• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghịch Thuỷ Hàn (2 Viewers)

  • Chương 62

Liêu Lục quyết định phải qua bên mạn đông xem thực hư thế nào.


Bốn bề im ắng, trôi nổi trong không gian là một màn sương mờ ảo, ánh trăng bàng bạc. Tất cả gợi nên một cảm giác bí ẩn không diễn tả nên lời.


Ánh trăng lúc mờ lúc tỏ. Lúc sáng thì trải dài bao la, lúc tối thì giống như bị thú hoang trong rừng nuốt mất.


Cái không khí u ám này gợi cho Liêu Lục một cảm giác kì lạ. Nó giống như cảm giác trước đây khi gã nghe một câu chuyện: Một nhóm người lúc đêm tối lên núi để đào hai viên ngọc phát sáng lấp lánh. Người ở dưới núi từ xa nhìn lại vẫn thấy ánh lửa trên núi. Nhưng lúc đến gần nơi có ngọc quý thì đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên phá hủy tất cả. Những người kia cũng không trở về nữa. Nhưng chim chết vì mồi, người chết vì của, vẫn còn rất nhiều người đem theo cung cứng, tên nhọn, chó tinh, ngựa giỏi lên núi đào ngọc, kết quả vẫn không thay đổi, không một ai trở về.


Sau này dân làng phát giác ra rằng ngọn núi đó không ngờ lại có thể di động, thế mới biết: đó không phải là núi.


Mà là một con trăn tinh nghìn năm nằm phục ở đó từ rất lâu rồi.


Hai viên ngọc sáng lấp lánh đó dĩ nhiên chính là hai mắt nó.


Những người đi tìm “ngọc quý” đương nhiên phải đi qua cái miệng khổng lồ của nó, chẳng khác nào dâng đầu nộp mạng. Cái miệng khát máu đó chỉ cần mở ra một cái là nuốt trọn cả đoàn người vào bụng.


Liêu Lục đúng là đang có cảm giác như vậy.


Hắn cảm thấy mình đang ở nơi “miệng trăn”


Nguy cơ chỉ chực bùng phát nhưng gã lại không biết nó đang ở đâu.


Gã vỗ vỗ vào túi tiêu thêu kim tuyến bên hông, tìm kiếm khắp nơi, chu miệng uốn lưỡi giả giọng ếch nhái kêu, ba dài một ngắn rồi lại một ngắn ba dài.


Đây chính là ám hiệu liên lạc với Trương Ngũ.


Không có tiếng hồi đáp.


Liêu Lục đợi thêm một lúc nữa, trong lòng buồn bực, chợt mũi ngửi thấy mùi khói trong không khí.


Từ mùi khói phảng phất như không có đó, Liêu Lục lập tức phân biệt được phương hướng, gã núp trong đám cỏ rậm mà đi.


Sau khi vượt qua một thảm cỏ dại, từ trong bụi cỏ nhìn ra, gã có thể thấy một bãi đá hoang với những viên đá hình thù kì dị, lớn nhỏ không đồng đều. Liền tiếp đó là một khe suối, nước chảy róc rách, trong đêm nghe như tiếng niệm bùa chú lầm rầm. Ngoại trừ mấy con sóng nhấp nhô trên mặt đá, cả con suối như một tấm vải xám. Nấp trong bóng đêm, chẳng ai thấy rõ mặt ai.


Bên sông có một đống củi sắp tàn, lửa vừa mới tắt nhưng khói vẫn tản mác bay lên.


Liêu Lục thầm nghĩ: lão Ngũ nhanh thật, không ngờ làm cho cả ba tên ác nhân đó chạy mất rồi.


Nhìn thêm một lúc nữa, đang lúc muốn giả tiếng ếch kêu để liên lạc với Trương Ngũ thì khóe mắt gã chợt thấy một vật:


Một đôi chân, thò ra từ sau tảng đá lớn.


Có người nằm sau tảng đá.


Liêu Lục nằm phục xuống, bò đến gần tảng đá.


Gã không xoay người ra sau tảng đá ngay. Tuy có thể phán đoán là đối ngươi nằm ngửa trên mặt đất, nhưng gã vẫn đề phòng trường hợp bị dụ vào tròng.


Gã có thể khẳng định đó không phải là chân Trương Ngũ.


Trương Ngũ không mang đôi giày cỏ loại này.


Liêu Lục đợi bên tảng đá một lúc, đôi chân kia vẫn chẳng nhúc nhích chút nào.


Liêu Lục bỗng giơ tay búng một cái, một viên đá bắn vào mu bàn chân của đối phương.


Đồng thời, Liêu Lục chớp người lên, tiếp cận đôi chân từ một góc khác.


Mục đích của gã là muốn trong sát na đối phương phát giác ra phần chân bị tấn công, gã sẽ từ một hướng khác tiến tới gần, chớp lấy tiên cơ.


Đôi chân bị hòn đã bắn bịch một cái, nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì.


Nhằm giương đông kích tây, Liêu Lục vụt ra sau tảng đá, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến gã kinh hoàng sững sờ.


- Chỉ có chân.


- Chẳng thấy đầu đâu.


Đó là một cặp chân chỉ tới hông, vết cắt ngang hông máu thịt bầy nhầy, khiến người khác không khỏi sợ chết khiếp.


Liêu Lục kinh hãi tột độ, bước lùi một bước, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: sao lão Ngũ lại ra tay độc ác thế được!


Lúc thối lui, đột nhiên gã phát giác ra trên đầu mình hình như có cái gì đó che mất ánh trăng.


Gã đưa tay lên che phần đầu, thân mình nghiêng đi, ngẩng mặt nhìn lên thì phát giác ra bản thân gần như đối mặt với một người khác.


Người này đang cúi xuống, tay buông thỏng. Lúc Liêu Lục phát hiện thấy thì cũng đã rất gần người đó, nhưng vì lưng quay lại phía ánh trăng nên không nhìn rõ bộ dạng thế nào. Liêu Lục tránh người ra nhìn lại mới biết người này hai mắt đã lồi ra ngoài, ngũ quan tướm máu, rõ ràng đã chết được một lúc lâu.


Liêu Lục trong lòng hoài nghi: cuối cùng thì ở đây đã xảy ra chuyện gì? Lúc này gã cũng đã nhận ra người này là một trong Cửu đại hộ vệ, bị người ta chặt làm hai, đầu một nơi thân một nẻo, thân dưới nằm trên mặt đất, lộ một chút bàn chân ra ngoài tảng đá, còn thân trên thì ở ngay trên tảng đá, máu chảy tong tong. Vì tảng đá cũng cao, mà ánh trăng lại lờ mờ nên Liêu Lục lúc nãy không để ý mấy, chẳng biết phía trên còn có một nửa xác chết.


Liêu Lục bước lui hai bước nữa, bàn chân chợt đạp phải một vật.


Đá cuội bên bờ sông rất cứng, nhưng chân gã lại bỗng chạm vào cái gì đó mềm mềm.


Liêu Lục phản ứng rất nhanh, chân chưa đạp xuống đã lập tức bật người lên, lúc đang ở trên không thì bạt đao xuất thủ. Giờ gã mới thấy nhận ra một người đang nằm ở đó, cũng không biết là còn sống hay đã chết.


Mũi chân trái của Liêu Lục vừa chạm đất, chân phải đã nhanh như cắt hất một cái, người nằm trên đất bị hất lật người lại, thành ra mặt ngửa lên trời.


Mây mù dạt đi, dưới ánh trăng tranh tối tranh sáng, vật nằm trên đất trông cũng lạnh lẽo đi.


Liêu Lục mới liếc một cái đã nhận ra ngay đó chính là người đứng tuổi hơn trong ba kẻ vừa rồi bị gã và Trương Ngũ phối hợp dọa ma.


Giờ đây lão hán Trần Tố đang nằm trên đất.


Đơn đao cũng rời khỏi tay.


Trên lưỡi đao có vết máu.


Cổ hắn cũng chỉ còn đính lỏng lẻo bởi chút da mỏng.


Hắn ta vội vàng chạy đi thông báo cho đồng bọn nhưng nay lại chết ở đây, lẽ nào lão Ngũ vì ham tranh công mà ra tay tàn nhẫn như thế, quên mất lời dặn dò của lão gia?! Liêu Lục trong lòng đang thấy nghi ngờ, thì chợt thấy hai xác chết nằm xấp phía xa. Một chìm nửa người trong nước, một nằm bên lùm cỏ nơi hẻm núi.


Liêu Lục vừa nhìn thấy thì tim như thể bị ai đó đâm cho một nhát.


Gã nhận ra kẻ nửa người chìm trong nước chính là thủ lĩnh nhóm Cửu đại hộ vệ, Hồng Phóng.


Còn người kia, dưới ánh trăng mờ mờ, từ trang phục hóa trang có thế nhận ra đó là Trương Ngũ.


- Lẽ nào Trương Ngũ và đám người kia đã đánh nhau đến mức cả hai bên cùng chết?!


Liêu Lục sốt ruột, lướt vội qua, kêu lên: “Lão Ngũ!”


Trương Ngũ rên lên một tiếng, thân hình khẽ động đậy.


Liêu Lục liền cúi xuống, đỡ lấy hắn.


Liêu Lục trong lúc khom người vẫn rất cảnh giác. Nếu có bất kì điều gì bất ngờ, gã ít nhất cũng có đến bảy cách ứng biến, sáu đòn sát thủ, ba đường lẩn tránh. Gã cảnh giác việc bị tập kích từ trái, phải và phía sau. Nhưng phía trước, khi nhìn gần thì đúng là Trương Ngũ thật.


Hắn ta máu me đầy mặt, chỉ còn thở thoi thóp. Trong lúc khẩn cấp, sự đề phòng của Liêu Lục cũng lỏng lẻo đi. Đúng lúc đó, hai mắt Trương Ngũ chớp mở.


Hắn ta lặng lẽ mở mắt ra.


Lập tức Liêu Lục phát hiện ra điều khác lạ.


- Người mình đang ôm là Trương Ngũ, nhưng đôi mắt này chắc chắn không phải là của lão Ngũ.


Cùng lúc với sự phát hiện đó của gã, hai khuỷu tay của “Trương Ngũ” co lại.


Động tác này rất kỳ lạ, giống như khúc tay từ khuỷu trở xuống đột nhiên rút xương lại, nhưng biến hóa lại nảy sinh trên vai.


Nó đến rất nhanh. Đang lúc Liêu Lục thấy tình hình bất lợi, đôi “quái thủ” đó đã như hai thanh sắt đâm xuống hai vai gã!


Gã vốn muốn lập tức buông tay, nhưng không kịp nữa rồi, trong lúc khẩn trương bỗng nhanh trí, hai tay gã đang ôm Trương Ngũ bỗng biến chiêu, năm ngón tay ấn mạnh, điểm vào bảy huyệt đạo trên mình tên kia.


- Cho dù có bị hai cọng kềm sắt kia phế mất hai tay, gã cũng phải khiến đối phương toàn thân bị chế phục.


Một chiêu này quả nhiên có hiệu lực. Hai gọng kìm của “Trương Ngũ” dừng lại ngay. Cũng không biết bằng cách nào, hai khuỷu tay kẹp lại, giữ chặt hai vai gã, nhưng đôi gọng kìm đó cũng không tiếp tục đâm xuống được nữa.


Ngưng lại như thế một lúc, Liêu Lục đột ngột đạp một cái.


“Bịch” một tiếng, hai chân “Trương Ngũ” giống như bị cái gì đó mạnh mẽ đập lên, nảy lên nửa xích (15cm)


Con người một khi rời đất thì rất khó mượn lực, do đó công lực của gã cũng giảm bớt một phần.


Liêu Lục lộn một vòng, lật ngã “Trương Ngũ” xuống!


Gã trước tiên cố gắng thoát thân, xem tình thế thế nào rồi mới quyết định đánh hay lùi.


Đáng tiếc lúc gã lộn vòng cũng là lúc hai lưỡi câu (móc) nhằm vào ngực gã.


Liêu Lục lúc này tay vẫn còn vướng với “Trương Ngũ,” người cũng đang lúc toàn lực lộn vòng, đối với đôi câu sáng loáng đó, tránh cũng không được, mà trốn cũng không xong.


Ngay khi đó, lưỡi câu phải trước tiên đâm vào ngực trái của gã, mũi câu trái móc vào hông phải. Liêu Lục đang lúc cật lực lộn vòng, lập tực từ hông đến ngực, từ trái sang phải bị rạch hai đường, lồi cả thịt ra, máu tuôn trào như suối, lòng đổ ruột trào.


Liêu Lục hét thảm một tiếng, ra sức kéo ngã “Trương Ngũ”, chân thì đạp cho kẻ tập kích phía sau phải lùi ba bước.


Kẻ tập kích là Hồng Phóng.


Hắn ta chưa chết.


Chớp thời cơ, hắn một kích đắc thủ.


Song câu của hắn vẫn dính trên người Liêu Lục, tạm thời chưa lấy lại được. Gã kia đột ngột đá ra khiến hắn chỉ có đường bỏ câu lùi nhanh.


Liêu Lục cũng đã kéo rách được lớp vải.


Một chiếc gương cổ!


Gương ư!


Một người bị thương nặng, lúc lâm nguy lại rút ra được chiếc gương, vậy là có ý gì?


*****


Nơi miếu hoang.


Ánh lửa dần dần lụi đi, chỉ còn mấy đốm nhỏ. Vì chẳng có ai thêm củi vào, còn củi trước đó đã cháy gần hết rồi.


Thích Thiếu Thương nhắm mắt lại, muốn yên tĩnh vận công điều tức, nhưng trước mặt vẫn còn ánh lửa leo lét, bóng tối theo đó cũng ập tới. Nơi vùng tăm tối đó, những bóng người xuất hiện mỗi lúc một nhiều.


Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính, Câu Thanh Phong, … máu của những anh em kết nghĩa, tiếng khóc than của đệ tử Liên Vân trại, và cuối cùng là ánh mắt ai oán của Tức đại nương.


“Thiếu Thương”


Nàng giơ tay về phía y, yếu ớt đơn côi.


Tiếng sát phạt vang dậy, trong vùng mờ ảo đó cũng không biết có bao nhiêu kẻ địch.


Nơi đó, dường như có một thế lực mạnh mẽ vô biên cuốn nàng đi, kéo nàng xa mãi …


Cánh tay của nàng như đóa hoa trắng lay lắt trong gió


Ánh mắt nghẹn nghào ….


“Thiếu Thương.”


Vẫn là tiếng gọi đau lòng xé ruột đó, mang nỗi thương nhớ vô vọng.


Đúng lúc đó, một tiếng rú không giống như tiếng người xuyên qua vùng tăm tối, vọng đến tai Thích Thiếu Thương.


Thích Thiếu Thương mở choàng mắt.


Lập tức y nhìn thấy một đôi mắt sáng rực trong bóng tối.


Đôi mắt đó lấp lánh sắc lục.


Là mắt của Lưu Độc Phong.


Ánh mắt của lão còn mãnh liệt hơn.


Khi Thích Thiếu Thương mở mắt ra, cùng lúc đó, Lưu Độc Phong cũng đã mở mắt.


“Ngươi nếu không điềm tĩnh đả tọa thì vết thương càng khó lành.” Ánh mắt của Lưu Độc Phong như nhìn thấu tâm can y.


Thích Thiếu Thương cũng cảm thấy xấu hổ: “Ta …”


“Ta biết.” Lưu Độc Phong ngắt lời y.


“Tiếng rú thảm thiết đó …?” Thích Thiếu Thương hỏi.


Lưu Độc Phong nhíu mày: “Cũng có thể là tiểu Ngũ và tiểu Lục quá nghịch ngợm, âm thanh đó không phải là giọng của chúng.” Nói vậy nhưng giọng nói của lão cũng có chút bất an. Lúc này ánh lửa cũng đã tắt, chỉ còn lại mấy đốm lửa tàn, cùng với đó là tiếng gió gào rít ngoài trời. “Ngươi nên ổn định tinh thần. Người học võ trước hết phải có khả năng định tâm, sau đó mới có thể đạt được tu vi. Những người theo con đường võ học, trước tiên phải tĩnh sau mới định được, thế mới thành bậc đại trí tuệ.” Hai mắt lão sáng rực nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi rất có năng khiếu, chiêu thức đặc biệt sáng tạo, biến hóa phức tạp, thật sự có thể ở cảnh giới của chữ ‘ngộ’ Nhưng nội lực chưa đủ, định lực vẫn còn thiếu.”


Thích Thiếu Thương thừa nhận: “Cho nên ta chẳng phải là đối thủ của ngươi.”


Lưu Độc Phong nói: “Nhưng sau này nào ai biết được ta còn địch nổi ngươi không.”


Thích Thiếu Thương nhướng mày, giọng mang vẻ buồn nản: “Ta bị thương thế này, e rằng muốn khôi phục lại công lực như trước đây cũng chẳng có mấy khả năng.”


Lưu Độc Phong động viên: “Ngươi đừng quên Vô Tình bẩm sinh đã không thể luyện võ, hắn còn bị tàn phế đôi chân nữa đó.”


Thích Thiếu Thương thở dài: “Thật ra, thương thế trên thân thể Thích mỗ cũng chẳng để tâm, nhưng vết thương trong lòng lại khó mà lành được.”


Lưu Độc Phong mỉm cười: “Hiện tại ngươi cảm thấy rất đau lòng phải không?”


Thích Thiếu Thương gật gật đầu.


Ánh mắt sắc bén của Lưu Độc Phong như rà từng phân trên mặt Thích Thiếu Thương: “Trước đây ngươi chưa từng trải qua những nỗi đau như thế phải không?”


Thích Thiếu Thương trải lòng: “Ta vốn xuất thân thế tộc, nhưng do bị người xấu hãm hại nên từ nhỏ đã lưu lạc. Mười ba tuổi đã rong ruổi giang hồ, đây đó khắp chốn, còn nỗi khổ nào ta chưa từng gặp cơ chứ? Nhưng rơi vào tình cảnh như hiện nay, bị cô độc, thân thể tàn phế, chí cùng lực kiệt, bế tắc cùng đường, thân nằm trên thớt, đời người còn có gì đau khổ hơn?”


Lưu Độc Phong điềm nhiên bảo: “Ta cũng từng trải qua quãng thời gian khó khăn, có lẽ không kinh khủng như ngươi. Nhưng nếu muốn vượt qua được thời khắc gian khổ nhất, cách tốt nhất là xem nó như chuyện đã qua, giờ chỉ là kí ức: Hoàn cảnh càng khó khăn thì lúc vượt qua được, kí ức đó càng đáng giá. Khi nó chỉ là quá khứ và đã vượt qua được rồi thì còn đau khổ gì nữa.”


Thích Thiếu Thương nhìn Lưu Độc Phong, bật cười, rất ngạo mạn nhưng cũng rất thê thảm: “Ta rõ ý ngươi rồi.”


“Ngươi cứ thử xem.” Lưu Độc Phong bảo.


Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương đều nhắm mắt lại.


Đúng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết như xé gan xé ruột của Liêu Lục vọng đến, một lần nữa đập vào tai Thích Thiếu Thương.


Y lập tức mở mắt.


Đôi mắt màu lục đó đã biến mất trong bóng tối.


Lưu Độc Phong đâu rồi?


Lẽ nào Lưu Độc Phong trong chớp mắt đã không còn ở trong miếu?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom