỉ có Vệ Du Sâm tự mình biết.
Qua nhiều năm như vậy, Cừu Trinh đã sớm quen với việc thỉnh thoảng hắn ta lại thất thần như thế, vì vậy cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng pha trà.
Nàng ta không muốn, cũng không thể quấy rầy hắn ta, quấy nhiễu sự thanh tịnh của hắn ta. Nếu hắn ta muốn nói chuyện tự nhiên sẽ mở miệng, trước khi hắn ta mở miệng, tất cả mọi lời nói đều là không thích hợp.
Mỗi khi đến những lúc như vậy, người hầu xung quanh đều lui xuống, chỉ để lại thái giám thiếp thân bên người Vệ Du Sâm và Mộ Hàm bên cạnh Cừu Trinh đứng hầu cách đó không xa, chờ hai người ra lệnh bất kỳ lúc nào.
Mộ Hàm đã sớm quen với hình thức ở chung giữa hai người, trên thực tế, nàng ta không chỉ một lần nghĩ, tại sao Vệ Du Sâm lại giữ Cừu Trinh? Giữ một nữ nhân biết rõ quá khứ của hắn ta ở bên cạnh tới giờ, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Bất kể bên ngoài đồn đãi thế nào, người biết rõ sự thật cũng chỉ có hai người bọn họ, cho dù là thái hậu và Dung thân vương cũng chỉ biết một mà không biết hai.
Tuy rằng ngoài mặt Cừu Trinh phong quang vô hạn, nhưng qua nhiều năm như vậy, ít nhiều gì Mộ Hàm cũng nhìn ra tình cảm của Vệ Du Sâm dành cho Cừu Trinh chỉ chiếu lệ và hời hợt, căn bản không có thương yêu và trìu mến chân thành như lúc ở bên tiểu thư nhà mình.
Chính vì nàng ta là người chứng kiến nên mới thấy được Vệ Du Sâm không thực sự thích Cừu Trinh, ngược lại, chẳng những không thích lắm, thậm chí còn có một chút chán ghét.
Nhưng cho dù là vậy, hắn ta cũng có thể ngấm ngầm chịu đựng cho nàng ta mọi thứ dường như là tốt nhất, cho dù là quyền lực hậu cung, hắn ta vậy mà cũng giao cho nàng ta quản lý.
Chuyện này rốt cuộc có ý gì?
Chẳng lẽ chỉ là vì trên người Cừu Trinh có rất nhiều bóng dáng của tiểu thư?
Thí dụ như việc pha trà trước mặt, cho dù là bánh ngọt bày biện trên bàn cũng đều dựa theo khẩu vị và hình dạng mà tiểu thư thích.
Mặc dù những thứ này không phải là bí mật trong hậu cung, thậm chí mọi người trong hậu cung hoặc nhiều hoặc ít đều dựa theo khẩu vị của hoàng thượng mà chuẩn bị một ít, nhưng những món giống và ngon nhất thật sự chỉ có Cừu Trinh tự mình làm được.
Ha ha, thay vì hành hạ bản thân như vậy, lúc trước cần gì phải cạn tàu ráo máng với tiểu thư chứ?
Chỉ là một vị trí mà thôi, có thật sự quan trọng đến thế không?
Cuối cùng Đỗ gia có tâm tư mưu phản hay không, chẳng lẽ Vệ Du Sâm lại không biết? Nhưng vì sao cuối cùng hắn ta vẫn làm như vậy?
Sau khi làm vậy mới dùng phương thức như thế tưởng nhớ, có tác dụng gì? Nghĩa lý gì?
Vào những lúc thế này, Mộ Hàm cực kỳ khinh thường, quan sát tất cả, quan sát hai kẻ đã sớm bị xếp vào cẩu nam nữ trong mắt nàng ta.
Nếu như trước kia bọn họ ôm quyết tâm quyết tử để âm mưu tất cả, vậy hiện tại thật sự đã rất khác. Bởi vì, tiểu thư còn sống. Mọi chuyện đã có tiểu thư nhà bọn họ, nàng ta không tin bọn họ không trả thù bọn chúng được. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, giang sơn Vệ thị lại vì Vệ Du Sâm mà không còn tồn tại. Bởi vì sau khi tiểu thư sống lại thật sự trông rất đáng sợ. Nếu như trước kia tiểu thư còn một chút trái tim thiếu nữ, vậy sau khi người sống lại đã hoàn toàn bị ngọn lửa của nữ thần báo thù thiêu đốt.
Chưa đến giây phút cuối cùng, nhất định mồi lửa sẽ không lụi tắt. Chỉ cần có mồi lửa này, giang sơn Vệ thị giống như có một thanh đại đao treo lơ lửng trên đầu, có nguy cơ bị chém chết bất kỳ lúc nào!
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng trong đình nghỉ mát vang lên giọng nói có vẻ hơi tang thương của Vệ Du Sâm: “Trinh Nhi, nàng có từng hận trẫm không? Dù chỉ là mảy may?”
Lúc ánh mắt của Vệ Du Sâm khóa chặt vào Cừu Trinh, nụ cười trên mặt người kia cứng đờ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Hoàng thượng, ngài có ý gì vậy?”
Sắc mặt Vệ Du Sâm có vẻ không tốt lắm, u ám nặng nề, không biết có phải do không nghỉ ngơi tốt hay không.
Hắn nghe Cừu Trinh hỏi vậy, ngón tay thon dài vuốt ve mép chén trà, có vẻ hơi phiền muộn nhìn cây cối ngoài đình, ánh mắt sâu xa.
“Nàng biết không? Hôm nay lúc tảo triều, trẫm lại nghe nói, mấy tâm phúc của trẫm đã chết bất đắc kỳ tử, im hơi lặng tiếng.”
Trong lòng Cừu Trinh chợt run rẩy, khó tin ngước mắt: “Hoàng thượng, ý ngài là… có người cố ý nhắm vào nước Tư U?”
Chương 312: Úc Yên này, bổn cung bảo vệ
Vệ Du Sâm cười lạnh một tiếng: “Không, không phải bọn chúng nhắm vào quốc gia này, mà là nhắm vào trẫm. Mấy năm nay, tất cả ngọn nguồn giết chóc đều đều tới từ trẫm. Ngược lại, đối với dân chúng, từ trước đến nay bọn chúng đều rất cẩn thận, chưa từng tổn thương người vô tội. Mà những người được gọi là tâm phúc của trẫm đều là thượng vị sau vụ án Đỗ thị diệt môn năm đó, hầu hết bọn họ đều từng đuổi giết những gia tộc có liên quan tới Đỗ thị…”
Nói đến đây, sao Cừu Trinh còn không hiểu được nữa?
Nàng ta nhìn Vệ Du Sâm với ánh mắt căng thẳng, giọng nói hơi run rẩy: “Hoàng thượng, ngài đang hoài nghi điều gì sao?”
Ánh mắt Vệ Du Sâm lãnh đạm nhìn Cừu Trinh: “Ngươi nói xem, sao vào lúc này lại xuất hiện một nữ nhân có dung mạo giống nàng ấy như vậy, cả tính tình cũng chẳng khác nhau là mấy? Trinh Nhi, ta và nàng cùng trải qua hoạn nạn đến giờ, nàng cảm thấy trẫm là loại người dễ bị mê hoặc thế sao?”
Dĩ nhiên không phải, chẳng những không phải, ngươi còn là một vị đế vương có lòng đề phòng cực kỳ nặng, vừa đề phòng vừa đa nghi.
Nàng ta còn tưởng rằng hắn ta đã tiến vào bóng ma do “Đỗ Vân Ca” mang đến, không ngờ rằng đến giờ hắn ta vẫn còn tỉnh táo như vậy. Quả nhiên không hổ danh là thiết huyết lãnh vương năm đó, giết người với hắn ta mà nói cũng chỉ có nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên năm đó hắn ta không nhổ cỏ tận gốc, nếu không sao lại có màn trả thù hôm nay?
Trả thù?
Nghĩ đến từ này, sắc mặt Cừu Trinh thoáng cái trở nên rất khó coi: “Hoàng thượng đã điều tra ra gì rồi ạ?”
Vệ Du Sâm khẽ nhíu mày: “Tạm thời vẫn chưa, chính vì mọi thứ thoạt nhìn hoàn mỹ quá mức, hoàn mỹ đến mức khiến trẫm buộc phải tiến vào vòng lẩn quẩn kia theo ý của đối phương. Không phải trẫm chưa từng điều tra, nhưng kết quả điều tra rất bình thường. Bình thường đến mức như mọi chuyện xảy ra hiện tại đều là số phận an bày. Nàng nói xem, rốt cuộc năm đó là dư nghiệt nào còn sống?”
Cừu Trinh mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Vệ Du Sâm “Hoàng thượng, năm đó người chết trong trận giết chóc kia, bất luận thế nào cũng phải có mấy ngàn người đúng không? Chỉ gia tộc đã diệt hơn ba mươi, năm đó người có liên hệ trực tiếp và gián tiếp với nước Tư U và Đỗ thị, không phục hoàng thượng, trên cơ bản đều đã bỏ mạng trong trận chiến đó, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ. Chuyện, chuyện này phải thăm dò thế nào?”
Chính vì quá nhiều người nên cả nguồn gốc cũng không dễ điều tra, nhất là từ khi Đỗ gia diệt vong, những người có dự kiến trước đã chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy, ai biết trong số đó có tình huống lừa trên gạt dưới hay không.
Trên thực tế công cuộc trả thù nhằm vào Vệ thị thật sự đang diễn ra. Mà điều khiến nàng ta kích động nhất trong chuyện này là, thái độ của hoàng thượng với Úc Yên hiển nhiên không giống như lời đồn trong hậu cung.
Hắn ta đưa ra lệnh cấm bắt nàng ta ở trong Bạch Ngọc hiên, chẳng lẽ là vì không muốn nàng ta liên lạc với bên ngoài?
Mộ Hàm võ công cao cường bên cạnh hiển nhiên nghe thấy hết mọi chuyện, gương mặt không thay đổi, khóe miệng chứa vẻ khinh bỉ như có như không.
Không ngờ rằng Úc Yên bất quá cũng chỉ có vậy, thế mà trở thành quân cờ của người này. Hơn nữa, Vệ Du Sâm cũng quá coi thường sức mạnh của Tử Hoàng cung bọn họ rồi, thật sự tưởng bọn họ cho là hắn ta sẽ bị Úc Yên mê hoặc ư?
Ha ha, mục đích chân chính không phải ở chỗ nàng ta, mà một loạt hành vi trả thù nhằm vào Vệ thị hiện tại cũng chỉ là vở kịch mở màn mà thôi, đặc sắc chân chính còn ở phía sau kìa. Vệ Du Sâm ơi Vệ Du Sâm, ngươi có thể chịu được sự trả thù điên cuồng như vậy không?
Làm sao Vệ Du Sâm không biết thủ đoạn tàn nhẫn của mình năm đó?
Nhưng hắn ta không hối hận, thử hỏi có hoàng đế nào trong lịch sử không giẫm lên thi thể của người khác để ổn định nắm chính quyền chứ?
Từ xưa đến nay, chính trị là khởi đầu của giết chóc, tất nhiên hắn ta cũng không ngoại lệ. Đặc biệt hắn ta tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân can thiệp vào triều chính của mình. Đỗ Vân Ca chỉ là bắt đầu, những nữ nhân lần lượt xuất hiện sau đó tuyệt đối sẽ không trở thành Đỗ Vân Ca thứ hai, bởi vì hắn ta sẽ không cho phép bất cứ ai trong số bọn họ có cơ hội như vậy.
Úc Yên…
Lúc Vệ Du Sâm chậm rãi lẩm bẩm tên người này, Cừu Trinh nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng thượng định xử lý nàng ta thế nào?”
Vệ Du Sâm sắc mặt thản nhiên nói: “Xem vận may của nàng ta đi, trẫm không thể giúp nàng ta, lúc cần thiết còn có thể trợ giúp, bởi vì đó là việc nàng ta phải chịu khi chuẩn bị bước vào hậu cung.”
“Kể cả hài tử trong bụng nàng ta sao?” Cừu Trinh vô cùng khôn khéo, lập tức hiểu ý của Vệ Du Sâm, nhưng hài tử lại khiến nàng ta hơi kiêng kỵ.
Vệ Du Sâm lành lạnh liếc Cừu Trinh: “Đừng tưởng rằng chuyện xảy ra trong hậu cung trẫm không biết, mấy năm qua nàng làm gì, bọn họ lại làm gì, các người thật sự cho rằng trẫm không biết sao?”
Sắc mặt Cừu Trinh thoáng cái biến đổi, bình trà trong tay vì tay mềm nhũn mà nặng nề rơi xuống, nước trà nóng hổi lập tức trào ra từ vết nứt.
Cừu Trinh bất ngờ không kịp đề phòng cả người dính nước, lập tức bị bỏng tới mức kêu lên một tiếng, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống, lại không biết mở miệng thế nào.
Nàng ta có thể cảm giác được, tuy rằng bây giờ Vệ Du Sâm mặt không biểu cảm, nhưng tất nhiên hắn cũng đã từng giận, hoặc là từng hận cách làm của nàng ta.
Lần này Vệ Du Sâm không đỡ nàng ta dậy mà là đặt chén trà xuống đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
“Nữ nhân tốt nhất đừng tự cho là thông minh, người càng tự cho là đúng chết càng nhanh, kẻ dễ thích nghi mới có thể tồn tại, nâng cao đạp thấp vĩnh viễn là quy luật sinh tồn của hậu cung. Chuyện này trẫm sẽ không quản, cũng không cần biết, mà nàng thân là người cầm quyền cao nhất trong hậu cung, trẫm không hy vọng nàng bị ghen ghét làm cho mờ mắt. Nên làm thế nào, không nên làm thế nào cũng phải căn cứ theo tình hình hiện tại mà quyết định. Nữ nhân các nàng chỉ cần thể hiện giá trị lợi dụng là đủ, nàng hiểu chưa?”
Nói rõ ràng như vậy, nàng ta có lý do gì không hiểu?
Cừu Trinh lập tức gật đầu thật mạnh, run giọng đáp lại: “Vâng, hoàng thượng, thiếp thân đã hiểu rồi.”
Sau khi Vệ Du Sâm phất tay áo bỏ đi, Cừu Trinh ngồi sụp xuống đất như kẻ ngốc, hồi lâu không nhúc nhích. Trong đầu nàng ta không ngừng vang vọng câu nói “Nữ nhân chỉ cần thể hiện giá trị lợi dụng là đủ” của Vệ Du Sâm, nàng ta cũng không ngoại lệ đúng không?
Giờ phút này Cừu Trinh căn bản không biết mình nên dùng tâm thái thế nào để đối mặt với lời cảnh cáo bất thình lình của Vệ Du Sâm. Mặc dù nàng ta thấy may vì hắn ta không thật sự yêu Úc Yên, nhưng, câu nói cuối cùng của hắn ta lại khiến nàng ta tự nhiên nghĩ tới bản thân.
Lợi dụng, lợi dụng, tại sao lại là lợi dụng? Chỉ là lợi dụng thôi sao?
Chẳng lẽ nữ nhân bọn họ trong lòng hắn ta cũng chỉ có hai chữ “lợi dụng”?
Có một khoảnh khắc, Cừu Trinh thậm chí cảm thấy mình còn sống được đến bây giờ cũng là vì mình còn giá trị lợi dụng.
Trong hoa viên nhỏ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Rõ ràng đã tới hạ tuần tháng ba thời tiết cực nóng nhưng Cừu Trinh không hề cảm thấy nóng tí nào, ngược lại cảm giác trái tim mình càng ngày càng lạnh, lạnh tới mức gần như khiến nàng ta không thở nổi.
“Nương nương, người không sao chứ?” Chẳng biết qua bao lâu, một đôi tay ấm áp đặt lên bả vai cứng ngắc của nàng ta, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Cừu Trinh mở to đôi mắt to vô thần, đờ đẫn nhìn Mộ Hàm xuất hiện bên cạnh mình.
Theo ánh mắt tụ lại, nàng ta chợt túm chặt tay Mộ Hàm, giống như thoáng cái đã tìm được chỗ dựa, vội vã hỏi:
“Mộ Hàm, ngươi nói xem, cuối cùng ta là gì trong lòng hoàng thượng? Là gì?”
Tục ngữ nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, tương tự, người đáng hận cũng có chỗ đáng thương.
Giờ phút này Mộ Hàm cũng có chút đồng tình với nữ nhân này.
Nàng ta không ngờ rằng trái tim của Vệ Du Sâm lại vô tình đến mức đó, cả thế thân như Úc Yên mà hắn ta còn không đặt vào mắt, vậy Cừu Trinh thì sao?
Nữ nhân gần như làm đủ chuyện xấu vì hắn ta, rốt cuộc có vị trí thế nào trong lòng hắn ta?
Chuyện tình cảm Mộ Hàm không hiểu, tại sao hắn ta luôn sủng ái tín nhiệm Cừu Trinh, nàng ta cũng không hiểu. Điều duy nhất nàng ta có thể nhìn thấu chính là hắn ta tuyệt đối không có cái gọi là yêu với Cừu Trinh. Thay vì nói là yêu, chi bằng nói là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.
Cũng giống như lời hắn ta nói lúc sắp đi, nàng ta tin giờ phút này Cừu Trinh rối rắm tất nhiên là vì câu nói đó. Thân là thủ hạ đắc lực nhất của Cừu Trinh, nàng ta nên phân tích chuyện này cho Cừu Trinh thế nào đây?
Trong lúc nhất thời Mộ Hàm cũng có chút mờ mịt. Nàng ta nhìn Cừu Trinh, lắc đầu với biên độ nhỏ: “Nương nương, nô tỳ không dám nói bừa.”
Ánh mắt trong vắt của Cừu Trinh nhìn nàng ta, buộc nàng ta phải đối mặt với mình, sau đó nắm thật chặt lấy tay nàng ta.
“Sao nào? Cả ngươi cũng không muốn nói thật với ta sao? Hiện tại bổn cung lệnh ngươi nói cho ta biết, dùng tâm tính người đứng xem nói cho ta biết. Cuối cùng hắn có ý gì? Mộ Hàm, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi giúp ta nhìn rõ hơn được không?”
Cừu Trinh biết toàn bộ hậu cung, có lẽ người duy nhất có thể nói thật với nàng ta chỉ có Mộ Hàm.
“Nương nương đứng lên trước đã, dưới đất lạnh.”
Cừu Trinh được bàn tay của Mộ Hàm đỡ tới một cái ghế đá bên cạnh.
Sau đó Mộ Hàm hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm tuyệt đối, ngước mắt nhìn về phía Cừu Trinh: “Nương nương thật sự muốn nghe nô tỳ nói thật à?”
Cừu Trinh gật đầu, kiên quyết trước nay chưa từng có: “Ngươi nói đi, bổn cung cam đoan sẽ không truy cứu.”
Mộ Hàm suy nghĩ một chút, thở dài một hơi, sau đó mặt mày nghiêm túc nhìn về phía Cừu Trinh: “Nhờ sự tin cậy của nương nương, nô tỳ biết rõ tất cả quá khứ của người, cũng là người duy nhất trừ hoàng thượng ra hiểu người trong hậu cung này. Vì vậy, nương nương hỏi nô tỳ như thế, nô tỳ cũng không dám tùy tiện lừa gạt nương nương. Trên thực tế, nô tỳ cũng thừa biết nương nương đã có suy nghĩ riêng trong lòng, chỉ có điều muốn nghe thử lời nói của người đứng xem là nô tỳ, có phải hay không?”
Cừu Trinh không phủ nhận, chỉ là ánh mắt sâu xa nhìn về phía trước. Mộ Hàm thấy thế cũng nghiêm túc nói tiếp.
“Nương nương, trong mắt nô tỳ, người từ đầu đến cuối hoàng thượng yêu chỉ có tiên hoàng hậu.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Cừu Trinh rõ ràng buồn bã, nhưng dường như không hề bất ngờ. Hiên nhiên nàng ta cũng vô cùng rõ ràng điểm này.
“Cho dù ngài ấy làm nhiều chuyện có lỗi với hoàng hậu nương nương hơn nữa, nhưng trong lòng ngài ấy, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình tiên hoàng hậu.”
Cừu Trinh cười tự giễu, sao nàng ta lại không biết tầm quan trọng của Đỗ Vân Ca trong lòng hắn ta chứ?
“Chính vì mang lòng hổ thẹn với tiên hoàng hậu nên vị trí hoàng hậu luôn treo lơ lửng. Bởi vì ngài ấy luôn cảm thấy không ai có thể thay thế địa vị của nàng trong mắt ngài ấy.”
Cừu Trinh nghe đến đó ánh mắt đột nhiên biến đổi, như một con dao nhìn về phía Mộ Hàm. Mộ Hàm không sợ hãi, mở to đôi mắt trong trẻo, bình tĩnh nhìn thẳng vào Cừu Trinh.
Cừu Trinh bị ánh mắt không có chút tạp chất nào của nàng ta nhìn như vậy lập tức sinh ý thương xót.
Dần dần, hàn quang kia cũng lặng lẽ thu lại, hóa thành cười tự giễu: “Không cần để ý tới ta, ngươi nói tiếp đi.”
“Nô tỳ không nói được thái độ của hoàng thượng với nương nương là thế nào, bất kính mà nói thì, trong mắt nô tỳ, nương nương và chuyện năm đó của hoàng thượng đáng lẽ phải trở thành điểm mấu chốt mà hoàng thượng không muốn bị người khác biết. Theo lý thuyết, sau khi hoàng thượng diệt nhất tộc Đỗ thị, đáng lẽ sẽ không giữ lại tính mạng của nương nương. Dù sao trên người của người cũng nhuộm máu Đỗ gia, bất kể người có thừa nhận hay không, đó là sự thật không thể nghi ngờ.”
Nói đến đây, Mộ Hàm nhìn đôi má hơi trắng bệch của Cừu Trinh, không chút lưu tình chỉ ra.
“Nhưng hoàng thượng chẳng những không qua cầu rút ván mà còn vô cùng sủng ái tín nhiệm nương nương. Trong hậu cung, gần như ngoại trừ vị trí hoàng hậu ra, tất cả đều có thể cho người. Tuy rằng người không phải hoàng hậu, nhưng quyền lực trong tay người gần như giống với hoàng hậu. Trong hậu cung không có bất kỳ nữ nhân nào có thể thay thế địa vị của người. Thậm chí cho dù người xử lý những nữ nhân kia thế nào, hoàng thượng cũng chưa từng có điều gì bất mãn với người…
Nói tới thì trong chuyện đối đãi với Úc Yên này, vốn nô tỳ cho rằng hoàng thượng thật sự bị nàng ta mê hoặc, nhưng không ngờ hoàng thượng lại nhìn rõ hơn ai hết. Nương nương, nô tỳ cảm thấy trong lòng hoàng thượng, so với những nữ nhân các người, ngài ấy vẫn để ý quyền lực và giang sơn trong tay hơn. Bất kể đứa bé kia bây giờ sống hay chết, cũng bất kể Úc Yên là ai, thứ từ đầu tới cuối ngài ấy để ý chỉ có quyền lực trong tay. Dù sao nữ nhân và hài tử, chỉ có làm hoàng đế mới có thể muốn bao nhiêu thì có mấy nhiêu. Ngược lại, vị trí hoàng đế không phải muốn là được, quá trình đoạt đích gian khổ nhường nào?
Ngài ấy đương độ tráng niên, đám hoàng tử công chúa đều còn nhỏ, tương lai còn rất xa xôi, ngài ấy sẽ không lãng phí thời gian ở nữ nhân và hài tử, mà là nhìn chằm chằm vào giang sơn xã tắc. Chỉ cần hậu cung vững vàng tiến lên, không xuất hiện lối rẽ gì lớn, ngài ấy đều có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng tiền triều lại khác. Nương nương cũng thấy đó, Án mạng chữ Đỗ hiện tại đã khiến hoàng thượng mất đi quá nhiều tâm phúc Người cảm thấy so với giang sơn của bản thân, ngài ấy còn để ý tới một nữ nhân sao? Hơn nữa nữ nhân có thể tồn tại và được sủng ái trong hậu cung này, đa phần đều có liên quan với tiền triều.
Bởi vì hoàng thượng muốn dùng người thân của những nữ nhân này thì nhất định phải sủng ái tín nhiệm một nữ nhân nào đó. Nếu như nói người duy nhất khác biệt trong số này, vậy cũng chỉ có một mình nương nương Nhưng cuối cùng sau chuyện này ẩn chứa điều gì, tạm thời nô tỳ không dám nói bừa. Nô tỳ chỉ có thể nói những điều này, nếu nương nương cảm thấy nô tỳ quá lời, xin nương nương ban chết!”
Lời nói của Mộ Hàm khiến Cừu Trinh có chút dở khóc dở cười “Ban chết? Sao bổn cung có thể ban chết cho ngươi được? Ngươi có nói sai cái gì không? Không, ngươi không sai. Bây giờ muốn tìm một người chuyện gì cũng nghĩ cho bổn cung như ngươi, lại chịu nói thật như ngươi, gần như không thể. Bổn cung không ngốc, bổn cung biết tuy rằng ngươi hơi độc miệng, nhưng điểm xuất phát cũng là vì bổn cung. Chỉ nhìn điểm này, bổn cung cũng không có quyền dò hỏi ngươi! Mộ Hàm, bổn cung cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi lần này chân thành nói thật.”
Trên thực tế trong lòng Cừu Trinh cũng nghĩ vậy, chỉ có điều không muốn đối mặt mà thôi. Bây giờ Mộ Hàm chỉ ra trước mặt nàng ta, nàng ta không khỏi tự giễu cong môi.
“Đúng vậy, mấy nữ nhân bọn ta với hoàng thượng chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Đỗ Vân Ca, ha ha, có lẽ Đỗ Vân Ca à nữ nhân duy nhất có thể khiến hắn khắc ghi trong lòng. Nhưng vậy thì sao? Cuối cùng còn không phải đã chết trong tay hắn ư? Cuối cùng hắn đối với nàng ta là yêu hay hận, bổn cung không muốn truy vấn. Bổn cung chỉ biết hoàng thượng không có trái tim, căn bản không có trái tim. Sự tồn tại của bổn cung, ha ha, ngươi không biết là vi cái gì, nhưng trong lòng bổn cung lại vô cùng rõ ràng. Có biết đứng càng cao ngã càng đau không? Từ chỗ Úc Yên, ta gần như thấy được tương lai của mình. Mộ Hàm, có lẽ đây chính là cái gọi là nhân quả báo ứng! Con người, quả nhiên không thể tự đắc quá mức, cũng không thể làm quá nhiều chuyện xấu. Ha ha, ta tin không bao lâu sau sẽ đến lượt Cừu Trinh ta rồi…”
Lời nói của Cừu Trinh khiến Mộ Hàm chấn động trong lòng, bỗng dưng ngước mắt nhìn nàng ta: “Xin nương nương chỉ giáo cho?”
“Chỉ giáo? Đúng như lời ngươi nói, đầu của bổn cung bây giờ chỉ là gác trên cổ mà thôi, chỉ cần Vệ Du Sâm muốn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày rơi xuống.”
Mộ Hàm kinh ngạc vì sự thẳng thắn của Cừu Trinh hôm nay, càng kinh ngạc vì sự tỉnh táo của đầu óc nàng ta. Nhất là lúc nàng ta nói tới sống chết còn có thể bình tĩnh như vậy.
Mộ Hàm không khỏi cảm khái, tình yêu thật sự có thể khiến một người điên cuồng, cũng có thể khiến một người tâm lặng như nước.
Lời nói hôm nay của Vệ Du Sâm quả nhiên đã kích thích Cừu Trinh, nếu không sao nàng ta lại bình tĩnh đối mặt chuyện này như vậy?
“Nương nương, người…” Cừu Trinh đột nhiên đưa tay, ngăn lời hỏi thăm của Mộ Hàm: “Được rồi, bổn cung không sao. Chẳng những không sao mà còn muốn cảm ơn ngươi, giúp cho đầu óc của ta thoáng cái rõ ràng hơn rất nhiều. Trước kia là ta tự mình ngu ngốc, không muốn trực tiếp đối mặt. Bây giờ tốt rồi, trên cơ bản ta có thể rõ ràng giá trị tồn tại của mình. Như vậy cũng tốt, nếu tương lai có một ngày như vậy thật cũng sẽ không thoáng cái bàng hoàng bất lực. Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, bổn cung không muốn nhắc lại. Mộ Hàm, ngươi cũng giữ chuyện này trong bụng tới chết đi!”
“Vâng, nương nương.” Mộ Hàm rũ mắt gật đầu, trong lòng không khỏi thương hại nàng ta.
Hình như Cừu Trinh này còn yêu nam nhân kia hơn tưởng tượng của nàng ta, chỉ có yêu không oán không hối hận mới có thể trả giá không oán không hối hận như hôm nay.
“Vậy nương nương định xử lý Úc Yên kia thế nào?”
Cừu Trinh thoáng cái đã lấy lại vẻ sắc bén diễm lệ áp đảo mọi người ngày xưa: “Nếu nàng ta muốn đứa bé này, vậy hãy để nàng ta sinh. Chỉ khi sinh con rồi mới có ràng buộc. Thông báo xuống, không ai được làm khó nàng ta, từ hôm nay trở đi, Úc Yên này do bổn cung bảo vệ.”
Mộ Hàm không bất ngờ về quyết định của Cừu Trinh, lập tức hiểu rõ gật đầu: “Vâng, chắc chắn nô tỳ sẽ căn dặn xuống dưới.”
Cừu Trinh xoa mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi gật đầu: “Bổn cung mệt rồi, đỡ bổn cung ra sau nghỉ ngơi.”
Sau khi thu xếp cho Cừu Trinh xong, Mộ Hàm liền truyền đạt ý của nàng ta cho tất cả phi tần trong hậu cung, đồng thời gián tiếp thông báo đây chính là ý của hoàng thượng. Tin rằng có hoàng thượng, còn có nhiều người đồng thời theo dõi như vậy, tất nhiên sẽ không có ai ngu ngốc đâm đầu vào họng súng.
Sau khi Úc Yên biết Cừu Trinh vì mình mà còn phái người chạy tới từng cung thông báo chuyện này, trong lòng rất cảm động. Vốn nàng ta định đến Vĩnh Ninh cung thăm hỏi Cừu Trinh, thể hiện lòng biết ơn của mình nhưng bị Mộ Hàm ngăn cản.
“Mỹ nhân đang có thai, đừng nên để bản thân bôn ba mệt nhọc. Người cứ yên tâm, có nương nương bọn nô tỳ, chắc chắn tiểu hoàng tử sẽ bình an chào đời, mong rằng mỹ nhân chú ý giữ gìn sức khỏe hơn, cáo từ.”
Sau khi Mộ Hàm rời khỏi, nụ mặt vô cùng khách sáo trên mặt Úc Yên thoáng cái đã cứng lại bên môi.
Nàng ta gần như nhìn về phía Đông Nhi bên cạnh theo bản năng: “Ngươi nói xem, rốt cuộc bọn họ có ý gì?”
Đông Nhi lành lạnh nhìn nàng ta: “Ngươi còn không nhìn ra sao? Chính là ý ngoài mặt, đứa bé này của ngươi, Trân phi nương nương tự mình ra mặt đảm bảo, còn cảnh cáo tất cả cung phi, hoàng thượng có thể không bết sao? Nói không chừng đây chính là ý của hoàng thượng, có thể thấy hoàng thượng hiểu rõ sự tàn nhẫn của hậu cung, đặc biệt muốn bảo vệ đứa bé này. Đã có Trân phi nương nương và hoàng thượng, đứa bé này của ngươi, tám chín phần mười là có thể giữ được rồi. Như vậy tiếp theo chuyện duy nhất ngươi có thể làm chính là dưỡng thai thật tốt.”
Úc Yên khẽ nhíu mày, xoa cái bụng còn chưa to ra của mình, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu: “Thật sự chỉ như vậy ư? Tại sao trong lòng ta lại cảm thấy hỗn loạn như vậy?”