-
Chương 50: Rất yêu anh
Editor: Bèo
Cha của Khương Nại được an táng tại một công viên nghĩa trang có quang cảnh rất đẹp ở Thân Thành. Phong cảnh tươi đẹp, non xanh nước biếc, ngồi ô tô đến đó cũng chỉ mất chừng 40 phút.
Ngay sau khi về nước cô đã đưa Tạ Lan Thâm đến đây. Sự thương cảm hiện rõ trên tâm tình của Khương Nại, cô dọn sạch cỏ bên trên, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch bề mặt bia mộ, nhỏ nhẹ nói với người cha đã qua đời: "Cha, con kết hôn rồi..."
Cô sẽ không còn phải cô đơn, đã có một người chồng rất yêu thương mình, tương lai sẽ còn có những đứa trẻ.
Lông mi của Khương Nại rất dài, bên trên thấm vài giọt nước mắt trong suốt. Cô nhịn xuống cảm giác muốn khóc, quay đầu nói với Tạ Lan Thâm: "Nếu như cha em còn sống chắc chắn sẽ rất thích anh".
Tạ Lan Thâm thấy cô cố tỏ vẻ kiên cường liền đưa tay ôm lấy cô hỏi: "Vì sao?"
"Cha rất thích người đẹp trai như anh".
Khương Nại nắm lấy bàn tay anh, tầm mắt nhìn đến di ảnh trên bia mộ. Diện mạo của Khương Nguyên Châu vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 43, ký ức sâu sắc nhất về cha của Khương Nại là khi cô vừa lên tiểu học.
Từ khi ra đời Khương Nại đã rất xinh đẹp. Lúc đó y tá ở bệnh viện còn nói nhỏ với nhau rằng bọn họ đã từng đỡ đẻ cho bao nhiêu sản phụ rồi nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp mỹ lệ đến như vậy. Sau này lớn lên đi học, vẫn luôn có những lời tỏ tình của các bạn nam gửi cho cô dán trên bảng thông báo của trường hay bảng đen trong lớp học. Tan học về nhà, cả đoạn đường đều có những cậu trai thầm mến cô lẽo đẽo theo sau.
Lúc đó Khương Nguyên Châu bận rộn sự nghiệp nhưng vẫn không lơi là đón cô tan học, chỉ sợ con gái cưng bị lừa đi mất.
Tuy nhiên Khương Nguyên Châu cũng có lúc tiêu chuẩn kép, nếu đẹp trai có thể chơi với Khương Nại, nếu như không đẹp thì thì sẽ bị ông phòng bị rất chặt chẽ.
"Lúc trước cha em thường nói, tiêu chuẩn đối với con rể chỉ có hai điều, nhan sắc phải đẹp và phải đối tốt với em".
Khương Nại cảm thấy trên đời này không thể có người đàn ông nào đẹp trai hơn Tạ Lan Thâm.
Nếu như anh không phải suốt ngày ru rú trong nhà không chịu ra ngoài thì cô chắc chắn một điều, khuôn mặt kia một khi được đưa lên trang bìa tạp chí tài chính thì chỉ sợ đỉnh lưu trong giới giải trí chạy theo không kịp.
Đối với mấy lời này của cô, Tạ Lan Thâm tự mình hưởng thụ một chút, không biết nên cười hay không.
Thì ra Khương Nại cuồng nhan sắc trầm trọng như vậy là do di truyền từ cha cô. Anh phải dựa vào lợi thế của bộ mặt này mới theo đuổi được tâm hồn thiếu nữ của cô.
Hai người ở công viên nghĩa trang gần hai tiếng đồng hồ, Khương Nại cẩn thận giới thiệu Tạ Lan Thâm với cha sau đó mới cùng anh ra về.
Trên đường bọn họ tán gẫu chuyện hồi nhỏ. Tạ Lan Thâm rất tò mò muốn biết về hoàn cảnh cuộc sống của cô lúc còn nhỏ. Vì vậy Khương Nại lại đưa anh đến một khu dân cư cũ kỹ ở phía nam Thân Thành. Nơi này vẫn chưa được phá bỏ dời đi chỗ khác vì thế môi trường xung quanh có vẻ hoang tàn, cách một con phố ẩm thực là đến một ngôi trường cao đẳng. Đến chập tối, hai bên đường sẽ bán rất nhiều đồ nướng, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Tối nay Khương Nại làm hướng dẫn viên du lịch, lúc dạo phố cô cũng không dám đút cho Tạ Lan Thâm ăn mấy thứ đồ lung tung, miễn cho phá hủy dạ dày vốn được nuông chiều của anh. Đi đến góc phố, nhìn thấy một người bán bánh đúc đậu, cô nói với ông chủ muốn một phần thêm ngọt, thứ mềm mềm dẻo dẻo trong bát được bỏ thêm một ít trái cây và nho khô, trông có vẻ rất ngon mắt.
"Anh từng ăn cái này chưa?"
Khương Nại xúc một miếng đưa đến miệng anh, chiều cao không đủ. Cô vừa đưa tay lên thì Tạ Lan Thâm đã rất tình nguyện phối hợp cúi đầu xuống. Môi mỏng cảm nhận vị mát lạnh sau đó thấy được chút vị ngọt đầu lưỡi, lập tức mở miệng hỏi: "Hồi nhỏ em hay ăn cái này à?"
Khương Nại cười tươi gật đầu: "Em rất thích ăn đồ ngọt. Trà hoa quế ngọt, bánh đúc đậu thêm đường em đều thích ăn".
Thỉnh thoảng cô còn tự cười giễu bản thân. Có khi nào do hồi nhỏ cô ăn quá nhiều đồ ngọt nên trưởng thành mới nếm trải nhiều khổ sở đến như vậy.
Tạ Lan Thâm lại nếm thêm một miếng nữa, gật đầu nghĩ cũng được.
Khương Nại nhìn biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai của anh nhưng lại không nhìn ra được là anh thực sự thích ăn hay là vì muốn dỗ cô vui vẻ nên giả bộ.
Không để anh ăn hết toàn bộ, Khương Nại cũng ăn hết phân nửa bát bánh đúc đậu giá năm, sáu tệ sau đó lại nắm chặt bàn tay anh tiếp tục dạo phố.
Bầu không khí lúc này rất giống với cảm giác ngọt ngào thư thái khi còn ở Ireland. Không màng thân phận địa vị, giờ phút này cô và anh chỉ như cặp vợ chồng bình thường. Mỗi lần nhìn thấy người qua đường kề vai đi bên nhau, thâm tâm Khương Nại đều nghĩ bản thân mình cũng giống với họ.
Đến bên ngoài tòa nhà ở một khu dân cư bên cạnh, Khương Nại chuẩn bị muốn nói với anh đây là nơi cô sinh ra thì một giọng nói kinh ngạc của phụ nữ vang lên, giống như hơi chần chừ do dự: "Khương Nại?"
Khương Nại nhìn về phía âm thanh phát ra, cách đó không xa có một người phụ nữ trẻ tuổi, trang điểm tỉ mỉ mặc một chiếc váy dài màu cam đất đang nhìn về phía này. Cách vài giây cô mới nhận ra là ai đang gọi mình.
Khương Huỳnh cũng rất kinh ngạc, lại có thể ở chỗ này gặp được người em họ mười sắp mười năm không chạm mặt.
Ban nãy cô ta còn không dám nhận, sau đó tầm mắt nhanh chóng quét một đường từ trên xuống dưới Khương Nại và người đàn ông đang đang cùng cô đan chặt mười đầu ngón tay.
Lặng im một lúc vẫn là Tạ Lan Thâm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Khương Nại, phá vỡ bầu không khí hiện tại: "Đây là?"
"Con gái của bác cả em". Khương Nại giới thiệu rất bình tĩnh.
Khương Huỳnh cũng đang tò mò, đặc biệt là Khương Nại xuất hiện cùng một người đàn ông. Cô ta thử thăm dò: "Khương Nại, cô cũng giống tôi, đưa bạn trai đến gặp bà nội hả?"
Gần đây cô ta qua lại với một phú nhị đại, hấp tấp muốn gặp phụ huynh. Hoàn tất thủ tục thì có thể đính hôn.
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Cha của Khương Nại được an táng tại một công viên nghĩa trang có quang cảnh rất đẹp ở Thân Thành. Phong cảnh tươi đẹp, non xanh nước biếc, ngồi ô tô đến đó cũng chỉ mất chừng 40 phút.
Ngay sau khi về nước cô đã đưa Tạ Lan Thâm đến đây. Sự thương cảm hiện rõ trên tâm tình của Khương Nại, cô dọn sạch cỏ bên trên, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch bề mặt bia mộ, nhỏ nhẹ nói với người cha đã qua đời: "Cha, con kết hôn rồi..."
Cô sẽ không còn phải cô đơn, đã có một người chồng rất yêu thương mình, tương lai sẽ còn có những đứa trẻ.
Lông mi của Khương Nại rất dài, bên trên thấm vài giọt nước mắt trong suốt. Cô nhịn xuống cảm giác muốn khóc, quay đầu nói với Tạ Lan Thâm: "Nếu như cha em còn sống chắc chắn sẽ rất thích anh".
Tạ Lan Thâm thấy cô cố tỏ vẻ kiên cường liền đưa tay ôm lấy cô hỏi: "Vì sao?"
"Cha rất thích người đẹp trai như anh".
Khương Nại nắm lấy bàn tay anh, tầm mắt nhìn đến di ảnh trên bia mộ. Diện mạo của Khương Nguyên Châu vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 43, ký ức sâu sắc nhất về cha của Khương Nại là khi cô vừa lên tiểu học.
Từ khi ra đời Khương Nại đã rất xinh đẹp. Lúc đó y tá ở bệnh viện còn nói nhỏ với nhau rằng bọn họ đã từng đỡ đẻ cho bao nhiêu sản phụ rồi nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp mỹ lệ đến như vậy. Sau này lớn lên đi học, vẫn luôn có những lời tỏ tình của các bạn nam gửi cho cô dán trên bảng thông báo của trường hay bảng đen trong lớp học. Tan học về nhà, cả đoạn đường đều có những cậu trai thầm mến cô lẽo đẽo theo sau.
Lúc đó Khương Nguyên Châu bận rộn sự nghiệp nhưng vẫn không lơi là đón cô tan học, chỉ sợ con gái cưng bị lừa đi mất.
Tuy nhiên Khương Nguyên Châu cũng có lúc tiêu chuẩn kép, nếu đẹp trai có thể chơi với Khương Nại, nếu như không đẹp thì thì sẽ bị ông phòng bị rất chặt chẽ.
"Lúc trước cha em thường nói, tiêu chuẩn đối với con rể chỉ có hai điều, nhan sắc phải đẹp và phải đối tốt với em".
Khương Nại cảm thấy trên đời này không thể có người đàn ông nào đẹp trai hơn Tạ Lan Thâm.
Nếu như anh không phải suốt ngày ru rú trong nhà không chịu ra ngoài thì cô chắc chắn một điều, khuôn mặt kia một khi được đưa lên trang bìa tạp chí tài chính thì chỉ sợ đỉnh lưu trong giới giải trí chạy theo không kịp.
Đối với mấy lời này của cô, Tạ Lan Thâm tự mình hưởng thụ một chút, không biết nên cười hay không.
Thì ra Khương Nại cuồng nhan sắc trầm trọng như vậy là do di truyền từ cha cô. Anh phải dựa vào lợi thế của bộ mặt này mới theo đuổi được tâm hồn thiếu nữ của cô.
Hai người ở công viên nghĩa trang gần hai tiếng đồng hồ, Khương Nại cẩn thận giới thiệu Tạ Lan Thâm với cha sau đó mới cùng anh ra về.
Trên đường bọn họ tán gẫu chuyện hồi nhỏ. Tạ Lan Thâm rất tò mò muốn biết về hoàn cảnh cuộc sống của cô lúc còn nhỏ. Vì vậy Khương Nại lại đưa anh đến một khu dân cư cũ kỹ ở phía nam Thân Thành. Nơi này vẫn chưa được phá bỏ dời đi chỗ khác vì thế môi trường xung quanh có vẻ hoang tàn, cách một con phố ẩm thực là đến một ngôi trường cao đẳng. Đến chập tối, hai bên đường sẽ bán rất nhiều đồ nướng, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Tối nay Khương Nại làm hướng dẫn viên du lịch, lúc dạo phố cô cũng không dám đút cho Tạ Lan Thâm ăn mấy thứ đồ lung tung, miễn cho phá hủy dạ dày vốn được nuông chiều của anh. Đi đến góc phố, nhìn thấy một người bán bánh đúc đậu, cô nói với ông chủ muốn một phần thêm ngọt, thứ mềm mềm dẻo dẻo trong bát được bỏ thêm một ít trái cây và nho khô, trông có vẻ rất ngon mắt.
"Anh từng ăn cái này chưa?"
Khương Nại xúc một miếng đưa đến miệng anh, chiều cao không đủ. Cô vừa đưa tay lên thì Tạ Lan Thâm đã rất tình nguyện phối hợp cúi đầu xuống. Môi mỏng cảm nhận vị mát lạnh sau đó thấy được chút vị ngọt đầu lưỡi, lập tức mở miệng hỏi: "Hồi nhỏ em hay ăn cái này à?"
Khương Nại cười tươi gật đầu: "Em rất thích ăn đồ ngọt. Trà hoa quế ngọt, bánh đúc đậu thêm đường em đều thích ăn".
Thỉnh thoảng cô còn tự cười giễu bản thân. Có khi nào do hồi nhỏ cô ăn quá nhiều đồ ngọt nên trưởng thành mới nếm trải nhiều khổ sở đến như vậy.
Tạ Lan Thâm lại nếm thêm một miếng nữa, gật đầu nghĩ cũng được.
Khương Nại nhìn biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai của anh nhưng lại không nhìn ra được là anh thực sự thích ăn hay là vì muốn dỗ cô vui vẻ nên giả bộ.
Không để anh ăn hết toàn bộ, Khương Nại cũng ăn hết phân nửa bát bánh đúc đậu giá năm, sáu tệ sau đó lại nắm chặt bàn tay anh tiếp tục dạo phố.
Bầu không khí lúc này rất giống với cảm giác ngọt ngào thư thái khi còn ở Ireland. Không màng thân phận địa vị, giờ phút này cô và anh chỉ như cặp vợ chồng bình thường. Mỗi lần nhìn thấy người qua đường kề vai đi bên nhau, thâm tâm Khương Nại đều nghĩ bản thân mình cũng giống với họ.
Đến bên ngoài tòa nhà ở một khu dân cư bên cạnh, Khương Nại chuẩn bị muốn nói với anh đây là nơi cô sinh ra thì một giọng nói kinh ngạc của phụ nữ vang lên, giống như hơi chần chừ do dự: "Khương Nại?"
Khương Nại nhìn về phía âm thanh phát ra, cách đó không xa có một người phụ nữ trẻ tuổi, trang điểm tỉ mỉ mặc một chiếc váy dài màu cam đất đang nhìn về phía này. Cách vài giây cô mới nhận ra là ai đang gọi mình.
Khương Huỳnh cũng rất kinh ngạc, lại có thể ở chỗ này gặp được người em họ mười sắp mười năm không chạm mặt.
Ban nãy cô ta còn không dám nhận, sau đó tầm mắt nhanh chóng quét một đường từ trên xuống dưới Khương Nại và người đàn ông đang đang cùng cô đan chặt mười đầu ngón tay.
Lặng im một lúc vẫn là Tạ Lan Thâm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Khương Nại, phá vỡ bầu không khí hiện tại: "Đây là?"
"Con gái của bác cả em". Khương Nại giới thiệu rất bình tĩnh.
Khương Huỳnh cũng đang tò mò, đặc biệt là Khương Nại xuất hiện cùng một người đàn ông. Cô ta thử thăm dò: "Khương Nại, cô cũng giống tôi, đưa bạn trai đến gặp bà nội hả?"
Gần đây cô ta qua lại với một phú nhị đại, hấp tấp muốn gặp phụ huynh. Hoàn tất thủ tục thì có thể đính hôn.
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Bình luận facebook