-
Chương 49: Trăm năm hòa hợp
Editor: Bèo
Hai người đi bộ 20 phút đến khách sạn mà họ đặt phòng. Vừa bước vào cửa, cánh tay của Tạ Lan Thâm đã ôm chặt cô, không thèm báo trước cúi đầu hôn ngấu nghiến.
Quần áo bị trút bỏ sạch sẽ rải rác trên thảm từ cửa tới tận phòng ngủ. Chẳng mấy chốc Khương Nại đã bị anh đè trên giường. Đáy mắt sâu thẳm mù mịt như phủ một lớp sương mù nhìn người đàn ông đẹp trai anh tuấn đang quỳ trên giường, ngón tay nóng bỏng cởi bỏ lớp âu phục còn sót lại sau đó thân thể áp lại gần cô.
Hơn một năm không làm loại chuyện này với anh, Khương Nại cảm giác như hoàn toàn mới mẻ, tay chân không biết nên đặt chỗ nào. Toàn thân run rẩy cực độ, mười đầu ngón tay không tự chủ cào trên da thịt anh: "Lan Thâm, chậm một chút..."
Mồ hôi trên trán anh men theo đường nét trên khuôn mặt đáp xuống lông mày cô, môi mỏng dán lên vành tai khàn giọng nói: "Không chậm được".
Anh sớm đã muốn làm thế này với cô, từ khi còn trên máy bay anh đã phải kiềm chế rất mạnh, quá lắm cũng chỉ hôn cô như chuồn chuồn lướt nước mà như vậy thì không thỏa mãn được ngọn lửa trong anh.
Hiện giờ dĩ nhiên anh sẽ muốn đòi lại toàn bộ, từng ngón tay đè chặt cổ tay cô trên chiếc gối trắng muốt không cho cô thoát, một mặt xoa nắn khắp nơi: "Nại Nại, muốn anh không?"
Nếu như Khương Nại không chịu nói anh sẽ càng nhẫn nại. Kiên trì một lúc, đầu cô rúc vào trên vai anh, hơi thở mong manh đáp: "Muốn".
Miệng cô không gạt người, bởi vì trí nhớ của thân thể đã hoàn toàn tiếp nhận Tạ Lan Thâm.
...
Đợi căn phòng khôi phục sự bình tĩnh ban đầu thì bốn phía đã tối đen không một tia ánh sáng. Trong đêm tối lờ mờ, anh ôm Khương Nại từ trong chăn vào phòng tắm. Tắm rửa đơn giản một chút lại lấy khăn bông quấn kín quanh mình, sau đó anh mới đưa cô về giường.
Hàng mi của Khương Nại hơi nhấc lên, mượn ánh sáng nhìn rõ những đường nét trên khuôn mặt anh, giọng nói nhỏ nhẹ yêu kiều: "Anh thấy thế nào?"
"Hử?"
Tạ Lan Thâm suy nghĩ sâu xa lời nói của cô, môi mỏng khẽ tạo thành một đường cong, thỏng thả nở nụ cười: "Thân thể còn mềm mại hơn trước kia. Nghe nói bộ phim trước của em có nhiều cảnh múa? Còn có mấy tư thế độ khó cao, phải đặc biệt mời cô giáo để hướng dẫn rất lâu".
Anh dùng ngữ điệu bĩnh tĩnh ung dung hỏi tình hình của cô trong đoàn phim. Rõ ràng cái gì anh cũng biết còn bày đặt giả vờ nghe nói.
Bàn tay trắng nõn của Khương Nại mò ra khỏi chăn, nhẹ nhàng gõ đầu gối anh một cái: "Ai nói cái này đâu".
Cô muốn hỏi Tạ Lan Thâm cảm thấy thế nào sau khi trở thành người đàn ông đã kết hôn.
Vậy mà cô lại nhận được câu trả lời chẳng hề đứng đắn của Tạ Lan Thâm. Đôi mắt anh cực kỳ chăm chú nhìn vào biểu cảm mong đợi của cô, thấp giọng nói hai câu tốt lắm.
Khương Nại không hỏi anh tốt chỗ nào, ngón tay men theo khuôn mặt anh đi xuống, nhẹ nhàng chạm đến vị trí trái tim dưới lồng ngực, hé môi nói: "Tạ Lan Thâm, chúng ta đã có giấy chứng nhận kết hôn như bao người, đồng nghĩa với việc hai bên lập ra khế ước. Cho dù là trên giấy chứng nhận này hay thân thể anh cũng không được để người phụ nữ khác đụng vào".
Tạ Lan Thâm cúi đầu, môi mỏng dán lên mi tâm của cô nói nhỏ: "Anh nhất định sẽ tuân thủ giao ước".
Đôi mắt đen nhánh của Khương Nại nhìn anh, tiếp tục nói: "Nếu như em bận rộn quay phim, anh cũng không thể dứt được công việc ở Tạ gia... vợ chồng gần ít xa nhiều mà anh lại có nhu cầu sinh lý thì tạm thời tự mình an ủi. Đợi khi gặp lại anh muốn em bồi thường cho anh thế nào cũng được".
Bộ dạng rụt rè của cô giống như tiên nữ trên trời không có thất tình lục dục.
Cô thẳng thắn như vậy lại khiến Tạ Lan Thâm muốn hung hăng bắt cô vào lòng yêu thương thêm một trận nữa mới chịu thả ra.
Sắc trời tối om, hai người tiếp tục quấn lấy nhau trên giường thêm một lúc lâu nữa cho đến khi dùng hết ba chiếc áo mưa mà khách sạn chuẩn bị.
Tạ Lan Thâm ôm người phụ nữ mảnh mai vào lòng, ngón tay thon dài gạt những sợi tóc dính chặt trên trán, dán sát mặt lại gần cô nói: "Sau khi trả phòng anh sẽ gọi điện khiếu nại với ông chủ khách sạn này".
Khương Nại mệt mỏi đến mức buồn ngủ, bàn tay mảnh khảnh tự động ôm lấy cổ anh, bất thình lình nghe thấy câu nói của Tạ Lan Thâm, đầu óc mơ hồ của cô cũng dần tỉnh táo: "Khiếu nại khách sạn làm gì?"
"Người ta có đôi có cặp đi nghỉ ở khách sạn nhà ông ta mà chỉ chuẩn bị cho khách ba chiếc áo mưa. Lẽ nào thêm một hộp thì không thể dùng hết được à?"
"..."
Nhất thời Khương Nại không có lời nào để nói, nâng mí mắt nhìn cảm giác trên khuôn mặt của Tạ Lan Thâm đúng là đang bất mãn chuyện này. Loại chuyện như vậy mà anh cũng có thể nói thành hợp tình hợp lý, bộ dạng cũng cực kỳ bình tĩnh.
Cô hơi buồn cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy anh, dáng điệu vô cùng quyến rũ: "Nếu như anh còn muốn... hay là lúc cuối cùng anh đừng xuất bên trong, sáng mai em sẽ uống thuốc".
Mặc dù Khương Nại muốn sinh cho anh một đứa con, trước đó cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong vòng một năm rưỡi cô sẽ không thể quay phim hay tham gia hoạt động thượng vụ, chuyên tâm chuẩn bị mang thai.
Tạ Lan Thâm không tiếp tục dính lấy cô, để cô đi ngủ. Dù sao thì uống thuốc cũng không tốt cho sức khỏe.
Đã rất lâu rồi Khương Nại không nằm ngủ bên cạnh anh như vậy. Lúc mới chia tay, cô vẫn thường giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, theo bản năng nhìn giờ trên điện thoại sau đó lại mơ hồ ngủ tiếp.
Sau đó việc quay phim quá mệt mỏi đã tiêu hao hết tinh thần của cô, có như vậy mới ngủ được đến khi trời sáng.
Lúc này cô rúc vào ngực Tạ Lan Thâm, ngủ say tới tận sáng hôm sau.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chói chang. Phong cách bài trí của Ireland rất ưu nhã, hôm qua khi bọn họ vào ở thì trời đã tối nên chưa có tâm tư xem xét gì nhiều. Hiện giờ tựa vào mép giường, mảnh lụa trắng phất phơ theo gió, cô nhàn rỗi ngắm nghía phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tạ Lan Thâm từ phòng tắm bước ra, nhẹ nhàng bò lên giường, cúi người hôn lên xương cánh bướm của Khương Nại, bịn rịn rất lâu mới chịu rời.
Cho đến khi Khương Nại khẽ cười chui vào vòng tay anh nụ hôn mới dừng lại. Loại cảm giác hạnh phúc này như một giấc mơ, cô không muốn buông tay: "Hôm nay có sắp xếp gì ạ?"
Hiếm khi hai người mới có thời gian rảnh bên nhau, Tạ Lan Thâm nói nhỏ muốn đưa cô đi dạo vòng quanh Ireland, coi như hưởng trăng mật.
Lời này đã hoàn toàn lấy lòng Khương Nại, miệng ngọt như một hũ đường nói: "Vậy chúng ta bắt đầu hưởng trăng mật đi".
Bàn tay Tạ Lan Thâm vỗ nhẹ trên eo cô, đáy mắt cũng hàm chứa ý cười nồng đậm: "Mặc quần áo đi".
Khương Nại nửa quỳ trên giường nhận lấy chiếc váy Tạ Lan Thâm mang đến, cũng không có gì phải xấu hổ che chắn. Ngược lại cô còn đang hào phóng làm trò trước mặt Tạ Lan Thâm. Trước tiên cô mặc chiếc áσ ɭóŧ màu trắng, ngón tay nhẹ nhàng muốn cài nút.
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Hai người đi bộ 20 phút đến khách sạn mà họ đặt phòng. Vừa bước vào cửa, cánh tay của Tạ Lan Thâm đã ôm chặt cô, không thèm báo trước cúi đầu hôn ngấu nghiến.
Quần áo bị trút bỏ sạch sẽ rải rác trên thảm từ cửa tới tận phòng ngủ. Chẳng mấy chốc Khương Nại đã bị anh đè trên giường. Đáy mắt sâu thẳm mù mịt như phủ một lớp sương mù nhìn người đàn ông đẹp trai anh tuấn đang quỳ trên giường, ngón tay nóng bỏng cởi bỏ lớp âu phục còn sót lại sau đó thân thể áp lại gần cô.
Hơn một năm không làm loại chuyện này với anh, Khương Nại cảm giác như hoàn toàn mới mẻ, tay chân không biết nên đặt chỗ nào. Toàn thân run rẩy cực độ, mười đầu ngón tay không tự chủ cào trên da thịt anh: "Lan Thâm, chậm một chút..."
Mồ hôi trên trán anh men theo đường nét trên khuôn mặt đáp xuống lông mày cô, môi mỏng dán lên vành tai khàn giọng nói: "Không chậm được".
Anh sớm đã muốn làm thế này với cô, từ khi còn trên máy bay anh đã phải kiềm chế rất mạnh, quá lắm cũng chỉ hôn cô như chuồn chuồn lướt nước mà như vậy thì không thỏa mãn được ngọn lửa trong anh.
Hiện giờ dĩ nhiên anh sẽ muốn đòi lại toàn bộ, từng ngón tay đè chặt cổ tay cô trên chiếc gối trắng muốt không cho cô thoát, một mặt xoa nắn khắp nơi: "Nại Nại, muốn anh không?"
Nếu như Khương Nại không chịu nói anh sẽ càng nhẫn nại. Kiên trì một lúc, đầu cô rúc vào trên vai anh, hơi thở mong manh đáp: "Muốn".
Miệng cô không gạt người, bởi vì trí nhớ của thân thể đã hoàn toàn tiếp nhận Tạ Lan Thâm.
...
Đợi căn phòng khôi phục sự bình tĩnh ban đầu thì bốn phía đã tối đen không một tia ánh sáng. Trong đêm tối lờ mờ, anh ôm Khương Nại từ trong chăn vào phòng tắm. Tắm rửa đơn giản một chút lại lấy khăn bông quấn kín quanh mình, sau đó anh mới đưa cô về giường.
Hàng mi của Khương Nại hơi nhấc lên, mượn ánh sáng nhìn rõ những đường nét trên khuôn mặt anh, giọng nói nhỏ nhẹ yêu kiều: "Anh thấy thế nào?"
"Hử?"
Tạ Lan Thâm suy nghĩ sâu xa lời nói của cô, môi mỏng khẽ tạo thành một đường cong, thỏng thả nở nụ cười: "Thân thể còn mềm mại hơn trước kia. Nghe nói bộ phim trước của em có nhiều cảnh múa? Còn có mấy tư thế độ khó cao, phải đặc biệt mời cô giáo để hướng dẫn rất lâu".
Anh dùng ngữ điệu bĩnh tĩnh ung dung hỏi tình hình của cô trong đoàn phim. Rõ ràng cái gì anh cũng biết còn bày đặt giả vờ nghe nói.
Bàn tay trắng nõn của Khương Nại mò ra khỏi chăn, nhẹ nhàng gõ đầu gối anh một cái: "Ai nói cái này đâu".
Cô muốn hỏi Tạ Lan Thâm cảm thấy thế nào sau khi trở thành người đàn ông đã kết hôn.
Vậy mà cô lại nhận được câu trả lời chẳng hề đứng đắn của Tạ Lan Thâm. Đôi mắt anh cực kỳ chăm chú nhìn vào biểu cảm mong đợi của cô, thấp giọng nói hai câu tốt lắm.
Khương Nại không hỏi anh tốt chỗ nào, ngón tay men theo khuôn mặt anh đi xuống, nhẹ nhàng chạm đến vị trí trái tim dưới lồng ngực, hé môi nói: "Tạ Lan Thâm, chúng ta đã có giấy chứng nhận kết hôn như bao người, đồng nghĩa với việc hai bên lập ra khế ước. Cho dù là trên giấy chứng nhận này hay thân thể anh cũng không được để người phụ nữ khác đụng vào".
Tạ Lan Thâm cúi đầu, môi mỏng dán lên mi tâm của cô nói nhỏ: "Anh nhất định sẽ tuân thủ giao ước".
Đôi mắt đen nhánh của Khương Nại nhìn anh, tiếp tục nói: "Nếu như em bận rộn quay phim, anh cũng không thể dứt được công việc ở Tạ gia... vợ chồng gần ít xa nhiều mà anh lại có nhu cầu sinh lý thì tạm thời tự mình an ủi. Đợi khi gặp lại anh muốn em bồi thường cho anh thế nào cũng được".
Bộ dạng rụt rè của cô giống như tiên nữ trên trời không có thất tình lục dục.
Cô thẳng thắn như vậy lại khiến Tạ Lan Thâm muốn hung hăng bắt cô vào lòng yêu thương thêm một trận nữa mới chịu thả ra.
Sắc trời tối om, hai người tiếp tục quấn lấy nhau trên giường thêm một lúc lâu nữa cho đến khi dùng hết ba chiếc áo mưa mà khách sạn chuẩn bị.
Tạ Lan Thâm ôm người phụ nữ mảnh mai vào lòng, ngón tay thon dài gạt những sợi tóc dính chặt trên trán, dán sát mặt lại gần cô nói: "Sau khi trả phòng anh sẽ gọi điện khiếu nại với ông chủ khách sạn này".
Khương Nại mệt mỏi đến mức buồn ngủ, bàn tay mảnh khảnh tự động ôm lấy cổ anh, bất thình lình nghe thấy câu nói của Tạ Lan Thâm, đầu óc mơ hồ của cô cũng dần tỉnh táo: "Khiếu nại khách sạn làm gì?"
"Người ta có đôi có cặp đi nghỉ ở khách sạn nhà ông ta mà chỉ chuẩn bị cho khách ba chiếc áo mưa. Lẽ nào thêm một hộp thì không thể dùng hết được à?"
"..."
Nhất thời Khương Nại không có lời nào để nói, nâng mí mắt nhìn cảm giác trên khuôn mặt của Tạ Lan Thâm đúng là đang bất mãn chuyện này. Loại chuyện như vậy mà anh cũng có thể nói thành hợp tình hợp lý, bộ dạng cũng cực kỳ bình tĩnh.
Cô hơi buồn cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy anh, dáng điệu vô cùng quyến rũ: "Nếu như anh còn muốn... hay là lúc cuối cùng anh đừng xuất bên trong, sáng mai em sẽ uống thuốc".
Mặc dù Khương Nại muốn sinh cho anh một đứa con, trước đó cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong vòng một năm rưỡi cô sẽ không thể quay phim hay tham gia hoạt động thượng vụ, chuyên tâm chuẩn bị mang thai.
Tạ Lan Thâm không tiếp tục dính lấy cô, để cô đi ngủ. Dù sao thì uống thuốc cũng không tốt cho sức khỏe.
Đã rất lâu rồi Khương Nại không nằm ngủ bên cạnh anh như vậy. Lúc mới chia tay, cô vẫn thường giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, theo bản năng nhìn giờ trên điện thoại sau đó lại mơ hồ ngủ tiếp.
Sau đó việc quay phim quá mệt mỏi đã tiêu hao hết tinh thần của cô, có như vậy mới ngủ được đến khi trời sáng.
Lúc này cô rúc vào ngực Tạ Lan Thâm, ngủ say tới tận sáng hôm sau.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chói chang. Phong cách bài trí của Ireland rất ưu nhã, hôm qua khi bọn họ vào ở thì trời đã tối nên chưa có tâm tư xem xét gì nhiều. Hiện giờ tựa vào mép giường, mảnh lụa trắng phất phơ theo gió, cô nhàn rỗi ngắm nghía phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tạ Lan Thâm từ phòng tắm bước ra, nhẹ nhàng bò lên giường, cúi người hôn lên xương cánh bướm của Khương Nại, bịn rịn rất lâu mới chịu rời.
Cho đến khi Khương Nại khẽ cười chui vào vòng tay anh nụ hôn mới dừng lại. Loại cảm giác hạnh phúc này như một giấc mơ, cô không muốn buông tay: "Hôm nay có sắp xếp gì ạ?"
Hiếm khi hai người mới có thời gian rảnh bên nhau, Tạ Lan Thâm nói nhỏ muốn đưa cô đi dạo vòng quanh Ireland, coi như hưởng trăng mật.
Lời này đã hoàn toàn lấy lòng Khương Nại, miệng ngọt như một hũ đường nói: "Vậy chúng ta bắt đầu hưởng trăng mật đi".
Bàn tay Tạ Lan Thâm vỗ nhẹ trên eo cô, đáy mắt cũng hàm chứa ý cười nồng đậm: "Mặc quần áo đi".
Khương Nại nửa quỳ trên giường nhận lấy chiếc váy Tạ Lan Thâm mang đến, cũng không có gì phải xấu hổ che chắn. Ngược lại cô còn đang hào phóng làm trò trước mặt Tạ Lan Thâm. Trước tiên cô mặc chiếc áσ ɭóŧ màu trắng, ngón tay nhẹ nhàng muốn cài nút.
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Bình luận facebook