Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Chương 59
Trước Mạnh tần, nay là Đoan phi, đang mang vẻ mặt tươi cười nói với Trang Minh Tâm: “Chuyện nhà mình thì nhà mình biết, ta lại không có bản lĩnh như tỷ tỷ, nếu từ chối chuyện cần làm như nuôi nấng Tam hoàng tử, thì ta phải dùng bản lĩnh của chính mình để hạ sinh được hoàng tử, mà chuyện đó không khác gì người si nói mộng cả.
Thà rằng cứ nuôi nấng Tam hoàng tử cho thật tốt, thứ nhất là có thể phân ưu thay cho Hoàng thượng và Thái hậu nương nương, thứ hai cũng là chỗ dựa của ta trong tương lai.”
Trong lòng Trang Minh Tâm cũng đồng ý, Tam hoàng tử chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ai nuôi nấng hắn thì sẽ có công, Mạnh tần còn chưa chính thức tiếp nhận Tam hoàng tử, thì đã được tấn phong làm Đoan phi rồi, sau này nếu có thể nuôi dạy Tam hoàng tử thật tốt, chỉ bằng phần công lao này, nhất định có thể tấn phong trong Tứ phi.
Phải biết rằng trước kia nàng ấy vẫn chỉ là một tần không được sủng ái, so hai bên với nhau, thì có thể nói là nàng ấy đã từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng.
Nhưng giống như Đoan phi đã nói, được cái này thì mất cái kia, Hoàng thượng không chào đón Tam hoàng tử, nuôi dạy Tam hoàng tử thì chẳng khác gì hoàn toàn thất sủng, hiện tại nàng ấy cảm thấy mối buôn bán này rất đáng giá, nhưng liệu trong tương lai nàng ta vẫn sẽ không hối hận chứ?
Chính vì vậy Trang Minh Tâm mới không đưa ra ý kiến của mình, toàn bộ mọi chuyện đều nên để tự nàng ấy quyết định, nếu vậy dù tương lai nàng ấy có hối hận, thì cũng không liên quan gì đến nàng.
Nàng cười nói: “Đây là chuyện đại sự liên quan đến cả một đời, muội muội suy nghĩ cho thật cẩn thận đã.”
“Thật không dám giấu diếm, trước khi đến chỗ tỷ tỷ, trong lòng ta vẫn luôn có chút do dự, sợ mình lao tâm lao lực, rồi sau này Ninh thường tại lại đông sơn tái khởi được, chẳng phải bản thân đã công dã tràng rồi sao? Hiện tại đã uống được thuốc an thần từ chỗ tỷ tỷ, ta không còn lo ngại nữa.”
Đoan phi thanh minh một phen, sau đó nắm chặt tay quyết tâm nói: “Ta đã định chuyện nuôi Tam hoàng tử rồi, ai cũng đừng hòng muốn cướp hắn khỏi chỗ của ta!”
Trang Minh Tâm cười nói: “Hoàng thượng cũng đã thông cáo chuyện này rồi, ai dám cùng muội muội tranh giành chứ?”
Nàng chỉ nói đùa một câu, không ngờ lại dựng lên FLAG* thật.
*FLAG: Kiểu lỡ miệng nói chơi nhưng cuối cùng lại thành sự thật.
Ngày tiếp theo lúc nàng đang dùng cơm trưa, Tiểu Mãn đã vội vàng chạy tới bẩm báo: “Nương nương, đại sự không tốt, Tĩnh phi nương nương đang giành Tam hoàng tử với Đoan phi nương nương.”
Trang Minh Tâm: “…”
Tĩnh phi điên rồi sao?
Nàng ta chính là chất nữ của Trịnh thái hậu, dù đã bị sẩy thai, nhưng phần gốc rễ vẫn chưa bị tổn hại, dưỡng thêm một hai năm, rồi hoài thai thêm một lần nữa là được, không giống như Đoan phi vốn dĩ không nhận được sủng ái, còn mắc bệnh không thể mang thai, không thể đập nồi dìm thuyền.
Giành Tam hoàng tử với Đoan phi, nàng ta điên rồi hả?
Tất nhiên Trịnh thái hậu cũng nghĩ như vậy.
Tĩnh phi phái người đến xin bà tới cung Duyên Hi, bà còn tưởng rằng Tĩnh phi có chỗ nào không khỏe, nên vội vàng từ Từ Ninh cung đuổi tới cung Duyên Hi ở Đông Lục cung, mặt bà bị lạnh đến cứng đờ, kết quả tới nơi Tĩnh phi lại nói với bà chuyện này, khiến bà tức đến nỗi mắt tối sầm lại.
Trịnh thái hậu trì hoãn trong chốc lát, sau đó mới cả giận nói: “Ngươi mất đi hài tử, chứ có phải là mất đi não đâu, tại sao lại nghĩ tới chủ ý thái quá như thế này hả?”
Tĩnh phi bị chửi đến nước mắt lưng tròng, yếu ớt nói: “Dân gian có đồn đại nhận con nuôi có thể ảnh hưởng đến thân thể, chất nữ nghĩ nếu có thể nuôi Tam hoàng tử bên người khoảng hai ba năm, mượn chút vận thế của hắn, để mang tới một vị hoàng tử cho chất nữ, cũng là một chuyện tốt vô cùng…”
“Ngu xuẩn!” Trịnh thái hậu suýt chút nữa ngất xỉu, Tam hoàng tử là con ai còn chưa xác định được, lại dám mượn vận thế Tam hoàng tử để có được hoàng tử? May là lời này Hoàng thượng không nghe được, nếu không thì đừng mong Hoàng đế bước vào cửa điện cung Duyên Hi nửa bước nào nữa.
Nhưng chuyện bẩn thỉu giữa Ninh thường tại và biểu huynh nàng ta thì bà không thể hé ra nửa câu, nên bà đành phải đem cái lý do tuyên bố ra bên ngoài trước kia để nói: “Ninh thường tại bất kính với ai gia, Hoàng đế đã phạt nặng nàng, ghét mẹ thì sẽ ghét luôn cả con, ngay cả Tam hoàng tử cũng không thích nổi. Trong lúc mấu chốt này ngươi lại muốn giành Tam hoàng tử về nuôi, đây là đang muốn kêu Hoàng đế giận chó đánh mèo lên ngươi, từ đó chán ghét luôn cả ngươi sao?”
“Nhưng, nhưng Tam hoàng tử dù sao vẫn là cốt nhục của Hoàng thượng, dù Hoàng thượng chán ghét Ninh thường tại, thì cũng không thể chán ghét đến nỗi vứt bỏ cả Tam hoàng tử luôn chứ?” Đối với lý do thoái thác của Trịnh thái hậu, Tĩnh phi không hề đồng ý.
Trịnh thái hậu: “…”
Lời này của Tĩnh phi nói rất đúng, nhưng điều kiện tiên quyết là Tam hoàng tử phải thật sự là con trai của Hoàng đế.
Hiện tại thân phụ của Tam hoàng tử còn chưa rõ, Hoàng đế nhìn thấy hắn, thì sẽ nhớ tới chuyện bất lực nhìn Ninh thường tại đội nón xanh cho mình, người nào nuôi hắn thì chẳng khác nào bị thất sủng.
Bà còn đang mong đợi Tĩnh phi hạ sinh một vị hoàng tử, đứa trẻ đó có làm được Thái tử hay không thì chưa bàn tới, nhưng ít nhất vẫn có một hoàng tử xuất thân mang theo cốt nhục của Trịnh gia, tương lai cũng chiếu cố cho Trịnh gia.
Dù Trịnh gia là ngoại thích, bên ngoài nhìn vào thấy hiển hách vinh quang, nhưng thực ra trong gia tộc không có một gã đàn ông nào có tiền đồ, bằng không thì bà cũng không cần phải kêu huynh đệ hiến nữ nhân vào cung rồi.
Bà cũng lười tán dóc với Tĩnh phi, cương quyết nói: “Nếu ngươi không muốn Hoàng thượng trở nên hoàn toàn chán ghét rồi vứt bỏ ngươi, thì đừng có giữ ý định nhận nuôi Tam hoàng tử nữa.”
Bà ngừng một chút, dịu giọng lại rồi khuyên nhủ: “Ngươi cứ chăm sóc tốt thân thể mình, sau này tự mình hạ sinh hoàng tử mới là chuyện đúng đắn.”
“Cô mẫu…” Tĩnh phi không được như ý nguyện, bèn “sụt sùi” ủy khuất.
Mi tâm Trịnh thái hậu nhăn thành chữ Xuyên (川), trước kia thường xuyên nghe người khác nói hễ cứ động tới Tĩnh phi là nàng ta lại “sụt sùi”, bà cũng không để ý, dù sao từ trước đến nay Tĩnh phi đều mặt mày rạng rỡ trước mặt bà, hôm nay được trải nghiệm, mới biết có bao nhiêu nực cười.
“Câm miệng!” Bà trách cứ một câu, rồi lạnh lùng nói: “Bộ dạng của ngươi từ lúc sinh ra cũng đâu có yếu ớt, lại cứ thích làm ra bộ dạng uốn éo kiểu cách thế kia, quả thật là Đông Thi bắt chước nhăn mặt*, ngu xuẩn đến tột cùng! Nếu như ngươi có được nửa chút thông minh lanh lợi giống như ngày xưa khi ở trước mặt ai gia, thì Hoàng thượng cũng không trở nên ngày càng không ưa ngươi rồi.”
* Đông Thi bắt chước nhăn mặt: Nước Việt có nàng Tây Thi nổi tiếng đẹp một thời. Nàng có chứng đau bụng, mà khi nào đau ôm bụng nhăn mặt, thì lại càng đẹp lắm.Có người đàn bà ở cùng làng thấy mặt nhăn mà đẹp, muốn bắt chước, về nhà cũng ôm bụng mà nhăn mặt. Người làng trông thấy, tưởng là ma quỷ; nhà giàu thì đóng cửa chặt không dám ra, nhà nghèo thì bồng bế vợ con mà chạy trốn.
Thấy Tĩnh phi bị mình nói đến ngẩn ra, sau đó lấy khăn che mặt tiếp tục “sụt sùi”, bà lại tiếp tục đe dọa: “Nếu ngươi để cho ai gia nhìn thấy bộ dạng ‘sụt sùi’ này của ngươi một lần nữa thì ai gia sẽ kêu phụ thân ngươi đưa thêm người vào cùng. Dù sao con gái trong Trịnh gia cũng không ít, người tốt hơn ngươi cũng không phải là không có.”
Trước kia bộ dạng bà đều rất ôn hòa từ ái, đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình như vậy, Tĩnh phi trực tiếp sợ đến ngây người.
Trịnh thái hậu thấy đe dọa có hiệu quả, bà nhắm mắt khẽ thở phào, sau đó đứng dậy, bỏ lại một câu “Tịnh dưỡng cho tốt, đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa” rồi rời đi.
Tĩnh phi bổ nhào về phía Cẩm Bị ở đằng trước, nức nở nghẹn ngào khóc ô ô lên.
*
Dù Trang Minh Tâm nghe nói Tĩnh phi muốn giành Tam hoàng tử với Đoan phi, nhưng cũng không lo lắng cho Đoan phi mấy.
Nếu Dục Cảnh đế đồng ý thì Trịnh thái hậu cũng sẽ không đồng ý.
Trịnh thái hậu chọn Tĩnh phi tiến cung, là vì muốn nàng ta hạ sinh hoàng tử mang cốt nhục của Trịnh gia, mang đến vinh quang cho Trịnh gia, cũng không phải để làm mẹ kế cho Tam hoàng tử không rõ lai lịch kia.
Vậy nên nàng không hề thấy gánh nặng còn thưởng cho mình nghỉ ngơi một lúc.
Sau khi tỉnh lại, Thôi Kiêu tiến vào bẩm báo: “Nương nương, mới vừa rồi Hiền phi nương nương phái người đưa tám lượng bạc cho nương nương, nói năm lượng trong đó là tiền thừa sau khi làm thọ yến cho Ninh thường tại, còn lại ba lượng, là phí cực khổ cho nương nương, kính xin nương nương đừng ngại ít.”
Bảy người góp tiền được 140 lượng, còn dư lại 38 lượng, chia mỗi người 5 lượng, thì không phải còn thừa lại 3 lượng sao?
“Để cho Quỳnh Phương nhận đi.” Trang Minh Tâm cũng không từ chối.
Tiền lẻ như này cũng rất khó chia, nàng đành cầm lấy vậy, nếu trả lại cho Vệ Hiền phi, thì Vệ Hiền phi phải phái người đổi thành tiền xu, sau đó còn chia ra đưa cho mọi người.
Một người được chia hơn 400 văn, thì có thể xài được gì đây? Còn chưa đủ để đi gây chuyện đây này!
“Hoàng thượng giá lâm!” Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Cao Xảo.
Trang Minh Tâm vội ngồi xuống, còn đang mang giày, rèm cửa đã bị vén lên, Dục Cảnh đế mặc trên người một áo khoác lông chồn màu vàng với áo gấm đen lập tức đi tới.
Nàng đành phải lê giày theo, tiến lên ngồi sụp xuống hành lễ: “Nô tỳ xin thỉnh an Hoàng thượng.”
Dục Cảnh đế thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Trang Minh Tâm đứng dậy, tiến lên thay hắn cởi nút buộc áo khoác ra, cười nói: “Áo khoác này của Hoàng thượng rất độc đáo, đường thêu Kim Long trên mặt áo rất sống động, lông chồn màu vàng ở bên trong vừa dày dặn lại trơn bóng hiếm thấy trên đời, người mặc nó vào, còn uy nghiêm hơn so với trước kia.”
Sắc mặt khó coi như vậy, chắc là vẫn còn ấm ức chuyện mình bị đội nón xanh, nàng phải mau chóng vuốt mông ngựa, để tránh tự biến mình thành cá trong chậu phải gánh lấy tai họa.
Dục Cảnh đế nghiêng người liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy trên mặt nàng đang nở nụ cười, ánh mắt sạch sẽ, dù có vỗ ngựa thì nhìn cũng không dối trá hay luộm thuộm như đám người Cao Xảo kia, ngược lại còn khiến cho người nghe cảm thấy rất xuôi tai, sắc mặt cũng hòa hoãn phần nào.
Đợi sau khi hai người cùng ngồi vào nệm gấm trên giường lò, Trang Minh Tâm lại ân cần nói: “Nô tỳ gọi người làm bột củ sen vị táo đỏ, so với bột củ sen vị hoa quế thì khác nhau nhiều lắm, Hoàng thượng người có muốn nếm thử một chút không?”
“Vậy nếm thử chút nào.” Dục Cảnh đế gật đầu một cái.
Trang Minh Tâm âm thầm thở phào một hơi, vẫn còn tâm tư ăn “đồ ăn vặt”, thì nói lên được tâm tình của hắn bị phá hỏng không đến mức trầm trọng.
Quỳnh Phương rất nhanh đã trình lên hai chén bột củ sen táo đỏ.
Trang Minh Tâm dùng thìa khuấy trong chén vài giây, gạt đi chút nóng, sau đó đẩy tới trước mặt Dục Cảnh đế, cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng mời người dùng.”
Săn sóc ân cần đến vậy, Dục Cảnh đế vẫn chỉ ngồi hưởng thụ.
Hắn sâu xa liếc mắt nhìn Trang Minh Tâm một cái, dùng thìa múc một ít bột củ sen vị táo đỏ rồi đưa vào trong miệng.
Sau khi nuốt xuống, hắn không nhịn được khen ra tiếng: “Dễ uống.”
Trang Minh Tâm cười tủm tỉm nói: “Nếu dễ uống thì uống nhiều một chút.”
Sáng sớm hôm nay Nội vụ phủ có phái người tới báo, nói củ sen từ Hoàng Trang ở Tân Châu đã được đưa đến Nội vụ phủ, hỏi có cần đưa tới chỗ nàng ngay lập tức không.
Mặc dù thời tiết hôm nay không tệ, nhưng tuyết vẫn đang tan dần, trên mái nhà nhỏ rất nhiều nước, trên mặt đất cũng ướt sũng, không phải thời cơ tốt để làm bột ngó sen, nên nàng đành phải lưu ngó sen lại trong khố phòng của Nội vụ phủ trước, đợi mấy ngày nữa hết tuyết rồi nói sau.
Mắt nhìn thấy số lượng lớn ngó sen được nhập vào, nàng mới không đau lòng để cho hắn uống hết chút bột củ sen tí tẹo này.
Dục Cảnh đế khoát tay, đuổi tất cả người hầu hạ trong điện ra, sau đó liếc mắt nhìn Trang Minh Tâm, hừ nói: “Chuyện Ninh thường tại, nàng đã đoán được tám chín phần rồi đi?”
Trong lòng Trang Minh Tâm khẽ nhảy dựng một cái, nhưng không lập tức phản bác lại, một lúc sau mới thu hồi lại nụ cười tươi, giận dữ nói: “Nếu nói nô tỳ không suy đoán linh tinh, thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ không tin. Nô tỳ đúng là có suy đoán, lại thêm chuyện Thần phi tỷ tỷ đại náo Dực Khôn cung, nên càng thêm chắc chắn Ninh thường tại có liên quan đến chuyện Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử mắc bệnh đậu mùa…”
Nói một nửa giữ một nửa, mới tăng thêm tính thuyết phục.
Tất nhiên, một nửa nàng nói ra là chuyện đậu mùa rồi, còn một nửa bị đội nón xanh kia thì có đánh chết nàng cũng không dám nói.
Nhưng Dục Cảnh đế cũng không dễ gạt như vậy, hắn nghe xong hừ một tiếng: “Chỉ có chuyện này?”
Trang Minh Tâm nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: “Bằng không thì còn chuyện gì khác sao?”
Dục Cảnh đế lạnh lùng nói: “Nàng đừng có biết rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ để thăm dò trẫm!”
“Nô tì thật sự không biết.” Trang Minh Tâm chớp chớp mắt, giả vờ ra vẻ vô tội, “ngốc trắng ngọt” hỏi: “Bằng không thì hoàng thượng nói thử cho nô tỳ biết đi?”
Dục Cảnh đế: “…”
Để hắn chính mồm nói ra chuyện mình bị đội nón xanh cho nàng nghe, còn không bằng chém một đao trên cổ hắn cho rồi.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng “làm bộ làm tịch” của nàng, rõ ràng đã đoán ra được, nhưng chắc chắn dù có bị đánh chết nàng cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, nên hắn cũng không sợ hãi.
Hắn oán hận nói: “Nàng cứ chờ cho trẫm, ban đêm trẫm lại trừng trị nàng.”
“Phải để Hoàng thượng thất vọng rồi, quỳ thủy của nô tỳ còn chưa hết, hôm nay sợ không thể thị tẩm được rồi.” Vẻ mặt Trang Minh Tâm “tiếc hận” nói.
Suy nghĩ lại, để tránh hắn có ý đồ xấu, lại bồi thêm một câu: “Hôm kia nô tỳ uống nhiều rượu Kim Hoa, trong miệng có vài chỗ bị loét…”
Dục Cảnh đế bị nàng chọc tức đến nở nụ cười: “Rốt cuộc là vì từ nhỏ được giáo dưỡng như nam nhi, hay là do mấy năm khám nghiệm tử thi ở Đại Lý Tự, mà lý do từ chối trẫm lại cẩn thận chặt chẽ đến vậy!”
Chỉ sơ sẩy một cái, đã nói ra chuyện thân phận thật của nàng là Trang nhị cô nương ra ngoài mất rồi.
Tuy đây là bí mật mà cả hai đã tự ngầm hiểu trong lòng, nhưng dù sao vẫn chưa từng đâm thủng qua lớp cửa sổ giấy mà nói thẳng ra ngoài như này.
Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ.
Một lát sau, Trang Minh Tâm ha ha ha, giả ngốc nói: “Hoàng thượng nói gì vậy, nô tỳ chỉ là thường xuyên mượn thân phận của muội muội để tra án nghiệm thi ở Đại Lý Tự thôi, người từ nhỏ chân chính được giáo dưỡng như nam nhi là muội muội nô tỳ Trang nhị cô nương cơ.”
Dục Cảnh đế nhìn nàng thật sâu, cũng không kiên trì nữa, thuận theo lời nàng nói: “Trẫm đương nhiên biết, trẫm còn muốn tứ hôn nam nhân bà* kia cho biểu đệ Liêu Thanh Quân của trẫm nữa đấy.”
*Nam nhân bà: Ý chỉ những cô gái có ngoại hình và tính cách y như đàn ông.
Trang Minh Tâm: “…”
Hùa theo nhưng vẫn không quên nhân cơ hội mà bôi đen nàng một phen, đúng là quỷ hẹp hòi!
Không phải chỉ là một cái hà bao nàng đã đồng ý làm cho hắn nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng thôi sao, nàng đã học thêu thùa rất nghiêm túc rồi đó được chưa!
Nàng tức giận bắt đầu đuổi người: “Hôm nay nô tỳ không thể hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng người muốn lật thẻ bài của người khác thì mau lật đi, lật xong thì thừa dịp trời vẫn còn sáng đi qua thôi, miễn cho buổi tối đường trơn dễ té ngã.”
“Trẫm chỉ nói muội muội nàng là ‘nam nhân bà’, nàng đã nguyền rủa trẫm ngã khỏi ngự liễn, nếu bàn về nhẫn tâm, trẫm không bằng một phần vạn của nàng.” Dục Cảnh đế lên án nàng, sau đó nghiêng người nằm vào chỗ tựa lưng, vô lại nói: “Hôm nay trẫm không đi đấy, muốn ở lại chỗ ái phi.”
Trang Minh Tâm vừa mới há miệng, đã bị hắn khoát tay ngăn lại.
Hắn liếc nàng một cái: “Trong mắt nàng trẫm là người chỉ biết đợi lên giường tre để làm mấy chuyện sắc tình tạo phôi kia thôi sao? Lật thẻ bài của nàng thì nhất định muốn nàng thị tẩm? Chẳng lẽ không thể thành thật tựa vào nhau ngủ một đêm à? Hay là do bản thân nàng lúc nằm cùng trẫm lại không nhịn được muốn làm chuyện đó đây?”
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng thật sự cạn lời, trước kia hắn tự mình nói nếu nằm chung với nàng thì sẽ không khống chế được, không có chuyện chỉ đơn thuần đắp chăn bông đi ngủ, bây giờ lại trở mặt, khởi quân tấn công lại nàng, quả nhiên là vô sỉ đến cùng cực.
“Nếu Hoàng thượng đã nói như vậy, vậy chúng ta cứ chờ xem, nếu Hoàng thượng không thể thành thật tựa vào nhau ngủ một đêm với nô tỳ, thì phải tự mình vả vào miệng, sau này dù người có hứa hẹn gì với nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ không tin.” Nàng dùng ánh mắt đầy khiêu khích trừng hắn.
Bộ dáng xinh đẹp như mèo con dựng lông mày, gãi vào lòng Dục Cảnh đế ngứa ngứa, nếu không phải vừa rồi mới mạnh miệng nói ra, thì hắn đã khẩn thiết ôm nàng vào trong ngực rồi yêu thương nàng một phen rồi.
Hắn đành phải cắn răng nói: “Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì tất nhiên làm được.”
*
Sự thật chứng minh, hắn đúng là nói được thì làm được.
Ban đêm sau khi nằm lên giường ở gian Đông Tiếu, hắn chẳng những không động chân động tay, sau khi thấy tay chân nàng lạnh hơn trước kia, bèn gọi người đến rót thêm mấy thang bà tử, cái này thì không nói, nhưng hắn còn muốn nàng đặt hai chân lên bụng hắn để sưởi ấm.
Hắn bị sự lạnh lẽo liên tục đánh tới đến phát run, nhưng chưa từng nhấc tay lên.
Trang Minh Tâm còn muốn cười hắn đang ra vẻ, bọn họ một người là đương kim hoàng đế, một người là sủng phi, là do giường lò đốt chưa đủ nóng hay do chưa đủ thang bà tử? Hơn nữa, nếu thật cần người để làm ấm chân, bấy nhiêu đó cung nữ vẫn không làm được sao? Đáng giá để hắn phải dùng thân thể của mình làm vậy?
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của hắn, không có chút giả vờ nào, nàng lại không cười được.
Hai người ôm lấy nhau ngủ một đêm, có cái bếp lò là hắn sưởi ấm ngay bên cạnh, Trang Minh Tâm ngủ đến khuôn mặt bé nhỏ cũng đỏ bừng, cũng tính là ngủ ngon.
Hôm sau tỉnh lại từ trong lồng ngực hắn, cả người Trang Minh Tâm đều có chút mơ hồ, có cảm giác không biết đêm nay là năm nào.
Bộ dạng khả ái xen chút mơ màng này, gãi tới Dục Cảnh đế không kìm nén được, bèn hôn lên đôi môi anh đào của nàng, lưỡi đột phá hết chướng ngại xâm nhập vào bên trong, cùng lưỡi của nàng nhảy múa.
Trang Minh Tâm bị hôn đến chóng mặt, hai mắt đầy nước mắt lưng tròng trừng hắn, tức giận nói: “Nô tỳ còn chưa súc miệng, người cũng không sợ bẩn à.”
Nàng vừa nói như thế, Dục Cảnh đế nhất thời cứng cả người.
Bắt, bắt đầu từ lúc nào, tâm bệnh thích sạch sợ bẩn của hắn không uống thuốc mà đã khỏi rồi?
Không không không, không phải là ‘không uống thuốc mà đã khỏi’, lần trước khi nghe thân đệ đệ Ninh vương dâng lên hai nhạc công ở Giáo phường ty, hắn đã ghê tởm đến mức suýt nữa nôn ra.
Sợ là ngoại lệ chỉ xảy ra trên người nàng.
Hay bản thân mình thật sự tình căn thâm chủng với nàng rồi? Nên mới năm lần bảy lượt ngoại lệ cho nàng?
Đối với một đế vương mà nói, đây cũng không phải là chuyện tốt gì, dù sao phụ hoàng đã nói với hắn rất nhiều lần, Đế vương có thể sủng ái cũng có thể dung túng với phi tần, nhưng tuyệt đối không thể yêu.
Nhưng phụ hoàng cũng mặn chay đều ăn, ngay cả tiểu di tử ở góa cũng có thể kéo lên long sàng, phụ nữ đã có chồng bán đậu hũ ở ngoài phố cũng có thể ra tay, thì lời của ông ấy cũng có thể không chuẩn lắm.
Nếu đế vương không được yêu ai, thì làm đế vương còn gì thú vị nữa?
Dục Cảnh đế là một người lưu loát dứt khoát, sau khi suy nghĩ thật cẩn thận về tâm ý của mình thì hắn không còn vướng mắc chuyện này trong đầu nữa.
Bởi vì hắn đang rối rắm không biết nên làm thế nào để khiến nàng cũng tình căn thâm chủng như vậy với hắn.
Hắn ôm Trang Minh Tâm vào lòng, tay vuốt ve vành tai của nàng, cười hỏi: “Nàng nói xem, trẫm đối xử với nàng tốt hay không tốt?”
Đêm qua hắn dùng bụng mình để sưởi ấm chân cho nàng, nàng muốn nói Cẩu hoàng đế không đối tốt với mình cũng có chút đuối lý, nên cười nói: “Hoàng thượng đối xử với nô tỳ tất nhiên là cực kỳ tốt rồi.”
Ngừng một chút, nàng lại vô cùng chủ động nói: “Nô tỳ cũng sẽ đối xử với Hoàng thượng cực kỳ tốt luôn.”
Từ trước đến nay nàng không phải loại người thích chiếm tiện nghi người khác, có qua thì sẽ có lại, nàng cũng nên chăm sóc Dục Cảnh đế nhiều hơn.
Dù sao cũng chỉ là động thêm chút mồm mép, bưng trà rót nước nhiều hơn chút, cũng không phải việc gì khó.
Dục Cảnh đế: “…”
Hắn cần nàng đối tốt với hắn sao? Thứ hắn cần là trái tim của nàng cơ.
Không, việc nàng đối tốt với hắn, hắn cũng cần.
Từ từ sẽ tới thôi, dù sao so với trước kia nàng vừa vô tâm vừa không đối xử tốt với hắn thì hiện tại đã tốt hơn rồi.
Vậy nên hắn hài lòng vuốt cằm, dùng ngón tay điểm vào cái mũi nhỏ của nàng: “Coi như nàng còn có chút lương tâm.”
Trang Minh Tâm ngẩng đầu lên, mắt nhìn tới đồng hồ tính canh giờ trên bệ cửa sổ, thấy đã tới giờ Thìn, nàng kinh ngạc nói: “Hôm nay là ngày hưu mộc của Hoàng thượng sao?”
Canh giờ này mà vẫn chưa vào triều, bản thân mình chẳng phải sẽ gánh cái tội danh “mị quân hoặc thượng” trên lưng, ngập trong tiếng chửi của quần thần rồi sao?
Dục Cảnh đế kéo nàng vào lòng, cười nói: “Tất nhiên là hưu mộc, dù trẫm có mê luyến ái phi, thì cũng không nỗi bỏ lỡ cả việc lâm triều.”
Chuyện hôn quân như vậy, hắn không thể làm được, bằng không thì hắn cùng lắm chỉ bị triều thần dong dài vài câu, còn nàng phải gánh một tội danh rất nặng.
Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, nghĩ thầm may là ngươi không hồ đồ, bằng không nàng sẽ phải xem xét lại việc có nên tiếp tục làm cái chức sủng phi này không.
Nghĩ tới một chuyện, nàng lại vội hỏi: “Nô tỳ muốn chuyển nơi xử lý công việc từ điện Xuân Hi thành Giáng Tuyết hiên, kính xin Hoàng thượng ân chuẩn.”
Chuyện này có liên quan đến chuyện đại sự khoảng thời gian dài không được ngủ nướng của nàng, hắn nhất định phải đồng ý mới được.
Nếu không đồng ý, nàng sẽ làm nũng hoặc khóc lóc om sòm.
Dục Cảnh đế cũng sớm có ý đó, nhưng chỗ hắn quyết định lại là cung Dục Khánh, ở phía nam Đông lục cung, Trang Minh Tâm qua đó cũng không tính là quá xa.
Mấu chốt là do cung Dục Khánh cách Dưỡng Tâm điện cũng không xa, nếu hắn phê duyệt xong tấu chương trước thì có thể đi qua đó với nàng; hoặc nếu nàng xong việc cung vụ trước, thì có thể tới Dưỡng Tâm điện bầu bạn.
Nhưng Giáng Tuyết hiên nàng chọn cũng rất tốt, ngay sát bên Chung Túy cung, đi vài bước chân là tới, trời lạnh đến nỗi đóng băng như này, nàng không cần phải tự mình lăn lội nữa.
Cùng lắm thì hắn tự mình chạy nhiều chút là được, hắn là nam tử, dù vũ lực không bằng nàng nhưng lại chống lạnh tốt hơn nàng nhiều.
*
Hai người lăn lộn trong ổ chăn thêm nửa canh giờ nữa rồi mới đứng dậy.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, hai người cùng nhau ngồi ngự liễn đi tới Tây Lục cung, sau đó tách nhau ra ở cửa Dưỡng Tâm điện, Dục Cảnh đế vào Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, còn Trang Minh Tâm tiếp tục đi tới điện Xuân Hi ở phía Tây.
Tuy Dục Cảnh đế đã đáp ứng thỉnh cầu thay đổi địa điểm xử lý công việc do nàng đưa ra, nhưng trước đó vẫn chưa thông tri đến cung nhân và chưởng sự cung nhân ở Giáng Tuyết hiên, hôm nay vẫn phải ở điện Xuân Hi thêm một ngày nữa.
Hôm nay có rất nhiều người qua lại hơn hôm qua, khiến cho nàng cảm thụ được sâu sắc thế nào gọi là điệu bộ của kẻ nịnh hót.
Có người bỏ đá xuống giếng với Ninh thường tại, cũng có người vội vàng đốt bếp lò cho Đoan phi, có cả người nịnh hót nàng, chuyện này thì khỏi cần phải nói rồi, so với hai người trước thì nhiều hơn rất nhiều.
Sau đó đều bị nàng bác bỏ quay về.
Tiếp đó gọi tất cả chưởng sự cung nhân đến, nàng lạnh lùng nói: “Người khác như nào bổn cung không xen vào, nhưng chỉ cần bổn cung còn trông coi cung vụ, thì tất cả đều phải theo quy củ!
Đừng có nói với bổn cung ai được sủng, ai không được sủng, nếu thật sự có tính toán này, thì không cần phải phân công nữa, cứ chuyển hết vào cung của bổn cung không phải là được rồi sao?
Đây là lần đầu, nên bổn cung tạm thời không so đo.
Nếu có lần tới, thì rõ ràng các ngươi không để bổn cung vào mắt, hoặc là không có bản lĩnh làm việc, vô luận là vế nào, thì các ngươi đều không nên phạm vào mấy việc như này.”
Mọi người lập tức quỳ ra đầy đất, liên tục tỏ vẻ lòng chân thành.
Nàng khoát tay, ngừng bọn họ lại, hừ nói: “Ngoài miệng cứ nói mấy thấy vô dụng ba hoa chích chòe, làm tốt việc của mình mới là đúng đắn. Lúc bổn cung thưởng phạt không nhìn vào các ngươi sẽ nói gì, mà nhìn vào việc các ngươi đã làm như thế nào.
Mọi người lập tức tỏ vẻ sẽ làm tốt chuyện của mình.
Trang Minh Tâm lúc này mới gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.
Trên đường quay về Chung Túy cung, Quỳnh Phương lo lắng nói: “Trong cung với bên ngoài thật sự rất khác nhau, bọn hạ nhân đều là kiểu nhìn người để đối xử. Nương nương hiện tại gõ bọn họ một cái, để họ làm việc theo quy củ, các phi tần có phân vị thấp hoặc không được sủng ái sẽ cảm kích nương nương, nhưng những phi tần có phân vị cao hoặc được sủng ái chỉ sợ sẽ oán hận nương nương mất.”
Trang Minh Tâm “hừ” một tiếng: “Bổn cung đã độc sủng quá lâu rồi, dù không có chuyện này, các nàng vẫn sẽ buông lời oán hận bổn cung thôi.”
Hành động lần này của nàng đúng là vì đồng tình với các phi tần có phân vị thấp và không được sủng ái, nhưng hơn thế nữa nàng muốn thực hiện đúng cung quy, tránh cho ngoài lạnh trong nóng.
Nếu làm việc nghiêm ngặt theo quy củ, có thể giảm đi rất nhiều những phiền toái không cần thiết và ép bức, thời gian mỗi ngày xử lý cung vụ cũng ngắn lại, bằng không ban ngày nàng cứ dốc hết sức vào chuyện này, thì đâu còn thời gian rảnh rỗi để đi làm mấy chuyện khác?
Nàng muốn quyền thế, là vì muốn có quyền nói chuyện, chứ không phải đến để làm trâu làm ngựa.
Trước Mạnh tần, nay là Đoan phi, đang mang vẻ mặt tươi cười nói với Trang Minh Tâm: “Chuyện nhà mình thì nhà mình biết, ta lại không có bản lĩnh như tỷ tỷ, nếu từ chối chuyện cần làm như nuôi nấng Tam hoàng tử, thì ta phải dùng bản lĩnh của chính mình để hạ sinh được hoàng tử, mà chuyện đó không khác gì người si nói mộng cả.
Thà rằng cứ nuôi nấng Tam hoàng tử cho thật tốt, thứ nhất là có thể phân ưu thay cho Hoàng thượng và Thái hậu nương nương, thứ hai cũng là chỗ dựa của ta trong tương lai.”
Trong lòng Trang Minh Tâm cũng đồng ý, Tam hoàng tử chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ai nuôi nấng hắn thì sẽ có công, Mạnh tần còn chưa chính thức tiếp nhận Tam hoàng tử, thì đã được tấn phong làm Đoan phi rồi, sau này nếu có thể nuôi dạy Tam hoàng tử thật tốt, chỉ bằng phần công lao này, nhất định có thể tấn phong trong Tứ phi.
Phải biết rằng trước kia nàng ấy vẫn chỉ là một tần không được sủng ái, so hai bên với nhau, thì có thể nói là nàng ấy đã từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng.
Nhưng giống như Đoan phi đã nói, được cái này thì mất cái kia, Hoàng thượng không chào đón Tam hoàng tử, nuôi dạy Tam hoàng tử thì chẳng khác gì hoàn toàn thất sủng, hiện tại nàng ấy cảm thấy mối buôn bán này rất đáng giá, nhưng liệu trong tương lai nàng ta vẫn sẽ không hối hận chứ?
Chính vì vậy Trang Minh Tâm mới không đưa ra ý kiến của mình, toàn bộ mọi chuyện đều nên để tự nàng ấy quyết định, nếu vậy dù tương lai nàng ấy có hối hận, thì cũng không liên quan gì đến nàng.
Nàng cười nói: “Đây là chuyện đại sự liên quan đến cả một đời, muội muội suy nghĩ cho thật cẩn thận đã.”
“Thật không dám giấu diếm, trước khi đến chỗ tỷ tỷ, trong lòng ta vẫn luôn có chút do dự, sợ mình lao tâm lao lực, rồi sau này Ninh thường tại lại đông sơn tái khởi được, chẳng phải bản thân đã công dã tràng rồi sao? Hiện tại đã uống được thuốc an thần từ chỗ tỷ tỷ, ta không còn lo ngại nữa.”
Đoan phi thanh minh một phen, sau đó nắm chặt tay quyết tâm nói: “Ta đã định chuyện nuôi Tam hoàng tử rồi, ai cũng đừng hòng muốn cướp hắn khỏi chỗ của ta!”
Trang Minh Tâm cười nói: “Hoàng thượng cũng đã thông cáo chuyện này rồi, ai dám cùng muội muội tranh giành chứ?”
Nàng chỉ nói đùa một câu, không ngờ lại dựng lên FLAG* thật.
*FLAG: Kiểu lỡ miệng nói chơi nhưng cuối cùng lại thành sự thật.
Ngày tiếp theo lúc nàng đang dùng cơm trưa, Tiểu Mãn đã vội vàng chạy tới bẩm báo: “Nương nương, đại sự không tốt, Tĩnh phi nương nương đang giành Tam hoàng tử với Đoan phi nương nương.”
Trang Minh Tâm: “…”
Tĩnh phi điên rồi sao?
Nàng ta chính là chất nữ của Trịnh thái hậu, dù đã bị sẩy thai, nhưng phần gốc rễ vẫn chưa bị tổn hại, dưỡng thêm một hai năm, rồi hoài thai thêm một lần nữa là được, không giống như Đoan phi vốn dĩ không nhận được sủng ái, còn mắc bệnh không thể mang thai, không thể đập nồi dìm thuyền.
Giành Tam hoàng tử với Đoan phi, nàng ta điên rồi hả?
Tất nhiên Trịnh thái hậu cũng nghĩ như vậy.
Tĩnh phi phái người đến xin bà tới cung Duyên Hi, bà còn tưởng rằng Tĩnh phi có chỗ nào không khỏe, nên vội vàng từ Từ Ninh cung đuổi tới cung Duyên Hi ở Đông Lục cung, mặt bà bị lạnh đến cứng đờ, kết quả tới nơi Tĩnh phi lại nói với bà chuyện này, khiến bà tức đến nỗi mắt tối sầm lại.
Trịnh thái hậu trì hoãn trong chốc lát, sau đó mới cả giận nói: “Ngươi mất đi hài tử, chứ có phải là mất đi não đâu, tại sao lại nghĩ tới chủ ý thái quá như thế này hả?”
Tĩnh phi bị chửi đến nước mắt lưng tròng, yếu ớt nói: “Dân gian có đồn đại nhận con nuôi có thể ảnh hưởng đến thân thể, chất nữ nghĩ nếu có thể nuôi Tam hoàng tử bên người khoảng hai ba năm, mượn chút vận thế của hắn, để mang tới một vị hoàng tử cho chất nữ, cũng là một chuyện tốt vô cùng…”
“Ngu xuẩn!” Trịnh thái hậu suýt chút nữa ngất xỉu, Tam hoàng tử là con ai còn chưa xác định được, lại dám mượn vận thế Tam hoàng tử để có được hoàng tử? May là lời này Hoàng thượng không nghe được, nếu không thì đừng mong Hoàng đế bước vào cửa điện cung Duyên Hi nửa bước nào nữa.
Nhưng chuyện bẩn thỉu giữa Ninh thường tại và biểu huynh nàng ta thì bà không thể hé ra nửa câu, nên bà đành phải đem cái lý do tuyên bố ra bên ngoài trước kia để nói: “Ninh thường tại bất kính với ai gia, Hoàng đế đã phạt nặng nàng, ghét mẹ thì sẽ ghét luôn cả con, ngay cả Tam hoàng tử cũng không thích nổi. Trong lúc mấu chốt này ngươi lại muốn giành Tam hoàng tử về nuôi, đây là đang muốn kêu Hoàng đế giận chó đánh mèo lên ngươi, từ đó chán ghét luôn cả ngươi sao?”
“Nhưng, nhưng Tam hoàng tử dù sao vẫn là cốt nhục của Hoàng thượng, dù Hoàng thượng chán ghét Ninh thường tại, thì cũng không thể chán ghét đến nỗi vứt bỏ cả Tam hoàng tử luôn chứ?” Đối với lý do thoái thác của Trịnh thái hậu, Tĩnh phi không hề đồng ý.
Trịnh thái hậu: “…”
Lời này của Tĩnh phi nói rất đúng, nhưng điều kiện tiên quyết là Tam hoàng tử phải thật sự là con trai của Hoàng đế.
Hiện tại thân phụ của Tam hoàng tử còn chưa rõ, Hoàng đế nhìn thấy hắn, thì sẽ nhớ tới chuyện bất lực nhìn Ninh thường tại đội nón xanh cho mình, người nào nuôi hắn thì chẳng khác nào bị thất sủng.
Bà còn đang mong đợi Tĩnh phi hạ sinh một vị hoàng tử, đứa trẻ đó có làm được Thái tử hay không thì chưa bàn tới, nhưng ít nhất vẫn có một hoàng tử xuất thân mang theo cốt nhục của Trịnh gia, tương lai cũng chiếu cố cho Trịnh gia.
Dù Trịnh gia là ngoại thích, bên ngoài nhìn vào thấy hiển hách vinh quang, nhưng thực ra trong gia tộc không có một gã đàn ông nào có tiền đồ, bằng không thì bà cũng không cần phải kêu huynh đệ hiến nữ nhân vào cung rồi.
Bà cũng lười tán dóc với Tĩnh phi, cương quyết nói: “Nếu ngươi không muốn Hoàng thượng trở nên hoàn toàn chán ghét rồi vứt bỏ ngươi, thì đừng có giữ ý định nhận nuôi Tam hoàng tử nữa.”
Bà ngừng một chút, dịu giọng lại rồi khuyên nhủ: “Ngươi cứ chăm sóc tốt thân thể mình, sau này tự mình hạ sinh hoàng tử mới là chuyện đúng đắn.”
“Cô mẫu…” Tĩnh phi không được như ý nguyện, bèn “sụt sùi” ủy khuất.
Mi tâm Trịnh thái hậu nhăn thành chữ Xuyên (川), trước kia thường xuyên nghe người khác nói hễ cứ động tới Tĩnh phi là nàng ta lại “sụt sùi”, bà cũng không để ý, dù sao từ trước đến nay Tĩnh phi đều mặt mày rạng rỡ trước mặt bà, hôm nay được trải nghiệm, mới biết có bao nhiêu nực cười.
“Câm miệng!” Bà trách cứ một câu, rồi lạnh lùng nói: “Bộ dạng của ngươi từ lúc sinh ra cũng đâu có yếu ớt, lại cứ thích làm ra bộ dạng uốn éo kiểu cách thế kia, quả thật là Đông Thi bắt chước nhăn mặt*, ngu xuẩn đến tột cùng! Nếu như ngươi có được nửa chút thông minh lanh lợi giống như ngày xưa khi ở trước mặt ai gia, thì Hoàng thượng cũng không trở nên ngày càng không ưa ngươi rồi.”
* Đông Thi bắt chước nhăn mặt: Nước Việt có nàng Tây Thi nổi tiếng đẹp một thời. Nàng có chứng đau bụng, mà khi nào đau ôm bụng nhăn mặt, thì lại càng đẹp lắm.Có người đàn bà ở cùng làng thấy mặt nhăn mà đẹp, muốn bắt chước, về nhà cũng ôm bụng mà nhăn mặt. Người làng trông thấy, tưởng là ma quỷ; nhà giàu thì đóng cửa chặt không dám ra, nhà nghèo thì bồng bế vợ con mà chạy trốn.
Thấy Tĩnh phi bị mình nói đến ngẩn ra, sau đó lấy khăn che mặt tiếp tục “sụt sùi”, bà lại tiếp tục đe dọa: “Nếu ngươi để cho ai gia nhìn thấy bộ dạng ‘sụt sùi’ này của ngươi một lần nữa thì ai gia sẽ kêu phụ thân ngươi đưa thêm người vào cùng. Dù sao con gái trong Trịnh gia cũng không ít, người tốt hơn ngươi cũng không phải là không có.”
Trước kia bộ dạng bà đều rất ôn hòa từ ái, đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình như vậy, Tĩnh phi trực tiếp sợ đến ngây người.
Trịnh thái hậu thấy đe dọa có hiệu quả, bà nhắm mắt khẽ thở phào, sau đó đứng dậy, bỏ lại một câu “Tịnh dưỡng cho tốt, đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa” rồi rời đi.
Tĩnh phi bổ nhào về phía Cẩm Bị ở đằng trước, nức nở nghẹn ngào khóc ô ô lên.
*
Dù Trang Minh Tâm nghe nói Tĩnh phi muốn giành Tam hoàng tử với Đoan phi, nhưng cũng không lo lắng cho Đoan phi mấy.
Nếu Dục Cảnh đế đồng ý thì Trịnh thái hậu cũng sẽ không đồng ý.
Trịnh thái hậu chọn Tĩnh phi tiến cung, là vì muốn nàng ta hạ sinh hoàng tử mang cốt nhục của Trịnh gia, mang đến vinh quang cho Trịnh gia, cũng không phải để làm mẹ kế cho Tam hoàng tử không rõ lai lịch kia.
Vậy nên nàng không hề thấy gánh nặng còn thưởng cho mình nghỉ ngơi một lúc.
Sau khi tỉnh lại, Thôi Kiêu tiến vào bẩm báo: “Nương nương, mới vừa rồi Hiền phi nương nương phái người đưa tám lượng bạc cho nương nương, nói năm lượng trong đó là tiền thừa sau khi làm thọ yến cho Ninh thường tại, còn lại ba lượng, là phí cực khổ cho nương nương, kính xin nương nương đừng ngại ít.”
Bảy người góp tiền được 140 lượng, còn dư lại 38 lượng, chia mỗi người 5 lượng, thì không phải còn thừa lại 3 lượng sao?
“Để cho Quỳnh Phương nhận đi.” Trang Minh Tâm cũng không từ chối.
Tiền lẻ như này cũng rất khó chia, nàng đành cầm lấy vậy, nếu trả lại cho Vệ Hiền phi, thì Vệ Hiền phi phải phái người đổi thành tiền xu, sau đó còn chia ra đưa cho mọi người.
Một người được chia hơn 400 văn, thì có thể xài được gì đây? Còn chưa đủ để đi gây chuyện đây này!
“Hoàng thượng giá lâm!” Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Cao Xảo.
Trang Minh Tâm vội ngồi xuống, còn đang mang giày, rèm cửa đã bị vén lên, Dục Cảnh đế mặc trên người một áo khoác lông chồn màu vàng với áo gấm đen lập tức đi tới.
Nàng đành phải lê giày theo, tiến lên ngồi sụp xuống hành lễ: “Nô tỳ xin thỉnh an Hoàng thượng.”
Dục Cảnh đế thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Trang Minh Tâm đứng dậy, tiến lên thay hắn cởi nút buộc áo khoác ra, cười nói: “Áo khoác này của Hoàng thượng rất độc đáo, đường thêu Kim Long trên mặt áo rất sống động, lông chồn màu vàng ở bên trong vừa dày dặn lại trơn bóng hiếm thấy trên đời, người mặc nó vào, còn uy nghiêm hơn so với trước kia.”
Sắc mặt khó coi như vậy, chắc là vẫn còn ấm ức chuyện mình bị đội nón xanh, nàng phải mau chóng vuốt mông ngựa, để tránh tự biến mình thành cá trong chậu phải gánh lấy tai họa.
Dục Cảnh đế nghiêng người liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy trên mặt nàng đang nở nụ cười, ánh mắt sạch sẽ, dù có vỗ ngựa thì nhìn cũng không dối trá hay luộm thuộm như đám người Cao Xảo kia, ngược lại còn khiến cho người nghe cảm thấy rất xuôi tai, sắc mặt cũng hòa hoãn phần nào.
Đợi sau khi hai người cùng ngồi vào nệm gấm trên giường lò, Trang Minh Tâm lại ân cần nói: “Nô tỳ gọi người làm bột củ sen vị táo đỏ, so với bột củ sen vị hoa quế thì khác nhau nhiều lắm, Hoàng thượng người có muốn nếm thử một chút không?”
“Vậy nếm thử chút nào.” Dục Cảnh đế gật đầu một cái.
Trang Minh Tâm âm thầm thở phào một hơi, vẫn còn tâm tư ăn “đồ ăn vặt”, thì nói lên được tâm tình của hắn bị phá hỏng không đến mức trầm trọng.
Quỳnh Phương rất nhanh đã trình lên hai chén bột củ sen táo đỏ.
Trang Minh Tâm dùng thìa khuấy trong chén vài giây, gạt đi chút nóng, sau đó đẩy tới trước mặt Dục Cảnh đế, cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng mời người dùng.”
Săn sóc ân cần đến vậy, Dục Cảnh đế vẫn chỉ ngồi hưởng thụ.
Hắn sâu xa liếc mắt nhìn Trang Minh Tâm một cái, dùng thìa múc một ít bột củ sen vị táo đỏ rồi đưa vào trong miệng.
Sau khi nuốt xuống, hắn không nhịn được khen ra tiếng: “Dễ uống.”
Trang Minh Tâm cười tủm tỉm nói: “Nếu dễ uống thì uống nhiều một chút.”
Sáng sớm hôm nay Nội vụ phủ có phái người tới báo, nói củ sen từ Hoàng Trang ở Tân Châu đã được đưa đến Nội vụ phủ, hỏi có cần đưa tới chỗ nàng ngay lập tức không.
Mặc dù thời tiết hôm nay không tệ, nhưng tuyết vẫn đang tan dần, trên mái nhà nhỏ rất nhiều nước, trên mặt đất cũng ướt sũng, không phải thời cơ tốt để làm bột ngó sen, nên nàng đành phải lưu ngó sen lại trong khố phòng của Nội vụ phủ trước, đợi mấy ngày nữa hết tuyết rồi nói sau.
Mắt nhìn thấy số lượng lớn ngó sen được nhập vào, nàng mới không đau lòng để cho hắn uống hết chút bột củ sen tí tẹo này.
Dục Cảnh đế khoát tay, đuổi tất cả người hầu hạ trong điện ra, sau đó liếc mắt nhìn Trang Minh Tâm, hừ nói: “Chuyện Ninh thường tại, nàng đã đoán được tám chín phần rồi đi?”
Trong lòng Trang Minh Tâm khẽ nhảy dựng một cái, nhưng không lập tức phản bác lại, một lúc sau mới thu hồi lại nụ cười tươi, giận dữ nói: “Nếu nói nô tỳ không suy đoán linh tinh, thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ không tin. Nô tỳ đúng là có suy đoán, lại thêm chuyện Thần phi tỷ tỷ đại náo Dực Khôn cung, nên càng thêm chắc chắn Ninh thường tại có liên quan đến chuyện Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử mắc bệnh đậu mùa…”
Nói một nửa giữ một nửa, mới tăng thêm tính thuyết phục.
Tất nhiên, một nửa nàng nói ra là chuyện đậu mùa rồi, còn một nửa bị đội nón xanh kia thì có đánh chết nàng cũng không dám nói.
Nhưng Dục Cảnh đế cũng không dễ gạt như vậy, hắn nghe xong hừ một tiếng: “Chỉ có chuyện này?”
Trang Minh Tâm nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: “Bằng không thì còn chuyện gì khác sao?”
Dục Cảnh đế lạnh lùng nói: “Nàng đừng có biết rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ để thăm dò trẫm!”
“Nô tì thật sự không biết.” Trang Minh Tâm chớp chớp mắt, giả vờ ra vẻ vô tội, “ngốc trắng ngọt” hỏi: “Bằng không thì hoàng thượng nói thử cho nô tỳ biết đi?”
Dục Cảnh đế: “…”
Để hắn chính mồm nói ra chuyện mình bị đội nón xanh cho nàng nghe, còn không bằng chém một đao trên cổ hắn cho rồi.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng “làm bộ làm tịch” của nàng, rõ ràng đã đoán ra được, nhưng chắc chắn dù có bị đánh chết nàng cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, nên hắn cũng không sợ hãi.
Hắn oán hận nói: “Nàng cứ chờ cho trẫm, ban đêm trẫm lại trừng trị nàng.”
“Phải để Hoàng thượng thất vọng rồi, quỳ thủy của nô tỳ còn chưa hết, hôm nay sợ không thể thị tẩm được rồi.” Vẻ mặt Trang Minh Tâm “tiếc hận” nói.
Suy nghĩ lại, để tránh hắn có ý đồ xấu, lại bồi thêm một câu: “Hôm kia nô tỳ uống nhiều rượu Kim Hoa, trong miệng có vài chỗ bị loét…”
Dục Cảnh đế bị nàng chọc tức đến nở nụ cười: “Rốt cuộc là vì từ nhỏ được giáo dưỡng như nam nhi, hay là do mấy năm khám nghiệm tử thi ở Đại Lý Tự, mà lý do từ chối trẫm lại cẩn thận chặt chẽ đến vậy!”
Chỉ sơ sẩy một cái, đã nói ra chuyện thân phận thật của nàng là Trang nhị cô nương ra ngoài mất rồi.
Tuy đây là bí mật mà cả hai đã tự ngầm hiểu trong lòng, nhưng dù sao vẫn chưa từng đâm thủng qua lớp cửa sổ giấy mà nói thẳng ra ngoài như này.
Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ.
Một lát sau, Trang Minh Tâm ha ha ha, giả ngốc nói: “Hoàng thượng nói gì vậy, nô tỳ chỉ là thường xuyên mượn thân phận của muội muội để tra án nghiệm thi ở Đại Lý Tự thôi, người từ nhỏ chân chính được giáo dưỡng như nam nhi là muội muội nô tỳ Trang nhị cô nương cơ.”
Dục Cảnh đế nhìn nàng thật sâu, cũng không kiên trì nữa, thuận theo lời nàng nói: “Trẫm đương nhiên biết, trẫm còn muốn tứ hôn nam nhân bà* kia cho biểu đệ Liêu Thanh Quân của trẫm nữa đấy.”
*Nam nhân bà: Ý chỉ những cô gái có ngoại hình và tính cách y như đàn ông.
Trang Minh Tâm: “…”
Hùa theo nhưng vẫn không quên nhân cơ hội mà bôi đen nàng một phen, đúng là quỷ hẹp hòi!
Không phải chỉ là một cái hà bao nàng đã đồng ý làm cho hắn nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng thôi sao, nàng đã học thêu thùa rất nghiêm túc rồi đó được chưa!
Nàng tức giận bắt đầu đuổi người: “Hôm nay nô tỳ không thể hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng người muốn lật thẻ bài của người khác thì mau lật đi, lật xong thì thừa dịp trời vẫn còn sáng đi qua thôi, miễn cho buổi tối đường trơn dễ té ngã.”
“Trẫm chỉ nói muội muội nàng là ‘nam nhân bà’, nàng đã nguyền rủa trẫm ngã khỏi ngự liễn, nếu bàn về nhẫn tâm, trẫm không bằng một phần vạn của nàng.” Dục Cảnh đế lên án nàng, sau đó nghiêng người nằm vào chỗ tựa lưng, vô lại nói: “Hôm nay trẫm không đi đấy, muốn ở lại chỗ ái phi.”
Trang Minh Tâm vừa mới há miệng, đã bị hắn khoát tay ngăn lại.
Hắn liếc nàng một cái: “Trong mắt nàng trẫm là người chỉ biết đợi lên giường tre để làm mấy chuyện sắc tình tạo phôi kia thôi sao? Lật thẻ bài của nàng thì nhất định muốn nàng thị tẩm? Chẳng lẽ không thể thành thật tựa vào nhau ngủ một đêm à? Hay là do bản thân nàng lúc nằm cùng trẫm lại không nhịn được muốn làm chuyện đó đây?”
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng thật sự cạn lời, trước kia hắn tự mình nói nếu nằm chung với nàng thì sẽ không khống chế được, không có chuyện chỉ đơn thuần đắp chăn bông đi ngủ, bây giờ lại trở mặt, khởi quân tấn công lại nàng, quả nhiên là vô sỉ đến cùng cực.
“Nếu Hoàng thượng đã nói như vậy, vậy chúng ta cứ chờ xem, nếu Hoàng thượng không thể thành thật tựa vào nhau ngủ một đêm với nô tỳ, thì phải tự mình vả vào miệng, sau này dù người có hứa hẹn gì với nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ không tin.” Nàng dùng ánh mắt đầy khiêu khích trừng hắn.
Bộ dáng xinh đẹp như mèo con dựng lông mày, gãi vào lòng Dục Cảnh đế ngứa ngứa, nếu không phải vừa rồi mới mạnh miệng nói ra, thì hắn đã khẩn thiết ôm nàng vào trong ngực rồi yêu thương nàng một phen rồi.
Hắn đành phải cắn răng nói: “Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì tất nhiên làm được.”
*
Sự thật chứng minh, hắn đúng là nói được thì làm được.
Ban đêm sau khi nằm lên giường ở gian Đông Tiếu, hắn chẳng những không động chân động tay, sau khi thấy tay chân nàng lạnh hơn trước kia, bèn gọi người đến rót thêm mấy thang bà tử, cái này thì không nói, nhưng hắn còn muốn nàng đặt hai chân lên bụng hắn để sưởi ấm.
Hắn bị sự lạnh lẽo liên tục đánh tới đến phát run, nhưng chưa từng nhấc tay lên.
Trang Minh Tâm còn muốn cười hắn đang ra vẻ, bọn họ một người là đương kim hoàng đế, một người là sủng phi, là do giường lò đốt chưa đủ nóng hay do chưa đủ thang bà tử? Hơn nữa, nếu thật cần người để làm ấm chân, bấy nhiêu đó cung nữ vẫn không làm được sao? Đáng giá để hắn phải dùng thân thể của mình làm vậy?
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của hắn, không có chút giả vờ nào, nàng lại không cười được.
Hai người ôm lấy nhau ngủ một đêm, có cái bếp lò là hắn sưởi ấm ngay bên cạnh, Trang Minh Tâm ngủ đến khuôn mặt bé nhỏ cũng đỏ bừng, cũng tính là ngủ ngon.
Hôm sau tỉnh lại từ trong lồng ngực hắn, cả người Trang Minh Tâm đều có chút mơ hồ, có cảm giác không biết đêm nay là năm nào.
Bộ dạng khả ái xen chút mơ màng này, gãi tới Dục Cảnh đế không kìm nén được, bèn hôn lên đôi môi anh đào của nàng, lưỡi đột phá hết chướng ngại xâm nhập vào bên trong, cùng lưỡi của nàng nhảy múa.
Trang Minh Tâm bị hôn đến chóng mặt, hai mắt đầy nước mắt lưng tròng trừng hắn, tức giận nói: “Nô tỳ còn chưa súc miệng, người cũng không sợ bẩn à.”
Nàng vừa nói như thế, Dục Cảnh đế nhất thời cứng cả người.
Bắt, bắt đầu từ lúc nào, tâm bệnh thích sạch sợ bẩn của hắn không uống thuốc mà đã khỏi rồi?
Không không không, không phải là ‘không uống thuốc mà đã khỏi’, lần trước khi nghe thân đệ đệ Ninh vương dâng lên hai nhạc công ở Giáo phường ty, hắn đã ghê tởm đến mức suýt nữa nôn ra.
Sợ là ngoại lệ chỉ xảy ra trên người nàng.
Hay bản thân mình thật sự tình căn thâm chủng với nàng rồi? Nên mới năm lần bảy lượt ngoại lệ cho nàng?
Đối với một đế vương mà nói, đây cũng không phải là chuyện tốt gì, dù sao phụ hoàng đã nói với hắn rất nhiều lần, Đế vương có thể sủng ái cũng có thể dung túng với phi tần, nhưng tuyệt đối không thể yêu.
Nhưng phụ hoàng cũng mặn chay đều ăn, ngay cả tiểu di tử ở góa cũng có thể kéo lên long sàng, phụ nữ đã có chồng bán đậu hũ ở ngoài phố cũng có thể ra tay, thì lời của ông ấy cũng có thể không chuẩn lắm.
Nếu đế vương không được yêu ai, thì làm đế vương còn gì thú vị nữa?
Dục Cảnh đế là một người lưu loát dứt khoát, sau khi suy nghĩ thật cẩn thận về tâm ý của mình thì hắn không còn vướng mắc chuyện này trong đầu nữa.
Bởi vì hắn đang rối rắm không biết nên làm thế nào để khiến nàng cũng tình căn thâm chủng như vậy với hắn.
Hắn ôm Trang Minh Tâm vào lòng, tay vuốt ve vành tai của nàng, cười hỏi: “Nàng nói xem, trẫm đối xử với nàng tốt hay không tốt?”
Đêm qua hắn dùng bụng mình để sưởi ấm chân cho nàng, nàng muốn nói Cẩu hoàng đế không đối tốt với mình cũng có chút đuối lý, nên cười nói: “Hoàng thượng đối xử với nô tỳ tất nhiên là cực kỳ tốt rồi.”
Ngừng một chút, nàng lại vô cùng chủ động nói: “Nô tỳ cũng sẽ đối xử với Hoàng thượng cực kỳ tốt luôn.”
Từ trước đến nay nàng không phải loại người thích chiếm tiện nghi người khác, có qua thì sẽ có lại, nàng cũng nên chăm sóc Dục Cảnh đế nhiều hơn.
Dù sao cũng chỉ là động thêm chút mồm mép, bưng trà rót nước nhiều hơn chút, cũng không phải việc gì khó.
Dục Cảnh đế: “…”
Hắn cần nàng đối tốt với hắn sao? Thứ hắn cần là trái tim của nàng cơ.
Không, việc nàng đối tốt với hắn, hắn cũng cần.
Từ từ sẽ tới thôi, dù sao so với trước kia nàng vừa vô tâm vừa không đối xử tốt với hắn thì hiện tại đã tốt hơn rồi.
Vậy nên hắn hài lòng vuốt cằm, dùng ngón tay điểm vào cái mũi nhỏ của nàng: “Coi như nàng còn có chút lương tâm.”
Trang Minh Tâm ngẩng đầu lên, mắt nhìn tới đồng hồ tính canh giờ trên bệ cửa sổ, thấy đã tới giờ Thìn, nàng kinh ngạc nói: “Hôm nay là ngày hưu mộc của Hoàng thượng sao?”
Canh giờ này mà vẫn chưa vào triều, bản thân mình chẳng phải sẽ gánh cái tội danh “mị quân hoặc thượng” trên lưng, ngập trong tiếng chửi của quần thần rồi sao?
Dục Cảnh đế kéo nàng vào lòng, cười nói: “Tất nhiên là hưu mộc, dù trẫm có mê luyến ái phi, thì cũng không nỗi bỏ lỡ cả việc lâm triều.”
Chuyện hôn quân như vậy, hắn không thể làm được, bằng không thì hắn cùng lắm chỉ bị triều thần dong dài vài câu, còn nàng phải gánh một tội danh rất nặng.
Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, nghĩ thầm may là ngươi không hồ đồ, bằng không nàng sẽ phải xem xét lại việc có nên tiếp tục làm cái chức sủng phi này không.
Nghĩ tới một chuyện, nàng lại vội hỏi: “Nô tỳ muốn chuyển nơi xử lý công việc từ điện Xuân Hi thành Giáng Tuyết hiên, kính xin Hoàng thượng ân chuẩn.”
Chuyện này có liên quan đến chuyện đại sự khoảng thời gian dài không được ngủ nướng của nàng, hắn nhất định phải đồng ý mới được.
Nếu không đồng ý, nàng sẽ làm nũng hoặc khóc lóc om sòm.
Dục Cảnh đế cũng sớm có ý đó, nhưng chỗ hắn quyết định lại là cung Dục Khánh, ở phía nam Đông lục cung, Trang Minh Tâm qua đó cũng không tính là quá xa.
Mấu chốt là do cung Dục Khánh cách Dưỡng Tâm điện cũng không xa, nếu hắn phê duyệt xong tấu chương trước thì có thể đi qua đó với nàng; hoặc nếu nàng xong việc cung vụ trước, thì có thể tới Dưỡng Tâm điện bầu bạn.
Nhưng Giáng Tuyết hiên nàng chọn cũng rất tốt, ngay sát bên Chung Túy cung, đi vài bước chân là tới, trời lạnh đến nỗi đóng băng như này, nàng không cần phải tự mình lăn lội nữa.
Cùng lắm thì hắn tự mình chạy nhiều chút là được, hắn là nam tử, dù vũ lực không bằng nàng nhưng lại chống lạnh tốt hơn nàng nhiều.
*
Hai người lăn lộn trong ổ chăn thêm nửa canh giờ nữa rồi mới đứng dậy.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, hai người cùng nhau ngồi ngự liễn đi tới Tây Lục cung, sau đó tách nhau ra ở cửa Dưỡng Tâm điện, Dục Cảnh đế vào Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, còn Trang Minh Tâm tiếp tục đi tới điện Xuân Hi ở phía Tây.
Tuy Dục Cảnh đế đã đáp ứng thỉnh cầu thay đổi địa điểm xử lý công việc do nàng đưa ra, nhưng trước đó vẫn chưa thông tri đến cung nhân và chưởng sự cung nhân ở Giáng Tuyết hiên, hôm nay vẫn phải ở điện Xuân Hi thêm một ngày nữa.
Hôm nay có rất nhiều người qua lại hơn hôm qua, khiến cho nàng cảm thụ được sâu sắc thế nào gọi là điệu bộ của kẻ nịnh hót.
Có người bỏ đá xuống giếng với Ninh thường tại, cũng có người vội vàng đốt bếp lò cho Đoan phi, có cả người nịnh hót nàng, chuyện này thì khỏi cần phải nói rồi, so với hai người trước thì nhiều hơn rất nhiều.
Sau đó đều bị nàng bác bỏ quay về.
Tiếp đó gọi tất cả chưởng sự cung nhân đến, nàng lạnh lùng nói: “Người khác như nào bổn cung không xen vào, nhưng chỉ cần bổn cung còn trông coi cung vụ, thì tất cả đều phải theo quy củ!
Đừng có nói với bổn cung ai được sủng, ai không được sủng, nếu thật sự có tính toán này, thì không cần phải phân công nữa, cứ chuyển hết vào cung của bổn cung không phải là được rồi sao?
Đây là lần đầu, nên bổn cung tạm thời không so đo.
Nếu có lần tới, thì rõ ràng các ngươi không để bổn cung vào mắt, hoặc là không có bản lĩnh làm việc, vô luận là vế nào, thì các ngươi đều không nên phạm vào mấy việc như này.”
Mọi người lập tức quỳ ra đầy đất, liên tục tỏ vẻ lòng chân thành.
Nàng khoát tay, ngừng bọn họ lại, hừ nói: “Ngoài miệng cứ nói mấy thấy vô dụng ba hoa chích chòe, làm tốt việc của mình mới là đúng đắn. Lúc bổn cung thưởng phạt không nhìn vào các ngươi sẽ nói gì, mà nhìn vào việc các ngươi đã làm như thế nào.
Mọi người lập tức tỏ vẻ sẽ làm tốt chuyện của mình.
Trang Minh Tâm lúc này mới gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.
Trên đường quay về Chung Túy cung, Quỳnh Phương lo lắng nói: “Trong cung với bên ngoài thật sự rất khác nhau, bọn hạ nhân đều là kiểu nhìn người để đối xử. Nương nương hiện tại gõ bọn họ một cái, để họ làm việc theo quy củ, các phi tần có phân vị thấp hoặc không được sủng ái sẽ cảm kích nương nương, nhưng những phi tần có phân vị cao hoặc được sủng ái chỉ sợ sẽ oán hận nương nương mất.”
Trang Minh Tâm “hừ” một tiếng: “Bổn cung đã độc sủng quá lâu rồi, dù không có chuyện này, các nàng vẫn sẽ buông lời oán hận bổn cung thôi.”
Hành động lần này của nàng đúng là vì đồng tình với các phi tần có phân vị thấp và không được sủng ái, nhưng hơn thế nữa nàng muốn thực hiện đúng cung quy, tránh cho ngoài lạnh trong nóng.
Nếu làm việc nghiêm ngặt theo quy củ, có thể giảm đi rất nhiều những phiền toái không cần thiết và ép bức, thời gian mỗi ngày xử lý cung vụ cũng ngắn lại, bằng không ban ngày nàng cứ dốc hết sức vào chuyện này, thì đâu còn thời gian rảnh rỗi để đi làm mấy chuyện khác?
Nàng muốn quyền thế, là vì muốn có quyền nói chuyện, chứ không phải đến để làm trâu làm ngựa.
Bình luận facebook