Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
E rằng lương khô là thứ người giang hồ sợ ăn nhất nhưng lại quen thuộc nhất.
Trên đường đi, không phải chỗ nào cũng có tiệm cơm, quán rượu để đỡ đói lòng, cho nên để không bị đói nơi núi hoang đồi vắng, cần phải đem theo lương khô.
Nhưng rất ít người có được món lương khô ngon lành như của bọn họ. Qua bàn tay chế biến của Liêu Lục, món lương khô của hắn khiến người ta chảy nước miếng thèm thuồng còn hơn cả thịt cá ê hề.
Thích Thiếu Thương không khỏi lên tiếng khen ngợi: “Tay nghề của Lục ca thật tuyệt quá! Xem ra ‘Trù Vương’ Vưu Tri Vị cũng phải nhường ngôi lại thôi.” Vừa nhắc đến Vưu Tri Vị, y liền nhớ đến Tức Đại Nương, đau lòng đến mức không thể nói thêm được nữa.
Tim y đang cuồng thét rằng bản thân đừng nhớ, đừng nhớ đến nàng … rằng y bây giờ mạng mình còn khó giữ, cuộc đời chẳng có chút hi vọng nào, nếu lại còn muốn nghĩ đến Tức Đại Nương và các huynh đệ trước đây thì chẳng ích gì ngoài việc xát thêm muối vào vết thương lòng.
Liêu Lục khiêm nhường vài câu rồi cùng Trương Ngũ quét dọn sạch sẽ, dùng chiếu cỏ lót đệm, lại phủ tấm nhung lên, xếp đủ gối, thảm ấm, khơi lửa thêm đượm rồi mới bẩm với Lưu Độc Phong: “Lão gia, thuộc hạ với lão Ngũ đi đuổi đám đáng ghét kia đây.”
Lưu Độc Phong ngồi xếp bằng, mắt cụp xuống, mũi đóng lại, tay bắt quyết, đang lặng lẽ luyện huyền công, “Đi đi, nhưng đừng giết hại người ta.”
Trương Ngũ vâng lời: “Dạ!” Nhưng hai gã vẫn chưa chịu đi.
Được một lúc, Lưu Độc Phong ngạc nhiên bảo: “Đi đi!”
Liêu Lục bẩm:”Dạ, lão gia!” Tuy nhiên, gã vẫn không rời khỏi chỗ.
Lưu Độc Phong mở to mắt: “Sao?”
Mắt Liêu Lục chớp chớp hướng về chỗ Thích Thiếu Thương ngồi: “Lão gia, xin bảo trọng!”
Lưu Độc Phong cười mỉm: “Không hề gì. Thích trại chủ không nhân cơ hội này mà bỏ trốn đâu!”
Thích Thiếu Thương hiểu ý, nói chen vào: “Ta dù có muốn trốn cũng không thoát khỏi tay Lưu đại nhân đâu.”
Liêu Lục bảo với Trương Ngũ: “Vậy, chúng ta đi thôi!”
Lưu Độc Phong xua tay nói: “Đi đi!” Nhưng trong lòng lão hơi ngạc nhiên: thế nào mà hai tên bộ thuộc theo mình bấy lâu tối nay lại rề rà như vậy chứ?
Trương Ngũ, Liêu Lục thường kiệu Lưu Độc Phong truy bắt phạm nhân, trèo đèo lội suối, nhưng vẫn không để kiệu của Lưu Độc Phong bị xóc, dĩ nhiên khinh công cực cao, họ còn dựa vào bóng tối mà dùng phép ẩn thân ngũ độn, thần không hay – quỷ chả biết.
Họ chia nhau ra đi thám thính, không lâu sau gặp nhau dưới một gốc cây cổ thụ bị sét đánh cháy mất phân nửa. Liêu Lục thè lưỡi nói: “Tên Hồng Phóng kia nhĩ lực không tệ, xém chút nữa ta bị hắn phát hiện rồi.”
Trương Ngũ nói: “Bọn chúng phân thành ba nhóm theo ba hướng Đông – Nam - Bắc, mỗi nhóm gồm ba tên bố trí cách Sơn Thần miếu khoảng một dặm. Cứ theo tình tình này, một khi có động, bọn chúng tất sẽ liên lạc với nhau bằng ám hiệu riêng.”
Trương Ngũ ngẫm nghĩ một lát rồi nhận xét: “Trận này rõ ràng là bao vây ba mặt, chỉ mở mặt Tây là nơi có vách đá cheo leo của dòng Dịch Thủy xuôi Nam, chẳng ai qua nổi.”
Liêu Lục bảo: “Bọn chúng một nhóm ba người, phân thành ba nhóm, đỡ cho chúng ta nhiều rồi.”
Trương Ngũ cũng đồng ý: “Bọn chúng lực lượng phân tán, hai ta đánh phá từng chỗ một.”
Liêu Lục cười mỉm: “Không phải đánh phá, mà là hù phá.”
Trương Ngũ bật cười: “Lẽ nào người định…”
Liêu Lục cười cười: “Chẳng phải việc này rất thú sao?”
***
Ngọn lửa cháy không được đượm lắm.
Ba tên vệ sĩ đang ăn lương khô, bọn chúng không dám làm ồn ào quá, cũng không dám khơi lửa cho to, vì không muốn kinh động đến người ở Sơn Thần miếu cách đó một dặm.
Dĩ nhiên ba tên vệ sĩ này đang oán hận vô cùng.
Chúng ngồi vây quanh đống lửa, càm ràm không dứt:
“Tướng quân cũng thật vô lý, lại bắt chúng ta theo lão họ Lưu kia, chịu đói chịu rét, thật vô lý!”
“Ai bảo chúng ta là kẻ dưới! Tướng quân bảo ta đi hướng Đông, ta dám đi hướng Tây sao!”
“Tướng quân phái cả chín huynh đệ bọn ta đi hết, chẳng may có người ám toán ngài thì chả nguy hiểm à!”
“Cái chỗ bé tí này có ai dám động đến cọng tóc của ngài? Bây giờ đâu phải như lúc xưa, chúng ta theo tướng quân tiễu trừ loạn phỉ, lúc đó thật là nguy hiểm trùng trùng.”
“Bây giờ tướng quân hưởng bổng cao lộc hậu, thái bình an định rồi, chúng ta thì sao? Chẳng phải vẫn ngồi đây dãi gió dầm sương sao!”
“Xem ra Tướng quân vẫn chỉ tin tưởng một mình Hồng lão đại, chúng ta trong mắt ngài chẳng là cái thá gì hết!”
“Thôi ngừng đi, bớt nhiều lời một chút.” Một hán tử đứng tuổi trong bọn lên tiếng, “Hồng Phóng so với bọn ta tàn nhẫn hơn, công phu cũng cao hơn. Hai ngày gần đây, hình như hắn lại thay đổi tính tình, trên mặt xuất hiện toàn những vết ung nhọt, không biết có phải đã nhiễm độc kỹ viện rồi hay không? Tính khí hắn vốn rất hung hăng, giờ mà dây vào hắn thì chẳng tốt lành gì cả, nói ít đi một chút là hơn.”
“Không nói thì không nói.” Tên cao cao cằn nhằn nhiều nhất bọn vươn vai đứng dậy, “Ta đi tiểu đây.”
“Dư Đại Dân chỉ giỏi chuyện phóng uế,” Tên trẻ hơn ngậm miệng khịt mũi, “Ngươi đó, cứ ỉa đái cả đời cho đã!”
Hai tên kia cười cười cợt nhả, Dư Đại Dân không thèm để ý đến chúng, chầm chậm đi về phía bụi cỏ cao cỡ đầu người. Đúng lúc cởi quần ra, đột nhiên hắn cảm thấy trong đám cỏ có vật gì đang động đậy.
--Hóa ra là rắn!
Dư Đại Dân chợt nảy ý: Nếu đúng là rắn, ta bắt đem nướng ăn cũng ngon.
Nghĩ đến đây, ngón trỏ ngọ nguậy, vừa mới khom người định xuất thủ, thì hắn chợt cảm thấy ánh lửa chập chờn sau lưng, có âm thanh như nỉ non, lại như nức nở, chui vào màng nhĩ.
Âm thanh này như có như không, nghe thật không dễ chịu gì. Dư Đại Dân vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra thì dưới chân bỗng vướng phải vật gì đó khiến hắn xém chút té ngửa, ngắm kỹ lại, chỉ thấy một thi thể mặc áo dài rộng, không đầu!
Dư Đại Dân cũng không phải hạng nhát gan, giết người tắm máu chẳng có gì là chưa trải qua, nhưng đang ở chốn hoang vu lại thấy một thi thể ngay trước mắt, cũng khó tránh khỏi lạnh người, thầm khấn: “Có trách thì đừng trách, ta không phải cố ý dẫm lên ngươi, cô hồn dã quỷ vạn lần đừng trách…”
Nhưng thứ âm thanh kỳ quái kia vẫn lâm râm truyền đến.
Dư Đại Dân lúc này nghe rõ mồn một, sởn cả gai ốc.
Thanh âm đến từ phía sau.
Dư Đại Dân rút đôi Lục hợp câu ra cực nhanh, nắm chắc trong tay mới dám quay đầu lại.
Đằng sau không có ai hết.
Một bóng ma cũng không.
Âm thanh vẫn vọng tới, thê thảm vô cùng.
Tiếng kêu khóc từ dưới chân vang lên.
Dư Đại Dân sợ hãi nhìn xuống, thấy một vật:
Đầu người!
Đầu người bị chém rụng xuống.
Máu bắn tung tóe khắp mặt.
Càng đáng sợ hơn là, cái đầu bị chém rụng xuống kia đang mấp máy môi: “Trả…mạng…cho…ta….”
Dư Đại Dân rú lên một tiếng, rút chân muốn chạy, nhưng hai chân không tài nào sải bước được.
Hắn kinh hoàng nhìn lại, thấy hai cánh tay từ dưới đất đưa lên đang nắm chặt hai mắt cá chân hắn.
Huyết thủ!
Nghĩ rằng quỷ đang kéo chân mình, hắn sợ đến sởn gai ốc, tim đập như trống làng, muốn chạy nhưng không thể nhúc nhích. Nhất thời hắn chỉ có thể rú lên một tiếng kinh hoàng, sau gáy bỗng bị đập một cái ngất lịm đi.
Lúc Dư Đại Dân phát ra tiếng hét kinh hãi đầu tiên, hai tên đồng bọn ngồi quanh đống lửa đều cảm thấy tức cười.
“Té ra Dư Đại Dân dẫm lên cương thi rồi.” Tên trẻ hơn cười nói.
“Không thể nào, một người lúc đi cầu…” Tên lớn tuổi nhất trong bọn nói đến đây, đột nhiên nghe thấy tiếng rú thảm thứ hai của Dư Đại Dân, hắn lập tức ngưng bặt, rút đơn đao ra, bật dậy, nói: “Hình như có chuyện không hay rồi.”
Tên trẻ hơn vẫn chưa đề phòng gì cả: “Sao cơ?”
Lão kia bảo: “Dư Đại Dân không phải là kẻ vô cớ la hoảng.”
Tên trẻ hơn cũng bắt chước rút ngay đôi côn bằng đồng ra, nói: “Đi xem xem.”
Hai tên vút vào bụi cỏ, chợt thấy dưới lớp cỏ dày có vật gì đó nhấp nhô. Gã trẻ tuổi Lâm Các và lão hán Trần Tố hét lên một tiếng, một trái một phải vây đến.
Lâm Các lướt đến, thấy đám cỏ hơi lay động, quát: “Này! Còn không mau cút ra!” Đang giơ côn muốn nện, thì đột nhiên một bóng người bật dậy, hắn chỉ thấy một cái đầu cương thi hiện ra, khuôn mặt nứt toác, răng cửa với lưỡi nhe ra, tóc rồi bù, mặt dí sát mặt hắn.
Ngay lúc này, cả hai bên đều không lên tiếng.
Quay ngoắt lại, Lâm Các rú to một tiếng, xoay người bỏ chạy. Trong mấy tên ở đây, hắn là kẻ nhát gan nhất. Vì đã từng giết người nên đêm hắn thường gặp ác mộng, sợ đến vã mồ hôi lạnh. Lần này gặp quỷ thật, hắn sợ đến nỗi chẳng còn hồn vía nào, co cẳng chạy điên cuồng.
Không chuồn còn được, đằng này vừa xoay người hắn lại đâm sầm vào một khuôn mặt đầy máu me khác. Cả khuôn mặt máu thịt bầy nhầy, mồm ngoác đến tận tai, khóe mắt rách đến tóc mai, giữa trán có một vết nứt xéo đến dưới hàm, mặt đã chẳng còn là mặt, rách ngang xẻ dọc, lỏng lẻo chỉ chực rớt ra mà thôi.
Khuôn mặt này còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
Mùi hôi thối của xác chết xộc vào mũi Lâm Các.
Lâm Các giơ côn định đánh, nhưng bỗng cổ tay bị vặn ngược, thanh côn bay vút đi.
Quả thật là “bay khỏi tay”, không biết bay đi đâu nữa.
Hai xác chết, một trước một sau, kẹp sát người hắn. Lâm Các vừa sợ vừa hoảng, rú to một tiếng: “Quỷ!!!!!!!!” rồi cảm thấy có người đập vào trán một cái, ngất lịm đi.
Lúc Lâm Các thấy quỷ, Trần Tố lướt đến ngoài chỗ đám cỏ rung rung, thì thấy Dư Đại Dân đang nằm trên đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Trần Tố xốc hắn dậy, dụng lực ở hai ngón tay xoa xoa trán hắn, Dư Đại Dân tỉnh được một lát, lẩm bà lẩm bẩm một câu: “Quỷ…có…quỷ…”
Trần Tố nghe mà rùng mình. Hắn đi lại trên giang hồ đã nhiều, chuyện ma quỷ nghe cũng có mà mắt thấy cũng từng, mấy thứ tà môn hắn cũng đụng chạm vài lần. Dư Đại Dân một mực không tin tà ma, nay nếu chẳng phải đã gặp phải cái gì rất quái đản thì dứt khoát không thể bị dọa đến mất hồn mất vía như thế này. Dư Đại Dân cứ lảm nhảm mãi làm hắn cũng cảm thấy xung quanh sương khói mờ ảo, quỷ khí dày đặc.
Đúng lúc này, tiếng rú của Lâm Các truyền đến: “Quỷ!!!!!!!!!”rồi im bặt.
Dư Đại Dân mới tỉnh dậy một lúc, thoạt nghe thấy vậy, giật nảy mình, xô Trần Tố ra, phóng chạy trối chết, mặt tái mét kêu lớn: “Quỷ - - Quỷ! Tha cho ta, tha cho ta.”
Trần Tố càng không nghi ngờ gì nữa, mắt thấy tình thế không tốt, người đấu không lại quỷ, đơn đao huơ huơ vài đường, miệng niệm niệm mấy câu trừ tà dân gian, chân như mọc cánh, chạy bay theo sau Dư Đại Dân. Bọn chúng cũng không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến tên đồng bọn còn lại nữa.
Cảnh này làm Trương Ngũ và Liêu Lục cười muốn té ngửa.
“Quỷ”, đương nhiên là do hai người bọn họ bày trò.
Trương Ngũ và Liêu Lục, võ công chính đạo chẳng ra sao, nhưng lại biết không ít những trò hù dọa người. Hai người ăn mặc đủ để khiến người ta sợ đến kinh hoàng, trên mặt bôi loang lổ máu tươi, một người vùi đầu dưới đất, chỉ để lộ thân ra ngoài; một người vùi thân xuống bùn, ló đầu lên trên. Hai người cùng nhau phối hợp, biến thành xác chết không đầu biết nói, hù Dư Đại Dân đến hồn phi phách tán, nói gì đến gã nhát gan Lâm Các.
Màn diễn thành công, hai gã vui còn hơn cả đánh giặc thắng trận, ôm bụng cười lăn lộn.
Trương Ngũ nói: “Xem bọn chúng bị hù đến mất mật, còn dám không cút về quê à!”
Liêu Lục cố nhịn cười: “Còn hai nhóm nữa, chúng ta vẫn phải diễn hai vở tuồng nữa.”
Trương Ngũ bảo: “Việc này có gì khó. Chi bằng mỗi người diễn một vở, người đi hù đám nhóc mạn Đông, ta đi hù mạn Bắc, đấu xem ai đắc thủ trước thì đó chính là vua hù người.”
Liêu Lục nói có chút do dự: “Việc này, không ổn đâu…”
Trương Ngũ trước nay vẫn luôn hiếu thắng: “Có gì không ổn nào! Nếu lỡ để chúng phát hiện rồi đánh lại, lẽ nào chúng ta lại thua cái bọn thỏ đế tự cho mình là vô địch đó sao?”
Liêu Lục nghiêm nghị: “Ta công mạn Đông, có Hồng Phóng ở đó, hắn là người kiên định, tất nhiên ngươi công nhóm kia sẽ dễ đắc thủ hơn.”
Nghe vậy, đương nhiên Trương Ngũ nhịn không được, vỗ ngực: “Thế này vậy, người đi mạn Bắc, ta phụ trách mạn Đông. Tên quan vô dụng họ Hồng đó là cái thá gì, đợi mà xem, ta chỉ cần ra vài chiêu là thu thập được hắn thôi!”
Liêu Lục vội nói: “Hù người ta không được thì nếu chưa đến mức cấp thiết, không được làm tổn hại họ! Ngươi không nghe lời lão gia dặn dò à!”
Không nhẫn nại, Trương Ngũ gật gật đầu: “Nghe rồi chứ. Đảm bảo hắn bị hù cho vãi đái, cụp đuôi mà chạy. Cứ thế mà làm!” Rồi gã nhắm hướng Đông mà đi.
Liêu Lục đã quen với tính tình của Trương Ngũ. Xem ra Hồng Phóng cũng chỉ có vài chiêu xem được, vừa hay gã cũng vừa thấy qua, hơn nữa, sự thực thì võ công của Trương Ngũ cũng cao hơn của gã, không việc gì phải lo ngại. Nghĩ như vậy, Liêu Lục liền tung người phóng về hướng Bắc.
Chạy được một đoạn, chợt loáng thoáng nghe thấy ở đằng trước có tiếng người nói chuyện một cách khẩn trương, gã liền ẩn sau đám loạn thạch, thò đầu ra nghe nghóng. Nghe được một lúc thì gã phì cười.
Thì ra Dư Đại Dân chạy đến gặp ba huynh đệ trên mạn Bắc, hổn hển thuật lại chuyện lúc nãy gặp quỷ. Ánh lửa dập dờn chiếu lên mặt ba tên kia, đang cứng lại với nụ cười không được tự nhiên cho lắm, xem ra trong lòng chúng cũng tin đến quá nửa.
Liêu Lục thấy vậy, biết đại cục đã định: Thật là trời giúp ta vậy! Dư Đại Dân kể ra hết chuyện này, đã làm nhụt chí ba người kia rồi, chỉ cần hù thêm một tý nữa là thành công. Xem ra, hán tử có tuổi kia có thể đã đến hướng Đông báo cáo, mình muốn thắng Trương Ngũ thì phải làm nhanh nhanh mới được.
Ở bên này, Dư Đại Dân vẫn còn sợ ba người chưa tin, run lẩy bẩy nói: “Ta xin thề, đó thực sự là một cái đầu đã bị chặt rụng, máu vương đầy đất, nhưng nó…nó vẫn có thể nói, việc này…”
Một tên mặt khỉ nhịn không được, lên tiếng: “Dư sư huynh, chỉ tiếc là lần này huynh gặp ác quỷ, không phải là nữ quỷ xinh đẹp! Hơ hơ hơ!”
Câu này của hắn làm cho hai tên kia đang bần thần trong không khí ma quỷ đều cười phá lên.
Mặt Dư Đại Dân lập tức dài ra, nhỏ giọng hỏi: “Nghê Bốc, ý ngươi là gì?”
Hán tử tên Nghê Bốc kia liền phân trần: “Dư sư huynh, không phải là đệ không tin huynh, nhưng những gì huynh vừa nói, thực quá … Xin lỗi, đệ chỉ đùa một câu thôi, huynh đừng để tâm.”
Một gã tai như tai chuột cũng nói: “Gần đây chẳng yên bình được. Mấy ngày trước, trên Loạn Táng Cương cũng chết mấy người. Có người tận mắt nhìn thấy một yêu nữ áo choàng không chân, hai hốc mắt đỏ máu, lơ lửng trên không, luôn miệng: ’Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta …’.“
Gã tai chuột còn muốn kể tiếp thì chợt thấy ba người đối diện đều biến sắc.
Gã đã muốn nín thinh, nhưng âm thanh thảm thiết như có như không: “Trả … mạng … cho … ta …” đang lởn vởn trong gió đêm.
Tay của bốn người đều nhất tề cầm lấy binh khí.
Trừ Dư Đại Dân vẫn luôn siết chặt đôi lục hợp câu ra, ba người kia đều chạm phải không khí.
Binh khí của bọn họ, có người đeo trên lưng; có người dắt bên hông; còn tên còn lại, để thương trên lưng ngựa. Nhưng cả ba thanh binh khí, tất cả đều biến mất.
Đống lửa dưới đất, bỗng nhiên lụn đi, biến thành sắc xanh, rọi lên khuôn mặt bốn người đang run sợ.
Thanh âm quỷ dị nửa nam nửa nữ kia, như đang phiêu phiêu bồng bềnh: “Ta … chết … rất … thảm … Trả … mạng … cho … ta ... Trả … mạng … lại …”
Gã tên Nghê Bốc đột ngột gào lên: “Nhược Lan sơn trang!” Cả bốn đều rú lên, đồng thời nghĩ đến một chuyện cuồng dại mà bọn họ đã từng nhúng tay. Chín người bọn họ trong lúc hành quân đã từng mượn danh tiễu phỉ để vào “Nhược Lan sơn trang” thực hiện những hành vi man rợ mà người ngoài không biết. Tuy đã có những hành động sát nhân cầm thú đó, nhưng trong lòng bọn chúng không tránh khỏi dằn vặt, giờ nghe thấy thanh âm đòi mạng kia, tự nhiên đều nghĩ đến những chuyện xấu xa mình đã từng làm, càng thêm sợ đến phát cuồng.
Lúc này, một bóng trắng đang từ từ bay lên không trung.
Trong bốn người, Nghê Bốc và Dư Đại Dân sớm không còn đấu chí. Ngoài ra, hai tên còn lại, một người không hoàn toàn tin vào chuyện trên thế gian thật sự có quỷ, một người cảm thấy nên liều một phen. Đúng lúc đó, một tiếng thét kinh tâm động phách, đáng sợ đến cùng cực, từ xa vọng tới.
Nếu không phải là gặp chuyện quỷ dị, khủng bố đến tột cùng, chẳng ai có thể phát ra tiếng thét như thế.
Bọn họ nhận ra đó là tiếng của nhị sư huynh Chu Hồn.
Chu Hồn có ngoại hiệu “Thất Hồn”. Người này chỉ biết giết kẻ địch đến mất hết tính người, một đời có thể nói là chưa bao giờ biết sợ là gì.
Chu Hồn trước nay là một kẻ có chết cũng không kêu than một tiếng.
Nay hắn cũng phát ra tiếng thét thảm thương đến thế, tình hình thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.
Tiếng thét thảm khiến cho đấu chí của bốn người bị đập tan.
Cả bốn cùng gào to, nhắm rừng hoang mà chạy.
Liêu Lục đã hù dọa thành công bốn tên này.
Nhưng hắn không hề cảm thấy vui vẻ, mà bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
--Hắn ngạc nhiên vì sao Trương Ngũ lại có bản lĩnh làm cho đám người vẫn lăn lộn trong giang hồ này thét lên một tiếng chẳng ra tiếng người!
Trên đường đi, không phải chỗ nào cũng có tiệm cơm, quán rượu để đỡ đói lòng, cho nên để không bị đói nơi núi hoang đồi vắng, cần phải đem theo lương khô.
Nhưng rất ít người có được món lương khô ngon lành như của bọn họ. Qua bàn tay chế biến của Liêu Lục, món lương khô của hắn khiến người ta chảy nước miếng thèm thuồng còn hơn cả thịt cá ê hề.
Thích Thiếu Thương không khỏi lên tiếng khen ngợi: “Tay nghề của Lục ca thật tuyệt quá! Xem ra ‘Trù Vương’ Vưu Tri Vị cũng phải nhường ngôi lại thôi.” Vừa nhắc đến Vưu Tri Vị, y liền nhớ đến Tức Đại Nương, đau lòng đến mức không thể nói thêm được nữa.
Tim y đang cuồng thét rằng bản thân đừng nhớ, đừng nhớ đến nàng … rằng y bây giờ mạng mình còn khó giữ, cuộc đời chẳng có chút hi vọng nào, nếu lại còn muốn nghĩ đến Tức Đại Nương và các huynh đệ trước đây thì chẳng ích gì ngoài việc xát thêm muối vào vết thương lòng.
Liêu Lục khiêm nhường vài câu rồi cùng Trương Ngũ quét dọn sạch sẽ, dùng chiếu cỏ lót đệm, lại phủ tấm nhung lên, xếp đủ gối, thảm ấm, khơi lửa thêm đượm rồi mới bẩm với Lưu Độc Phong: “Lão gia, thuộc hạ với lão Ngũ đi đuổi đám đáng ghét kia đây.”
Lưu Độc Phong ngồi xếp bằng, mắt cụp xuống, mũi đóng lại, tay bắt quyết, đang lặng lẽ luyện huyền công, “Đi đi, nhưng đừng giết hại người ta.”
Trương Ngũ vâng lời: “Dạ!” Nhưng hai gã vẫn chưa chịu đi.
Được một lúc, Lưu Độc Phong ngạc nhiên bảo: “Đi đi!”
Liêu Lục bẩm:”Dạ, lão gia!” Tuy nhiên, gã vẫn không rời khỏi chỗ.
Lưu Độc Phong mở to mắt: “Sao?”
Mắt Liêu Lục chớp chớp hướng về chỗ Thích Thiếu Thương ngồi: “Lão gia, xin bảo trọng!”
Lưu Độc Phong cười mỉm: “Không hề gì. Thích trại chủ không nhân cơ hội này mà bỏ trốn đâu!”
Thích Thiếu Thương hiểu ý, nói chen vào: “Ta dù có muốn trốn cũng không thoát khỏi tay Lưu đại nhân đâu.”
Liêu Lục bảo với Trương Ngũ: “Vậy, chúng ta đi thôi!”
Lưu Độc Phong xua tay nói: “Đi đi!” Nhưng trong lòng lão hơi ngạc nhiên: thế nào mà hai tên bộ thuộc theo mình bấy lâu tối nay lại rề rà như vậy chứ?
Trương Ngũ, Liêu Lục thường kiệu Lưu Độc Phong truy bắt phạm nhân, trèo đèo lội suối, nhưng vẫn không để kiệu của Lưu Độc Phong bị xóc, dĩ nhiên khinh công cực cao, họ còn dựa vào bóng tối mà dùng phép ẩn thân ngũ độn, thần không hay – quỷ chả biết.
Họ chia nhau ra đi thám thính, không lâu sau gặp nhau dưới một gốc cây cổ thụ bị sét đánh cháy mất phân nửa. Liêu Lục thè lưỡi nói: “Tên Hồng Phóng kia nhĩ lực không tệ, xém chút nữa ta bị hắn phát hiện rồi.”
Trương Ngũ nói: “Bọn chúng phân thành ba nhóm theo ba hướng Đông – Nam - Bắc, mỗi nhóm gồm ba tên bố trí cách Sơn Thần miếu khoảng một dặm. Cứ theo tình tình này, một khi có động, bọn chúng tất sẽ liên lạc với nhau bằng ám hiệu riêng.”
Trương Ngũ ngẫm nghĩ một lát rồi nhận xét: “Trận này rõ ràng là bao vây ba mặt, chỉ mở mặt Tây là nơi có vách đá cheo leo của dòng Dịch Thủy xuôi Nam, chẳng ai qua nổi.”
Liêu Lục bảo: “Bọn chúng một nhóm ba người, phân thành ba nhóm, đỡ cho chúng ta nhiều rồi.”
Trương Ngũ cũng đồng ý: “Bọn chúng lực lượng phân tán, hai ta đánh phá từng chỗ một.”
Liêu Lục cười mỉm: “Không phải đánh phá, mà là hù phá.”
Trương Ngũ bật cười: “Lẽ nào người định…”
Liêu Lục cười cười: “Chẳng phải việc này rất thú sao?”
***
Ngọn lửa cháy không được đượm lắm.
Ba tên vệ sĩ đang ăn lương khô, bọn chúng không dám làm ồn ào quá, cũng không dám khơi lửa cho to, vì không muốn kinh động đến người ở Sơn Thần miếu cách đó một dặm.
Dĩ nhiên ba tên vệ sĩ này đang oán hận vô cùng.
Chúng ngồi vây quanh đống lửa, càm ràm không dứt:
“Tướng quân cũng thật vô lý, lại bắt chúng ta theo lão họ Lưu kia, chịu đói chịu rét, thật vô lý!”
“Ai bảo chúng ta là kẻ dưới! Tướng quân bảo ta đi hướng Đông, ta dám đi hướng Tây sao!”
“Tướng quân phái cả chín huynh đệ bọn ta đi hết, chẳng may có người ám toán ngài thì chả nguy hiểm à!”
“Cái chỗ bé tí này có ai dám động đến cọng tóc của ngài? Bây giờ đâu phải như lúc xưa, chúng ta theo tướng quân tiễu trừ loạn phỉ, lúc đó thật là nguy hiểm trùng trùng.”
“Bây giờ tướng quân hưởng bổng cao lộc hậu, thái bình an định rồi, chúng ta thì sao? Chẳng phải vẫn ngồi đây dãi gió dầm sương sao!”
“Xem ra Tướng quân vẫn chỉ tin tưởng một mình Hồng lão đại, chúng ta trong mắt ngài chẳng là cái thá gì hết!”
“Thôi ngừng đi, bớt nhiều lời một chút.” Một hán tử đứng tuổi trong bọn lên tiếng, “Hồng Phóng so với bọn ta tàn nhẫn hơn, công phu cũng cao hơn. Hai ngày gần đây, hình như hắn lại thay đổi tính tình, trên mặt xuất hiện toàn những vết ung nhọt, không biết có phải đã nhiễm độc kỹ viện rồi hay không? Tính khí hắn vốn rất hung hăng, giờ mà dây vào hắn thì chẳng tốt lành gì cả, nói ít đi một chút là hơn.”
“Không nói thì không nói.” Tên cao cao cằn nhằn nhiều nhất bọn vươn vai đứng dậy, “Ta đi tiểu đây.”
“Dư Đại Dân chỉ giỏi chuyện phóng uế,” Tên trẻ hơn ngậm miệng khịt mũi, “Ngươi đó, cứ ỉa đái cả đời cho đã!”
Hai tên kia cười cười cợt nhả, Dư Đại Dân không thèm để ý đến chúng, chầm chậm đi về phía bụi cỏ cao cỡ đầu người. Đúng lúc cởi quần ra, đột nhiên hắn cảm thấy trong đám cỏ có vật gì đang động đậy.
--Hóa ra là rắn!
Dư Đại Dân chợt nảy ý: Nếu đúng là rắn, ta bắt đem nướng ăn cũng ngon.
Nghĩ đến đây, ngón trỏ ngọ nguậy, vừa mới khom người định xuất thủ, thì hắn chợt cảm thấy ánh lửa chập chờn sau lưng, có âm thanh như nỉ non, lại như nức nở, chui vào màng nhĩ.
Âm thanh này như có như không, nghe thật không dễ chịu gì. Dư Đại Dân vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra thì dưới chân bỗng vướng phải vật gì đó khiến hắn xém chút té ngửa, ngắm kỹ lại, chỉ thấy một thi thể mặc áo dài rộng, không đầu!
Dư Đại Dân cũng không phải hạng nhát gan, giết người tắm máu chẳng có gì là chưa trải qua, nhưng đang ở chốn hoang vu lại thấy một thi thể ngay trước mắt, cũng khó tránh khỏi lạnh người, thầm khấn: “Có trách thì đừng trách, ta không phải cố ý dẫm lên ngươi, cô hồn dã quỷ vạn lần đừng trách…”
Nhưng thứ âm thanh kỳ quái kia vẫn lâm râm truyền đến.
Dư Đại Dân lúc này nghe rõ mồn một, sởn cả gai ốc.
Thanh âm đến từ phía sau.
Dư Đại Dân rút đôi Lục hợp câu ra cực nhanh, nắm chắc trong tay mới dám quay đầu lại.
Đằng sau không có ai hết.
Một bóng ma cũng không.
Âm thanh vẫn vọng tới, thê thảm vô cùng.
Tiếng kêu khóc từ dưới chân vang lên.
Dư Đại Dân sợ hãi nhìn xuống, thấy một vật:
Đầu người!
Đầu người bị chém rụng xuống.
Máu bắn tung tóe khắp mặt.
Càng đáng sợ hơn là, cái đầu bị chém rụng xuống kia đang mấp máy môi: “Trả…mạng…cho…ta….”
Dư Đại Dân rú lên một tiếng, rút chân muốn chạy, nhưng hai chân không tài nào sải bước được.
Hắn kinh hoàng nhìn lại, thấy hai cánh tay từ dưới đất đưa lên đang nắm chặt hai mắt cá chân hắn.
Huyết thủ!
Nghĩ rằng quỷ đang kéo chân mình, hắn sợ đến sởn gai ốc, tim đập như trống làng, muốn chạy nhưng không thể nhúc nhích. Nhất thời hắn chỉ có thể rú lên một tiếng kinh hoàng, sau gáy bỗng bị đập một cái ngất lịm đi.
Lúc Dư Đại Dân phát ra tiếng hét kinh hãi đầu tiên, hai tên đồng bọn ngồi quanh đống lửa đều cảm thấy tức cười.
“Té ra Dư Đại Dân dẫm lên cương thi rồi.” Tên trẻ hơn cười nói.
“Không thể nào, một người lúc đi cầu…” Tên lớn tuổi nhất trong bọn nói đến đây, đột nhiên nghe thấy tiếng rú thảm thứ hai của Dư Đại Dân, hắn lập tức ngưng bặt, rút đơn đao ra, bật dậy, nói: “Hình như có chuyện không hay rồi.”
Tên trẻ hơn vẫn chưa đề phòng gì cả: “Sao cơ?”
Lão kia bảo: “Dư Đại Dân không phải là kẻ vô cớ la hoảng.”
Tên trẻ hơn cũng bắt chước rút ngay đôi côn bằng đồng ra, nói: “Đi xem xem.”
Hai tên vút vào bụi cỏ, chợt thấy dưới lớp cỏ dày có vật gì đó nhấp nhô. Gã trẻ tuổi Lâm Các và lão hán Trần Tố hét lên một tiếng, một trái một phải vây đến.
Lâm Các lướt đến, thấy đám cỏ hơi lay động, quát: “Này! Còn không mau cút ra!” Đang giơ côn muốn nện, thì đột nhiên một bóng người bật dậy, hắn chỉ thấy một cái đầu cương thi hiện ra, khuôn mặt nứt toác, răng cửa với lưỡi nhe ra, tóc rồi bù, mặt dí sát mặt hắn.
Ngay lúc này, cả hai bên đều không lên tiếng.
Quay ngoắt lại, Lâm Các rú to một tiếng, xoay người bỏ chạy. Trong mấy tên ở đây, hắn là kẻ nhát gan nhất. Vì đã từng giết người nên đêm hắn thường gặp ác mộng, sợ đến vã mồ hôi lạnh. Lần này gặp quỷ thật, hắn sợ đến nỗi chẳng còn hồn vía nào, co cẳng chạy điên cuồng.
Không chuồn còn được, đằng này vừa xoay người hắn lại đâm sầm vào một khuôn mặt đầy máu me khác. Cả khuôn mặt máu thịt bầy nhầy, mồm ngoác đến tận tai, khóe mắt rách đến tóc mai, giữa trán có một vết nứt xéo đến dưới hàm, mặt đã chẳng còn là mặt, rách ngang xẻ dọc, lỏng lẻo chỉ chực rớt ra mà thôi.
Khuôn mặt này còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
Mùi hôi thối của xác chết xộc vào mũi Lâm Các.
Lâm Các giơ côn định đánh, nhưng bỗng cổ tay bị vặn ngược, thanh côn bay vút đi.
Quả thật là “bay khỏi tay”, không biết bay đi đâu nữa.
Hai xác chết, một trước một sau, kẹp sát người hắn. Lâm Các vừa sợ vừa hoảng, rú to một tiếng: “Quỷ!!!!!!!!” rồi cảm thấy có người đập vào trán một cái, ngất lịm đi.
Lúc Lâm Các thấy quỷ, Trần Tố lướt đến ngoài chỗ đám cỏ rung rung, thì thấy Dư Đại Dân đang nằm trên đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Trần Tố xốc hắn dậy, dụng lực ở hai ngón tay xoa xoa trán hắn, Dư Đại Dân tỉnh được một lát, lẩm bà lẩm bẩm một câu: “Quỷ…có…quỷ…”
Trần Tố nghe mà rùng mình. Hắn đi lại trên giang hồ đã nhiều, chuyện ma quỷ nghe cũng có mà mắt thấy cũng từng, mấy thứ tà môn hắn cũng đụng chạm vài lần. Dư Đại Dân một mực không tin tà ma, nay nếu chẳng phải đã gặp phải cái gì rất quái đản thì dứt khoát không thể bị dọa đến mất hồn mất vía như thế này. Dư Đại Dân cứ lảm nhảm mãi làm hắn cũng cảm thấy xung quanh sương khói mờ ảo, quỷ khí dày đặc.
Đúng lúc này, tiếng rú của Lâm Các truyền đến: “Quỷ!!!!!!!!!”rồi im bặt.
Dư Đại Dân mới tỉnh dậy một lúc, thoạt nghe thấy vậy, giật nảy mình, xô Trần Tố ra, phóng chạy trối chết, mặt tái mét kêu lớn: “Quỷ - - Quỷ! Tha cho ta, tha cho ta.”
Trần Tố càng không nghi ngờ gì nữa, mắt thấy tình thế không tốt, người đấu không lại quỷ, đơn đao huơ huơ vài đường, miệng niệm niệm mấy câu trừ tà dân gian, chân như mọc cánh, chạy bay theo sau Dư Đại Dân. Bọn chúng cũng không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến tên đồng bọn còn lại nữa.
Cảnh này làm Trương Ngũ và Liêu Lục cười muốn té ngửa.
“Quỷ”, đương nhiên là do hai người bọn họ bày trò.
Trương Ngũ và Liêu Lục, võ công chính đạo chẳng ra sao, nhưng lại biết không ít những trò hù dọa người. Hai người ăn mặc đủ để khiến người ta sợ đến kinh hoàng, trên mặt bôi loang lổ máu tươi, một người vùi đầu dưới đất, chỉ để lộ thân ra ngoài; một người vùi thân xuống bùn, ló đầu lên trên. Hai người cùng nhau phối hợp, biến thành xác chết không đầu biết nói, hù Dư Đại Dân đến hồn phi phách tán, nói gì đến gã nhát gan Lâm Các.
Màn diễn thành công, hai gã vui còn hơn cả đánh giặc thắng trận, ôm bụng cười lăn lộn.
Trương Ngũ nói: “Xem bọn chúng bị hù đến mất mật, còn dám không cút về quê à!”
Liêu Lục cố nhịn cười: “Còn hai nhóm nữa, chúng ta vẫn phải diễn hai vở tuồng nữa.”
Trương Ngũ bảo: “Việc này có gì khó. Chi bằng mỗi người diễn một vở, người đi hù đám nhóc mạn Đông, ta đi hù mạn Bắc, đấu xem ai đắc thủ trước thì đó chính là vua hù người.”
Liêu Lục nói có chút do dự: “Việc này, không ổn đâu…”
Trương Ngũ trước nay vẫn luôn hiếu thắng: “Có gì không ổn nào! Nếu lỡ để chúng phát hiện rồi đánh lại, lẽ nào chúng ta lại thua cái bọn thỏ đế tự cho mình là vô địch đó sao?”
Liêu Lục nghiêm nghị: “Ta công mạn Đông, có Hồng Phóng ở đó, hắn là người kiên định, tất nhiên ngươi công nhóm kia sẽ dễ đắc thủ hơn.”
Nghe vậy, đương nhiên Trương Ngũ nhịn không được, vỗ ngực: “Thế này vậy, người đi mạn Bắc, ta phụ trách mạn Đông. Tên quan vô dụng họ Hồng đó là cái thá gì, đợi mà xem, ta chỉ cần ra vài chiêu là thu thập được hắn thôi!”
Liêu Lục vội nói: “Hù người ta không được thì nếu chưa đến mức cấp thiết, không được làm tổn hại họ! Ngươi không nghe lời lão gia dặn dò à!”
Không nhẫn nại, Trương Ngũ gật gật đầu: “Nghe rồi chứ. Đảm bảo hắn bị hù cho vãi đái, cụp đuôi mà chạy. Cứ thế mà làm!” Rồi gã nhắm hướng Đông mà đi.
Liêu Lục đã quen với tính tình của Trương Ngũ. Xem ra Hồng Phóng cũng chỉ có vài chiêu xem được, vừa hay gã cũng vừa thấy qua, hơn nữa, sự thực thì võ công của Trương Ngũ cũng cao hơn của gã, không việc gì phải lo ngại. Nghĩ như vậy, Liêu Lục liền tung người phóng về hướng Bắc.
Chạy được một đoạn, chợt loáng thoáng nghe thấy ở đằng trước có tiếng người nói chuyện một cách khẩn trương, gã liền ẩn sau đám loạn thạch, thò đầu ra nghe nghóng. Nghe được một lúc thì gã phì cười.
Thì ra Dư Đại Dân chạy đến gặp ba huynh đệ trên mạn Bắc, hổn hển thuật lại chuyện lúc nãy gặp quỷ. Ánh lửa dập dờn chiếu lên mặt ba tên kia, đang cứng lại với nụ cười không được tự nhiên cho lắm, xem ra trong lòng chúng cũng tin đến quá nửa.
Liêu Lục thấy vậy, biết đại cục đã định: Thật là trời giúp ta vậy! Dư Đại Dân kể ra hết chuyện này, đã làm nhụt chí ba người kia rồi, chỉ cần hù thêm một tý nữa là thành công. Xem ra, hán tử có tuổi kia có thể đã đến hướng Đông báo cáo, mình muốn thắng Trương Ngũ thì phải làm nhanh nhanh mới được.
Ở bên này, Dư Đại Dân vẫn còn sợ ba người chưa tin, run lẩy bẩy nói: “Ta xin thề, đó thực sự là một cái đầu đã bị chặt rụng, máu vương đầy đất, nhưng nó…nó vẫn có thể nói, việc này…”
Một tên mặt khỉ nhịn không được, lên tiếng: “Dư sư huynh, chỉ tiếc là lần này huynh gặp ác quỷ, không phải là nữ quỷ xinh đẹp! Hơ hơ hơ!”
Câu này của hắn làm cho hai tên kia đang bần thần trong không khí ma quỷ đều cười phá lên.
Mặt Dư Đại Dân lập tức dài ra, nhỏ giọng hỏi: “Nghê Bốc, ý ngươi là gì?”
Hán tử tên Nghê Bốc kia liền phân trần: “Dư sư huynh, không phải là đệ không tin huynh, nhưng những gì huynh vừa nói, thực quá … Xin lỗi, đệ chỉ đùa một câu thôi, huynh đừng để tâm.”
Một gã tai như tai chuột cũng nói: “Gần đây chẳng yên bình được. Mấy ngày trước, trên Loạn Táng Cương cũng chết mấy người. Có người tận mắt nhìn thấy một yêu nữ áo choàng không chân, hai hốc mắt đỏ máu, lơ lửng trên không, luôn miệng: ’Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta …’.“
Gã tai chuột còn muốn kể tiếp thì chợt thấy ba người đối diện đều biến sắc.
Gã đã muốn nín thinh, nhưng âm thanh thảm thiết như có như không: “Trả … mạng … cho … ta …” đang lởn vởn trong gió đêm.
Tay của bốn người đều nhất tề cầm lấy binh khí.
Trừ Dư Đại Dân vẫn luôn siết chặt đôi lục hợp câu ra, ba người kia đều chạm phải không khí.
Binh khí của bọn họ, có người đeo trên lưng; có người dắt bên hông; còn tên còn lại, để thương trên lưng ngựa. Nhưng cả ba thanh binh khí, tất cả đều biến mất.
Đống lửa dưới đất, bỗng nhiên lụn đi, biến thành sắc xanh, rọi lên khuôn mặt bốn người đang run sợ.
Thanh âm quỷ dị nửa nam nửa nữ kia, như đang phiêu phiêu bồng bềnh: “Ta … chết … rất … thảm … Trả … mạng … cho … ta ... Trả … mạng … lại …”
Gã tên Nghê Bốc đột ngột gào lên: “Nhược Lan sơn trang!” Cả bốn đều rú lên, đồng thời nghĩ đến một chuyện cuồng dại mà bọn họ đã từng nhúng tay. Chín người bọn họ trong lúc hành quân đã từng mượn danh tiễu phỉ để vào “Nhược Lan sơn trang” thực hiện những hành vi man rợ mà người ngoài không biết. Tuy đã có những hành động sát nhân cầm thú đó, nhưng trong lòng bọn chúng không tránh khỏi dằn vặt, giờ nghe thấy thanh âm đòi mạng kia, tự nhiên đều nghĩ đến những chuyện xấu xa mình đã từng làm, càng thêm sợ đến phát cuồng.
Lúc này, một bóng trắng đang từ từ bay lên không trung.
Trong bốn người, Nghê Bốc và Dư Đại Dân sớm không còn đấu chí. Ngoài ra, hai tên còn lại, một người không hoàn toàn tin vào chuyện trên thế gian thật sự có quỷ, một người cảm thấy nên liều một phen. Đúng lúc đó, một tiếng thét kinh tâm động phách, đáng sợ đến cùng cực, từ xa vọng tới.
Nếu không phải là gặp chuyện quỷ dị, khủng bố đến tột cùng, chẳng ai có thể phát ra tiếng thét như thế.
Bọn họ nhận ra đó là tiếng của nhị sư huynh Chu Hồn.
Chu Hồn có ngoại hiệu “Thất Hồn”. Người này chỉ biết giết kẻ địch đến mất hết tính người, một đời có thể nói là chưa bao giờ biết sợ là gì.
Chu Hồn trước nay là một kẻ có chết cũng không kêu than một tiếng.
Nay hắn cũng phát ra tiếng thét thảm thương đến thế, tình hình thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.
Tiếng thét thảm khiến cho đấu chí của bốn người bị đập tan.
Cả bốn cùng gào to, nhắm rừng hoang mà chạy.
Liêu Lục đã hù dọa thành công bốn tên này.
Nhưng hắn không hề cảm thấy vui vẻ, mà bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
--Hắn ngạc nhiên vì sao Trương Ngũ lại có bản lĩnh làm cho đám người vẫn lăn lộn trong giang hồ này thét lên một tiếng chẳng ra tiếng người!
Bình luận facebook