Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371-375
Chương 371: Tên quỷ háo sắc này mà cũng có thể làm hoàng đế hả
Vệ Giới nghe thấy những lời uy hiếp của nàng, không khỏi đau lòng.
“Diên Nhi, chúng ta nhất định phải như thế này sao? Ba năm rồi, ta đã chờ nàng ba năm rồi. Từ khi nàng bị bọn họ mang đi đã ba năm ròng rồi, nàng có biết khoảng thời gian đó ta đã đợi nàng vất vả như thế nào không? Vì để đợi nàng trở về, ba năm qua ta gần như cũng sống cho qua ngày, đã ba năm trôi qua rồi mà nàng vẫn không xuất hiện, nàng có biết ta đã lo lắng bao nhiêu không? Thế nên lần này khi tang thi tấn công ta đã bắn tín hiệu cầu cứu đến Long đế quốc, nhưng không ngờ, người tới chính là nàng.”
“Cái rắm ấy, còn nói không biết? Ngươi lừa quỷ hả? Đồ cáo già, ta thấy ngươi không những biết mà còn biết tường tận nữa kìa. Vệ Giới, ngươi thực sự xem ta là một đứa trẻ hả? Xì, muốn ta quay lại, kiếp sau đi!”
Cứ nghĩ đến cuộc sống từng ngày của mình trong suốt ba năm qua, Linh Diên chỉ hận không thể đào một cái hố chôn tên này luôn.
Nực cười là hắn vẫn còn than khổ, hắn có khổ bằng nàng không?
Linh Diên lập tức giơ tay đánh về phía hắn, Vệ Giới chỉ trơ mắt nhìn, không đánh trả. Linh Diên tức nghẹn, cắn răng tiếp tục.
“Đừng cho là ta sẽ nhân từ nương tay như ba năm trước, Vệ Giới, ngươi nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của chúng ta đi, ngươi thay đổi rồi, ta cũng thay đổi, chúng ta, tuyệt đối không thể trở lại như trước được nữa!”
Giọng nói của nàng rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo như tuyết rơi trên đỉnh núi tuyết, không mang theo một chút tình cảm nào.
Vệ Giới trơ mắt nhìn nàng ra tay, cuối cùng, khi bàn tay ấm áp của nàng đánh thật mạnh trên ngực hắn, phá tan toàn bộ lớp phòng ngự, hắn lập tức biến thành một đường cong bay ra xa.
“Kéc kéc!” Phượng Mị hét lên một tiếng, hoảng hốt bay nhanh qua phía Vệ Giới.
Lực chưởng của Linh Diên đã sớm đâu còn như xưa, một chương kia lại dùng gần bảy phần sức mạnh của nàng, tử cấp đó, tàn nhẫn thế nào chứ?
Nàng lạnh lùng đứng đó, nhìn thấy hắn ngã xuống khỏi lưng Bạch Tra.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sự không thể tin được của hắn, nhìn thấy khóe miệng hắn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khổ, nhìn thấy hắn nói với nàng…
“Diên Nhi, nếu làm vậy có thể giảm bớt sự thù hận của nàng với ta thì ta tình nguyện hứng chịu mười chưởng. Tốt quá, nàng đã thừa nhận nàng chính là Diên Nhi của ta, đúng không? Diên nhi, chỉ cần ta không chết thì mặc kệ nàng ở đâu ta cũng sẽ đuổi theo nàng. Diên Nhi, nàng nhớ lấy, Vệ Giới vĩnh viễn vĩnh viễn yêu Linh Diên, dù nàng xấu hay đẹp, nàng trong lòng hắn vĩnh viễn đều là…”
Vì tốc độ rơi xuống quá nhanh nên những lời sau của Vệ Giới, người nào đó đã không còn nghe được.
Mà trái tim đã từng thề rằng sẽ không rung động thêm nữa lại run lên lần thứ hai khi nhìn thấy nụ cười chua xót của hắn.
Linh Diên ôm ngực đau đớn, loại cảm giác bị đè nén đến mức hít thở không thông này khiến nàng khó chịu cúi người, lảo đảo ngồi gục trên lưng rồng. Kế đó, nước mắt cũng không thể khống chế được nữa tuôn trào.
Nàng run rẩy mở bàn tay vừa đánh hắn ra, tầm mắt mơ hồ, thân hình gầy guộc run lên trong gió lạnh vì căng thẳng.
“Vệ Giới, Vệ Giới, ta phải làm gì với ngươi đây? Ta phải làm gì với ngươi bây giờ?”
Bạch Tra cảm nhận được sự đau khổ của Linh Diên, nó nghiêng đầu rồng khổng lồ lại, nhẹ nhàng cọ cọ nàng.
“Chủ nhân, so với sự tra tấn mà người phải chịu mấy năm qua thì một chưởng kia có là gì đâu? Nếu hắn thật sự muốn lấy lại tâm của chủ nhân thì phải lấy ra chút thành ý chứ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà chủ nhân đã đau lòng rồi sao?”
“Ta biết, ta biết hết, nhưng trái tim ta không thể khống chế được nhói đau. Bạch Tra, ngươi nói xem rốt cuộc ca ca có ý gì? Rốt cuộc là muốn bọn ta tái hợp hay là muốn bọn ta kết thúc đây?”
Bạch Tra nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Ta không biết, thế giới của nhân loại người quá phức tạp, giống như chỗ của Mặc Ngân vậy, đầu óc của bọn ta không thể nào tưởng tượng ra được.”
Linh Diên yếu ớt dựa vào cổ Bạch Tra, không ngừng lau loạn nước mắt.
“Đi, chúng ta đến Bất Dạ thành, cũng không biết bên tỷ tỷ giải quyết xong chưa?”
Lúc này, ở nước Yến cũng đang diễn ra một trận chiến truy đuổi, không đơn giản thô bạo như Linh Diên và Vệ Giới, ở đây lại có vẻ như… níu kéo rất vô lại!
Không thèm để ý đến uy nghiêm hoàng đế nước Yến của mình, Ngọc Ngân mặt dày mày dạn ôm nữ tử áo trắng đang đấm đá liên tục trên người hắn ta, trên mặt hắn ta lại không có vẻ gì đau đớn cả, ngược lại còn đầy hưởng thụ.
“Nhan Nhi, trẫm đã nói rồi, bất luận là nàng ở chân trời góc biển nào thì cũng phải tìm được nàng về. Nàng nghĩ là chỉ cần thay đổi ngoại hình là ta sẽ không nhận ra sao? Nàng chính là Hoa Nhan, là hoàng hậu của Ngọc Ngân ta, nàng không thể đi!”
Nữ tử áo trắng, tức giận vung tay đánh lên mũi hắn ta: “Cái gì mà Hoa Nhan? Cái gì hoàng hậu chứ? Cái tên háo sắc này, mau thả bổn cô nương ra!”
“Nhan Nhi, nàng chính là Hoa Nhan mà, hoàng hậu cũng là nàng, trẫm không phải kẻ háo sắc, trẫm là phu quân đã bái đường với nàng, nàng không thể đối xử với trẫm như vậy được!”
Đường đường là hoàng đế một nước lại khóc lóc om sòm ăn vạ như vậy, càng quá đáng hơn nữa là một đám binh lính xung quanh lại coi họ như người vô hình, đừng nói mở miệng khuyên, bọn họ chỉ hận không thể nhảy xuống khỏi tường thành, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ để ý chuyện bọn họ xem trộm ghi hận nữa kìa!
“Ngươi không buông hả? Nếu không buông ra thì bổn cô nương sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
“Được được, nàng mau làm cho ta đẹp mặt đi, trẫm đã phòng không gối chiếc vì nàng bốn năm rồi, không phải nàng nên bồi thường cho trẫm thật tốt sao?”
Nữ tử áo trắng hoàn toàn chết lặng, nàng không thể ngờ được da mặt một người lại có thể dày đến vậy, nàng lập tức tát một cái.
“Ngươi, ngươi đừng quá đáng, nếu không, nếu không thì ta sẽ không khách khí đâu!”
Ngọc Ngân đã dây dưa với nàng cả ngày rồi, tuy hắn ta khăng khăng chắc chắn mình không nhận lầm người, nhưng thấy nha đầu này cứ ba lần bốn lượt nổi điên lên thế này, hắn ta mới dần nhận ra có gì đó không đúng.
“Trời ạ, đứa nhỏ này không phải là mất trí nhớ rồi chứ?”
Nói rồi hắn ta đưa tay lên định sờ lên cái trán trắng nõn của nàng.
“Bốp” một tiếng, nữ tử áo trắng vô cùng phòng bị tát bay móng vuốt ma quỷ của hắn ta.
“Ta không mất trí nhớ, trí nhớ của ta rất đầy đủ, ngươi cái tên háo sắc này, rốt cuộc thì ngươi có buông tay không?”
Nói rồi, nàng đột nhiên bẻ tay hắn ta ra, khi Ngọc Ngân còn đang ăn đau thì nàng lại đá một cái giữa hai chân hắn ta, khiến hắn ta sợ đến mức liên tục lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ: “Ngoan, chỗ này không thể đá đâu, đá rồi thì tính phúc nửa đời sau của nàng không còn nữa đâu!”
Gân xanh trên trán nữ tử áo trắng giật giật, cuối cùng đổi lại dùng một chân giẫm lên đôi ủng vàng của hắn ta.
“Cái tên quỷ háo sắc nhà ngươi mà cũng có thể làm hoàng đế sao, đúng là tên hoàng đế già kia mù mắt rồi!”
“Nàng nói đúng lắm, tên hoàng đế già kia đúng mà bị mù mắt rồi!”
Nữ tử áo trắng: …Tên này, đúng là không thể nào khai thông được mà.
Khi Ngọc Ngân đang ôm tay ôm chân thì nữ tử áo trắng đã triệu hồi phượng hoàng bảy màu của mình, căm thù liếc nhìn Ngọc Ngân một cái rồi nhảy lên lưng phượng hoàng, thảnh thơi nhàn nhã bay đi.
Đáng thương cho Ngọc Ngân chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo, trơ mặt nhìn tiểu hoàng hậu của mình cứ thế bay rồi bay, đi mất rồi.
Sau khi nữ tử áo trắng rời khỏi, Ngọc Ngân lập tức thay đổi dáng vẻ bất cần đời trên mặt.
Hắn ta vuốt ve ngón tay vẫn còn đau, ánh mắt sâu thẳm khó dò nhìn về hướng nữ tử áo trắng rời đi, khàn khàn nói.
“Sao cứ có cảm giác nàng đã thay đổi hoàn toàn, không hề có ký ức gì? Chẳng lẽ tin tức sai sao?”
Chỉ là mùi hương trên người nàng, còn cả giọng nói, ngay cả dáng vẻ tức giận đến giơ chân ấy gần như không khác gì trước kia cả.
Sao hắn ta có thể lầm được?
Chẳng lẽ là còn chuyện gì đó mà hắn ta vẫn chưa tra được?
Nghĩ đến đây, Ngọc Ngân đột ngột xoay người ngoắc ngoắc tay với tiểu thái giám đang trốn gần đó.
Thái giám kia vừa thấy hoàng đế bệ hạ gọi lập tức cẩn thận đi tới: “Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng…”
“Được rồi được rồi, trẫm hỏi ngươi, bên nước Tư U thế nào rồi?”
“Ba canh giờ trước bên nước Tư U vẫn còn khói lửa ngập trời, tuy giờ vẫn chưa nhận được tin nhưng chắc trận chiến cũng đã đến hồi kết rồi ạ.”
“Chưa xác nhận thì mau đi xác nhận đi, còn nữa, lập tức điều tra rõ ràng cho trẫm, đàn tang thi này rốt cuộc là do ai tạo nên!”
“Vâng hoàng thượng, nô tài đi ngay.”
Ngọc Ngân đứng lên, dưới cổng thành, bọn lính đã bắt đầu quét dọn chiến trường.
Nghĩ đến nữ tử áo đen và con ngân long khổng lồ mấy ngày trước đến giúp đỡ, lại nhìn cái hố khổng lồ sâu hoắm nó để lại, đáy mắt hắn ta thoáng qua một tia u tối.
Rốt cuộc thì lai lịch của nha đầu kia là gì? Còn cả nữ tử áo đen kia nữa, đó là ai?
Mấy năm trước hắn ta phải vất vả lắm mới có thể tra được đến Tuyết Dương sơn, nhưng đợi đến lúc hắn ta tìm đến thì cả Tuyết Dương sơn đã bị san bằng chỉ trong một vụ nổ. Tất cả manh mối đều đứt đoạn.
Hắn ta phải trăm cay nghìn đắng, vất vả lắm mới có thể tra được nàng ấy có thể đã đến Long đế quốc, không ngờ bên kia còn chưa kịp có tin gì mới thì nàng ấy lại đột nhiên giáng từ trên trời xuống, khiến hắn ta trở tay không kịp.
Hoa Nhan.
Nghĩ đến việc trong tất cả những manh mối thu thập được mấy năm qua đều không tách khỏi người kia – Công Tử Diễn.
Đôi môi mỏng gợi cảm của Ngọc Ngân mím lại. Nha đầu kia, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà hắn vẫn còn chưa biết đây?
Mà nữ tử áo trắng đã rời đi kia, vì trong lòng vẫn còn có việc nên một khắc cũng không ngừng đi đến Bất Dạ thành
Không ngờ nửa đường lại đụng phải Linh Diên.
“Bên nước Tư U đã giải quyết xong rồi sao?”
Linh Diên gật đầu: “Giải quyết xong rồi, tốc độ của tỷ tỷ cũng không chậm, ta không có việc gì nên mới đi quanh xem thử, không ngờ lại gặp được một người mà cả đời này ta cũng không muốn gặp lại…”
Nữ tử áo trắng kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại: “Người cả đời này cũng không muốn gặp lại? Là ai vậy?”
Chương 372: Tra phụ và điên mẫu
Là ai?
Ánh mắt Linh Diên chợt sắc bén hơn, khóe môi lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Còn có thể là ai? Còn không phải là người phụ thân thối nát độc địa kia của ta – Ly Hồng Đào sao?”
Nữ tử áo trắng kinh ngạc ngước mắt nhìn: “Ông ta không ở nước Mị mà chạy tới đây làm gì?”
Đúng là tai họa thì lưu ngàn năm mà.
Trong thời đại mà một cứ mười người chết thì mới có một người sống này mà ông ta vẫn còn sống, đúng là không thể tin được. Hơn nữa ông ta còn dám ra ngoài trong thời điểm tang thi hoành hành thế này, lại vẫn còn sống được, không thể không than mạng lớn mà.
“Sao muội lại đụng phải ông ta?” Lời của nữ tử áo trắng khiến Linh Diên bất giác nhớ lại…
Phải kể đến sau khi Linh Diên rời khỏi nước Tư U, thấy sắc trời vẫn còn sớm, vốn nàng định đi đến bốn nước xem, không ngờ mới đến ngoại thành nước Mị đã nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết.
“Mau, mau đi xem thử là ai ở đâu!”
Linh Diên vỗ vỗ đầu Bạch Tra, chuyển hướng bay qua, rất nhanh đã tìm thấy nơi phát ra âm thanh.
Trong rừng cây rậm rạp, một đàn tang thi đang bao vây điên cuồng cắn xé một đám người, trong đó còn lẫn cả tiếng kêu thống khổ và tuyệt vọng của người bị cắn.
Linh Diên đáp xuống đất, vừa đến gần thì đã lập tức bị cảnh tượng trước mặt chấn động đến nhíu mày.
Mười mấy thị vệ, nha hoàn, ma ma, gã sai vặt đều đang liều mạng ngăn cản đàn tang thi, người được bảo vệ ở giữa chính là chủ tử của bọn họ, nhưng nàng không ngờ người chủ tử đó lại là người mà nàng quen biết đã lâu.
Ly Hồng Đào, sao lại là Ly Hồng Đào?
Khi Linh Diên còn đang do dự có nên cứu người cha cặn bã này không thì Ly Hồng Đào đã liếc thấy nàng.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là khiếp sợ vì thân thủ của nàng (gần Linh Diên cũng có tang thi, nhưng tất cả đều bị nàng giết sạch trong một kiếm), còn cả dung mạo cũng của nàng nữa.
Dù bây giờ nàng đang đeo một chiếc khăn che mặt màu đen mỏng như cánh ve, nhưng đôi mắt xinh đẹp và dáng người mảnh mai nhỏ nhắn của nàng cũng khiến ông ta không khó gì đoán được gương mặt dưới lớp khăn che mặt kia tuyệt sắc thế nào.
“Cô nương, chỉ cần ngươi cứu một nhà bổn hầu, bổn hầu nhất định sẽ hậu tạ một số tiền lớn.”
Ly Hồng Đào nhìn thấy tang thi vây quanh mình ngày càng nhiều, người bên cạnh ông ta lại từng người từng người ngã xuống, hoặc là bị ăn sạch hoặc là bị biến đổi, với tốc độ này thì e rằng chỉ không đến một canh giờ sau cả nhà ông ta đều phải chết ở đây.
Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Linh Diên rõ ràng đã có ý định khoanh tay đứng nhìn.
Linh Diên cười nhạo một tiếng, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhướng lên: “Hậu tạ số tiền lớn? Hầu gia nghĩ hiện giờ mạng quan trọng hay là tiền quan trọng? Ông nghĩ là lúc này rồi còn ai hiếm lạ gì chút vàng này chứ? Xin lỗi, bổn cô nương còn có việc, chỉ sợ không có thời gian giúp ông.”
“Đừng, cô nương đừng đi, xin ngươi đừng đi mà, hãy cứu lấy một nhà già trẻ này đi! Ngươi nhìn đi, con của ta nhỏ như vậy, nó chỉ mới ba tuổi thôi, cuộc sống của nó còn dài lắm, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để nó chết sao?”
Con?
Linh Diên liếc mắt nghi hoặc nhìn về phía lồng ngực nữ nhân được Ly Hồng Đào bảo vệ chặt chẽ, không nhìn thì thôi, vừa thấy đã không khỏi sửng sốt.
Trời ạ, nữ nhân kia thật sự sinh một đứa con trai cho Ly Hồng Đào rồi hả?
Chỉ là gương mặt nữ nhân này căn bản không phải đại phu nhân, hơn nữa hình như trẻ đẹp hơn nhiều thì phải?
Linh Diên nhìn kỹ lại lần nữa thì thấy bên cạnh nữ nhân trẻ tuổi kia còn có người, hình như là một nữ nhân vẻ mặt tiều tụy, mà gương mặt nữ nhân rõ ràng này quen thuộc hơn nhiều. Từng là vương phi nương nương của Khang thân vương phủ giờ lại lưu lạc đến mức này, trong lòng Linh Diên không khỏi vui sướng sảng khoái một phen.
Ly Hồng Đào có chín nữ nhi, nhưng giờ xuất hiện ở đây lại chỉ có hai nữ nhi nhỏ tuổi nhất và một nhi tử ba tuổi.
Ông ta có nhiều nữ nhân như vậy mà cũng chỉ dẫn theo một người lớn tuổi và nhỏ tuổi nhất.
Có thể thấy Ly gia hiện giờ cũng tan bốn phần năm rồi nhỉ?
Vốn Linh Diên không muốn ra mặt, nhưng nghĩ đến mối liên quan của mình với Ly gia, nàng đột nhiên dừng chân.
Giờ tuy nàng đã đến Long đế quốc, tìm được ca ca ruột, tỷ tỷ ruột của mình rồi, nhìn thì có vẻ đã rõ ràng thân thế rồi, nhưng lại không biết rằng ngoại trừ những điều đó thì những thứ khác đều trống rỗng.
Lúc trước sao nàng lại bị bỏ ở Ly gia, đến giờ nàng vẫn không hiểu, mỗi lần đề cập đến thân thế của nàng ca ca đều rất dè dặt. Lúc nào ca ca cũng nói với nàng đến lúc đó muội sẽ biết. Nhưng đợi đến ngày đó rốt cuộc phải đợi bao lâu?
Nàng không muốn cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ có thể tìm hiểu từ Ly Hồng Đào.
Nghĩ đến đây, dường như đã tìm được lý do thuyết phục bản thân đi cứu người, Linh Diên tùy tay thả ra mấy con linh thú.
“Ngoan, đừng ngủ vội, thu dọn đám lộn xộn này rồi nói sau.”
Tất nhiên là đám Hắc Thuần không phản đối, cả đám xoa tay vọt vào đàn tang thi, gần như chỉ cần một vuốt là đầu, rồi chân của tang thi đã bị nghiền nát và chặt đứt. Thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén kia khiến người khác nhìn mà nghẹn họng trân trối, nhưng đồng thời lại vui mừng hơn.
Thật tốt quá, mạng của bọn họ không chừng có thể cứu được rồi.
Mặt Linh Diên không chút thay đổi thong dong đến trước mặt Ly Hồng Đào đang kích động, trước khi ông ta quỳ xuống thì nàng đã mím môi định nói, đang muốn mở miệng lại đột nhiên nhớ đến những gì ông ta đã làm trước kia, nàng dứt khoát im lặng, nhận một lạy này của bọn họ cũng đúng lắm.
Mãi đến khi Ly Hồng Đào đứng lên, vừa muốn nói mấy lời cảm động rơi nước mắt thì Linh Diên lại tháo khăn che mặt của mình xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc khiến người kinh ngạc đến ngất trời.
Khoảnh khắc khi tấm khăn che mặt của nàng bị tháo xuống, xung quanh ngoại trừ tiếng hít khí liên tục thì còn cả tiếng nuốt nước miếng nữa.
“Trời ạ, đẹp quá, đúng là cô nương đẹp tuyệt trần mà, thật không ngờ trong thời đại tang thi này còn có thể tìm được một đại mỹ nhân đẹp khuynh thành khuynh quốc như vậy.”
“Cô nương này không những xinh đẹp mà tấm lòng cũng thiện lương nhân hậu nữa, cả võ công cũng thuộc hạng nhất nữa, thật không ngờ, đúng là không ngờ mà!”
“Đâu chỉ võ công tuyệt hảo, người ta còn có thân thủ hơn người nữa, ngươi đã từng gặp cao thủ như vậy ở đại lục Tứ Phương chưa? Vừa vung tay là đã gọi ra năm con linh sủng đó! Ngươi xem thực lực của linh sủng nhà người ta kìa, quả là có thể nghiền nát hết thảy mà!”
“Cô nương này rốt cuộc là ai? Dung mạo của cô nương ấy hoàn hảo quá, cứ như tiên nữ vậy.”
…
Dưới những tiếng ca ngợi, Linh Diên vẫn căng chặt gương mặt xinh đẹp.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Ly Hồng Đào, nhìn ông ta bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Ly Hồng Đào? Mới đó mà ông đã quên ta rồi sao?”
Ly Hồng Đào ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp độc nhất vô nhị kia của Linh Diên đập vào mắt ông ta, dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng nhìn ở khoảng cách gần như vậy lại khiến ông ta nín thở theo bản năng: “Cô, cô nương có nhận lầm, lầm người không? Bổn, bổn hầu không biết ngươi!”
“Hửm, nhận lầm người? Chẳng lẽ ông không phải Ly Hồng Đào? Bà ta không phải phu nhân của ông sao?”
Dứt lời, ánh mắt Linh Diên dừng trên người vị Khang thân vương phi vì kinh hãi quá độ mà mặt trắng bệch.
Cuối cùng Ly Hồng Đào cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Cô… cô nương biết bọn ta?”
“Đâu chỉ mỗi biết chứ, bổn cô nương còn có thù không đội trời chung với các người nữa kìa. Ly Hồng Đào, ông nói xem sao mạng của ông lại lớn đến thế chứ? Tang thi nhiều thế này mà ông vẫn còn có thể sống sót được, đúng là kỳ tích mà, đúng không?”
Câu “thù không đội trời chung” vừa nói ra, sắc mặt Ly Hồng Đào lập tức thay đổi, ông ta khiếp sợ nhìn nàng, run rẩy hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?”
“Thế nào? Ta chỉ gầy một chút, đẹp hơn chút mà ông đã không nhận ra ta rồi sao?”
Khi Linh Diên tiện tay thả ngọc bội vào tay Ly Hồng Đào, cả người ông ta lập tức run lên, đôi mắt không ngừng trợn trừng: “Ngươi… ngươi… ngươi lại là Ly, Ly Diên? Diên Nhi?”
Lời của Lý Hồng Đào, không chỉ ông ta không tin mà cả đám nha hoàn người hầu quanh đó nghe vậy cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn.
Vị cô nương xinh đẹp này đang nói đùa với bọn họ hả?
Thất tiểu thư, thất tiểu thư không phải đã chết ở nước Tư U ba năm trước rồi sao?
Thất tiểu thư vừa béo vừa đen lại vừa xấu, sao có thể liên tưởng đến cô nương vừa thon gầy vừa trắng trẻo, dung mạo sắc nước hương trời trước mặt chứ?
Mà Khang vương phu trước kia nghe thấy cái lên Ly Diên, cũng đứng bật dậy khỏi mặt đất.
“Con tiện nhân Ly Diên kia đâu? Con tiện nhân Ly Diên kia đâu rồi? Mau cút ra đây cho bổn vương phi, bổn vương phi phải bắt nó đền mạng cho Thiên Tuyết. Đồ tiện nhân vừa xấu xí vừa ti tiện kia, bổn vương phi phải băm nó ra thành trăm mảnh!”
Năm năm trước thần trí Khang vương phi đã mơ hồ rồi, không ngờ mấy năm rồi mà bà ta vẫn vậy.
Hơn nữa vừa nghe thấy tên của nàng thì lại đột nhiên điên cuồng bật dậy, ha ha: “Ta đứng ngay trước mặt bà đây, bà đến đây mà tìm ta này, vừa hay, bổn cô nương cũng muốn tìm bà tính sổ. Liễu thị, những gì ngày trước bà trút lên người mẹ ruột Ly Diên ta, hôm nay chúng ta tính cả vốn lẫn lời, thế nào?”
Liễu thị vừa nghe thấy giọng của Linh Diên, bà ta mở to đôi mắt đã đục ngầu không thể tả nổi của mình, lảo đảo đẩy đám người ra.
“Ly Diên, Ly Diên ngươi cái con tiện nhân này, ngươi hại cả đời Tuyết Nhi của ta, hôm nay lão nương phải liều mạng với ngươi! Ly Diên, ngươi kẻ quái dị này, còn không mau chết đi?”
…
Liễu thị đã điên rồi, hình ảnh của Ly Diên ngày xưa đã khắc sâu vào lòng bà ta.
Giờ khắc này, bà ta cứ như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi. Mà Linh Diên lại đứng từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ xấu xí của bà ta, vẻ mặt trào phúng.
Chương 373: Chân tướng năm đó
Vương ma ma trước giờ luôn hầu hạ Liễu thị thấy một màn này thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc thất tiểu thư để mặc họ đánh mắng chỉ vừa mới hai, ba tuổi. Thế nhưng, qua nhiều năm như vậy, Ly Diên đã khác rồi, nàng đã hoàn toàn thay đổi, nhiều đến mức bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù lúc trước truyền ra tin tức nàng đã chết, đồng thời còn có tin nàng được Phượng vương hậu đãi thế nào. Điều này đối với Khang thân vương phủ đang ngày càng sa sút là đả kích lớn đến mức nào?
Mà giờ khắc này, gương mặt trước mắt này, dù là tưởng tượng bà ta cũng không thể tưởng tượng ra được dung nhan tuyệt sắc như vậy, chớ đừng nói đến việc chủ nhân gương mặt này là thất tiểu thư Ly Diên ngày xưa bị họ mặc sức đánh mắng.
Chẳng lẽ đây là báo ứng sao?
Vương ma ma không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ phu nhân đâu có khí thế như năm đó? Sấm vang gió cuốn như năm đó?
Mấy năm nay nếu không có bà ta ở đây chống đỡ chỉ sợ rằng đám tiểu thiếp đã sớm náo loạn đến tận trời rồi, sợ rằng phu nhân càng khó khăn hơn so với trước đây.
Phu nhân của bà ta đã đủ đáng thương, vì sao vị thất tiểu thư này vẫn không chịu buông tha?
Nghĩ tới đây, bà ta không kìm được ôm Liễu thị vào trong lòng, thận trọng ngước mắt nhìn Linh Diên.
“Thất tiểu thư, phu nhân đã thành ra thế này, chẳng lẽ người vẫn không định buông tha sao? Ánh mắt của bà ấy đã đục ngầu không còn nhìn rõ được xung quanh rồi, kính xin thất tiểu thư đại nhân rộng lượng, đừng tiếp tục làm khó phu nhân nữa.”
Không ngờ sau khi nghe xong chuyện đó, Linh Diên chẳng những không thu liễm lại chút nào mà còn càng thêm xem thường.
“Làm khó? Năm đó, khi các người gây khó dễ cho một đứa nhỏ ba tuổi, có ai đến khuyên các ngươi đừng làm khó nó không? Có từng có một chút lòng thương hại nào không? Bây giờ bổn cô nương đến cứu các ngươi, ngươi lại đến nói với ta rằng không ai được làm khó dễ các ngươi! Các ngươi đã lấy oán trả ơn như thế, vậy có phải bổn cô nương nên rút hết người về để cho các ngươi bị đám tang thi này xé thành từng mảnh nhỏ mới thỏa không?”
Linh Diên vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều run lên, dưới ánh mắt cười như không cười của Linh Diên, đồng loạt quỳ xuống.
“Xin thất tiểu thư xin tha mạng, xin thất tiểu thư tha mạng.”
Linh Diên cười như không cười nhìn Ly Hồng Đào còn chưa kịp phản ứng: “Sao? Đến cả ông cũng cho rằng bổn cô nương đang làm khó các người sao?”
Sắc mặt Ly Hồng Đào hoảng hốt, giọng nói của ông ta run rẩy, sắc mặt phức tạp khó khăn nhìn nàng: “Ngươi, ngươi thật sự là Linh Diên sao?”
“Ha ha, ông nói thử xem?” Thời buổi này, ai lại rảnh rỗi không có gì làm đi giả mạo người khác chứ?
“Chuyện này, sao lại có thể như vậy?” Ly Hồng Đào nhìn gương mặt mỹ lệ như được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc của Linh Diên, nhất thời cổ họng khô cứng nói không nên tiếng.
“Sao chuyện này lại không thể được? Chuyện ta bị trúng độc ông có dám nói là ông không biết không?”
“Ta, ta biết, nhưng dù thế nào ta cũng không nghĩ đến một ngày ngươi ngươi có thể giải được nó.”
“Lời của ông là có ý gì? Mau nói rõ ràng ra.”
Ly Hồng Đào bị dọa run cầm cập, không tự chủ được lui về sau một bước: “Diên Nhi, nể chút tình phụ tử buông tha cho chúng ta được không?”
“Bỏ qua cho các ngươi? Ha ha, được chứ, không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải cho ta một lời giải thích, thành thành thật thật nói rõ ràng thân thế của ta ra!
“Thân thế?”
“Sao? Ly Hồng Đào, đừng bảo ông nghĩ ta rảnh đến mức đi làm Bồ Tát cứu thế đấy nhé?”
“Ngươi, ngươi…” Một nữ hài tử như ngươi sao có thể thô lỗ như vậy?
Nhưng nếu như vậy, ông ta vừa nhổ ra một chữ liền không nói được nữa, hôm nay Linh Diên ở đây thì ông ta làm gì có tư cách chen vào?
“Ta ta ngươi ngươi cái gì đấy, lão nương hỏi ông, năm đó có phải các người đã hạ độc lên người ta không?”
Cả người Ly Hồng Đào chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi, ngươi biết rồi sao?”
“Ôi, ông nghĩ ta ngốc đấy sao?” Độc Hắc Ngột Lân bá đạo như vậy, hiển nhiên bọn họ không thể có. Nhưng Ly Hồng Đào lại biết rõ trên người nàng có độc, chắc chắn không phải tiện miệng nói ra, vậy chứng tỏ, vốn dĩ trên người nàng không chỉ bị hạ độc một lần.
“Ai hạ độc? Là ông, hay là bà ta?”
“Không, không phải ta, là bà ta, là bà ta hạ độc ngươi, sau này ta cũng mới biết.”
Thời khắc mấu chốt, quả nhiên phụ thân cặn bã vẫn luôn có đặc tính của ngày trước, cứ thế bán đứng Liễu thị.
“Tại sao phải hạ độc ta?”
“Ta, ta, ta không biết.”
“Ông không biết thật sao? Được, ông đã nói không biết vậy cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn. Nhi tử này của ông thoạt nhìn thì đang có bệnh đấy, lưu lại cũng là tai họa, không bằng để đám tang thi này được hời nhé?”
“Ly Diên, sao lòng dạ ngươi có thể ác độc như vậy? Đây chính là đệ đệ ruột của ngươi đấy!”
“Phì! Ông có phải phụ thân ta hay không chính ông là người biết rõ nhất! Đệ đệ ruột? Ông không cảm thấy ngại sao? Ông có nói không? Không nói, ta có thể lấy mạng ông trong vòng một giây!”
“Hầu gia, hầu gia, thiếp thân van ngài, nhất định không thể bỏ mặc Cường Nhi, nó là nhi tử độc nhất của ngài mà, van ngài, mau cứu nó, mau cứu nó!”
Khi bị hai bên Linh Diên và thiếp thất đồng thời bức ép, Ly Hồng Đào cắn chặt răng, vẻ mặt không tình nguyện nhìn Ly Diên, oán hận nói.
“Ta nói, ta nói không phải được rồi sao? Không sai, năm đó khi ôm về ngươi đã bị Liễu thị hạ độc mãn tính, vốn là định khiến cho ngươi trở nên ngu dại, xấu xí, nhưng bọn ta cũng không ngờ rằng cuối cùng ngươi không hóa ngu, mà chỉ càng ngày càng đen, càng ngày càng béo. Bọn ta nghĩ rằng đã dùng nhầm độc nhưng đâm lao cũng phải theo lao, dù sao cũng đã đạt được mục đích nên cũng không để ý nữa.”
“Mục đích gì? Cái gì mà ôm về? Khai thật đi!”
Ly Hồng Đào hít sâu một hơi, vẻ mặt không cam lòng căm tức nhìn Linh Diên.
“Không phải bây giờ ngươi đã về với gia đình thực sự của ngươi sao? Sao còn phải ở đây ép bản hầu?”
Linh Diên hơi sững sờ: “Chờ chút, lời ngươi nói có ý gì? Cái gì mà ta nên trở về nhà của ta? Ta trở về gia đình nào hả?”
Sau khi nàng trở lại Long đế quốc thì chưa từng lộ mặt, huống chi ngay cả nàng cũng không biết mình là ai, sao ông ta lại biết rõ dòng họ của nàng ở đâu được?
“Linh gia trang, năm năm trước không phải ngươi đã trở về Linh gia trang sao? Ngươi còn giả bộ ở đây làm gì? Đừng tưởng rằng bổn hầu không biết, ngươi đang cố ý đúng không? Cố ý muốn ép bổn hầu thừa nhận hành vi phạm tội năm đó đúng không? Dù năm đó bổn hầu làm gì, không phải bây giờ ngươi đã trở thành nhị tiểu thư của Linh gia trang rồi sao? Ngươi đã về lại với vị trí vốn có, cũng không bị tổn thất gì, tại sao lại đến dây dưa với bản hầu?”
Linh Diên trợn trắng mắt, khốn kiếp!
Đây là bí mật động trời gì vậy, nàng, không, không, nói như vậy, nàng vốn là nhị tiểu thư của Linh gia trang sao?
Nhưng, không đúng, nếu như nàng là nhị tiểu thư của Linh gia trang, vậy người đột nhiên tỷ tỷ có dung mạo giống nàng như đúc, thậm chí còn người ca ca giống nàng tám phần đột nhiên xuất hiện là ai?
Còn gương mặt này của nàng nữa, rõ ràng lớn lên không hề giống với ca ca tỷ tỷ!
Chỉ trong nháy mắt Linh Diên đã sắp xếp lại tất cả, đạp Ly Hồng Đào một cước.
“Hừ, ông lừa ai đó? Ông nhìn kỹ mặt ta xem có chút quan hệ nào với Linh gia trang không? Nhị tiểu thư của Linh gia trang sao? Ha ha, có phải ông nghĩ rằng giờ ta đã thành nghĩa nữ của Linh gia trang nên mới cố ý thêu dệt nên câu chuyện như vậy để lừa gạt ta? Ông cho rằng ta là một tên ngốc à?”
Ly Hồng Đào bị Linh Diên đạp một cước, đang định nổi giận nhưng bất ngờ nghe được lời nàng nói chợt sững sờ.
Chợt ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt tao nhã tuyệt sắc của Linh Diên, muộn màng nhận ra nỉ non: “Chà, thật sự cũng không quá giống! Nhưng, năm đó ta thật sự đã phái người đến Linh gia trang bắt cóc ngươi. Chờ khi Mộ Thiến vừa sinh xong, ta phái người bắt ngươi ra vốn là định ly miêu hoán chúa, không ngờ Linh Vô Nhai lại đến nhanh như vậy, ta mất cơ hội nên cũng chỉ có thể bắt ngươi ra ngoài.”
Linh Diên khiếp sợ tiến lên, nắm chặt vạt áo trước của Ly Hồng Đào: “Ông, những gì ông nói đều là thật sao?”
“Đến lúc này rồi ngươi vẫn nghĩ lão tử còn cần lừa ngươi sao?”
“Vậy tại sao ông phải bắt cóc nhị tiểu thư của Linh gia trang?”
“Mộ Thiến vốn dĩ đã thuộc về ta nhưng nửa đường lại có tên Linh Vô Nhai chạy đến, quan hệ giữa chúng ta vốn đã từng tốt như thế mà? Thế nhưng từ lúc Mộ Thiến quen Linh Vô Nhai nàng lại trở nên bất hòa với ta. Bổn vương năm đó kiêu ngạo đến thế nào sao có thể cho phép một nữ nhân chà đạp? Nếu như ta không chiếm được người của nàng, thì ta đây lén bắt nữ nhi của nàng về nuôi, nuôi ngươi lớn rồi đem… Nhưng ta không nghĩ tới Liễu thị lại chặn đường ta, về sau ngươi trở nên xấu như vậy, làm sao lão tử còn có hứng thú được chứ, quyết định để cho ngươi tự sinh tự diệt trong vương phủ. Nhưng ta lại càng không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào ngươi lại vào Linh gia trang… ”
Câu sau không cần nói Linh Diên cũng biết.
“Thật không nghĩ tới, ông còn xấu xa và dơ bẩn hơn so với ta nghĩ rất nhiều, Ly Hồng Đào, ông nói xem sao bây giờ ông chưa chết vậy? Sao ông không chết ngay đi!”
“Bốp” một tiếng, Linh Diên dùng hết sức lực của bản thân giáng một cái tát lên mặt của Ly Hồng Đào: “Đáng chết!”
Ly Hồng Đào sợ tới mức liên tục cuộn mình lui về phía sau: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Linh Diên u ám nhìn ông ta một cái: “Làm gì sao? Ông nói xem ta muốn làm gì? Ta đã biết rõ những việc ác ông làm, ông nghĩ rằng ta sẽ tha cho ông sao?”
Chương 374: Công tử và cô nương
“Không, không được, ngươi không thể làm như thế, dù ta không phải cha ruột của người cũng đã có ơn nuôi dưỡng ngươi mà.”
“Ta nhổ vào, ông không cảm thấy ngại khi nhắc đến công ơn nuôi dưỡng hả? Nếu như không phải do ông thì ta phải sống vất vả như thế sao? Vả lại, ông không thấy đã phụ lòng nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta sao? Bọn họ đối đãi với ông như thế nào? Còn ông đối xử với bọn họ ra sao? Thậm chí còn có ý đồ bẩn thỉu với nữ nhi của họ, Ly Hồng Đào, ông vốn dĩ không phải con người!”
Linh Diên nhấc cổ áo của ông ta lên, thẳng tay ném vào đám tang thi, lửa giận bùng lên hừng hực làm nàng hoàn toàn mất đi lý trí.
“Ông đã không còn xứng làm người nữa, vậy thì làm tang thi đi. Ha ha, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông vẫn có thể sống sót sau khi bị bọn chúng phanh bụng xẻ ngực!”
Từng tiếng kêu thảm thiết của Ly Hồng Đào vang lên: “Ly Diên, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi nói không giữ lời, tiểu nhân nhà ngươi, Ly Hồng Đào ta cho dù là hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, Ly Diên, đồ ma quỷ nhà ngươi, a a a…”
Linh Diên cũng không thèm nhìn ông ta thêm chút nào nữa, lướt thẳng qua đám gia nô bất động đang nhìn trân trối đến mụ người, bước đến ngay trước mặt Liễu thị và Vương ma ma.
Vương ma ma bị thủ đoạn của Linh Diên dọa sợ, đối mặt với ánh mắt sắc bén của nàng, bà ta bắt đầu do dự nhìn xung quanh lảng tránh.
Linh Diên lại đột nhiên vươn tay ra muốn bắt lấy Liễu thị, Vương ma ma sợ tới mức luôn che chắn trước mặt Liễu thị muốn bảo vệ bà ta.
“Đừng, thất cô nương, van cầu người, lão nô van cầu người, nếu như người thật sự muốn báo thù vậy có thể để lão nô chết thay phu nhân có được không? Phu nhân đã trở nên như vậy rồi, xin người hãy thương xót để bà ấy được sống tiếp, có được không? Dù người có làm gì lão nô thì lão nô cũng không oán hận nửa phần, thất cô nương, van xin ngài, lão nô van xin ngài.”
Linh Diên rũ mắt nhìn Vương ma ma đầu đầy bùn dập đầu trên mặt đất, ánh mắt nhìn Liễu thị vô cùng phức tạp.
Dù cả đời nữ nhân này đã làm rất nhiều việc ác nhưng hết lần này tới lần khác lại có được nhiều nô tài trung thành tới vậy.
Thật sự là tốt số mà, dù cho thần trí đã trở nên mơ hồ nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện chết vì bà ta.
Ánh mắt của Linh Diên vô thức lại bay về phía hài tử còn đang ngủ say trong ngực tiểu thiếp.
Dường như nhận ra được ánh mắt của nàng, thân thể thiếp thất run lên dữ dội.
Nàng ta lảo đảo nằm bò trên mặt đất, liều mạng dập đầu với Linh Diên: “Cô nương, van xin người, tha cho thiếp thân, tha cho hài tử duy nhất của ta.”
“Thất tỷ tỷ, thất tỷ tỷ, bọn ta cam đoan sẽ không tiếp tục gây thêm phiền phức cho tỷ, cam đoan sẽ không quấy rầy tỷ nữa, van xin tỷ, tha cho mẫu thân, tha cho Lan di nương, còn cả tiểu đệ nữa!”
Nhìn thấy Linh Diên ra tay tàn nhẫn, tình trạng thê thảm của Ly Hồng đào, đám người sợ đến choáng váng, bọn họ dập đầu xin nàng tha cho. Ngay cả tiểu bát và tiểu cửu thường ngày hiếm khi nói chuyện, vẻ mặt cũng rất sợ hãi.
Bây giờ cũng đã qua năm năm rồi, các nàng cũng đều đã là một đại cô nương, mười ba mười bốn tuổi các nàng vốn dĩ nên là tiểu thư khuê các chưa bao giờ lộ mặt, cho dù là thứ nữ thì cũng là cô nương của gia đình giàu có, nhưng bây giờ lại phải cùng gia đình này sống đầu đường xó chợ. Trái tim Linh Diên không khỏi có chút không đành lòng.
Không phải do nàng thiện lương, mà là đại thù đã báo cũng coi như nàng đã giải quyết xong tâm nguyện của nguyên chủ.
Về phần những người này, Linh Diên ngước mắt, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ: “Bây giờ các ngươi muốn đi đâu?”
“Ở lại nước Mị rất tốt, sao phải đi đâu?”
Vừa nhắc tới cái này, tiểu bát không kiềm chế được khóc lên: “Nếu không phải do tứ tỷ tỷ cùng đại tỷ tỷ cứ tranh đoạt sự sủng ái của hoàng thượng, gây ra bao sóng gió trong hậu cung, đắc tội không ít người, sau này chọc giận các phi tần khiến bọn họ liên hợp lại trị hai người, bây giờ cả hai đều đã bị hoàng thượng biếm vào lãnh cung, cả đời này cũng không thể thoát ra được nữa. Mà người nhà của những người từng bị đắc tội kia lại bắt đầu liều mạng tìm phụ thân gây phiền phức, bọn ta là do không thể tiếp tục ở trong kinh thành nữa rồi nên mới, mới bất đắc dĩ phải chạy ra ngoài. Bây giờ khó khăn lắm mới trốn khỏi được nước Mị, không ngờ con đường tiếp theo vẫn còn dài đến vậy, đoạn đường này rất nhiều người đã chết rồi, hu hu, thất tỷ tỷ, bọn ta van xin tỷ, đừng tiếp tục đuổi tận giết tận bọn ta nữa được không?”
“Vậy các ngươi đang muốn đi đâu?” Linh Diên nói làm mọi người vô thức nhìn về phía tiểu thiếp đứng đầu, chỉ nghe nàng ta ậm ừ đáp lại: “Thưa thất cô nương, thiếp thân đang muốn đưa mọi người đến một thôn trấn ở nước Thiên Độc, thiếp thân, nhà thân mẫu của thiếp thân ở đó!”
“Nếu như thế, các ngươi cứ đi đi, ta sẽ không làm khó các ngươi, đi đi!”
Ly Hồng Đào đã chết, những người này có thể chịu được cho đến khi đến nước Thiên Độc hay không là một chuyện khó nói, nàng cần gì phải vội vàng đuổi cùng giết tận bọn họ? Chi bằng xem thử số mệnh bọn họ ra sao đi!
Dưới sự biết ơn khôn xiết của họ, Linh Diên tiện tay giải quyết đám tang thi xong, cũng không thèm liếc nhìn họ lại một lần, cưỡi Bạch Tra rời khỏi đó.
Linh Diên rời đi như vậy đương nhiên không biết sau khi Ly Hồng Đào bị phanh ngực xẻ bụng, dù mất đi lồng ngực và hạ thân nhưng vẫn còn sót lại cái đầu, thật sự biến thành một con tang thi. Cũng vì thế nên thử thách cho những nữ quyến Ly gia kia càng thêm khó khăn.
Đương nhiên, những thứ này cũng không còn liên quan gì đến Linh Diên nữa rồi.
“Cho nên, muội quay lại đây hả?” Nghe Linh Diên kể lại xong, nữ tử áo trắng khó nén cảm giác kinh ngạc trong lòng: “Không ngờ thân thế của muội lại còn có thể bất thường hiếm có như vậy. Thế nhưng cái này cũng không đúng mà, sao muội có thể là nhị tiểu thư của Linh gia trang được?”
Linh Diên gật gật đầu: “Xem ra cũng có chuyện mà Ly Hồng Đào không biết, nhị tiểu thư của Linh gia trang còn có bí mật không muốn người khác biết đấy!”
Còn về việc bí mật này là gì thì hai tỷ muội không thể nào kiểm chứng được, chỉ có thể đợi xem nếu trong tương lai có cơ hội chắc chắn sẽ đi điều tra thật kỹ.
Cho dù đã bốn, năm năm chưa quay về nhưng Bất Dạ thành vẫn y như mấy năm trước, không thay đổi chút nào.
Mà vì lúc trước Bạch Tra đã dời một ngọn núi đến nên đã khiến cho Bất Dạ thành là nơi yên bình khó có được của đại lục Tứ Phương.
Hai người cưỡi tọa kỵ của riêng mình, bay thẳng đến cổng chính của Bất Dạ thành.
“Chúng thuộc hạ cung nghênh đại tiểu thư, nhị tiểu thư trở về.”
Linh Diên nhìn bộ hạ của Bất Dạ thành đang mặc đồng phục thống nhất bên dưới, kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử: “Sao bọn họ biết được chúng ta sẽ đến? Tỷ tỷ thông báo sao?”
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa từng, đi, chúng ta đi xuống!”
Hai người vững vàng hạ xuống, Phong Hoa Tuyết Nguyệt mặc đồ trắng đi đến trước mặt nữ tử áo trắng, Túy Sinh Mộng Tử khoác đồ đen thì đi đến trước mặt Linh Diên, cung kính hành lễ với hai người.
“Đứng lên hết đi.” Nữ tử bạch y ra lệnh, tất cả mọi người đứng lên.
“Ca ca báo tin cho các ngươi sao?” Phong hộ pháp lắc đầu: “Khi hai vị thiếu chủ đi đến nước Tư U, chúng thuộc hạ ở nước Yến đã biết cả rồi, suy đoán sau khi xong chuyện sẽ đi đến Bất Dạ thành, vì vậy đã chuẩn bị sẵn từ trước. Công tử và cô nương chắc hẳn rất mệt mỏi, hay là về thành nghỉ ngơi trước đi?” Hoa hộ pháp nhìn thấy hai người trán đầy mồ hôi mệt mỏi, vội vàng gọi người mang kiệu tới: “Nhị vị chủ tử mời lên kiệu.”
Linh Diên nhìn bốn vị hộ pháp áo trắng đứng trước mặt tỷ tỷ đầy vẻ ân cần, còn mấy vị hắc y hộ pháp bên nàng đều trưng ra bộ mặt lạnh tanh, không khỏi cười khổ.
Được rồi, vừa nhìn tên đã biết rõ mấy người này thuộc hàng bí ẩn đến mức khiến người khác phát cáu rồi.
Nhưng mà cỗ kiệu này thì vẫn nên bỏ đi.
“Không thể lập dị như vậy được, cứ đi bình thường đi, sẵn tiện có thể xem thử đám các ngươi khôi phục Bất Dạ thành như thế nào.”
Sau chiến dịch mấy năm trước, Bất Dạ thành phải chịu thiệt hại rất lớn, nên khi quay lại nơi này một lần nữa, nàng cũng phải xem xét thật cẩn thận.
Thế nhưng bây giờ không giống nhau, lần này nàng và Công Tử Diễn trở về là để tránh bị quấy rầy.
A, quên giới thiệu, vị nữ tử áo trắng dung mạo xinh đẹp bên cạnh nàng chính là thiếu chủ của Bất Dạ Thành, Công Tử Diễn.
(Về phần vì sao nàng từ công tử biến thành nữ tử, cái này chắc là do các vị cô nương đọc những chương trước chưa cẩn thận rồi!)(nếu là xưng hô công tử thì phải là Diễn công tử, chữ công tử đứng sau, còn đây là ngay từ đầu đã là Công Tử Diễn)
“Công tử, Minh Nguyệt lâu đã quét sạch sẽ rồi, xin hỏi công tử và cô nương nghỉ ngơi trước, hay là…”
Lúc này, lão quản gia của Bất Dạ Thành đi tới, thận trọng nhìn hai người hỏi.
“À, Toàn thúc mau cho mọi người giải tán đi, cũng không phải là người ngoài, lần này trở về cũng là để tránh bị quấy rầy, ai nên làm gì thì làm đấy đi, để hộ pháp đi theo chúng ta là được rồi.”
Khi giọng nói quen thuộc của Công Tử Diễn vang lên, Toàn thúc lập tức kích động đến mức nước mắt tuôn đầy mặt: ” Vâng, vâng, thuộc hạ đi sắp xếp ngay, sắp xếp ngay đây.”
Sau khi cho đám người rời đi, Linh Diên đến bên người Công Tử Diễn: “Tỷ tỷ, có phải Toàn thúc đang hơi kích động quá không? Chẳng lẽ ông ta không biết tỷ là nữ sao?”
Công Tử Diễn cười liếc mắt nhìn nàng: “Muội cho rằng ai cũng giống muội sao, con mắt độc, vừa nhìn mặt người ta đã biết luôn cả giới tính? Ta dùng thân phận Công Tử Diễn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy cũng không ai có thể nhìn ra, trừ muội và… ”
Nói đến nơi đây, nàng đột nhiên dừng lại, rồi sau đó không tự nhiên quay mặt: “Không nói nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào đi thôi.”
Linh Diên chỉ lo quan sát quanh mình nên không chú ý đến Công Tử Diễn có chỗ kỳ lạ: “Đúng rồi tỷ tỷ, còn có chút kỳ quái, bây giờ hai chúng ta đều mặc đồ nữ, gương mặt cũng không còn như trước, thậm chí còn che khăn lụa, sao chúng ta vừa xuất hiện, bọn họ đã lập tức biết được thân phận của chúng ta? Không phải bọn họ không biết Công Tử Diễn là nữ sao?”
Lần này, không cần Linh Diên trả lời, Phong hộ pháp đã cười nói: “Tuy rằng đã qua năm năm rồi nhị cô nương cùng thiếu chủ mới chính thức trở về, nhưng mà tin tức của hai vị mấy năm nay, còn có cả sự thay đổi của hai vị, phe đế quốc đều truyền tin về cho chúng ta. Vì vậy…”
“A, hóa ra là như vậy, khó trách…” Khó trách bọn họ vừa xuất hiện đã lập tức được gọi là đại tiểu thư, nhị tiểu thư.
Chương 375: Tỷ muội cùng tắm
“Toàn thúc kích động như thế vốn là do ông ta quá nhớ mong Công Tử Diễn à?”
Hoa hộ pháp cười đáp lại: “Có thể là vậy, Toàn thúc vẫn luôn là người theo hầu hạ công tử, suốt năm năm qua có ngày nào lại không nhớ đến công tử đâu chứ? Bây giờ khó khăn lắm công tử mới trở về, lại vừa mới được nghe giọng nói của công tử chắc là lão nhân gia bị âm thanh làm cho xúc động rồi.”
Linh Diên nghe vậy cánh mũi không nhịn được đau xót, rồi sau đó nhìn Công Tử Diễn bằng vẻ mặt đầy ghen ghét: “Tỷ tỷ, cuộc sống của tỷ lại tốt hơn người muội muội khổ cực này rất nhiều đấy.”
Công Tử Diễn tức giận trừng nàng: “Trong lúc ta bế quan hai năm, chịu đủ các loại dày vò khác nhau, sao lúc đó muội không ngưỡng mộ ta?”
Linh Diên nhướng mí mắt: “Vậy còn đỡ hơn ta phải chịu ở trong thân thể vừa mập vừa béo suốt mười một năm trời, cuối cùng còn chết thảm như vậy nữa, thiệt là, chúng ta thật sự là con ruột sao? Vì sao phụ mẫu đều muốn chúng ta…”
Công Tử Diễn đột ngột quay người lại, nhìn nàng cảnh cáo: “Đi đi, về Minh Nguyệt lâu.”
Phát hiện được sự cẩn trọng của Công Tử Diễn, lúc này Linh Diên mới chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng im lặng.
May mà đến Minh Nguyệt lâu cũng phải đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, cũng để cho các nàng nhìn rõ hết khung cảnh của Bất Dạ thành.
So với năm năm trước, vẻ bề ngoài của Bất Dạ thành cũng không có gì thay đổi, thế nhưng sự thay đổi bên trong lại khiến cho Linh Diên thật sự chấn động.
“Hình như bố cục trong thành đã thay đổi hết cả rồi, trong năm năm nay các ngươi đã cải tạo lại nó à?”
Nguyệt hộ pháp không khỏi kinh ngạc với mắt nhìn nhạy bén của Linh Diên, lập tức đi lên phía trước khom người bẩm báo.
“Bẩm nhị cô nương…”
“Ặc, cái đó, đừng gọi ta nhị cô nương được không? Ta không nhị (ngu ngốc) chút nào, các ngươi vẫn gọi ta là Linh Diên đi!”
o(╯□╰)o Ba năm nay nàng vẫn luôn bị gọi là tiểu tứ, đáng buồn nhất là tỷ tỷ tự nhiên bị gọi là tiểu tam, đỡ trán…
Nghĩ đến lúc trước tỷ tỷ đứng thứ ba, còn bây giờ nàng lại là thứ hai, cảm giác có chút khôi hài không rõ.
Chuyện Linh Diên là nhị tiểu thư bọn họ cũng biết từ trước rồi.
Nhớ ngày đó khi biết Linh Diên là muội muội sinh đôi với chủ tử của bọn họ, trong lòng họ khiếp sợ không thua gì khi Công Tử Diễn đưa Mặc Ngọc lệnh cho Linh Diên trước kia.
Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ đều hợp lý đến như vậy, chỉ sợ gia chủ của bọn họ đã sớm biết Linh Diên là muội muội của mình rồi ư?
Tuy rằng bọn họ không hiểu tại sao dung mạo của một người lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy, nhưng nhìn đôi mắt dưới khăn che mặt của các nàng vẫn y như trước, chắc cũng không ai hoài nghi các nàng không phải cặp tỷ muội song sinh đâu.
“Bẩm cô nương, năm năm nay bên trong Bất Dạ thành đã sắp xếp và cải tạo lại một chút, thêm nhiều loại hệ thống phòng vệ, đợi ngày mai nhị vị nghỉ ngơi cho khỏe hơn rồi có thể đi xem qua.”
Linh Diên lập tức cảm thấy hứng thú gật đầu: “Được, tốt lắm.”
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến Minh Nguyệt lâu, tám đại hộ pháp lui ra, Linh Diên nhìn quanh phòng khách, không khỏi híp mắt cười nhìn Công Tử Diễn: “Ta còn nhớ rõ hơn năm năm trước, tỷ tỷ hay tiếp đãi người ta ở đây, lúc đó có phải tỷ tỷ đã biết thân phận của ta rồi không?”
Công Tử Diễn cười nhẹ, lẳng lặng nhìn nàng.
“Muội có dáng người và màu da đặc biệt đến như vậy, dù cho ta muốn xem nhẹ cũng không được. Không sai, lúc đó ta đã biết hết rồi, đặc biệt là muội lại còn đến từ thế kỷ hai mươi mốt giống như ta, cái này lại làm ta cảm thấy kinh ngạc hơn cả.”
Người có thể xem hiểu được chuyện xưa truyền kỳ của Mặc thị không nhiều, lúc trước nàng ấy làm bộ nhìn không hiểu nhưng trên thực tế từ trên xuống dưới Bất Dạ thành có chỗ nào nàng ấy không hiểu đâu?
Dù cho Bất Dạ Thành là do mẫu thân và phụ thân để lại nhưng cũng khó chắc chắn rằng sẽ không xuất hiện phản đồ, cho nên, thường ngày nàng ấy vô cùng khiêm tốn.
Mãi cho đến khi Linh Diên xuất hiện mới khiến nàng ấy cảm thấy thì ra bọn họ cũng không phải là không có cơ hội, cũng không cần phải mai danh ẩn tích cả đời.
Điều làm cho nàng ấy càng không thể tưởng tượng nổi là y thuật của Linh Diên, vừa ra tay đã có thể giải quyết được căn bệnh không tiện nói ra dày vò nàng ấy suốt nhiều năm nay, thậm chí còn giúp đỡ Bất Dạ thành thoát khỏi khống chế của Long Khôn.
Lúc đó trong lòng nàng ấy vô cùng kiêu ngạo, cũng bởi vì đã có thể giải quyết được vấn đề dày vò mình nhiều năm nên nàng ấy mới có thể dễ dàng bế quan tu luyện.
Chẳng qua điều nàng ấy không ngờ tới đó là đợi đến khi nàng ấy tỉnh lại thì khắp đại lục Tứ Phương đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, ngay cả muội muội duy nhất của nàng ấy cũng gặp khó khăn.
“Tỷ tỷ, có hứng thú tắm với ta không?”
Linh Diên dí dỏm nháy mắt với Công Tử Diễn một cái, Công Tử Diễn bị nàng quấy rối buộc phải tạm dừng suy nghĩ của mình.
Công Tử Diễn tức giận nhéo nhéo cái mũi của nàng: “Muội đấy, muội nói thì hay lắm, mỗi lần tắm rửa đều kéo ta theo, chờ đến khi gả muội cho người khác, có phải lần nào đi tắm cũng phải kéo phu quân của muội tắm cùng hay không?”
Linh Diên đỏ mặt lên, giận dỗi liếc: “Tỷ tỷ nói bậy bạ gì vậy? Lập gia đình? Đó là chuyện của kiếp trước, đời này ta sẽ chăm sóc cho tỷ, ai cũng đừng hòng tách chúng ta ra.”
Không biết có phải những lời này đã chạm đến tận đáy lòng của hai người hay không làm cho cả hai đều trở nên trầm mặc.
Đợi sau khi Công Tử Diễn đưa nàng đi vào suối nước nóng lộ thiên nằm ở sau Minh Nguyệt lâu mới reo lên một câu trong hơi mù.
“Oa, nơi này tốt thật đấy, tỷ, tỷ thật đúng là biết cách hưởng thụ nha…”
Sau khi cho người hầu lui ra, Linh Diên không chờ được nữa, vội vàng cởi quần áo, “ùm” một tiếng nhảy vào trong nước.
Sau khi được nước suối ấm áp bao bọc lấy thân thể đã lạnh cóng, Linh Diên thoải mái rên rỉ thành tiếng.
“Trời, thật thoải mái, tỷ tỷ, sao tỷ lại thất thần vậy? Mau xuống đây.”
Công Tử Diễn cũng không hề kiêng dè Linh Diên, nàng ấy cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn mặc áo lót vẻ mặt thẹn thùng bước xuống nước.
Nhìn bộ dạng chân tay rụt rè của nàng, Linh Diên im lặng nhìn chằm chằm: “Cũng mấy năm rồi sao tỷ vẫn không sửa được cái tính xấu này nhỉ, tắm với muội có gì phải e lệ chứ? Tỷ sợ ta nhìn thấy hết sạch của tỷ à?”
Công Tử Diễn bất đắc dĩ liếc nàng một cái: “Nha đầu chết tiệt này, muội thì biết cái gì? Đây là do ta đã cải nam trang quá lâu rồi, bất ngờ quay lại mặc đồ của nữ nhân đương nhiên là chưa kịp thích nghi rồi?”
Linh Diên nhìn nàng còn đang lo lắng che đậy bánh bao nhỏ của mình, ánh mắt lóe lên, tiểu hồ ly giơ móng vuốt cười xấu xa, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Công Tử Diễn bắt được cặp bánh bao nhỏ non mượt kia.
“A, cái móng lợn đáng chết của muội, muội đang sờ ở đâu đấy hả, đau, đau a đau, buông tay ra mau!”
“Hừ, ta cho tỷ chưa quen, tỷ nói chưa quen, thực ra cũng không đến lượt tỷ nói có quen hay không, chúng ta đều giống nhau, dù phải chịu thiệt thì cũng là ta chịu mà?”
Dù sao người có thói quen mặc nam trang cũng không phải là nàng.
“A, nha đầu háo sắc này, sao muội không tự sờ của mình đi? Của muội lớn hơn của ta cơ mà, buông tay mau lên!”
“Hí hí, phải mát-xa thường xuyên, tỷ tỷ, muội muội giúp tỷ mát-xa một chút, cũng không cần cảm động quá đâu!”
“Phi, nha đầu chết tiệt này, cẩn thận ta đánh muội!”
Trong lớp sương mù dày đặc của suối nước nóng, hai tỷ muội không để ý hình tượng cùng nhau ngâm mình.
Nước suối văng khắp nơi, thân hình xinh đẹp mà thướt tha của bọn họ như hoa sen nở rộ trong hồ, nở rộ màu phấn hồng, thanh khiết vô song.
Sau khi tắm rửa ở suối, sự mệt mỏi trên mặt hai người cũng được quét sạch, lộ ra hai dung nhan tuyệt sắc gần giống nhau như đúc.
Mắt ngọc mày ngài như nhau, da như mỡ đông, đều là vẻ đẹp không cần son phấn, thuần khiết động lòng người.
Nhất là ánh mắt của bọn họ, sóng xanh lưu chuyển, trong veo như nước đúng là rất động lòng người.
Chỉ có điều, Linh Diên đẹp theo kiểu thanh tịnh lạnh nhạt, Công Tử Diễn thì lại đẹp theo kiểu tĩnh mịch thanh tao.
Đùa giỡn nhau cả buổi, sức lực của hai người đã sớm tiêu hao hết sạch, lười biếng ngồi một bên suối, xõa mái tóc dài như tơ lụa chấm ngang eo, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
“Mặc quần áo vào còn có thể phân biệt ai là ai, tỷ tỷ, tỷ nói xem nếu như chúng ta mặc quần áo giống như nhau thì có ai có thể phân biệt được hai chúng ta với nhau không?”
Công Tử Diễn tức giận hừ một tiếng: “Hừ, ai mà thèm quan tâm bọn họ có thể phân biệt hay không, bây giờ ta chỉ muốn tìm một chỗ rồi ngủ một giấc thôi.”
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, bỗng nhiên tiến sát đến bên tai Công Tử Diễn, người nào đó sợ tới mức muốn ngửa ra sau, theo bản năng ôm lấy ngực: “Muội, đứa trẻ chết bầm này, muội muốn làm gì?”
Khóe miệng Linh Diên giật một cái, bị phản xạ có điều kiện của tỷ tỷ nhà mình chọc cho dở khóc dở cười.
“Tỷ, nhìn xem tỷ sợ đến thế nào kìa, vừa rồi chỉ là đùa với tỷ thôi mà, nhưng mà ta cũng không có nói gì sai cả, giúp nhau mát-xa thật sự có thể trợ giúp huyết dịch tuần hoàn, đặc biệt bây giờ chúng ta còn đang ở trong giai đoạn trổ mã…”
“Muội, muội còn nói nữa? Muội không thấy xấu hổ sao!” Công Tử Diễn nóng nảy, trên gương mặt xinh đẹp chốc lát đỏ ứng rất đáng yêu.
Linh Diên bó tay rồi: “Tỷ, tỷ nói xem sao chúng ta đều là người xuyên không đến đây mà lại khác biệt đến thế chứ? Sao tỷ lại dễ bị xấu hổ như vậy? Trước kia tỷ đâu có như vậy, ta nghe ca ca nói khi đó tỷ lại rất ngang ngược phóng khoáng mà!”
“Trước kia là trước kia, trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ đã trưởng thành rồi sao lại vẫn có thể như trước kia được? Còn nữa, chuyện này và chuyện xuyên không là khác nhau, không phải tất cả nữ giới xuyên không đều giống như muội, ở lại trong hang rắn cũng không sợ.”
Có lẽ là do nghĩ đến tình hình khủng bố lúc ở cấm địa hang rắn, Công Tử Diễn còn giật mình vô cùng đúng lúc, nhìn Linh Diên rồi không tự chủ được lại nhìn bộ ngực bé thỏ trắng của mình, vì sao nàng lại có cảm giác mình không phải nữ nhân mà lại có cảm giác như mình là hán tử vậy?
“Còn nói muội nữa, không phải tỷ còn lập khế ước với một con xích liên xà sao?”
Vừa nhắc tới con xích liên xà kia, sắc mặt Công Tử Diễn càng khó coi: “Muội còn nói nữa, nếu không phải do muội, sao ta có thể lập khế ước với con rắn kia.”
Vệ Giới nghe thấy những lời uy hiếp của nàng, không khỏi đau lòng.
“Diên Nhi, chúng ta nhất định phải như thế này sao? Ba năm rồi, ta đã chờ nàng ba năm rồi. Từ khi nàng bị bọn họ mang đi đã ba năm ròng rồi, nàng có biết khoảng thời gian đó ta đã đợi nàng vất vả như thế nào không? Vì để đợi nàng trở về, ba năm qua ta gần như cũng sống cho qua ngày, đã ba năm trôi qua rồi mà nàng vẫn không xuất hiện, nàng có biết ta đã lo lắng bao nhiêu không? Thế nên lần này khi tang thi tấn công ta đã bắn tín hiệu cầu cứu đến Long đế quốc, nhưng không ngờ, người tới chính là nàng.”
“Cái rắm ấy, còn nói không biết? Ngươi lừa quỷ hả? Đồ cáo già, ta thấy ngươi không những biết mà còn biết tường tận nữa kìa. Vệ Giới, ngươi thực sự xem ta là một đứa trẻ hả? Xì, muốn ta quay lại, kiếp sau đi!”
Cứ nghĩ đến cuộc sống từng ngày của mình trong suốt ba năm qua, Linh Diên chỉ hận không thể đào một cái hố chôn tên này luôn.
Nực cười là hắn vẫn còn than khổ, hắn có khổ bằng nàng không?
Linh Diên lập tức giơ tay đánh về phía hắn, Vệ Giới chỉ trơ mắt nhìn, không đánh trả. Linh Diên tức nghẹn, cắn răng tiếp tục.
“Đừng cho là ta sẽ nhân từ nương tay như ba năm trước, Vệ Giới, ngươi nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của chúng ta đi, ngươi thay đổi rồi, ta cũng thay đổi, chúng ta, tuyệt đối không thể trở lại như trước được nữa!”
Giọng nói của nàng rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo như tuyết rơi trên đỉnh núi tuyết, không mang theo một chút tình cảm nào.
Vệ Giới trơ mắt nhìn nàng ra tay, cuối cùng, khi bàn tay ấm áp của nàng đánh thật mạnh trên ngực hắn, phá tan toàn bộ lớp phòng ngự, hắn lập tức biến thành một đường cong bay ra xa.
“Kéc kéc!” Phượng Mị hét lên một tiếng, hoảng hốt bay nhanh qua phía Vệ Giới.
Lực chưởng của Linh Diên đã sớm đâu còn như xưa, một chương kia lại dùng gần bảy phần sức mạnh của nàng, tử cấp đó, tàn nhẫn thế nào chứ?
Nàng lạnh lùng đứng đó, nhìn thấy hắn ngã xuống khỏi lưng Bạch Tra.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sự không thể tin được của hắn, nhìn thấy khóe miệng hắn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khổ, nhìn thấy hắn nói với nàng…
“Diên Nhi, nếu làm vậy có thể giảm bớt sự thù hận của nàng với ta thì ta tình nguyện hứng chịu mười chưởng. Tốt quá, nàng đã thừa nhận nàng chính là Diên Nhi của ta, đúng không? Diên nhi, chỉ cần ta không chết thì mặc kệ nàng ở đâu ta cũng sẽ đuổi theo nàng. Diên Nhi, nàng nhớ lấy, Vệ Giới vĩnh viễn vĩnh viễn yêu Linh Diên, dù nàng xấu hay đẹp, nàng trong lòng hắn vĩnh viễn đều là…”
Vì tốc độ rơi xuống quá nhanh nên những lời sau của Vệ Giới, người nào đó đã không còn nghe được.
Mà trái tim đã từng thề rằng sẽ không rung động thêm nữa lại run lên lần thứ hai khi nhìn thấy nụ cười chua xót của hắn.
Linh Diên ôm ngực đau đớn, loại cảm giác bị đè nén đến mức hít thở không thông này khiến nàng khó chịu cúi người, lảo đảo ngồi gục trên lưng rồng. Kế đó, nước mắt cũng không thể khống chế được nữa tuôn trào.
Nàng run rẩy mở bàn tay vừa đánh hắn ra, tầm mắt mơ hồ, thân hình gầy guộc run lên trong gió lạnh vì căng thẳng.
“Vệ Giới, Vệ Giới, ta phải làm gì với ngươi đây? Ta phải làm gì với ngươi bây giờ?”
Bạch Tra cảm nhận được sự đau khổ của Linh Diên, nó nghiêng đầu rồng khổng lồ lại, nhẹ nhàng cọ cọ nàng.
“Chủ nhân, so với sự tra tấn mà người phải chịu mấy năm qua thì một chưởng kia có là gì đâu? Nếu hắn thật sự muốn lấy lại tâm của chủ nhân thì phải lấy ra chút thành ý chứ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà chủ nhân đã đau lòng rồi sao?”
“Ta biết, ta biết hết, nhưng trái tim ta không thể khống chế được nhói đau. Bạch Tra, ngươi nói xem rốt cuộc ca ca có ý gì? Rốt cuộc là muốn bọn ta tái hợp hay là muốn bọn ta kết thúc đây?”
Bạch Tra nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Ta không biết, thế giới của nhân loại người quá phức tạp, giống như chỗ của Mặc Ngân vậy, đầu óc của bọn ta không thể nào tưởng tượng ra được.”
Linh Diên yếu ớt dựa vào cổ Bạch Tra, không ngừng lau loạn nước mắt.
“Đi, chúng ta đến Bất Dạ thành, cũng không biết bên tỷ tỷ giải quyết xong chưa?”
Lúc này, ở nước Yến cũng đang diễn ra một trận chiến truy đuổi, không đơn giản thô bạo như Linh Diên và Vệ Giới, ở đây lại có vẻ như… níu kéo rất vô lại!
Không thèm để ý đến uy nghiêm hoàng đế nước Yến của mình, Ngọc Ngân mặt dày mày dạn ôm nữ tử áo trắng đang đấm đá liên tục trên người hắn ta, trên mặt hắn ta lại không có vẻ gì đau đớn cả, ngược lại còn đầy hưởng thụ.
“Nhan Nhi, trẫm đã nói rồi, bất luận là nàng ở chân trời góc biển nào thì cũng phải tìm được nàng về. Nàng nghĩ là chỉ cần thay đổi ngoại hình là ta sẽ không nhận ra sao? Nàng chính là Hoa Nhan, là hoàng hậu của Ngọc Ngân ta, nàng không thể đi!”
Nữ tử áo trắng, tức giận vung tay đánh lên mũi hắn ta: “Cái gì mà Hoa Nhan? Cái gì hoàng hậu chứ? Cái tên háo sắc này, mau thả bổn cô nương ra!”
“Nhan Nhi, nàng chính là Hoa Nhan mà, hoàng hậu cũng là nàng, trẫm không phải kẻ háo sắc, trẫm là phu quân đã bái đường với nàng, nàng không thể đối xử với trẫm như vậy được!”
Đường đường là hoàng đế một nước lại khóc lóc om sòm ăn vạ như vậy, càng quá đáng hơn nữa là một đám binh lính xung quanh lại coi họ như người vô hình, đừng nói mở miệng khuyên, bọn họ chỉ hận không thể nhảy xuống khỏi tường thành, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ để ý chuyện bọn họ xem trộm ghi hận nữa kìa!
“Ngươi không buông hả? Nếu không buông ra thì bổn cô nương sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
“Được được, nàng mau làm cho ta đẹp mặt đi, trẫm đã phòng không gối chiếc vì nàng bốn năm rồi, không phải nàng nên bồi thường cho trẫm thật tốt sao?”
Nữ tử áo trắng hoàn toàn chết lặng, nàng không thể ngờ được da mặt một người lại có thể dày đến vậy, nàng lập tức tát một cái.
“Ngươi, ngươi đừng quá đáng, nếu không, nếu không thì ta sẽ không khách khí đâu!”
Ngọc Ngân đã dây dưa với nàng cả ngày rồi, tuy hắn ta khăng khăng chắc chắn mình không nhận lầm người, nhưng thấy nha đầu này cứ ba lần bốn lượt nổi điên lên thế này, hắn ta mới dần nhận ra có gì đó không đúng.
“Trời ạ, đứa nhỏ này không phải là mất trí nhớ rồi chứ?”
Nói rồi hắn ta đưa tay lên định sờ lên cái trán trắng nõn của nàng.
“Bốp” một tiếng, nữ tử áo trắng vô cùng phòng bị tát bay móng vuốt ma quỷ của hắn ta.
“Ta không mất trí nhớ, trí nhớ của ta rất đầy đủ, ngươi cái tên háo sắc này, rốt cuộc thì ngươi có buông tay không?”
Nói rồi, nàng đột nhiên bẻ tay hắn ta ra, khi Ngọc Ngân còn đang ăn đau thì nàng lại đá một cái giữa hai chân hắn ta, khiến hắn ta sợ đến mức liên tục lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ: “Ngoan, chỗ này không thể đá đâu, đá rồi thì tính phúc nửa đời sau của nàng không còn nữa đâu!”
Gân xanh trên trán nữ tử áo trắng giật giật, cuối cùng đổi lại dùng một chân giẫm lên đôi ủng vàng của hắn ta.
“Cái tên quỷ háo sắc nhà ngươi mà cũng có thể làm hoàng đế sao, đúng là tên hoàng đế già kia mù mắt rồi!”
“Nàng nói đúng lắm, tên hoàng đế già kia đúng mà bị mù mắt rồi!”
Nữ tử áo trắng: …Tên này, đúng là không thể nào khai thông được mà.
Khi Ngọc Ngân đang ôm tay ôm chân thì nữ tử áo trắng đã triệu hồi phượng hoàng bảy màu của mình, căm thù liếc nhìn Ngọc Ngân một cái rồi nhảy lên lưng phượng hoàng, thảnh thơi nhàn nhã bay đi.
Đáng thương cho Ngọc Ngân chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo, trơ mặt nhìn tiểu hoàng hậu của mình cứ thế bay rồi bay, đi mất rồi.
Sau khi nữ tử áo trắng rời khỏi, Ngọc Ngân lập tức thay đổi dáng vẻ bất cần đời trên mặt.
Hắn ta vuốt ve ngón tay vẫn còn đau, ánh mắt sâu thẳm khó dò nhìn về hướng nữ tử áo trắng rời đi, khàn khàn nói.
“Sao cứ có cảm giác nàng đã thay đổi hoàn toàn, không hề có ký ức gì? Chẳng lẽ tin tức sai sao?”
Chỉ là mùi hương trên người nàng, còn cả giọng nói, ngay cả dáng vẻ tức giận đến giơ chân ấy gần như không khác gì trước kia cả.
Sao hắn ta có thể lầm được?
Chẳng lẽ là còn chuyện gì đó mà hắn ta vẫn chưa tra được?
Nghĩ đến đây, Ngọc Ngân đột ngột xoay người ngoắc ngoắc tay với tiểu thái giám đang trốn gần đó.
Thái giám kia vừa thấy hoàng đế bệ hạ gọi lập tức cẩn thận đi tới: “Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng…”
“Được rồi được rồi, trẫm hỏi ngươi, bên nước Tư U thế nào rồi?”
“Ba canh giờ trước bên nước Tư U vẫn còn khói lửa ngập trời, tuy giờ vẫn chưa nhận được tin nhưng chắc trận chiến cũng đã đến hồi kết rồi ạ.”
“Chưa xác nhận thì mau đi xác nhận đi, còn nữa, lập tức điều tra rõ ràng cho trẫm, đàn tang thi này rốt cuộc là do ai tạo nên!”
“Vâng hoàng thượng, nô tài đi ngay.”
Ngọc Ngân đứng lên, dưới cổng thành, bọn lính đã bắt đầu quét dọn chiến trường.
Nghĩ đến nữ tử áo đen và con ngân long khổng lồ mấy ngày trước đến giúp đỡ, lại nhìn cái hố khổng lồ sâu hoắm nó để lại, đáy mắt hắn ta thoáng qua một tia u tối.
Rốt cuộc thì lai lịch của nha đầu kia là gì? Còn cả nữ tử áo đen kia nữa, đó là ai?
Mấy năm trước hắn ta phải vất vả lắm mới có thể tra được đến Tuyết Dương sơn, nhưng đợi đến lúc hắn ta tìm đến thì cả Tuyết Dương sơn đã bị san bằng chỉ trong một vụ nổ. Tất cả manh mối đều đứt đoạn.
Hắn ta phải trăm cay nghìn đắng, vất vả lắm mới có thể tra được nàng ấy có thể đã đến Long đế quốc, không ngờ bên kia còn chưa kịp có tin gì mới thì nàng ấy lại đột nhiên giáng từ trên trời xuống, khiến hắn ta trở tay không kịp.
Hoa Nhan.
Nghĩ đến việc trong tất cả những manh mối thu thập được mấy năm qua đều không tách khỏi người kia – Công Tử Diễn.
Đôi môi mỏng gợi cảm của Ngọc Ngân mím lại. Nha đầu kia, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà hắn vẫn còn chưa biết đây?
Mà nữ tử áo trắng đã rời đi kia, vì trong lòng vẫn còn có việc nên một khắc cũng không ngừng đi đến Bất Dạ thành
Không ngờ nửa đường lại đụng phải Linh Diên.
“Bên nước Tư U đã giải quyết xong rồi sao?”
Linh Diên gật đầu: “Giải quyết xong rồi, tốc độ của tỷ tỷ cũng không chậm, ta không có việc gì nên mới đi quanh xem thử, không ngờ lại gặp được một người mà cả đời này ta cũng không muốn gặp lại…”
Nữ tử áo trắng kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại: “Người cả đời này cũng không muốn gặp lại? Là ai vậy?”
Chương 372: Tra phụ và điên mẫu
Là ai?
Ánh mắt Linh Diên chợt sắc bén hơn, khóe môi lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Còn có thể là ai? Còn không phải là người phụ thân thối nát độc địa kia của ta – Ly Hồng Đào sao?”
Nữ tử áo trắng kinh ngạc ngước mắt nhìn: “Ông ta không ở nước Mị mà chạy tới đây làm gì?”
Đúng là tai họa thì lưu ngàn năm mà.
Trong thời đại mà một cứ mười người chết thì mới có một người sống này mà ông ta vẫn còn sống, đúng là không thể tin được. Hơn nữa ông ta còn dám ra ngoài trong thời điểm tang thi hoành hành thế này, lại vẫn còn sống được, không thể không than mạng lớn mà.
“Sao muội lại đụng phải ông ta?” Lời của nữ tử áo trắng khiến Linh Diên bất giác nhớ lại…
Phải kể đến sau khi Linh Diên rời khỏi nước Tư U, thấy sắc trời vẫn còn sớm, vốn nàng định đi đến bốn nước xem, không ngờ mới đến ngoại thành nước Mị đã nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết.
“Mau, mau đi xem thử là ai ở đâu!”
Linh Diên vỗ vỗ đầu Bạch Tra, chuyển hướng bay qua, rất nhanh đã tìm thấy nơi phát ra âm thanh.
Trong rừng cây rậm rạp, một đàn tang thi đang bao vây điên cuồng cắn xé một đám người, trong đó còn lẫn cả tiếng kêu thống khổ và tuyệt vọng của người bị cắn.
Linh Diên đáp xuống đất, vừa đến gần thì đã lập tức bị cảnh tượng trước mặt chấn động đến nhíu mày.
Mười mấy thị vệ, nha hoàn, ma ma, gã sai vặt đều đang liều mạng ngăn cản đàn tang thi, người được bảo vệ ở giữa chính là chủ tử của bọn họ, nhưng nàng không ngờ người chủ tử đó lại là người mà nàng quen biết đã lâu.
Ly Hồng Đào, sao lại là Ly Hồng Đào?
Khi Linh Diên còn đang do dự có nên cứu người cha cặn bã này không thì Ly Hồng Đào đã liếc thấy nàng.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là khiếp sợ vì thân thủ của nàng (gần Linh Diên cũng có tang thi, nhưng tất cả đều bị nàng giết sạch trong một kiếm), còn cả dung mạo cũng của nàng nữa.
Dù bây giờ nàng đang đeo một chiếc khăn che mặt màu đen mỏng như cánh ve, nhưng đôi mắt xinh đẹp và dáng người mảnh mai nhỏ nhắn của nàng cũng khiến ông ta không khó gì đoán được gương mặt dưới lớp khăn che mặt kia tuyệt sắc thế nào.
“Cô nương, chỉ cần ngươi cứu một nhà bổn hầu, bổn hầu nhất định sẽ hậu tạ một số tiền lớn.”
Ly Hồng Đào nhìn thấy tang thi vây quanh mình ngày càng nhiều, người bên cạnh ông ta lại từng người từng người ngã xuống, hoặc là bị ăn sạch hoặc là bị biến đổi, với tốc độ này thì e rằng chỉ không đến một canh giờ sau cả nhà ông ta đều phải chết ở đây.
Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Linh Diên rõ ràng đã có ý định khoanh tay đứng nhìn.
Linh Diên cười nhạo một tiếng, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhướng lên: “Hậu tạ số tiền lớn? Hầu gia nghĩ hiện giờ mạng quan trọng hay là tiền quan trọng? Ông nghĩ là lúc này rồi còn ai hiếm lạ gì chút vàng này chứ? Xin lỗi, bổn cô nương còn có việc, chỉ sợ không có thời gian giúp ông.”
“Đừng, cô nương đừng đi, xin ngươi đừng đi mà, hãy cứu lấy một nhà già trẻ này đi! Ngươi nhìn đi, con của ta nhỏ như vậy, nó chỉ mới ba tuổi thôi, cuộc sống của nó còn dài lắm, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để nó chết sao?”
Con?
Linh Diên liếc mắt nghi hoặc nhìn về phía lồng ngực nữ nhân được Ly Hồng Đào bảo vệ chặt chẽ, không nhìn thì thôi, vừa thấy đã không khỏi sửng sốt.
Trời ạ, nữ nhân kia thật sự sinh một đứa con trai cho Ly Hồng Đào rồi hả?
Chỉ là gương mặt nữ nhân này căn bản không phải đại phu nhân, hơn nữa hình như trẻ đẹp hơn nhiều thì phải?
Linh Diên nhìn kỹ lại lần nữa thì thấy bên cạnh nữ nhân trẻ tuổi kia còn có người, hình như là một nữ nhân vẻ mặt tiều tụy, mà gương mặt nữ nhân rõ ràng này quen thuộc hơn nhiều. Từng là vương phi nương nương của Khang thân vương phủ giờ lại lưu lạc đến mức này, trong lòng Linh Diên không khỏi vui sướng sảng khoái một phen.
Ly Hồng Đào có chín nữ nhi, nhưng giờ xuất hiện ở đây lại chỉ có hai nữ nhi nhỏ tuổi nhất và một nhi tử ba tuổi.
Ông ta có nhiều nữ nhân như vậy mà cũng chỉ dẫn theo một người lớn tuổi và nhỏ tuổi nhất.
Có thể thấy Ly gia hiện giờ cũng tan bốn phần năm rồi nhỉ?
Vốn Linh Diên không muốn ra mặt, nhưng nghĩ đến mối liên quan của mình với Ly gia, nàng đột nhiên dừng chân.
Giờ tuy nàng đã đến Long đế quốc, tìm được ca ca ruột, tỷ tỷ ruột của mình rồi, nhìn thì có vẻ đã rõ ràng thân thế rồi, nhưng lại không biết rằng ngoại trừ những điều đó thì những thứ khác đều trống rỗng.
Lúc trước sao nàng lại bị bỏ ở Ly gia, đến giờ nàng vẫn không hiểu, mỗi lần đề cập đến thân thế của nàng ca ca đều rất dè dặt. Lúc nào ca ca cũng nói với nàng đến lúc đó muội sẽ biết. Nhưng đợi đến ngày đó rốt cuộc phải đợi bao lâu?
Nàng không muốn cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ có thể tìm hiểu từ Ly Hồng Đào.
Nghĩ đến đây, dường như đã tìm được lý do thuyết phục bản thân đi cứu người, Linh Diên tùy tay thả ra mấy con linh thú.
“Ngoan, đừng ngủ vội, thu dọn đám lộn xộn này rồi nói sau.”
Tất nhiên là đám Hắc Thuần không phản đối, cả đám xoa tay vọt vào đàn tang thi, gần như chỉ cần một vuốt là đầu, rồi chân của tang thi đã bị nghiền nát và chặt đứt. Thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén kia khiến người khác nhìn mà nghẹn họng trân trối, nhưng đồng thời lại vui mừng hơn.
Thật tốt quá, mạng của bọn họ không chừng có thể cứu được rồi.
Mặt Linh Diên không chút thay đổi thong dong đến trước mặt Ly Hồng Đào đang kích động, trước khi ông ta quỳ xuống thì nàng đã mím môi định nói, đang muốn mở miệng lại đột nhiên nhớ đến những gì ông ta đã làm trước kia, nàng dứt khoát im lặng, nhận một lạy này của bọn họ cũng đúng lắm.
Mãi đến khi Ly Hồng Đào đứng lên, vừa muốn nói mấy lời cảm động rơi nước mắt thì Linh Diên lại tháo khăn che mặt của mình xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc khiến người kinh ngạc đến ngất trời.
Khoảnh khắc khi tấm khăn che mặt của nàng bị tháo xuống, xung quanh ngoại trừ tiếng hít khí liên tục thì còn cả tiếng nuốt nước miếng nữa.
“Trời ạ, đẹp quá, đúng là cô nương đẹp tuyệt trần mà, thật không ngờ trong thời đại tang thi này còn có thể tìm được một đại mỹ nhân đẹp khuynh thành khuynh quốc như vậy.”
“Cô nương này không những xinh đẹp mà tấm lòng cũng thiện lương nhân hậu nữa, cả võ công cũng thuộc hạng nhất nữa, thật không ngờ, đúng là không ngờ mà!”
“Đâu chỉ võ công tuyệt hảo, người ta còn có thân thủ hơn người nữa, ngươi đã từng gặp cao thủ như vậy ở đại lục Tứ Phương chưa? Vừa vung tay là đã gọi ra năm con linh sủng đó! Ngươi xem thực lực của linh sủng nhà người ta kìa, quả là có thể nghiền nát hết thảy mà!”
“Cô nương này rốt cuộc là ai? Dung mạo của cô nương ấy hoàn hảo quá, cứ như tiên nữ vậy.”
…
Dưới những tiếng ca ngợi, Linh Diên vẫn căng chặt gương mặt xinh đẹp.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Ly Hồng Đào, nhìn ông ta bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Ly Hồng Đào? Mới đó mà ông đã quên ta rồi sao?”
Ly Hồng Đào ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp độc nhất vô nhị kia của Linh Diên đập vào mắt ông ta, dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng nhìn ở khoảng cách gần như vậy lại khiến ông ta nín thở theo bản năng: “Cô, cô nương có nhận lầm, lầm người không? Bổn, bổn hầu không biết ngươi!”
“Hửm, nhận lầm người? Chẳng lẽ ông không phải Ly Hồng Đào? Bà ta không phải phu nhân của ông sao?”
Dứt lời, ánh mắt Linh Diên dừng trên người vị Khang thân vương phi vì kinh hãi quá độ mà mặt trắng bệch.
Cuối cùng Ly Hồng Đào cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Cô… cô nương biết bọn ta?”
“Đâu chỉ mỗi biết chứ, bổn cô nương còn có thù không đội trời chung với các người nữa kìa. Ly Hồng Đào, ông nói xem sao mạng của ông lại lớn đến thế chứ? Tang thi nhiều thế này mà ông vẫn còn có thể sống sót được, đúng là kỳ tích mà, đúng không?”
Câu “thù không đội trời chung” vừa nói ra, sắc mặt Ly Hồng Đào lập tức thay đổi, ông ta khiếp sợ nhìn nàng, run rẩy hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?”
“Thế nào? Ta chỉ gầy một chút, đẹp hơn chút mà ông đã không nhận ra ta rồi sao?”
Khi Linh Diên tiện tay thả ngọc bội vào tay Ly Hồng Đào, cả người ông ta lập tức run lên, đôi mắt không ngừng trợn trừng: “Ngươi… ngươi… ngươi lại là Ly, Ly Diên? Diên Nhi?”
Lời của Lý Hồng Đào, không chỉ ông ta không tin mà cả đám nha hoàn người hầu quanh đó nghe vậy cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn.
Vị cô nương xinh đẹp này đang nói đùa với bọn họ hả?
Thất tiểu thư, thất tiểu thư không phải đã chết ở nước Tư U ba năm trước rồi sao?
Thất tiểu thư vừa béo vừa đen lại vừa xấu, sao có thể liên tưởng đến cô nương vừa thon gầy vừa trắng trẻo, dung mạo sắc nước hương trời trước mặt chứ?
Mà Khang vương phu trước kia nghe thấy cái lên Ly Diên, cũng đứng bật dậy khỏi mặt đất.
“Con tiện nhân Ly Diên kia đâu? Con tiện nhân Ly Diên kia đâu rồi? Mau cút ra đây cho bổn vương phi, bổn vương phi phải bắt nó đền mạng cho Thiên Tuyết. Đồ tiện nhân vừa xấu xí vừa ti tiện kia, bổn vương phi phải băm nó ra thành trăm mảnh!”
Năm năm trước thần trí Khang vương phi đã mơ hồ rồi, không ngờ mấy năm rồi mà bà ta vẫn vậy.
Hơn nữa vừa nghe thấy tên của nàng thì lại đột nhiên điên cuồng bật dậy, ha ha: “Ta đứng ngay trước mặt bà đây, bà đến đây mà tìm ta này, vừa hay, bổn cô nương cũng muốn tìm bà tính sổ. Liễu thị, những gì ngày trước bà trút lên người mẹ ruột Ly Diên ta, hôm nay chúng ta tính cả vốn lẫn lời, thế nào?”
Liễu thị vừa nghe thấy giọng của Linh Diên, bà ta mở to đôi mắt đã đục ngầu không thể tả nổi của mình, lảo đảo đẩy đám người ra.
“Ly Diên, Ly Diên ngươi cái con tiện nhân này, ngươi hại cả đời Tuyết Nhi của ta, hôm nay lão nương phải liều mạng với ngươi! Ly Diên, ngươi kẻ quái dị này, còn không mau chết đi?”
…
Liễu thị đã điên rồi, hình ảnh của Ly Diên ngày xưa đã khắc sâu vào lòng bà ta.
Giờ khắc này, bà ta cứ như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi. Mà Linh Diên lại đứng từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ xấu xí của bà ta, vẻ mặt trào phúng.
Chương 373: Chân tướng năm đó
Vương ma ma trước giờ luôn hầu hạ Liễu thị thấy một màn này thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc thất tiểu thư để mặc họ đánh mắng chỉ vừa mới hai, ba tuổi. Thế nhưng, qua nhiều năm như vậy, Ly Diên đã khác rồi, nàng đã hoàn toàn thay đổi, nhiều đến mức bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù lúc trước truyền ra tin tức nàng đã chết, đồng thời còn có tin nàng được Phượng vương hậu đãi thế nào. Điều này đối với Khang thân vương phủ đang ngày càng sa sút là đả kích lớn đến mức nào?
Mà giờ khắc này, gương mặt trước mắt này, dù là tưởng tượng bà ta cũng không thể tưởng tượng ra được dung nhan tuyệt sắc như vậy, chớ đừng nói đến việc chủ nhân gương mặt này là thất tiểu thư Ly Diên ngày xưa bị họ mặc sức đánh mắng.
Chẳng lẽ đây là báo ứng sao?
Vương ma ma không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ phu nhân đâu có khí thế như năm đó? Sấm vang gió cuốn như năm đó?
Mấy năm nay nếu không có bà ta ở đây chống đỡ chỉ sợ rằng đám tiểu thiếp đã sớm náo loạn đến tận trời rồi, sợ rằng phu nhân càng khó khăn hơn so với trước đây.
Phu nhân của bà ta đã đủ đáng thương, vì sao vị thất tiểu thư này vẫn không chịu buông tha?
Nghĩ tới đây, bà ta không kìm được ôm Liễu thị vào trong lòng, thận trọng ngước mắt nhìn Linh Diên.
“Thất tiểu thư, phu nhân đã thành ra thế này, chẳng lẽ người vẫn không định buông tha sao? Ánh mắt của bà ấy đã đục ngầu không còn nhìn rõ được xung quanh rồi, kính xin thất tiểu thư đại nhân rộng lượng, đừng tiếp tục làm khó phu nhân nữa.”
Không ngờ sau khi nghe xong chuyện đó, Linh Diên chẳng những không thu liễm lại chút nào mà còn càng thêm xem thường.
“Làm khó? Năm đó, khi các người gây khó dễ cho một đứa nhỏ ba tuổi, có ai đến khuyên các ngươi đừng làm khó nó không? Có từng có một chút lòng thương hại nào không? Bây giờ bổn cô nương đến cứu các ngươi, ngươi lại đến nói với ta rằng không ai được làm khó dễ các ngươi! Các ngươi đã lấy oán trả ơn như thế, vậy có phải bổn cô nương nên rút hết người về để cho các ngươi bị đám tang thi này xé thành từng mảnh nhỏ mới thỏa không?”
Linh Diên vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều run lên, dưới ánh mắt cười như không cười của Linh Diên, đồng loạt quỳ xuống.
“Xin thất tiểu thư xin tha mạng, xin thất tiểu thư tha mạng.”
Linh Diên cười như không cười nhìn Ly Hồng Đào còn chưa kịp phản ứng: “Sao? Đến cả ông cũng cho rằng bổn cô nương đang làm khó các người sao?”
Sắc mặt Ly Hồng Đào hoảng hốt, giọng nói của ông ta run rẩy, sắc mặt phức tạp khó khăn nhìn nàng: “Ngươi, ngươi thật sự là Linh Diên sao?”
“Ha ha, ông nói thử xem?” Thời buổi này, ai lại rảnh rỗi không có gì làm đi giả mạo người khác chứ?
“Chuyện này, sao lại có thể như vậy?” Ly Hồng Đào nhìn gương mặt mỹ lệ như được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc của Linh Diên, nhất thời cổ họng khô cứng nói không nên tiếng.
“Sao chuyện này lại không thể được? Chuyện ta bị trúng độc ông có dám nói là ông không biết không?”
“Ta, ta biết, nhưng dù thế nào ta cũng không nghĩ đến một ngày ngươi ngươi có thể giải được nó.”
“Lời của ông là có ý gì? Mau nói rõ ràng ra.”
Ly Hồng Đào bị dọa run cầm cập, không tự chủ được lui về sau một bước: “Diên Nhi, nể chút tình phụ tử buông tha cho chúng ta được không?”
“Bỏ qua cho các ngươi? Ha ha, được chứ, không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải cho ta một lời giải thích, thành thành thật thật nói rõ ràng thân thế của ta ra!
“Thân thế?”
“Sao? Ly Hồng Đào, đừng bảo ông nghĩ ta rảnh đến mức đi làm Bồ Tát cứu thế đấy nhé?”
“Ngươi, ngươi…” Một nữ hài tử như ngươi sao có thể thô lỗ như vậy?
Nhưng nếu như vậy, ông ta vừa nhổ ra một chữ liền không nói được nữa, hôm nay Linh Diên ở đây thì ông ta làm gì có tư cách chen vào?
“Ta ta ngươi ngươi cái gì đấy, lão nương hỏi ông, năm đó có phải các người đã hạ độc lên người ta không?”
Cả người Ly Hồng Đào chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi, ngươi biết rồi sao?”
“Ôi, ông nghĩ ta ngốc đấy sao?” Độc Hắc Ngột Lân bá đạo như vậy, hiển nhiên bọn họ không thể có. Nhưng Ly Hồng Đào lại biết rõ trên người nàng có độc, chắc chắn không phải tiện miệng nói ra, vậy chứng tỏ, vốn dĩ trên người nàng không chỉ bị hạ độc một lần.
“Ai hạ độc? Là ông, hay là bà ta?”
“Không, không phải ta, là bà ta, là bà ta hạ độc ngươi, sau này ta cũng mới biết.”
Thời khắc mấu chốt, quả nhiên phụ thân cặn bã vẫn luôn có đặc tính của ngày trước, cứ thế bán đứng Liễu thị.
“Tại sao phải hạ độc ta?”
“Ta, ta, ta không biết.”
“Ông không biết thật sao? Được, ông đã nói không biết vậy cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn. Nhi tử này của ông thoạt nhìn thì đang có bệnh đấy, lưu lại cũng là tai họa, không bằng để đám tang thi này được hời nhé?”
“Ly Diên, sao lòng dạ ngươi có thể ác độc như vậy? Đây chính là đệ đệ ruột của ngươi đấy!”
“Phì! Ông có phải phụ thân ta hay không chính ông là người biết rõ nhất! Đệ đệ ruột? Ông không cảm thấy ngại sao? Ông có nói không? Không nói, ta có thể lấy mạng ông trong vòng một giây!”
“Hầu gia, hầu gia, thiếp thân van ngài, nhất định không thể bỏ mặc Cường Nhi, nó là nhi tử độc nhất của ngài mà, van ngài, mau cứu nó, mau cứu nó!”
Khi bị hai bên Linh Diên và thiếp thất đồng thời bức ép, Ly Hồng Đào cắn chặt răng, vẻ mặt không tình nguyện nhìn Ly Diên, oán hận nói.
“Ta nói, ta nói không phải được rồi sao? Không sai, năm đó khi ôm về ngươi đã bị Liễu thị hạ độc mãn tính, vốn là định khiến cho ngươi trở nên ngu dại, xấu xí, nhưng bọn ta cũng không ngờ rằng cuối cùng ngươi không hóa ngu, mà chỉ càng ngày càng đen, càng ngày càng béo. Bọn ta nghĩ rằng đã dùng nhầm độc nhưng đâm lao cũng phải theo lao, dù sao cũng đã đạt được mục đích nên cũng không để ý nữa.”
“Mục đích gì? Cái gì mà ôm về? Khai thật đi!”
Ly Hồng Đào hít sâu một hơi, vẻ mặt không cam lòng căm tức nhìn Linh Diên.
“Không phải bây giờ ngươi đã về với gia đình thực sự của ngươi sao? Sao còn phải ở đây ép bản hầu?”
Linh Diên hơi sững sờ: “Chờ chút, lời ngươi nói có ý gì? Cái gì mà ta nên trở về nhà của ta? Ta trở về gia đình nào hả?”
Sau khi nàng trở lại Long đế quốc thì chưa từng lộ mặt, huống chi ngay cả nàng cũng không biết mình là ai, sao ông ta lại biết rõ dòng họ của nàng ở đâu được?
“Linh gia trang, năm năm trước không phải ngươi đã trở về Linh gia trang sao? Ngươi còn giả bộ ở đây làm gì? Đừng tưởng rằng bổn hầu không biết, ngươi đang cố ý đúng không? Cố ý muốn ép bổn hầu thừa nhận hành vi phạm tội năm đó đúng không? Dù năm đó bổn hầu làm gì, không phải bây giờ ngươi đã trở thành nhị tiểu thư của Linh gia trang rồi sao? Ngươi đã về lại với vị trí vốn có, cũng không bị tổn thất gì, tại sao lại đến dây dưa với bản hầu?”
Linh Diên trợn trắng mắt, khốn kiếp!
Đây là bí mật động trời gì vậy, nàng, không, không, nói như vậy, nàng vốn là nhị tiểu thư của Linh gia trang sao?
Nhưng, không đúng, nếu như nàng là nhị tiểu thư của Linh gia trang, vậy người đột nhiên tỷ tỷ có dung mạo giống nàng như đúc, thậm chí còn người ca ca giống nàng tám phần đột nhiên xuất hiện là ai?
Còn gương mặt này của nàng nữa, rõ ràng lớn lên không hề giống với ca ca tỷ tỷ!
Chỉ trong nháy mắt Linh Diên đã sắp xếp lại tất cả, đạp Ly Hồng Đào một cước.
“Hừ, ông lừa ai đó? Ông nhìn kỹ mặt ta xem có chút quan hệ nào với Linh gia trang không? Nhị tiểu thư của Linh gia trang sao? Ha ha, có phải ông nghĩ rằng giờ ta đã thành nghĩa nữ của Linh gia trang nên mới cố ý thêu dệt nên câu chuyện như vậy để lừa gạt ta? Ông cho rằng ta là một tên ngốc à?”
Ly Hồng Đào bị Linh Diên đạp một cước, đang định nổi giận nhưng bất ngờ nghe được lời nàng nói chợt sững sờ.
Chợt ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt tao nhã tuyệt sắc của Linh Diên, muộn màng nhận ra nỉ non: “Chà, thật sự cũng không quá giống! Nhưng, năm đó ta thật sự đã phái người đến Linh gia trang bắt cóc ngươi. Chờ khi Mộ Thiến vừa sinh xong, ta phái người bắt ngươi ra vốn là định ly miêu hoán chúa, không ngờ Linh Vô Nhai lại đến nhanh như vậy, ta mất cơ hội nên cũng chỉ có thể bắt ngươi ra ngoài.”
Linh Diên khiếp sợ tiến lên, nắm chặt vạt áo trước của Ly Hồng Đào: “Ông, những gì ông nói đều là thật sao?”
“Đến lúc này rồi ngươi vẫn nghĩ lão tử còn cần lừa ngươi sao?”
“Vậy tại sao ông phải bắt cóc nhị tiểu thư của Linh gia trang?”
“Mộ Thiến vốn dĩ đã thuộc về ta nhưng nửa đường lại có tên Linh Vô Nhai chạy đến, quan hệ giữa chúng ta vốn đã từng tốt như thế mà? Thế nhưng từ lúc Mộ Thiến quen Linh Vô Nhai nàng lại trở nên bất hòa với ta. Bổn vương năm đó kiêu ngạo đến thế nào sao có thể cho phép một nữ nhân chà đạp? Nếu như ta không chiếm được người của nàng, thì ta đây lén bắt nữ nhi của nàng về nuôi, nuôi ngươi lớn rồi đem… Nhưng ta không nghĩ tới Liễu thị lại chặn đường ta, về sau ngươi trở nên xấu như vậy, làm sao lão tử còn có hứng thú được chứ, quyết định để cho ngươi tự sinh tự diệt trong vương phủ. Nhưng ta lại càng không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào ngươi lại vào Linh gia trang… ”
Câu sau không cần nói Linh Diên cũng biết.
“Thật không nghĩ tới, ông còn xấu xa và dơ bẩn hơn so với ta nghĩ rất nhiều, Ly Hồng Đào, ông nói xem sao bây giờ ông chưa chết vậy? Sao ông không chết ngay đi!”
“Bốp” một tiếng, Linh Diên dùng hết sức lực của bản thân giáng một cái tát lên mặt của Ly Hồng Đào: “Đáng chết!”
Ly Hồng Đào sợ tới mức liên tục cuộn mình lui về phía sau: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Linh Diên u ám nhìn ông ta một cái: “Làm gì sao? Ông nói xem ta muốn làm gì? Ta đã biết rõ những việc ác ông làm, ông nghĩ rằng ta sẽ tha cho ông sao?”
Chương 374: Công tử và cô nương
“Không, không được, ngươi không thể làm như thế, dù ta không phải cha ruột của người cũng đã có ơn nuôi dưỡng ngươi mà.”
“Ta nhổ vào, ông không cảm thấy ngại khi nhắc đến công ơn nuôi dưỡng hả? Nếu như không phải do ông thì ta phải sống vất vả như thế sao? Vả lại, ông không thấy đã phụ lòng nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta sao? Bọn họ đối đãi với ông như thế nào? Còn ông đối xử với bọn họ ra sao? Thậm chí còn có ý đồ bẩn thỉu với nữ nhi của họ, Ly Hồng Đào, ông vốn dĩ không phải con người!”
Linh Diên nhấc cổ áo của ông ta lên, thẳng tay ném vào đám tang thi, lửa giận bùng lên hừng hực làm nàng hoàn toàn mất đi lý trí.
“Ông đã không còn xứng làm người nữa, vậy thì làm tang thi đi. Ha ha, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông vẫn có thể sống sót sau khi bị bọn chúng phanh bụng xẻ ngực!”
Từng tiếng kêu thảm thiết của Ly Hồng Đào vang lên: “Ly Diên, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi nói không giữ lời, tiểu nhân nhà ngươi, Ly Hồng Đào ta cho dù là hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, Ly Diên, đồ ma quỷ nhà ngươi, a a a…”
Linh Diên cũng không thèm nhìn ông ta thêm chút nào nữa, lướt thẳng qua đám gia nô bất động đang nhìn trân trối đến mụ người, bước đến ngay trước mặt Liễu thị và Vương ma ma.
Vương ma ma bị thủ đoạn của Linh Diên dọa sợ, đối mặt với ánh mắt sắc bén của nàng, bà ta bắt đầu do dự nhìn xung quanh lảng tránh.
Linh Diên lại đột nhiên vươn tay ra muốn bắt lấy Liễu thị, Vương ma ma sợ tới mức luôn che chắn trước mặt Liễu thị muốn bảo vệ bà ta.
“Đừng, thất cô nương, van cầu người, lão nô van cầu người, nếu như người thật sự muốn báo thù vậy có thể để lão nô chết thay phu nhân có được không? Phu nhân đã trở nên như vậy rồi, xin người hãy thương xót để bà ấy được sống tiếp, có được không? Dù người có làm gì lão nô thì lão nô cũng không oán hận nửa phần, thất cô nương, van xin ngài, lão nô van xin ngài.”
Linh Diên rũ mắt nhìn Vương ma ma đầu đầy bùn dập đầu trên mặt đất, ánh mắt nhìn Liễu thị vô cùng phức tạp.
Dù cả đời nữ nhân này đã làm rất nhiều việc ác nhưng hết lần này tới lần khác lại có được nhiều nô tài trung thành tới vậy.
Thật sự là tốt số mà, dù cho thần trí đã trở nên mơ hồ nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện chết vì bà ta.
Ánh mắt của Linh Diên vô thức lại bay về phía hài tử còn đang ngủ say trong ngực tiểu thiếp.
Dường như nhận ra được ánh mắt của nàng, thân thể thiếp thất run lên dữ dội.
Nàng ta lảo đảo nằm bò trên mặt đất, liều mạng dập đầu với Linh Diên: “Cô nương, van xin người, tha cho thiếp thân, tha cho hài tử duy nhất của ta.”
“Thất tỷ tỷ, thất tỷ tỷ, bọn ta cam đoan sẽ không tiếp tục gây thêm phiền phức cho tỷ, cam đoan sẽ không quấy rầy tỷ nữa, van xin tỷ, tha cho mẫu thân, tha cho Lan di nương, còn cả tiểu đệ nữa!”
Nhìn thấy Linh Diên ra tay tàn nhẫn, tình trạng thê thảm của Ly Hồng đào, đám người sợ đến choáng váng, bọn họ dập đầu xin nàng tha cho. Ngay cả tiểu bát và tiểu cửu thường ngày hiếm khi nói chuyện, vẻ mặt cũng rất sợ hãi.
Bây giờ cũng đã qua năm năm rồi, các nàng cũng đều đã là một đại cô nương, mười ba mười bốn tuổi các nàng vốn dĩ nên là tiểu thư khuê các chưa bao giờ lộ mặt, cho dù là thứ nữ thì cũng là cô nương của gia đình giàu có, nhưng bây giờ lại phải cùng gia đình này sống đầu đường xó chợ. Trái tim Linh Diên không khỏi có chút không đành lòng.
Không phải do nàng thiện lương, mà là đại thù đã báo cũng coi như nàng đã giải quyết xong tâm nguyện của nguyên chủ.
Về phần những người này, Linh Diên ngước mắt, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ: “Bây giờ các ngươi muốn đi đâu?”
“Ở lại nước Mị rất tốt, sao phải đi đâu?”
Vừa nhắc tới cái này, tiểu bát không kiềm chế được khóc lên: “Nếu không phải do tứ tỷ tỷ cùng đại tỷ tỷ cứ tranh đoạt sự sủng ái của hoàng thượng, gây ra bao sóng gió trong hậu cung, đắc tội không ít người, sau này chọc giận các phi tần khiến bọn họ liên hợp lại trị hai người, bây giờ cả hai đều đã bị hoàng thượng biếm vào lãnh cung, cả đời này cũng không thể thoát ra được nữa. Mà người nhà của những người từng bị đắc tội kia lại bắt đầu liều mạng tìm phụ thân gây phiền phức, bọn ta là do không thể tiếp tục ở trong kinh thành nữa rồi nên mới, mới bất đắc dĩ phải chạy ra ngoài. Bây giờ khó khăn lắm mới trốn khỏi được nước Mị, không ngờ con đường tiếp theo vẫn còn dài đến vậy, đoạn đường này rất nhiều người đã chết rồi, hu hu, thất tỷ tỷ, bọn ta van xin tỷ, đừng tiếp tục đuổi tận giết tận bọn ta nữa được không?”
“Vậy các ngươi đang muốn đi đâu?” Linh Diên nói làm mọi người vô thức nhìn về phía tiểu thiếp đứng đầu, chỉ nghe nàng ta ậm ừ đáp lại: “Thưa thất cô nương, thiếp thân đang muốn đưa mọi người đến một thôn trấn ở nước Thiên Độc, thiếp thân, nhà thân mẫu của thiếp thân ở đó!”
“Nếu như thế, các ngươi cứ đi đi, ta sẽ không làm khó các ngươi, đi đi!”
Ly Hồng Đào đã chết, những người này có thể chịu được cho đến khi đến nước Thiên Độc hay không là một chuyện khó nói, nàng cần gì phải vội vàng đuổi cùng giết tận bọn họ? Chi bằng xem thử số mệnh bọn họ ra sao đi!
Dưới sự biết ơn khôn xiết của họ, Linh Diên tiện tay giải quyết đám tang thi xong, cũng không thèm liếc nhìn họ lại một lần, cưỡi Bạch Tra rời khỏi đó.
Linh Diên rời đi như vậy đương nhiên không biết sau khi Ly Hồng Đào bị phanh ngực xẻ bụng, dù mất đi lồng ngực và hạ thân nhưng vẫn còn sót lại cái đầu, thật sự biến thành một con tang thi. Cũng vì thế nên thử thách cho những nữ quyến Ly gia kia càng thêm khó khăn.
Đương nhiên, những thứ này cũng không còn liên quan gì đến Linh Diên nữa rồi.
“Cho nên, muội quay lại đây hả?” Nghe Linh Diên kể lại xong, nữ tử áo trắng khó nén cảm giác kinh ngạc trong lòng: “Không ngờ thân thế của muội lại còn có thể bất thường hiếm có như vậy. Thế nhưng cái này cũng không đúng mà, sao muội có thể là nhị tiểu thư của Linh gia trang được?”
Linh Diên gật gật đầu: “Xem ra cũng có chuyện mà Ly Hồng Đào không biết, nhị tiểu thư của Linh gia trang còn có bí mật không muốn người khác biết đấy!”
Còn về việc bí mật này là gì thì hai tỷ muội không thể nào kiểm chứng được, chỉ có thể đợi xem nếu trong tương lai có cơ hội chắc chắn sẽ đi điều tra thật kỹ.
Cho dù đã bốn, năm năm chưa quay về nhưng Bất Dạ thành vẫn y như mấy năm trước, không thay đổi chút nào.
Mà vì lúc trước Bạch Tra đã dời một ngọn núi đến nên đã khiến cho Bất Dạ thành là nơi yên bình khó có được của đại lục Tứ Phương.
Hai người cưỡi tọa kỵ của riêng mình, bay thẳng đến cổng chính của Bất Dạ thành.
“Chúng thuộc hạ cung nghênh đại tiểu thư, nhị tiểu thư trở về.”
Linh Diên nhìn bộ hạ của Bất Dạ thành đang mặc đồng phục thống nhất bên dưới, kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử: “Sao bọn họ biết được chúng ta sẽ đến? Tỷ tỷ thông báo sao?”
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa từng, đi, chúng ta đi xuống!”
Hai người vững vàng hạ xuống, Phong Hoa Tuyết Nguyệt mặc đồ trắng đi đến trước mặt nữ tử áo trắng, Túy Sinh Mộng Tử khoác đồ đen thì đi đến trước mặt Linh Diên, cung kính hành lễ với hai người.
“Đứng lên hết đi.” Nữ tử bạch y ra lệnh, tất cả mọi người đứng lên.
“Ca ca báo tin cho các ngươi sao?” Phong hộ pháp lắc đầu: “Khi hai vị thiếu chủ đi đến nước Tư U, chúng thuộc hạ ở nước Yến đã biết cả rồi, suy đoán sau khi xong chuyện sẽ đi đến Bất Dạ thành, vì vậy đã chuẩn bị sẵn từ trước. Công tử và cô nương chắc hẳn rất mệt mỏi, hay là về thành nghỉ ngơi trước đi?” Hoa hộ pháp nhìn thấy hai người trán đầy mồ hôi mệt mỏi, vội vàng gọi người mang kiệu tới: “Nhị vị chủ tử mời lên kiệu.”
Linh Diên nhìn bốn vị hộ pháp áo trắng đứng trước mặt tỷ tỷ đầy vẻ ân cần, còn mấy vị hắc y hộ pháp bên nàng đều trưng ra bộ mặt lạnh tanh, không khỏi cười khổ.
Được rồi, vừa nhìn tên đã biết rõ mấy người này thuộc hàng bí ẩn đến mức khiến người khác phát cáu rồi.
Nhưng mà cỗ kiệu này thì vẫn nên bỏ đi.
“Không thể lập dị như vậy được, cứ đi bình thường đi, sẵn tiện có thể xem thử đám các ngươi khôi phục Bất Dạ thành như thế nào.”
Sau chiến dịch mấy năm trước, Bất Dạ thành phải chịu thiệt hại rất lớn, nên khi quay lại nơi này một lần nữa, nàng cũng phải xem xét thật cẩn thận.
Thế nhưng bây giờ không giống nhau, lần này nàng và Công Tử Diễn trở về là để tránh bị quấy rầy.
A, quên giới thiệu, vị nữ tử áo trắng dung mạo xinh đẹp bên cạnh nàng chính là thiếu chủ của Bất Dạ Thành, Công Tử Diễn.
(Về phần vì sao nàng từ công tử biến thành nữ tử, cái này chắc là do các vị cô nương đọc những chương trước chưa cẩn thận rồi!)(nếu là xưng hô công tử thì phải là Diễn công tử, chữ công tử đứng sau, còn đây là ngay từ đầu đã là Công Tử Diễn)
“Công tử, Minh Nguyệt lâu đã quét sạch sẽ rồi, xin hỏi công tử và cô nương nghỉ ngơi trước, hay là…”
Lúc này, lão quản gia của Bất Dạ Thành đi tới, thận trọng nhìn hai người hỏi.
“À, Toàn thúc mau cho mọi người giải tán đi, cũng không phải là người ngoài, lần này trở về cũng là để tránh bị quấy rầy, ai nên làm gì thì làm đấy đi, để hộ pháp đi theo chúng ta là được rồi.”
Khi giọng nói quen thuộc của Công Tử Diễn vang lên, Toàn thúc lập tức kích động đến mức nước mắt tuôn đầy mặt: ” Vâng, vâng, thuộc hạ đi sắp xếp ngay, sắp xếp ngay đây.”
Sau khi cho đám người rời đi, Linh Diên đến bên người Công Tử Diễn: “Tỷ tỷ, có phải Toàn thúc đang hơi kích động quá không? Chẳng lẽ ông ta không biết tỷ là nữ sao?”
Công Tử Diễn cười liếc mắt nhìn nàng: “Muội cho rằng ai cũng giống muội sao, con mắt độc, vừa nhìn mặt người ta đã biết luôn cả giới tính? Ta dùng thân phận Công Tử Diễn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy cũng không ai có thể nhìn ra, trừ muội và… ”
Nói đến nơi đây, nàng đột nhiên dừng lại, rồi sau đó không tự nhiên quay mặt: “Không nói nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào đi thôi.”
Linh Diên chỉ lo quan sát quanh mình nên không chú ý đến Công Tử Diễn có chỗ kỳ lạ: “Đúng rồi tỷ tỷ, còn có chút kỳ quái, bây giờ hai chúng ta đều mặc đồ nữ, gương mặt cũng không còn như trước, thậm chí còn che khăn lụa, sao chúng ta vừa xuất hiện, bọn họ đã lập tức biết được thân phận của chúng ta? Không phải bọn họ không biết Công Tử Diễn là nữ sao?”
Lần này, không cần Linh Diên trả lời, Phong hộ pháp đã cười nói: “Tuy rằng đã qua năm năm rồi nhị cô nương cùng thiếu chủ mới chính thức trở về, nhưng mà tin tức của hai vị mấy năm nay, còn có cả sự thay đổi của hai vị, phe đế quốc đều truyền tin về cho chúng ta. Vì vậy…”
“A, hóa ra là như vậy, khó trách…” Khó trách bọn họ vừa xuất hiện đã lập tức được gọi là đại tiểu thư, nhị tiểu thư.
Chương 375: Tỷ muội cùng tắm
“Toàn thúc kích động như thế vốn là do ông ta quá nhớ mong Công Tử Diễn à?”
Hoa hộ pháp cười đáp lại: “Có thể là vậy, Toàn thúc vẫn luôn là người theo hầu hạ công tử, suốt năm năm qua có ngày nào lại không nhớ đến công tử đâu chứ? Bây giờ khó khăn lắm công tử mới trở về, lại vừa mới được nghe giọng nói của công tử chắc là lão nhân gia bị âm thanh làm cho xúc động rồi.”
Linh Diên nghe vậy cánh mũi không nhịn được đau xót, rồi sau đó nhìn Công Tử Diễn bằng vẻ mặt đầy ghen ghét: “Tỷ tỷ, cuộc sống của tỷ lại tốt hơn người muội muội khổ cực này rất nhiều đấy.”
Công Tử Diễn tức giận trừng nàng: “Trong lúc ta bế quan hai năm, chịu đủ các loại dày vò khác nhau, sao lúc đó muội không ngưỡng mộ ta?”
Linh Diên nhướng mí mắt: “Vậy còn đỡ hơn ta phải chịu ở trong thân thể vừa mập vừa béo suốt mười một năm trời, cuối cùng còn chết thảm như vậy nữa, thiệt là, chúng ta thật sự là con ruột sao? Vì sao phụ mẫu đều muốn chúng ta…”
Công Tử Diễn đột ngột quay người lại, nhìn nàng cảnh cáo: “Đi đi, về Minh Nguyệt lâu.”
Phát hiện được sự cẩn trọng của Công Tử Diễn, lúc này Linh Diên mới chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng im lặng.
May mà đến Minh Nguyệt lâu cũng phải đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, cũng để cho các nàng nhìn rõ hết khung cảnh của Bất Dạ thành.
So với năm năm trước, vẻ bề ngoài của Bất Dạ thành cũng không có gì thay đổi, thế nhưng sự thay đổi bên trong lại khiến cho Linh Diên thật sự chấn động.
“Hình như bố cục trong thành đã thay đổi hết cả rồi, trong năm năm nay các ngươi đã cải tạo lại nó à?”
Nguyệt hộ pháp không khỏi kinh ngạc với mắt nhìn nhạy bén của Linh Diên, lập tức đi lên phía trước khom người bẩm báo.
“Bẩm nhị cô nương…”
“Ặc, cái đó, đừng gọi ta nhị cô nương được không? Ta không nhị (ngu ngốc) chút nào, các ngươi vẫn gọi ta là Linh Diên đi!”
o(╯□╰)o Ba năm nay nàng vẫn luôn bị gọi là tiểu tứ, đáng buồn nhất là tỷ tỷ tự nhiên bị gọi là tiểu tam, đỡ trán…
Nghĩ đến lúc trước tỷ tỷ đứng thứ ba, còn bây giờ nàng lại là thứ hai, cảm giác có chút khôi hài không rõ.
Chuyện Linh Diên là nhị tiểu thư bọn họ cũng biết từ trước rồi.
Nhớ ngày đó khi biết Linh Diên là muội muội sinh đôi với chủ tử của bọn họ, trong lòng họ khiếp sợ không thua gì khi Công Tử Diễn đưa Mặc Ngọc lệnh cho Linh Diên trước kia.
Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ đều hợp lý đến như vậy, chỉ sợ gia chủ của bọn họ đã sớm biết Linh Diên là muội muội của mình rồi ư?
Tuy rằng bọn họ không hiểu tại sao dung mạo của một người lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy, nhưng nhìn đôi mắt dưới khăn che mặt của các nàng vẫn y như trước, chắc cũng không ai hoài nghi các nàng không phải cặp tỷ muội song sinh đâu.
“Bẩm cô nương, năm năm nay bên trong Bất Dạ thành đã sắp xếp và cải tạo lại một chút, thêm nhiều loại hệ thống phòng vệ, đợi ngày mai nhị vị nghỉ ngơi cho khỏe hơn rồi có thể đi xem qua.”
Linh Diên lập tức cảm thấy hứng thú gật đầu: “Được, tốt lắm.”
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến Minh Nguyệt lâu, tám đại hộ pháp lui ra, Linh Diên nhìn quanh phòng khách, không khỏi híp mắt cười nhìn Công Tử Diễn: “Ta còn nhớ rõ hơn năm năm trước, tỷ tỷ hay tiếp đãi người ta ở đây, lúc đó có phải tỷ tỷ đã biết thân phận của ta rồi không?”
Công Tử Diễn cười nhẹ, lẳng lặng nhìn nàng.
“Muội có dáng người và màu da đặc biệt đến như vậy, dù cho ta muốn xem nhẹ cũng không được. Không sai, lúc đó ta đã biết hết rồi, đặc biệt là muội lại còn đến từ thế kỷ hai mươi mốt giống như ta, cái này lại làm ta cảm thấy kinh ngạc hơn cả.”
Người có thể xem hiểu được chuyện xưa truyền kỳ của Mặc thị không nhiều, lúc trước nàng ấy làm bộ nhìn không hiểu nhưng trên thực tế từ trên xuống dưới Bất Dạ thành có chỗ nào nàng ấy không hiểu đâu?
Dù cho Bất Dạ Thành là do mẫu thân và phụ thân để lại nhưng cũng khó chắc chắn rằng sẽ không xuất hiện phản đồ, cho nên, thường ngày nàng ấy vô cùng khiêm tốn.
Mãi cho đến khi Linh Diên xuất hiện mới khiến nàng ấy cảm thấy thì ra bọn họ cũng không phải là không có cơ hội, cũng không cần phải mai danh ẩn tích cả đời.
Điều làm cho nàng ấy càng không thể tưởng tượng nổi là y thuật của Linh Diên, vừa ra tay đã có thể giải quyết được căn bệnh không tiện nói ra dày vò nàng ấy suốt nhiều năm nay, thậm chí còn giúp đỡ Bất Dạ thành thoát khỏi khống chế của Long Khôn.
Lúc đó trong lòng nàng ấy vô cùng kiêu ngạo, cũng bởi vì đã có thể giải quyết được vấn đề dày vò mình nhiều năm nên nàng ấy mới có thể dễ dàng bế quan tu luyện.
Chẳng qua điều nàng ấy không ngờ tới đó là đợi đến khi nàng ấy tỉnh lại thì khắp đại lục Tứ Phương đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, ngay cả muội muội duy nhất của nàng ấy cũng gặp khó khăn.
“Tỷ tỷ, có hứng thú tắm với ta không?”
Linh Diên dí dỏm nháy mắt với Công Tử Diễn một cái, Công Tử Diễn bị nàng quấy rối buộc phải tạm dừng suy nghĩ của mình.
Công Tử Diễn tức giận nhéo nhéo cái mũi của nàng: “Muội đấy, muội nói thì hay lắm, mỗi lần tắm rửa đều kéo ta theo, chờ đến khi gả muội cho người khác, có phải lần nào đi tắm cũng phải kéo phu quân của muội tắm cùng hay không?”
Linh Diên đỏ mặt lên, giận dỗi liếc: “Tỷ tỷ nói bậy bạ gì vậy? Lập gia đình? Đó là chuyện của kiếp trước, đời này ta sẽ chăm sóc cho tỷ, ai cũng đừng hòng tách chúng ta ra.”
Không biết có phải những lời này đã chạm đến tận đáy lòng của hai người hay không làm cho cả hai đều trở nên trầm mặc.
Đợi sau khi Công Tử Diễn đưa nàng đi vào suối nước nóng lộ thiên nằm ở sau Minh Nguyệt lâu mới reo lên một câu trong hơi mù.
“Oa, nơi này tốt thật đấy, tỷ, tỷ thật đúng là biết cách hưởng thụ nha…”
Sau khi cho người hầu lui ra, Linh Diên không chờ được nữa, vội vàng cởi quần áo, “ùm” một tiếng nhảy vào trong nước.
Sau khi được nước suối ấm áp bao bọc lấy thân thể đã lạnh cóng, Linh Diên thoải mái rên rỉ thành tiếng.
“Trời, thật thoải mái, tỷ tỷ, sao tỷ lại thất thần vậy? Mau xuống đây.”
Công Tử Diễn cũng không hề kiêng dè Linh Diên, nàng ấy cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn mặc áo lót vẻ mặt thẹn thùng bước xuống nước.
Nhìn bộ dạng chân tay rụt rè của nàng, Linh Diên im lặng nhìn chằm chằm: “Cũng mấy năm rồi sao tỷ vẫn không sửa được cái tính xấu này nhỉ, tắm với muội có gì phải e lệ chứ? Tỷ sợ ta nhìn thấy hết sạch của tỷ à?”
Công Tử Diễn bất đắc dĩ liếc nàng một cái: “Nha đầu chết tiệt này, muội thì biết cái gì? Đây là do ta đã cải nam trang quá lâu rồi, bất ngờ quay lại mặc đồ của nữ nhân đương nhiên là chưa kịp thích nghi rồi?”
Linh Diên nhìn nàng còn đang lo lắng che đậy bánh bao nhỏ của mình, ánh mắt lóe lên, tiểu hồ ly giơ móng vuốt cười xấu xa, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Công Tử Diễn bắt được cặp bánh bao nhỏ non mượt kia.
“A, cái móng lợn đáng chết của muội, muội đang sờ ở đâu đấy hả, đau, đau a đau, buông tay ra mau!”
“Hừ, ta cho tỷ chưa quen, tỷ nói chưa quen, thực ra cũng không đến lượt tỷ nói có quen hay không, chúng ta đều giống nhau, dù phải chịu thiệt thì cũng là ta chịu mà?”
Dù sao người có thói quen mặc nam trang cũng không phải là nàng.
“A, nha đầu háo sắc này, sao muội không tự sờ của mình đi? Của muội lớn hơn của ta cơ mà, buông tay mau lên!”
“Hí hí, phải mát-xa thường xuyên, tỷ tỷ, muội muội giúp tỷ mát-xa một chút, cũng không cần cảm động quá đâu!”
“Phi, nha đầu chết tiệt này, cẩn thận ta đánh muội!”
Trong lớp sương mù dày đặc của suối nước nóng, hai tỷ muội không để ý hình tượng cùng nhau ngâm mình.
Nước suối văng khắp nơi, thân hình xinh đẹp mà thướt tha của bọn họ như hoa sen nở rộ trong hồ, nở rộ màu phấn hồng, thanh khiết vô song.
Sau khi tắm rửa ở suối, sự mệt mỏi trên mặt hai người cũng được quét sạch, lộ ra hai dung nhan tuyệt sắc gần giống nhau như đúc.
Mắt ngọc mày ngài như nhau, da như mỡ đông, đều là vẻ đẹp không cần son phấn, thuần khiết động lòng người.
Nhất là ánh mắt của bọn họ, sóng xanh lưu chuyển, trong veo như nước đúng là rất động lòng người.
Chỉ có điều, Linh Diên đẹp theo kiểu thanh tịnh lạnh nhạt, Công Tử Diễn thì lại đẹp theo kiểu tĩnh mịch thanh tao.
Đùa giỡn nhau cả buổi, sức lực của hai người đã sớm tiêu hao hết sạch, lười biếng ngồi một bên suối, xõa mái tóc dài như tơ lụa chấm ngang eo, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
“Mặc quần áo vào còn có thể phân biệt ai là ai, tỷ tỷ, tỷ nói xem nếu như chúng ta mặc quần áo giống như nhau thì có ai có thể phân biệt được hai chúng ta với nhau không?”
Công Tử Diễn tức giận hừ một tiếng: “Hừ, ai mà thèm quan tâm bọn họ có thể phân biệt hay không, bây giờ ta chỉ muốn tìm một chỗ rồi ngủ một giấc thôi.”
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, bỗng nhiên tiến sát đến bên tai Công Tử Diễn, người nào đó sợ tới mức muốn ngửa ra sau, theo bản năng ôm lấy ngực: “Muội, đứa trẻ chết bầm này, muội muốn làm gì?”
Khóe miệng Linh Diên giật một cái, bị phản xạ có điều kiện của tỷ tỷ nhà mình chọc cho dở khóc dở cười.
“Tỷ, nhìn xem tỷ sợ đến thế nào kìa, vừa rồi chỉ là đùa với tỷ thôi mà, nhưng mà ta cũng không có nói gì sai cả, giúp nhau mát-xa thật sự có thể trợ giúp huyết dịch tuần hoàn, đặc biệt bây giờ chúng ta còn đang ở trong giai đoạn trổ mã…”
“Muội, muội còn nói nữa? Muội không thấy xấu hổ sao!” Công Tử Diễn nóng nảy, trên gương mặt xinh đẹp chốc lát đỏ ứng rất đáng yêu.
Linh Diên bó tay rồi: “Tỷ, tỷ nói xem sao chúng ta đều là người xuyên không đến đây mà lại khác biệt đến thế chứ? Sao tỷ lại dễ bị xấu hổ như vậy? Trước kia tỷ đâu có như vậy, ta nghe ca ca nói khi đó tỷ lại rất ngang ngược phóng khoáng mà!”
“Trước kia là trước kia, trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ đã trưởng thành rồi sao lại vẫn có thể như trước kia được? Còn nữa, chuyện này và chuyện xuyên không là khác nhau, không phải tất cả nữ giới xuyên không đều giống như muội, ở lại trong hang rắn cũng không sợ.”
Có lẽ là do nghĩ đến tình hình khủng bố lúc ở cấm địa hang rắn, Công Tử Diễn còn giật mình vô cùng đúng lúc, nhìn Linh Diên rồi không tự chủ được lại nhìn bộ ngực bé thỏ trắng của mình, vì sao nàng lại có cảm giác mình không phải nữ nhân mà lại có cảm giác như mình là hán tử vậy?
“Còn nói muội nữa, không phải tỷ còn lập khế ước với một con xích liên xà sao?”
Vừa nhắc tới con xích liên xà kia, sắc mặt Công Tử Diễn càng khó coi: “Muội còn nói nữa, nếu không phải do muội, sao ta có thể lập khế ước với con rắn kia.”
Bình luận facebook