Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 376-380
Chương 376: Rối loạn đa nhân cách
Cũng may lúc đi tắm bọn họ đã che chắn thức hải, nếu không để con xích liên xà kia biết nàng đang nói móc nó, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu rắc rối nữa!
“Ta nói này, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, tỷ còn nhắc tới hả? Con rắn kia thì sao, ta thấy rất tốt mà, mấu chốt là thực lực cường đại. Ta đã có một con rồng rồi, sao lại giành với tỷ nữa chứ?”
Nhắc tới chuyện này Công Tử Diễn liền tức giận, “Muội có rồng thì hay lắm hả? Còn rồng lớn rồng nhỏ cái gì? Rắn chính là rắn, cho dù có bay lên trời cũng không phải là rồng, sớm biết trong rừng hắc ám có ngân long thì ta đã đi từ lâu rồi, sao lại đến lượt muội chứ? Lớn nhỏ có thứ tự đã nói đâu?”
“Tỷ, tỷ chỉ ra đời sớm hơn ta một khắc đồng hồ thôi, ta gọi tỷ là tỷ tỷ là vì ta tôn trọng tỷ!”
“Hừ, muội gọi ta là tỷ tỷ là vì lúc muội vơ vét tài sản của ta có thể có thêm lý do!”
(⊙﹏⊙) đổ mồ hôi
“Tỷ, ta không có hung tàn như tỷ nói được chưa?”
“Muội có đó, sao lại không có? Nếu không phải có các ca ca ở trước chống đỡ, muội, muội còn không bắt nạt ta tới chết à?”
Nói xong, nàng ấy liền lộ vẻ mặt khóc không ra nước mắt, khiến Linh Diên càng cảm thấy bản sắc nữ hán tử của mình lộ rõ không thể nghi ngờ.
Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là tỷ tỷ ruột đấy, tỷ tỷ ruột còn nói nàng như vậy, có còn thiên lý hay không? Nàng ấy thật sự là…
Nói tới thì, điêu ngoa tùy hứng đã nói đâu? Đây là Hoa Nhan hả? Sao thoáng cái lại thay đổi nhiều như vậy?
Khoan đã, chẳng lẽ tính cách của tỷ tỷ có thay đổi lớn như vậy là vì Ngọc Ngân kia?
Hoa Nhan chính là hoàng hậu của Ngọc Ngân mà!
“Bốp” một tiếng, Linh Diên muộn màng vỗ trán mình, sau đó thần bí nhìn chằm chằm tỷ tỷ của mình, cho đến khi người nào đó cả người ớn lạnh.
“Muội, muội lại nảy ra chủ ý xấu xa gì nữa? Ta nói cho muội biết, chỗ ta đã không còn thứ gì để muội vơ vét nữa rồi, Bất Dạ thành cũng đã chia cho muội một nửa, muội còn muốn thế nào nữa!”
Trời ạ, chẳng lẽ kiếp trước nàng ấy làm quá nhiều “chuyện xấu” nên kiếp này ông trời phái một tiểu sát tinh tới xử lý nàng ấy ư?
Muốn khóc quá làm sao đây?
Hu hu hu ~~~
“Tỷ, đột nhiên ta có một ý nghĩ, tỷ có muốn nghe thử hay không?”
Công Tử Diễn bị nụ cười của Linh Diên làm cho có chút sởn gai ốc: “Ý, ý nghĩ gì? Ta nói cho muội biết, muội không được bắt nạt ta, muội mà còn bắt nạt ta nữa thì ta sẽ, ta sẽ…”
“Tìm Ngọc Ngân?”
“Cái gì?”
Công Tử Diễn hơi sửng sốt, “Ngọc Ngân? Hoàng đế nước Yến? Sao ta phải tìm hắn?”
Linh Diên bỗng trừng mắt, “Tỷ là hoàng hậu của hắn, tỷ nói xem sao tỷ phải đi tìm hắn?”
“Muội nói, ta là hoàng hậu của hắn? Đây, đây là sự thật hả?”
“Đương nhiên là sự thật, ba năm trước hắn đã chiêu cáo thiên hạ rồi. Tỷ chính là hoàng hậu đầu tiên từ trước tới nay chỉ nghe thấy tên không nhìn thấy người, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại cảm thấy hình như tỷ không nhớ hắn?”
Công Tử Diễn nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu. “Sao cả muội cũng nói như vậy. Hôm nay tên kia còn quấn lấy ta, nói ta là hoàng hậu của hắn, bị ta mắng cho một trận, không ngờ rằng cả muội cũng nói vậy. Chẳng lẽ ta thật sự là hoàng hậu của hắn?”
Linh Diên kinh ngạc trừng mắt: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ mất trí nhớ?”
Công Tử Diễn xoa huyệt thái dương, hơi lắc đầu, “Ta không biết, nếu như muội nói là mất trí nhớ, sao ta chỉ quên mỗi hắn? Ta có thể nhớ rõ mấy năm trước chúng ta đã gặp nhau thế nào, không thể nào chỉ quên mỗi hắn được đúng không?”
“Vậy nếu trước đó tỷ cũng đã quên hắn thì sao?”
Nàng vừa nói vậy, sắc mặt Công Tử Diễn chợt trắng bệch, Linh Diên thấy thế lập tức ngồi thẳng dậy, “Có phải tỷ tỷ nhớ đến chuyện gì không?”
Ánh mắt trong veo của Công Tử Diễn nhìn thẳng vào Linh Diên, hồi lâu sau mới lắc đầu: “Không, cho dù có dính dáng thì sao? Hoa Nhan là Hoa Nhan, Công Tử Diễn là Công Tử Diễn. Lúc ta là Hoa Nhan là thần thâu, lúc là Công Tử Diễn, bây giờ là chính ta.”
Linh Diên nghe nàng ấy nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Đệch, tỷ, không phải tỷ rối loạn đa nhân cách như trong truyền thuyết chứ? Đồng thời có hai tính cách?”
Từ trước tới nay nàng chỉ thấy Công Tử Diễn, chưa bao giờ thấy Hoa Nhan, vì vậy nàng căn bản không biết Hoa Nhan có tính cách thế nào, dung mạo thế nào.
Lúc trước nghe ca ca nói trước kia tỷ tỷ rất tùy hứng, rất điêu ngoa, chẳng lẽ người huynh ấy nói là Hoa Nhan?
Nàng còn nhớ trong phim ảnh ở thời hiện đại có những người như vậy, thí dụ như sau khi tháo mắt kính, thí dụ như sau khi cầm thứ gì đó sẽ trở nên rất khác với lúc trước. Chẳng lẽ, tỷ tỷ nhà bọn họ cũng như vậy?
Nghĩ tới đây, Linh Diên vô cùng kích động, “Tỷ, tỷ mau ngẫm lại đi, tỷ biến thành Hoa Nhan thế nào? Bây giờ tỷ biến thành Hoa Nhan cho ta xem thử được không, để ta xem cuối cùng tỷ có gì khác biệt. Ha ha, chứng rối loạn đa nhân cách à, trước kia ta chỉ nhìn thấy trong tivi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thấy ngoài đời thật rồi. Mau, mau cho ta xem thử!”
Công Tử Diễn thấy Linh Diên kích động tới mức đó, đầu tiên là khóe mắt không ngừng giật giật, sau đó mới đập lên vai nàng một cái.
“Muội tránh ra đi, đừng táy máy tay chân, ra cái gì hả? Muội cho rằng ta là thủy thủ Mặt Trăng à? Nói biến thân là biến thân sao?”
Hoa Nhan thế nào, làm sao nàng ấy biết được? Đã bao lâu nàng ấy chưa nghe nói đến cái tên này rồi.
“Vậy lúc tỷ là Hoa Nhan có bộ dạng thế này hả?”
Công Tử Diễn sờ lên mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không nhớ rõ, chắc là không phải đâu. Dù sao gương mặt này quá rêu rao. Bây giờ ta nhìn muội giống như soi gương vậy, trên người hai chúng ta cũng không có dấu hiệu gì rõ ràng. Muội nói xem, cuối cùng ca ca làm sao phân biệt chúng ta?”
Linh Diên thất vọng đảo mắt, “Ta cũng muốn biết đây.”
Nếu có thể biết được Mặc Ngân phân phân biệt bọn họ thế nào, mấy năm qua đã không chịu tội nhiều như vậy.
“Xem ra Ngọc Ngân kia nhất định đã làm chuyện có lỗi với tỷ, nếu không sao tỷ lại bỏ hắn mà đi?”
Công Tử Diễn nhìn Linh Diên nói y như thật, không chút hứng thú khoát tay, “Chúng ta quản hắn làm gì?”
“Không phải đâu tỷ, tỷ đừng quên Hoa Nhan cũng là tỷ. Nói cách khách, Công Tử Diễn tỷ cũng là hoàng hậu của người ta, đây là sự thật không thể che giấu.”
“Vậy muội muốn thế nào?” Công Tử Diễn nhíu mày, làm sao mới có thể thoát khỏi người này đây?
Linh Diên đột nhiên nở nụ cười như hồ ly: “Nếu không, chúng ta chơi một trò chơi đi?”
Công Tử Diễn không có hứng thú gì nhếch miệng, “Khó khăn lắm mới nghỉ ngơi một lần, còn chơi trò chơi hả? Xì, ta không có hứng thú, muốn chơi muội tự chơi đi.”
“Trò chơi này tự chơi không được, tỷ tỷ phải phối hợp mới được. Chẳng lẽ tỷ không muốn giải trừ hôn ước của mình, khiến bản thân tự do hả?”
Công Tử Diễn nghiêng đầu nhìn nàng, “Muội muốn làm gì?”
Linh Diên lập tức hưng phấn ghé vào tai nàng, bô bô nói một tràng, sao đó Công Tử Diễn mang vẻ mặt nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác: “Chuyện này, làm được hả?”
“Sao lại không được?”
“Vậy nếu bị phát hiện thì sao?”
Linh Diên phì cười một tiếng, “Ngoại trừ ca ca, còn ai biết chúng ta là song sinh không?”
“Rất nhiều người biết, nghĩa phụ Hoa Nghiêu, Điêu Di, sư phó…”
“Được được được, ý ta là ngoại trừ những người này ra, đại lục Tứ Phương còn ai biết không?”
“Vậy thì không.”
“Thế không phải được rồi hả? Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi, chi bằng ra ngoài chơi một chút, sẵn tiện chém giết tang thi. Cho dù ca ca biết cũng sẽ không cho là chúng ta không làm chuyện đàng hoàng đúng không?”
Công Tử Diễn bị Linh Diên thuyết phục, bế quan tu luyện ba năm gần như khiến bọn họ bị giày vò tới không còn hình người. Nếu bây giờ có thể nhân cơ hội này thư giãn thật tốt, quả thực rất hấp dẫn!
“Nhưng lỡ như bị phát hiện, chẳng phải là…”
“Đây mới là chỗ thú vị, tỷ nghĩ xem, chúng ta rời khỏi đại lục Tứ Phương cũng ba năm rồi đúng không? Nhất định tính tình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bọn họ có thể nhận ra mới là lạ đó!”
Công Tử Diễn liên tục nuốt nước miếng, “Vệ Giới kia, nghe nói rất khó dây vào. Muội nói xem nếu hắn phát hiện bất thường có một đao chém ta hay không?”
Nụ cười trên mặt Linh Diên thoáng cái cứng đờ, nàng tức giận trừng Công Tử Diễn, “Tỷ, tỷ nhìn mình kìa, nào còn quyết đoán của thiếu chủ Công Tử Diễn Bất Dạ thành nữa? Sao ta lại cảm thấy mấy năm qua đã khiến tính tình của tỷ bị mài sạch thế? Không thể như vậy được, tuy rằng nữ hài tử nho nhã một chút không có gì sai, nhưng, nhưng cũng không thể điềm đạm quá được!”
Dứt lời, nàng không khỏi nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng ấy trong chốc lát, trong lòng suy đoán, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự rối loạn đa nhân cách?
Lúc là Hoa Nhan thì chỉ có một dáng vẻ, nhưng khi Công Tử Diễn mặc đồ nam với đồ nữ thì lại là hai dáng vẻ khác nhau.
Đế chứng minh suy đoán của mình, hôm sau Linh Diên đích thân tìm bát đại hộ pháp để tìm hiểu tình huống, đồng thời hỏi thăm tung tích Hoa Nghiêu. Nghe nói ít ngày nữa hắn sẽ đến Bất Dạ thành, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, người hiểu Công Tử Diễn và Hoa Nhan nhất chính là vị Hoa thúc thúc này.
Bây giờ bọn họ căn bản không biết hiện tại ở đại lục Tứ Phương, vì uy thế đánh bại một đống kẻ địch trong một lần của mình đã dấy lên làn sóng nghi ngờ thế nào.
Các tổ chức khắp nơi đều đang nghe ngóng thân phận thật của hai vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống này, đáng tiếc ngoại trừ bức họa che mặt của hai người ra thì không còn manh mối gì khác để tìm kiếm.
Chương 377: Hoa Nghiêu lên sân khấu
Người khác không tra được, không có nghĩa là Vệ Giới cũng không tra được.
Khi hắn dẹp đường hồi phủ, chuẩn bị phái người đi điều tra Linh Diên thì nhìn thấy một nữ tử phía đối diện đi tới, lông mày thoáng cái nhíu lại.
“Thiếp thân bái kiến vương gia.”
Người tới mày như liễu, trong mắt chứa làn thu thủy, mũi cao môi hồng, búi tóc đen cao ngất như mây, một thân váy trắng càng khiến nàng ta phiêu dật như tiên.
Hạ Vân Hà có đẹp không?
Đẹp, cho dù là người soi mói như Vệ Giới cũng không tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Nhưng vậy thì sao?
Không thích chính là không thích, huống chi nữ nhân này còn là Vệ Du Sâm cứng rắn nhét tới.
Hôm nay Vệ Du Sâm đã sớm hóa thành bột phấn, người hắn ta lưu lại cũng đã đến lúc xử lý.
Trong ba năm qua, không phải không có người muốn nhét nữ nhân cho hắn, tuy nhiên đều bị hắn dùng đủ mọi lý do đuổi đi. Cuối cùng thật sự là quá cần cù nhét nên ép hắn buộc phải ra lệnh, nếu ai còn nhét nữ nhân cho hắn nữa, hắn sẽ giết cả nhà kẻ đó. Đến thế thì cuối cùng chuyện này cũng ngừng lại. Nhưng như vậy không có nghĩa là chấm dứt, người bên ngoài không nhét vào được, nhưng người bên trong dù sao cũng nên sủng hạnh đúng không?
Người cũng đã bị hắn lấy rồi, Phượng vương phi cũng đã đi rồi, hắn đường đường là nhiếp chính vương cũng không thể làm hòa thượng cả đời đúng không?
Lý ma ma đến Phượng vương phủ cũng không phải tới chơi, dù sao cũng phải tìm vài chuyện để làm đúng không?
Mặc dù tiểu Phượng vương phi chết bà cũng rất lấy làm tiếc, nhưng điều đó cũng không thể ảnh hưởng tới việc vương gia nối dõi tông đường mà nhỉ?
Đã ba năm rồi, cho dù là chịu tang thì coi như cũng đủ rồi. Huống chi hắn đường đường là nhiếp chính vương, căn bản không cần chịu tang cho vương phi của mình. Thậm chí vương phi còn chưa hạ táng thì càng không cần. Thế nên dưới sự khuyến khích của Lý ma ma, Hạ Vân Hà buộc phải ra ngoài đón Vệ Giới hồi phủ. Bởi vì Lý ma ma thần thông quản đại đã thăm dò được, nhiếp chính vương điện hạ từ trước đến nay chẳng thèm ngó tới nữ nhân, vậy mà trên chiến trường lại dây dưa với một nữ tử áo đen từ trên trời giáng xuống, chuyện này không phải quá khó tin ư?
Tuy rằng bà không phản đối Vệ Giới tìm nữ nhân, nhưng ở nhà có một vị trắc phi đẹp như hoa thế này lại không cần, cố tình còn muốn lên chiến trường tìm nữ nhân không rõ thân thế, có phải là kỳ quái quá rồi không?
Mấy năm nay bà oán trách Hạ Vân Hà không ít, nói nàng ta không có sức hấp dẫn, nói nàng ta không biết chủ động. Nhưng Hạ Vân Hà trừ rơi nước mắt vẫn là rơi nước mắt.
Ba năm trước, sau khi nàng ta biết đệ đệ mình chết trong lần cung biến kia. Thậm chí tử trạng còn đặc biệt thê thảm, còn bị Vệ Du Sâm lợi dụng phái tới Long đế quốc, lại bị Long Khôn lợi dụng ngược lại thành độc nhân, trở về gieo họa cho những người khỏe mạnh là bọn họ thì không còn hứng thú nổi với bất cứ chuyện gì nữa.
Trên thế giới này, đệ đệ là người thân duy nhất của nàng ta, bây giờ hắn ta đã chết, mặc dù hôm nay nàng ta là trắc phi độc nhất vô nhị của nhiếp chính vương, mang vinh hạnh đặc biệt vô thượng, nhưng như vậy thì sao?
Vệ Giới không thích nàng ta, thậm chí cả liếc cũng không thèm liếc chớ nói chi là sủng hạnh các kiểu. Mấy năm nay nàng ta ở trong vương phủ tuy rằng không lo ăn uống, nhưng lòng nàng ta lại càng ngày càng trống rỗng, càng ngày càng áp lực. Thậm chí nàng ta còn nghĩ, đời này cứ bình lặng vô lo như vậy mà sống cũng không có gì không tốt. Nhưng Lý má ma lại ép nàng ta tích cực chủ động tìm vương gia. Nàng ta phiền muộn không thôi, rồi lại không làm trái được, bởi vì trong vương phủ này, Lý ma ma có quyền lên tiếng tuyệt đối. Nếu đắc tội bà, chỉ sợ cuộc sống của nàng ta sẽ càng khó khăn.
Nàng ta không muốn rời khỏi, bên ngoài là thế giới tràn đầy tang thi, một nữ tử yếu ớt như nàng ta có thể đi đâu?
Rơi vào đường cùng, nàng ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Thế nên nàng ta đã đến, thậm chí lấy ra thành ý lớn nhất của bản thân, thận trọng đứng đây nghênh đón Vệ Giới. Nàng ta biết, chắc chắn mình sẽ bị xem nhẹ triệt để, như vậy nàng ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nàng ta đã cố gắng hết sức, chắc có lẽ ma ma sẽ không nói gì nữa nhỉ?
Nhưng khiến nàng ta hoàn toàn không ngờ là, Vệ Giới vậy mà ngừng lại, thậm chí còn đi về phía nàng ta.
Hạ Vân Hà kinh ngạc, nàng ta trơ mắt nhìn Vệ Giới dò xét mình, kinh hồn bạt vía run rẩy giọng nói, “Vương, vương gia?”
“Hạ Vân Hà?”
“Vâng, thiếp thân chính là…”
“Ngươi tới vương phủ bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm vương gia, bảy tuổi vào phủ, đến nay, đã, mười hai năm rồi.”
“Mười hai năm? Vậy đúng là đã rất lâu rồi. Hạ Tố Quang chết thế nào, ngươi biết chứ?”
“Biết, biết ạ. Tố Quang nó, nhất định không phải nó cố ý, vương gia…”
“Người cũng đã chết rồi, bổn vương không muốn truy cứu nữa. Chẳng qua khi đó tại sao các ngươi vào phủ, chắc là trong lòng hai tỷ đệ các ngươi vô cùng rõ ràng. Sở dĩ bổn vương để bọn ngươi ở đây cũng là thấy hắn là một nhân tài đáng bồi dưỡng, mà ngươi cũng rất tự biết thân biết phận, không mơ mộng hão huyền những thứ không nên. Chỉ tiếc, chung quy hắn vẫn bị ngoại lực ảnh hướng, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy. Về phần ngươi, hoàn toàn là Hạ Tố Quang mê hoặc Vệ Du Sâm nhét tới. Đương nhiên, có lẽ hắn ta còn muốn lợi dụng ngươi làm gì đó, chỉ tiếc hắn ta không có cơ hội này. Một hai người này bây giờ đều đã chết, như vậy ngươi…”
“Vương gia, thiếp thân, thiếp thân…” Hạ Vân Hà nghe đến đây, nào còn không hiểu được nữa?
Nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống, kích động lệ rơi đầy mặt, run lẩy bẩy.
“Được rồi, bây giờ bên ngoài loạn lạc, bổn vương cũng không phải người vô tình, sẽ không đuổi ngươi đi. Nhưng hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ thân phận của mình, nếu hiểu được điểm này, bổn vương có thể bảo vệ ngươi tuổi già không lo, đợi tìm được cơ hội thích hợp sẽ thả ngươi đi.”
“Thiếp thân, không, nô tỳ hiểu rồi, nhất định nô tỳ sẽ không để vương gia thất vọng.”
“Hiểu là tốt, vương phi sắp trở về rồi, ngươi rảnh rỗi thì nên ở trong viện của mình đừng ra ngoài.”
…
Cho đến khi bước chân của Vệ Giới đi xa, Hạ Vân Hà mới nơm nớp lo sợ đứng dậy. Nàng ta nhìn bóng lưng khuất dần của hắn, nước mắt bất giác làm tầm mắt mơ hồ.
Hắn biết, hắn vậy mà biết tất cả?
Năm đó nàng ta chưa từng cứu hắn, nàng ta không phải ân nhân cứu mạng của hắn. Tính ra thì nàng ta nhiều nhất chỉ kéo hắn từ vùng hoang vu về nhà của mình. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn chứa chấp hai tỷ đệ bọn họ.
Vốn dĩ hai tỷ đệ bọn họ có một tiền đồ tươi sáng, nhưng Tố Quang hắn ta, hắn ta lại không biết đủ, thậm chí còn ỷ vào những thứ đó phản bội hắn.
Ha ha, Hạ Vân Hà nghĩ tới cái chết của Hạ Tố Quang, trong lòng cay đắng đau đớn, nhưng nhiều hơn là hối hận.
Nếu lúc trước bọn họ có cốt khí một chút, sống bằng sức mình, rời xa thị phi, vậy có phải kết quả hiện tại sẽ khá hơn một chút không?
Đáng tiếc không có nếu như, cũng không có đường quay về nữa.
Hạ Vân Hà ngơ ngác xoay người, trở về viện mình như một u hồn, hoàn toàn không ý thức được trọng điểm trong câu nói vừa nãy của Vệ Giới là gì.
Nàng ta không nghe thấy, nhưng không có nghĩa là người bên cạnh không nghe thấy, nhất là Đỗ Quyên lại càng kích động kéo ống tay áo của Hạ Vân Hà.
“Trắc phi nương nương, vừa rồi chẳng lẽ người không nghe vương gia nói gì ư?”
“Vương gia nói gì, ta rõ ràng hơn ngươi. Ngươi không cần phải lặp lại lần nữa.”
“Không, trắc phi nương nương, nô tỳ không có ý đó. Ý nô tỳ là vừa rồi vương gia ngài ấy nói, nói vương phi của chúng ta, sắp, sắp trở về rồi.”
Trong hai con ngươi vô thần của Hạ Vân Hà đột nhiên sáng người, nàng ta phắt cái xoay người lại, chợt giữ chặt vai Đỗ Quyên: “Ngươi, ngươi nói gì?”
Đỗ Quyên bị động tác của nàng ta dọa, do dự một chút mới cẩn thận nói: “Vừa rồi vương gia nói, vương phi nàng, nàng sắp trở về rồi.”
Hạ Vân Hà chợt trừng to mắt: “Vương, vương phi? Sao, sao có thể như vậy được? Vương phi nàng, không phải nàng đã…”
Không, không đúng, năm đó thi thể của vương phi bị cướp đi, mặt dù thánh chỉ đã hạ nhưng nàng không hạ táng, hơn nữa vương gia cũng chưa từng thừa nhận nàng đã chết. Vì vậy Phượng vương phi, không, bây giờ hẳn là nhiếp chính vương phi, tất cả vẫn giữ nguyên. Nhưng hiện tại vương gia nói gì? Vương phi không chết? Sắp trở về rồi hả?
Chuyện, chuyện này sao có thể? Sao có thể chứ?
Ba ngày sau, Bất Dạ thành nghênh đón một vị khách tôn quý, người này không phải ai khác, chính là nghĩa phụ của Công Tử Diễn, thành chủ đại nhân của Bất Dạ thành —— Hoa Nghiêu.
Làm một tuyệt đỉnh thần thâu vang danh Tứ Phương, vang vọng Long đế quốc, Linh Diên đã sớm vô cùng hiếu kỳ về hắn. Chỉ có điều mấy năm nay hai người bọn họ luôn ở trong cấm địa, không có thời gian, cũng không có quyền đi gặp bất kỳ ai. Vì vậy hiểu biết của nàng về Hoa Nghiêu gần như chỉ ở mặt ngoài. Cũng may hiện tại rốt cuộc bọn họ cũng đã rời khỏi cấm địa đáng sợ kia, có thể quang minh chính đại hít thở không khí tự do.
Vốn Linh Diên cho rằng Hoa Nghiêu hẳn là một nam nhân trung niên thành thục trầm ổn, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng xuất hiện trong tầm mắt nàng lại là một đại thúc ngũ quan thâm thúy tuấn lãng. Chỉ nhìn từ bề ngoài, căn bản không hơn ba mươi tuổi. Nàng lập tức hoài nghi nhìn về phía Công Tử Diễn cũng khiếp sợ bên cạnh.
“Tỷ, đây không phải là nghĩa phụ của tỷ ư? Sao nhìn dáng vẻ của tỷ giống như cũng không biết vậy? Không phải tỷ thật sự mất trí nhớ chứ?”
Công Tử Diễn lắc đầu, “Không, không phải nói cho muội biết rồi sao, ta không mất trí nhớ. Tuy rằng người trước mặt rất giống nghĩa phụ, nhưng khí chất lại khác biệt rất nhiều?”
Chương 378: Long thần đỉnh
Hoa Nghiêu trong trí nhớ của nàng ấy từ trước đến nay đều rượu không rời tay, vẻ mặt chán chường, nhìn qua rất lôi thôi, tang thương. Thế nhưng vị đại thúc anh tuấn trước mắt thật sự có thể đánh đồng với Hoa Nghiêu trong trí nhớ ư?
Lúc bộ dạng ngơ ngác y như nhau của hai tỷ muội rơi vào mắt Hoa Nghiêu, trong hắn bất giác dâng trào tình cảm cưng chiều ấm áp, khóe môi cũng cong lên thành đột cong 45 độ hoàn mỹ.
Đây chính là dung mạo thật của hài tử nhà bọn họ sao?
Khi Hoa Nghiêu nóng lòng nhìn về phía gương mặt của hai người, sâu trong con ngươi không khỏi run lên dữ dội.
Giống, quá giống, sao có thể giống như vậy?
Thảo nào bọn họ phải tốn nhiều công sức đưa hai đứa bé này đi như vậy. Nếu là ở đế quốc, chỉ sợ sớm đã…
Lúc Hoa Nghiêu mặt mày kích động nhìn hai tỷ muội, hai tỷ muội cũng đang quan sát hắn…
Gạt đi hình tượng từng ăn sâu vào lòng người của Hoa Nghiêu, hôm nay hiện ra trước mặt bọn họ nghiễm nhiên là một vị đại thúc trong anh tuấn lại có thêm chút cương quyết cuồng dã. Hắn mặc trường bào màu xanh đậm, dáng người cao to đứng đó, tập trung nhìn bọn họ.
Bộ dạng chăm chú của hắn cũng khiến Công Tử Diễn bất tri bất giác lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, bất kể nàng ấy là Hoa Nhan hay Công Tử Diễn, từ khi sinh ra đến mười hai tuổi dung mạo đều được xử lý cẩn thận .Vì vậy tuy rằng Hoa Nghiêu tiếp xúc với nàng ấy nhiều nhất cũng chưa từng thấy dung mạo thật của nàng ấy. Hôm nay nàng ấy và Linh Diên vẫn tự tin xuất hiện một đen một trắng, mang gương mặt căng tràn sức sống, cho dù mặc váy áo đơn giản nhất cũng thể hiện ra sức hấp dẫn tuyệt vời khiến người ta liếc mắt là chìm sâu vào đó.
Đẹp không?
Đẹp!
Nhưng vẻ đẹp của bọn họ lại khiến người ta không thể tìm đủ từ ngữ để hình dung. Đặc biệt là khi mặt trời từ từ mọc, hai thiếu nữ đứng dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ hạ phàm, trong sương mù có vẻ hơi mát lạnh, bước trên con đường đầy nắng vàng, quanh người tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến người ta nhìn mà theo bản năng quên thở, mê đắm.
Sáu mắt giao nhau, mọi người đều thấy được xa lạ và chờ mong trong mắt đối phương.
Hoa Nghiêu cười khẽ, mặt mày lập tức sáng lên: “Để ta đoán xem, áo trắng là Diễn Nhi, áo đen là Diên Nhi đúng không?”
Hai thiếu nữ nghe thấy giọng nói trầm thấp làm say lòng người như cello đều khẽ giật mình.
Hai người đều nghe thấy tám phần cưng chiều và hai phần kích động chứa trong giọng nói của hắn, dịu dàng như nước, khiến lòng người ấm áp.
Cuối cùng cảm xúc của Công Tử Diễn đã có chút dao động, nàng ấy nhìn hắn, ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Hoa Nghiêu như một chú thỏ con đáng yêu, vươn hai tay ra ôm chặt lấy hắn, thân mật cọ cọ trước ngực hắn, bộ dạng đó cực kỳ giống tiểu nữ oa tìm phụ thân làm nũng.
“Nghĩa phụ, con rất nhớ ngài.”
Tuy rằng những lời này đơn giản và nhẹ nhàng nhưng lại khiến Hoa Nghiêu cảm động đến mức suýt chút rơi lệ. Hắn ôm chặt lấy cơ thể dường như càng mảnh mai gầy yếu hơn ba năm trước của nữ hài nhi, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy.
“Nha đầu ngốc, nghĩa phụ cũng rất nhớ con, nếu không sao lại lập tức chạy đến đây chứ? Con ngoan, mau để nghĩa phụ xem xem, ba năm không gặp, nghĩa phụ đã sắp không nhận ra con rồi.”
Hoa Nghiêu nhẹ nhàng đẩy Công Tử Diễn ra, sau đó chăm chú nhìn nàng ấy, vẻ mặt đau lòng véo đôi má gần như không có thịt của nàng ấy, “Nhan Nhi của ta gầy đi rồi, con ngoan, ba năm nay con chịu khổ rồi.”
“Không khổ, không khổ chút nào. Nghĩa phụ, không có ngài ở bên cạnh Diễn Nhi, Diễn Nhi cảm thấy rất cô đơn, không có cảm giác an toàn.”
Linh Diên nhìn cảnh tượng ấm áp này, muốn nói trong lòng không có gánh nặng là chuyện không thể nào.
Từ nhỏ nàng đã trải qua cuộc sống mà không phải hài tử bình thường có thể chịu đựng được. Nhìn lại mười hai năm đến dị giới của nàng, dường như trừ khổ ra chính là đắng chát, cho dù có ngọt cũng là cảm giác như phù dung sớm nở tối tàn.
Tuy rằng đến giờ nàng vẫn không hiểu, người một nhà đang yên đang lành sao phải chia xa, sao phải sống đầu đường xó chợ như vậy. Nhưng nàng cũng biết không có người mẹ nào cũng muốn tách khỏi con của mình, ngay cả đôi nữ nhi sinh đôi của mình cũng lựa chọn phương thức khác nhau để thu xếp. Tạm thời không nhắc tới trong chuyện này cất giấu bao nhiêu bí mật, nhưng Linh Diên từ nhỏ đã không được cảm nhận tình cảm cha mẹ thấy cảnh tượng như vậy, mũi không hiểu sao cay cay, nước mắt muốn không kìm được tràn mi.
Mặc dù kiếp trước không phải nàng không có tình cảm của cha mẹ, nhưng kiếp trước đã cách nàng mười hai năm, thậm chí là xa xôi hơn. Nàng chỉ nhớ vào lúc mình còn rất nhỏ đã buộc phải tự lập, thế nên cho dù đến dị giới, trở lại làm trẻ con cũng chưa từng chân chính muốn làm trẻ con một lần. Những chuyện khi còn là trẻ con nên làm, nàng chưa từng làm chuyện nào.
Nàng cũng muốn nằm trên đầu gối phụ thân làm nũng, nàng cũng muốn kéo tay áo của mẫu thân khóc lóc cáo trạng, nàng cũng muốn cưỡi trên cổ ca ca, túm tóc của hắn, chọc hắn nổi giận… Nhưng sự thật lại tàn khốc, từ khi nàng xuyên qua, đối mặt chính là môi trường sống khắc nghiệt.
Nàng không ngừng cố gắng, không ngừng nghiêm khắc với bản thân mới có bản thân hôm nay. Cho dù tuổi thơ của nàng chưa từng vui vẻ, nhưng bên cạnh nàng cũng không thiếu người quan tâm và yêu thương. Có điều thân phận của những người đó lại không thể khiến nàng giống như Công Tử Diễn, quên đi tất cả tư thái mà làm nũng, cầu quan tâm. Thế nên có khoảnh khắc sâu trong lòng nàng dường như vô cùng khát vọng sự quan tâm như vậy. Nhưng rồi nàng lại tỉnh táo hiểu rõ, đó là hạnh phúc thuộc về tỷ tỷ, không phải nàng.
Suy nghĩ quay trở lại, Linh Diên đã thu hồi cô đơn trong mắt, lúc ngước mắt lên là ý cười kiên cường.
“Tỷ tỷ, xấu hổ xấu hổ, coi chừng bị thuộc hạ của tỷ nhìn thấy, thật là mất mặt!”
“Nha đầu chết tiệt nhà muội, muội còn nói ta nữa, chờ tương lai muội gặp phụ thân, để coi muội có khóc hay không, hừ!”
Linh Diên lập tức tò mò nhìn nàng ấy, “Tỷ tỷ gặp phụ thân rồi sao?”
Công Tử Diễn nghe vậy khẽ giật mình, sau đó vẻ mặt mất mát lắc đầu, “Chưa, đừng nói gặp, ngay cả ông ấy là ai ta cũng không biết.”
Hai tỷ muội nghĩ tới đây, bất giác nhìn về phía Hoa Nghiêu.
Hoa Nghiêu tự nhiên cảm giác được mong đợi của bọn họ, tuy rằng hắn vô cùng không muốn làm bọn họ thất vọng, nhưng có một số việc hắn lại không thể, cũng không thể nói sớm cho bọn họ biết.
Hắn chỉ có thể bước tới bên hai thiếu nữ, nhẹ nhàng xoa đầu bọn họ, “Bọn nhỏ, ta thật xin lỗi, có một số việc tạm thời vẫn không thể nói hết cho hai đứa, đợi đến lúc thích hợp tự nhiên sẽ có người nói cho hai đứa biết.”
Dứt lời, hắn tràn ngập ý cười nhìn sang Linh Diên: “Diên nha đầu, nếu như có thể, con cũng có thể gọi ta là nghĩa phụ. Theo bối phận, quả thực ta đã nhận hai đứa. Năm đó lúc con ra đời, ta còn từng ôm con!”
Vừa nhắc tới khi còn bé, Linh Diên lập tức hứng thú, “Vậy khi còn bé Diên Nhi cũng xấu như vậy ạ?”
Hoa Nghiêu lắc đầu, “Sao có thể chứ? Khi còn bé các con đã rất đẹp rất đẹp, phấn điêu ngọc trác. Đừng nói là mẫu thân các con, ngay cả phụ thân các con lúc ấy cũng rất quyến luyến các con, thế nhưng…”
Nói đến đây, đột nhiên giọng hắn nghẹn lại, “Được rồi, tạm thời không nhắc tới những chuyện này nữa. Diên Nhi à, bây giờ con sao rồi? Cơ thể có khỏe hẳn chưa? Nghe nói mấy năm nay con chịu khổ không ít.”
Mặc dù Linh Diên có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục moi về thân thế của mình, nhưng cũng may giống như Hoa Nghiêu nói, lúc bọn họ nên biết tự nhiên sẽ biết, trong lòng cũng không có gánh nặng gì.
“Nghĩa phụ yên tâm, Diên Nhi có mệnh mèo (ý nói mèo có chín mạng), năm đó đại nạn không chết, sau này tất có hậu phúc. Huống chi theo y thuật hiện tại của Diên Nhi, tuyệt đối là số trường thọ!”
“Hừ, nha đầu chết tiệt nhà muội, đúng là tự tin quá!”
“Đương nhiên rồi, tỷ tỷ yên tâm, có muội muội ở đây, tỷ cũng có thể.”
Phát hiện ánh mắt chờ mong trẻ con của Hoa Nghiêu, Linh Diên buồn cười móc ra một lọ đan dược từ trong ngực, thoải mái đưa cho Hoa Nghiêu: “Nghĩa phụ trên cao, xin nhận của Diên Nhi một lạy. Đây chính là Tục Mệnh đan Diên Nhi mới nghiên cứu ra, xin nghĩa phụ nhận lấy.”
Hoa Nghiêu được ưu ái mà lo sợ nhận lấy, “Tặng, tặng ta à?”
Hàng mày xinh đẹp của Linh Diên nhẹ nhàng nhướng lên, nàng vô cùng tự tin gật đầu: “Tất nhiên rồi, nhưng để trao đổi, có phải nghĩa phụ cũng nên tặng Diên Nhi quà gặp mặt hay không? Con biết chỗ ngài có rất nhiều đồ tốt!”
Hoa Nghiêu bị yêu cầu thẳng thắn của nàng chọc cười, nhẹ nhàng sờ chóp mũi nàng, “Nha đầu con đó, ta thấy con tặng thuốc là giả, vơ vét tài sản mới là thật đúng không? Nói đi, con muốn cái gì? Chỗ nghĩa phụ không có, tương lai cũng sẽ nghĩ cách chuẩn bị cho con.”
Đôi mắt như nước của Linh Diên bỗng chốc sáng ngời, “Thật ạ?”
“Nghĩa phụ đã lừa con bao giờ chưa? Ta nói được làm được, tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Ha ha, con biết nghĩa phụ tốt nhất mà. Vậy thì tốt, Diên Nhi không khách sáo với ngài nữa, nghĩa phụ có từng nghe nói đến Long thần đỉnh chưa?”
“Long thần đỉnh không phải là dược đỉnh à? Sao thế? Con cần ư?”
Linh Diên gật đầu thật mạnh, “Trước kia con có một cái dược đỉnh đồng đỏ mạ vàng, nhưng mấy năm nay cấp bậc của con tăng lên quá nhanh, cái dược đỉnh kia đã sớm không dùng được nữa, con cần Long thần đỉnh cấp bậc cao hơn làm dược đỉnh mới. Nhưng con tìm kiếm nhiều năm, đồng thời sai người nghe ngóng khắp nơi cũng không biết tung tích của cái dược đỉnh đó. Không biết nghĩa phụ có biết không?”
Chương 379: Luyện dược sư thánh sư cấp
Làm một tuyệt đỉnh thần thâu lần mò khắp đại lục Tứ Phương, ngạo thị Long đế quốc, Hoa Nghiêu tuyệt đối trâu bò hơn bọn họ nhìn thấy.
Dựa vào kinh nghiệm và kiến thức rộng rãi của hắn, giao Long thần đỉnh cho hắn nghe ngóng không thể thích hợp hơn.
Đương nhiên, nàng sẽ không lấy không của hắn. Xem kìa, không phải đã tặng một lọ linh đan diệu dược lớn ư?
“Con vậy mà lại là luyện dược sư hả?”
Đầu tiên Hoa Nghiêu khiếp sợ, sau đó nghĩ tới y thuật và độc thuật của nha đầu này trước khi trở thành luyện dược sư.
Nói là ngạo thị võ lâm hoàn toàn không hề khoa trương, như vậy bây giờ trở thành luyện dược sư dường như cũng hợp tình hợp lý.
Con của bọn họ, tư chất sao lại kém được?
Nghĩ tới đây, hắn vội vã mở lọ thuốc Linh Diên mới đưa.
Mặc dù Hoa Nghiêu đã chuẩn bị xong tâm lý nhưng khi nhìn thấy từng viên thuốc màu trắng tỏa ra mùi thuốc kia, cả người như bị sét đánh, hóa đá ngay tại chỗ.
Công Tử Diễn nhìn thấy phản ứng của hắn, không khỏi mím môi cười, “Nghĩa phụ mau hoàn hồn đi, ngài như vậy, nha đầu kia sẽ chỉ càng thêm đắc ý.”
“Ta không nhìn lầm chứ? Đây, đây không phải đan dược màu trắng mà chỉ luyện dược sư thánh sư cấp mới có thể luyện được sao?
Luyện dược sư chia làm sáu cấp bậc: sơ cấp, tông sư cấp, thánh sư cấp, đế sư cực, thần sư cấp, cùng với chí tôn chi vị cuối cùng.
Phần lớn đan dược sơ cấp có màu đen, tông sư cấp màu sắc bắt đầu nhạt đi, đến thánh sư cấp thì trở thành màu trắng, đế sư cực đan dược trong suốt, nhưng sau khi đến thần sư cấp lại hiện ra màu đen tỏa ánh sáng năm màu, chí tôn cấp chính là màu vàng kim.
Bây giờ viên thuốc trong tay Hoa Nghiêu có màu sắc vô cùng tinh khiết, không thấy chút tạp chất nào, đủ để thấy được cấp bậc luyện dược sư của nàng ổn định và mạnh đến mức nào. Còn nhỏ đã đạt tới luyện dược sư thánh sư cấp là tư chất nghiên thiên cỡ nào?
Máu huyết Hoa Nghiêu sôi trào trong nháy mắt, hắn nóng bỏng xoay người, nhìn chằm chằm vào nàng, “Ta thấy đan dược con luyện ra tinh khiết như vậy, chẳng lẽ con đã ổn định ở thánh sư cấp nhiều năm?”
Linh Diên lắc đầu, “Con không biết, con chưa từng trải qua kiểm tra chứng nhận của tổ chức nội bộ, mấy năm nay con đều mò mẫm chơi đùa trong cấm địa. Dược hoàn màu trắng này đã được một khoảng thời gian rồi, không tới mức bao nhiêu năm. Ba năm trước con vẫn chẳng biết gì về những thứ này đấy!”
Chính vì đến cấm địa, có đủ nhiều tài nguyên mới khiến nàng có cơ hội tiếp xúc với những thứ này. Không ngờ rằng lần tiếp xúc này rất khó lường, nóng bỏng tới không thể ngăn cản được, cuối cùng vậy mà vì luyện dược tới bỏ quên tu luyện.
Đại ma đầu Mặc Uyên kia thấy nàng như thế, vậy mà cất dược đỉnh của nàng, bắt nàng tu luyện. Đến khi nàng vượt qua thử thách mới đại phát thiện tâm trả dược đỉnh lại cho nàng.
Nhắc tới cố chấp và si mê với luyện dược, cho dù nói mười ngày mười đêm cũng không hết.
“Con, con nói là, con vẫn chưa đến công hội luyện dược sư?”
“Ở đâu ra thời gian đi chứ, mới ra khỏi cấm địa đã đến đại lục Tứ Phương, mệt như chó, không, chó còn hạnh phúc hơn bọn con ~”
Khóe miệng Hoa Nghiêu giật giật, tuy rằng hắn đã sớm nghe nói sự đáng sợ của cấm địa Mặc gia, nhưng bây giờ thấy hai nha đầu đã sắp gầy như que củi, nghĩ cũng biết ba năm qua bọn họ sống rất cực khổ, lập tức không hỏi tới nữa.
“Diên Nhi đúng là thiên tài trên phương diện y độc, bây giờ con có thể tiến vào cấp bậc luyện dược sư thật sự là rất đáng mừng. Phải biết cho dù là đại lục Tứ Phương hay Long đế quốc, thiếu nhất chính là luyện dược sư các con. Nhưng mấy trăm năm qua người có thành tựu lại lác đác không có mấy. Nha đầu con còn nhỏ như vậy đã là luyện dược sư thánh sư cấp, đây là thực lực nghịch thiên cỡ nào? Nếu phụ mẫu con biết hai nha đầu các con đều có thực lực như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Bọn nhỏ, cố gắng lên nhé. Con yên tâm, cái Long thần đỉnh này, nhất định nghĩa phụ sẽ giúp con lấy được.”
Thực lực nghịch thiên như thế, chỉ sợ tạm thời cũng chỉ có Long thần đỉnh có thể xứng với thân phận của Linh Diên.
Đã có lời hứa của Hoa Nghiêu, Linh Diên không còn gì lo lắng, hai người một trái một phải cùng Hoa Nghiêu trở về Minh Nguyệt lâu.
Lúc Công Tử Diễn xuống dưới thu xếp bữa trưa, Linh Diên vội vàng tiến tới trước mặt Hoa Nghiêu.
“Nghĩa phụ, Diên Nhi có việc này muốn hỏi ngài, là về tỷ tỷ.”
Hoa Nghiêu đặt trà hoa nhạt nhẽo trong tay xuống, nhướng mày nhìn Linh Diên: “Con nói đi.”
“Tỷ tỷ tỷ ấy, có phải tính cách của tỷ ấy có chút phân liệt không?”
Ánh mắt Hoa Nghiêu trầm xuống, hắn kinh ngạc hỏi: “Con phát hiện rồi à?”
Linh Diên trợn mắt một cái, “Con sớm chiều ở chung với tỷ tỷ ba năm, sao có thể không phát hiện được? Đặc biệt bây giờ tỷ tỷ vậy mà có tới ba thân phận, cho dù con có chậm chạp nữa cũng phát hiện được không?”
Hoa Nghiêu nhấp môi một cái, chậc chậc, mùi vị của trà này đúng là tệ hơn rượu rất nhiều, khó uống muốn chết.
“Ba thân phận?” Hoa Nghiêu nghe đến từ này, rõ ràng có hứng thú, “Sao con biết?”
“Hoa Nhan xem như một, lúc Công Tử Diễn mặc nam trang và nữ trang, tính cách cũng vô cùng khác biệt, chẳng lẽ như vậy không tính là hai cái? Cộng lại, không phải ba cái hả?”
Hoa Nghiêu cười ha ha, “Vậy con nói thử xem, ba thân phận này của nó có đặc điểm gì?”
“Hoa Nhan, thật ra con chưa từng thấy, nhưng nghe ca ca nói trước kia tính tình tỷ tỷ không tốt chút nào, thậm chí còn điêu ngoa tùy hứng! Lúc Công Tử Diễn mặc nam trang chính là một con tiểu hồ ly tinh thông tính toán, am hiểu mưu mô, lúc mặc nữ trang thì lại yên tĩnh quá mức, tính tình cũng mềm mại khiến con suy sụp.”
Hoa Nghiêu đẩy chén trà trong tay cho Linh Diên, sau đó nhướng mày nhìn nàng, “Muốn biết à?”
Linh Diên lập tức gật đầu như băm tỏi, “Tất nhiên rồi.”
“Vậy thì lấy cho nghĩa phụ một bầu rượu, cuộc sống không có rượu thật sự quá khó chịu.”
Linh Diên lập tức vỗ trán một cái, không ngờ nghĩa phụ nhà nàng vòng vèo cả buổi chỉ là muốn uống một bình rượu ngon.
Chuyện này không phải đơn giản sao?
Linh Diên tiện tay lấy ra một bình Lê Hoa túy mà Hắc lão thích nhất đưa tới trước mặt Hoa Nghiêu. Cái mũi cao cao của Hoa Nghiêu hít một hơi thật sâu, sau đó bỗng nhiên mở to hai mắt, giơ tay định giành lấy. Linh Diên lại xấu xa chỉ quơ một vòng trước mặt hắn rồi đưa về ngực mình.
“Rượu ngon này nghĩa phụ muốn uống bao nhiêu cũng được, nhưng về chuyện của tỷ tỷ, ngài không được chơi xấu.”
Hoa Nghiêu đã sớm bị mùi thơm tự nhiên phát ra từ rượu ngon mê hoặc, nghe vậy bèn nói, “Nghĩa phụ nói không giữ lời từ bao giờ?Mau lấy ra, đây, đây không phải Lê Hoa túy sao?”
Linh Diên vẻ mặt tự đắc rót cho hắn một chén rượu: “Không, đây không phải Lê Hoa túy bình thường. Lê Hoa túy trên thị trường chỉ dùng nước suối bình thường ủ thành, nhưng vò Lê Hoa túy này… dùng nguyên liệu cực kỳ phức tạp. Không tin, ngài nếm thử xem?”
“Cái này, cái này còn phải nếm thử hả? Chỉ ngửi mùi thôi đã biết là rất không tầm thường rồi? Ngay cả Lê Hoa túy bình thường con lấy ra, nghĩa phụ cũng mua nữa. Uống rượu nhiều năm như vậy, ta thích nhất là Lê Hoa túy này. Cố tình tiểu thương lòng dạ hiểm độc kia lại không chịu bán nhiều cho ta, làm hại lão tử phải dùng biện pháp đặc biệt để lấy được. Hừ, cũng may nghĩa phụ con còn có bản lĩnh đó, nếu không chẳng phải không uống được rượu ngon rồi sao? Vốn tưởng rằng có thể uống được Lê Hoa túy đã đủ khiến toàn thân ta sảng khoái, không ngờ rằng nha đầu con còn cao hơn một bậc, vẫn còn rượu ngon hơn Lê Hoa túy bình thường. Mau, rót thêm chén nữa, một chén sao đủ để ta uống?”
Linh Diên: …
Nói tới thì, tiểu thương lòng dạ hiểm độc trong miệng nghĩa phụ chính là nàng hả?
Còn nữa, Đỗ Tiểu Nguyệt nói Lê Hoa túy bị mất trộm, đối phương còn để lại bạc, kẻ trộm thiện lương như vậy, chẳng lẽ chính là nghĩa phụ?
Đột nhiên Linh Diên có chút dở khóc dở cười, “Nghĩa phụ từng đến Túy Hương lâu ở nước Tư U ạ?”
Hoa Nghiêu thừa dịp Linh Diên không chú ý, giành lấy hồ lô rượu trong tay nàng, “ừng ực” đổ vào miệng, uống mấy ngụm thật lớn, lúc này mới “Hà…” một tiếng, vẻ mặt hưởng thụ gật đầu.
“Ừm, khoảng ba, bốn năm trước, một lần vô tình biết đến Túy Hương lâu. Từ khi uống được Lê Hoa túy kia, ta lại đi uống loại rượu khác thì không uống ra mùi rượu nữa. Đáng tiếc mấy năm nay bị tang thi gây họa, muốn uống một hớp rượu không không tìm được cửa hiệu thích hợp.”
Ba, bốn năm trước à? Lúc đó nàng còn đang ở trạng thái “thi thể”, quả thực không biết. Chuyện xảy ra trong mấy năm nay cũng biết được từ mạng lưới tin tức nội bộ của bọn họ, trong đó thú vị nhất không gì ngoài vụ án mất trộm Lê Hoa túy. NHưng làm sao nàng cũng không ngờ rằng nghĩa phụ nhà nàng có bản lĩnh lợi hại như vậy, thế mà có thể tìm tới hang ổ Túy Hương lâu bọn họ, thậm chí còn đào ra Lê Hoa túy để hưởng dụng. Khứu giác này thật đúng là không có ai khác.
“Cho dù không có cửa tiệm, chẳng phải lúc đó nghĩa phụ đã uống được Lê Hoa túy rồi sao?”
Linh Diên trợn mắt, “Sau này nghĩa phụ không cần lo không uống được rượu ngon nữa, Diên Nhi bao hết cho ngài.”
Hoa Nghiêu chậm nửa nhịp bấy giờ mới phát hiện bất thường, “Ơ kìa, ta còn chưa hỏi con đó? Sao con lại có được Lê Hoa túy? Hơn nữa mùi rượu này rõ ràng còn say lòng người hơn Lê Hoa túy chính tông nhất, nhưng công thức lại không có khác biệt, chẳng lẽ rượu này…”
Lúc Hoa Nghiêu chậm rãi mở to hai mắt, miệng há rộng nhìn Linh Diên, người kia cực kỳ vô tội nhún vai với hắn.
“Đã nói bảo đảm cho ngài uống đủ, sau này nghĩa phụ cứ yên tâm đi!”
Một giây sau, nàng lại lấy ra cả một vò Lê Hoa Túy từ trong không gian như ảo thuật.
Hoa Nghiêu ngửi thấy mùi rượu quen thuộc mà quyến rũ kia, hưng phấn đến mức suýt chút tiến lên liếm nắp rượu, ánh mắt nhìn Linh Diên giống như con sói tìm thấy con mồi, vừa xanh vừa sáng: “Cái này, thật sự là con ủ sao?”
Chương 380: Vết nứt linh hồn
“Không thể giả được, bay giờ có phải nghĩa phụ nên nói chuyện của tỷ tỷ không?”
Hoa Nghiêu nhìn toàn bộ vò Lê Hoa túy cao cấp trước mặt, không chịu nổi hít sâu một hơi, liếm đôi môi khô khốc, chật vật nuốt một ngụm nước miếng, “Được, con muốn biết cái gì cứ hỏi.”
Linh Diên tức giận nhướng mắt, “Không phải đã nói với ngài rồi hả? Đừng chỉ nhìn chằm chằm vò rượu này, mau, nói cho con biết, tính cách của tỷ tỷ thay đổi đa dạng như vậy, cuối cùng là tại sao?”
Linh Diên thấy toàn bộ sự chú ý của Hoa Nghiêu đều dồn vào vò rượu, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể cất rượu vào dưới mí mắt của người nào đó.
Không ngờ rằng bị ép như vậy, cuối cùng Hoa Nghiêu cũng nghiêm túc.
Sau khi hắn hiểu tâm tư của Linh Diên thì không khỏi thở dài nặng nề, “Về chuyện này, nói ra rất dài dòng. Ta sẽ lựa cái có thể nói cho con biết. Lúc trước khi hai tỷ muội con chào đời, mẫu thân bọn con từng bị thương nặng, Diễn Nhi thân là tỷ tỷ chịu phần lớn tổn thương, thế nên sau khi nó sinh ra đã mắc chứng bệnh bẩm sinh không tiện nói. Tuy rằng căn bệnh này đã được con gián tiếp chữa trị, nhưng nó cũng đã theo Diễn Nhi nhiều năm. Trên thực tế, trước khi gặp con, bọn ta cũng đã tìm không ít thầy thuốc hỏi bệnh, cũng cho nó ăn không ít linh đan diệu dược mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng của nó. Lúc con ra tay, bệnh không tiện nói của nó đã ổn định lại, tốt hơn dự tính, bệnh nào thuốc nấy.”
Linh Diên đăm chiêu nhẹ gật đầu, “Nói vậy, cho dù con không ra tay, bệnh của tỷ tỷ cũng sẽ dần dần tốt lên đúng không? Hoặc là được những đại phu khác chữa khỏi?”
Hoa Nghiêu lắc đầu, “Cũng không hẳn là vậy. Trình độ của con cao hơn những người xem bệnh cho Diễn Nhi mấy năm qua rất nhiều. Nếu không có con, chắc chắn nó sẽ phải chịu đựng lâu hơn một chút, nhưng con đã giúp nó sớm ngày thoát khỏi biển khổ.”
“Vậy bệnh không tiện nói đó có liên quan với tính cách của tỷ tỷ sao?”
Hoa Nghiêu cực kỳ thận trọng nhẹ gật đầu, “Tất nhiên là có. Thực lực của mẫu thân con rất mạnh, nhưng cho dù là ở trạng thái như vậy cũng bị trọng thương. Nhất là nàng ấy còn bị khó sinh, lúc sinh tỷ tỷ con vì thiếu dưỡng khí, cộng thêm chấn kích linh hồn của đối phương khiến linh hồn của tỷ tỷ con rất không ổn định.”
“Chấn kích linh hồn? Đó là cái quỷ gì?”
“Đợi con tu luyện tới trình độ nhất định sẽ rõ. Đó là một loại công phu nội gia vô cùng cao thâm, chủ yếu dùng để khống chế linh hồn của con người. Lúc đối phương ra tay, tỷ tỷ con sắp phải chào đời, bởi vì một kích đó dẫn đến khó sinh không nói, còn khiến tỷ tỷ con bị thương nhất định. Cho dù sau này có mấy đại cao thủ chữa trị linh hồn cho nó cũng không thể chữa tới trạng thái hoàn mỹ nhất. Vì vậy hiện tại linh hồn của tỷ tỷ con mới chia ra các tính cách khác nhau, chính là vì linh hồn của nó có khiếm khuyết. Mấy chục năm cũng như một ngày, lúc nó đóng vai ai sẽ theo thói quen khiến nó tự giác chuyển đổi tính cách của mình. Không cần ngoại lực can thiệp cũng tự hoàn thành. Cũng vì vậy khiến nó mấy năm qua sống càng thêm tùy ý.”
“Bởi vì tỷ tỷ sẽ tự giác chặn vài chuyện cũ mình không muốn đối diện đúng không?”
Chẳng lẽ đây chính là chứng mất trí nhớ gián đoạn trong truyền thuyết?
“Cũng gần như là vậy!”
Linh Diên sờ cằm, “Nhưng cuộc sống như thế dù sao cũng không được coi là hoãn mỹ. Bởi vì trí nhớ của tỷ ấy không được đầy đủ nên tạo cho mình rất nhiều bất tiện. Sau đó mọi người không nghĩ tới việc tiếp tục chữa trị linh hồn của tỷ ấy sao?”
Hoa Nghiêu lắc đầu, “Chưa từng, một là thời gian không cho phép, hai là tạm thời không gom đủ người, ba là không có luyện dược sư ưu tú tuyệt hảo làm hậu thuẫn.”
Trong mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời, “Vậy chừng nào thì được? Theo thực lực của con hiện tại có thể góp một phần sức lực cho tỷ tỷ không?”
“Tất nhiên là được. Nhưng hiện tại chưa phải thời điểm tốt nhất để chữa trị linh hồn. Diên Nhi, ta biết con muốn tốt cho Diễn Nhi, nhưng tạm thời e rằng vẫn chưa thể thực hiện nguyện vọng này. Trên thực tế, thử thách mà hai tỷ muội các con phải đối mặt vẫn chưa bắt đầu.”
“Ngay cả nghĩa phụ cũng nói vậy, cuối cùng là tại sao? Ca ca thần thần bí bí, sao cả ngài cũng vậy?”
“Thời cơ chưa tới, chờ đến lúc thích hợp đã.”
“Nói vậy hai tỷ muội bọn con còn phải đợi bao lâu?”
“Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm.”
Sau khi Linh Diên vuốt cằm suy tư một lát mới thận trọng nhẹ gật đầu với Hoa Nghiêu, “Được, con biết rồi, xin nghĩa phụ yên tâm, bọn con không còn là trẻ con nữa. Huống hồ, bọn con cũng chưa từng xem mình như trẻ con. Có một số việc, nên làm thế nào, không nên làm thế nào, bọn con rất rõ ràng.”
“Thế thì ta yên tâm rồi. So với Diễn Nhi, điều kiện có sẵn của con có ưu thế hơn một chút. Tuy rằng con chủ công y độc, Diễn Nhi chủ công linh lực, hai tỷ muội các con từ nhỏ lại tách ra, phương hướng siêng năng học tập, gặp gỡ gì gì đó cũng không giống nhau, nhưng chỉ cần hai tỷ muội các con đồng tâm hiệp lực, chắc chắn có thể cho ra sức mạnh đồng lòng.”
Điểm này Linh Diên rất tán thành, thành tựu của nàng ở phương diện y độc, quả thực tỷ tỷ không thể sánh bằng. Nhưng mọi người đừng thấy Công Tử Diễn điềm đạm nho nhã, linh lực của nàng ấy đã đến mặc linh chín sao, mà nàng mới chỉ bước vào cảnh giới tử linh hai sao.
Việc tu luyện linh lực phân chia theo màu sắc cầu vồng, xích chanh hoàng lục thanh lam tử (đỏ cam vàng lục lam chàm tím) làm giai đoạn thứ nhất. Sau tử cấp là bạch linh, sau bạch linh là mặc linh, sau đó nữa là thiên linh, địa linh, thần linh, huyền linh, đó là giai đoạn thứ hai, cũng là giai đoạn thăng cấp khó khăn nhất. Việc thăng cấp của từng sao đều cần tốn tâm huyết không chỉ vài năm. Công Tử Diễn còn trẻ đã đạt tới cảnh giới mặc linh, thực lực như thế, cho dù là đám thiên tài kiêu ngạo nhất của Long đế quốc ngay cả xách giày cho tỷ tỷ cũng không đủ.
Đương nhiên, Công Tử Diễn có thể có thực lực hôm nay cũng có liên quan mật thiết với việc khi còn bé nàng ấy đã gặp các loại cực khổ, ăn đủ loại đan dược, củng cố tố chất thân thể. Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là thiên phú nghịch thiên mà yêu nghiệt của hai tỷ muội bọn họ. Có thực lực của hai người bọn họ ở trước, Linh Diên càng tò mò phụ mẫu của bọn họ là tồn tại siêu việt thế nào.
Được Hoa Nghiêu nhắc nhở, sau đó Linh Diên đã kiểm tra cơ thể cho Công Tử Diễn thật tỉ mỉ.
Nếu là bốn năm trước, chưa chắc nàng có thể tra ra khác thường trong cơ thể nàng ấy, nhưng sau bao nhiêu năm phát triển như vậy, Nghịch Thiên Thần Châm hôm nay đã không còn như xưa. Sau khi Linh Diên thăm dò cấu trúc não và mạch lạc linh hồn của tỷ tỷ nhà mình, cuối cùng nàng cũng hiểu cái Hoa Nghiêu gọi là linh hồn không hoàn chỉnh rốt cuộc có ý gì.
Nếu như nói linh hồn bình thường của con người là một quả trứng nguyên vẹn, vậy miền linh hồn của tỷ tỷ nhà nàng có những vết nứt. Đừng xem thường những vết nứt này, nếu linh hồn không trọn vẹn bị công kích rất dễ mất phương hướng, đánh mất bản tâm. Nếu tương lai bọn họ thực sự phải đối mặt với đối thủ vô cùng cường đại, vậy trước đó nhất định nàng phải giúp tỷ tỷ của mình vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đối với người khác, có lẽ chuyện này vô cùng khó khăn, mà điều kiện không cho phép Hoa Nghiêu nói cũng xây dựng trên cơ sở nàng là luyện dược sư bình thường. Nhưng hắn không biết trong tay nàng còn có Nghịch Thiên Thần Châm. Ở Long đế quốc, tuy rằng giới chỉ không gian cũng là vật hiếm có, nhưng không gian tùy thân lại là thứ có một không hai.
Năm đó Mễ Nhiêu danh chấn một thời chẳng phải cũng dựa vào không gian tùy thân sáng tạo ra Long đế quốc vô cùng cường đại hôm nay sao?
Cho dù Long đế quốc không phải nàng ta tự tay sáng tạo ra, nhưng lại có quan hệ mật thiết với không gian tùy thân của nàng ta.
Không gian Huyền Băng của nàng là không gian chữa bệnh chính tông, nhìn bề ngoài không so sánh được với không gian Kim Loan của Mễ Nhiêu, nhưng trên thực tế khi vận dụng thì hiệu quả không kém hơn của nàng ta. Trường hợp của Công Tử Diễn đã được lưu trữ trong không gian hệ thống, tiếp theo nàng sẽ tiến hành một loạt nghiên cứu nhằm vào trường hợp của nàng ấy. Năm đó độc tang thi nghiêm trọng như vậy mà nàng cũng chữa được, chỉ là vết nứt linh hồn mà thôi, tất nhiên có phương thức tiện nhất nhanh nhất để chữa trị.
Nhắc tới không gian Huyền Băng thì buộc phải nói qua cuối cùng những năm qua nàng đã sáng tạo ra thế giới Huyền Băng thế nào. Trước kia cũng đã nói không gian Huyền Băng có chín chín tám mươi mốt châm, cũng có nghĩa có chín chín tám mươi mốt cấp bậc.
Bốn năm trước khi Linh Diên “qua đời”, không gian của nàng mới thăng đến cấp bảy, nhưng hôm nay trong tám mươi mốt cấp, nàng đã đi tới cấp sáu mươi tám. Vậy có nghĩa nàng đã có sáu mươi tám cây Nghịch Thiên Thần Châm. Đồng thời dựa theo mỗi cấp là bốn mảnh ruộng để tính, bây giờ ruộng thuốc trong tay nàng đã đạt tới 272 mảnh. Trừ việc đó ra, trong khi thăng cấp còn có thể nhận được các phần thưởng ở cấp bậc khác nhau.
Từ nước Sinh Mệnh, thuốc khử trùng, thiết bị y tế ban đầu đến hạt giống dược liệu quý giá, ruộng đồng có thể dùng để gieo trồng lương thực, nước Thiên Linh có thể thúc đẩy vết thương nhanh chóng khép lại, thực vật nhanh chóng sinh trưởng, cá nhanh chóng lớn sau này, thậm chí còn có các phím có chức năng sao chép nhanh chóng.
Không gian Huyền Băng hôm nay đã trở thành không gian chữa bệnh chân chính, bên trong chẳng những trồng ngàn vạn loại dược liệu, thậm chí còn có phương thuốc và thiết bị y tế hiếm có trên thế gian. Lúc rảnh rỗi còn có thể làm ruộng, trồng hoa, hoàn toàn là trang bị mang theo bên mình phải có ở nhà.
Cũng may lúc đi tắm bọn họ đã che chắn thức hải, nếu không để con xích liên xà kia biết nàng đang nói móc nó, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu rắc rối nữa!
“Ta nói này, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, tỷ còn nhắc tới hả? Con rắn kia thì sao, ta thấy rất tốt mà, mấu chốt là thực lực cường đại. Ta đã có một con rồng rồi, sao lại giành với tỷ nữa chứ?”
Nhắc tới chuyện này Công Tử Diễn liền tức giận, “Muội có rồng thì hay lắm hả? Còn rồng lớn rồng nhỏ cái gì? Rắn chính là rắn, cho dù có bay lên trời cũng không phải là rồng, sớm biết trong rừng hắc ám có ngân long thì ta đã đi từ lâu rồi, sao lại đến lượt muội chứ? Lớn nhỏ có thứ tự đã nói đâu?”
“Tỷ, tỷ chỉ ra đời sớm hơn ta một khắc đồng hồ thôi, ta gọi tỷ là tỷ tỷ là vì ta tôn trọng tỷ!”
“Hừ, muội gọi ta là tỷ tỷ là vì lúc muội vơ vét tài sản của ta có thể có thêm lý do!”
(⊙﹏⊙) đổ mồ hôi
“Tỷ, ta không có hung tàn như tỷ nói được chưa?”
“Muội có đó, sao lại không có? Nếu không phải có các ca ca ở trước chống đỡ, muội, muội còn không bắt nạt ta tới chết à?”
Nói xong, nàng ấy liền lộ vẻ mặt khóc không ra nước mắt, khiến Linh Diên càng cảm thấy bản sắc nữ hán tử của mình lộ rõ không thể nghi ngờ.
Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là tỷ tỷ ruột đấy, tỷ tỷ ruột còn nói nàng như vậy, có còn thiên lý hay không? Nàng ấy thật sự là…
Nói tới thì, điêu ngoa tùy hứng đã nói đâu? Đây là Hoa Nhan hả? Sao thoáng cái lại thay đổi nhiều như vậy?
Khoan đã, chẳng lẽ tính cách của tỷ tỷ có thay đổi lớn như vậy là vì Ngọc Ngân kia?
Hoa Nhan chính là hoàng hậu của Ngọc Ngân mà!
“Bốp” một tiếng, Linh Diên muộn màng vỗ trán mình, sau đó thần bí nhìn chằm chằm tỷ tỷ của mình, cho đến khi người nào đó cả người ớn lạnh.
“Muội, muội lại nảy ra chủ ý xấu xa gì nữa? Ta nói cho muội biết, chỗ ta đã không còn thứ gì để muội vơ vét nữa rồi, Bất Dạ thành cũng đã chia cho muội một nửa, muội còn muốn thế nào nữa!”
Trời ạ, chẳng lẽ kiếp trước nàng ấy làm quá nhiều “chuyện xấu” nên kiếp này ông trời phái một tiểu sát tinh tới xử lý nàng ấy ư?
Muốn khóc quá làm sao đây?
Hu hu hu ~~~
“Tỷ, đột nhiên ta có một ý nghĩ, tỷ có muốn nghe thử hay không?”
Công Tử Diễn bị nụ cười của Linh Diên làm cho có chút sởn gai ốc: “Ý, ý nghĩ gì? Ta nói cho muội biết, muội không được bắt nạt ta, muội mà còn bắt nạt ta nữa thì ta sẽ, ta sẽ…”
“Tìm Ngọc Ngân?”
“Cái gì?”
Công Tử Diễn hơi sửng sốt, “Ngọc Ngân? Hoàng đế nước Yến? Sao ta phải tìm hắn?”
Linh Diên bỗng trừng mắt, “Tỷ là hoàng hậu của hắn, tỷ nói xem sao tỷ phải đi tìm hắn?”
“Muội nói, ta là hoàng hậu của hắn? Đây, đây là sự thật hả?”
“Đương nhiên là sự thật, ba năm trước hắn đã chiêu cáo thiên hạ rồi. Tỷ chính là hoàng hậu đầu tiên từ trước tới nay chỉ nghe thấy tên không nhìn thấy người, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại cảm thấy hình như tỷ không nhớ hắn?”
Công Tử Diễn nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu. “Sao cả muội cũng nói như vậy. Hôm nay tên kia còn quấn lấy ta, nói ta là hoàng hậu của hắn, bị ta mắng cho một trận, không ngờ rằng cả muội cũng nói vậy. Chẳng lẽ ta thật sự là hoàng hậu của hắn?”
Linh Diên kinh ngạc trừng mắt: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ mất trí nhớ?”
Công Tử Diễn xoa huyệt thái dương, hơi lắc đầu, “Ta không biết, nếu như muội nói là mất trí nhớ, sao ta chỉ quên mỗi hắn? Ta có thể nhớ rõ mấy năm trước chúng ta đã gặp nhau thế nào, không thể nào chỉ quên mỗi hắn được đúng không?”
“Vậy nếu trước đó tỷ cũng đã quên hắn thì sao?”
Nàng vừa nói vậy, sắc mặt Công Tử Diễn chợt trắng bệch, Linh Diên thấy thế lập tức ngồi thẳng dậy, “Có phải tỷ tỷ nhớ đến chuyện gì không?”
Ánh mắt trong veo của Công Tử Diễn nhìn thẳng vào Linh Diên, hồi lâu sau mới lắc đầu: “Không, cho dù có dính dáng thì sao? Hoa Nhan là Hoa Nhan, Công Tử Diễn là Công Tử Diễn. Lúc ta là Hoa Nhan là thần thâu, lúc là Công Tử Diễn, bây giờ là chính ta.”
Linh Diên nghe nàng ấy nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Đệch, tỷ, không phải tỷ rối loạn đa nhân cách như trong truyền thuyết chứ? Đồng thời có hai tính cách?”
Từ trước tới nay nàng chỉ thấy Công Tử Diễn, chưa bao giờ thấy Hoa Nhan, vì vậy nàng căn bản không biết Hoa Nhan có tính cách thế nào, dung mạo thế nào.
Lúc trước nghe ca ca nói trước kia tỷ tỷ rất tùy hứng, rất điêu ngoa, chẳng lẽ người huynh ấy nói là Hoa Nhan?
Nàng còn nhớ trong phim ảnh ở thời hiện đại có những người như vậy, thí dụ như sau khi tháo mắt kính, thí dụ như sau khi cầm thứ gì đó sẽ trở nên rất khác với lúc trước. Chẳng lẽ, tỷ tỷ nhà bọn họ cũng như vậy?
Nghĩ tới đây, Linh Diên vô cùng kích động, “Tỷ, tỷ mau ngẫm lại đi, tỷ biến thành Hoa Nhan thế nào? Bây giờ tỷ biến thành Hoa Nhan cho ta xem thử được không, để ta xem cuối cùng tỷ có gì khác biệt. Ha ha, chứng rối loạn đa nhân cách à, trước kia ta chỉ nhìn thấy trong tivi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thấy ngoài đời thật rồi. Mau, mau cho ta xem thử!”
Công Tử Diễn thấy Linh Diên kích động tới mức đó, đầu tiên là khóe mắt không ngừng giật giật, sau đó mới đập lên vai nàng một cái.
“Muội tránh ra đi, đừng táy máy tay chân, ra cái gì hả? Muội cho rằng ta là thủy thủ Mặt Trăng à? Nói biến thân là biến thân sao?”
Hoa Nhan thế nào, làm sao nàng ấy biết được? Đã bao lâu nàng ấy chưa nghe nói đến cái tên này rồi.
“Vậy lúc tỷ là Hoa Nhan có bộ dạng thế này hả?”
Công Tử Diễn sờ lên mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không nhớ rõ, chắc là không phải đâu. Dù sao gương mặt này quá rêu rao. Bây giờ ta nhìn muội giống như soi gương vậy, trên người hai chúng ta cũng không có dấu hiệu gì rõ ràng. Muội nói xem, cuối cùng ca ca làm sao phân biệt chúng ta?”
Linh Diên thất vọng đảo mắt, “Ta cũng muốn biết đây.”
Nếu có thể biết được Mặc Ngân phân phân biệt bọn họ thế nào, mấy năm qua đã không chịu tội nhiều như vậy.
“Xem ra Ngọc Ngân kia nhất định đã làm chuyện có lỗi với tỷ, nếu không sao tỷ lại bỏ hắn mà đi?”
Công Tử Diễn nhìn Linh Diên nói y như thật, không chút hứng thú khoát tay, “Chúng ta quản hắn làm gì?”
“Không phải đâu tỷ, tỷ đừng quên Hoa Nhan cũng là tỷ. Nói cách khách, Công Tử Diễn tỷ cũng là hoàng hậu của người ta, đây là sự thật không thể che giấu.”
“Vậy muội muốn thế nào?” Công Tử Diễn nhíu mày, làm sao mới có thể thoát khỏi người này đây?
Linh Diên đột nhiên nở nụ cười như hồ ly: “Nếu không, chúng ta chơi một trò chơi đi?”
Công Tử Diễn không có hứng thú gì nhếch miệng, “Khó khăn lắm mới nghỉ ngơi một lần, còn chơi trò chơi hả? Xì, ta không có hứng thú, muốn chơi muội tự chơi đi.”
“Trò chơi này tự chơi không được, tỷ tỷ phải phối hợp mới được. Chẳng lẽ tỷ không muốn giải trừ hôn ước của mình, khiến bản thân tự do hả?”
Công Tử Diễn nghiêng đầu nhìn nàng, “Muội muốn làm gì?”
Linh Diên lập tức hưng phấn ghé vào tai nàng, bô bô nói một tràng, sao đó Công Tử Diễn mang vẻ mặt nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác: “Chuyện này, làm được hả?”
“Sao lại không được?”
“Vậy nếu bị phát hiện thì sao?”
Linh Diên phì cười một tiếng, “Ngoại trừ ca ca, còn ai biết chúng ta là song sinh không?”
“Rất nhiều người biết, nghĩa phụ Hoa Nghiêu, Điêu Di, sư phó…”
“Được được được, ý ta là ngoại trừ những người này ra, đại lục Tứ Phương còn ai biết không?”
“Vậy thì không.”
“Thế không phải được rồi hả? Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi, chi bằng ra ngoài chơi một chút, sẵn tiện chém giết tang thi. Cho dù ca ca biết cũng sẽ không cho là chúng ta không làm chuyện đàng hoàng đúng không?”
Công Tử Diễn bị Linh Diên thuyết phục, bế quan tu luyện ba năm gần như khiến bọn họ bị giày vò tới không còn hình người. Nếu bây giờ có thể nhân cơ hội này thư giãn thật tốt, quả thực rất hấp dẫn!
“Nhưng lỡ như bị phát hiện, chẳng phải là…”
“Đây mới là chỗ thú vị, tỷ nghĩ xem, chúng ta rời khỏi đại lục Tứ Phương cũng ba năm rồi đúng không? Nhất định tính tình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bọn họ có thể nhận ra mới là lạ đó!”
Công Tử Diễn liên tục nuốt nước miếng, “Vệ Giới kia, nghe nói rất khó dây vào. Muội nói xem nếu hắn phát hiện bất thường có một đao chém ta hay không?”
Nụ cười trên mặt Linh Diên thoáng cái cứng đờ, nàng tức giận trừng Công Tử Diễn, “Tỷ, tỷ nhìn mình kìa, nào còn quyết đoán của thiếu chủ Công Tử Diễn Bất Dạ thành nữa? Sao ta lại cảm thấy mấy năm qua đã khiến tính tình của tỷ bị mài sạch thế? Không thể như vậy được, tuy rằng nữ hài tử nho nhã một chút không có gì sai, nhưng, nhưng cũng không thể điềm đạm quá được!”
Dứt lời, nàng không khỏi nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng ấy trong chốc lát, trong lòng suy đoán, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự rối loạn đa nhân cách?
Lúc là Hoa Nhan thì chỉ có một dáng vẻ, nhưng khi Công Tử Diễn mặc đồ nam với đồ nữ thì lại là hai dáng vẻ khác nhau.
Đế chứng minh suy đoán của mình, hôm sau Linh Diên đích thân tìm bát đại hộ pháp để tìm hiểu tình huống, đồng thời hỏi thăm tung tích Hoa Nghiêu. Nghe nói ít ngày nữa hắn sẽ đến Bất Dạ thành, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, người hiểu Công Tử Diễn và Hoa Nhan nhất chính là vị Hoa thúc thúc này.
Bây giờ bọn họ căn bản không biết hiện tại ở đại lục Tứ Phương, vì uy thế đánh bại một đống kẻ địch trong một lần của mình đã dấy lên làn sóng nghi ngờ thế nào.
Các tổ chức khắp nơi đều đang nghe ngóng thân phận thật của hai vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống này, đáng tiếc ngoại trừ bức họa che mặt của hai người ra thì không còn manh mối gì khác để tìm kiếm.
Chương 377: Hoa Nghiêu lên sân khấu
Người khác không tra được, không có nghĩa là Vệ Giới cũng không tra được.
Khi hắn dẹp đường hồi phủ, chuẩn bị phái người đi điều tra Linh Diên thì nhìn thấy một nữ tử phía đối diện đi tới, lông mày thoáng cái nhíu lại.
“Thiếp thân bái kiến vương gia.”
Người tới mày như liễu, trong mắt chứa làn thu thủy, mũi cao môi hồng, búi tóc đen cao ngất như mây, một thân váy trắng càng khiến nàng ta phiêu dật như tiên.
Hạ Vân Hà có đẹp không?
Đẹp, cho dù là người soi mói như Vệ Giới cũng không tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Nhưng vậy thì sao?
Không thích chính là không thích, huống chi nữ nhân này còn là Vệ Du Sâm cứng rắn nhét tới.
Hôm nay Vệ Du Sâm đã sớm hóa thành bột phấn, người hắn ta lưu lại cũng đã đến lúc xử lý.
Trong ba năm qua, không phải không có người muốn nhét nữ nhân cho hắn, tuy nhiên đều bị hắn dùng đủ mọi lý do đuổi đi. Cuối cùng thật sự là quá cần cù nhét nên ép hắn buộc phải ra lệnh, nếu ai còn nhét nữ nhân cho hắn nữa, hắn sẽ giết cả nhà kẻ đó. Đến thế thì cuối cùng chuyện này cũng ngừng lại. Nhưng như vậy không có nghĩa là chấm dứt, người bên ngoài không nhét vào được, nhưng người bên trong dù sao cũng nên sủng hạnh đúng không?
Người cũng đã bị hắn lấy rồi, Phượng vương phi cũng đã đi rồi, hắn đường đường là nhiếp chính vương cũng không thể làm hòa thượng cả đời đúng không?
Lý ma ma đến Phượng vương phủ cũng không phải tới chơi, dù sao cũng phải tìm vài chuyện để làm đúng không?
Mặc dù tiểu Phượng vương phi chết bà cũng rất lấy làm tiếc, nhưng điều đó cũng không thể ảnh hưởng tới việc vương gia nối dõi tông đường mà nhỉ?
Đã ba năm rồi, cho dù là chịu tang thì coi như cũng đủ rồi. Huống chi hắn đường đường là nhiếp chính vương, căn bản không cần chịu tang cho vương phi của mình. Thậm chí vương phi còn chưa hạ táng thì càng không cần. Thế nên dưới sự khuyến khích của Lý ma ma, Hạ Vân Hà buộc phải ra ngoài đón Vệ Giới hồi phủ. Bởi vì Lý ma ma thần thông quản đại đã thăm dò được, nhiếp chính vương điện hạ từ trước đến nay chẳng thèm ngó tới nữ nhân, vậy mà trên chiến trường lại dây dưa với một nữ tử áo đen từ trên trời giáng xuống, chuyện này không phải quá khó tin ư?
Tuy rằng bà không phản đối Vệ Giới tìm nữ nhân, nhưng ở nhà có một vị trắc phi đẹp như hoa thế này lại không cần, cố tình còn muốn lên chiến trường tìm nữ nhân không rõ thân thế, có phải là kỳ quái quá rồi không?
Mấy năm nay bà oán trách Hạ Vân Hà không ít, nói nàng ta không có sức hấp dẫn, nói nàng ta không biết chủ động. Nhưng Hạ Vân Hà trừ rơi nước mắt vẫn là rơi nước mắt.
Ba năm trước, sau khi nàng ta biết đệ đệ mình chết trong lần cung biến kia. Thậm chí tử trạng còn đặc biệt thê thảm, còn bị Vệ Du Sâm lợi dụng phái tới Long đế quốc, lại bị Long Khôn lợi dụng ngược lại thành độc nhân, trở về gieo họa cho những người khỏe mạnh là bọn họ thì không còn hứng thú nổi với bất cứ chuyện gì nữa.
Trên thế giới này, đệ đệ là người thân duy nhất của nàng ta, bây giờ hắn ta đã chết, mặc dù hôm nay nàng ta là trắc phi độc nhất vô nhị của nhiếp chính vương, mang vinh hạnh đặc biệt vô thượng, nhưng như vậy thì sao?
Vệ Giới không thích nàng ta, thậm chí cả liếc cũng không thèm liếc chớ nói chi là sủng hạnh các kiểu. Mấy năm nay nàng ta ở trong vương phủ tuy rằng không lo ăn uống, nhưng lòng nàng ta lại càng ngày càng trống rỗng, càng ngày càng áp lực. Thậm chí nàng ta còn nghĩ, đời này cứ bình lặng vô lo như vậy mà sống cũng không có gì không tốt. Nhưng Lý má ma lại ép nàng ta tích cực chủ động tìm vương gia. Nàng ta phiền muộn không thôi, rồi lại không làm trái được, bởi vì trong vương phủ này, Lý ma ma có quyền lên tiếng tuyệt đối. Nếu đắc tội bà, chỉ sợ cuộc sống của nàng ta sẽ càng khó khăn.
Nàng ta không muốn rời khỏi, bên ngoài là thế giới tràn đầy tang thi, một nữ tử yếu ớt như nàng ta có thể đi đâu?
Rơi vào đường cùng, nàng ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Thế nên nàng ta đã đến, thậm chí lấy ra thành ý lớn nhất của bản thân, thận trọng đứng đây nghênh đón Vệ Giới. Nàng ta biết, chắc chắn mình sẽ bị xem nhẹ triệt để, như vậy nàng ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nàng ta đã cố gắng hết sức, chắc có lẽ ma ma sẽ không nói gì nữa nhỉ?
Nhưng khiến nàng ta hoàn toàn không ngờ là, Vệ Giới vậy mà ngừng lại, thậm chí còn đi về phía nàng ta.
Hạ Vân Hà kinh ngạc, nàng ta trơ mắt nhìn Vệ Giới dò xét mình, kinh hồn bạt vía run rẩy giọng nói, “Vương, vương gia?”
“Hạ Vân Hà?”
“Vâng, thiếp thân chính là…”
“Ngươi tới vương phủ bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm vương gia, bảy tuổi vào phủ, đến nay, đã, mười hai năm rồi.”
“Mười hai năm? Vậy đúng là đã rất lâu rồi. Hạ Tố Quang chết thế nào, ngươi biết chứ?”
“Biết, biết ạ. Tố Quang nó, nhất định không phải nó cố ý, vương gia…”
“Người cũng đã chết rồi, bổn vương không muốn truy cứu nữa. Chẳng qua khi đó tại sao các ngươi vào phủ, chắc là trong lòng hai tỷ đệ các ngươi vô cùng rõ ràng. Sở dĩ bổn vương để bọn ngươi ở đây cũng là thấy hắn là một nhân tài đáng bồi dưỡng, mà ngươi cũng rất tự biết thân biết phận, không mơ mộng hão huyền những thứ không nên. Chỉ tiếc, chung quy hắn vẫn bị ngoại lực ảnh hướng, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy. Về phần ngươi, hoàn toàn là Hạ Tố Quang mê hoặc Vệ Du Sâm nhét tới. Đương nhiên, có lẽ hắn ta còn muốn lợi dụng ngươi làm gì đó, chỉ tiếc hắn ta không có cơ hội này. Một hai người này bây giờ đều đã chết, như vậy ngươi…”
“Vương gia, thiếp thân, thiếp thân…” Hạ Vân Hà nghe đến đây, nào còn không hiểu được nữa?
Nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống, kích động lệ rơi đầy mặt, run lẩy bẩy.
“Được rồi, bây giờ bên ngoài loạn lạc, bổn vương cũng không phải người vô tình, sẽ không đuổi ngươi đi. Nhưng hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ thân phận của mình, nếu hiểu được điểm này, bổn vương có thể bảo vệ ngươi tuổi già không lo, đợi tìm được cơ hội thích hợp sẽ thả ngươi đi.”
“Thiếp thân, không, nô tỳ hiểu rồi, nhất định nô tỳ sẽ không để vương gia thất vọng.”
“Hiểu là tốt, vương phi sắp trở về rồi, ngươi rảnh rỗi thì nên ở trong viện của mình đừng ra ngoài.”
…
Cho đến khi bước chân của Vệ Giới đi xa, Hạ Vân Hà mới nơm nớp lo sợ đứng dậy. Nàng ta nhìn bóng lưng khuất dần của hắn, nước mắt bất giác làm tầm mắt mơ hồ.
Hắn biết, hắn vậy mà biết tất cả?
Năm đó nàng ta chưa từng cứu hắn, nàng ta không phải ân nhân cứu mạng của hắn. Tính ra thì nàng ta nhiều nhất chỉ kéo hắn từ vùng hoang vu về nhà của mình. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn chứa chấp hai tỷ đệ bọn họ.
Vốn dĩ hai tỷ đệ bọn họ có một tiền đồ tươi sáng, nhưng Tố Quang hắn ta, hắn ta lại không biết đủ, thậm chí còn ỷ vào những thứ đó phản bội hắn.
Ha ha, Hạ Vân Hà nghĩ tới cái chết của Hạ Tố Quang, trong lòng cay đắng đau đớn, nhưng nhiều hơn là hối hận.
Nếu lúc trước bọn họ có cốt khí một chút, sống bằng sức mình, rời xa thị phi, vậy có phải kết quả hiện tại sẽ khá hơn một chút không?
Đáng tiếc không có nếu như, cũng không có đường quay về nữa.
Hạ Vân Hà ngơ ngác xoay người, trở về viện mình như một u hồn, hoàn toàn không ý thức được trọng điểm trong câu nói vừa nãy của Vệ Giới là gì.
Nàng ta không nghe thấy, nhưng không có nghĩa là người bên cạnh không nghe thấy, nhất là Đỗ Quyên lại càng kích động kéo ống tay áo của Hạ Vân Hà.
“Trắc phi nương nương, vừa rồi chẳng lẽ người không nghe vương gia nói gì ư?”
“Vương gia nói gì, ta rõ ràng hơn ngươi. Ngươi không cần phải lặp lại lần nữa.”
“Không, trắc phi nương nương, nô tỳ không có ý đó. Ý nô tỳ là vừa rồi vương gia ngài ấy nói, nói vương phi của chúng ta, sắp, sắp trở về rồi.”
Trong hai con ngươi vô thần của Hạ Vân Hà đột nhiên sáng người, nàng ta phắt cái xoay người lại, chợt giữ chặt vai Đỗ Quyên: “Ngươi, ngươi nói gì?”
Đỗ Quyên bị động tác của nàng ta dọa, do dự một chút mới cẩn thận nói: “Vừa rồi vương gia nói, vương phi nàng, nàng sắp trở về rồi.”
Hạ Vân Hà chợt trừng to mắt: “Vương, vương phi? Sao, sao có thể như vậy được? Vương phi nàng, không phải nàng đã…”
Không, không đúng, năm đó thi thể của vương phi bị cướp đi, mặt dù thánh chỉ đã hạ nhưng nàng không hạ táng, hơn nữa vương gia cũng chưa từng thừa nhận nàng đã chết. Vì vậy Phượng vương phi, không, bây giờ hẳn là nhiếp chính vương phi, tất cả vẫn giữ nguyên. Nhưng hiện tại vương gia nói gì? Vương phi không chết? Sắp trở về rồi hả?
Chuyện, chuyện này sao có thể? Sao có thể chứ?
Ba ngày sau, Bất Dạ thành nghênh đón một vị khách tôn quý, người này không phải ai khác, chính là nghĩa phụ của Công Tử Diễn, thành chủ đại nhân của Bất Dạ thành —— Hoa Nghiêu.
Làm một tuyệt đỉnh thần thâu vang danh Tứ Phương, vang vọng Long đế quốc, Linh Diên đã sớm vô cùng hiếu kỳ về hắn. Chỉ có điều mấy năm nay hai người bọn họ luôn ở trong cấm địa, không có thời gian, cũng không có quyền đi gặp bất kỳ ai. Vì vậy hiểu biết của nàng về Hoa Nghiêu gần như chỉ ở mặt ngoài. Cũng may hiện tại rốt cuộc bọn họ cũng đã rời khỏi cấm địa đáng sợ kia, có thể quang minh chính đại hít thở không khí tự do.
Vốn Linh Diên cho rằng Hoa Nghiêu hẳn là một nam nhân trung niên thành thục trầm ổn, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng xuất hiện trong tầm mắt nàng lại là một đại thúc ngũ quan thâm thúy tuấn lãng. Chỉ nhìn từ bề ngoài, căn bản không hơn ba mươi tuổi. Nàng lập tức hoài nghi nhìn về phía Công Tử Diễn cũng khiếp sợ bên cạnh.
“Tỷ, đây không phải là nghĩa phụ của tỷ ư? Sao nhìn dáng vẻ của tỷ giống như cũng không biết vậy? Không phải tỷ thật sự mất trí nhớ chứ?”
Công Tử Diễn lắc đầu, “Không, không phải nói cho muội biết rồi sao, ta không mất trí nhớ. Tuy rằng người trước mặt rất giống nghĩa phụ, nhưng khí chất lại khác biệt rất nhiều?”
Chương 378: Long thần đỉnh
Hoa Nghiêu trong trí nhớ của nàng ấy từ trước đến nay đều rượu không rời tay, vẻ mặt chán chường, nhìn qua rất lôi thôi, tang thương. Thế nhưng vị đại thúc anh tuấn trước mắt thật sự có thể đánh đồng với Hoa Nghiêu trong trí nhớ ư?
Lúc bộ dạng ngơ ngác y như nhau của hai tỷ muội rơi vào mắt Hoa Nghiêu, trong hắn bất giác dâng trào tình cảm cưng chiều ấm áp, khóe môi cũng cong lên thành đột cong 45 độ hoàn mỹ.
Đây chính là dung mạo thật của hài tử nhà bọn họ sao?
Khi Hoa Nghiêu nóng lòng nhìn về phía gương mặt của hai người, sâu trong con ngươi không khỏi run lên dữ dội.
Giống, quá giống, sao có thể giống như vậy?
Thảo nào bọn họ phải tốn nhiều công sức đưa hai đứa bé này đi như vậy. Nếu là ở đế quốc, chỉ sợ sớm đã…
Lúc Hoa Nghiêu mặt mày kích động nhìn hai tỷ muội, hai tỷ muội cũng đang quan sát hắn…
Gạt đi hình tượng từng ăn sâu vào lòng người của Hoa Nghiêu, hôm nay hiện ra trước mặt bọn họ nghiễm nhiên là một vị đại thúc trong anh tuấn lại có thêm chút cương quyết cuồng dã. Hắn mặc trường bào màu xanh đậm, dáng người cao to đứng đó, tập trung nhìn bọn họ.
Bộ dạng chăm chú của hắn cũng khiến Công Tử Diễn bất tri bất giác lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, bất kể nàng ấy là Hoa Nhan hay Công Tử Diễn, từ khi sinh ra đến mười hai tuổi dung mạo đều được xử lý cẩn thận .Vì vậy tuy rằng Hoa Nghiêu tiếp xúc với nàng ấy nhiều nhất cũng chưa từng thấy dung mạo thật của nàng ấy. Hôm nay nàng ấy và Linh Diên vẫn tự tin xuất hiện một đen một trắng, mang gương mặt căng tràn sức sống, cho dù mặc váy áo đơn giản nhất cũng thể hiện ra sức hấp dẫn tuyệt vời khiến người ta liếc mắt là chìm sâu vào đó.
Đẹp không?
Đẹp!
Nhưng vẻ đẹp của bọn họ lại khiến người ta không thể tìm đủ từ ngữ để hình dung. Đặc biệt là khi mặt trời từ từ mọc, hai thiếu nữ đứng dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ hạ phàm, trong sương mù có vẻ hơi mát lạnh, bước trên con đường đầy nắng vàng, quanh người tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến người ta nhìn mà theo bản năng quên thở, mê đắm.
Sáu mắt giao nhau, mọi người đều thấy được xa lạ và chờ mong trong mắt đối phương.
Hoa Nghiêu cười khẽ, mặt mày lập tức sáng lên: “Để ta đoán xem, áo trắng là Diễn Nhi, áo đen là Diên Nhi đúng không?”
Hai thiếu nữ nghe thấy giọng nói trầm thấp làm say lòng người như cello đều khẽ giật mình.
Hai người đều nghe thấy tám phần cưng chiều và hai phần kích động chứa trong giọng nói của hắn, dịu dàng như nước, khiến lòng người ấm áp.
Cuối cùng cảm xúc của Công Tử Diễn đã có chút dao động, nàng ấy nhìn hắn, ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Hoa Nghiêu như một chú thỏ con đáng yêu, vươn hai tay ra ôm chặt lấy hắn, thân mật cọ cọ trước ngực hắn, bộ dạng đó cực kỳ giống tiểu nữ oa tìm phụ thân làm nũng.
“Nghĩa phụ, con rất nhớ ngài.”
Tuy rằng những lời này đơn giản và nhẹ nhàng nhưng lại khiến Hoa Nghiêu cảm động đến mức suýt chút rơi lệ. Hắn ôm chặt lấy cơ thể dường như càng mảnh mai gầy yếu hơn ba năm trước của nữ hài nhi, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy.
“Nha đầu ngốc, nghĩa phụ cũng rất nhớ con, nếu không sao lại lập tức chạy đến đây chứ? Con ngoan, mau để nghĩa phụ xem xem, ba năm không gặp, nghĩa phụ đã sắp không nhận ra con rồi.”
Hoa Nghiêu nhẹ nhàng đẩy Công Tử Diễn ra, sau đó chăm chú nhìn nàng ấy, vẻ mặt đau lòng véo đôi má gần như không có thịt của nàng ấy, “Nhan Nhi của ta gầy đi rồi, con ngoan, ba năm nay con chịu khổ rồi.”
“Không khổ, không khổ chút nào. Nghĩa phụ, không có ngài ở bên cạnh Diễn Nhi, Diễn Nhi cảm thấy rất cô đơn, không có cảm giác an toàn.”
Linh Diên nhìn cảnh tượng ấm áp này, muốn nói trong lòng không có gánh nặng là chuyện không thể nào.
Từ nhỏ nàng đã trải qua cuộc sống mà không phải hài tử bình thường có thể chịu đựng được. Nhìn lại mười hai năm đến dị giới của nàng, dường như trừ khổ ra chính là đắng chát, cho dù có ngọt cũng là cảm giác như phù dung sớm nở tối tàn.
Tuy rằng đến giờ nàng vẫn không hiểu, người một nhà đang yên đang lành sao phải chia xa, sao phải sống đầu đường xó chợ như vậy. Nhưng nàng cũng biết không có người mẹ nào cũng muốn tách khỏi con của mình, ngay cả đôi nữ nhi sinh đôi của mình cũng lựa chọn phương thức khác nhau để thu xếp. Tạm thời không nhắc tới trong chuyện này cất giấu bao nhiêu bí mật, nhưng Linh Diên từ nhỏ đã không được cảm nhận tình cảm cha mẹ thấy cảnh tượng như vậy, mũi không hiểu sao cay cay, nước mắt muốn không kìm được tràn mi.
Mặc dù kiếp trước không phải nàng không có tình cảm của cha mẹ, nhưng kiếp trước đã cách nàng mười hai năm, thậm chí là xa xôi hơn. Nàng chỉ nhớ vào lúc mình còn rất nhỏ đã buộc phải tự lập, thế nên cho dù đến dị giới, trở lại làm trẻ con cũng chưa từng chân chính muốn làm trẻ con một lần. Những chuyện khi còn là trẻ con nên làm, nàng chưa từng làm chuyện nào.
Nàng cũng muốn nằm trên đầu gối phụ thân làm nũng, nàng cũng muốn kéo tay áo của mẫu thân khóc lóc cáo trạng, nàng cũng muốn cưỡi trên cổ ca ca, túm tóc của hắn, chọc hắn nổi giận… Nhưng sự thật lại tàn khốc, từ khi nàng xuyên qua, đối mặt chính là môi trường sống khắc nghiệt.
Nàng không ngừng cố gắng, không ngừng nghiêm khắc với bản thân mới có bản thân hôm nay. Cho dù tuổi thơ của nàng chưa từng vui vẻ, nhưng bên cạnh nàng cũng không thiếu người quan tâm và yêu thương. Có điều thân phận của những người đó lại không thể khiến nàng giống như Công Tử Diễn, quên đi tất cả tư thái mà làm nũng, cầu quan tâm. Thế nên có khoảnh khắc sâu trong lòng nàng dường như vô cùng khát vọng sự quan tâm như vậy. Nhưng rồi nàng lại tỉnh táo hiểu rõ, đó là hạnh phúc thuộc về tỷ tỷ, không phải nàng.
Suy nghĩ quay trở lại, Linh Diên đã thu hồi cô đơn trong mắt, lúc ngước mắt lên là ý cười kiên cường.
“Tỷ tỷ, xấu hổ xấu hổ, coi chừng bị thuộc hạ của tỷ nhìn thấy, thật là mất mặt!”
“Nha đầu chết tiệt nhà muội, muội còn nói ta nữa, chờ tương lai muội gặp phụ thân, để coi muội có khóc hay không, hừ!”
Linh Diên lập tức tò mò nhìn nàng ấy, “Tỷ tỷ gặp phụ thân rồi sao?”
Công Tử Diễn nghe vậy khẽ giật mình, sau đó vẻ mặt mất mát lắc đầu, “Chưa, đừng nói gặp, ngay cả ông ấy là ai ta cũng không biết.”
Hai tỷ muội nghĩ tới đây, bất giác nhìn về phía Hoa Nghiêu.
Hoa Nghiêu tự nhiên cảm giác được mong đợi của bọn họ, tuy rằng hắn vô cùng không muốn làm bọn họ thất vọng, nhưng có một số việc hắn lại không thể, cũng không thể nói sớm cho bọn họ biết.
Hắn chỉ có thể bước tới bên hai thiếu nữ, nhẹ nhàng xoa đầu bọn họ, “Bọn nhỏ, ta thật xin lỗi, có một số việc tạm thời vẫn không thể nói hết cho hai đứa, đợi đến lúc thích hợp tự nhiên sẽ có người nói cho hai đứa biết.”
Dứt lời, hắn tràn ngập ý cười nhìn sang Linh Diên: “Diên nha đầu, nếu như có thể, con cũng có thể gọi ta là nghĩa phụ. Theo bối phận, quả thực ta đã nhận hai đứa. Năm đó lúc con ra đời, ta còn từng ôm con!”
Vừa nhắc tới khi còn bé, Linh Diên lập tức hứng thú, “Vậy khi còn bé Diên Nhi cũng xấu như vậy ạ?”
Hoa Nghiêu lắc đầu, “Sao có thể chứ? Khi còn bé các con đã rất đẹp rất đẹp, phấn điêu ngọc trác. Đừng nói là mẫu thân các con, ngay cả phụ thân các con lúc ấy cũng rất quyến luyến các con, thế nhưng…”
Nói đến đây, đột nhiên giọng hắn nghẹn lại, “Được rồi, tạm thời không nhắc tới những chuyện này nữa. Diên Nhi à, bây giờ con sao rồi? Cơ thể có khỏe hẳn chưa? Nghe nói mấy năm nay con chịu khổ không ít.”
Mặc dù Linh Diên có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục moi về thân thế của mình, nhưng cũng may giống như Hoa Nghiêu nói, lúc bọn họ nên biết tự nhiên sẽ biết, trong lòng cũng không có gánh nặng gì.
“Nghĩa phụ yên tâm, Diên Nhi có mệnh mèo (ý nói mèo có chín mạng), năm đó đại nạn không chết, sau này tất có hậu phúc. Huống chi theo y thuật hiện tại của Diên Nhi, tuyệt đối là số trường thọ!”
“Hừ, nha đầu chết tiệt nhà muội, đúng là tự tin quá!”
“Đương nhiên rồi, tỷ tỷ yên tâm, có muội muội ở đây, tỷ cũng có thể.”
Phát hiện ánh mắt chờ mong trẻ con của Hoa Nghiêu, Linh Diên buồn cười móc ra một lọ đan dược từ trong ngực, thoải mái đưa cho Hoa Nghiêu: “Nghĩa phụ trên cao, xin nhận của Diên Nhi một lạy. Đây chính là Tục Mệnh đan Diên Nhi mới nghiên cứu ra, xin nghĩa phụ nhận lấy.”
Hoa Nghiêu được ưu ái mà lo sợ nhận lấy, “Tặng, tặng ta à?”
Hàng mày xinh đẹp của Linh Diên nhẹ nhàng nhướng lên, nàng vô cùng tự tin gật đầu: “Tất nhiên rồi, nhưng để trao đổi, có phải nghĩa phụ cũng nên tặng Diên Nhi quà gặp mặt hay không? Con biết chỗ ngài có rất nhiều đồ tốt!”
Hoa Nghiêu bị yêu cầu thẳng thắn của nàng chọc cười, nhẹ nhàng sờ chóp mũi nàng, “Nha đầu con đó, ta thấy con tặng thuốc là giả, vơ vét tài sản mới là thật đúng không? Nói đi, con muốn cái gì? Chỗ nghĩa phụ không có, tương lai cũng sẽ nghĩ cách chuẩn bị cho con.”
Đôi mắt như nước của Linh Diên bỗng chốc sáng ngời, “Thật ạ?”
“Nghĩa phụ đã lừa con bao giờ chưa? Ta nói được làm được, tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Ha ha, con biết nghĩa phụ tốt nhất mà. Vậy thì tốt, Diên Nhi không khách sáo với ngài nữa, nghĩa phụ có từng nghe nói đến Long thần đỉnh chưa?”
“Long thần đỉnh không phải là dược đỉnh à? Sao thế? Con cần ư?”
Linh Diên gật đầu thật mạnh, “Trước kia con có một cái dược đỉnh đồng đỏ mạ vàng, nhưng mấy năm nay cấp bậc của con tăng lên quá nhanh, cái dược đỉnh kia đã sớm không dùng được nữa, con cần Long thần đỉnh cấp bậc cao hơn làm dược đỉnh mới. Nhưng con tìm kiếm nhiều năm, đồng thời sai người nghe ngóng khắp nơi cũng không biết tung tích của cái dược đỉnh đó. Không biết nghĩa phụ có biết không?”
Chương 379: Luyện dược sư thánh sư cấp
Làm một tuyệt đỉnh thần thâu lần mò khắp đại lục Tứ Phương, ngạo thị Long đế quốc, Hoa Nghiêu tuyệt đối trâu bò hơn bọn họ nhìn thấy.
Dựa vào kinh nghiệm và kiến thức rộng rãi của hắn, giao Long thần đỉnh cho hắn nghe ngóng không thể thích hợp hơn.
Đương nhiên, nàng sẽ không lấy không của hắn. Xem kìa, không phải đã tặng một lọ linh đan diệu dược lớn ư?
“Con vậy mà lại là luyện dược sư hả?”
Đầu tiên Hoa Nghiêu khiếp sợ, sau đó nghĩ tới y thuật và độc thuật của nha đầu này trước khi trở thành luyện dược sư.
Nói là ngạo thị võ lâm hoàn toàn không hề khoa trương, như vậy bây giờ trở thành luyện dược sư dường như cũng hợp tình hợp lý.
Con của bọn họ, tư chất sao lại kém được?
Nghĩ tới đây, hắn vội vã mở lọ thuốc Linh Diên mới đưa.
Mặc dù Hoa Nghiêu đã chuẩn bị xong tâm lý nhưng khi nhìn thấy từng viên thuốc màu trắng tỏa ra mùi thuốc kia, cả người như bị sét đánh, hóa đá ngay tại chỗ.
Công Tử Diễn nhìn thấy phản ứng của hắn, không khỏi mím môi cười, “Nghĩa phụ mau hoàn hồn đi, ngài như vậy, nha đầu kia sẽ chỉ càng thêm đắc ý.”
“Ta không nhìn lầm chứ? Đây, đây không phải đan dược màu trắng mà chỉ luyện dược sư thánh sư cấp mới có thể luyện được sao?
Luyện dược sư chia làm sáu cấp bậc: sơ cấp, tông sư cấp, thánh sư cấp, đế sư cực, thần sư cấp, cùng với chí tôn chi vị cuối cùng.
Phần lớn đan dược sơ cấp có màu đen, tông sư cấp màu sắc bắt đầu nhạt đi, đến thánh sư cấp thì trở thành màu trắng, đế sư cực đan dược trong suốt, nhưng sau khi đến thần sư cấp lại hiện ra màu đen tỏa ánh sáng năm màu, chí tôn cấp chính là màu vàng kim.
Bây giờ viên thuốc trong tay Hoa Nghiêu có màu sắc vô cùng tinh khiết, không thấy chút tạp chất nào, đủ để thấy được cấp bậc luyện dược sư của nàng ổn định và mạnh đến mức nào. Còn nhỏ đã đạt tới luyện dược sư thánh sư cấp là tư chất nghiên thiên cỡ nào?
Máu huyết Hoa Nghiêu sôi trào trong nháy mắt, hắn nóng bỏng xoay người, nhìn chằm chằm vào nàng, “Ta thấy đan dược con luyện ra tinh khiết như vậy, chẳng lẽ con đã ổn định ở thánh sư cấp nhiều năm?”
Linh Diên lắc đầu, “Con không biết, con chưa từng trải qua kiểm tra chứng nhận của tổ chức nội bộ, mấy năm nay con đều mò mẫm chơi đùa trong cấm địa. Dược hoàn màu trắng này đã được một khoảng thời gian rồi, không tới mức bao nhiêu năm. Ba năm trước con vẫn chẳng biết gì về những thứ này đấy!”
Chính vì đến cấm địa, có đủ nhiều tài nguyên mới khiến nàng có cơ hội tiếp xúc với những thứ này. Không ngờ rằng lần tiếp xúc này rất khó lường, nóng bỏng tới không thể ngăn cản được, cuối cùng vậy mà vì luyện dược tới bỏ quên tu luyện.
Đại ma đầu Mặc Uyên kia thấy nàng như thế, vậy mà cất dược đỉnh của nàng, bắt nàng tu luyện. Đến khi nàng vượt qua thử thách mới đại phát thiện tâm trả dược đỉnh lại cho nàng.
Nhắc tới cố chấp và si mê với luyện dược, cho dù nói mười ngày mười đêm cũng không hết.
“Con, con nói là, con vẫn chưa đến công hội luyện dược sư?”
“Ở đâu ra thời gian đi chứ, mới ra khỏi cấm địa đã đến đại lục Tứ Phương, mệt như chó, không, chó còn hạnh phúc hơn bọn con ~”
Khóe miệng Hoa Nghiêu giật giật, tuy rằng hắn đã sớm nghe nói sự đáng sợ của cấm địa Mặc gia, nhưng bây giờ thấy hai nha đầu đã sắp gầy như que củi, nghĩ cũng biết ba năm qua bọn họ sống rất cực khổ, lập tức không hỏi tới nữa.
“Diên Nhi đúng là thiên tài trên phương diện y độc, bây giờ con có thể tiến vào cấp bậc luyện dược sư thật sự là rất đáng mừng. Phải biết cho dù là đại lục Tứ Phương hay Long đế quốc, thiếu nhất chính là luyện dược sư các con. Nhưng mấy trăm năm qua người có thành tựu lại lác đác không có mấy. Nha đầu con còn nhỏ như vậy đã là luyện dược sư thánh sư cấp, đây là thực lực nghịch thiên cỡ nào? Nếu phụ mẫu con biết hai nha đầu các con đều có thực lực như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Bọn nhỏ, cố gắng lên nhé. Con yên tâm, cái Long thần đỉnh này, nhất định nghĩa phụ sẽ giúp con lấy được.”
Thực lực nghịch thiên như thế, chỉ sợ tạm thời cũng chỉ có Long thần đỉnh có thể xứng với thân phận của Linh Diên.
Đã có lời hứa của Hoa Nghiêu, Linh Diên không còn gì lo lắng, hai người một trái một phải cùng Hoa Nghiêu trở về Minh Nguyệt lâu.
Lúc Công Tử Diễn xuống dưới thu xếp bữa trưa, Linh Diên vội vàng tiến tới trước mặt Hoa Nghiêu.
“Nghĩa phụ, Diên Nhi có việc này muốn hỏi ngài, là về tỷ tỷ.”
Hoa Nghiêu đặt trà hoa nhạt nhẽo trong tay xuống, nhướng mày nhìn Linh Diên: “Con nói đi.”
“Tỷ tỷ tỷ ấy, có phải tính cách của tỷ ấy có chút phân liệt không?”
Ánh mắt Hoa Nghiêu trầm xuống, hắn kinh ngạc hỏi: “Con phát hiện rồi à?”
Linh Diên trợn mắt một cái, “Con sớm chiều ở chung với tỷ tỷ ba năm, sao có thể không phát hiện được? Đặc biệt bây giờ tỷ tỷ vậy mà có tới ba thân phận, cho dù con có chậm chạp nữa cũng phát hiện được không?”
Hoa Nghiêu nhấp môi một cái, chậc chậc, mùi vị của trà này đúng là tệ hơn rượu rất nhiều, khó uống muốn chết.
“Ba thân phận?” Hoa Nghiêu nghe đến từ này, rõ ràng có hứng thú, “Sao con biết?”
“Hoa Nhan xem như một, lúc Công Tử Diễn mặc nam trang và nữ trang, tính cách cũng vô cùng khác biệt, chẳng lẽ như vậy không tính là hai cái? Cộng lại, không phải ba cái hả?”
Hoa Nghiêu cười ha ha, “Vậy con nói thử xem, ba thân phận này của nó có đặc điểm gì?”
“Hoa Nhan, thật ra con chưa từng thấy, nhưng nghe ca ca nói trước kia tính tình tỷ tỷ không tốt chút nào, thậm chí còn điêu ngoa tùy hứng! Lúc Công Tử Diễn mặc nam trang chính là một con tiểu hồ ly tinh thông tính toán, am hiểu mưu mô, lúc mặc nữ trang thì lại yên tĩnh quá mức, tính tình cũng mềm mại khiến con suy sụp.”
Hoa Nghiêu đẩy chén trà trong tay cho Linh Diên, sau đó nhướng mày nhìn nàng, “Muốn biết à?”
Linh Diên lập tức gật đầu như băm tỏi, “Tất nhiên rồi.”
“Vậy thì lấy cho nghĩa phụ một bầu rượu, cuộc sống không có rượu thật sự quá khó chịu.”
Linh Diên lập tức vỗ trán một cái, không ngờ nghĩa phụ nhà nàng vòng vèo cả buổi chỉ là muốn uống một bình rượu ngon.
Chuyện này không phải đơn giản sao?
Linh Diên tiện tay lấy ra một bình Lê Hoa túy mà Hắc lão thích nhất đưa tới trước mặt Hoa Nghiêu. Cái mũi cao cao của Hoa Nghiêu hít một hơi thật sâu, sau đó bỗng nhiên mở to hai mắt, giơ tay định giành lấy. Linh Diên lại xấu xa chỉ quơ một vòng trước mặt hắn rồi đưa về ngực mình.
“Rượu ngon này nghĩa phụ muốn uống bao nhiêu cũng được, nhưng về chuyện của tỷ tỷ, ngài không được chơi xấu.”
Hoa Nghiêu đã sớm bị mùi thơm tự nhiên phát ra từ rượu ngon mê hoặc, nghe vậy bèn nói, “Nghĩa phụ nói không giữ lời từ bao giờ?Mau lấy ra, đây, đây không phải Lê Hoa túy sao?”
Linh Diên vẻ mặt tự đắc rót cho hắn một chén rượu: “Không, đây không phải Lê Hoa túy bình thường. Lê Hoa túy trên thị trường chỉ dùng nước suối bình thường ủ thành, nhưng vò Lê Hoa túy này… dùng nguyên liệu cực kỳ phức tạp. Không tin, ngài nếm thử xem?”
“Cái này, cái này còn phải nếm thử hả? Chỉ ngửi mùi thôi đã biết là rất không tầm thường rồi? Ngay cả Lê Hoa túy bình thường con lấy ra, nghĩa phụ cũng mua nữa. Uống rượu nhiều năm như vậy, ta thích nhất là Lê Hoa túy này. Cố tình tiểu thương lòng dạ hiểm độc kia lại không chịu bán nhiều cho ta, làm hại lão tử phải dùng biện pháp đặc biệt để lấy được. Hừ, cũng may nghĩa phụ con còn có bản lĩnh đó, nếu không chẳng phải không uống được rượu ngon rồi sao? Vốn tưởng rằng có thể uống được Lê Hoa túy đã đủ khiến toàn thân ta sảng khoái, không ngờ rằng nha đầu con còn cao hơn một bậc, vẫn còn rượu ngon hơn Lê Hoa túy bình thường. Mau, rót thêm chén nữa, một chén sao đủ để ta uống?”
Linh Diên: …
Nói tới thì, tiểu thương lòng dạ hiểm độc trong miệng nghĩa phụ chính là nàng hả?
Còn nữa, Đỗ Tiểu Nguyệt nói Lê Hoa túy bị mất trộm, đối phương còn để lại bạc, kẻ trộm thiện lương như vậy, chẳng lẽ chính là nghĩa phụ?
Đột nhiên Linh Diên có chút dở khóc dở cười, “Nghĩa phụ từng đến Túy Hương lâu ở nước Tư U ạ?”
Hoa Nghiêu thừa dịp Linh Diên không chú ý, giành lấy hồ lô rượu trong tay nàng, “ừng ực” đổ vào miệng, uống mấy ngụm thật lớn, lúc này mới “Hà…” một tiếng, vẻ mặt hưởng thụ gật đầu.
“Ừm, khoảng ba, bốn năm trước, một lần vô tình biết đến Túy Hương lâu. Từ khi uống được Lê Hoa túy kia, ta lại đi uống loại rượu khác thì không uống ra mùi rượu nữa. Đáng tiếc mấy năm nay bị tang thi gây họa, muốn uống một hớp rượu không không tìm được cửa hiệu thích hợp.”
Ba, bốn năm trước à? Lúc đó nàng còn đang ở trạng thái “thi thể”, quả thực không biết. Chuyện xảy ra trong mấy năm nay cũng biết được từ mạng lưới tin tức nội bộ của bọn họ, trong đó thú vị nhất không gì ngoài vụ án mất trộm Lê Hoa túy. NHưng làm sao nàng cũng không ngờ rằng nghĩa phụ nhà nàng có bản lĩnh lợi hại như vậy, thế mà có thể tìm tới hang ổ Túy Hương lâu bọn họ, thậm chí còn đào ra Lê Hoa túy để hưởng dụng. Khứu giác này thật đúng là không có ai khác.
“Cho dù không có cửa tiệm, chẳng phải lúc đó nghĩa phụ đã uống được Lê Hoa túy rồi sao?”
Linh Diên trợn mắt, “Sau này nghĩa phụ không cần lo không uống được rượu ngon nữa, Diên Nhi bao hết cho ngài.”
Hoa Nghiêu chậm nửa nhịp bấy giờ mới phát hiện bất thường, “Ơ kìa, ta còn chưa hỏi con đó? Sao con lại có được Lê Hoa túy? Hơn nữa mùi rượu này rõ ràng còn say lòng người hơn Lê Hoa túy chính tông nhất, nhưng công thức lại không có khác biệt, chẳng lẽ rượu này…”
Lúc Hoa Nghiêu chậm rãi mở to hai mắt, miệng há rộng nhìn Linh Diên, người kia cực kỳ vô tội nhún vai với hắn.
“Đã nói bảo đảm cho ngài uống đủ, sau này nghĩa phụ cứ yên tâm đi!”
Một giây sau, nàng lại lấy ra cả một vò Lê Hoa Túy từ trong không gian như ảo thuật.
Hoa Nghiêu ngửi thấy mùi rượu quen thuộc mà quyến rũ kia, hưng phấn đến mức suýt chút tiến lên liếm nắp rượu, ánh mắt nhìn Linh Diên giống như con sói tìm thấy con mồi, vừa xanh vừa sáng: “Cái này, thật sự là con ủ sao?”
Chương 380: Vết nứt linh hồn
“Không thể giả được, bay giờ có phải nghĩa phụ nên nói chuyện của tỷ tỷ không?”
Hoa Nghiêu nhìn toàn bộ vò Lê Hoa túy cao cấp trước mặt, không chịu nổi hít sâu một hơi, liếm đôi môi khô khốc, chật vật nuốt một ngụm nước miếng, “Được, con muốn biết cái gì cứ hỏi.”
Linh Diên tức giận nhướng mắt, “Không phải đã nói với ngài rồi hả? Đừng chỉ nhìn chằm chằm vò rượu này, mau, nói cho con biết, tính cách của tỷ tỷ thay đổi đa dạng như vậy, cuối cùng là tại sao?”
Linh Diên thấy toàn bộ sự chú ý của Hoa Nghiêu đều dồn vào vò rượu, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể cất rượu vào dưới mí mắt của người nào đó.
Không ngờ rằng bị ép như vậy, cuối cùng Hoa Nghiêu cũng nghiêm túc.
Sau khi hắn hiểu tâm tư của Linh Diên thì không khỏi thở dài nặng nề, “Về chuyện này, nói ra rất dài dòng. Ta sẽ lựa cái có thể nói cho con biết. Lúc trước khi hai tỷ muội con chào đời, mẫu thân bọn con từng bị thương nặng, Diễn Nhi thân là tỷ tỷ chịu phần lớn tổn thương, thế nên sau khi nó sinh ra đã mắc chứng bệnh bẩm sinh không tiện nói. Tuy rằng căn bệnh này đã được con gián tiếp chữa trị, nhưng nó cũng đã theo Diễn Nhi nhiều năm. Trên thực tế, trước khi gặp con, bọn ta cũng đã tìm không ít thầy thuốc hỏi bệnh, cũng cho nó ăn không ít linh đan diệu dược mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng của nó. Lúc con ra tay, bệnh không tiện nói của nó đã ổn định lại, tốt hơn dự tính, bệnh nào thuốc nấy.”
Linh Diên đăm chiêu nhẹ gật đầu, “Nói vậy, cho dù con không ra tay, bệnh của tỷ tỷ cũng sẽ dần dần tốt lên đúng không? Hoặc là được những đại phu khác chữa khỏi?”
Hoa Nghiêu lắc đầu, “Cũng không hẳn là vậy. Trình độ của con cao hơn những người xem bệnh cho Diễn Nhi mấy năm qua rất nhiều. Nếu không có con, chắc chắn nó sẽ phải chịu đựng lâu hơn một chút, nhưng con đã giúp nó sớm ngày thoát khỏi biển khổ.”
“Vậy bệnh không tiện nói đó có liên quan với tính cách của tỷ tỷ sao?”
Hoa Nghiêu cực kỳ thận trọng nhẹ gật đầu, “Tất nhiên là có. Thực lực của mẫu thân con rất mạnh, nhưng cho dù là ở trạng thái như vậy cũng bị trọng thương. Nhất là nàng ấy còn bị khó sinh, lúc sinh tỷ tỷ con vì thiếu dưỡng khí, cộng thêm chấn kích linh hồn của đối phương khiến linh hồn của tỷ tỷ con rất không ổn định.”
“Chấn kích linh hồn? Đó là cái quỷ gì?”
“Đợi con tu luyện tới trình độ nhất định sẽ rõ. Đó là một loại công phu nội gia vô cùng cao thâm, chủ yếu dùng để khống chế linh hồn của con người. Lúc đối phương ra tay, tỷ tỷ con sắp phải chào đời, bởi vì một kích đó dẫn đến khó sinh không nói, còn khiến tỷ tỷ con bị thương nhất định. Cho dù sau này có mấy đại cao thủ chữa trị linh hồn cho nó cũng không thể chữa tới trạng thái hoàn mỹ nhất. Vì vậy hiện tại linh hồn của tỷ tỷ con mới chia ra các tính cách khác nhau, chính là vì linh hồn của nó có khiếm khuyết. Mấy chục năm cũng như một ngày, lúc nó đóng vai ai sẽ theo thói quen khiến nó tự giác chuyển đổi tính cách của mình. Không cần ngoại lực can thiệp cũng tự hoàn thành. Cũng vì vậy khiến nó mấy năm qua sống càng thêm tùy ý.”
“Bởi vì tỷ tỷ sẽ tự giác chặn vài chuyện cũ mình không muốn đối diện đúng không?”
Chẳng lẽ đây chính là chứng mất trí nhớ gián đoạn trong truyền thuyết?
“Cũng gần như là vậy!”
Linh Diên sờ cằm, “Nhưng cuộc sống như thế dù sao cũng không được coi là hoãn mỹ. Bởi vì trí nhớ của tỷ ấy không được đầy đủ nên tạo cho mình rất nhiều bất tiện. Sau đó mọi người không nghĩ tới việc tiếp tục chữa trị linh hồn của tỷ ấy sao?”
Hoa Nghiêu lắc đầu, “Chưa từng, một là thời gian không cho phép, hai là tạm thời không gom đủ người, ba là không có luyện dược sư ưu tú tuyệt hảo làm hậu thuẫn.”
Trong mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời, “Vậy chừng nào thì được? Theo thực lực của con hiện tại có thể góp một phần sức lực cho tỷ tỷ không?”
“Tất nhiên là được. Nhưng hiện tại chưa phải thời điểm tốt nhất để chữa trị linh hồn. Diên Nhi, ta biết con muốn tốt cho Diễn Nhi, nhưng tạm thời e rằng vẫn chưa thể thực hiện nguyện vọng này. Trên thực tế, thử thách mà hai tỷ muội các con phải đối mặt vẫn chưa bắt đầu.”
“Ngay cả nghĩa phụ cũng nói vậy, cuối cùng là tại sao? Ca ca thần thần bí bí, sao cả ngài cũng vậy?”
“Thời cơ chưa tới, chờ đến lúc thích hợp đã.”
“Nói vậy hai tỷ muội bọn con còn phải đợi bao lâu?”
“Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm.”
Sau khi Linh Diên vuốt cằm suy tư một lát mới thận trọng nhẹ gật đầu với Hoa Nghiêu, “Được, con biết rồi, xin nghĩa phụ yên tâm, bọn con không còn là trẻ con nữa. Huống hồ, bọn con cũng chưa từng xem mình như trẻ con. Có một số việc, nên làm thế nào, không nên làm thế nào, bọn con rất rõ ràng.”
“Thế thì ta yên tâm rồi. So với Diễn Nhi, điều kiện có sẵn của con có ưu thế hơn một chút. Tuy rằng con chủ công y độc, Diễn Nhi chủ công linh lực, hai tỷ muội các con từ nhỏ lại tách ra, phương hướng siêng năng học tập, gặp gỡ gì gì đó cũng không giống nhau, nhưng chỉ cần hai tỷ muội các con đồng tâm hiệp lực, chắc chắn có thể cho ra sức mạnh đồng lòng.”
Điểm này Linh Diên rất tán thành, thành tựu của nàng ở phương diện y độc, quả thực tỷ tỷ không thể sánh bằng. Nhưng mọi người đừng thấy Công Tử Diễn điềm đạm nho nhã, linh lực của nàng ấy đã đến mặc linh chín sao, mà nàng mới chỉ bước vào cảnh giới tử linh hai sao.
Việc tu luyện linh lực phân chia theo màu sắc cầu vồng, xích chanh hoàng lục thanh lam tử (đỏ cam vàng lục lam chàm tím) làm giai đoạn thứ nhất. Sau tử cấp là bạch linh, sau bạch linh là mặc linh, sau đó nữa là thiên linh, địa linh, thần linh, huyền linh, đó là giai đoạn thứ hai, cũng là giai đoạn thăng cấp khó khăn nhất. Việc thăng cấp của từng sao đều cần tốn tâm huyết không chỉ vài năm. Công Tử Diễn còn trẻ đã đạt tới cảnh giới mặc linh, thực lực như thế, cho dù là đám thiên tài kiêu ngạo nhất của Long đế quốc ngay cả xách giày cho tỷ tỷ cũng không đủ.
Đương nhiên, Công Tử Diễn có thể có thực lực hôm nay cũng có liên quan mật thiết với việc khi còn bé nàng ấy đã gặp các loại cực khổ, ăn đủ loại đan dược, củng cố tố chất thân thể. Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là thiên phú nghịch thiên mà yêu nghiệt của hai tỷ muội bọn họ. Có thực lực của hai người bọn họ ở trước, Linh Diên càng tò mò phụ mẫu của bọn họ là tồn tại siêu việt thế nào.
Được Hoa Nghiêu nhắc nhở, sau đó Linh Diên đã kiểm tra cơ thể cho Công Tử Diễn thật tỉ mỉ.
Nếu là bốn năm trước, chưa chắc nàng có thể tra ra khác thường trong cơ thể nàng ấy, nhưng sau bao nhiêu năm phát triển như vậy, Nghịch Thiên Thần Châm hôm nay đã không còn như xưa. Sau khi Linh Diên thăm dò cấu trúc não và mạch lạc linh hồn của tỷ tỷ nhà mình, cuối cùng nàng cũng hiểu cái Hoa Nghiêu gọi là linh hồn không hoàn chỉnh rốt cuộc có ý gì.
Nếu như nói linh hồn bình thường của con người là một quả trứng nguyên vẹn, vậy miền linh hồn của tỷ tỷ nhà nàng có những vết nứt. Đừng xem thường những vết nứt này, nếu linh hồn không trọn vẹn bị công kích rất dễ mất phương hướng, đánh mất bản tâm. Nếu tương lai bọn họ thực sự phải đối mặt với đối thủ vô cùng cường đại, vậy trước đó nhất định nàng phải giúp tỷ tỷ của mình vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đối với người khác, có lẽ chuyện này vô cùng khó khăn, mà điều kiện không cho phép Hoa Nghiêu nói cũng xây dựng trên cơ sở nàng là luyện dược sư bình thường. Nhưng hắn không biết trong tay nàng còn có Nghịch Thiên Thần Châm. Ở Long đế quốc, tuy rằng giới chỉ không gian cũng là vật hiếm có, nhưng không gian tùy thân lại là thứ có một không hai.
Năm đó Mễ Nhiêu danh chấn một thời chẳng phải cũng dựa vào không gian tùy thân sáng tạo ra Long đế quốc vô cùng cường đại hôm nay sao?
Cho dù Long đế quốc không phải nàng ta tự tay sáng tạo ra, nhưng lại có quan hệ mật thiết với không gian tùy thân của nàng ta.
Không gian Huyền Băng của nàng là không gian chữa bệnh chính tông, nhìn bề ngoài không so sánh được với không gian Kim Loan của Mễ Nhiêu, nhưng trên thực tế khi vận dụng thì hiệu quả không kém hơn của nàng ta. Trường hợp của Công Tử Diễn đã được lưu trữ trong không gian hệ thống, tiếp theo nàng sẽ tiến hành một loạt nghiên cứu nhằm vào trường hợp của nàng ấy. Năm đó độc tang thi nghiêm trọng như vậy mà nàng cũng chữa được, chỉ là vết nứt linh hồn mà thôi, tất nhiên có phương thức tiện nhất nhanh nhất để chữa trị.
Nhắc tới không gian Huyền Băng thì buộc phải nói qua cuối cùng những năm qua nàng đã sáng tạo ra thế giới Huyền Băng thế nào. Trước kia cũng đã nói không gian Huyền Băng có chín chín tám mươi mốt châm, cũng có nghĩa có chín chín tám mươi mốt cấp bậc.
Bốn năm trước khi Linh Diên “qua đời”, không gian của nàng mới thăng đến cấp bảy, nhưng hôm nay trong tám mươi mốt cấp, nàng đã đi tới cấp sáu mươi tám. Vậy có nghĩa nàng đã có sáu mươi tám cây Nghịch Thiên Thần Châm. Đồng thời dựa theo mỗi cấp là bốn mảnh ruộng để tính, bây giờ ruộng thuốc trong tay nàng đã đạt tới 272 mảnh. Trừ việc đó ra, trong khi thăng cấp còn có thể nhận được các phần thưởng ở cấp bậc khác nhau.
Từ nước Sinh Mệnh, thuốc khử trùng, thiết bị y tế ban đầu đến hạt giống dược liệu quý giá, ruộng đồng có thể dùng để gieo trồng lương thực, nước Thiên Linh có thể thúc đẩy vết thương nhanh chóng khép lại, thực vật nhanh chóng sinh trưởng, cá nhanh chóng lớn sau này, thậm chí còn có các phím có chức năng sao chép nhanh chóng.
Không gian Huyền Băng hôm nay đã trở thành không gian chữa bệnh chân chính, bên trong chẳng những trồng ngàn vạn loại dược liệu, thậm chí còn có phương thuốc và thiết bị y tế hiếm có trên thế gian. Lúc rảnh rỗi còn có thể làm ruộng, trồng hoa, hoàn toàn là trang bị mang theo bên mình phải có ở nhà.
Bình luận facebook