Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35-36
Chương 35
Khi trở lại Chung Túy cung, Lý Liên Ưng đã dùng hai tay nâng hộp phấn đi vào, cười hì hì nói: “Khởi bẩm nương nương, phấn hoa nhài tím người muốn đã làm xong rồi, người có muốn thử chút không?”
“Cũng được, bổn cung sẽ thử một chút.” Trang Minh Tâm cảm thấy hứng thú, nhướng mày lên, phân phó Lập Hạ lấy nước cho nàng rửa mặt.
Rửa mặt xong, lau khô rồi bôi phấn lên mặt, sau đó nàng cầm cọ chấm chấm để lấy phấn trong hộp, đánh phấn lên mặt.
Sau khi đánh hết nửa bên mặt trái, lấy phấn lần nữa, đột nhiên bên ngoài lại truyền tới giọng nói của Cao Xảo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Trang Minh Tâm lập tức đứng dậy đi ra nghênh tiếp thánh giá, khi Dục Cảnh đế sải bước đi vào đông tiêu gian.
Hắn cười nói: “Ban ngày trốn trong phòng ngủ làm gì?”
“Hoàng thượng thánh an.” Trang Minh Tâm phúc người hành lễ, trả lời: “Đi dạo ra một thân mồ hôi, vừa mới rửa mặt, đang đánh phấn thì hoàng thượng tới.”
“Thánh an.” Dục Cảnh đế khoát tay, kéo Trang Minh Tâm từ dưới đất lên, giương mắt quan sát tỉ mỉ gương mặt nàng một phen, chỉ chỉ vào bên mặt trái của nàng, cười nói: “Bên mặt này đã đánh phấn rồi sao? Chung Dương quả nhiên là đã tiến bộ không ít, phấn bây giờ đưa tới rất mịn màng mỏng nhẹ, không giống như vôi sơn tường mọi ngày nữa, ban đêm ánh nến chiếu lên ảm đạm lại nhợt nhạt, trẫm nhìn một lần là bị dọa một lần, nhưng cũng không tiện nói thẳng.”
Trang Minh Tâm: “…”
Làm một hoàng đế siêng năng chăm chỉ, chẳng lẽ không nên làm một thẳng nam cứng rắn sao, chúng phi tần đánh phấn cũng sẽ cho rằng là xinh đẹp trời sinh, dùng gừng tỏi lau mắt để làm nước mắt rơi, hắn lại đi làm người khác đau lòng tột cùng.
Ghê tởm như vôi sơn tường hiển nhiên không phải là đang nói nàng, bởi vì nàng sợ phấn độc hại, vậy nên bình thường có đánh phấn cũng sẽ chỉ đánh một lớp thật mỏng, sau khi trở về Chung Túy cung thì sẽ rửa sạch ngay lập tức.
Nếu như những phi tần khác biết được chỉ sợ cũng sẽ đau lòng muốn chết mất.
Phải để khuôn mặt nửa này nửa nọ như vậy quả thật là rất khó chịu, Trang Minh Tâm lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm cọ trang điểm lên đánh nốt phấn lên nửa mặt còn lại.
Bây giờ mới cười nói: “Đây cũng không phải là phấn Nội cung làm ra, mà là thần thiếp tự làm được, dùng hoa nhài tím ở Ngự Hoa Viên.”
Ngừng một chút, nàng vừa lén xoa xoa vừa nói thêm một câu: “Ngay cả hoàng thượng mà cũng khen ngợi, có thể thấy thật sự là không tệ. Đáng tiếc là trong Ngự Hoa Viên cũng chỉ có một gốc hoa nhài tím, chỉ làm được số lượng có hạn, nếu không thì thể nào thần thiếp cũng phải mang đi hiếu kính thái hậu nương nương một ít.”
Nàng cũng đã nói đến mức này rồi, có phải là hắn nên bày tỏ một chút không?
Quả nhiên Dục Cảnh đế hào sảng nói: “Như vậy cũng tốt, đầu mùa xuân sang năm trẫm sẽ dặn dò Trang Hoàng trồng thêm mấy mẫu hoa nhài tím, đến lúc đó ái phi muốn làm bao nhiêu phấn hoa nhài tím thì làm bấy nhiêu phấn hoa nhài tím, muốn hiếu kính ai thì hiếu kính người đó, cũng không cần phải giật áo vá vai nữa.”
“Thần thiếp tạ long ân của hoàng thượng.” Trang Minh Tâm lập tức đứng lên, vén áo thi lễ, nói lời cảm ơn vô cùng chân thành.
“Nàng đó.” Dục Cảnh đế kéo tay nàng, dắt nàng đi tới đông thứ gian, bản thân ngồi xuống giường la hán trước, lại kéo nàng ngồi lên đùi mình, điểm vào cái mũi nhỏ của nàng, bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ có lúc cần dùng đến trẫm mới chịu nói mấy lời thật lòng.”
Trang Minh Tâm vặn vẹo cơ thể, né tránh đầu ngón tay của hắn, hừ cười nói: “Nếu lời thật lòng mà dễ nghe thì thế gian cũng sẽ chẳng có nhiều yêu hận tình thù như vậy.”
Lông mày Dục Cảnh đế lập tức dựng đứng lên: “Nhìn xem, vô tình nói ra lời thật lòng rồi chứ gì? Quả nhiên nàng chẳng có chút thật lòng nào với trẫm cả.”
Ở bên dưới mông bị nơi nào đó chọc vào không đúng lúc làm cho khó chịu, nàng vặn vẹo cơ thể một cái, nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích: “Bây giờ không thật lòng, cũng không có nghĩa là về sau sẽ không thật lòng, cuộc sống từ giờ về sau còn dài mà, hoàng thượng gấp cái gì?”
Nàng cố tình nói thật.
Thân là một đế vương, sao lại có thể cam tâm khi phi tần của mình lại không thật lòng với bản thân chứ? Đúng là nhất định phải cố gắng đôi chút rồi.
Phải biết là bao nhiêu quyến luyến không thôi đều bắt đầu từ không cam tâm.
“Đàng hoàng một chút, nếu nàng còn lộn xộn nữa thì trẫm sẽ tức giận thật sự đó.” Dục Cảnh đế giơ tay lên vỗ lên cái mông nhỏ của nàng một cái.
Mặt trời mới lặn đến lưng chừng núi, trời còn chưa bắt đầu tối đâu, để tránh cho hắn liều mạng xử tử nàng tại chỗ, nàng không thể làm gì khác hơn là đè thấp giọng xuống, mềm mại “khẩn cầu” nói: “Hoàng thượng, người để thần thiếp xuống đi mà…”
Điệu bộ như vậy, nếu đặt lên cơ thể cao gầy, cường tráng của Tĩnh phi thì bây giờ có lẽ là Dục Cảnh đế đã cười một tràng rồi.
Nhưng Trang Minh Tâm lại có khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay, một cặp mắt hoa đào mù sương, dáng người lả lướt, vòng eo nhỏ nhắn, đôi môi màu đỏ nhỏ nhắn xinh đẹp tủi thân dẩu lên, người nào có tâm địa sắt đá cũng phải trở nên mềm mại, dù là nàng có muốn trăng sáng trên trời thì cũng phải nghĩ cách hái xuống được.
Sau đó hắn lại ôm chặt hơn.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng không thể làm gì khác hơn là sử dụng trà sữa đại pháp, dụ dỗ nói: “Hoàng thượng không muốn uống trà sữa sao? Nếu người buông thần thiếp ra, thần thiếp sẽ tự tay làm cho người.”
Bàn tay ở bên hông nàng của Dục Cảnh đế mò lên trên, làm loạn một phen ở hai nơi cao ngất kia, đầy đặn tay sờ mà phát nghiền, lúc này mới buông nàng ra, trơ tráo nói: “Làm nhiều vào, trẫm muốn uống hai ly, không, ba ly.”
“Uống ba ly vào bụng người còn có thể ăn bữa tối nữa không?” Trang Minh Tâm quở trách hắn một câu, cậy mạnh nói: “Nhiều nhất là một ly thôi, còn trả giá nữa thì một ly cũng không có đâu.”
Dục Cảnh đế bị bộ dáng làm dữ, vui đùa này của nàng làm cho trái tim càng ngứa ngáy hơn, hận không thể lập tức đè người xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lại cười nói: “Dĩ nhiên là do ái phi định đoạt rồi.”
Trang Minh Tâm dùng đại hồng bào Ninh vương phi đưa tới, pha hai ly trà sữa cho mỗi người.
Dục Cảnh đế bưng tách trà có nắp lên, “A” một tiếng, nói: “Mùi vị còn ngon hơn cả trước kia, dùng trà gì vậy?”
Trang Minh Tâm đáp: “Hôm qua khi đi tặng đào vàng ngâm cho thái hậu nương nương ở Từ Ninh cung đã đúng lúc gặp phải Ninh vương phi, nhân thể cho nàng ta mấy hũ… Đại hồng bào này chính là quà đáp lễ của nàng ta, thần thiếp nếm thử thấy không tệ nên lúc này mới nhanh chóng mang ra làm trà sữa cho hoàng thượng uống.”
“Nàng không nói đến đào vàng ngâm trẫm còn không nhớ nữa đó. Trẫm ban thưởng cho nàng đào vàng, kết quả là nàng lại đưa cho Bùi thượng cung, rồi cho Nguyễn mỹ nhân, a mèo a cẩu cũng đều đưa qua một lần, nhưng tuyệt nhiên lại không có phần của trẫm, nàng nói nàng có phải đáng chết hay không?”
Dục Cảnh đế để chén trà có nắp “Rầm” một cái xuống bàn, mặt đầy tức giận trợn mắt nhìn Trang Minh Tâm.
“Người nhìn người kìa, động một chút là tức giận, tức giận đến hại tới sức khỏe thì làm sao đây?”
Bàn tay nhỏ bé của Trang Minh Tâm sờ lên ngực hắn, vừa vuốt ngực thuận khí giúp hắn vừa cười giải thích: “Người ngoài có thể thiếu, nhưng lại có thể thiếu của hoàng thượng được sao? Phần của người thần thiếp đã sớm để dành riêng ra rồi.”
Ngừng lại một chút, lại nịnh nọt hắn: “Người ngoài nếm sao cũng được, nhưng người như hoàng thượng làm sao có thể tạm bợ cơ chứ? Dù sao cũng phải để cho đủ thời gian, mùi vị đạt đến lúc thơm ngon nhất mới có thể đưa cho hoàng thượng được.”
Dục Cảnh đế vui mừng, nhưng trong miệng vẫn không yên lòng mà hừ một tiếng: “Đừng có giữ lại mãi, giữ đến khi đi hết vào trong bụng của nàng.”
“Xem hoàng thượng nói kìa, thần thiếp nào dám động đến đồ của hoàng thượng, là chán sống rồi sao?” Trang Minh Tâm gan lớn bằng trời liếc nhìn hắn một cái.
“Đừng có giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo trẫm, nàng biết rõ trẫm không thể nào vì mấy hũ đào vàng mà lấy cái mạng nhỏ của nàng được.” Dục Cảnh đế không chút lưu tình vạch trần nàng.
“Đại hạn ba năm cũng không đói tới trù tử, hoàng thượng yên tâm đi, người khác không ăn được, chẳng lẽ thần thiếp còn không được ăn sao?” Nàng cũng đã tuyên bố với bên ngoài là chia một nửa phần của mình cho Ninh vương phi rồi, chắc hẳn là cũng sẽ không có ai nhòm ngó tới đào vàng ngâm của nàng nữa đâu.
Thực ra thì trong kho của nàng còn có khoảng một trăm hũ nữa, đủ cho nàng ăn dăm ba tháng nữa.
Nghe thấy lời này, Dục Cảnh đế đoán là nàng nhất định còn cất giữ không ít nữa, quả nhiên là tiểu hồ ly giảo hoạt mà.
“Bẩm hoàng thượng, nương nương, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Thôi Kiều cất giọng bẩm báo ở bên ngoài minh gian.
Trang Minh Tâm tránh thoát được từ trên người Dục Cảnh đế, sẵng giọng: “Nên dùng bữa tối rồi.”
“Buổi tối lại thu thập nàng sau.” Dục Cảnh đế đứng dậy, giơ tay lên quẹt qua mũi nàng một cái, sát lại bên tai nàng mờ ám uy hiếp một câu.
Trang Minh Tâm hừ nói: “Người dùng xong bữa tối thì đi ngay đến chỗ của những tỷ muội khác đi, thần thiếp đã thị tẩm liên tiếp bốn năm ngày rồi, nếu hôm nay còn thị tẩm nữa thì chỉ sợ sẽ có rất nhiều người sẽ không vui cho coi.”
“Bản thân trẫm vui vẻ là được rồi, quan tâm đến các nàng ta làm gì?” Dục Cảnh đế không thèm để ý chút nào, “Xì” một tiếng.
“Người thì vui vẻ rồi, nhưng các nàng ta sẽ không chịu để yên cho thần thiếp đâu.” Trang Minh Tâm u oán, trợn mắt nhìn hắn một cái.
Dục Cảnh đế thấy nực cười nói: “Các nàng ta có thể là đối thủ của nàng sao?”
Âm mưu quỷ kế nàng không sợ, nhưng nàng lại sợ phân vị áp chế.
Nhưng nàng mới tấn thăng lên phi vị, chuyện này đã rất bắt mắt, bây giờ nói đến chuyện phân vị hiển nhiên là vô cùng không thích hợp.
Cho nên nàng chỉ cười một tiếng, làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Thôi vậy, nếu người cứ nhất định phải ở lại thì thần thiếp cũng không thể cầm cây chày gỗ lớn để đánh người ra ngoài được.”
Thật ra đuổi hắn đi cũng chỉ là đùa giỡn, hắn cũng đã lật thẻ bài rồi, nếu thật sự đuổi hắn chạy đến nơi của những phi tần khác thì người mất mặt không phải là nàng sao?
Hôm nay phòng bếp nhỏ làm cá nướng, dùng khay nướng mà tượng tác giám mới làm ra.
Mới vừa để lên bàn mà mặt Dục Cảnh đế đã đen lại, mắng nàng: “Nàng được lắm, nếu hôm nay trẫm không tới thì chẳng phải là nàng muốn ăn một mình sao?”
“Vậy thì như thế nào? Đây vốn dĩ là phân lệ của thần thiếp, hoàng thượng cũng không đóng một văn tiền ăn nào, chẳng lẽ muốn ăn cái gì hay là không ăn cái gì còn phải cần hoàng thượng đồng ý sao?” Trang Minh Tâm khinh bỉ đến sắp lật trời luôn rồi.
Dục Cảnh đế đùa bỡn, vô lại nói: “Phân lệ của nàng cũng là do trẫm ban cho, lén trẫm ăn cá nướng chính là sai lầm lớn.”
“Được, người là hoàng đế, do người định đoạt.” Trang Minh Tâm cũng lười nói đôi co với hắn, dứt khoát nói: “Lát nữa dùng xong bữa tối thần thiếp sẽ viết công thức làm cá nướng ra, để cho người đưa đến ngự thiện phòng, sau này hoàng thượng cũng không cần sầu lo vì không ăn được cá nướng nữa.”
Dục Cảnh đế: “…”
Một thân một mình ăn cá nướng ở Càn Thanh cung, cũng không có ai cãi vã, bầu bạn, vậy thì còn gì là thú vị nữa?
Hắn lập tức vội vàng từ chối: “Không cần, nếu trẫm muốn ăn sẽ tới Chung Túy cung để ăn.”
Thấy cẩu hoàng đế lùi một bước, không can thiệp vào thực đơn phòng bếp nhỏ của mình, nàng cũng không kiên trì với chuyện đưa công thức nấu ăn nữa.
Dùng xong bữa tối, thấy sắc trời còn sớm, Dục Cảnh đế liền đề nghị đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút, gần đây bận việc, lần trước hắn đi dạo ở Ngự Hoa Viên đã là hôm trung thu rồi, cách nay đã hơn nửa tháng.
Trang Minh Tâm rất tán đồng, vừa vặn nàng cũng muốn dắt Tướng Quân đi dạo, Ngự Hoa Viên còn rộng hơn sân ở Chung Túy cung nhiều.
Ai ngờ hai người một chó vừa mới chạy hết hai khắc thì lại có chuyện cẩu huyết xảy ra.
…
Khi đi bộ tới đình Vạn Xuân đột nhiên có tiếng hát du dương biến ảo khôn lường truyền tới từ trong đình.
Tiểu Mãn đang đi ở phía cuối chạy nhanh đuổi theo, tiến tới bên cạnh Trang Minh Tâm lặng lẽ nói: “Nương nương, là Dụ mỹ nhân ở cung Thừa Càn điện Tây Phối đang hát, là nữ nhi của tri phủ Tô Châu đương nhiệm Dụ Khang Nam. Ban đầu khi tuyển tú nàng ta chính là dựa vào giọng hát hay này mà được thái hậu nương nương yêu thích, nên được giữ lại bảng.”
Thật ra thì nàng ta chỉ cần nói một câu Dụ mỹ nhân, những thứ phía sau Trang Minh Tâm có thể tự nhớ được.
Dụ mỹ nhân này là năm nay mới tuyển vào, trong chư vị người mới thì tướng mạo cũng chỉ được coi là bình thường, nhưng lại có một chất giọng tốt, Trang Minh Tâm vừa mới nghe mấy câu liền tựa như được dẫn tới cây cầu nhỏ trên dòng chảy ở vùng sông nước Giang Nam.
Nếu như sinh ra ở hiện đại thì phỏng chừng có thể là ca sĩ phái thực lực nữa đó.
Nhưng lại quá mức kiêu ngạo, nếu có thể hỏi thăm được chuyện hoàng thượng tới Ngự Hoa Viên thì chắc hẳn là cũng có thể hỏi thăm được chuyện nàng đã được lật thẻ bài.
Biết rõ như vậy rồi mà còn chạy tới đình Vạn Xuân để ca hát, ý đồ mượn việc này cướp Dục Cảnh đế đi.
Là thấy tính tình nàng quá tốt, hay là có đủ lòng tự tin vào giọng hát của mình đây?
Trang Minh Tâm cười khẽ một tiếng, nói với Dục Cảnh đế: “Người ta khổ cực hiến ca, hoàng thượng không đi qua xem một chút thì chẳng phải là đã phụ lòng một phen khổ tâm này của người ta rồi sao?”
Dục Cảnh đế nắm lấy tay Trang Minh Tâm, nhếch môi cười: “Vậy, ái phi cùng trẫm đi nhìn một chút xem?”
“Xem hoàng thượng nói kìa, người đi xem mỹ nhân, kéo theo thần thiếp làm gì?” Trang Minh Tâm quơ quơ tay, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của hắn.
Dục Cảnh đế càng cầm chặt hơn mấy phần: “Có ái phi là mỹ nhân như vậy ở đây rồi, bất kỳ một ai khác đều không thể vào mắt của trẫm được.”
Sau đó thay đổi giọng điệu, cười nói: “Không phải là ái phi đang chê không đủ thú vị sao, vừa vặn có thể kêu Dụ mỹ nhân hát mấy điệu dân gian ở Giang Nam cho nàng giải sầu.”
Mời vừa rồi Tiểu Mãn lặng lẽ nói với Trang Minh Tâm, Dục Cảnh đế đều nghe rõ hết.
“Người muốn nghe hát thì cứ nghe, tội gì phải lấy thần thiếp ra làm bia đỡ đạn chứ.” Trang Minh Tâm hừ một tiếng.
Trên tay lại không giãy giụa nữa, tiếng hát của Dụ mỹ nhân này đúng là êm tai, nếu được nghe thêm mấy khúc nữa thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn nữa rồi.
…
“Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, Uyển phi nương nương.” Dụ mỹ nhân có khuôn mặt thanh tú, vẫn còn mang theo chút ngây thơ quỳ xuống hành lễ.
Sau đó mặt đầy sợ hãi nói: “Thần thiếp đáng chết, không biết là hoàng thượng và Uyển phi nương nương đang ở chỗ này nên mới quấy rầy hoàng thượng và Uyển phi nương nương, xin hoàng thượng và Uyển phi nương nương thứ tội.”
Những lời này không khỏi có chút quá là giả tạo rồi.
Trang Minh Tâm có phòng bếp nhỏ của riêng mình, hôm nay dọn cơm sớm, những còn Dụ mỹ nhân lại ăn cơm tập thể ở Nội Thiện Phòng, giờ này chính là thời gian bắt đầu đưa cơm ở Nội Thiện Phòng.
Nàng ta không đợi ăn cơm ở Càn Thanh cung đi, lại mang cái bụng rỗng ra đây ca hát, nói không cố tình tới để ngẫu nhiên gặp được hoàng thượng thì ai tin?
Trang Minh Tâm cười híp mắt nói: “Chưa đến mức quấy rầy, trái lại là lỗ tai chúng ta có phúc, được nghe một điệu hát dân gian hay ở Giang Nam.”
Dục Cảnh đế nắm tay Trang Minh Tâm, vòng qua Dụ mỹ nhân quỳ dưới đất, đi vào đình Vạn Xuân.
Bên trong đình Vạn Xuân có chừng hai hàng ghế, cộng thêm bốn cái ghế lẻ, ở giữa mỗi hàng ghế lại có một cái cao hơn.
Hai người bọn họ ngồi lên hai ghế ở cánh đông, Cao Xảo vung tay lên, lập tức có cung nữ trình bình trà, khay và chung trà lên.
Trang Minh Tâm cầm bình trà lên, rót ra một chung, để vào trước mặt Dục Cảnh đế, sau đó lại châm một ly cho bản thân.
Dục Cảnh đế nhìn thẳng, cũng không nhìn đến Dụ mỹ nhân, cầm chung trà lên, sau khi nhấp một ngụm, lúc này mới nhàn nhàn nói: “Đứng lên đi.”
Đợi Dụ mỹ nhân đứng dậy xong, hắn lại phân phó nói: “Khúc hát vừa rồi không tệ, lại hát thêm mấy khúc nữa nghe một chút đi.”
Dụ mỹ nhân được khen nhất thời trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trầm bổng đáp lại: “Dạ. Tần thiếp tuân lệnh.”
Sau khi suy nghĩ một lát, Dụ mỹ nhân lại hát lên lần nữa.
Bài hát này cũng có ý tứ, trong lời lẽ văn hoa lại tràn đầy tình nghĩa của nữ tử với người mình mến mộ, cái sự thầm mến đó chuyển từ lúc chưa gặp mặt đến lúc mong đợi được gặp nhau, sau khi gặp thì lại vừa xấu hổ ấp úng nói về những tình cảm quấn quít, biểu đạt vô cùng tinh tế.
Trang Minh Tâm hất cằm với Dục Cảnh đế, nhếch môi lên, nở một nụ cười ám chỉ.
Dục Cảnh đế không để ý tới nàng đang trêu ghẹo, dựa lên ghế, nhắm mắt lại.
Dụ mỹ nhân cho rằng hoàng thượng nghe tới mức nhập thần, càng ra sức hát hơn.
Hát xong ba khúc liên tiếp, lúc này Dục Cảnh đế mới mở mắt ra, xua xua tay: “Không cần hát nữa.”
“Cao Xảo.” Dục Cảnh đế gọi một tiếng, phân phó nói: “Thưởng cho Dụ mỹ nhân một đôi châu hoa, hai hộp phấn ở Nội Tạo.”
Rõ ràng là ghét chúng phi tần dùng phấn đánh một lớp dày như sơn tường lên mặt, nhưng bây giờ lại cứ phải ban thưởng phấn cho Dụ mỹ nhân.
Trang Minh Tâm thần suy đi nghĩ lại nhưng làm sao cũng không hiểu nổi.
Cho nên ban đêm lúc thị tẩm, hắn dựa vào tường, quỳ gối xuống, để nàng ngồi như không ngồi trên người hắn, nàng chẳng những không phản đối, mà còn chủ động hôn hắn một cái.
Đây đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ, cẩu hoàng đế đỏ mắt, tay bấm lên eo nàng, dùng vai nâng chân nàng lên, áp nàng lên trên tường, điên cuồng hành động không ngừng.
Coi như là nàng đã biết được cái gì gọi là mùi vị “Vì yêu cứ đâm đầu.”
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, lưng bị xanh tím một mảng lớn.
Quỳnh Phương kêu Lý Liên Ưng đến thái y viện lấy dầu thuốc, vừa bôi lên lưng cho nàng vừa lau nước mắt, đau lòng nói: “Nương nương đã chịu khổ nhiều rồi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Chịu khổ thì không nói, tuy đúng là cẩu hoàng đế có chút thô bạo, nhưng cũng không thật sự là nàng bị thương, thực ra là do làn da của nàng trắng nõn mềm mại, rất dễ dàng để lại dấu vết.
Từ trước khi luyện võ đã như vậy rồi, đầu tiên mẫu thân Bùi thị còn khóc lóc liên hồi, về sau phát hiện cho dù có không thoa thuốc thì dăm ba ngày sau là dấu vết đã biến mất hoàn toàn, nên cũng không coi trọng nữa.
Nàng giơ tay vỗ lên tay Quỳnh Phương ở phía sau một cái, trấn an nói: “Cũng chỉ là chút máu ứ đọng thôi, mấy ngày nữa tự nhiên sẽ tiêu hết, có phải chuyện ghê gớm gì đâu mà ngươi phải khóc lóc như vậy chứ?”
Quỳnh Phương không dám nói xấu Dục Cảnh đế, thút thít mấy cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng là do người khỏe mạnh, nếu đổi lại thành đại cô nương thì sớm đã khóc lóc liên hồi rồi.”
Trang Minh Tâm lập tức phản bác: “Nói bậy nói bạ, từ nhỏ đến lớn số lần Trang Tĩnh Uyển khóc tổng cộng cũng chỉ hơn một bàn tay, há có thể bị chút thương tích này làm cho khóc nhè chứ?”
“Đó là bởi vì đại cô nương từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu đau nhiều.” Quỳnh Phương lại cho chút dầu thuốc lên tay, dùng sức xoa bóp lên eo Trang Minh Tâm: “Đại cô nương sợ nhất là đau, khi thêu thùa không cẩn thận bị kim đâm vào tay cũng có thể khóc đến nửa canh giờ.”
Đáng tiếc thật, sớm biết vậy thì lần trước khi nàng ta vào cung đã đánh nàng ta một trận rồi.
Nếu có thể thấy Trang Tĩnh Uyển bình thường luôn là bộ dáng đại gia khuê tú đoan trang, tĩnh lặng, hiền thục ôm đầu trốn chui trốn lủi như chuột, oa oa khóc lớn, cho dù có oán hận lớn hơn nữa thì chỉ sợ cũng sẽ lập tức tan thành mây khói.
Dĩ nhiên, trên đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi.
Trên danh nghĩa Trang Tĩnh Uyển là thân muội muội của mình, loại chuyện mất mặt như tỷ muội bất hòa thành thù này vẫn là không thể làm được.
Nàng cười nói: “Quỳnh Phương, chuyện này có tính là bán chủ cầu vinh hay không đây? Sao nào, ngươi định từ bỏ Trang Tĩnh Uyển, chính thức đầu quân cho bản cung sao?”
Động tác trên tay Quỳnh Phương không ngừng lại, sẵng giọng nói: “Nương nương nói cái gì vậy, nô tỳ là người hầu của Trang gia, người và đại cô nương đều là chủ tử của nô tỳ, hầu hạ ai không phải đều giống nhau sao?”
“Cũng đúng.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, độc miệng nói: “Dù sao thì ngươi vốn dĩ cũng không được Trang Tĩnh Uyển yêu thích, bỏ nhà ra đi mà cũng không dẫn theo ngươi.”
Quỳnh Phương: “…”
Người chính là vì miệng lưỡi quá cay độc, nên bây giờ mới chọc cho hoàng thượng tức giận giày vò người đúng không?
…
Rửa mặt rồi chỉnh trang ăn mặc một hồi, Trang Minh Tâm ngồi kiệu đến Vĩnh Thọ cung.
Được nửa đường thì Lý Liên Ưng bẩm báo: “Nương nương, phủ nội vụ bổ sung thêm hai cung nữ và hai thái giám tới, trở về người rảnh rỗi rồi thì nô tài dẫn họ tới bái kiến người.”
Dựa theo quy củ, trừ một thái giám chưởng sự, một cung nữ chưởng sự ra thì tần vị còn có sáu thái giám và cung nữ hầu hạ, mà phi vị, thái giám chưởng sự và cung nữ chưởng sự không đổi, còn cung nữ và thái giám thì được tăng lên tám người.
Dĩ nhiên là những người hầu hạ bên cạnh.
Thái giám, cung nữ và ma ma thô sử chỉ tới làm nhiệm vụ vào mỗi ban ngày, còn ban đêm thì không hề nghỉ ngơi ở Chung Túy cung, ăn uống cũng không cần Trang Tĩnh Uyển phụ trách.
“Biết rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái.
Hôm nay vì chuyện thoa dầu thuốc nên Trang Minh Tâm tới chậm một chút, sau khi vào điện phát hiện ra toàn bộ phi tần đều đã đến đông đủ rồi, bao gồm cả Trương đức phi.
Chỉ sợ là gay go rồi.
Quả nhiên, không đợi Trang Minh Tâm hành lễ, Trương đức phi đã gây khó dễ nói: “Mặt trời cũng sắp lên đỉnh đầu rồi mới tới, có thể thấy là không coi bổn cung ra gì. Chuyện này thì cũng thôi đi, dù sao bổn cung cũng không phải là người quý giá gì, nhưng ngươi có biết là có bao nhiêu cung vụ đang chờ bổn cung xử lí không? Nếu làm lỡ chuyện của thái hậu nương nương, ngươi có thể gánh nổi không?”
Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn thời gian ở bên phải bảo tọa địa bình, hành lễ trước, lúc này mới cười nói: “Giờ thìn thỉnh an, thần thiếp tới đúng lúc. Nhưng nếu nương nương nói thần thiếp trễ, vậy từ nay về sau thần thiếp sẽ tới sớm hơn chút là được.”
Ý nói là nàng không tới trễ, mà là Trương đức phi cố tình kiếm chuyện bắt lỗi.
Trương đức phi tức giận đập tay một cái lên bàn, châm chọc nói: “Người khác cũng đều đã tới rồi, lại chỉ có một mình ngươi chưa tới, ngươi không biết hối lỗi thì thôi, còn dám cưỡng từ đoạt lý? Quả nhiên là một thứ không lên được mặt bàn, cũng chỉ là được thị tẩm mấy lần mà cái đuôi đã vểnh lên tận trời rồi.”
Trang Minh Tâm cũng không tức giận, cười nói: “Thần thiếp cũng sám hối mà, thần thiếp cũng vừa nói rồi, từ này về sau sẽ đến sớm hơn một chút.”
Nói xong những lời này, không đợi Trương đức phi phân phó đã tự đứng lên, đi tới chỗ của mình ngồi xuống.
Trương đức phi đã bao giờ bị mất mặt như vậy đâu, tức giận đến ngón tay cũng run rẩy.
Nhưng Uyển phi lại đang đắc sủng, hoàng thượng luôn là dáng vẻ không thể rời khỏi nàng, nàng ta cũng không tiện đối phó nàng.
Đang vẫn chưa giải quyết xong thì Vệ hiền phi chậm rãi mở miệng nói: “Tỷ tỷ bớt giận, Uyển phi đã biết sai rồi, cũng hứa là từ nay về sau sẽ đếm sớm hơn chút rồi mà, tỷ tỷ bỏ qua cho nàng lần này đi.”
Ngoài mặt là cầu xin tha thứ cho Trang Minh Tâm, nhưng thực tế ra là cho Trương đức phi một bậc thang.
Trương đức phi hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng đè sự tức giận xuống, lúc này mới đi xuống bậc thang mà Vệ hiền phi cho, lạnh lùng nói: “Nếu hiền phi muội muội đã cầu xin tha thứ giúp nàng, vậy thì bổn cung cũng sẽ bỏ qua cho nàng lần này, lần sau tái phạm tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
Trang Minh Tâm không thể làm gì hơn khác là đứng lên, đáp một tiếng: “Dạ.”
Lần này coi như là qua được rồi.
Ít nhất ngoài mặt là như vậy.
Ninh phi, người chuyên làm loạn lại không chịu yên lặng, gây chuyện nói: “Uyển phi muội muội, nghe nói hôm qua Dụ mỹ nhân được hưởng ké phúc của muội muội, còn được hoàng thượng ban thưởng nữa?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Ninh phi tỷ tỷ nói đùa rồi, là khúc hát của Dụ mỹ nhân hay, nên lúc đó mới được hoàng thượng ban thưởng, có liên quan gì tới ta đâu?”
“Bởi vì tính tình muội muội tốt, lúc này Dụ mỹ nhân mới dám phô bày giọng ca với hoàng thượng ngay trước mặt ngươi như vậy chứ.” Ninh phi liếc mắt nhìn Trương đức phi một cái, cười hì hì nói: “Nếu đổi lại là người khác, dám càn rỡ như vậy thì sớm đã để cho người dạy dỗ một trận rồi.”
Còn chỉ kém nói thẳng người khác kia là Trương đức phi thôi.
Trương đức phi đứng lên ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Tất cả giải tán đi.”
Chương 36
Quỳ thủy của Trang Minh Tâm đến, Dục Cảnh đế không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông bỏ ý nghĩ muốn lật thẻ bài của nàng.
Cơ thể nàng khỏe mạnh, cũng không khó chịu quá nhiều, nhưng bởi vì lúc trước đã làm Trương đức phi mất mặt, đúng lúc có thể mượn quỳ thủy mà né tránh một phen.
Sau đó lại phát hiện cáo bệnh cũng giống như cúp học ở đại học vậy, tạm thời cáo bệnh thì tạm thời thoải mái, luôn luôn cáo bệnh thì được thoải mái mãi mãi.
Vì vậy nàng đã cáo bệnh liên tiếp ba ngày không đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an.
Xế chiều ngày thứ ba, phủ nội vụ đưa cốc và ống hút để uống trà sữa được làm theo yêu cầu của nàng tới.
Cốc trà sữa thon dài, bắt chước theo hình dáng cốc nhựa mềm của quán trà sữa ở hiện đại, trên nắp có một cái lỗ nhỏ vừa vặn để cắm ống hút vào.
Ống hút to dài, thuận tiện để hút trân châu trong trà sữa.
Sau khi cho trà sữa vào xong, nàng ôm cốc trà sữa trong tay, cúi đầu ngậm lấy ống hút hút một ngụm, lập tức cảm thấy đời người đã viên mãn rồi.
“Tránh ra, để chúng ta đi vào, tiểu chủ của chúng ta có chuyện gấp cần gặp Uyển phi nương nương, Uyển phi nương nương, Uyển phi nương nương…”
Bên ngoài đột nhiên có người tranh cãi kịch liệt.
Chưa đợi Trang Minh Tâm phân phó, Thôi Kiều cũng đã nhanh chóng vén rèm bước ra ngoài.
Một lát sau, trở lại, cau mày bẩm báo: “Nương nương, là Dụ mỹ nhân ở cung Thừa Càn cầu kiến nương nương.”
Trang Minh Tâm “Ực” một cái nuốt trà sữa xuống, lấy khăn lụa từ bên vạt áo ra, lau miệng, nghi ngờ nói: “Cầu kiến bổn cung thì cứ cầu kiến, bổn cung cũng chưa nói là không gặp nàng ta, ồn ào ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?”
Rốt cuộc là Dụ mỹ nhân này muốn ra nước cờ gì đây, năm lần bảy lượt tới trêu chọc nàng là sao?
Nàng tức giận nói: “Cho vào đi, bổn cung cũng muốn nhìn xem nàng ta có “chính sự” gì.”
Rất nhanh chủ tớ Dụ mỹ nhân đã được tiến vào.
Chẳng qua là các nàng ta vừa mới vào cửa đã quỳ thụp xuống đất, sau đó khóc lớn lên.
“Im miệng.” Lý Liên Ưng cùng đi vào cao giọng thét lớn lên, mắng: “Gào khóc cái gì? Nương nương còn ở bên cạnh, các ngươi há có thể càn rỡ như vậy?”
Nhất thời tiếng khóc của hai người ngừng lại.
Cung nữ kia “Cộp cộp cộp” dập đầu ba cái, nức nở nói: “Uyển phi nương nương, là tiểu chủ của chúng ta không đúng, không nên lấy lòng hoàng thượng ngay trước mặt nương nương, cầu xin người đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu chủ chúng ta đi, tiểu chủ chúng ta thật sự biết sai rồi, từ nay về sau nhất định không dám bất kính với nương nương, cầu xin nương nương bỏ qua cho…”
Trang Minh Tâm nghe mà đầu óc mờ mịt.
Nếu thật sự muốn so đo thì hành động ngày đó của Dụ mỹ nhân đúng thật là bất kính, nhưng chuyện này cũng đã qua ba ngày rồi, giờ mới nhận sai, hình như phản xạ quá chậm rồi nhỉ?
Đúng vào lúc này, giọng nói của Tiểu Mãn truyền tới từ minh gian: “Nương nương, Dụ mỹ nhân bị câm, bên ngoài đều nói…”
Nàng ta vén rèm lên nhảy vào, chủ tớ Du mỹ nhân quỳ dưới đất bị dọa cho sợ giật hết cả mình, lập tức nuốt hết những từ đằng sau xuống.
Con ngươi lại đảo qua đảo lại chuyển động không ngừng.
“Thì ra là như vậy.” Trang Minh Tâm đã rõ, sau đó giương mắt nhìn về phía chủ tớ Du mỹ nhân, lạnh lùng nói: “Cho nên, các ngươi cho rằng là do bổn cung gây ra chuyện này?”
Cung nữ kia yếu ớt nói: “Tiểu chủ chúng ta thường ngày vẫn luôn ru rú trong cung, chưa hề kết ân oán với người ngoài.”
“A? Hôm đó bổn cung cũng chỉ hưởng sái chút hào quang của hoàng thượng, được nghe Dụ mỹ nhân hát ba khúc mà thôi, vậy coi như đã kết oán rồi sao?” Trang Minh Tâm nhíu mày, ngay sau đó “Xì” một tiếng: “Đúng thật là nực cười.”
Dụ mỹ nhân lập tức “Ta ta a a a a” một hồi, tiếc là những người ở đó chẳng ai nghe hiểu một chữ nào cả.
Nàng ta dùng ngón tay khoa chân múa tay một trận ở trên lưng cung nữ kia.
Cung nữ kia vội vàng giải thích thay nàng ta: “Tiểu chủ chúng ta lọt vào mắt của hoàng thượng, được hoàng thượng ban thưởng, chỉ sợ nương nương sẽ cảm thấy mất mặt, nghe nói trước kia Ninh phi nương nương còn dùng chuyện này để giễu cợt nương nương nữa.”
“Lọt vào mắt hoàng thượng?” Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, độc miệng nói: “Đó cùng lắm cũng chỉ là hoàng thượng được giáo dưỡng tốt, hiểu được là nghe hát xong thì phải khen thưởng cho người hát, nếu không thì há chẳng phải là chơi kỹ nữ miễn phí rồi sao?”
Nháy mắt đã quy Dụ mỹ nhân vào hàng ngũ ca nhi.
Sắc mặt Dụ mỹ nhân trướng ra đỏ bừng lên, mới và rồi là sấm đánh mà không mưa, còn bây giờ ngược lại là từ lưa thưa đến trút xuống ào ào.
“Đúng vậy.” Lý Liên Ưng bĩu môi khinh thường: “Nếu thật sự đã lọt vào mắt hoàng thượng, vậy thì sao không thấy lật thẻ bài của tiểu chủ?”
Trang Minh Tâm ngoài miệng không nói lời khách khí, nhưng thật ra trong lòng cũng đã biết, chuyện này là nhắm vào nàng.
Mà Dụ mỹ nhân cũng chỉ là mồi nhử thôi.
Tuy nói như vậy, nhưng chuyện này xác thực cũng không phải là do nàng gây nên, cần phủi sạch tất nhiên là phải phủi rồi.
Nàng hừ lạnh nói: “Hôm đó Dụ mỹ nhân mưu toan nhằm cướp hoàng thượng từ trong tay bổn cung, tuy bổn cung có chút không vui, nhưng cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, dẫu sao thì không phải là cũng không thành công sao? Nói khó nghe, chỉ là bại tướng dưới tay người khác, đáng để bổn cung bí quá hóa liều làm nàng ta bị câm sao?”
Cung nữ kia nói bậy bạ: “Nương nương có bản lĩnh như vậy, hung thủ giết hại Lưu Hương Nhi cũng có thể tìm ra, muốn thần không biết quỷ không hay làm mất giọng của tiểu chủ chúng ta, chắc hẳn là cũng không phải là việc gì khó khăn cả.”
Trang Minh Tâm thấy nực cười: “Bổn cung có bản lĩnh lớn, cho nên tất cả những chuyện xấu đều do bổn cung gánh thay người khác sao?”
Ngay sau đó nàng hồ nghi nhìn về phía cung nữ kia, nói với Dụ mỹ nhân: “Ngươi và bổn cung tiến cung cùng ngày, cung nữ kia mới đến bên cạnh ngươi hầu hạ còn chưa tới một tháng, hẳn là không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể trung thành một lòng với ngươi như vậy, cho nên nàng ta lấy đâu ra lá gan lớn như vậy mà cứ năm lần bảy lượt ầm ĩ với bổn cung? Chẳng lẽ không sợ bổn cung dùng tội bôi nhọ đưa nàng ta đến Thận Hình Ti để phạt trượng sao?”
Ngừng lại một chút, nàng lại nhắc nhở: “Ngươi bình thường ru rú xó bếp, cơm nước đều là được đưa tới từ Nội Thiện phòng, không dễ để hạ thuốc ngươi, trừ phi là có người bên trong tiếp ứng.”
Cuối cùng thì Dụ mỹ nhân cũng không tính là ngu xuẩn, những lời này của Trang Minh Tâm, đầu tiên tưởng là khích bác nàng ta, ai ngờ càng nghe lại càng thấy có đạo lý.
Ai cũng biết nàng ta đã làm Uyển phi mất mặt, nếu bây giờ Uyển phi mà hạ độc làm nàng ta bị câm, chẳng phải là chưa đánh đã khai sao?
Hơn nữa, tuy bản thân nàng ta không tính là ru rú xó bếp, thỉnh thoảng cũng sẽ tới cung của những người khác để xây dựng quan hệ, nhưng lại không dám uống một ngụm nước, ăn một miếng điểm tâm nào, Nội Thiện phòng lại quản thúc nghiêm ngặt, đồ ăn tuyệt đối không thể có vấn đề được.
Cho nên, chỉ có người phục dịch bên cạnh mới có thể có cơ hội ra tay với nàng ta mà thôi.
Lại nghĩ đến những biểu hiện của Thải Cầm sau khi nàng ta bị câm, lại càng chắc chắn thêm mấy phần nữa.
Nghĩ tới đây, Dụ mỹ nhân dùng đầu gối tiến lên mấy bước, trịnh trọng dập đầu ba cái với Trang Minh Tâm trước, sau đó lại đưa tay ra, vẽ chữ “Cẩn thận” trên đất.
Trang Minh Tâm hỏi: “Ngươi muốn bổn cung phái ngươi đưa cung nữ này đến Thận Hình Ti không?”
“A a a” Dụ mỹ nhân gật đầu liên tục không ngừng.
Thải Cầm vội vàng dập đầu xin tha, kêu gào nói: “Tiểu chủ, nô tỳ một lòng nghĩ cho người, sao người có thể tin vào lời khích bác của Uyển phi nương nương mà hoài nghi sự trung thành của nô tỳ chứ?”
Trang Minh Tâm cười lạnh nói: “Là trung hay gian, đi đến Thận Hình Ti một chuyến, tự nhiên sẽ hiểu ra thôi. Nếu như thật sự bị oan, không cần tiểu chủ các ngươi ra mặt, bổn cung tự nhiên sẽ bồi thường cho ngươi.”
Đúng lúc này Lý Liên Ưng lại nói lời “gièm pha”: “Nương nương, hay là đưa tất cả những cung nhân bên người mỹ nhân tiểu chủ đến Thận Hình Ti đi?”
“Cũng được.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái: “Có lẽ còn có những nội ứng khác, mượn cơ hội này điều tra kỹ mới đúng.”
Nghĩ tới đây, Trang Minh Tâm lại phân phó Lý Liên Ưng nói: “Nói không chừng trong cung chúng ta cũng có gian tế của người khác, ngươi đi truyền lời của bổn cung, những người sau lưng có dây dưa với ai, nếu tình nguyện quy phục, nếu như là bất đắc dĩ, hay là bị người khác nắm được thóp, báo cho bổn cung, bổn cung sẽ đích thân tìm cách cho bọn họ, nếu như không chịu đầu hàng, có ác ý trong lòng, một khi bị bổn cung phát hiện, nhất định sẽ báo cho hoàng thượng, giết cả nhà bọn họ!”
Tiểu Mãn chợt run lên một cái.
Lý Liên Ưng lại “Thụp” một tiếng quỳ xuống đất, biểu hiện trung thành nói: “Nương nương, nô tài chỉ một lòng muốn làm việc cho nương nương, tuyệt đối không hai lòng.”
Trang Minh Tâm âm thầm liếc mắt, với chỉ số thông minh này của ngươi, ai dám phái ngươi tới làm gian tế, là ngại bị bại lộ không đủ nhanh hay sao?
“Được rồi, đừng có ba hoa nữa, mau đi làm việc đi.” Nàng liếc hắn ta một cái.
“Dạ.” Lý Liên Ưng đáp lại, ra lệnh một tiếng, hai tên thái giám xông vào, kéo Thải Cầm đi ra ngoài.
Thận Hình Ti cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, đi vào một chuyến, không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Thải Cầm liều mạng giãy giụa, miệng hô to kêu lên: “Tiểu chủ, tha mạng, nô tỳ oan uổng mà… Uyển phi nương nương, tha cho nô tỳ đi mà, nô tỳ thật sự không phải cố ý bôi nhọ người đâu, là nô tỳ nóng lòng muốn bảo vệ chủ tử thôi mà…”
Lý Liên Ưng móc một cái khăn từ trong tay áo ra, nắm lấy cằm Thải Cầm, nhét một phát vào trong, bỗng chốc thế giới được yên tĩnh lại.
Trang Minh Tâm nhìn Dụ mỹ nhân mặt đầy ủ rũ, xụi lơ trên đât, nháy mắt với Thôi Kiều.
Thôi Kiều ra dấu tay với Tiểu Mãn, hai người cùng nhau đỡ Dụ mỹ nhân dậy từ dưới đất, đỡ ngồi lên ghế thái sư dựa vào bức tường ở phía đông.
Cũng lấy bút mực ra đặt lên trên bàn bên cạnh, thuận tiện cho Dụ mỹ nhân đáp lời.
Trang Minh Tâm phân phó Thôi Kiều nói: “Đi thái y viện mời một thái y xem cho Dụ mỹ nhân một chút.”
Thuốc câm là thuốc hổ lang, một khi ăn phải sẽ không có khả năng hồi phục, nhưng cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi.
“Ta ta” Dụ mỹ nhân há miệng ngăn cản, cầm bút lông lên, viết mấy chữ trên giấy, sau đó khoa tay với Trang Minh Tâm.
“Đã mời thái y rồi, không có thuốc nào có thể trị được.”
Nằm trong dự liệu, nhưng Trang Minh Tâm vẫn kiên trì nói: “Mời Tôn viện phán tới xem một chút.”
Thôi Kiều đáp lại rồi rời đi.
Sau gần nửa giờ, Tôn viện phán vội vã chạy tới.
Không gấp không được, Thôi Kiều chỉ nói là Uyển phi nương nương cho mời, chẳng đề cập nửa câu tới chuyện Du mỹ nhân, Tôn viện phán còn tưởng rằng Trang Minh Tâm bị bệnh nữa.
Chưa nói đến Uyển phi là cháu gái của Trang thủ phụ, tuy Trang thủ phụ bị bệnh, nhưng lại có vô số môn sinh, thông gia, bạn cũ, Uyển phi lại đang thịnh sủng nên cả thái y viện chẳng ai dám lạnh nhạt nửa phần.
Khi vào đông thứ gian, lúc này mới hiểu được không phải Uyển phi bị bệnh, mà là vì Dụ mỹ nhân.
Tôn viện phán bắt mạch cho Dụ mỹ nhân trước, mời nàng ta há miệng ra, xem xét đầu lưỡi và cổ họng của nàng ta.
Chắp tay hướng về phía Trang Minh Tâm, lúc này ông ta mới cân nhắc nói: “Tiểu chủ nương nương bị thương rất nặng, vi thần kê mấy toa thuốc, uống theo phương thuốc đó trước.”
Có trị hết hay không thì chẳng đề cập đến nửa câu, nhưng Trang Minh Tâm và Dụ mỹ nhân đều nghe hiểu.
Có thể thấy thái y lúc trước nói “Không có thuốc để trị” cũng không phải là nói láo.
“Làm phiền Tôn viện phán rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái, nói với Quỳnh Phương: “Đưa Tôn viện phán ra ngoài giúp bổn cung, rồi lại phái một người đi bốc thuốc.”
Đây là bảo nàng ta đưa cho tiền thưởng, Quỳnh Phương hiểu rõ, mở tủ đựng tiền bạc ở phía dưới ra, lấy một hà bao nhét vào trong tay áo, sau đó khoát khoát tay với Tôn viện phán: “Tôn viện phán, mời.”
Tôn viện phán thu dọn xong hòm thuốc, giao cho y đồng đeo, lại chắp tay với Trang Minh Tâm một lần nữa, sau đó đi ra ngoài với Quỳnh Phương.
Trang Minh Tâm thở dài, an ủi Dụ mỹ nhân nói: “Dưỡng thương cho tốt trước đã, ngày sau lại nói tiếp, cũng chưa chắc là thật sự không có chút hi vọng nào, có lẽ còn có thể thăm hỏi được thần y giỏi về mảng này.”
Dụ mỹ nhân có ưu thế lớn nhất là giọng hát, bây giờ lại bị câm, những hùng tâm tráng trí trong lòng bỗng chốc từ mười mất chín.
Nàng ta nước mắt lưng tròng viết trên giấy: “Đại ân đại đức của nương nương, thần thiếp sẽ không bao giờ quên.”
Trang Minh Tâm “Xì” một tiếng: “Hiện tại còn chưa kiểm chứng được hung thủ hạ độc làm ngươi bị câm không phải là bổn cung đâu, ngươi ngược lại cũng không cần phải gấp gáp nói cảm ơn như vậy.”
Dụ mỹ nhân lại viết: “Tần thiếp không ngốc.”
Bây giờ Uyển phi đang đắc sủng, là người quan trọng nhất trong lòng hoàng thượng, hoàn toàn không cần phải để mắt tới một người chưa từng được thị tẩm như nàng ta.
Ngược lại là những người mới không được đắc sủng kia, thấy hoàng thượng ban thưởng cho nàng ta, cho là nàng ta có cơ hội thoát ra được, vì vậy nên mới hạ độc thủ để giải quyết nàng ta tận gốc, cũng không phải là không thể nào.
Hoặc là những phi tần phân vị cao khác, không nhìn được Uyển phi nương nương đắc sủng, vì vậy nên mới lợi dụng chuyện bất hòa của nàng ta và Uyển phi, hạ độc thủ với nàng ta, sau đó đổ tội lên người Uyển phi, đều hoàn toàn có thể xảy ra.
Cũng chỉ có Uyển phi đại nhân đại lượng, không so đó với nàng ta, nếu không thì một “tội danh bôi nhọ” này nàng ta trốn không thoát rồi.
Chỉ sợ là Thải Cầm cũng có ý nghĩ như vậy, dù là không có cách nào kéo Uyển phi xuống nước thì cũng có thể tống nàng ta vào lãnh cung.
Đến lúc đó nàng ta hận Uyển phi đến tận xương thì không nói, phụ thân mà nghe được tin tức chỉ sợ cũng sẽ về phe đối lập với Trang gia.
Càng nghĩ Dụ mỹ nhân lại càng sợ, nàng ta vội vàng viết tiếp: “Người phía sau dụng tâm hiểm ác, muốn một mũi tên trúng hai con chim, nương nương nhất định phải cẩn thận.”
“Cẩn thận cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.” Trang Minh Tâm thở dài.
Trong đầu lại nghĩ, Dụ mỹ nhân này cũng có chút dễ bị lay động, bằng chứng còn chưa có mà nàng ta đã hoàn toàn tin tưởng là nàng trong sạch rồi.
Đây cũng là do bản thân nàng không có lòng hại người, nếu không thì hậu cung này thật sự là có thể loạn như một nồi cháo rồi.
Thôi Kiều sợ có chuyện bất trắc, đích thân đi đến thái y viện lấy thuốc, lại nửa bước không rời trông nom ấm nấu thuốc bằng bạc.
Cũng chẳng còn cách nào khác, cung nhân của Dụ mỹ nhân đều bị Lý Liên Ưng bắt đến Thận Hình Ti rồi, ngay cả người nấu thuốc cũng không có.
Dụ mỹ nhân không hề phòng bị mà cầm bát thuốc lên, uống từng ngụm từng ngụm một.
Sau khi uống xong, còn cầm bút lên viết: “Sau này sợ là còn phải làm phiền nương nương nấu thuốc cho, mỗi sáng và tối tần thiếp sẽ tới đây uống thuốc.”
Trang Minh Tâm nói: “Ngươi vẫn còn bị thương, cũng đừng đi qua đi lại, kêu Thôi Kiều nấu thuốc rồi đưa tới cho ngươi là được rồi.”
Dụ mỹ nhân nhanh chóng viết: “Đa tạ nương nương săn sóc, vậy làm phiền cô cô rồi.”
Nói xong, còn đứng dậy vén áo thi lễ với Thôi Kiều, dọa cho Thôi Kiều vội vàng quỳ xuống.
Trang Minh Tâm khoát tay, phân phó Thôi Kiều nói: “Ngươi đưa Dụ mỹ nhân trở về nghỉ ngơi đi.”
Thôi Kiều đỡ Dụ mỹ nhân đi ra ngoài.
Trang Minh Tâm hút một hơi sâu trà sữa đã bị nguội từ lâu, thở dài, trong lòng vô cùng cảm khái.
Vốn dĩ còn tưởng rằng chúng cung phi cũng chỉ là nói mấy lời chua ngoa thôi, nhiều lắm là giả bộ bệnh để tranh sủng, qua loa đại khái, sẽ không ghê gớm quá mức, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tàn sát khốc liệt trực diện.
Giọng của Dụ mỹ nhân êm tai biết bao, cứ như vậy mà lại bị độc làm cho câm.
Nàng cũng chẳng quá ôm hy vong với bàn tay tội ác phía sau, chúng phi tần sẽ không đích thân tiếp xúc với quân cờ, điều tra đến cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể bắt được tiểu tốt bị người ta đẩy ra gánh tội thay thôi, chẳng động chạm được đến chủ tử một chút nào cả.
Nhưng có thể biết được tiểu tốt từ đâu ra là được rồi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dám để cho nàng phải chịu oan ức, hãy chuẩn bị tốt mà đợi nàng báo thù đi.
“Tại sao lại mời Tôn viện phán đến Chung Túy cung vậy, ngươi khó chịu chỗ nào sao?”
Đột nhiên giọng nói của Dục Cảnh đế vang lên, sau đó hắn vén rèm đi vào.
Trang Minh Tâm lập tức đứng dậy hành lễ, lại bị hắn đè xuống.
Nàng cười nói: “Sao hoàng thượng lại tới đây? Cũng chẳng nghe thấy ai bẩm báo cả, hù dọa thần thiếp giật cả mình.”
“Trẫm lo là nàng đang nghỉ ngơi, sợ quấy rầy nàng, cho nên không để cho ai bẩm báo.” Dục Cảnh đế nắm lấy tay nàng, gấp gáp hỏi: “Nói mau, cuối cùng là khó chịu ở đâu?”
Trang Minh Tâm nghiêng người dựa lên cái gối, nhỏ giọng nói: “Trong lòng vô cùng khó chịu.”
Dục Cảnh đế còn tưởng rằng nàng lại chơi trò giả bộ tái phát bệnh cũ kia, cười nói: “Trẫm xoa xoa cho nàng.”
“Bốp.” Trang Minh Tâm tét một cái vào tay hắn rồi đẩy ra, tức giận nói: “Thần thiếp đang bị oan đến sắp chết rồi đây, người vẫn còn ở đó mà trêu ghẹo thần thiếp hả! Mau tránh xa thần thiếp ra, thần thiếp sắp tức giận rồi đó.”
Dục Cảnh đế thấy nàng không giống giả bộ, quay đầu phân phó Tiểu Mãn: “Ngươi tới đây, nói xem là ai đã hàm oan cho nương nương của các ngươi.”
Tiểu Mãn đã sớm nhịn đầy một bụng lời rồi, nghe vậy lập tức bùm bùm nói: “Dụ mỹ nhân bị hạ độc câm, cung nữ Thải Cầm của Dụ mỹ nhân xúi giục Dụ mỹ nhân tới gây sự, cứ nhất định nói là do nương nương chúng ta làm, ngược lại bị nương nương chúng ta nhìn ra Thải Cầm có vấn đề, đã kêu Lý Liên Ưng bắt nàng ta đến Thận Hình Ti để thẩm vấn. Nương nương chúng ta tâm tính lương thiện, chẳng những không so đo với Dụ mỹ nhân, còn thỉnh Tôn viện phán tới chữa trị giúp nàng ta, lo lắng cho người nấu thuốc cho nàng ta, còn phân phó Thôi Kiều cô cô mỗi ngày đều đưa thuốc đã nấu qua cho nàng ta…”
Nghe xong, còn thực tình than thở một câu: “Trên đời này chỉ sợ cũng chẳng thể tìm ra người nào có lòng dạ rộng lượng hơn nương nương chúng ta nữa.”
“Dụ mỹ nhân bị độc làm câm rồi sao?” Dục Cảnh đế nhíu mày.
Thi hương đã bắt đầu, sau khi hắn xử lí xong chính sự, đã cho người viết một cuốn thoại bản trước đó xem được, cũng may sau khi thi hương kết thúc đã được bày lên ở quán trà và rạp hát.
Cao Xảo thấy vậy nên cũng không báo chuyện của Dụ mỹ nhân lên, ai ngờ Dụ mỹ nhân lại bị người ta xúi giục mà tới gây chuyện với Uyển phi.
Cao Xảo rụt cổ lại, không dám nhìn vẻ mặt của hoàng thượng.
“Dạ.” Tiểu Mãn trả lời dứt khoát, lại bổ sung: “Tôn viện phán đã xem qua rồi, nói là không có thuốc nào có thể trị được.”
“Không có thuốc trị.” Tuy không phải là nói ra từ miệng Tôn viện phán, nhưng hiển nhiên là Tôn viện phán đã ngầm thừa nhận rồi.
Dục Cảnh đế đập lên kháng trác một cái, lạnh lùng nói: “Là do ai làm?”
Trang Minh Tâm tuy có đối tượng hoài nghi, nhưng cũng không bằng không chứng, nàng cũng sẽ không nói ra miệng, nên chỉ nhàn nhã nói: “Hoàng thượng cũng quá đề cao Thận Hình Ti rồi, đám người Thải Cầm mới vừa được đưa đi nửa canh giờ, sao có thể tra ra được ngay lập tức như vậy chứ?”
Nàng còn lợi hại hơn Thận Hình Ti, chẳng lẽ lại không có kết luận gì sao? Dục Cảnh đế vốn dĩ cũng định chất vấn, nhưng khi nghĩ lại một chút, sở trường của nàng là nghiệm thi, mà Dụ mỹ nhân lại vẫn còn sống.
Cho nên sửa lại lời nói, nói với Cao Xảo: “Để cho người truyền lời đến Thận Hình Ti, ba ngày sau phải tra rõ chân tướng bên trong, nếu không thì kêu Tào Thu Dương mang đầu tới gặp.”
Cao Xảo đáp lại, chạy một mạch không ngừng nghỉ, tránh cho hoàng thượng nhớ tới việc ông ta giấu giếm không báo.
Trang Minh Tâm thở dài nói: “Đáng tiếc là chất giọng hay kia của Dụ mỹ nhân, hôm nào thần thiếp còn muốn mời nàng ta đến hát mấy khúc nữa đó, nhưng bây giờ không thể nữa rồi.”
“Nói đến chuyện này cũng là vì thần thiếp mà ra, nếu như không phải là người khác muốn mượn chuyện này để quật ngã thần thiếp, chỉ sợ là Dụ mỹ nhân cũng sẽ không bị liên lụy vô cớ đâu.”
Trang Minh Tâm ngồi dậy, giơ tay lên ôm lấy cổ Dục Cảnh đế, dùng giọng nói mềm mại nói: “Không bằng hoàng thượng nâng phân vị cho nàng ta đi? thứ nhất là có thể biểu dương tấm lòng nhân hậu của hoàng thượng, thứ hai cũng coi như là tích phúc cho thần thiếp.”
“Người khác ghen tị với giọng hát hay của nàng ta nên mới ra tay hãm hại, có liên quan gì tới nàng?” Dục Cảnh đế không muốn thấy Trang Minh Tâm bị đổ oan, lập tức mở miệng phản bác, ngay sau đó lại chuyển đề tài, nói: “Nhưng nàng nói cũng đúng, trẫm tấm lòng nhân hậu, không thể nhìn thấy phi tần bị thương mà lại không cho nàng ta chút bồi thường được.”
“Cao Xảo, soạn chiếu.” Dục Cảnh đế nói một tiếng ra bên ngoài.
Nhưng thật lâu sau cũng không có ai đáp lại, không kìm được mà mắng một tiếng: “Chó má gì đây, lại lười biếng chạy đến nơi nào rồi hả!”
“Thôi vậy, trở về rồi lại nói.” Dục Cảnh đế khoát tay một cái, tầm mắt chuyển sang chỗ khác, nhìn thấy cốc trà sữa trên bàn, lập tức vươn tay ra cầm lấy, sau đó ngậm lấy ống hút hút một hơi.
Trang Minh Tâm: “…”
Mặc dù là đã hôn môi rồi, nhưng hành vi như vậy của hắn, vẫn làm cho người ta phải đỏ mặt tới mang tai.
Trang Minh Tâm bĩu môi nói: “Chờ lát nữa khi trở về Càn Thanh cung, mang một bộ về đi.”
Cốc trà sữa rồng đạp mây và ống hút của hắn vẫn còn đang trong công đoạn nung, phỏng chừng là dăm ba ngày nữa vẫn chưa thể lấy được.
“Trẫm đã từng nói là một lát nữa sẽ trở về Càn Thanh cung chưa hả?” Dục Cảnh đế “Ực ực ực” hút trà sữa, ngước mắt nhìn nàng: “Hôm nay trẫm muốn nghỉ ở Chung Túy cung.”
“Không được.” Trang Minh Tâm quả quyết cự tuyệt, nhỏ giọng nói: “Quỳ thủy của thần thiếp còn chưa hết, không dám vấy bẩn hoàng thượng đâu.”
“Cũng đã ba ngày rồi, tại sao còn chưa hết chứ?” Dục Cảnh đế có chút nóng nảy.
Trang Minh Tâm khẽ nhếch miệng lên, trong đầu nghĩ ngươi đã ăn no nê rồi mà nhìn thấy còn thèm sao, hai đêm này ngươi cũng không nhàn rỗi mà.
Hôm trước thì nghỉ trong cung của Thần phi, hôm sau lại đi đến chỗ của Vệ hiền phi, hai người này vừa chưa tới quỳ thủy, vừa không hoài thai, còn chưa đủ để phát tiết sao?
Nếu như Dục Cảnh đế biết nàng đang nghĩ gì thì sẽ lập tức kêu oan.
Hắn đi đến chỗ của Thần phi là để thăm nhị hoàng tử, ban đêm tuy cùng một giường với Thần phi, nhưng nhị hoàng tử lại nằm ở giữa, cũng không có hợp hoan.
Ngược lại là cũng có hợp hoan với Vệ hiền phi, nhưng cũng chẳng ra sao cả, chỉ là qua loa cho xong việc, cũng chẳng có chút hứng thú đáng kể nào cả.
Nếu lại không được ngủ với Trang Minh Tâm nữa, hắn sẽ nhịn đến sắp ngộp thở mất.
Trang Minh Tâm tức giận nói: “Chẳng lẽ thần thiếp không muốn nó đi sớm chút sao? Nhưng chuyện này chẳng phải là bản thân có thể kiểm soát được, thần thiếp có cách nào sao?”
“Dù sao thì trẫm cũng không đi, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây.” Dục Cảnh đế nằm lên giường la hán, chơi đùa vô lại.
“Đang có quỳ thủy mà lại hợp hoan sẽ làm cơ thể thần thiếp bị thương, mang đến rất nhiều chứng bệnh, cho dù hoàng thượng có không ngại bẩn thì thần thiếp có chết vạn lần cũng không thể vâng mệnh được.” Trang Minh Tâm đứng dậy, quỳ xuống cáo lỗi, trong đầu đang nghĩ nàng tuyệt đối sẽ không làm khổ cơ thể mình.
“Ai nói nhất định phải hợp hoan?” Dục Cảnh đế bò dậy, đứng lên kéo nàng dậy, cho nàng ngồi lên đùi hắn, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Không cần hợp hoan nàng cũng có thể hầu hạ trẫm mà, trẫm đã học được trong một quyển sách, ban đêm sẽ dạy nàng.”
Trang Minh Tâm: “…”
Cần phải ngươi dạy sao? Vậy kiếp trước nàng xem phim hành động tình yêu để làm gì?
Sau đó lại đột nhiên “Ưm” một tiếng, chẳng trách hắn ngày đêm có thể làm được nhiều động tác giày vò như vậy , hóa ra là học được trong sách.
Thoại bản ở thời đại này lại cởi mở như vậy sao?
Đáng tiếc, đáng tiếc, quá khứ mười sáu năm nay của nàng lại không chú ý đến phương diện này, nháy mắt như là mất đi vạn lượng vàng vậy, toàn thân đều suy sụp.
Dục Cảnh đế thấy nàng không đáp lại, giơ tay lên bóp một cái ở hông nàng, cậy mạnh nói: “Trẫm sẽ cho rằng nàng đã đáp ứng rồi, lát nữa không được đổi ý đâu.”
Khi trở lại Chung Túy cung, Lý Liên Ưng đã dùng hai tay nâng hộp phấn đi vào, cười hì hì nói: “Khởi bẩm nương nương, phấn hoa nhài tím người muốn đã làm xong rồi, người có muốn thử chút không?”
“Cũng được, bổn cung sẽ thử một chút.” Trang Minh Tâm cảm thấy hứng thú, nhướng mày lên, phân phó Lập Hạ lấy nước cho nàng rửa mặt.
Rửa mặt xong, lau khô rồi bôi phấn lên mặt, sau đó nàng cầm cọ chấm chấm để lấy phấn trong hộp, đánh phấn lên mặt.
Sau khi đánh hết nửa bên mặt trái, lấy phấn lần nữa, đột nhiên bên ngoài lại truyền tới giọng nói của Cao Xảo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Trang Minh Tâm lập tức đứng dậy đi ra nghênh tiếp thánh giá, khi Dục Cảnh đế sải bước đi vào đông tiêu gian.
Hắn cười nói: “Ban ngày trốn trong phòng ngủ làm gì?”
“Hoàng thượng thánh an.” Trang Minh Tâm phúc người hành lễ, trả lời: “Đi dạo ra một thân mồ hôi, vừa mới rửa mặt, đang đánh phấn thì hoàng thượng tới.”
“Thánh an.” Dục Cảnh đế khoát tay, kéo Trang Minh Tâm từ dưới đất lên, giương mắt quan sát tỉ mỉ gương mặt nàng một phen, chỉ chỉ vào bên mặt trái của nàng, cười nói: “Bên mặt này đã đánh phấn rồi sao? Chung Dương quả nhiên là đã tiến bộ không ít, phấn bây giờ đưa tới rất mịn màng mỏng nhẹ, không giống như vôi sơn tường mọi ngày nữa, ban đêm ánh nến chiếu lên ảm đạm lại nhợt nhạt, trẫm nhìn một lần là bị dọa một lần, nhưng cũng không tiện nói thẳng.”
Trang Minh Tâm: “…”
Làm một hoàng đế siêng năng chăm chỉ, chẳng lẽ không nên làm một thẳng nam cứng rắn sao, chúng phi tần đánh phấn cũng sẽ cho rằng là xinh đẹp trời sinh, dùng gừng tỏi lau mắt để làm nước mắt rơi, hắn lại đi làm người khác đau lòng tột cùng.
Ghê tởm như vôi sơn tường hiển nhiên không phải là đang nói nàng, bởi vì nàng sợ phấn độc hại, vậy nên bình thường có đánh phấn cũng sẽ chỉ đánh một lớp thật mỏng, sau khi trở về Chung Túy cung thì sẽ rửa sạch ngay lập tức.
Nếu như những phi tần khác biết được chỉ sợ cũng sẽ đau lòng muốn chết mất.
Phải để khuôn mặt nửa này nửa nọ như vậy quả thật là rất khó chịu, Trang Minh Tâm lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm cọ trang điểm lên đánh nốt phấn lên nửa mặt còn lại.
Bây giờ mới cười nói: “Đây cũng không phải là phấn Nội cung làm ra, mà là thần thiếp tự làm được, dùng hoa nhài tím ở Ngự Hoa Viên.”
Ngừng một chút, nàng vừa lén xoa xoa vừa nói thêm một câu: “Ngay cả hoàng thượng mà cũng khen ngợi, có thể thấy thật sự là không tệ. Đáng tiếc là trong Ngự Hoa Viên cũng chỉ có một gốc hoa nhài tím, chỉ làm được số lượng có hạn, nếu không thì thể nào thần thiếp cũng phải mang đi hiếu kính thái hậu nương nương một ít.”
Nàng cũng đã nói đến mức này rồi, có phải là hắn nên bày tỏ một chút không?
Quả nhiên Dục Cảnh đế hào sảng nói: “Như vậy cũng tốt, đầu mùa xuân sang năm trẫm sẽ dặn dò Trang Hoàng trồng thêm mấy mẫu hoa nhài tím, đến lúc đó ái phi muốn làm bao nhiêu phấn hoa nhài tím thì làm bấy nhiêu phấn hoa nhài tím, muốn hiếu kính ai thì hiếu kính người đó, cũng không cần phải giật áo vá vai nữa.”
“Thần thiếp tạ long ân của hoàng thượng.” Trang Minh Tâm lập tức đứng lên, vén áo thi lễ, nói lời cảm ơn vô cùng chân thành.
“Nàng đó.” Dục Cảnh đế kéo tay nàng, dắt nàng đi tới đông thứ gian, bản thân ngồi xuống giường la hán trước, lại kéo nàng ngồi lên đùi mình, điểm vào cái mũi nhỏ của nàng, bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ có lúc cần dùng đến trẫm mới chịu nói mấy lời thật lòng.”
Trang Minh Tâm vặn vẹo cơ thể, né tránh đầu ngón tay của hắn, hừ cười nói: “Nếu lời thật lòng mà dễ nghe thì thế gian cũng sẽ chẳng có nhiều yêu hận tình thù như vậy.”
Lông mày Dục Cảnh đế lập tức dựng đứng lên: “Nhìn xem, vô tình nói ra lời thật lòng rồi chứ gì? Quả nhiên nàng chẳng có chút thật lòng nào với trẫm cả.”
Ở bên dưới mông bị nơi nào đó chọc vào không đúng lúc làm cho khó chịu, nàng vặn vẹo cơ thể một cái, nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích: “Bây giờ không thật lòng, cũng không có nghĩa là về sau sẽ không thật lòng, cuộc sống từ giờ về sau còn dài mà, hoàng thượng gấp cái gì?”
Nàng cố tình nói thật.
Thân là một đế vương, sao lại có thể cam tâm khi phi tần của mình lại không thật lòng với bản thân chứ? Đúng là nhất định phải cố gắng đôi chút rồi.
Phải biết là bao nhiêu quyến luyến không thôi đều bắt đầu từ không cam tâm.
“Đàng hoàng một chút, nếu nàng còn lộn xộn nữa thì trẫm sẽ tức giận thật sự đó.” Dục Cảnh đế giơ tay lên vỗ lên cái mông nhỏ của nàng một cái.
Mặt trời mới lặn đến lưng chừng núi, trời còn chưa bắt đầu tối đâu, để tránh cho hắn liều mạng xử tử nàng tại chỗ, nàng không thể làm gì khác hơn là đè thấp giọng xuống, mềm mại “khẩn cầu” nói: “Hoàng thượng, người để thần thiếp xuống đi mà…”
Điệu bộ như vậy, nếu đặt lên cơ thể cao gầy, cường tráng của Tĩnh phi thì bây giờ có lẽ là Dục Cảnh đế đã cười một tràng rồi.
Nhưng Trang Minh Tâm lại có khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay, một cặp mắt hoa đào mù sương, dáng người lả lướt, vòng eo nhỏ nhắn, đôi môi màu đỏ nhỏ nhắn xinh đẹp tủi thân dẩu lên, người nào có tâm địa sắt đá cũng phải trở nên mềm mại, dù là nàng có muốn trăng sáng trên trời thì cũng phải nghĩ cách hái xuống được.
Sau đó hắn lại ôm chặt hơn.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng không thể làm gì khác hơn là sử dụng trà sữa đại pháp, dụ dỗ nói: “Hoàng thượng không muốn uống trà sữa sao? Nếu người buông thần thiếp ra, thần thiếp sẽ tự tay làm cho người.”
Bàn tay ở bên hông nàng của Dục Cảnh đế mò lên trên, làm loạn một phen ở hai nơi cao ngất kia, đầy đặn tay sờ mà phát nghiền, lúc này mới buông nàng ra, trơ tráo nói: “Làm nhiều vào, trẫm muốn uống hai ly, không, ba ly.”
“Uống ba ly vào bụng người còn có thể ăn bữa tối nữa không?” Trang Minh Tâm quở trách hắn một câu, cậy mạnh nói: “Nhiều nhất là một ly thôi, còn trả giá nữa thì một ly cũng không có đâu.”
Dục Cảnh đế bị bộ dáng làm dữ, vui đùa này của nàng làm cho trái tim càng ngứa ngáy hơn, hận không thể lập tức đè người xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lại cười nói: “Dĩ nhiên là do ái phi định đoạt rồi.”
Trang Minh Tâm dùng đại hồng bào Ninh vương phi đưa tới, pha hai ly trà sữa cho mỗi người.
Dục Cảnh đế bưng tách trà có nắp lên, “A” một tiếng, nói: “Mùi vị còn ngon hơn cả trước kia, dùng trà gì vậy?”
Trang Minh Tâm đáp: “Hôm qua khi đi tặng đào vàng ngâm cho thái hậu nương nương ở Từ Ninh cung đã đúng lúc gặp phải Ninh vương phi, nhân thể cho nàng ta mấy hũ… Đại hồng bào này chính là quà đáp lễ của nàng ta, thần thiếp nếm thử thấy không tệ nên lúc này mới nhanh chóng mang ra làm trà sữa cho hoàng thượng uống.”
“Nàng không nói đến đào vàng ngâm trẫm còn không nhớ nữa đó. Trẫm ban thưởng cho nàng đào vàng, kết quả là nàng lại đưa cho Bùi thượng cung, rồi cho Nguyễn mỹ nhân, a mèo a cẩu cũng đều đưa qua một lần, nhưng tuyệt nhiên lại không có phần của trẫm, nàng nói nàng có phải đáng chết hay không?”
Dục Cảnh đế để chén trà có nắp “Rầm” một cái xuống bàn, mặt đầy tức giận trợn mắt nhìn Trang Minh Tâm.
“Người nhìn người kìa, động một chút là tức giận, tức giận đến hại tới sức khỏe thì làm sao đây?”
Bàn tay nhỏ bé của Trang Minh Tâm sờ lên ngực hắn, vừa vuốt ngực thuận khí giúp hắn vừa cười giải thích: “Người ngoài có thể thiếu, nhưng lại có thể thiếu của hoàng thượng được sao? Phần của người thần thiếp đã sớm để dành riêng ra rồi.”
Ngừng lại một chút, lại nịnh nọt hắn: “Người ngoài nếm sao cũng được, nhưng người như hoàng thượng làm sao có thể tạm bợ cơ chứ? Dù sao cũng phải để cho đủ thời gian, mùi vị đạt đến lúc thơm ngon nhất mới có thể đưa cho hoàng thượng được.”
Dục Cảnh đế vui mừng, nhưng trong miệng vẫn không yên lòng mà hừ một tiếng: “Đừng có giữ lại mãi, giữ đến khi đi hết vào trong bụng của nàng.”
“Xem hoàng thượng nói kìa, thần thiếp nào dám động đến đồ của hoàng thượng, là chán sống rồi sao?” Trang Minh Tâm gan lớn bằng trời liếc nhìn hắn một cái.
“Đừng có giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo trẫm, nàng biết rõ trẫm không thể nào vì mấy hũ đào vàng mà lấy cái mạng nhỏ của nàng được.” Dục Cảnh đế không chút lưu tình vạch trần nàng.
“Đại hạn ba năm cũng không đói tới trù tử, hoàng thượng yên tâm đi, người khác không ăn được, chẳng lẽ thần thiếp còn không được ăn sao?” Nàng cũng đã tuyên bố với bên ngoài là chia một nửa phần của mình cho Ninh vương phi rồi, chắc hẳn là cũng sẽ không có ai nhòm ngó tới đào vàng ngâm của nàng nữa đâu.
Thực ra thì trong kho của nàng còn có khoảng một trăm hũ nữa, đủ cho nàng ăn dăm ba tháng nữa.
Nghe thấy lời này, Dục Cảnh đế đoán là nàng nhất định còn cất giữ không ít nữa, quả nhiên là tiểu hồ ly giảo hoạt mà.
“Bẩm hoàng thượng, nương nương, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Thôi Kiều cất giọng bẩm báo ở bên ngoài minh gian.
Trang Minh Tâm tránh thoát được từ trên người Dục Cảnh đế, sẵng giọng: “Nên dùng bữa tối rồi.”
“Buổi tối lại thu thập nàng sau.” Dục Cảnh đế đứng dậy, giơ tay lên quẹt qua mũi nàng một cái, sát lại bên tai nàng mờ ám uy hiếp một câu.
Trang Minh Tâm hừ nói: “Người dùng xong bữa tối thì đi ngay đến chỗ của những tỷ muội khác đi, thần thiếp đã thị tẩm liên tiếp bốn năm ngày rồi, nếu hôm nay còn thị tẩm nữa thì chỉ sợ sẽ có rất nhiều người sẽ không vui cho coi.”
“Bản thân trẫm vui vẻ là được rồi, quan tâm đến các nàng ta làm gì?” Dục Cảnh đế không thèm để ý chút nào, “Xì” một tiếng.
“Người thì vui vẻ rồi, nhưng các nàng ta sẽ không chịu để yên cho thần thiếp đâu.” Trang Minh Tâm u oán, trợn mắt nhìn hắn một cái.
Dục Cảnh đế thấy nực cười nói: “Các nàng ta có thể là đối thủ của nàng sao?”
Âm mưu quỷ kế nàng không sợ, nhưng nàng lại sợ phân vị áp chế.
Nhưng nàng mới tấn thăng lên phi vị, chuyện này đã rất bắt mắt, bây giờ nói đến chuyện phân vị hiển nhiên là vô cùng không thích hợp.
Cho nên nàng chỉ cười một tiếng, làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Thôi vậy, nếu người cứ nhất định phải ở lại thì thần thiếp cũng không thể cầm cây chày gỗ lớn để đánh người ra ngoài được.”
Thật ra đuổi hắn đi cũng chỉ là đùa giỡn, hắn cũng đã lật thẻ bài rồi, nếu thật sự đuổi hắn chạy đến nơi của những phi tần khác thì người mất mặt không phải là nàng sao?
Hôm nay phòng bếp nhỏ làm cá nướng, dùng khay nướng mà tượng tác giám mới làm ra.
Mới vừa để lên bàn mà mặt Dục Cảnh đế đã đen lại, mắng nàng: “Nàng được lắm, nếu hôm nay trẫm không tới thì chẳng phải là nàng muốn ăn một mình sao?”
“Vậy thì như thế nào? Đây vốn dĩ là phân lệ của thần thiếp, hoàng thượng cũng không đóng một văn tiền ăn nào, chẳng lẽ muốn ăn cái gì hay là không ăn cái gì còn phải cần hoàng thượng đồng ý sao?” Trang Minh Tâm khinh bỉ đến sắp lật trời luôn rồi.
Dục Cảnh đế đùa bỡn, vô lại nói: “Phân lệ của nàng cũng là do trẫm ban cho, lén trẫm ăn cá nướng chính là sai lầm lớn.”
“Được, người là hoàng đế, do người định đoạt.” Trang Minh Tâm cũng lười nói đôi co với hắn, dứt khoát nói: “Lát nữa dùng xong bữa tối thần thiếp sẽ viết công thức làm cá nướng ra, để cho người đưa đến ngự thiện phòng, sau này hoàng thượng cũng không cần sầu lo vì không ăn được cá nướng nữa.”
Dục Cảnh đế: “…”
Một thân một mình ăn cá nướng ở Càn Thanh cung, cũng không có ai cãi vã, bầu bạn, vậy thì còn gì là thú vị nữa?
Hắn lập tức vội vàng từ chối: “Không cần, nếu trẫm muốn ăn sẽ tới Chung Túy cung để ăn.”
Thấy cẩu hoàng đế lùi một bước, không can thiệp vào thực đơn phòng bếp nhỏ của mình, nàng cũng không kiên trì với chuyện đưa công thức nấu ăn nữa.
Dùng xong bữa tối, thấy sắc trời còn sớm, Dục Cảnh đế liền đề nghị đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút, gần đây bận việc, lần trước hắn đi dạo ở Ngự Hoa Viên đã là hôm trung thu rồi, cách nay đã hơn nửa tháng.
Trang Minh Tâm rất tán đồng, vừa vặn nàng cũng muốn dắt Tướng Quân đi dạo, Ngự Hoa Viên còn rộng hơn sân ở Chung Túy cung nhiều.
Ai ngờ hai người một chó vừa mới chạy hết hai khắc thì lại có chuyện cẩu huyết xảy ra.
…
Khi đi bộ tới đình Vạn Xuân đột nhiên có tiếng hát du dương biến ảo khôn lường truyền tới từ trong đình.
Tiểu Mãn đang đi ở phía cuối chạy nhanh đuổi theo, tiến tới bên cạnh Trang Minh Tâm lặng lẽ nói: “Nương nương, là Dụ mỹ nhân ở cung Thừa Càn điện Tây Phối đang hát, là nữ nhi của tri phủ Tô Châu đương nhiệm Dụ Khang Nam. Ban đầu khi tuyển tú nàng ta chính là dựa vào giọng hát hay này mà được thái hậu nương nương yêu thích, nên được giữ lại bảng.”
Thật ra thì nàng ta chỉ cần nói một câu Dụ mỹ nhân, những thứ phía sau Trang Minh Tâm có thể tự nhớ được.
Dụ mỹ nhân này là năm nay mới tuyển vào, trong chư vị người mới thì tướng mạo cũng chỉ được coi là bình thường, nhưng lại có một chất giọng tốt, Trang Minh Tâm vừa mới nghe mấy câu liền tựa như được dẫn tới cây cầu nhỏ trên dòng chảy ở vùng sông nước Giang Nam.
Nếu như sinh ra ở hiện đại thì phỏng chừng có thể là ca sĩ phái thực lực nữa đó.
Nhưng lại quá mức kiêu ngạo, nếu có thể hỏi thăm được chuyện hoàng thượng tới Ngự Hoa Viên thì chắc hẳn là cũng có thể hỏi thăm được chuyện nàng đã được lật thẻ bài.
Biết rõ như vậy rồi mà còn chạy tới đình Vạn Xuân để ca hát, ý đồ mượn việc này cướp Dục Cảnh đế đi.
Là thấy tính tình nàng quá tốt, hay là có đủ lòng tự tin vào giọng hát của mình đây?
Trang Minh Tâm cười khẽ một tiếng, nói với Dục Cảnh đế: “Người ta khổ cực hiến ca, hoàng thượng không đi qua xem một chút thì chẳng phải là đã phụ lòng một phen khổ tâm này của người ta rồi sao?”
Dục Cảnh đế nắm lấy tay Trang Minh Tâm, nhếch môi cười: “Vậy, ái phi cùng trẫm đi nhìn một chút xem?”
“Xem hoàng thượng nói kìa, người đi xem mỹ nhân, kéo theo thần thiếp làm gì?” Trang Minh Tâm quơ quơ tay, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của hắn.
Dục Cảnh đế càng cầm chặt hơn mấy phần: “Có ái phi là mỹ nhân như vậy ở đây rồi, bất kỳ một ai khác đều không thể vào mắt của trẫm được.”
Sau đó thay đổi giọng điệu, cười nói: “Không phải là ái phi đang chê không đủ thú vị sao, vừa vặn có thể kêu Dụ mỹ nhân hát mấy điệu dân gian ở Giang Nam cho nàng giải sầu.”
Mời vừa rồi Tiểu Mãn lặng lẽ nói với Trang Minh Tâm, Dục Cảnh đế đều nghe rõ hết.
“Người muốn nghe hát thì cứ nghe, tội gì phải lấy thần thiếp ra làm bia đỡ đạn chứ.” Trang Minh Tâm hừ một tiếng.
Trên tay lại không giãy giụa nữa, tiếng hát của Dụ mỹ nhân này đúng là êm tai, nếu được nghe thêm mấy khúc nữa thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn nữa rồi.
…
“Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, Uyển phi nương nương.” Dụ mỹ nhân có khuôn mặt thanh tú, vẫn còn mang theo chút ngây thơ quỳ xuống hành lễ.
Sau đó mặt đầy sợ hãi nói: “Thần thiếp đáng chết, không biết là hoàng thượng và Uyển phi nương nương đang ở chỗ này nên mới quấy rầy hoàng thượng và Uyển phi nương nương, xin hoàng thượng và Uyển phi nương nương thứ tội.”
Những lời này không khỏi có chút quá là giả tạo rồi.
Trang Minh Tâm có phòng bếp nhỏ của riêng mình, hôm nay dọn cơm sớm, những còn Dụ mỹ nhân lại ăn cơm tập thể ở Nội Thiện Phòng, giờ này chính là thời gian bắt đầu đưa cơm ở Nội Thiện Phòng.
Nàng ta không đợi ăn cơm ở Càn Thanh cung đi, lại mang cái bụng rỗng ra đây ca hát, nói không cố tình tới để ngẫu nhiên gặp được hoàng thượng thì ai tin?
Trang Minh Tâm cười híp mắt nói: “Chưa đến mức quấy rầy, trái lại là lỗ tai chúng ta có phúc, được nghe một điệu hát dân gian hay ở Giang Nam.”
Dục Cảnh đế nắm tay Trang Minh Tâm, vòng qua Dụ mỹ nhân quỳ dưới đất, đi vào đình Vạn Xuân.
Bên trong đình Vạn Xuân có chừng hai hàng ghế, cộng thêm bốn cái ghế lẻ, ở giữa mỗi hàng ghế lại có một cái cao hơn.
Hai người bọn họ ngồi lên hai ghế ở cánh đông, Cao Xảo vung tay lên, lập tức có cung nữ trình bình trà, khay và chung trà lên.
Trang Minh Tâm cầm bình trà lên, rót ra một chung, để vào trước mặt Dục Cảnh đế, sau đó lại châm một ly cho bản thân.
Dục Cảnh đế nhìn thẳng, cũng không nhìn đến Dụ mỹ nhân, cầm chung trà lên, sau khi nhấp một ngụm, lúc này mới nhàn nhàn nói: “Đứng lên đi.”
Đợi Dụ mỹ nhân đứng dậy xong, hắn lại phân phó nói: “Khúc hát vừa rồi không tệ, lại hát thêm mấy khúc nữa nghe một chút đi.”
Dụ mỹ nhân được khen nhất thời trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trầm bổng đáp lại: “Dạ. Tần thiếp tuân lệnh.”
Sau khi suy nghĩ một lát, Dụ mỹ nhân lại hát lên lần nữa.
Bài hát này cũng có ý tứ, trong lời lẽ văn hoa lại tràn đầy tình nghĩa của nữ tử với người mình mến mộ, cái sự thầm mến đó chuyển từ lúc chưa gặp mặt đến lúc mong đợi được gặp nhau, sau khi gặp thì lại vừa xấu hổ ấp úng nói về những tình cảm quấn quít, biểu đạt vô cùng tinh tế.
Trang Minh Tâm hất cằm với Dục Cảnh đế, nhếch môi lên, nở một nụ cười ám chỉ.
Dục Cảnh đế không để ý tới nàng đang trêu ghẹo, dựa lên ghế, nhắm mắt lại.
Dụ mỹ nhân cho rằng hoàng thượng nghe tới mức nhập thần, càng ra sức hát hơn.
Hát xong ba khúc liên tiếp, lúc này Dục Cảnh đế mới mở mắt ra, xua xua tay: “Không cần hát nữa.”
“Cao Xảo.” Dục Cảnh đế gọi một tiếng, phân phó nói: “Thưởng cho Dụ mỹ nhân một đôi châu hoa, hai hộp phấn ở Nội Tạo.”
Rõ ràng là ghét chúng phi tần dùng phấn đánh một lớp dày như sơn tường lên mặt, nhưng bây giờ lại cứ phải ban thưởng phấn cho Dụ mỹ nhân.
Trang Minh Tâm thần suy đi nghĩ lại nhưng làm sao cũng không hiểu nổi.
Cho nên ban đêm lúc thị tẩm, hắn dựa vào tường, quỳ gối xuống, để nàng ngồi như không ngồi trên người hắn, nàng chẳng những không phản đối, mà còn chủ động hôn hắn một cái.
Đây đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ, cẩu hoàng đế đỏ mắt, tay bấm lên eo nàng, dùng vai nâng chân nàng lên, áp nàng lên trên tường, điên cuồng hành động không ngừng.
Coi như là nàng đã biết được cái gì gọi là mùi vị “Vì yêu cứ đâm đầu.”
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, lưng bị xanh tím một mảng lớn.
Quỳnh Phương kêu Lý Liên Ưng đến thái y viện lấy dầu thuốc, vừa bôi lên lưng cho nàng vừa lau nước mắt, đau lòng nói: “Nương nương đã chịu khổ nhiều rồi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Chịu khổ thì không nói, tuy đúng là cẩu hoàng đế có chút thô bạo, nhưng cũng không thật sự là nàng bị thương, thực ra là do làn da của nàng trắng nõn mềm mại, rất dễ dàng để lại dấu vết.
Từ trước khi luyện võ đã như vậy rồi, đầu tiên mẫu thân Bùi thị còn khóc lóc liên hồi, về sau phát hiện cho dù có không thoa thuốc thì dăm ba ngày sau là dấu vết đã biến mất hoàn toàn, nên cũng không coi trọng nữa.
Nàng giơ tay vỗ lên tay Quỳnh Phương ở phía sau một cái, trấn an nói: “Cũng chỉ là chút máu ứ đọng thôi, mấy ngày nữa tự nhiên sẽ tiêu hết, có phải chuyện ghê gớm gì đâu mà ngươi phải khóc lóc như vậy chứ?”
Quỳnh Phương không dám nói xấu Dục Cảnh đế, thút thít mấy cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng là do người khỏe mạnh, nếu đổi lại thành đại cô nương thì sớm đã khóc lóc liên hồi rồi.”
Trang Minh Tâm lập tức phản bác: “Nói bậy nói bạ, từ nhỏ đến lớn số lần Trang Tĩnh Uyển khóc tổng cộng cũng chỉ hơn một bàn tay, há có thể bị chút thương tích này làm cho khóc nhè chứ?”
“Đó là bởi vì đại cô nương từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu đau nhiều.” Quỳnh Phương lại cho chút dầu thuốc lên tay, dùng sức xoa bóp lên eo Trang Minh Tâm: “Đại cô nương sợ nhất là đau, khi thêu thùa không cẩn thận bị kim đâm vào tay cũng có thể khóc đến nửa canh giờ.”
Đáng tiếc thật, sớm biết vậy thì lần trước khi nàng ta vào cung đã đánh nàng ta một trận rồi.
Nếu có thể thấy Trang Tĩnh Uyển bình thường luôn là bộ dáng đại gia khuê tú đoan trang, tĩnh lặng, hiền thục ôm đầu trốn chui trốn lủi như chuột, oa oa khóc lớn, cho dù có oán hận lớn hơn nữa thì chỉ sợ cũng sẽ lập tức tan thành mây khói.
Dĩ nhiên, trên đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi.
Trên danh nghĩa Trang Tĩnh Uyển là thân muội muội của mình, loại chuyện mất mặt như tỷ muội bất hòa thành thù này vẫn là không thể làm được.
Nàng cười nói: “Quỳnh Phương, chuyện này có tính là bán chủ cầu vinh hay không đây? Sao nào, ngươi định từ bỏ Trang Tĩnh Uyển, chính thức đầu quân cho bản cung sao?”
Động tác trên tay Quỳnh Phương không ngừng lại, sẵng giọng nói: “Nương nương nói cái gì vậy, nô tỳ là người hầu của Trang gia, người và đại cô nương đều là chủ tử của nô tỳ, hầu hạ ai không phải đều giống nhau sao?”
“Cũng đúng.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, độc miệng nói: “Dù sao thì ngươi vốn dĩ cũng không được Trang Tĩnh Uyển yêu thích, bỏ nhà ra đi mà cũng không dẫn theo ngươi.”
Quỳnh Phương: “…”
Người chính là vì miệng lưỡi quá cay độc, nên bây giờ mới chọc cho hoàng thượng tức giận giày vò người đúng không?
…
Rửa mặt rồi chỉnh trang ăn mặc một hồi, Trang Minh Tâm ngồi kiệu đến Vĩnh Thọ cung.
Được nửa đường thì Lý Liên Ưng bẩm báo: “Nương nương, phủ nội vụ bổ sung thêm hai cung nữ và hai thái giám tới, trở về người rảnh rỗi rồi thì nô tài dẫn họ tới bái kiến người.”
Dựa theo quy củ, trừ một thái giám chưởng sự, một cung nữ chưởng sự ra thì tần vị còn có sáu thái giám và cung nữ hầu hạ, mà phi vị, thái giám chưởng sự và cung nữ chưởng sự không đổi, còn cung nữ và thái giám thì được tăng lên tám người.
Dĩ nhiên là những người hầu hạ bên cạnh.
Thái giám, cung nữ và ma ma thô sử chỉ tới làm nhiệm vụ vào mỗi ban ngày, còn ban đêm thì không hề nghỉ ngơi ở Chung Túy cung, ăn uống cũng không cần Trang Tĩnh Uyển phụ trách.
“Biết rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái.
Hôm nay vì chuyện thoa dầu thuốc nên Trang Minh Tâm tới chậm một chút, sau khi vào điện phát hiện ra toàn bộ phi tần đều đã đến đông đủ rồi, bao gồm cả Trương đức phi.
Chỉ sợ là gay go rồi.
Quả nhiên, không đợi Trang Minh Tâm hành lễ, Trương đức phi đã gây khó dễ nói: “Mặt trời cũng sắp lên đỉnh đầu rồi mới tới, có thể thấy là không coi bổn cung ra gì. Chuyện này thì cũng thôi đi, dù sao bổn cung cũng không phải là người quý giá gì, nhưng ngươi có biết là có bao nhiêu cung vụ đang chờ bổn cung xử lí không? Nếu làm lỡ chuyện của thái hậu nương nương, ngươi có thể gánh nổi không?”
Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn thời gian ở bên phải bảo tọa địa bình, hành lễ trước, lúc này mới cười nói: “Giờ thìn thỉnh an, thần thiếp tới đúng lúc. Nhưng nếu nương nương nói thần thiếp trễ, vậy từ nay về sau thần thiếp sẽ tới sớm hơn chút là được.”
Ý nói là nàng không tới trễ, mà là Trương đức phi cố tình kiếm chuyện bắt lỗi.
Trương đức phi tức giận đập tay một cái lên bàn, châm chọc nói: “Người khác cũng đều đã tới rồi, lại chỉ có một mình ngươi chưa tới, ngươi không biết hối lỗi thì thôi, còn dám cưỡng từ đoạt lý? Quả nhiên là một thứ không lên được mặt bàn, cũng chỉ là được thị tẩm mấy lần mà cái đuôi đã vểnh lên tận trời rồi.”
Trang Minh Tâm cũng không tức giận, cười nói: “Thần thiếp cũng sám hối mà, thần thiếp cũng vừa nói rồi, từ này về sau sẽ đến sớm hơn một chút.”
Nói xong những lời này, không đợi Trương đức phi phân phó đã tự đứng lên, đi tới chỗ của mình ngồi xuống.
Trương đức phi đã bao giờ bị mất mặt như vậy đâu, tức giận đến ngón tay cũng run rẩy.
Nhưng Uyển phi lại đang đắc sủng, hoàng thượng luôn là dáng vẻ không thể rời khỏi nàng, nàng ta cũng không tiện đối phó nàng.
Đang vẫn chưa giải quyết xong thì Vệ hiền phi chậm rãi mở miệng nói: “Tỷ tỷ bớt giận, Uyển phi đã biết sai rồi, cũng hứa là từ nay về sau sẽ đếm sớm hơn chút rồi mà, tỷ tỷ bỏ qua cho nàng lần này đi.”
Ngoài mặt là cầu xin tha thứ cho Trang Minh Tâm, nhưng thực tế ra là cho Trương đức phi một bậc thang.
Trương đức phi hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng đè sự tức giận xuống, lúc này mới đi xuống bậc thang mà Vệ hiền phi cho, lạnh lùng nói: “Nếu hiền phi muội muội đã cầu xin tha thứ giúp nàng, vậy thì bổn cung cũng sẽ bỏ qua cho nàng lần này, lần sau tái phạm tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
Trang Minh Tâm không thể làm gì hơn khác là đứng lên, đáp một tiếng: “Dạ.”
Lần này coi như là qua được rồi.
Ít nhất ngoài mặt là như vậy.
Ninh phi, người chuyên làm loạn lại không chịu yên lặng, gây chuyện nói: “Uyển phi muội muội, nghe nói hôm qua Dụ mỹ nhân được hưởng ké phúc của muội muội, còn được hoàng thượng ban thưởng nữa?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Ninh phi tỷ tỷ nói đùa rồi, là khúc hát của Dụ mỹ nhân hay, nên lúc đó mới được hoàng thượng ban thưởng, có liên quan gì tới ta đâu?”
“Bởi vì tính tình muội muội tốt, lúc này Dụ mỹ nhân mới dám phô bày giọng ca với hoàng thượng ngay trước mặt ngươi như vậy chứ.” Ninh phi liếc mắt nhìn Trương đức phi một cái, cười hì hì nói: “Nếu đổi lại là người khác, dám càn rỡ như vậy thì sớm đã để cho người dạy dỗ một trận rồi.”
Còn chỉ kém nói thẳng người khác kia là Trương đức phi thôi.
Trương đức phi đứng lên ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Tất cả giải tán đi.”
Chương 36
Quỳ thủy của Trang Minh Tâm đến, Dục Cảnh đế không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông bỏ ý nghĩ muốn lật thẻ bài của nàng.
Cơ thể nàng khỏe mạnh, cũng không khó chịu quá nhiều, nhưng bởi vì lúc trước đã làm Trương đức phi mất mặt, đúng lúc có thể mượn quỳ thủy mà né tránh một phen.
Sau đó lại phát hiện cáo bệnh cũng giống như cúp học ở đại học vậy, tạm thời cáo bệnh thì tạm thời thoải mái, luôn luôn cáo bệnh thì được thoải mái mãi mãi.
Vì vậy nàng đã cáo bệnh liên tiếp ba ngày không đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an.
Xế chiều ngày thứ ba, phủ nội vụ đưa cốc và ống hút để uống trà sữa được làm theo yêu cầu của nàng tới.
Cốc trà sữa thon dài, bắt chước theo hình dáng cốc nhựa mềm của quán trà sữa ở hiện đại, trên nắp có một cái lỗ nhỏ vừa vặn để cắm ống hút vào.
Ống hút to dài, thuận tiện để hút trân châu trong trà sữa.
Sau khi cho trà sữa vào xong, nàng ôm cốc trà sữa trong tay, cúi đầu ngậm lấy ống hút hút một ngụm, lập tức cảm thấy đời người đã viên mãn rồi.
“Tránh ra, để chúng ta đi vào, tiểu chủ của chúng ta có chuyện gấp cần gặp Uyển phi nương nương, Uyển phi nương nương, Uyển phi nương nương…”
Bên ngoài đột nhiên có người tranh cãi kịch liệt.
Chưa đợi Trang Minh Tâm phân phó, Thôi Kiều cũng đã nhanh chóng vén rèm bước ra ngoài.
Một lát sau, trở lại, cau mày bẩm báo: “Nương nương, là Dụ mỹ nhân ở cung Thừa Càn cầu kiến nương nương.”
Trang Minh Tâm “Ực” một cái nuốt trà sữa xuống, lấy khăn lụa từ bên vạt áo ra, lau miệng, nghi ngờ nói: “Cầu kiến bổn cung thì cứ cầu kiến, bổn cung cũng chưa nói là không gặp nàng ta, ồn ào ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?”
Rốt cuộc là Dụ mỹ nhân này muốn ra nước cờ gì đây, năm lần bảy lượt tới trêu chọc nàng là sao?
Nàng tức giận nói: “Cho vào đi, bổn cung cũng muốn nhìn xem nàng ta có “chính sự” gì.”
Rất nhanh chủ tớ Dụ mỹ nhân đã được tiến vào.
Chẳng qua là các nàng ta vừa mới vào cửa đã quỳ thụp xuống đất, sau đó khóc lớn lên.
“Im miệng.” Lý Liên Ưng cùng đi vào cao giọng thét lớn lên, mắng: “Gào khóc cái gì? Nương nương còn ở bên cạnh, các ngươi há có thể càn rỡ như vậy?”
Nhất thời tiếng khóc của hai người ngừng lại.
Cung nữ kia “Cộp cộp cộp” dập đầu ba cái, nức nở nói: “Uyển phi nương nương, là tiểu chủ của chúng ta không đúng, không nên lấy lòng hoàng thượng ngay trước mặt nương nương, cầu xin người đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu chủ chúng ta đi, tiểu chủ chúng ta thật sự biết sai rồi, từ nay về sau nhất định không dám bất kính với nương nương, cầu xin nương nương bỏ qua cho…”
Trang Minh Tâm nghe mà đầu óc mờ mịt.
Nếu thật sự muốn so đo thì hành động ngày đó của Dụ mỹ nhân đúng thật là bất kính, nhưng chuyện này cũng đã qua ba ngày rồi, giờ mới nhận sai, hình như phản xạ quá chậm rồi nhỉ?
Đúng vào lúc này, giọng nói của Tiểu Mãn truyền tới từ minh gian: “Nương nương, Dụ mỹ nhân bị câm, bên ngoài đều nói…”
Nàng ta vén rèm lên nhảy vào, chủ tớ Du mỹ nhân quỳ dưới đất bị dọa cho sợ giật hết cả mình, lập tức nuốt hết những từ đằng sau xuống.
Con ngươi lại đảo qua đảo lại chuyển động không ngừng.
“Thì ra là như vậy.” Trang Minh Tâm đã rõ, sau đó giương mắt nhìn về phía chủ tớ Du mỹ nhân, lạnh lùng nói: “Cho nên, các ngươi cho rằng là do bổn cung gây ra chuyện này?”
Cung nữ kia yếu ớt nói: “Tiểu chủ chúng ta thường ngày vẫn luôn ru rú trong cung, chưa hề kết ân oán với người ngoài.”
“A? Hôm đó bổn cung cũng chỉ hưởng sái chút hào quang của hoàng thượng, được nghe Dụ mỹ nhân hát ba khúc mà thôi, vậy coi như đã kết oán rồi sao?” Trang Minh Tâm nhíu mày, ngay sau đó “Xì” một tiếng: “Đúng thật là nực cười.”
Dụ mỹ nhân lập tức “Ta ta a a a a” một hồi, tiếc là những người ở đó chẳng ai nghe hiểu một chữ nào cả.
Nàng ta dùng ngón tay khoa chân múa tay một trận ở trên lưng cung nữ kia.
Cung nữ kia vội vàng giải thích thay nàng ta: “Tiểu chủ chúng ta lọt vào mắt của hoàng thượng, được hoàng thượng ban thưởng, chỉ sợ nương nương sẽ cảm thấy mất mặt, nghe nói trước kia Ninh phi nương nương còn dùng chuyện này để giễu cợt nương nương nữa.”
“Lọt vào mắt hoàng thượng?” Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, độc miệng nói: “Đó cùng lắm cũng chỉ là hoàng thượng được giáo dưỡng tốt, hiểu được là nghe hát xong thì phải khen thưởng cho người hát, nếu không thì há chẳng phải là chơi kỹ nữ miễn phí rồi sao?”
Nháy mắt đã quy Dụ mỹ nhân vào hàng ngũ ca nhi.
Sắc mặt Dụ mỹ nhân trướng ra đỏ bừng lên, mới và rồi là sấm đánh mà không mưa, còn bây giờ ngược lại là từ lưa thưa đến trút xuống ào ào.
“Đúng vậy.” Lý Liên Ưng bĩu môi khinh thường: “Nếu thật sự đã lọt vào mắt hoàng thượng, vậy thì sao không thấy lật thẻ bài của tiểu chủ?”
Trang Minh Tâm ngoài miệng không nói lời khách khí, nhưng thật ra trong lòng cũng đã biết, chuyện này là nhắm vào nàng.
Mà Dụ mỹ nhân cũng chỉ là mồi nhử thôi.
Tuy nói như vậy, nhưng chuyện này xác thực cũng không phải là do nàng gây nên, cần phủi sạch tất nhiên là phải phủi rồi.
Nàng hừ lạnh nói: “Hôm đó Dụ mỹ nhân mưu toan nhằm cướp hoàng thượng từ trong tay bổn cung, tuy bổn cung có chút không vui, nhưng cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, dẫu sao thì không phải là cũng không thành công sao? Nói khó nghe, chỉ là bại tướng dưới tay người khác, đáng để bổn cung bí quá hóa liều làm nàng ta bị câm sao?”
Cung nữ kia nói bậy bạ: “Nương nương có bản lĩnh như vậy, hung thủ giết hại Lưu Hương Nhi cũng có thể tìm ra, muốn thần không biết quỷ không hay làm mất giọng của tiểu chủ chúng ta, chắc hẳn là cũng không phải là việc gì khó khăn cả.”
Trang Minh Tâm thấy nực cười: “Bổn cung có bản lĩnh lớn, cho nên tất cả những chuyện xấu đều do bổn cung gánh thay người khác sao?”
Ngay sau đó nàng hồ nghi nhìn về phía cung nữ kia, nói với Dụ mỹ nhân: “Ngươi và bổn cung tiến cung cùng ngày, cung nữ kia mới đến bên cạnh ngươi hầu hạ còn chưa tới một tháng, hẳn là không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể trung thành một lòng với ngươi như vậy, cho nên nàng ta lấy đâu ra lá gan lớn như vậy mà cứ năm lần bảy lượt ầm ĩ với bổn cung? Chẳng lẽ không sợ bổn cung dùng tội bôi nhọ đưa nàng ta đến Thận Hình Ti để phạt trượng sao?”
Ngừng lại một chút, nàng lại nhắc nhở: “Ngươi bình thường ru rú xó bếp, cơm nước đều là được đưa tới từ Nội Thiện phòng, không dễ để hạ thuốc ngươi, trừ phi là có người bên trong tiếp ứng.”
Cuối cùng thì Dụ mỹ nhân cũng không tính là ngu xuẩn, những lời này của Trang Minh Tâm, đầu tiên tưởng là khích bác nàng ta, ai ngờ càng nghe lại càng thấy có đạo lý.
Ai cũng biết nàng ta đã làm Uyển phi mất mặt, nếu bây giờ Uyển phi mà hạ độc làm nàng ta bị câm, chẳng phải là chưa đánh đã khai sao?
Hơn nữa, tuy bản thân nàng ta không tính là ru rú xó bếp, thỉnh thoảng cũng sẽ tới cung của những người khác để xây dựng quan hệ, nhưng lại không dám uống một ngụm nước, ăn một miếng điểm tâm nào, Nội Thiện phòng lại quản thúc nghiêm ngặt, đồ ăn tuyệt đối không thể có vấn đề được.
Cho nên, chỉ có người phục dịch bên cạnh mới có thể có cơ hội ra tay với nàng ta mà thôi.
Lại nghĩ đến những biểu hiện của Thải Cầm sau khi nàng ta bị câm, lại càng chắc chắn thêm mấy phần nữa.
Nghĩ tới đây, Dụ mỹ nhân dùng đầu gối tiến lên mấy bước, trịnh trọng dập đầu ba cái với Trang Minh Tâm trước, sau đó lại đưa tay ra, vẽ chữ “Cẩn thận” trên đất.
Trang Minh Tâm hỏi: “Ngươi muốn bổn cung phái ngươi đưa cung nữ này đến Thận Hình Ti không?”
“A a a” Dụ mỹ nhân gật đầu liên tục không ngừng.
Thải Cầm vội vàng dập đầu xin tha, kêu gào nói: “Tiểu chủ, nô tỳ một lòng nghĩ cho người, sao người có thể tin vào lời khích bác của Uyển phi nương nương mà hoài nghi sự trung thành của nô tỳ chứ?”
Trang Minh Tâm cười lạnh nói: “Là trung hay gian, đi đến Thận Hình Ti một chuyến, tự nhiên sẽ hiểu ra thôi. Nếu như thật sự bị oan, không cần tiểu chủ các ngươi ra mặt, bổn cung tự nhiên sẽ bồi thường cho ngươi.”
Đúng lúc này Lý Liên Ưng lại nói lời “gièm pha”: “Nương nương, hay là đưa tất cả những cung nhân bên người mỹ nhân tiểu chủ đến Thận Hình Ti đi?”
“Cũng được.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái: “Có lẽ còn có những nội ứng khác, mượn cơ hội này điều tra kỹ mới đúng.”
Nghĩ tới đây, Trang Minh Tâm lại phân phó Lý Liên Ưng nói: “Nói không chừng trong cung chúng ta cũng có gian tế của người khác, ngươi đi truyền lời của bổn cung, những người sau lưng có dây dưa với ai, nếu tình nguyện quy phục, nếu như là bất đắc dĩ, hay là bị người khác nắm được thóp, báo cho bổn cung, bổn cung sẽ đích thân tìm cách cho bọn họ, nếu như không chịu đầu hàng, có ác ý trong lòng, một khi bị bổn cung phát hiện, nhất định sẽ báo cho hoàng thượng, giết cả nhà bọn họ!”
Tiểu Mãn chợt run lên một cái.
Lý Liên Ưng lại “Thụp” một tiếng quỳ xuống đất, biểu hiện trung thành nói: “Nương nương, nô tài chỉ một lòng muốn làm việc cho nương nương, tuyệt đối không hai lòng.”
Trang Minh Tâm âm thầm liếc mắt, với chỉ số thông minh này của ngươi, ai dám phái ngươi tới làm gian tế, là ngại bị bại lộ không đủ nhanh hay sao?
“Được rồi, đừng có ba hoa nữa, mau đi làm việc đi.” Nàng liếc hắn ta một cái.
“Dạ.” Lý Liên Ưng đáp lại, ra lệnh một tiếng, hai tên thái giám xông vào, kéo Thải Cầm đi ra ngoài.
Thận Hình Ti cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, đi vào một chuyến, không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Thải Cầm liều mạng giãy giụa, miệng hô to kêu lên: “Tiểu chủ, tha mạng, nô tỳ oan uổng mà… Uyển phi nương nương, tha cho nô tỳ đi mà, nô tỳ thật sự không phải cố ý bôi nhọ người đâu, là nô tỳ nóng lòng muốn bảo vệ chủ tử thôi mà…”
Lý Liên Ưng móc một cái khăn từ trong tay áo ra, nắm lấy cằm Thải Cầm, nhét một phát vào trong, bỗng chốc thế giới được yên tĩnh lại.
Trang Minh Tâm nhìn Dụ mỹ nhân mặt đầy ủ rũ, xụi lơ trên đât, nháy mắt với Thôi Kiều.
Thôi Kiều ra dấu tay với Tiểu Mãn, hai người cùng nhau đỡ Dụ mỹ nhân dậy từ dưới đất, đỡ ngồi lên ghế thái sư dựa vào bức tường ở phía đông.
Cũng lấy bút mực ra đặt lên trên bàn bên cạnh, thuận tiện cho Dụ mỹ nhân đáp lời.
Trang Minh Tâm phân phó Thôi Kiều nói: “Đi thái y viện mời một thái y xem cho Dụ mỹ nhân một chút.”
Thuốc câm là thuốc hổ lang, một khi ăn phải sẽ không có khả năng hồi phục, nhưng cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi.
“Ta ta” Dụ mỹ nhân há miệng ngăn cản, cầm bút lông lên, viết mấy chữ trên giấy, sau đó khoa tay với Trang Minh Tâm.
“Đã mời thái y rồi, không có thuốc nào có thể trị được.”
Nằm trong dự liệu, nhưng Trang Minh Tâm vẫn kiên trì nói: “Mời Tôn viện phán tới xem một chút.”
Thôi Kiều đáp lại rồi rời đi.
Sau gần nửa giờ, Tôn viện phán vội vã chạy tới.
Không gấp không được, Thôi Kiều chỉ nói là Uyển phi nương nương cho mời, chẳng đề cập nửa câu tới chuyện Du mỹ nhân, Tôn viện phán còn tưởng rằng Trang Minh Tâm bị bệnh nữa.
Chưa nói đến Uyển phi là cháu gái của Trang thủ phụ, tuy Trang thủ phụ bị bệnh, nhưng lại có vô số môn sinh, thông gia, bạn cũ, Uyển phi lại đang thịnh sủng nên cả thái y viện chẳng ai dám lạnh nhạt nửa phần.
Khi vào đông thứ gian, lúc này mới hiểu được không phải Uyển phi bị bệnh, mà là vì Dụ mỹ nhân.
Tôn viện phán bắt mạch cho Dụ mỹ nhân trước, mời nàng ta há miệng ra, xem xét đầu lưỡi và cổ họng của nàng ta.
Chắp tay hướng về phía Trang Minh Tâm, lúc này ông ta mới cân nhắc nói: “Tiểu chủ nương nương bị thương rất nặng, vi thần kê mấy toa thuốc, uống theo phương thuốc đó trước.”
Có trị hết hay không thì chẳng đề cập đến nửa câu, nhưng Trang Minh Tâm và Dụ mỹ nhân đều nghe hiểu.
Có thể thấy thái y lúc trước nói “Không có thuốc để trị” cũng không phải là nói láo.
“Làm phiền Tôn viện phán rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái, nói với Quỳnh Phương: “Đưa Tôn viện phán ra ngoài giúp bổn cung, rồi lại phái một người đi bốc thuốc.”
Đây là bảo nàng ta đưa cho tiền thưởng, Quỳnh Phương hiểu rõ, mở tủ đựng tiền bạc ở phía dưới ra, lấy một hà bao nhét vào trong tay áo, sau đó khoát khoát tay với Tôn viện phán: “Tôn viện phán, mời.”
Tôn viện phán thu dọn xong hòm thuốc, giao cho y đồng đeo, lại chắp tay với Trang Minh Tâm một lần nữa, sau đó đi ra ngoài với Quỳnh Phương.
Trang Minh Tâm thở dài, an ủi Dụ mỹ nhân nói: “Dưỡng thương cho tốt trước đã, ngày sau lại nói tiếp, cũng chưa chắc là thật sự không có chút hi vọng nào, có lẽ còn có thể thăm hỏi được thần y giỏi về mảng này.”
Dụ mỹ nhân có ưu thế lớn nhất là giọng hát, bây giờ lại bị câm, những hùng tâm tráng trí trong lòng bỗng chốc từ mười mất chín.
Nàng ta nước mắt lưng tròng viết trên giấy: “Đại ân đại đức của nương nương, thần thiếp sẽ không bao giờ quên.”
Trang Minh Tâm “Xì” một tiếng: “Hiện tại còn chưa kiểm chứng được hung thủ hạ độc làm ngươi bị câm không phải là bổn cung đâu, ngươi ngược lại cũng không cần phải gấp gáp nói cảm ơn như vậy.”
Dụ mỹ nhân lại viết: “Tần thiếp không ngốc.”
Bây giờ Uyển phi đang đắc sủng, là người quan trọng nhất trong lòng hoàng thượng, hoàn toàn không cần phải để mắt tới một người chưa từng được thị tẩm như nàng ta.
Ngược lại là những người mới không được đắc sủng kia, thấy hoàng thượng ban thưởng cho nàng ta, cho là nàng ta có cơ hội thoát ra được, vì vậy nên mới hạ độc thủ để giải quyết nàng ta tận gốc, cũng không phải là không thể nào.
Hoặc là những phi tần phân vị cao khác, không nhìn được Uyển phi nương nương đắc sủng, vì vậy nên mới lợi dụng chuyện bất hòa của nàng ta và Uyển phi, hạ độc thủ với nàng ta, sau đó đổ tội lên người Uyển phi, đều hoàn toàn có thể xảy ra.
Cũng chỉ có Uyển phi đại nhân đại lượng, không so đó với nàng ta, nếu không thì một “tội danh bôi nhọ” này nàng ta trốn không thoát rồi.
Chỉ sợ là Thải Cầm cũng có ý nghĩ như vậy, dù là không có cách nào kéo Uyển phi xuống nước thì cũng có thể tống nàng ta vào lãnh cung.
Đến lúc đó nàng ta hận Uyển phi đến tận xương thì không nói, phụ thân mà nghe được tin tức chỉ sợ cũng sẽ về phe đối lập với Trang gia.
Càng nghĩ Dụ mỹ nhân lại càng sợ, nàng ta vội vàng viết tiếp: “Người phía sau dụng tâm hiểm ác, muốn một mũi tên trúng hai con chim, nương nương nhất định phải cẩn thận.”
“Cẩn thận cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.” Trang Minh Tâm thở dài.
Trong đầu lại nghĩ, Dụ mỹ nhân này cũng có chút dễ bị lay động, bằng chứng còn chưa có mà nàng ta đã hoàn toàn tin tưởng là nàng trong sạch rồi.
Đây cũng là do bản thân nàng không có lòng hại người, nếu không thì hậu cung này thật sự là có thể loạn như một nồi cháo rồi.
Thôi Kiều sợ có chuyện bất trắc, đích thân đi đến thái y viện lấy thuốc, lại nửa bước không rời trông nom ấm nấu thuốc bằng bạc.
Cũng chẳng còn cách nào khác, cung nhân của Dụ mỹ nhân đều bị Lý Liên Ưng bắt đến Thận Hình Ti rồi, ngay cả người nấu thuốc cũng không có.
Dụ mỹ nhân không hề phòng bị mà cầm bát thuốc lên, uống từng ngụm từng ngụm một.
Sau khi uống xong, còn cầm bút lên viết: “Sau này sợ là còn phải làm phiền nương nương nấu thuốc cho, mỗi sáng và tối tần thiếp sẽ tới đây uống thuốc.”
Trang Minh Tâm nói: “Ngươi vẫn còn bị thương, cũng đừng đi qua đi lại, kêu Thôi Kiều nấu thuốc rồi đưa tới cho ngươi là được rồi.”
Dụ mỹ nhân nhanh chóng viết: “Đa tạ nương nương săn sóc, vậy làm phiền cô cô rồi.”
Nói xong, còn đứng dậy vén áo thi lễ với Thôi Kiều, dọa cho Thôi Kiều vội vàng quỳ xuống.
Trang Minh Tâm khoát tay, phân phó Thôi Kiều nói: “Ngươi đưa Dụ mỹ nhân trở về nghỉ ngơi đi.”
Thôi Kiều đỡ Dụ mỹ nhân đi ra ngoài.
Trang Minh Tâm hút một hơi sâu trà sữa đã bị nguội từ lâu, thở dài, trong lòng vô cùng cảm khái.
Vốn dĩ còn tưởng rằng chúng cung phi cũng chỉ là nói mấy lời chua ngoa thôi, nhiều lắm là giả bộ bệnh để tranh sủng, qua loa đại khái, sẽ không ghê gớm quá mức, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tàn sát khốc liệt trực diện.
Giọng của Dụ mỹ nhân êm tai biết bao, cứ như vậy mà lại bị độc làm cho câm.
Nàng cũng chẳng quá ôm hy vong với bàn tay tội ác phía sau, chúng phi tần sẽ không đích thân tiếp xúc với quân cờ, điều tra đến cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể bắt được tiểu tốt bị người ta đẩy ra gánh tội thay thôi, chẳng động chạm được đến chủ tử một chút nào cả.
Nhưng có thể biết được tiểu tốt từ đâu ra là được rồi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dám để cho nàng phải chịu oan ức, hãy chuẩn bị tốt mà đợi nàng báo thù đi.
“Tại sao lại mời Tôn viện phán đến Chung Túy cung vậy, ngươi khó chịu chỗ nào sao?”
Đột nhiên giọng nói của Dục Cảnh đế vang lên, sau đó hắn vén rèm đi vào.
Trang Minh Tâm lập tức đứng dậy hành lễ, lại bị hắn đè xuống.
Nàng cười nói: “Sao hoàng thượng lại tới đây? Cũng chẳng nghe thấy ai bẩm báo cả, hù dọa thần thiếp giật cả mình.”
“Trẫm lo là nàng đang nghỉ ngơi, sợ quấy rầy nàng, cho nên không để cho ai bẩm báo.” Dục Cảnh đế nắm lấy tay nàng, gấp gáp hỏi: “Nói mau, cuối cùng là khó chịu ở đâu?”
Trang Minh Tâm nghiêng người dựa lên cái gối, nhỏ giọng nói: “Trong lòng vô cùng khó chịu.”
Dục Cảnh đế còn tưởng rằng nàng lại chơi trò giả bộ tái phát bệnh cũ kia, cười nói: “Trẫm xoa xoa cho nàng.”
“Bốp.” Trang Minh Tâm tét một cái vào tay hắn rồi đẩy ra, tức giận nói: “Thần thiếp đang bị oan đến sắp chết rồi đây, người vẫn còn ở đó mà trêu ghẹo thần thiếp hả! Mau tránh xa thần thiếp ra, thần thiếp sắp tức giận rồi đó.”
Dục Cảnh đế thấy nàng không giống giả bộ, quay đầu phân phó Tiểu Mãn: “Ngươi tới đây, nói xem là ai đã hàm oan cho nương nương của các ngươi.”
Tiểu Mãn đã sớm nhịn đầy một bụng lời rồi, nghe vậy lập tức bùm bùm nói: “Dụ mỹ nhân bị hạ độc câm, cung nữ Thải Cầm của Dụ mỹ nhân xúi giục Dụ mỹ nhân tới gây sự, cứ nhất định nói là do nương nương chúng ta làm, ngược lại bị nương nương chúng ta nhìn ra Thải Cầm có vấn đề, đã kêu Lý Liên Ưng bắt nàng ta đến Thận Hình Ti để thẩm vấn. Nương nương chúng ta tâm tính lương thiện, chẳng những không so đo với Dụ mỹ nhân, còn thỉnh Tôn viện phán tới chữa trị giúp nàng ta, lo lắng cho người nấu thuốc cho nàng ta, còn phân phó Thôi Kiều cô cô mỗi ngày đều đưa thuốc đã nấu qua cho nàng ta…”
Nghe xong, còn thực tình than thở một câu: “Trên đời này chỉ sợ cũng chẳng thể tìm ra người nào có lòng dạ rộng lượng hơn nương nương chúng ta nữa.”
“Dụ mỹ nhân bị độc làm câm rồi sao?” Dục Cảnh đế nhíu mày.
Thi hương đã bắt đầu, sau khi hắn xử lí xong chính sự, đã cho người viết một cuốn thoại bản trước đó xem được, cũng may sau khi thi hương kết thúc đã được bày lên ở quán trà và rạp hát.
Cao Xảo thấy vậy nên cũng không báo chuyện của Dụ mỹ nhân lên, ai ngờ Dụ mỹ nhân lại bị người ta xúi giục mà tới gây chuyện với Uyển phi.
Cao Xảo rụt cổ lại, không dám nhìn vẻ mặt của hoàng thượng.
“Dạ.” Tiểu Mãn trả lời dứt khoát, lại bổ sung: “Tôn viện phán đã xem qua rồi, nói là không có thuốc nào có thể trị được.”
“Không có thuốc trị.” Tuy không phải là nói ra từ miệng Tôn viện phán, nhưng hiển nhiên là Tôn viện phán đã ngầm thừa nhận rồi.
Dục Cảnh đế đập lên kháng trác một cái, lạnh lùng nói: “Là do ai làm?”
Trang Minh Tâm tuy có đối tượng hoài nghi, nhưng cũng không bằng không chứng, nàng cũng sẽ không nói ra miệng, nên chỉ nhàn nhã nói: “Hoàng thượng cũng quá đề cao Thận Hình Ti rồi, đám người Thải Cầm mới vừa được đưa đi nửa canh giờ, sao có thể tra ra được ngay lập tức như vậy chứ?”
Nàng còn lợi hại hơn Thận Hình Ti, chẳng lẽ lại không có kết luận gì sao? Dục Cảnh đế vốn dĩ cũng định chất vấn, nhưng khi nghĩ lại một chút, sở trường của nàng là nghiệm thi, mà Dụ mỹ nhân lại vẫn còn sống.
Cho nên sửa lại lời nói, nói với Cao Xảo: “Để cho người truyền lời đến Thận Hình Ti, ba ngày sau phải tra rõ chân tướng bên trong, nếu không thì kêu Tào Thu Dương mang đầu tới gặp.”
Cao Xảo đáp lại, chạy một mạch không ngừng nghỉ, tránh cho hoàng thượng nhớ tới việc ông ta giấu giếm không báo.
Trang Minh Tâm thở dài nói: “Đáng tiếc là chất giọng hay kia của Dụ mỹ nhân, hôm nào thần thiếp còn muốn mời nàng ta đến hát mấy khúc nữa đó, nhưng bây giờ không thể nữa rồi.”
“Nói đến chuyện này cũng là vì thần thiếp mà ra, nếu như không phải là người khác muốn mượn chuyện này để quật ngã thần thiếp, chỉ sợ là Dụ mỹ nhân cũng sẽ không bị liên lụy vô cớ đâu.”
Trang Minh Tâm ngồi dậy, giơ tay lên ôm lấy cổ Dục Cảnh đế, dùng giọng nói mềm mại nói: “Không bằng hoàng thượng nâng phân vị cho nàng ta đi? thứ nhất là có thể biểu dương tấm lòng nhân hậu của hoàng thượng, thứ hai cũng coi như là tích phúc cho thần thiếp.”
“Người khác ghen tị với giọng hát hay của nàng ta nên mới ra tay hãm hại, có liên quan gì tới nàng?” Dục Cảnh đế không muốn thấy Trang Minh Tâm bị đổ oan, lập tức mở miệng phản bác, ngay sau đó lại chuyển đề tài, nói: “Nhưng nàng nói cũng đúng, trẫm tấm lòng nhân hậu, không thể nhìn thấy phi tần bị thương mà lại không cho nàng ta chút bồi thường được.”
“Cao Xảo, soạn chiếu.” Dục Cảnh đế nói một tiếng ra bên ngoài.
Nhưng thật lâu sau cũng không có ai đáp lại, không kìm được mà mắng một tiếng: “Chó má gì đây, lại lười biếng chạy đến nơi nào rồi hả!”
“Thôi vậy, trở về rồi lại nói.” Dục Cảnh đế khoát tay một cái, tầm mắt chuyển sang chỗ khác, nhìn thấy cốc trà sữa trên bàn, lập tức vươn tay ra cầm lấy, sau đó ngậm lấy ống hút hút một hơi.
Trang Minh Tâm: “…”
Mặc dù là đã hôn môi rồi, nhưng hành vi như vậy của hắn, vẫn làm cho người ta phải đỏ mặt tới mang tai.
Trang Minh Tâm bĩu môi nói: “Chờ lát nữa khi trở về Càn Thanh cung, mang một bộ về đi.”
Cốc trà sữa rồng đạp mây và ống hút của hắn vẫn còn đang trong công đoạn nung, phỏng chừng là dăm ba ngày nữa vẫn chưa thể lấy được.
“Trẫm đã từng nói là một lát nữa sẽ trở về Càn Thanh cung chưa hả?” Dục Cảnh đế “Ực ực ực” hút trà sữa, ngước mắt nhìn nàng: “Hôm nay trẫm muốn nghỉ ở Chung Túy cung.”
“Không được.” Trang Minh Tâm quả quyết cự tuyệt, nhỏ giọng nói: “Quỳ thủy của thần thiếp còn chưa hết, không dám vấy bẩn hoàng thượng đâu.”
“Cũng đã ba ngày rồi, tại sao còn chưa hết chứ?” Dục Cảnh đế có chút nóng nảy.
Trang Minh Tâm khẽ nhếch miệng lên, trong đầu nghĩ ngươi đã ăn no nê rồi mà nhìn thấy còn thèm sao, hai đêm này ngươi cũng không nhàn rỗi mà.
Hôm trước thì nghỉ trong cung của Thần phi, hôm sau lại đi đến chỗ của Vệ hiền phi, hai người này vừa chưa tới quỳ thủy, vừa không hoài thai, còn chưa đủ để phát tiết sao?
Nếu như Dục Cảnh đế biết nàng đang nghĩ gì thì sẽ lập tức kêu oan.
Hắn đi đến chỗ của Thần phi là để thăm nhị hoàng tử, ban đêm tuy cùng một giường với Thần phi, nhưng nhị hoàng tử lại nằm ở giữa, cũng không có hợp hoan.
Ngược lại là cũng có hợp hoan với Vệ hiền phi, nhưng cũng chẳng ra sao cả, chỉ là qua loa cho xong việc, cũng chẳng có chút hứng thú đáng kể nào cả.
Nếu lại không được ngủ với Trang Minh Tâm nữa, hắn sẽ nhịn đến sắp ngộp thở mất.
Trang Minh Tâm tức giận nói: “Chẳng lẽ thần thiếp không muốn nó đi sớm chút sao? Nhưng chuyện này chẳng phải là bản thân có thể kiểm soát được, thần thiếp có cách nào sao?”
“Dù sao thì trẫm cũng không đi, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây.” Dục Cảnh đế nằm lên giường la hán, chơi đùa vô lại.
“Đang có quỳ thủy mà lại hợp hoan sẽ làm cơ thể thần thiếp bị thương, mang đến rất nhiều chứng bệnh, cho dù hoàng thượng có không ngại bẩn thì thần thiếp có chết vạn lần cũng không thể vâng mệnh được.” Trang Minh Tâm đứng dậy, quỳ xuống cáo lỗi, trong đầu đang nghĩ nàng tuyệt đối sẽ không làm khổ cơ thể mình.
“Ai nói nhất định phải hợp hoan?” Dục Cảnh đế bò dậy, đứng lên kéo nàng dậy, cho nàng ngồi lên đùi hắn, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Không cần hợp hoan nàng cũng có thể hầu hạ trẫm mà, trẫm đã học được trong một quyển sách, ban đêm sẽ dạy nàng.”
Trang Minh Tâm: “…”
Cần phải ngươi dạy sao? Vậy kiếp trước nàng xem phim hành động tình yêu để làm gì?
Sau đó lại đột nhiên “Ưm” một tiếng, chẳng trách hắn ngày đêm có thể làm được nhiều động tác giày vò như vậy , hóa ra là học được trong sách.
Thoại bản ở thời đại này lại cởi mở như vậy sao?
Đáng tiếc, đáng tiếc, quá khứ mười sáu năm nay của nàng lại không chú ý đến phương diện này, nháy mắt như là mất đi vạn lượng vàng vậy, toàn thân đều suy sụp.
Dục Cảnh đế thấy nàng không đáp lại, giơ tay lên bóp một cái ở hông nàng, cậy mạnh nói: “Trẫm sẽ cho rằng nàng đã đáp ứng rồi, lát nữa không được đổi ý đâu.”
Bình luận facebook