Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45-46
Chương 45
Trang Minh Tâm đã từng nghe nói về công lao vĩ đại của Di tần, cũng từng tính toán tỷ số thắng bại khi hai người trình diễn võ thuật.
Những lại vạn vạn không ngờ tới vừa mới thấy mặt đối phương đã lập tức đã đổ ập tới công kích cơ thể nàng.
Vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
Nếu bàn về độc miệng, nàng đúng thật là chưa từng thua ai cả.
Trên mặt nàng nhất thời hiện lên một nụ cười sáng lạng, mày liễu hơi cong cong thoáng như trăng lưỡi liềm, trong miệng cười hì hì nói: “Đa tạ Di tần muội muội khen ngợi, chẳng qua là dung mạo trời sinh, nếu có thể lựa chọn ta tình nguyện có một khuôn mặt thư hùng không ai địch nổi như của muội muội, mặc nam trang vào cũng sẽ không bị ai nhận ra, lại cực kỳ an toàn.”
Chúng phi tần buồn cười mà không dám cười, rối rít cầm khăn tay che miệng lại.
Trịnh thái hậu không sợ hãi mà bật cười “Phụt” một tiếng, đưa ngón út đeo hộ giáp dài ra, cách không chỉ chỉ về hướng các nàng, lắc đầu thờ dài nói: “Những người trẻ tuổi các ngươi đó, đúng thật là rất nghịch ngợm mà.”
Di tần lại quan sát Trang Minh Tâm từ trên xuống dưới một lần nữa, tức tối cười nói: “Trái lại lá gan của ngươi cũng không nhỏ, là thấy ở trước mặt thái hậu nương nương ta không dám đánh ngươi đúng không?”
Trang Minh Tâm cười hì hì tức chết người không đền mạng nói: “Ai đánh ai còn chưa chắc chắn đâu.”
“Rất tốt.” Toàn thân Di tần được khơi lên ý chí chiến đấu, nàng ta khiêu khích nói: “Nếu ngươi có dũng khí, hãy đến Trữ Tú cung cùng ta, chúng ta lên lôi đài diễn võ trường tỷ thí một phen, kêu tất cả mọi người tới nhìn xem rốt cuộc là ai đánh ai.”
“Ta không có dũng khí, chẳng lẽ muội muội có dũng khí hả?” Trang Minh Tâm nhìn nửa người dưới của Di tần bằng ánh mắt thô tục.
Liêu thái phi thấy nàng nói những lời không thích hợp, “Khụ” một tiếng.
Trang Minh Tâm vội vàng thu hồi ánh mắt, mặt dày mày dạn nói: “Ta nói có thể thắng muội muội là có thể thắng, chỉ cần ta không cần tỷ thí với muội muội là muội muội lại phản bác không dứt, ha ha ha.”
Di tần bị chọc tức đến ngã ngửa.
Vốn tưởng rằng nếu như Trang Tĩnh Uyển giống như những phi tần khác, là một quý nữ thế gia có dáng vẻ đoan trang, đến đi bộ cũng không chịu đi thêm một bước, là một con người quy củ không thể chịu nói nhiều hơn một câu, không ngờ lại là một kẻ sa cơ thất thế, thủ đoạn bịp bợm còn nhiều hơn cả những tên lưu manh ở phố phường.
Ninh phi xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nói thay Di tần: “Nhưng mà nếu Di tần muội muội đã có thành ý mời so tài, sao Uyển phi muội muội không đồng ý với Di tần muội muội đi?”
Trang Minh Tâm liếc Ninh phi một cái, hừ nói: “Ninh phi tỷ tỷ có hứng thú như vậy, không bằng ngươi khoa tay múa chân một chút với Di tần muội muội đi? Để chúng ta được mở mang kiến thức xem cái gì gọi là “lấy trứng trọi đá”.”
Trịnh thái hậu lại thấy buồn cười là “Phụt” bật cười một lần nữa.
Ninh phi lập tức đỏ mặt lên, thầm mắng Uyển phi uống nhầm thuốc, sỉ vả Di tần cũng thôi đi, thậm chí còn sỉ vả ngay cả nàng ta, cũng quá là không cho nàng ta thể diện rồi.
Mọi người thấy Ninh phi chịu nhục, sợ bản thân lại nối gót nàng ta, lại sợ nói không tốt câu nào rồi bị Di tần lấy ra để trút giận, không dám chen lời một câu nào.
Liêu thái phi thấy vậy, bốn mắt nhìn nhau với Trịnh thái hậu, mở miệng nói: “Tiếp theo là đến giờ thái hậu nương nương lễ phật, chư vị nương nương, tiểu chủ nếu không có chuyện gì nữa thì giải tán đi.”
Một là phi, một là tần, đấu võ mồm thì cũng thôi đi, nếu như thật sự đánh nhau ở Từ Ninh cung, truyền ra ngoài các nàng như thế nào thì không nói, nhưng còn mặt mũi của Trịnh thái hậu sẽ mất hết cho coi.
Còn nếu có đánh nhau ở bên ngoài không, vậy thì không phải là chuyện mà bọn họ quản được, tự có hoàng thượng tới sắp xếp.
Có hoàng thượng ở đây, tóm lại sẽ không để cho Trang Tĩnh Uyển thua thiệt là được rồi.
Nếu Liêu thái phi cũng đã lên tiếng rồi, chúng phi tần cũng không tiện ở lâu nữa, lập tức đứng dậy cáo lui.
Mới ra khỏi cửa Từ Ninh cung, Di tần đã đưa tay lên cản Trang Minh Tâm lại, nói: “Đi đến Trữ Tú cung tỷ thí với ta một trận, nếu ngươi có thể thắng được ta thì từ bây giờ ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ.”
Trang Minh Tâm không muốn, nực cười nói: “Ngươi là tần, bổn cung là phi, vốn dĩ ngươi cũng phải gọi bổn cung là tỷ tỷ.”
Lại rất tự hào mà nói: “Bổn cung đã có muội muội dựa vào nghiệm thi xử án mà nổi danh khắp thiên hạ, những muội muội khác dâng tới cửa bổn cung cũng chẳng còn lạ gì nữa.”
Di tần tức giận, bước chân trượt một cái, năm ngón tay như kìm, xông thẳng đến chỗ cổ họng Trang Minh Tâm.
Thân hình Trang Minh Tâm chợt lóe, tránh được, sau đó hai chân di chuyển, cùi chỏ chống xuống, “Cộp” một tiếng ngã nằm sấp xuống đất.
Sau đó “Hu hu hu” khóc lên: “Chân bổn cung thật là đau, tay cũng đau, chỉ sợ là ngã bị gãy rồi…”
Sau đó lại nước mắt lưng tròng tố cáo Di tần: “Di tần muội muội, cho dù là bổn cung không đồng ý tỷ thí với ngươi, nhưng ngươi cũng không cần ra tay ác độc như vậy chứ?”
Di tần giật mình, rõ ràng là bản thân vồ hụt, tại sao Uyển phi lại té ngã chứ?
Một lát sau mới phản ứng lại được, nàng đang giả bộ.
Lập tức tiến lên lôi kéo Trang Minh Tâm, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đứng lên cho ta, dám nằm trên đất vu oan cho ta nữa cẩn thận ta đá gãy chân và tay ngươi thật bây giờ.”
Trang Minh Tâm mới không sợ, tiếp tục nằm trên đất “Hu hu hu”.
Di tần bị ép đến sốt ruột, một tay kéo Trang Minh Tâm lên, sau đó vác lên vai, kiệu cũng không ngồi, sải bước đi nhanh đến Trữ Tú cung ở phía chéo đối diện.
Trang Minh Tâm: “…”
Trò vui gì đây?
Cảnh tổng tài bá đạo này là sao hả?
Bước tiếp theo chẳng lẽ là sẽ bắt đầu cầm tù nàng, kiểu tình tiết như vậy sao?
Hai đời nàng cũng chưa từng trải nghiệm một mặt như vậy đâu, nghĩ lại thật đúng là thấy kỳ lạ ngượng ngùng.
“Ngươi mau để bổn cung xuống.” Trang Minh Tâm nghĩ lại thấy cũng không nên trải nghiệm cảm giác mới lạ này, nếu thật sự đội nón xanh cho cẩu hoàng đế, chỉ sợ cẩu hoàng đế sẽ chó cùng đường quay ra cắn người.
Di tần chỉ lo đi đường, hoàn toàn không để ý tới nàng.
Trang Minh Tâm đảo mắt một vòng, nôn khan một tiếng, uy hiếp nói: “Dạ dày bổn cung bị bả vai ngươi đè vào không thoải mái, ngươi mà còn không thả bổn cung xuống nữa thì chắc là bổn cung sẽ phải ói đầy mặt ngươi đó.”
Di tần hừ một tiếng: “Nếu ngươi dám phun ra ta sẽ nhét vào lại cho ngươi.”
Nhưng bước chân đã tăng tốc độ lên không ít.
Chẳng bao lâu sau đã đến Trữ Tú cung, Di tần ném Trang Minh Tâm lên giường la hán ở đông thứ gian, nói với cung nữ chưởng sự Hồng Anh đang ra đầy đầu đầy mặt mồ hôi vì chạy chậm một đường: “Tay chân Uyển phi đều bị gãy rồi, đi thái y viện truyền một người giỏi về xương tới, nẹp lại rồi bó thạch cao cho nàng.”
Trang Minh Tâm dựa nghiêng người lên gối, phân phó Quỳnh Phương: “”Đi Dưỡng Tâm điện chờ, hoàng thượng vừa hạ triều lập tức báo lên cho hắn, nói bổn cung bị Di tần đánh gãy tay chân, nàng ta còn mua chuộc thái y, muốn chữa trị phế bỏ tay chân bổn cung, để bổn cung hoàn toàn biến thành một phế nhân, bảo hắn mau tới cứu bổn cung.”
Di tần: “…”
Uyển phi giả bệnh, nàng ta muốn tương kế tựu kế, mượn lần này để trừng trị nàng một phen, ai ngờ nàng lại thuận theo, còn muốn kéo cả hoàng thượng xuống nước nữa.
Nếu hoàng thượng quả thật bị dẫn tới, Uyển phi vừa khóc vừa nháo mà bán thảm, lòng hoàng thượng chỉ sợ sẽ lập tức nghiêng về phía nàng.
Tĩnh uyển này cũng quá là giảo hoạt rồi, quả thật có chút khó đối phó!
Di tần hít một hơi thật sâu, lúc này mới ngồi lên ghế thái sư, khoát tay chặn Hồng Anh lại: “Thôi vậy, Uyển phi vẫn khỏe, không cần đi mời thái y nữa đâu.”
Trang Minh Tâm cười đắc ý, cũng nói với Quỳnh Phương: “Hoàng thượng quốc sự bận rộn, vẫn đừng nên lấy những chuyện nhỏ nhặt này quấy rầy hắn.”
Di tần dựa lên ghế thái sư, liếc mắt nhìn Trang Minh Tâm, hừ nói: “Dáng điệu niệm xướng tuyệt vời này của ngươi, còn giỏi hơn cả con hát trong nhà hát rồi đó, chẳng trách hoàng thượng bị dụ dỗ đến mê mệt.”
Bị so sánh với con hát, Trang Minh Tâm cũng không tức giận, cười híp mắt nói: “Muội muội chê bai bổn cung cũng thôi, sao lại còn dám chê cả hoàng thượng thế? Chẳng lẽ hoàng thượng chính là hôn quân không phân biệt rõ đúng sai hay sao?”
“Quả nhiên là rất biết giảo biện.” Di tần không sợ một chút nào, lại hơi tiếc nuối mà hừ một tiếng: “Nếu công phu của ngươi cũng lợi hại như miệng ngươi thì tốt rồi.”
“Công phu của ta dĩ nhiên là cũng lợi hại như miệng của ta rồi.” Trang Minh Tâm tràn đầy tự tin, lại chuyển đề tài, giảo hoạt cười một tiếng: “Nhưng bổn cung cũng vẫn sẽ không tỷ thí với ngươi đâu, cho ngươi nôn nóng đến chết luôn.”
Di tần: “…”
“Lại có người vô lại như vậy sao, bệnh cũ nhức đầu cũng bị ngươi làm cho tái phát rồi.” Di tần nói xong, lập tức đưa tay lên đỡ trán.
Trang Minh Tâm nghe vậy, nhanh chóng che ngực, mềm yếu nói: “Bổn cung chịu không nổi kinh sợ, hôm nay bị muội muội đẩy ngã xuống đất, lại còn bị muội muội khiêng một đường, bệnh cũ đau ngực chỉ sợ là cũng tái phát rồi.”
“Ngươi…” Di tần hoàn toàn phục rồi, Trang Tĩnh Uyển mới vào cung chưa được bao lâu mà đã học thành thạo mười phần bộ dánh của những phi tần trong cung kia, da mặt dày lại còn vô lại, quả thực là không làm gì được.
“Thôi vậy thôi vậy, đầu ta là bị cửa kẹp vào mới tìm ngươi chuốc lấy xui xẻo!” Di tần bất đắc dĩ thở dài, liên tục vẫy vẫy tay đuổi ngươi không ngừng: “Nhìn ngươi cũng thấy phiền lòng, ngươi mau chóng cách xa Trữ Tú cung ra đi!”
Trang Minh Tâm đút hai tay vào trong tay áo, làm dáng vẻ như ngươi nông dân vùng Đông Bắc, hừ hừ nói: “Muội muội có từng nghe qua câu nói “Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó” chưa. Ngươi vác bổn cung tới Trữ Tú cung, muốn bổn cung đi không thể không bỏ ra chút tâm huyết được, nếu không thì bổn cung sẽ không đi đâu.”
Di tần cạn lời nói: “Ngươi dầu gì cũng là tôn nữ của Trang thủ phụ, Trang gia lại là nhà làm quan, tại sao lại có thể nuôi ra được một ngươi có tính cách vô lại như ngươi chứ?”
Nhưng trong lòng lại không hề nghi ngờ tính chân thực lời nói của Trang Tĩnh Uyển, nếu như bản thân không chịu nhận lỗi chỉ sợ nàng thật sự có thể ở lỳ ở Trữ Tú cung không chịu đi.
Nhưng nàng cứ ở lì tại đây cũng chẳng có gì phải gấp cả, sợ là vì chuyện này mà hoàng thượng lại tới đây, vậy coi như xong rồi.
Thái y cũng đã nói rồi, trong vòng một năm tới bản thân nàng ta không được thị tẩm, lỡ như mà có hoài thai nữa thì chỉ sợ là nguy hiểm đến tính mạng.
Xem ra là đành phải tốn công sức để diệt trừ mầm tai vạ này rồi.
Di tần phân phó Hồng Anh nói: “Lấy hộp đá quý mà hoàng thượng ban thưởng cho đến đây.”
Trang Minh Tâm “Chậc” một tiếng: “Một hộp đá quý? Ai da, hôm nay bổn cung phát đại tài rồi.”
Đã vơ vét được tài vật đúng chỗ rồi, Trang Minh Tâm cũng không cần thiết ở lỳ lại đây nữa, vì vậy ngồi dậy từ giường la hán, chuẩn bị trở về phủ.
Đi tới ngưỡng cửa, lại quay đầu ném một ánh mắt tà mị cho Di tần, cười ha ha nói: “Hoan nghênh Di tần lần sau lại tìm bổn cung xui xẻo nữa, ha ha.”
Di tần: “…”
Nếu Uyển phi mà là tộc Man thì đã sớm bị nàng ta dùng mộc thương Hồng Anh đâm thành cái sàng rồi.
…
Tuy mất chút thời gian, nhưng lại đổi được một hộp đá quý, cuộc mua bán này vẫn rất lời.
Trang Minh Tâm như mở ra được cánh cửa của thể giới mới.
Quyết định từ nay về sau nếu ai tìm nàng gây phiền toái nữa thì lại lừa bịp để lấy tài vật tiếp.
Cũng không phải là nàng ham tiền, mà là muốn dạy cho các nàng ta một đạo lý, làm chuyện xấu thì sẽ phải trả một cái giá thật lớn!
Ừm, không sai, nàng chính là vĩ đại như vậy.
…
Tin tức Di tần bị Uyển phi gài bẫy lấy mất hộp đá quý ngự ban, dưới sự thêm dầu vào lửa của Trang Minh Tâm, rất nhanh đã bay đi khắp hậu cung.
“Phụt…” Trịnh thái hậu nghe vậy liền phun hết cả nước trà trong miệng ra, nhận lấy khăn tay Trương ma ma đưa lên, vừa lau miệng vừa nói với Liêu thái phi: “Ai cũng nói Trang đại cô nương trinh tĩnh ôn uyển, là quý nữ thế gia điển hình trong kinh, nhưng ngươi nhìn những chuyện mà nàng làm đi, nào có nửa điểm dáng vẻ quý nữ thế gia nào đâu? Chúng ta đều nhìn lầm rồi.”
Liêu thái phi cũng kinh ngạc không thôi, ngay sau đó cười nói: “Di tần chân đá Đức phi, tay đánh Mạnh tần, chỉ hận không thể đi ngang trong hậu cung này, chúng phi tần ai ai cũng không dám đắc tội với nàng ta, chúng ta nhớ tới ân cứu mạng hoàng thượng của nàng ta nên mới không trách cứ, nhưng cuối cùng vẫn không ra thể thống gì. Bây giờ trái lại thì tốt rồi, có khắc tinh Uyển phi này, từ nay về sau nàng ta chắc hẳn là có thể thu liễm lại đôi chút rồi.”
Trịnh thái hậu gật gật đầu, tò mò hỏi Liêu thái phi: “Trang Tĩnh Uyển nói công phu của nàng mạnh hơn Di tần, ngươi nói xem đây là mạnh miệng, hay là thật sự biết công phu?”
Liêu thái phi trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nói: “Chỉ từng nghe nói Trang nhị cô nương rất giỏi công phu quyền cước, nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy tin đồn Trang đại cô nương biết công phu quyền cước, cho nên đúng thật là rất khó nói.”
Trịnh thái hậu chậm rãi lần chuỗi tràng hạt, rơi vào trầm tư, một hồi lâu sau đột nhiên lại nói một câu làm người ta phải kinh ngạc không ngớt: “Có thể có khả năng Uyển phi thật ra là Trang Minh Tâm không?”
Liêu thái phi ngạc nhiên nhìn Trịnh thái hậu, thấy Trịnh thái hậu không giống nói đùa, miễn cưỡng cười gượng nói: “Chắc là tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, Trang nhị cô nương và Trang đại cô nương khác biệt một trời một vực, Trang gia nào có lá gan thay mận đổi đào chứ? Vả lại cũng chẳng cần thiết phải làm vậy.”
Nếu Uyển phi quả thật là Trang Minh Tâm, vậy người định thân với chất tử của bà ta chính là Trang Tĩnh Uyển rồi.
Chẳng lẽ là vì chất tử của bà ta vụng trộm định chung thân với Trang Tĩnh Uyển, thậm chí là hủy hoại sự trong sạch của Trang Tĩnh Uyển, cho nên mới không thể không thế gả cho Trang Minh Tâm?
Không không không, không thể nào, đây chính là tử tội tịch thu tài sản diệt tộc, một khi bị phanh phui ra, Trang gia và Liêu gia đều chạy không thoát.
Trịnh thái hậu thấy vẻ mặt Liêu thái phi chuyển từ hồng nhuận sang ảm đạm, rũ mắt xuống, một lát sau “giễu cợt” một câu: “Ai gia cũng chỉ là đùa giỡn một câu, xem ngươi sợ đến như vậy kìa, đúng thật là một người nhát gan mà.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hạt giống hoài nghi đã bị chôn xuống, sau này chắc hẳn là có thể mọc rễ nảy mầm.
…
Trang Minh Tâm cũng không biết Trịnh thái hậu đã hoài nghi thân phận của nàng, mà cho dù biết nàng cũng không sợ, dù sao cũng đã có cẩu hoàng đế dính dáng vào mà.
Bây giờ nàng đang nhức đầu không thôi, bởi vì lúc nửa buổi chiều cẩu hoàng đế lại mò tới Chung Túy cung.
“Hoàng thượng, dù sao thì người cũng để cho thần thiếp nghỉ ngơi một đêm đi mà.” Khi nói lời này, nàng đang ngồi trên người Dục Cảnh đế, tay vòng lên cổ hắn, giọng nói mềm mại, ôn nhu lại ngọt ngào.
Dục Cảnh đế vốn muốn tới dùng bữa tối xong sẽ đi, lại bị nàng khẩn cầu như vậy, lập tức ngọn lửa tà mị “Bùng bùng bùng” bốc lên ngùn ngụt, đừng nói đến rời đi, nếu không phải là có quy củ tổ tông trói buộc, hắn đã lập tức đã đẩy ngã nàng lên tháp rồi.
Hắn không chớp mắt lừa gạt nói: “Hôm nay trẫm lại nghỉ một đêm nữa, sau ngày mai sẽ không tới nữa, như vậy được chưa?”
Sợ nàng không chịu, liên tục không ngừng đổi đề tài, hừ nói: “Trẫm nghe nói, hôm nay nàng và Di tần gây thị phi với nhau?”
“Di tần là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, thần thiếp nào dám trêu chọc nàng ta.”
Trang Minh Tâm âm dương quái khí nói một câu, tỉnh bơ tố cáo: “Còn không phải là nàng ta sao, vừa mới thấy mặt thần thiếp đã mắng thần thiếp là “đồ đi quyến rũ”, còn động thủ với thần thiếp, đẩy thần thiếp ngã xuống đất, lại còn khiêng đến Trữ Tú cung… Thần thiếp phải lấy hoàng thượng ra thì mới dọa được nàng ta, ép nàng ta lấy ra đá quý ngự ban để bồi thường.”
Nói tới đây, nàng bĩu môi, mặt đầy đau lòng nói: “Nếu nhưng hoàng thượng không vui vì thần thiếp lấy đi đá quý của Di tần muội muội, vậy thần thiếp cho người đi trả lại là được.”
Dục Cảnh đế buồn cười nói: “Đồ đã vào miệng túi của nàng rồi, lại còn có thể lấy ra bên ngoài được sao?”
“Mặc dù không bỏ được, nhưng nếu hoàng thượng có ép thần thiếp trả lại, thần thiếp có thể kháng chỉ sao?” Trang Minh Tâm tủi thân chun cái mũi nhỏ lại.
Chữ “ép” này cũng dùng rất thông minh.
Chưa nói tới Dục Cảnh đế vốn không định có ý nghĩ này, cho dù có thật sự muốn nhúng tay vào, chứ “ép” này vừa ra khỏi miệng cũng phải khiến hắn đổi biện pháp.
Hắn cười nói: “Không cần đâu, Di tần chỉ là tính khí nóng nảy, từ nay về sau nàng cách xa nàng ta một chút, tránh cho nàng ta làm bị thương.”
Thật ra thì, hắn sợ Trang Minh Tâm đả thương Di tần, tuy công phu của Di tần không tệ, cũng có kinh nghiệm ra trận giết địch, nhưng vẫn không thể so với Trang Minh Tâm.
Phụ thân Di tần là Trấn Bắc tướng quân Tôn Kích, nếu nàng ta bị thương, Tôn Kích không thể so đo với phi tần như Trang Minh Tâm, nhưng lại có thể gây khó dễ cho Trang gia.
Tình cảnh của Trang gia bây giờ cũng chỉ có mỗi Trang Tố Văn là Đại Lý Tự Khanh chống đỡ ở bên ngoài, chỉ sợ không ứng phó nổi.
Trang Minh Tâm ngoài miệng khôn khéo nói: “Thần thiếp nghe theo hoàng thượng.”
Trong đầu lại nghĩ, Di tần không trêu chọc nàng thì cũng thôi, nhưng nếu như dám động vào nàng, nàng sẽ đòi lấy tài vật từ chỗ nàng ta.
Dục Cảnh đế dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, đáp ứng dứt khoát như vậy, nửa điểm thành ý cũng không có, chỉ sợ là trong lòng lại đang tính toàn làm chuyện gì đây.
Trang Minh Tâm đưa đầu đến gần, hôn lên môi hắn một cái, làm nũng nói: “Hoàng thượng không tin thần thiếp sao?”
Dục Cảnh đế lập tức không thể hoài nghi nổi nữa.
Chương 46
Hôm nay trong phân lệ có cá trắm cỏ khá ngon, phòng bếp nhỏ bên kia hỏi có muốn làm thành cá nướng hay không, Trang Minh Tâm đồng ý.
Dục Cảnh đế cho người lấy một bình rượu vàng tới, rót vào trong nồi, thêm gừng rồi nấu sôi.
Hai người vừa uống vừa ăn cá nướng.
Tuy cây sẻn không bằng hạt tiêu, nhưng được phối hợp với hồ tiêu và hoa tiêu, độ cay cũng không tính là thấp, Dục Cảnh đế ăn mà trên chóp mũi đã xuất hiện một lớp mồ hôi, không ngừng kêu đã nghiền.
Trang Minh Tâm cay “Shh shh” hít khí liên tục, nhấp một ngụm rượu vàng, không giảm được chút cay nào.
Nàng tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là không có bia, bia mà kết hợp với cá nướng mới gọi là đã nghiền đó.”
“Bia?” Dục Cảnh đế tò mò nhìn qua, nghi ngờ nói: “Loại rượu nào mà phàm là có chút tên tuổi trong thiên hạ, trẫm cũng đã từng được nếm, nhưng lại chưa từng nghe nói đến bia… Nàng có biết chỗ nào bán không? Dù có bao xa trẫm cũng kêu người mua bằng được về.”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, đừng tưởng rằng bản thân là hoàng đế thì không gì là không thể, hắn còn có thể có bản lĩnh phái người tới hiện đại để mua sao?
Dục Cảnh đế nhấc chân lên, chạm nhẹ lên quần nàng, hừ nói: “Nàng trừng trẫm làm gì? Trẫm có ý tốt nghĩ cho nàng, chẳng lẽ lại là đáng trách sao?”
Trang Minh Tâm gắp một miếng thịt cá đưa vào trong miệng, nhai một hồi rồi nuốt xuống, lúc này mới lắc đầu nói: “Bia không mua được.”
Lại cười nói đánh vào sở thích ăn uống của hắn: “Nhưng thần thiếp có thể tự mình chưng cất được.”
Lúc nói lời này, thật ra nàng cũng có chút chột dạ.
Dẫu sao kiếp trước khi nàng du lịch ở nước ngoài, chỉ qua loa đi thăm xưởng bia của dân bản xứ, tò mò hỏi quy trình chế biến, cũng chưa từng tự mình thí nghiệm, chỉ sợ là thực tế thao tác sẽ không dễ dàng.
Không thể không thất bại mấy lần được.
“Quá tốt.” Dục Cảnh đế đặt đũa xuống, vỗ tay cười lớn, hào sảng nói: “Cần gì trở về viết một danh sách ra, trẫm cho người mua giúp nàng.”
Không cần tiêu tiền của bản thân đúng là chuyện tốt mà, Trang Minh Tâm tất nhiên sẽ không từ chối, cười nói: “Đa tạ hoàng thượng.”
Dục Cảnh đế không quá để ý khoát tay, lại mong đợi nói: “Vậy trẫm có thể chờ rượu ngon của nàng rồi.”
Cũng không hỏi nhiều là nàng lấy được phương pháp chưng cất từ đâu, chuyện tổ tiên của cao môn thế gia có lưu truyền lại những công thức ly kỳ cổ quái không phải chuyện hiếm thấy gì, chỉ là Trang gia này đặc biệt có nhiều mà thôi.
Sau khi ăn xong, theo lệ mà dắt Tướng Quân đi dạo.
Dục Cảnh đế liếc Tướng Quân một cái, nói: “Năm nay bởi vì xảy ra thiên hoa, dùng tiền lên hành cung Thượng Lâm Uyển, săn thú mùa thu cũng đành hủy bỏ, nếu không thì dẫn theo Tướng Quân hẳn là có thể giúp đỡ không ít.”
“Đó là đương nhiên.” Trang Minh Tâm vô cùng có lòng tin với chó yêu của mình.
Nàng rất hoài niệm nói: “Trước kia thần thiếp thường mang Tướng Quân đi tới vùng núi gần thôn trang của hồi môn của mẫu thân để săn thú, có Tướng Quân ở đó, đừng nói đến gà rừng hay thỏ, cho dù có là nai, hươu hoang dã cũng có thể săn được dễ như trở bàn tay. Năm ngoái còn săn được một con heo rừng nữa đó, khoảng hơn ba trăm cân.”
Ngừng lại một chút, nàng “Chậc” một tiếng: “Nhưng chỉ tiếc là thịt heo rừng quá tanh, rất khó ăn.”
Dục Cảnh đế liên tục tán đồng: “Ái phi nói rất đúng, trẫm cũng đã từng ăn thịt heo rừng một lần rồi, sau đó ngay lập tức bảo Ngự Thiện phòng gạch bỏ heo rừng mua được ra khỏi tờ đơn.”
Hai người có đam mê ăn uống vừa nói tới chuyện thức ăn là lại rất ăn ý, vừa trò chuyện vừa dắt tướng quân đi dạo, bất tri bất giác đã đi hơn nửa canh giờ.
…
Đến tối, sau khi hai người tắm xong thì cất bước nằm lên giường, không thể không chiến đấu hăng say một hồi.
Trang Minh Tâm cảm giác bản thân giống như một cái bánh nướng vậy, một hồi mặt trước hướng lên trên, một lát sau mặt dưới lại được lật lên, cách một lúc lại lật lên trên.
Rất sợ nàng sẽ bị nướng đến khét.
Sau khi bị rót sốt liên tiếp hai lần liền biến thành một cái bánh nướng kẹp nhân, lúc này cẩu hoàng đế mới chịu buông nàng ra.
Trang Minh Tâm uể oải mắng: “Ngày mai người mà dám tới Chung Túy cung nữa thần thiếp nhất định sẽ lấy cây chày lớn đánh người ra ngoài!”
Dục Cảnh đế ngửa cần cổ dài ra “Ha ha” cười mấy tiếng, lúc này mới điểm lên cái mũi nhỏ của nàng, trêu chọc nàng: “Chung Túy cung cũng không phải là chỉ có mỗi mình nàng, trẫm không đến chỗ này của nàng, chẳng lẽ không thể đến chỗ Hân quý nhân hay là Hòa quý nhân hay sao?”
Hừ, cẩu hoàng đế, mới bay xuống từ trên người nàng, bây giờ đã lập tức nhớ tới phải đi ngủ với những nữ nhân khác rồi, đây quả thực là…
Đúng là quá tốt mà!
Quan tâm hắn ngủ với ai làm gì, dù sao đừng có quấn lấy nàng nữa là được, bị giày vò hai ngày liên tiếp, nàng quả thật là vô cùng cần nghỉ ngơi một chút.
Dù sao cũng là đến chỗ những phi tần khác, cũng không phải là là đi dạo lầu xanh, không sợ sẽ dính vào bệnh truyền nhiễm không sạch sẽ nào đó rồi lây cho nàng.
Nàng rầm rì nói: “Người vui vẻ là tốt rồi, chỉ cần không tới chính điện là được.”
Dục Cảnh đế tiến tới bên tai nàng, hà hơi mấy cái lên ốc tai nàng, cười nhẹ nói: “Thật sự không ghen hả? Vậy nếu trẫm muốn đi Trữ Tú cung thì sao?”
Không cần nói toạc ra, chắc chắn là nói Di tần rồi.
Trang Minh Tâm hừ nói: “Di tần vừa mới ở cữ xong, người đi chiêu nàng ta thị tẩm, lỡ như lại hoài thai lần nữa, chẳng phải là muốn nửa cái mạng của nàng ta sao? Nếu như người nhẫn tâm, vậy thì tốt thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới thần thiếp cả.”
Dục Cảnh đế buồn cười nói: “Nàng ta vừa làm nàng mất mặt, nàng cũng không giận, ngược lại còn nói giúp nàng ta, chẳng lẽ ái phi cuối cùng cũng thành bồ tát rồi sao?”
Trang Minh Tâm đẩy móng vuốt đang làm loạn ở trước ngực mình của hắn ra, tức giận nói: “Nếu quả thật là như vậy, hoàng thượng dâm loạn thần thiếp, chỉ sợ đã sớm bị thiên lôi đánh tan xương nát thịt rồi.”
Móng vuốt của hắn lần nữa leo lên, khẩu thị tâm phi hừ nói: “Nàng tránh hoài thai như thế nào thì Di tần có thể tránh hoài thai như vậy, tại sao không thể thị tẩm?”
Trang Minh Tâm đã quên mất vụ này, sau khi phản ứng kịp, cũng nói với vẻ chẳng sao cả: “Nếu là như thế, vậy người cứ đi Trữ Tú cung đi, thần thiếp sẽ không nói hai lời.”
Vốn dĩ Dục Cảnh đế chỉ nói mấy lời đùa giỡn, thấy vẻ mặt nàng không giống giả bộ, ngược lại nổi giận nói: “Người khác mong ngóng trẫm còn không được, vậy mà nàng lại coi trẫm như mãnh thú vậy, chẳng lẽ nàng không vừa mắt trẫm như vậy sao?”
Trang Minh Tâm vô cùng cạn lời: “Là tự bản thân người nói muốn đi đến chỗ những phi tần khác, thần thiếp chiều theo để người vui vẻ, ngược lại còn không vui, thần thiếp đã làm sai gì hả?”
“Nàng chẳng làm gì sai cả, là trẫm tự mình đa tình.” Dục Cảnh đế nghiêng người, quay lưng về phía nàng, im lặng.
Trang Minh Tâm: “…”
Nhìn tức giận như vậy, ai không biết còn tưởng là hắn thật sự yêu nàng đó.
Nhưng cũng chỉ là hợp để ngủ thôi, nếu theo cách nói của hiện đại, nhiều nhất chỉ là tình đồng chí sâu đậm thôi, tại sao lại thăng hoa đến trình độ tình yêu rồi thế này?
Nhưng người ta là hoàng đế, không thể không mặc kệ không để ý tới được, nên dỗ vẫn phải dỗ.
Nàng nhoài người lên trên người hắn, tựa đầu vào vai hắn, cười hì hì nói: “Dáng vẻ tức giận của hoàng thượng giống như một con ếch lớn vậy.”
Dục Cảnh đế huých đầu vai, muốn hất nàng xuống.
Trang Minh Tâm vội đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, lại cười hì hì nói: “Hoàng thượng đang run rẩy hả? Sức lực như vậy không đủ đâu, còn cần dùng thêm nhiều lực vào.”
Dục Cảnh đế bị nàng chọc tức đến phát cười, xoay người lại, đè nàng xuống dưới, cắn một trận lên chỗ cao ngất trước người nàng.
“Shh, nhẹ chút…” Trang Minh Tâm bị đau, vội vàng cầu xin tha thứ không ngừng.
Dục Cảnh đế nén giận, nảy sinh lòng ác độc muốn trừng trị nàng một hồi, tuyệt không thương hương tiếc ngọc, cứ bịt tai không nghe.
Trang Minh Tâm dùng hai tay cào cấu lên ga trải giường, nhẫn lại một hồi, sau đó chửi bới mắng to: “Cho dù người là chó, nhưng thần thiếp cũng không phải là xương chó mà, sao lại dùng sức lực lớn như vậy chứ?”
Dục Cảnh đế cuối cùng vẫn không đành lòng, nhẹ nhàng cắn cắn vỗ về mấy cái, sau đó nhả miệng ra.
Trang Minh Tâm cúi đầu nhìn, thấy bị giày vò đến có màu đỏ tím rồi, nàng tức giận đạp vào ngực hắn một phát.
Dục Cảnh đế lanh lẹ nắm lấy chân nàng, cúi đầu hôn lên một cái, hừ nói: “Biết được sự lợi hại của trẫm rồi chứ? Xem nàng sau này còn dám ghét bỏ trẫm hay không.”
Trang Minh Tâm: “…”
Càng ghét bỏ hơn đó, có được chưa!
…
Ngày hôm sau khi thức dậy thay quần áo, chạm đến nơi nào đó trước người, nàng đau kêu lên “Shh” một tiếng.
Quỳnh Phương sợ đến hết hồn, vội vàng kiểm tra trước sau, trong miệng ân cần hỏi: “Nương nương khó chịu chỗ nào sao? Hay là xiêm áo có chỗ nào không ổn?”
Trang Minh Tâm nhắm hai mắt lại, cười gượng nói: “Mới vừa rồi đi bộ quá nhanh, chân bị chuột rút, bây giờ không sao nữa rồi.”
Diễn trò thì phải làm đến cùng, để tránh Quỳnh Phương sinh nghi, nàng còn nhấc chân lên đạp đạp mấy cái.
Cũng chẳng còn cách nào khác, bây giờ chỗ kia vừa đỏ vừa sưng, không tiện để cho Quỳnh Phương nhìn thấy, quá mắc cỡ.
Nhớ tới tên đầu sỏ Dục Cảnh đế, nàng lại hung hăng mắng hắn trong lòng mấy câu, cũng chúc hắn khi ăn cái gì thì cắn đến sứt răng luôn đi.
Sau khi chỉnh lý xong, ngồi kiệu đi đến cung Trường Xuân để thỉnh an.
Nhưng trong đầu lại đang tính toán, hôm nay trời đẹp, nên bảo cung nhân thu hoạch cây củ cải rồi.
Bữa tối kêu phòng bếp nhỏ làm tiệc củ cải, củ cải viên, bánh củ cải, củ cải hầm nầm bò, canh củ cải với xương sườn và sủi cảo nhân củ cải với thịt dê, làm hết tất cả.
Suy nghĩ một chút cũng đã khiến người ta phải chảy nước miếng ngay lập tức rồi.
Thức ăn ngon làm cho lòng người thấy thoải mái, cho nên khi nàng đi vào chính điện cung Trường Xuân, trên mặt vẫn đang mang theo nụ cười ấm áp.
Di tần liếc mắt, hừ nói: “Yêu trong yêu khí.”
Trang Minh Tâm phúc người thỉnh an Vệ hiền phi, đi tới ngồi lên chỗ của mình, lúc này mới liếc mắt nhìn Di tần một cái, cười nói: “Di tần lại muốn tặng vật ngự ban cho tỷ tỷ sao?”
“Ngươi…” Bị nhắc tới chuyện mất thể diện kia ngay ở đây, lỗ tai Di tần lập tức đỏ lên.
Trang Minh Tâm hừ một tiếng: “Không muốn tặng tỷ tỷ thì ít khiêu khích lại đi, ngươi cũng biết mà , tính nhẫn tại của tỷ tỷ không tốt lắm.”
Cuối cùng thì Di tần cũng kiêng kỵ nàng sẽ gài bẫy nàng ta, cúi thấp đầu xuống, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm một câu: “Kiêu ngạo gì chứ, cũng chỉ là ỷ lại vào hoàng thượng sủng ái thôi mà.”
Là một sủng phi, Trang Minh Tâm nghe những lời ganh tị như vậy, ngược lại cũng không tức giận, còn có chút đắc ý: “Di tần muội muội nói chí phải.”
Vệ hiền phi không khỏi tức cười, cầm khăn tay che miệng.
Thấy Di tần không công kích nữa, lúc này nàng ta mới lên tiếng nói: “Chớp mắt đã sắp lạnh rồi, da lông Liêu Đông đưa tới bổn cung đã phân phát xong rồi, sau này sẽ cho người đưa tới cho chư vị muội muội. Nếu các muội muội có thích, tranh thủ thời gian đưa đến Thượng Y Cục. Làm ra xiêm áo, bao giờ có tuyết rơi cũng có thể mặc luôn.”
Tất cả mọi người đều đứng lên nói cảm ơn.
Trang Minh Tâm lại chẳng cần thiết lắm, Dục Cảnh đế cũng đã cho người đưa một rương lớn da lông thượng đẳng tới rồi, Thượng Y Cục đã sớm làm thành đủ loại xiêm áo cho nàng.
Dù là ngày mai tuyết rơi nàng cũng không sợ.
Nàng định chọn mấy cái lông chồn trong phần da lông được phân phát, rồi phân da chồn cho Mạnh tần, Chung tài nhân và Dụ quý nhân, còn dư lại thì phân cho các cung nhân.
Bản thân nàng hôm nay giày vò cái này, ngày mai lại làm khổ cái kia, cung nhân đi theo tất nhiên là cũng cực khổ hơn đi theo người khác nhiều, ngoại trừ những lần khen thưởng thường ngày, cũng nên phân phát một vài thứ khác cho bọn họ.
Như vậy bọn họ mới có thể tiếp tục cố gắng làm việc cho nàng.
Giống như ở hiện đại nếu như nhân viên nào có thành tích xuất sắc sẽ được công ty sẽ thỉnh thoảng phát thưởng hoặc là phúc lợi dăm ba lần.
Vệ hiền phi còn tới sinh thần của Ninh phi: “Hai mươi sáu tháng này là sinh thần của Ninh phi muội muội, bởi vì không phải là mừng thọ lớn gì nên không tiện tổ chức phung phí, dứt khoát do bổn cung làm chủ, mời chư vị muội muội tới cung Trường Xuân uống rượu nghe hát một ngày, cũng coi như là chúc mừng Ninh phi muội muội, không biết là ý mọi người như thế nào?”
Ninh phi vội đừng dậy vén áo thi lễ: “Đa tạ nương nương đã nghĩ cho thần thiếp, nhưng sao lại dám để nương nương tốn kém được? Không bằng thần thiếp tự mình chi tiền, mượn chỗ của nương nương, vui vẻ với những tỷ muội khác một ngày?”
Tĩnh phi chen miệng nói: “Ninh phi tỷ tỷ là thọ tinh, phải được hưởng thụ mới đúng, sao lại có thể để ngươi tự mình chi tiền đãi thọ được chứ?”
Nói xong còn nhìn sang phía Vệ hiền phi, đề nghị: “Hay là chủ vị một cung chúng ta mỗi người chi hai mươi lượng bạc, tổng cộng cũng có một trăm bốn mươi lượng, cũng quá đủ cho mấy bàn thức ăn, mấy vò rượu và mời đoàn hí kịch nhỏ rồi.”
Hiện tại từ tần vị trở lên có tổng cộng chín người, trừ đi Trương đức phi đang phải bế quan suy nghĩ và Ninh phi được chúc thọ thì còn lại bảy người, chẳng phải là một trăm bốn mươi lượng sao?
Vệ hiền phi cười nói: “Ý kiến của Tĩnh phi muội muội quả nhiên là hay, mỗi người đều dốc lòng, tất cả đều vui vẻ.”
Hơi ngừng lại một lát, lại cười đùa nói: “Như vậy bổn cung cũng tiết kiệm được không ít bạc.”
Trang Minh Tâm chép miệng, nhìn cái miệng nhỏ nhắn nói năng không ngừng của Vệ hiền phi, vậy dáng vẻ người gỗ dùng ba cây gậy đánh cũng không ra một tiếng rắm trước kia là thế nào đây?
Nhưng tất cả mọi người đều chưa phát giác ra điểm kỳ quái, chỉ cho rằng lúc trước nàng ta bị Trương đức phi chèn ép quá mức, bây giờ một khi đã đắc thế thì cũng không cần giả bộ nữa.
Từ quý nhân đứng dậy, bĩu môi nói: “Hiền phi nương nương, tuy tần thiếp có địa vị thấp kém, nhưng cũng muốn hiến một phần sức, không bằng để cho các quý nhân chúng ta cũng góp một chút đi, các nương nương cũng có thể bớt đi một chút.”
Vừa dứt lời, Chu quý nhân lập tức nhíu mày.
Bây giờ trong cung có năm vị quý nhân, Lương quý nhân ngã gãy ngón chân còn đang dưỡng thương thì không nói, ngoại trừ Từ quý nhân đang đề nghị ra thì còn dư lại ba người, hai vị trong đó đều là tôn nữ của các lão, hoàn toàn không để hai mươi lượng bạc vào trong mắt, nhưng Chu quý nhân lại không giống vậy.
Nhà nàng ta là xuất thân hàn môn, tình cờ mới có một hạt giống thiên về đọc sách là phụ thân của Chu quý nhân, nhưng biết đọc sách cũng không có nghĩa là biết làm quan, phụ thân của Chu quý nhân đã sửa sách ở Hàn Lâm Viện hai mươi năm rồi, đến nay vẫn chưa được chuyển qua vị trí khác.
Nhắc đến Hàn Lâm Viện thì thanh nhã cao quý, nhưng bổng lộc lại không nhiều, cũng không có mỡ để mà kiếm, ở nơi giá cả cao ngất ngưởng tấc đất tấc vàng như kinh thành, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống được, vậy có thể lấy ra bao nhiêu bạc để cho nàng ta mang vào trong cung được.
Hai mươi lượng bạc, đối với Chu quý nhân là nói, lấy ra thì cũng có thể, nhưng lại vô cùng đau lòng.
Trang Minh Tâm xưa nay luôn kính trọng những người có học vấn, sống thanh bần đạo hạnh, thấy vậy cười nói: “Đã bàn bạc xong là các chủ vị một cung chi tiền thì là các chủ vị một cung chi tiền, những tiểu chủ như các ngươi cũng đừng có cướp nổi trội của chúng ta.”
Lời nói của nàng uyển chuyển, nhưng Huệ tần lại ngốc nghếch nhảy ra phá vỡ.
Huệ tần thật thà cười nói: “Trong cung thì lấy đâu ra được tiền chứ? Những người có phân vị thấp còn cần dùng tiền để đút lót nhiều chỗ lắm, tiết kiệm một chút đi.”
Từ quý nhân lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, cũng chỉ là hai mươi lượng bạc thôi mà, Huệ tần đang xem thường người khác sao?
Trần Ngọc Thấm liếc mắt thấy Chu quý nhân cúi thấp đầu sắp chạm đến bụng rồi, đã hiểu được lý do Trang Minh Tâm cự tuyệt.
Không kìm được sửng sốt cười một tiếng, nàng đang làm người tốt sao.
Di tần không phải là một người cẩn thận, tất nhiên là nhìn không hiểu, nàng ta nghe vậy “Xì” một tiếng: “Uyển phi đã dự tính làm ra không ít xà phòng thơm, lại kiếm được rất nhiều tiền, tất nhiên là cũng chẳng cần tiết kiệm mấy lượng bạc kia.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Nếu Di tần muội muội muốn xà phòng thơm chỉ cần đặt trước với tỷ tỷ là được, mặc dù hai ta có chút không hợp nhau, nhưng tỷ tỷ lại không thù tiền bạc, tất nhiên sẽ không cự tuyệt muội muội đâu.”
Di tần lập tức nhướng mày lên: “Ai muốn mua xà phòng thơm của ngươi đâu? Mơ đẹp! Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi kiếm được một văn tiền nào từ chỗ ta đâu.”
Trang Minh Tâm nhếch môi một cái, bày ra dáng vẻ ngồi chờ mất mặt.
Xà phòng thơm rất hữu ích nha, không ai là có thể cự tuyệt được mị lực của nó, chính là tự tin như vậy.
Di tần “Hừ” một tiếng, quay đầu đi, không nhìn nàng một cái nào nữa.
Vệ hiền phi che miệng cười không ngừng, một lát sau mới thu liễm lại vẻ mặt, đứng ra tổng kết sắp xếp, chủ trì nói: “Lần này sẽ do các vị chủ vị một cung gom tiền, nếu về sau có chuyện gì cũng cần góp tiền nữa, chư vị muội muội lại hết lòng cũng không muộn.”
Vệ hiền phi cũng đã nói như vậy rồi, Từ quý nhân cũng chỉ có thể phúc người nói: “Tần thiếp nghe theo nương nương.”
Vệ hiền phi lại nói mấy chuyện vặt vãnh trong cung vụ, đều không có liên quan gì đến Trang Minh Tâm, Trang Minh Tâm câu có câu không ngồi nghe.
Nghe được một chút thì hai mi mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau.
Sau đó chợt cúi đầu, giật mình tỉnh táo lại.
Vệ hiền phi ở phía trên nhìn rõ nàng, thầm mắng hoàng thượng thật đúng là quá không thương hương tiếc ngọc rồi, nhìn xem giày vò Uyển phi đến mức kia kìa.
Nàng ta vội nói: “Các muội muội trở về đi.”
…
Khi trở về Chung Túy cung, Trang Minh Tâm trái lại không mệt mỏi nữa, dùng một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc và một xửng xíu mại, sau đó hứng thú bừng bừng đi về sân nhỏ ở phía sau điện để xem các cung nhân đào củ cải.
Bởi vì trồng hơi muộn nên tất cả củ cải đều không quá to, củ to nhất cùng lắm cũng chỉ bằng cổ tay nàng thôi.
Vậy cũng rất khó có được rồi, nếu không phải dùng bã đậu chín làm phân bón, chỉ sợ còn không được như vậy nữa.
Cải trắng bên cạnh vẫn chưa tới lúc thu hoạch, cần phải đợi đến tiết tiểu tuyết mới thu hoạch được.
Nàng ngồi trên ghế thái sư được Thôi Kiều cho người mang ra, đắp tấm chăn nhỏ trên đùi, cười ha ha nhìn các cung nhân cầm cuốc đào củ cải, sau đó để vào trong giỏ trúc, mang từng giỏ, từng giỏ đi phơi nắng ở hành lang hậu điện.
Sau khi phơi dăm ba ngày là có thể đưa vào hầm đất đã đào xong trước đó rồi.
Củ cải dự trữ trong hầm đất có thể ăn suốt một mùa đông mà cũng không bị hỏng.
Trang Minh Tâm cảm nhận được cảm giác sung sướng khi vụ mùa bội thu, nụ cười trên mặt đã sắp đến tận mang tai rồi.
Trình Hòa Mẫn và Trần Ngọc Thấm nghe được tin tức chạy tới xem náo nhiệt.
Thấy tình cảnh này, Trình Hòa Mẫn kinh hô: “Một mảnh đất nho nhỏ như vậy mà lại có thể thu hoạch được nhiều củ cải thế sao?”
Trần Ngọc Thấm rất hiểu chuyện này, bởi vì nàng ta không cho phép Trang Tĩnh Uyển dùng phân chuồng, nàng đã lập tức kêu người nấu bã đậu trộn lẫn với phân tro để làm phân bón, chắc hẳn là vì phân bón này mà bây giờ củ cải mới tốt như vậy.
“Đây là còn trồng hơi muộn đó, nếu không thì còn lớn hơn thế này mấy vòng nữa kìa.” Trang Minh Tâm tiếc nuối thở dài, nghĩ lại bản thân tại sai lại không nghĩ tới vụ mùa sớm hơn chứ?
Một lát sau, lập tức trở lại bình thường.
Không cần phải quá để tâm tới chuyện này, sang năm tái chiến là được rồi.
Vì vậy nàng cười nói: “Buổi tối bổn cung kêu phòng bếp nhỏ làm tiệc toàn củ cải, nếu các ngươi có hứng thú cứ tới đây ăn chung đi.”
Trình Hòa Mẫn không chút nghĩ ngợi lập tức nói: “Đa tạ nương nương đã mời, tần thiếp nhất định sẽ tới.”
“Tần thiếp không thích ăn củ cải…” Trần Ngọc Thấm mới nói được một nửa, lại nghĩ Trang Tĩnh Uyển đến khá thành thạo trên phương diện thức ăn, có thể là phòng bếp nhỏ của nàng sẽ dùng củ cải làm được những món ăn không giống bình thường chăng?
Nàng ta lập tức sửa lại lời nói: “Tần thiếp cũng sẽ tới.”
Trang Minh Tâm vui mừng, thức ăn tuy là mỹ vị, nhưng nếu cứ cắm đầu vào ăn thì nào có thú vị bằng vừa xem “tương thanh*” vừa ăn chứ?
*Tương thanh là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Trần Ngọc Thấm liếc nhìn thấy nàng đang cầm khăn lụa che miệng cười gian, lập tức cảnh giác, phòng bị nói: “Không phải là ngươi đang có chủ ý xấu xa nào chứ?”
“Ai biết đâu được.” Trang Minh Tâm mập mờ sao cũng được mà nói một dâu, sau đó khiêu khích nhìn Trần Ngọc Thấm: “Vậy phải xem lá gan của Hân quý nhân có đủ lớn hay không thôi.”
Lúc này đến phiên Trình Hòa Mẫn nói móc Trần Ngọc Thấm, nàng ta bĩu môi nói: “Còn nói ta là gan chuột hả, tại sao bây giờ bản thân ngươi lại sợ cái này sợ cái kia vậy?”
Trần Ngọc Thấm cắn răng, cười lạnh nói: “Ta cũng không phải quá sợ, chỉ là có chuyện gì không tốt còn không phải có ngươi ngu xuẩn chịu tội cùng với ta sao?”
“Ngươi nói ai ngu xuẩn?” Trình Hòa Mẫn trừng nàng ta, dùng bàn tay được sơn móng màu đỏ để đẩy Trần Ngọc Thấm một cái: “Ngươi mà còn ăn nói lung tung nữa, cẩn thận ta sẽ học theo Di tần đánh Mạnh tần mà cũng đè ngươi xuống đất đánh một trận đó.”
Trần Ngọc Thấm lui về phía sau mấy bước, làm dáng vẻ sợ hãi: “Miễn đi, ta sợ chưa đợi ngươi đánh được ta thì đã bị ngươi đè chết rồi.”
“Ngươi lại dám chê ta mập, ta sẽ liều mạng với ngươi!” Mấy ngày gần đây Trình Hòa Mẫn có khẩu vị, trên mặt cũng tròn hơn lúc trước mới vào cung đôi chút, bị chọc trúng chỗ đau, lập tức giậm chân, vươn hai tay ra, chạy tới chỗ Trần Ngọc Thấm giống như một con cương thi.
Trần Ngọc Thấm hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lập tức tung chân chạy.
Hai người đuổi nhau vòng quanh bốn phía trên đường lát đá tảng ở quanh ruộng đất, ngươi đuổi ta ta đuổi ngươi vòng tới vòng lui.
Trang Minh Tâm chỉ vào các nàng ta, cười ha ha nói với Quỳnh Phương: “Người trẻ tuổi thật là sức sống mười phần, thú vị, thú vị.”
Quỳnh Phương: “…”
Tại sao trước kia không phát hiện ra nhị cô nương thích xem xiếc khỉ như vậy chứ?
Hân quý nhân và Hòa quý nhân cũng thật là, không làm cho nhị cô nương trinh tĩnh hiền thục hơn, ngược lại còn bị nhị cô nương dẫn dắt càng ngày càng khinh suất rồi.
Cứ như vậy mãi thì hỏng mất.
Chung Túy cung này chỉ sợ là hết đường cứu chữa rồi.
Nàng ta cạn lời nói: “Nương nương, mau bảo hai vị tiểu chủ dừng lại đi, cẩn thận té ngã.”
Trang Minh Tâm luồn hai tay vào trong ống tay áo, bình chân như vạo cười nói: “Chạy đã mệt thì dĩ nhiên sẽ dừng lại, Tướng Quân cũng là như vậy mà.”
Quỳnh Phương: “…”
Kính nhờ nhị cô nương, người thật là không có nhân tính mà!
Trang Minh Tâm đã từng nghe nói về công lao vĩ đại của Di tần, cũng từng tính toán tỷ số thắng bại khi hai người trình diễn võ thuật.
Những lại vạn vạn không ngờ tới vừa mới thấy mặt đối phương đã lập tức đã đổ ập tới công kích cơ thể nàng.
Vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
Nếu bàn về độc miệng, nàng đúng thật là chưa từng thua ai cả.
Trên mặt nàng nhất thời hiện lên một nụ cười sáng lạng, mày liễu hơi cong cong thoáng như trăng lưỡi liềm, trong miệng cười hì hì nói: “Đa tạ Di tần muội muội khen ngợi, chẳng qua là dung mạo trời sinh, nếu có thể lựa chọn ta tình nguyện có một khuôn mặt thư hùng không ai địch nổi như của muội muội, mặc nam trang vào cũng sẽ không bị ai nhận ra, lại cực kỳ an toàn.”
Chúng phi tần buồn cười mà không dám cười, rối rít cầm khăn tay che miệng lại.
Trịnh thái hậu không sợ hãi mà bật cười “Phụt” một tiếng, đưa ngón út đeo hộ giáp dài ra, cách không chỉ chỉ về hướng các nàng, lắc đầu thờ dài nói: “Những người trẻ tuổi các ngươi đó, đúng thật là rất nghịch ngợm mà.”
Di tần lại quan sát Trang Minh Tâm từ trên xuống dưới một lần nữa, tức tối cười nói: “Trái lại lá gan của ngươi cũng không nhỏ, là thấy ở trước mặt thái hậu nương nương ta không dám đánh ngươi đúng không?”
Trang Minh Tâm cười hì hì tức chết người không đền mạng nói: “Ai đánh ai còn chưa chắc chắn đâu.”
“Rất tốt.” Toàn thân Di tần được khơi lên ý chí chiến đấu, nàng ta khiêu khích nói: “Nếu ngươi có dũng khí, hãy đến Trữ Tú cung cùng ta, chúng ta lên lôi đài diễn võ trường tỷ thí một phen, kêu tất cả mọi người tới nhìn xem rốt cuộc là ai đánh ai.”
“Ta không có dũng khí, chẳng lẽ muội muội có dũng khí hả?” Trang Minh Tâm nhìn nửa người dưới của Di tần bằng ánh mắt thô tục.
Liêu thái phi thấy nàng nói những lời không thích hợp, “Khụ” một tiếng.
Trang Minh Tâm vội vàng thu hồi ánh mắt, mặt dày mày dạn nói: “Ta nói có thể thắng muội muội là có thể thắng, chỉ cần ta không cần tỷ thí với muội muội là muội muội lại phản bác không dứt, ha ha ha.”
Di tần bị chọc tức đến ngã ngửa.
Vốn tưởng rằng nếu như Trang Tĩnh Uyển giống như những phi tần khác, là một quý nữ thế gia có dáng vẻ đoan trang, đến đi bộ cũng không chịu đi thêm một bước, là một con người quy củ không thể chịu nói nhiều hơn một câu, không ngờ lại là một kẻ sa cơ thất thế, thủ đoạn bịp bợm còn nhiều hơn cả những tên lưu manh ở phố phường.
Ninh phi xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nói thay Di tần: “Nhưng mà nếu Di tần muội muội đã có thành ý mời so tài, sao Uyển phi muội muội không đồng ý với Di tần muội muội đi?”
Trang Minh Tâm liếc Ninh phi một cái, hừ nói: “Ninh phi tỷ tỷ có hứng thú như vậy, không bằng ngươi khoa tay múa chân một chút với Di tần muội muội đi? Để chúng ta được mở mang kiến thức xem cái gì gọi là “lấy trứng trọi đá”.”
Trịnh thái hậu lại thấy buồn cười là “Phụt” bật cười một lần nữa.
Ninh phi lập tức đỏ mặt lên, thầm mắng Uyển phi uống nhầm thuốc, sỉ vả Di tần cũng thôi đi, thậm chí còn sỉ vả ngay cả nàng ta, cũng quá là không cho nàng ta thể diện rồi.
Mọi người thấy Ninh phi chịu nhục, sợ bản thân lại nối gót nàng ta, lại sợ nói không tốt câu nào rồi bị Di tần lấy ra để trút giận, không dám chen lời một câu nào.
Liêu thái phi thấy vậy, bốn mắt nhìn nhau với Trịnh thái hậu, mở miệng nói: “Tiếp theo là đến giờ thái hậu nương nương lễ phật, chư vị nương nương, tiểu chủ nếu không có chuyện gì nữa thì giải tán đi.”
Một là phi, một là tần, đấu võ mồm thì cũng thôi đi, nếu như thật sự đánh nhau ở Từ Ninh cung, truyền ra ngoài các nàng như thế nào thì không nói, nhưng còn mặt mũi của Trịnh thái hậu sẽ mất hết cho coi.
Còn nếu có đánh nhau ở bên ngoài không, vậy thì không phải là chuyện mà bọn họ quản được, tự có hoàng thượng tới sắp xếp.
Có hoàng thượng ở đây, tóm lại sẽ không để cho Trang Tĩnh Uyển thua thiệt là được rồi.
Nếu Liêu thái phi cũng đã lên tiếng rồi, chúng phi tần cũng không tiện ở lâu nữa, lập tức đứng dậy cáo lui.
Mới ra khỏi cửa Từ Ninh cung, Di tần đã đưa tay lên cản Trang Minh Tâm lại, nói: “Đi đến Trữ Tú cung tỷ thí với ta một trận, nếu ngươi có thể thắng được ta thì từ bây giờ ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ.”
Trang Minh Tâm không muốn, nực cười nói: “Ngươi là tần, bổn cung là phi, vốn dĩ ngươi cũng phải gọi bổn cung là tỷ tỷ.”
Lại rất tự hào mà nói: “Bổn cung đã có muội muội dựa vào nghiệm thi xử án mà nổi danh khắp thiên hạ, những muội muội khác dâng tới cửa bổn cung cũng chẳng còn lạ gì nữa.”
Di tần tức giận, bước chân trượt một cái, năm ngón tay như kìm, xông thẳng đến chỗ cổ họng Trang Minh Tâm.
Thân hình Trang Minh Tâm chợt lóe, tránh được, sau đó hai chân di chuyển, cùi chỏ chống xuống, “Cộp” một tiếng ngã nằm sấp xuống đất.
Sau đó “Hu hu hu” khóc lên: “Chân bổn cung thật là đau, tay cũng đau, chỉ sợ là ngã bị gãy rồi…”
Sau đó lại nước mắt lưng tròng tố cáo Di tần: “Di tần muội muội, cho dù là bổn cung không đồng ý tỷ thí với ngươi, nhưng ngươi cũng không cần ra tay ác độc như vậy chứ?”
Di tần giật mình, rõ ràng là bản thân vồ hụt, tại sao Uyển phi lại té ngã chứ?
Một lát sau mới phản ứng lại được, nàng đang giả bộ.
Lập tức tiến lên lôi kéo Trang Minh Tâm, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đứng lên cho ta, dám nằm trên đất vu oan cho ta nữa cẩn thận ta đá gãy chân và tay ngươi thật bây giờ.”
Trang Minh Tâm mới không sợ, tiếp tục nằm trên đất “Hu hu hu”.
Di tần bị ép đến sốt ruột, một tay kéo Trang Minh Tâm lên, sau đó vác lên vai, kiệu cũng không ngồi, sải bước đi nhanh đến Trữ Tú cung ở phía chéo đối diện.
Trang Minh Tâm: “…”
Trò vui gì đây?
Cảnh tổng tài bá đạo này là sao hả?
Bước tiếp theo chẳng lẽ là sẽ bắt đầu cầm tù nàng, kiểu tình tiết như vậy sao?
Hai đời nàng cũng chưa từng trải nghiệm một mặt như vậy đâu, nghĩ lại thật đúng là thấy kỳ lạ ngượng ngùng.
“Ngươi mau để bổn cung xuống.” Trang Minh Tâm nghĩ lại thấy cũng không nên trải nghiệm cảm giác mới lạ này, nếu thật sự đội nón xanh cho cẩu hoàng đế, chỉ sợ cẩu hoàng đế sẽ chó cùng đường quay ra cắn người.
Di tần chỉ lo đi đường, hoàn toàn không để ý tới nàng.
Trang Minh Tâm đảo mắt một vòng, nôn khan một tiếng, uy hiếp nói: “Dạ dày bổn cung bị bả vai ngươi đè vào không thoải mái, ngươi mà còn không thả bổn cung xuống nữa thì chắc là bổn cung sẽ phải ói đầy mặt ngươi đó.”
Di tần hừ một tiếng: “Nếu ngươi dám phun ra ta sẽ nhét vào lại cho ngươi.”
Nhưng bước chân đã tăng tốc độ lên không ít.
Chẳng bao lâu sau đã đến Trữ Tú cung, Di tần ném Trang Minh Tâm lên giường la hán ở đông thứ gian, nói với cung nữ chưởng sự Hồng Anh đang ra đầy đầu đầy mặt mồ hôi vì chạy chậm một đường: “Tay chân Uyển phi đều bị gãy rồi, đi thái y viện truyền một người giỏi về xương tới, nẹp lại rồi bó thạch cao cho nàng.”
Trang Minh Tâm dựa nghiêng người lên gối, phân phó Quỳnh Phương: “”Đi Dưỡng Tâm điện chờ, hoàng thượng vừa hạ triều lập tức báo lên cho hắn, nói bổn cung bị Di tần đánh gãy tay chân, nàng ta còn mua chuộc thái y, muốn chữa trị phế bỏ tay chân bổn cung, để bổn cung hoàn toàn biến thành một phế nhân, bảo hắn mau tới cứu bổn cung.”
Di tần: “…”
Uyển phi giả bệnh, nàng ta muốn tương kế tựu kế, mượn lần này để trừng trị nàng một phen, ai ngờ nàng lại thuận theo, còn muốn kéo cả hoàng thượng xuống nước nữa.
Nếu hoàng thượng quả thật bị dẫn tới, Uyển phi vừa khóc vừa nháo mà bán thảm, lòng hoàng thượng chỉ sợ sẽ lập tức nghiêng về phía nàng.
Tĩnh uyển này cũng quá là giảo hoạt rồi, quả thật có chút khó đối phó!
Di tần hít một hơi thật sâu, lúc này mới ngồi lên ghế thái sư, khoát tay chặn Hồng Anh lại: “Thôi vậy, Uyển phi vẫn khỏe, không cần đi mời thái y nữa đâu.”
Trang Minh Tâm cười đắc ý, cũng nói với Quỳnh Phương: “Hoàng thượng quốc sự bận rộn, vẫn đừng nên lấy những chuyện nhỏ nhặt này quấy rầy hắn.”
Di tần dựa lên ghế thái sư, liếc mắt nhìn Trang Minh Tâm, hừ nói: “Dáng điệu niệm xướng tuyệt vời này của ngươi, còn giỏi hơn cả con hát trong nhà hát rồi đó, chẳng trách hoàng thượng bị dụ dỗ đến mê mệt.”
Bị so sánh với con hát, Trang Minh Tâm cũng không tức giận, cười híp mắt nói: “Muội muội chê bai bổn cung cũng thôi, sao lại còn dám chê cả hoàng thượng thế? Chẳng lẽ hoàng thượng chính là hôn quân không phân biệt rõ đúng sai hay sao?”
“Quả nhiên là rất biết giảo biện.” Di tần không sợ một chút nào, lại hơi tiếc nuối mà hừ một tiếng: “Nếu công phu của ngươi cũng lợi hại như miệng ngươi thì tốt rồi.”
“Công phu của ta dĩ nhiên là cũng lợi hại như miệng của ta rồi.” Trang Minh Tâm tràn đầy tự tin, lại chuyển đề tài, giảo hoạt cười một tiếng: “Nhưng bổn cung cũng vẫn sẽ không tỷ thí với ngươi đâu, cho ngươi nôn nóng đến chết luôn.”
Di tần: “…”
“Lại có người vô lại như vậy sao, bệnh cũ nhức đầu cũng bị ngươi làm cho tái phát rồi.” Di tần nói xong, lập tức đưa tay lên đỡ trán.
Trang Minh Tâm nghe vậy, nhanh chóng che ngực, mềm yếu nói: “Bổn cung chịu không nổi kinh sợ, hôm nay bị muội muội đẩy ngã xuống đất, lại còn bị muội muội khiêng một đường, bệnh cũ đau ngực chỉ sợ là cũng tái phát rồi.”
“Ngươi…” Di tần hoàn toàn phục rồi, Trang Tĩnh Uyển mới vào cung chưa được bao lâu mà đã học thành thạo mười phần bộ dánh của những phi tần trong cung kia, da mặt dày lại còn vô lại, quả thực là không làm gì được.
“Thôi vậy thôi vậy, đầu ta là bị cửa kẹp vào mới tìm ngươi chuốc lấy xui xẻo!” Di tần bất đắc dĩ thở dài, liên tục vẫy vẫy tay đuổi ngươi không ngừng: “Nhìn ngươi cũng thấy phiền lòng, ngươi mau chóng cách xa Trữ Tú cung ra đi!”
Trang Minh Tâm đút hai tay vào trong tay áo, làm dáng vẻ như ngươi nông dân vùng Đông Bắc, hừ hừ nói: “Muội muội có từng nghe qua câu nói “Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó” chưa. Ngươi vác bổn cung tới Trữ Tú cung, muốn bổn cung đi không thể không bỏ ra chút tâm huyết được, nếu không thì bổn cung sẽ không đi đâu.”
Di tần cạn lời nói: “Ngươi dầu gì cũng là tôn nữ của Trang thủ phụ, Trang gia lại là nhà làm quan, tại sao lại có thể nuôi ra được một ngươi có tính cách vô lại như ngươi chứ?”
Nhưng trong lòng lại không hề nghi ngờ tính chân thực lời nói của Trang Tĩnh Uyển, nếu như bản thân không chịu nhận lỗi chỉ sợ nàng thật sự có thể ở lỳ ở Trữ Tú cung không chịu đi.
Nhưng nàng cứ ở lì tại đây cũng chẳng có gì phải gấp cả, sợ là vì chuyện này mà hoàng thượng lại tới đây, vậy coi như xong rồi.
Thái y cũng đã nói rồi, trong vòng một năm tới bản thân nàng ta không được thị tẩm, lỡ như mà có hoài thai nữa thì chỉ sợ là nguy hiểm đến tính mạng.
Xem ra là đành phải tốn công sức để diệt trừ mầm tai vạ này rồi.
Di tần phân phó Hồng Anh nói: “Lấy hộp đá quý mà hoàng thượng ban thưởng cho đến đây.”
Trang Minh Tâm “Chậc” một tiếng: “Một hộp đá quý? Ai da, hôm nay bổn cung phát đại tài rồi.”
Đã vơ vét được tài vật đúng chỗ rồi, Trang Minh Tâm cũng không cần thiết ở lỳ lại đây nữa, vì vậy ngồi dậy từ giường la hán, chuẩn bị trở về phủ.
Đi tới ngưỡng cửa, lại quay đầu ném một ánh mắt tà mị cho Di tần, cười ha ha nói: “Hoan nghênh Di tần lần sau lại tìm bổn cung xui xẻo nữa, ha ha.”
Di tần: “…”
Nếu Uyển phi mà là tộc Man thì đã sớm bị nàng ta dùng mộc thương Hồng Anh đâm thành cái sàng rồi.
…
Tuy mất chút thời gian, nhưng lại đổi được một hộp đá quý, cuộc mua bán này vẫn rất lời.
Trang Minh Tâm như mở ra được cánh cửa của thể giới mới.
Quyết định từ nay về sau nếu ai tìm nàng gây phiền toái nữa thì lại lừa bịp để lấy tài vật tiếp.
Cũng không phải là nàng ham tiền, mà là muốn dạy cho các nàng ta một đạo lý, làm chuyện xấu thì sẽ phải trả một cái giá thật lớn!
Ừm, không sai, nàng chính là vĩ đại như vậy.
…
Tin tức Di tần bị Uyển phi gài bẫy lấy mất hộp đá quý ngự ban, dưới sự thêm dầu vào lửa của Trang Minh Tâm, rất nhanh đã bay đi khắp hậu cung.
“Phụt…” Trịnh thái hậu nghe vậy liền phun hết cả nước trà trong miệng ra, nhận lấy khăn tay Trương ma ma đưa lên, vừa lau miệng vừa nói với Liêu thái phi: “Ai cũng nói Trang đại cô nương trinh tĩnh ôn uyển, là quý nữ thế gia điển hình trong kinh, nhưng ngươi nhìn những chuyện mà nàng làm đi, nào có nửa điểm dáng vẻ quý nữ thế gia nào đâu? Chúng ta đều nhìn lầm rồi.”
Liêu thái phi cũng kinh ngạc không thôi, ngay sau đó cười nói: “Di tần chân đá Đức phi, tay đánh Mạnh tần, chỉ hận không thể đi ngang trong hậu cung này, chúng phi tần ai ai cũng không dám đắc tội với nàng ta, chúng ta nhớ tới ân cứu mạng hoàng thượng của nàng ta nên mới không trách cứ, nhưng cuối cùng vẫn không ra thể thống gì. Bây giờ trái lại thì tốt rồi, có khắc tinh Uyển phi này, từ nay về sau nàng ta chắc hẳn là có thể thu liễm lại đôi chút rồi.”
Trịnh thái hậu gật gật đầu, tò mò hỏi Liêu thái phi: “Trang Tĩnh Uyển nói công phu của nàng mạnh hơn Di tần, ngươi nói xem đây là mạnh miệng, hay là thật sự biết công phu?”
Liêu thái phi trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nói: “Chỉ từng nghe nói Trang nhị cô nương rất giỏi công phu quyền cước, nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy tin đồn Trang đại cô nương biết công phu quyền cước, cho nên đúng thật là rất khó nói.”
Trịnh thái hậu chậm rãi lần chuỗi tràng hạt, rơi vào trầm tư, một hồi lâu sau đột nhiên lại nói một câu làm người ta phải kinh ngạc không ngớt: “Có thể có khả năng Uyển phi thật ra là Trang Minh Tâm không?”
Liêu thái phi ngạc nhiên nhìn Trịnh thái hậu, thấy Trịnh thái hậu không giống nói đùa, miễn cưỡng cười gượng nói: “Chắc là tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, Trang nhị cô nương và Trang đại cô nương khác biệt một trời một vực, Trang gia nào có lá gan thay mận đổi đào chứ? Vả lại cũng chẳng cần thiết phải làm vậy.”
Nếu Uyển phi quả thật là Trang Minh Tâm, vậy người định thân với chất tử của bà ta chính là Trang Tĩnh Uyển rồi.
Chẳng lẽ là vì chất tử của bà ta vụng trộm định chung thân với Trang Tĩnh Uyển, thậm chí là hủy hoại sự trong sạch của Trang Tĩnh Uyển, cho nên mới không thể không thế gả cho Trang Minh Tâm?
Không không không, không thể nào, đây chính là tử tội tịch thu tài sản diệt tộc, một khi bị phanh phui ra, Trang gia và Liêu gia đều chạy không thoát.
Trịnh thái hậu thấy vẻ mặt Liêu thái phi chuyển từ hồng nhuận sang ảm đạm, rũ mắt xuống, một lát sau “giễu cợt” một câu: “Ai gia cũng chỉ là đùa giỡn một câu, xem ngươi sợ đến như vậy kìa, đúng thật là một người nhát gan mà.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hạt giống hoài nghi đã bị chôn xuống, sau này chắc hẳn là có thể mọc rễ nảy mầm.
…
Trang Minh Tâm cũng không biết Trịnh thái hậu đã hoài nghi thân phận của nàng, mà cho dù biết nàng cũng không sợ, dù sao cũng đã có cẩu hoàng đế dính dáng vào mà.
Bây giờ nàng đang nhức đầu không thôi, bởi vì lúc nửa buổi chiều cẩu hoàng đế lại mò tới Chung Túy cung.
“Hoàng thượng, dù sao thì người cũng để cho thần thiếp nghỉ ngơi một đêm đi mà.” Khi nói lời này, nàng đang ngồi trên người Dục Cảnh đế, tay vòng lên cổ hắn, giọng nói mềm mại, ôn nhu lại ngọt ngào.
Dục Cảnh đế vốn muốn tới dùng bữa tối xong sẽ đi, lại bị nàng khẩn cầu như vậy, lập tức ngọn lửa tà mị “Bùng bùng bùng” bốc lên ngùn ngụt, đừng nói đến rời đi, nếu không phải là có quy củ tổ tông trói buộc, hắn đã lập tức đã đẩy ngã nàng lên tháp rồi.
Hắn không chớp mắt lừa gạt nói: “Hôm nay trẫm lại nghỉ một đêm nữa, sau ngày mai sẽ không tới nữa, như vậy được chưa?”
Sợ nàng không chịu, liên tục không ngừng đổi đề tài, hừ nói: “Trẫm nghe nói, hôm nay nàng và Di tần gây thị phi với nhau?”
“Di tần là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, thần thiếp nào dám trêu chọc nàng ta.”
Trang Minh Tâm âm dương quái khí nói một câu, tỉnh bơ tố cáo: “Còn không phải là nàng ta sao, vừa mới thấy mặt thần thiếp đã mắng thần thiếp là “đồ đi quyến rũ”, còn động thủ với thần thiếp, đẩy thần thiếp ngã xuống đất, lại còn khiêng đến Trữ Tú cung… Thần thiếp phải lấy hoàng thượng ra thì mới dọa được nàng ta, ép nàng ta lấy ra đá quý ngự ban để bồi thường.”
Nói tới đây, nàng bĩu môi, mặt đầy đau lòng nói: “Nếu nhưng hoàng thượng không vui vì thần thiếp lấy đi đá quý của Di tần muội muội, vậy thần thiếp cho người đi trả lại là được.”
Dục Cảnh đế buồn cười nói: “Đồ đã vào miệng túi của nàng rồi, lại còn có thể lấy ra bên ngoài được sao?”
“Mặc dù không bỏ được, nhưng nếu hoàng thượng có ép thần thiếp trả lại, thần thiếp có thể kháng chỉ sao?” Trang Minh Tâm tủi thân chun cái mũi nhỏ lại.
Chữ “ép” này cũng dùng rất thông minh.
Chưa nói tới Dục Cảnh đế vốn không định có ý nghĩ này, cho dù có thật sự muốn nhúng tay vào, chứ “ép” này vừa ra khỏi miệng cũng phải khiến hắn đổi biện pháp.
Hắn cười nói: “Không cần đâu, Di tần chỉ là tính khí nóng nảy, từ nay về sau nàng cách xa nàng ta một chút, tránh cho nàng ta làm bị thương.”
Thật ra thì, hắn sợ Trang Minh Tâm đả thương Di tần, tuy công phu của Di tần không tệ, cũng có kinh nghiệm ra trận giết địch, nhưng vẫn không thể so với Trang Minh Tâm.
Phụ thân Di tần là Trấn Bắc tướng quân Tôn Kích, nếu nàng ta bị thương, Tôn Kích không thể so đo với phi tần như Trang Minh Tâm, nhưng lại có thể gây khó dễ cho Trang gia.
Tình cảnh của Trang gia bây giờ cũng chỉ có mỗi Trang Tố Văn là Đại Lý Tự Khanh chống đỡ ở bên ngoài, chỉ sợ không ứng phó nổi.
Trang Minh Tâm ngoài miệng khôn khéo nói: “Thần thiếp nghe theo hoàng thượng.”
Trong đầu lại nghĩ, Di tần không trêu chọc nàng thì cũng thôi, nhưng nếu như dám động vào nàng, nàng sẽ đòi lấy tài vật từ chỗ nàng ta.
Dục Cảnh đế dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, đáp ứng dứt khoát như vậy, nửa điểm thành ý cũng không có, chỉ sợ là trong lòng lại đang tính toàn làm chuyện gì đây.
Trang Minh Tâm đưa đầu đến gần, hôn lên môi hắn một cái, làm nũng nói: “Hoàng thượng không tin thần thiếp sao?”
Dục Cảnh đế lập tức không thể hoài nghi nổi nữa.
Chương 46
Hôm nay trong phân lệ có cá trắm cỏ khá ngon, phòng bếp nhỏ bên kia hỏi có muốn làm thành cá nướng hay không, Trang Minh Tâm đồng ý.
Dục Cảnh đế cho người lấy một bình rượu vàng tới, rót vào trong nồi, thêm gừng rồi nấu sôi.
Hai người vừa uống vừa ăn cá nướng.
Tuy cây sẻn không bằng hạt tiêu, nhưng được phối hợp với hồ tiêu và hoa tiêu, độ cay cũng không tính là thấp, Dục Cảnh đế ăn mà trên chóp mũi đã xuất hiện một lớp mồ hôi, không ngừng kêu đã nghiền.
Trang Minh Tâm cay “Shh shh” hít khí liên tục, nhấp một ngụm rượu vàng, không giảm được chút cay nào.
Nàng tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là không có bia, bia mà kết hợp với cá nướng mới gọi là đã nghiền đó.”
“Bia?” Dục Cảnh đế tò mò nhìn qua, nghi ngờ nói: “Loại rượu nào mà phàm là có chút tên tuổi trong thiên hạ, trẫm cũng đã từng được nếm, nhưng lại chưa từng nghe nói đến bia… Nàng có biết chỗ nào bán không? Dù có bao xa trẫm cũng kêu người mua bằng được về.”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, đừng tưởng rằng bản thân là hoàng đế thì không gì là không thể, hắn còn có thể có bản lĩnh phái người tới hiện đại để mua sao?
Dục Cảnh đế nhấc chân lên, chạm nhẹ lên quần nàng, hừ nói: “Nàng trừng trẫm làm gì? Trẫm có ý tốt nghĩ cho nàng, chẳng lẽ lại là đáng trách sao?”
Trang Minh Tâm gắp một miếng thịt cá đưa vào trong miệng, nhai một hồi rồi nuốt xuống, lúc này mới lắc đầu nói: “Bia không mua được.”
Lại cười nói đánh vào sở thích ăn uống của hắn: “Nhưng thần thiếp có thể tự mình chưng cất được.”
Lúc nói lời này, thật ra nàng cũng có chút chột dạ.
Dẫu sao kiếp trước khi nàng du lịch ở nước ngoài, chỉ qua loa đi thăm xưởng bia của dân bản xứ, tò mò hỏi quy trình chế biến, cũng chưa từng tự mình thí nghiệm, chỉ sợ là thực tế thao tác sẽ không dễ dàng.
Không thể không thất bại mấy lần được.
“Quá tốt.” Dục Cảnh đế đặt đũa xuống, vỗ tay cười lớn, hào sảng nói: “Cần gì trở về viết một danh sách ra, trẫm cho người mua giúp nàng.”
Không cần tiêu tiền của bản thân đúng là chuyện tốt mà, Trang Minh Tâm tất nhiên sẽ không từ chối, cười nói: “Đa tạ hoàng thượng.”
Dục Cảnh đế không quá để ý khoát tay, lại mong đợi nói: “Vậy trẫm có thể chờ rượu ngon của nàng rồi.”
Cũng không hỏi nhiều là nàng lấy được phương pháp chưng cất từ đâu, chuyện tổ tiên của cao môn thế gia có lưu truyền lại những công thức ly kỳ cổ quái không phải chuyện hiếm thấy gì, chỉ là Trang gia này đặc biệt có nhiều mà thôi.
Sau khi ăn xong, theo lệ mà dắt Tướng Quân đi dạo.
Dục Cảnh đế liếc Tướng Quân một cái, nói: “Năm nay bởi vì xảy ra thiên hoa, dùng tiền lên hành cung Thượng Lâm Uyển, săn thú mùa thu cũng đành hủy bỏ, nếu không thì dẫn theo Tướng Quân hẳn là có thể giúp đỡ không ít.”
“Đó là đương nhiên.” Trang Minh Tâm vô cùng có lòng tin với chó yêu của mình.
Nàng rất hoài niệm nói: “Trước kia thần thiếp thường mang Tướng Quân đi tới vùng núi gần thôn trang của hồi môn của mẫu thân để săn thú, có Tướng Quân ở đó, đừng nói đến gà rừng hay thỏ, cho dù có là nai, hươu hoang dã cũng có thể săn được dễ như trở bàn tay. Năm ngoái còn săn được một con heo rừng nữa đó, khoảng hơn ba trăm cân.”
Ngừng lại một chút, nàng “Chậc” một tiếng: “Nhưng chỉ tiếc là thịt heo rừng quá tanh, rất khó ăn.”
Dục Cảnh đế liên tục tán đồng: “Ái phi nói rất đúng, trẫm cũng đã từng ăn thịt heo rừng một lần rồi, sau đó ngay lập tức bảo Ngự Thiện phòng gạch bỏ heo rừng mua được ra khỏi tờ đơn.”
Hai người có đam mê ăn uống vừa nói tới chuyện thức ăn là lại rất ăn ý, vừa trò chuyện vừa dắt tướng quân đi dạo, bất tri bất giác đã đi hơn nửa canh giờ.
…
Đến tối, sau khi hai người tắm xong thì cất bước nằm lên giường, không thể không chiến đấu hăng say một hồi.
Trang Minh Tâm cảm giác bản thân giống như một cái bánh nướng vậy, một hồi mặt trước hướng lên trên, một lát sau mặt dưới lại được lật lên, cách một lúc lại lật lên trên.
Rất sợ nàng sẽ bị nướng đến khét.
Sau khi bị rót sốt liên tiếp hai lần liền biến thành một cái bánh nướng kẹp nhân, lúc này cẩu hoàng đế mới chịu buông nàng ra.
Trang Minh Tâm uể oải mắng: “Ngày mai người mà dám tới Chung Túy cung nữa thần thiếp nhất định sẽ lấy cây chày lớn đánh người ra ngoài!”
Dục Cảnh đế ngửa cần cổ dài ra “Ha ha” cười mấy tiếng, lúc này mới điểm lên cái mũi nhỏ của nàng, trêu chọc nàng: “Chung Túy cung cũng không phải là chỉ có mỗi mình nàng, trẫm không đến chỗ này của nàng, chẳng lẽ không thể đến chỗ Hân quý nhân hay là Hòa quý nhân hay sao?”
Hừ, cẩu hoàng đế, mới bay xuống từ trên người nàng, bây giờ đã lập tức nhớ tới phải đi ngủ với những nữ nhân khác rồi, đây quả thực là…
Đúng là quá tốt mà!
Quan tâm hắn ngủ với ai làm gì, dù sao đừng có quấn lấy nàng nữa là được, bị giày vò hai ngày liên tiếp, nàng quả thật là vô cùng cần nghỉ ngơi một chút.
Dù sao cũng là đến chỗ những phi tần khác, cũng không phải là là đi dạo lầu xanh, không sợ sẽ dính vào bệnh truyền nhiễm không sạch sẽ nào đó rồi lây cho nàng.
Nàng rầm rì nói: “Người vui vẻ là tốt rồi, chỉ cần không tới chính điện là được.”
Dục Cảnh đế tiến tới bên tai nàng, hà hơi mấy cái lên ốc tai nàng, cười nhẹ nói: “Thật sự không ghen hả? Vậy nếu trẫm muốn đi Trữ Tú cung thì sao?”
Không cần nói toạc ra, chắc chắn là nói Di tần rồi.
Trang Minh Tâm hừ nói: “Di tần vừa mới ở cữ xong, người đi chiêu nàng ta thị tẩm, lỡ như lại hoài thai lần nữa, chẳng phải là muốn nửa cái mạng của nàng ta sao? Nếu như người nhẫn tâm, vậy thì tốt thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới thần thiếp cả.”
Dục Cảnh đế buồn cười nói: “Nàng ta vừa làm nàng mất mặt, nàng cũng không giận, ngược lại còn nói giúp nàng ta, chẳng lẽ ái phi cuối cùng cũng thành bồ tát rồi sao?”
Trang Minh Tâm đẩy móng vuốt đang làm loạn ở trước ngực mình của hắn ra, tức giận nói: “Nếu quả thật là như vậy, hoàng thượng dâm loạn thần thiếp, chỉ sợ đã sớm bị thiên lôi đánh tan xương nát thịt rồi.”
Móng vuốt của hắn lần nữa leo lên, khẩu thị tâm phi hừ nói: “Nàng tránh hoài thai như thế nào thì Di tần có thể tránh hoài thai như vậy, tại sao không thể thị tẩm?”
Trang Minh Tâm đã quên mất vụ này, sau khi phản ứng kịp, cũng nói với vẻ chẳng sao cả: “Nếu là như thế, vậy người cứ đi Trữ Tú cung đi, thần thiếp sẽ không nói hai lời.”
Vốn dĩ Dục Cảnh đế chỉ nói mấy lời đùa giỡn, thấy vẻ mặt nàng không giống giả bộ, ngược lại nổi giận nói: “Người khác mong ngóng trẫm còn không được, vậy mà nàng lại coi trẫm như mãnh thú vậy, chẳng lẽ nàng không vừa mắt trẫm như vậy sao?”
Trang Minh Tâm vô cùng cạn lời: “Là tự bản thân người nói muốn đi đến chỗ những phi tần khác, thần thiếp chiều theo để người vui vẻ, ngược lại còn không vui, thần thiếp đã làm sai gì hả?”
“Nàng chẳng làm gì sai cả, là trẫm tự mình đa tình.” Dục Cảnh đế nghiêng người, quay lưng về phía nàng, im lặng.
Trang Minh Tâm: “…”
Nhìn tức giận như vậy, ai không biết còn tưởng là hắn thật sự yêu nàng đó.
Nhưng cũng chỉ là hợp để ngủ thôi, nếu theo cách nói của hiện đại, nhiều nhất chỉ là tình đồng chí sâu đậm thôi, tại sao lại thăng hoa đến trình độ tình yêu rồi thế này?
Nhưng người ta là hoàng đế, không thể không mặc kệ không để ý tới được, nên dỗ vẫn phải dỗ.
Nàng nhoài người lên trên người hắn, tựa đầu vào vai hắn, cười hì hì nói: “Dáng vẻ tức giận của hoàng thượng giống như một con ếch lớn vậy.”
Dục Cảnh đế huých đầu vai, muốn hất nàng xuống.
Trang Minh Tâm vội đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, lại cười hì hì nói: “Hoàng thượng đang run rẩy hả? Sức lực như vậy không đủ đâu, còn cần dùng thêm nhiều lực vào.”
Dục Cảnh đế bị nàng chọc tức đến phát cười, xoay người lại, đè nàng xuống dưới, cắn một trận lên chỗ cao ngất trước người nàng.
“Shh, nhẹ chút…” Trang Minh Tâm bị đau, vội vàng cầu xin tha thứ không ngừng.
Dục Cảnh đế nén giận, nảy sinh lòng ác độc muốn trừng trị nàng một hồi, tuyệt không thương hương tiếc ngọc, cứ bịt tai không nghe.
Trang Minh Tâm dùng hai tay cào cấu lên ga trải giường, nhẫn lại một hồi, sau đó chửi bới mắng to: “Cho dù người là chó, nhưng thần thiếp cũng không phải là xương chó mà, sao lại dùng sức lực lớn như vậy chứ?”
Dục Cảnh đế cuối cùng vẫn không đành lòng, nhẹ nhàng cắn cắn vỗ về mấy cái, sau đó nhả miệng ra.
Trang Minh Tâm cúi đầu nhìn, thấy bị giày vò đến có màu đỏ tím rồi, nàng tức giận đạp vào ngực hắn một phát.
Dục Cảnh đế lanh lẹ nắm lấy chân nàng, cúi đầu hôn lên một cái, hừ nói: “Biết được sự lợi hại của trẫm rồi chứ? Xem nàng sau này còn dám ghét bỏ trẫm hay không.”
Trang Minh Tâm: “…”
Càng ghét bỏ hơn đó, có được chưa!
…
Ngày hôm sau khi thức dậy thay quần áo, chạm đến nơi nào đó trước người, nàng đau kêu lên “Shh” một tiếng.
Quỳnh Phương sợ đến hết hồn, vội vàng kiểm tra trước sau, trong miệng ân cần hỏi: “Nương nương khó chịu chỗ nào sao? Hay là xiêm áo có chỗ nào không ổn?”
Trang Minh Tâm nhắm hai mắt lại, cười gượng nói: “Mới vừa rồi đi bộ quá nhanh, chân bị chuột rút, bây giờ không sao nữa rồi.”
Diễn trò thì phải làm đến cùng, để tránh Quỳnh Phương sinh nghi, nàng còn nhấc chân lên đạp đạp mấy cái.
Cũng chẳng còn cách nào khác, bây giờ chỗ kia vừa đỏ vừa sưng, không tiện để cho Quỳnh Phương nhìn thấy, quá mắc cỡ.
Nhớ tới tên đầu sỏ Dục Cảnh đế, nàng lại hung hăng mắng hắn trong lòng mấy câu, cũng chúc hắn khi ăn cái gì thì cắn đến sứt răng luôn đi.
Sau khi chỉnh lý xong, ngồi kiệu đi đến cung Trường Xuân để thỉnh an.
Nhưng trong đầu lại đang tính toán, hôm nay trời đẹp, nên bảo cung nhân thu hoạch cây củ cải rồi.
Bữa tối kêu phòng bếp nhỏ làm tiệc củ cải, củ cải viên, bánh củ cải, củ cải hầm nầm bò, canh củ cải với xương sườn và sủi cảo nhân củ cải với thịt dê, làm hết tất cả.
Suy nghĩ một chút cũng đã khiến người ta phải chảy nước miếng ngay lập tức rồi.
Thức ăn ngon làm cho lòng người thấy thoải mái, cho nên khi nàng đi vào chính điện cung Trường Xuân, trên mặt vẫn đang mang theo nụ cười ấm áp.
Di tần liếc mắt, hừ nói: “Yêu trong yêu khí.”
Trang Minh Tâm phúc người thỉnh an Vệ hiền phi, đi tới ngồi lên chỗ của mình, lúc này mới liếc mắt nhìn Di tần một cái, cười nói: “Di tần lại muốn tặng vật ngự ban cho tỷ tỷ sao?”
“Ngươi…” Bị nhắc tới chuyện mất thể diện kia ngay ở đây, lỗ tai Di tần lập tức đỏ lên.
Trang Minh Tâm hừ một tiếng: “Không muốn tặng tỷ tỷ thì ít khiêu khích lại đi, ngươi cũng biết mà , tính nhẫn tại của tỷ tỷ không tốt lắm.”
Cuối cùng thì Di tần cũng kiêng kỵ nàng sẽ gài bẫy nàng ta, cúi thấp đầu xuống, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm một câu: “Kiêu ngạo gì chứ, cũng chỉ là ỷ lại vào hoàng thượng sủng ái thôi mà.”
Là một sủng phi, Trang Minh Tâm nghe những lời ganh tị như vậy, ngược lại cũng không tức giận, còn có chút đắc ý: “Di tần muội muội nói chí phải.”
Vệ hiền phi không khỏi tức cười, cầm khăn tay che miệng.
Thấy Di tần không công kích nữa, lúc này nàng ta mới lên tiếng nói: “Chớp mắt đã sắp lạnh rồi, da lông Liêu Đông đưa tới bổn cung đã phân phát xong rồi, sau này sẽ cho người đưa tới cho chư vị muội muội. Nếu các muội muội có thích, tranh thủ thời gian đưa đến Thượng Y Cục. Làm ra xiêm áo, bao giờ có tuyết rơi cũng có thể mặc luôn.”
Tất cả mọi người đều đứng lên nói cảm ơn.
Trang Minh Tâm lại chẳng cần thiết lắm, Dục Cảnh đế cũng đã cho người đưa một rương lớn da lông thượng đẳng tới rồi, Thượng Y Cục đã sớm làm thành đủ loại xiêm áo cho nàng.
Dù là ngày mai tuyết rơi nàng cũng không sợ.
Nàng định chọn mấy cái lông chồn trong phần da lông được phân phát, rồi phân da chồn cho Mạnh tần, Chung tài nhân và Dụ quý nhân, còn dư lại thì phân cho các cung nhân.
Bản thân nàng hôm nay giày vò cái này, ngày mai lại làm khổ cái kia, cung nhân đi theo tất nhiên là cũng cực khổ hơn đi theo người khác nhiều, ngoại trừ những lần khen thưởng thường ngày, cũng nên phân phát một vài thứ khác cho bọn họ.
Như vậy bọn họ mới có thể tiếp tục cố gắng làm việc cho nàng.
Giống như ở hiện đại nếu như nhân viên nào có thành tích xuất sắc sẽ được công ty sẽ thỉnh thoảng phát thưởng hoặc là phúc lợi dăm ba lần.
Vệ hiền phi còn tới sinh thần của Ninh phi: “Hai mươi sáu tháng này là sinh thần của Ninh phi muội muội, bởi vì không phải là mừng thọ lớn gì nên không tiện tổ chức phung phí, dứt khoát do bổn cung làm chủ, mời chư vị muội muội tới cung Trường Xuân uống rượu nghe hát một ngày, cũng coi như là chúc mừng Ninh phi muội muội, không biết là ý mọi người như thế nào?”
Ninh phi vội đừng dậy vén áo thi lễ: “Đa tạ nương nương đã nghĩ cho thần thiếp, nhưng sao lại dám để nương nương tốn kém được? Không bằng thần thiếp tự mình chi tiền, mượn chỗ của nương nương, vui vẻ với những tỷ muội khác một ngày?”
Tĩnh phi chen miệng nói: “Ninh phi tỷ tỷ là thọ tinh, phải được hưởng thụ mới đúng, sao lại có thể để ngươi tự mình chi tiền đãi thọ được chứ?”
Nói xong còn nhìn sang phía Vệ hiền phi, đề nghị: “Hay là chủ vị một cung chúng ta mỗi người chi hai mươi lượng bạc, tổng cộng cũng có một trăm bốn mươi lượng, cũng quá đủ cho mấy bàn thức ăn, mấy vò rượu và mời đoàn hí kịch nhỏ rồi.”
Hiện tại từ tần vị trở lên có tổng cộng chín người, trừ đi Trương đức phi đang phải bế quan suy nghĩ và Ninh phi được chúc thọ thì còn lại bảy người, chẳng phải là một trăm bốn mươi lượng sao?
Vệ hiền phi cười nói: “Ý kiến của Tĩnh phi muội muội quả nhiên là hay, mỗi người đều dốc lòng, tất cả đều vui vẻ.”
Hơi ngừng lại một lát, lại cười đùa nói: “Như vậy bổn cung cũng tiết kiệm được không ít bạc.”
Trang Minh Tâm chép miệng, nhìn cái miệng nhỏ nhắn nói năng không ngừng của Vệ hiền phi, vậy dáng vẻ người gỗ dùng ba cây gậy đánh cũng không ra một tiếng rắm trước kia là thế nào đây?
Nhưng tất cả mọi người đều chưa phát giác ra điểm kỳ quái, chỉ cho rằng lúc trước nàng ta bị Trương đức phi chèn ép quá mức, bây giờ một khi đã đắc thế thì cũng không cần giả bộ nữa.
Từ quý nhân đứng dậy, bĩu môi nói: “Hiền phi nương nương, tuy tần thiếp có địa vị thấp kém, nhưng cũng muốn hiến một phần sức, không bằng để cho các quý nhân chúng ta cũng góp một chút đi, các nương nương cũng có thể bớt đi một chút.”
Vừa dứt lời, Chu quý nhân lập tức nhíu mày.
Bây giờ trong cung có năm vị quý nhân, Lương quý nhân ngã gãy ngón chân còn đang dưỡng thương thì không nói, ngoại trừ Từ quý nhân đang đề nghị ra thì còn dư lại ba người, hai vị trong đó đều là tôn nữ của các lão, hoàn toàn không để hai mươi lượng bạc vào trong mắt, nhưng Chu quý nhân lại không giống vậy.
Nhà nàng ta là xuất thân hàn môn, tình cờ mới có một hạt giống thiên về đọc sách là phụ thân của Chu quý nhân, nhưng biết đọc sách cũng không có nghĩa là biết làm quan, phụ thân của Chu quý nhân đã sửa sách ở Hàn Lâm Viện hai mươi năm rồi, đến nay vẫn chưa được chuyển qua vị trí khác.
Nhắc đến Hàn Lâm Viện thì thanh nhã cao quý, nhưng bổng lộc lại không nhiều, cũng không có mỡ để mà kiếm, ở nơi giá cả cao ngất ngưởng tấc đất tấc vàng như kinh thành, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống được, vậy có thể lấy ra bao nhiêu bạc để cho nàng ta mang vào trong cung được.
Hai mươi lượng bạc, đối với Chu quý nhân là nói, lấy ra thì cũng có thể, nhưng lại vô cùng đau lòng.
Trang Minh Tâm xưa nay luôn kính trọng những người có học vấn, sống thanh bần đạo hạnh, thấy vậy cười nói: “Đã bàn bạc xong là các chủ vị một cung chi tiền thì là các chủ vị một cung chi tiền, những tiểu chủ như các ngươi cũng đừng có cướp nổi trội của chúng ta.”
Lời nói của nàng uyển chuyển, nhưng Huệ tần lại ngốc nghếch nhảy ra phá vỡ.
Huệ tần thật thà cười nói: “Trong cung thì lấy đâu ra được tiền chứ? Những người có phân vị thấp còn cần dùng tiền để đút lót nhiều chỗ lắm, tiết kiệm một chút đi.”
Từ quý nhân lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, cũng chỉ là hai mươi lượng bạc thôi mà, Huệ tần đang xem thường người khác sao?
Trần Ngọc Thấm liếc mắt thấy Chu quý nhân cúi thấp đầu sắp chạm đến bụng rồi, đã hiểu được lý do Trang Minh Tâm cự tuyệt.
Không kìm được sửng sốt cười một tiếng, nàng đang làm người tốt sao.
Di tần không phải là một người cẩn thận, tất nhiên là nhìn không hiểu, nàng ta nghe vậy “Xì” một tiếng: “Uyển phi đã dự tính làm ra không ít xà phòng thơm, lại kiếm được rất nhiều tiền, tất nhiên là cũng chẳng cần tiết kiệm mấy lượng bạc kia.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Nếu Di tần muội muội muốn xà phòng thơm chỉ cần đặt trước với tỷ tỷ là được, mặc dù hai ta có chút không hợp nhau, nhưng tỷ tỷ lại không thù tiền bạc, tất nhiên sẽ không cự tuyệt muội muội đâu.”
Di tần lập tức nhướng mày lên: “Ai muốn mua xà phòng thơm của ngươi đâu? Mơ đẹp! Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi kiếm được một văn tiền nào từ chỗ ta đâu.”
Trang Minh Tâm nhếch môi một cái, bày ra dáng vẻ ngồi chờ mất mặt.
Xà phòng thơm rất hữu ích nha, không ai là có thể cự tuyệt được mị lực của nó, chính là tự tin như vậy.
Di tần “Hừ” một tiếng, quay đầu đi, không nhìn nàng một cái nào nữa.
Vệ hiền phi che miệng cười không ngừng, một lát sau mới thu liễm lại vẻ mặt, đứng ra tổng kết sắp xếp, chủ trì nói: “Lần này sẽ do các vị chủ vị một cung gom tiền, nếu về sau có chuyện gì cũng cần góp tiền nữa, chư vị muội muội lại hết lòng cũng không muộn.”
Vệ hiền phi cũng đã nói như vậy rồi, Từ quý nhân cũng chỉ có thể phúc người nói: “Tần thiếp nghe theo nương nương.”
Vệ hiền phi lại nói mấy chuyện vặt vãnh trong cung vụ, đều không có liên quan gì đến Trang Minh Tâm, Trang Minh Tâm câu có câu không ngồi nghe.
Nghe được một chút thì hai mi mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau.
Sau đó chợt cúi đầu, giật mình tỉnh táo lại.
Vệ hiền phi ở phía trên nhìn rõ nàng, thầm mắng hoàng thượng thật đúng là quá không thương hương tiếc ngọc rồi, nhìn xem giày vò Uyển phi đến mức kia kìa.
Nàng ta vội nói: “Các muội muội trở về đi.”
…
Khi trở về Chung Túy cung, Trang Minh Tâm trái lại không mệt mỏi nữa, dùng một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc và một xửng xíu mại, sau đó hứng thú bừng bừng đi về sân nhỏ ở phía sau điện để xem các cung nhân đào củ cải.
Bởi vì trồng hơi muộn nên tất cả củ cải đều không quá to, củ to nhất cùng lắm cũng chỉ bằng cổ tay nàng thôi.
Vậy cũng rất khó có được rồi, nếu không phải dùng bã đậu chín làm phân bón, chỉ sợ còn không được như vậy nữa.
Cải trắng bên cạnh vẫn chưa tới lúc thu hoạch, cần phải đợi đến tiết tiểu tuyết mới thu hoạch được.
Nàng ngồi trên ghế thái sư được Thôi Kiều cho người mang ra, đắp tấm chăn nhỏ trên đùi, cười ha ha nhìn các cung nhân cầm cuốc đào củ cải, sau đó để vào trong giỏ trúc, mang từng giỏ, từng giỏ đi phơi nắng ở hành lang hậu điện.
Sau khi phơi dăm ba ngày là có thể đưa vào hầm đất đã đào xong trước đó rồi.
Củ cải dự trữ trong hầm đất có thể ăn suốt một mùa đông mà cũng không bị hỏng.
Trang Minh Tâm cảm nhận được cảm giác sung sướng khi vụ mùa bội thu, nụ cười trên mặt đã sắp đến tận mang tai rồi.
Trình Hòa Mẫn và Trần Ngọc Thấm nghe được tin tức chạy tới xem náo nhiệt.
Thấy tình cảnh này, Trình Hòa Mẫn kinh hô: “Một mảnh đất nho nhỏ như vậy mà lại có thể thu hoạch được nhiều củ cải thế sao?”
Trần Ngọc Thấm rất hiểu chuyện này, bởi vì nàng ta không cho phép Trang Tĩnh Uyển dùng phân chuồng, nàng đã lập tức kêu người nấu bã đậu trộn lẫn với phân tro để làm phân bón, chắc hẳn là vì phân bón này mà bây giờ củ cải mới tốt như vậy.
“Đây là còn trồng hơi muộn đó, nếu không thì còn lớn hơn thế này mấy vòng nữa kìa.” Trang Minh Tâm tiếc nuối thở dài, nghĩ lại bản thân tại sai lại không nghĩ tới vụ mùa sớm hơn chứ?
Một lát sau, lập tức trở lại bình thường.
Không cần phải quá để tâm tới chuyện này, sang năm tái chiến là được rồi.
Vì vậy nàng cười nói: “Buổi tối bổn cung kêu phòng bếp nhỏ làm tiệc toàn củ cải, nếu các ngươi có hứng thú cứ tới đây ăn chung đi.”
Trình Hòa Mẫn không chút nghĩ ngợi lập tức nói: “Đa tạ nương nương đã mời, tần thiếp nhất định sẽ tới.”
“Tần thiếp không thích ăn củ cải…” Trần Ngọc Thấm mới nói được một nửa, lại nghĩ Trang Tĩnh Uyển đến khá thành thạo trên phương diện thức ăn, có thể là phòng bếp nhỏ của nàng sẽ dùng củ cải làm được những món ăn không giống bình thường chăng?
Nàng ta lập tức sửa lại lời nói: “Tần thiếp cũng sẽ tới.”
Trang Minh Tâm vui mừng, thức ăn tuy là mỹ vị, nhưng nếu cứ cắm đầu vào ăn thì nào có thú vị bằng vừa xem “tương thanh*” vừa ăn chứ?
*Tương thanh là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Trần Ngọc Thấm liếc nhìn thấy nàng đang cầm khăn lụa che miệng cười gian, lập tức cảnh giác, phòng bị nói: “Không phải là ngươi đang có chủ ý xấu xa nào chứ?”
“Ai biết đâu được.” Trang Minh Tâm mập mờ sao cũng được mà nói một dâu, sau đó khiêu khích nhìn Trần Ngọc Thấm: “Vậy phải xem lá gan của Hân quý nhân có đủ lớn hay không thôi.”
Lúc này đến phiên Trình Hòa Mẫn nói móc Trần Ngọc Thấm, nàng ta bĩu môi nói: “Còn nói ta là gan chuột hả, tại sao bây giờ bản thân ngươi lại sợ cái này sợ cái kia vậy?”
Trần Ngọc Thấm cắn răng, cười lạnh nói: “Ta cũng không phải quá sợ, chỉ là có chuyện gì không tốt còn không phải có ngươi ngu xuẩn chịu tội cùng với ta sao?”
“Ngươi nói ai ngu xuẩn?” Trình Hòa Mẫn trừng nàng ta, dùng bàn tay được sơn móng màu đỏ để đẩy Trần Ngọc Thấm một cái: “Ngươi mà còn ăn nói lung tung nữa, cẩn thận ta sẽ học theo Di tần đánh Mạnh tần mà cũng đè ngươi xuống đất đánh một trận đó.”
Trần Ngọc Thấm lui về phía sau mấy bước, làm dáng vẻ sợ hãi: “Miễn đi, ta sợ chưa đợi ngươi đánh được ta thì đã bị ngươi đè chết rồi.”
“Ngươi lại dám chê ta mập, ta sẽ liều mạng với ngươi!” Mấy ngày gần đây Trình Hòa Mẫn có khẩu vị, trên mặt cũng tròn hơn lúc trước mới vào cung đôi chút, bị chọc trúng chỗ đau, lập tức giậm chân, vươn hai tay ra, chạy tới chỗ Trần Ngọc Thấm giống như một con cương thi.
Trần Ngọc Thấm hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lập tức tung chân chạy.
Hai người đuổi nhau vòng quanh bốn phía trên đường lát đá tảng ở quanh ruộng đất, ngươi đuổi ta ta đuổi ngươi vòng tới vòng lui.
Trang Minh Tâm chỉ vào các nàng ta, cười ha ha nói với Quỳnh Phương: “Người trẻ tuổi thật là sức sống mười phần, thú vị, thú vị.”
Quỳnh Phương: “…”
Tại sao trước kia không phát hiện ra nhị cô nương thích xem xiếc khỉ như vậy chứ?
Hân quý nhân và Hòa quý nhân cũng thật là, không làm cho nhị cô nương trinh tĩnh hiền thục hơn, ngược lại còn bị nhị cô nương dẫn dắt càng ngày càng khinh suất rồi.
Cứ như vậy mãi thì hỏng mất.
Chung Túy cung này chỉ sợ là hết đường cứu chữa rồi.
Nàng ta cạn lời nói: “Nương nương, mau bảo hai vị tiểu chủ dừng lại đi, cẩn thận té ngã.”
Trang Minh Tâm luồn hai tay vào trong ống tay áo, bình chân như vạo cười nói: “Chạy đã mệt thì dĩ nhiên sẽ dừng lại, Tướng Quân cũng là như vậy mà.”
Quỳnh Phương: “…”
Kính nhờ nhị cô nương, người thật là không có nhân tính mà!
Bình luận facebook