Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Chương 67
Thời gian mơ mơ hồ hồ trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm mới, ngày mai nha môn sẽ khai ấn, cẩu hoàng đế cũng nên đi làm chính sự rồi.
Trang Minh Tâm có thể coi như là được thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu mà còn bị hắn giày vò không phân biệt ngày đêm như vậy nữa, dù nàng tuổi còn trẻ thì cũng đã bị thận hư rồi.
Càng khổ tâm hơn là sau khi hắn bị thái y khiển trách một trận xong, mỗi ba ngày mới đôn luân với nàng một lần, nhưng những lúc khác lại thay đổi phương pháp để giày vò nàng.
Mặc dù là nàng thực sự cũng đã bị giày vò đến thoải mái ngất trời, nhưng tần suất lại quá cao, nàng không chịu được.
Tóm lại là nàng có thể coi như là đã qua hết khổ ải rồi.
Đối với cả trong dân gian và trong cung mà nói thì tết nguyên tiêu đều là một ngày vô cùng quan trọng.
Sáng sớm Trang Minh Tâm bò dậy, cho người phân phát đèn lồng phủ Nội Vụ đưa tới đến khắp các nơi, kêu bọn họ treo lên, nhất là hai nơi Ngự Hoa Viên và hoa viên Từ Ninh, thuận tiện để ban đêm Trịnh thái hậu ngắm đèn.
Bởi vì tết nguyên tiêu còn có một cái tên nữa là “tết đoàn viên”, cho nên hôm nay còn có một buổi gia yến nữa.
Dĩ nhiên, gia yến lần này cũng không phải là có tất cả các tông thân cùng tham dự, chỉ có một nhà Ninh vương được mời đến.
Chuyện này Trang Minh Tâm thấy cũng chẳng có gì, cho dù nàng thân là quý phi, nhưng cũng không có tư cách ngồi trên bàn ăn.
Nếu đã như thế thì nàng cũng chẳng cần phải chạy tới để chịu “phạt đứng” làm gì, cứ trung thành đợi ở Chung Túy cung đi.
Nhưng Dục Cảnh đế lại phái Cao Xảo tới mời nàng, nàng lại chẳng thể kháng lệnh, chỉ có thể trang điểm một phen rồi ngồi kiệu đi tới Từ Ninh cung.
Sau khi đi vào đông noãn các của Từ Ninh cung, Trang Minh Tâm thỉnh an Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu trước, rồi lại quay đến chỗ Ninh vương và Ninh vương phi đang ngồi trên ghế thái sư ở phía dưới noãn kháng, phúc người nói: “Thần thiếp thỉnh an Ninh vương gia, Ninh vương phi.”
Ninh vương phi vội vàng đứng lên, đích thân tiến lên kéo nàng dậy, cười nói: “Tiểu tẩu tử đừng có làm chúng ta tổn thọ như vậy.”
“Tiểu tẩu tử” là danh xưng kính trọng đối với tiểu thiếp.
Dĩ nhiên là chỉ có thể gọi khi không có mặt chính thê ở đó thôi.
Trang Minh Tâm ngượng ngùng nói: “Vương phi đừng làm thần thiếp tổn thọ nữa.”
Trịnh thái hậu bật cười: “Hai người đừng có đứng ở đó tổn thọ đi tổn thọ lại nữa, mau chóng ngồi xuống đi, cứ tới tới lui lui, lắc lư làm ai gia chóng hết cả mặt.”
Tất nhiên là Trang Minh Tâm và Ninh vương phi đồng ý còn không kịp.
Sau đó Ninh vương phi ngồi lên ghế thái sư ở phía đông, Trang Minh Tâm thì ngồi xuống trên ghế thái sư ở cuối dãy phía tây, tỏ vẻ khiêm tốn, cung kính.
Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, cau mày nói: “Ngồi xa như vậy làm gì?”
Nói xong còn chỉ vào cái ghế thái sư bên cạnh mình, nói: “Đến ngồi bên cạnh trẫm này.”
Trang Minh Tâm: “…”
Mẫu thân, đệ đệ và đệ muội của ngươi còn ở đây đó, sao ngươi lại thiểu năng như vậy chứ? Là sợ người khác không biết ngươi đang sủng ái ta hả? Đang muốn nướng ta trên lửa sao?
Nhưng nàng lại chẳng thể từ chối, nếu không kháng chỉ ngay trước mặt mọi người, không khỏi bị coi là ỷ sủng sinh kiêu.
“Dạ.” Nàng không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, đứng dậy rồi ngồi lên ghế thái sư đầu tiên ở dãy phía tây.
Trịnh thái hậu dương mắt lên, liếc nhanh qua hai người bọn họ, nhếch mép lên một cái, nhưng cũng chẳng nói thêm gì cả.
Ninh vương và Ninh vương phi hai mắt nhìn nhau một hồi, không khỏi lại có thêm nhận thức mới về trình độ đắc sủng của Gia quý phi.
Bởi vì ban đêm Dục Cảnh đế còn phải leo lên tường thành để cùng chung vui với dân, cho nên mặt trời vừa mới lặn xuống lưng chừng núi thì đã bày yến tiệc lên rồi.
Lần này là thật. Ruột thịt một nhà, tất cả cũng chẳng có mấy người, cho nên cũng không phân bàn, mấy người cùng nhau ngồi quanh một cái bàn tròn.
Trịnh thái hậu nhìn quanh trong điện, hình như là mới phát hiện Liêu thái phi không có ở đây, ngay sau đó phân phó Trương ma ma nói: “Đi mời Liêu thái phi tới dùng bữa.”
Trương ma ma lên tiếng đáp lại, một lát sau trở về, bẩm báo: “Thái phi nương nương nói bà ta đã dùng bữa tối rồi.”
Câu này là tỏ ý không muốn quấy rầy người một nhà bọn họ đoàn viên.
Trịnh thái hậu nhíu mày lại, ngay sau đó phất tay: “Thôi vậy, năm nào bà ta cũng như vậy, đều rất cố chấp.”
Trang Minh Tâm mím môi lại, bây giờ Liêu thái phi có thể có vinh quang được ở bên cạnh Trịnh thái hậu, chẳng lẽ lại có thể không thức thời sao?
Khi người một nhà đoàn viên, nếu như bà ta không mời mà đến, hoặc là vừa mời đã tới, Trịnh thái hậu chỉ sợ sẽ chê bà ta chướng mắt.
Hôm nay bà ta chủ động tránh đi, làm ra vẻ thảm thương, cô đơn, còn có thể nhận được sự thương tiếc của Trịnh thái hậu.
Cũng đúng, có thể về dưới quyền của kẻ thắng cuộc Trịnh thái hậu đa mưu túc trí, âm ngoan sắc bén trong cuộc cung đấu này, há có thể lại không có con đường sinh tồn riêng cho bản thân mình cho được?
Gia yến lần này là do Ngự Thiện phòng nấu, nhưng Trang Minh Tâm không muốn ăn chùa, thế là phân phó phòng bếp nhỏ làm cá nướng mang tới.
Quả nhiên, vừa mới khai yên chưa được bao lâu, Chung Đại đã xách một hộp đựng thức ăn chạy tới.
Sau khi sắp xếp xong lò than và khay sắt để nướng cá, chỉ trong chốc lát sau, cá nướng và tất cả những thức ăn kèm bên trong đã sôi trào.
Trang Minh Tâm dùng công đũa gắp một miếng thịt cá cho Trịnh thái hậu, cười nói: “Thái hậu nương nương, người nếm thử một chút mùi vị cá nướng này xem có được không? Nghe hoàng thượng nói không ăn được quá cay, thần thiếp đã bảo người chỉ cho một chút dầu sẻn vào thôi, cũng không tính là quá cay.”
Sau đó lại gắp một lát ngó sen cho Dục Cảnh đế, cười nói: “Hoàng thượng ăn củ sen đi, đây là củ sen cuối cùng còn sót lại trong hầm đất dự trữ đó, ăn hết củ này, có muốn ăn nữa thì còn phải đợi đến khi kênh đào tan băng mới có.”
Dục Cảnh đế cười mắng: “Cho mẫu hậu ăn cá nướng, lại cho trẫm ăn món chay, quả nhiên là trong lòng ái phi mẫu hậu còn quan trọng hơn cả trẫm.”
Ninh vương nhìn về phía Ninh vương phi, cười đùa nói: “Nhìn xem tiểu tẩu tử hiếu thảo biết bao kìa, lại nhìn đến nàng xem, cử chỉ quan tâm ăn cho bản thân thôi, đúng là không sánh được với tiểu tẩu tử.”
Ninh vương phi vừa mới gắp một đũa cá nướng, lúc này còn đang ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, nghe vậy, nuốt xuống thức ăn trong miệng xong, bấy giờ mới cười nói: “Thần thiếp vụng về, ngốc nghếch, cũng không đẹp bằng tiểu tẩu tử, làm việc lại chẳng nhanh nhẹn bằng tiểu tẩu tử, bị so sánh kém hơn cũng quá là bình thường, vương gia cần gì phải ngạc nhiên như vậy?”
Bây giờ Gia quý phi đang chưởng quản phượng ấn, nàng quản lý tất cả cung vụ, thực hiện nghĩa vụ của chủ nhà cũng là nên làm, một người bên ngoài như Ninh vương phi vào làm khách, làm sao có thể giọng khách át giọng chủ ngay trước mặt hoàng thượng chứ? Bị so sánh kém hơn mới là bình thường.
Trang Minh Tâm vội vàng khiêm tốn nói: “Ninh vương gia khen sai rồi, nếu như thần thiếp có thể bằng phân nửa Ninh vương phi thì hoàng thượng cũng không đến nỗi suốt ngày chê này chê nọ thần thiếp.”
Ninh vương nhấp một ngụm rượu nho mà Dục Cảnh đế đau lòng hiến dâng ra, thỏa mãn híp mắt lại, miệng cười ha hả nói: “Cái này gọi là yêu sâu đậm, trách móc càng nhiều càng chứng tỏ hoàng huynh để ý tới tiểu tẩu tử.”
Trang Minh Tâm cười lắc lắc đầu, làm ra vẻ đau lòng: “Ninh vương gia và Ninh vương phi khen ngợi thần thiếp nhiều như vậy, nếu như thần thiếp mà không lấy ra chút quà cảm ơn, chỉ sợ là không xứng với ân tình này rồi… Aizz, xem ra cũng chỉ có thể lấy ra công thức làm bột củ sen ra thôi.”
Ninh vương lập tức thụ sủng nhược kinh là “A” một tiếng: “Vương gia nhà chúng ta cực kỳ yêu thích bột củ sen hoa quế, vốn dĩ ta còn đang lo âu khi uống hết phần tiểu tẩu tử cho rồi thì phải làm thế nào, không ngờ tiểu tẩu tử lại rộng lượng như vậy, ngay cả công thức làm bột củ sen là cũng chịu bỏ ra, vậy thì bảo ta phải làm sao để cảm tạ ngươi cho phải đây?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Không đáng giá gì, nói gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, cũng chẳng phải là người ngoài có đúng không?”
Ninh vương nâng ly thủy tinh trong tay hướng về phía Trang Minh Tâm, cười nói: “Nghe hoàng huynh nói rượu nho này cũng là do tiểu tẩu tử ủ ra, đến cả rượu nho cống phẩm Lương Châu còn không sánh được! Đáng tiếc là hoàng huynh quá hẹp hòi, không chịu cho chúng ta mấy chai, nếu không thì bổn vương đã mở yến phẩm rượu, rồi kêu mấy tên mọt sách trong bụng có sâu rượu kia tới để bàn luận rồi.”
Dục Cảnh đế liếc hắn ta một cái: “Tổng cộng trẫm cũng chẳng có mấy chai, cho ngươi nếm thử mùi vị một chút thì cũng thôi đi, lại còn phải cho ngươi mấy chai nữa hả? Mơ đẹp đi.”
Tuy tửu lượng của cẩu hoàng đế không tốt, nhưng lại có thú vui đối ẩm tửu nhạc, coi rượu nho nàng ủ như bảo bối vậy, hai lần gia yến đóng góp mười hai bình mà đã giống như là đâm vào tim gan phèo phổi của hắn rồi, lại còn muốn móc ra nửa bình từ trong tay hắn chỉ sợ là cũng không dễ dàng đâu.
Trang Minh Tâm phóng khoáng nói: “Vương gia muốn mở yến phẩm rượu cũng không khó, thần thiếp sẽ lấy mười bình trong phần của mình cho vương gia là được rồi.”
Ninh vương kích động vỗ tay một cái: “Có thật không?”
Trang Minh Tâm phân phó Quỳnh Phương: “Cho người về lấy mười bình rượu nho tới đây.”
Nếu mà là người khác thì nàng sẽ chẳng lấy lòng như vậy đâu, nhưng trước kia khi nàng nghiệm thi tra án ở Đại Lý Tự, Ninh vương đã nhiều lần giúp đỡ để nàng thuận lợi hơn, cho nên nàng cho hắn ta mười bình rượu nho cũng là nên làm.
Gia yến kết thúc, Ninh vương và Ninh vương phi rất vui vẻ mang theo rượu nho và công thức làm bột củ sen ra khỏi cung.
Dục Cảnh đế liếc mắt nhìn nàng, mặt đầy âm trầm nói: “Cho trẫm nhiều thêm một chai rượu nho mà nàng cũng đã vô cùng đau lòng, ngược lại rất hào phòng với Ninh vương, vừa vung tay là cho luôn mười bình, chẳng lẽ trong lòng nàng hắn ta còn quan trọng hơn của trẫm sao?”
Nghĩ lại thì Ninh vương đang làm việc ở hình bộ, chắc hẳn là cũng qua lại không ít với nàng khi ở Đại Lý Tự, sắc mặt hắn lại càng âm trầm hơn.
Trang Minh Tâm ôm lấy một cánh tay hắn, cười hì hì nói: “Người so đo với Ninh vương làm gì, nếu như hắn ta không phải là thân huynh đệ của người, thần thiếp sẽ cho hắn ta rượu nho sao? Huống chi thần thiếp cho hắn ta rượu nho cũng là vì muốn tốt cho hoàng thượng, trong tay người và thần thiếp có bao nhiêu rượu nho, trong lòng thái hậu nương nương đều biết hết, nếu như quả thật là đến một chai cũng không cho Ninh vương, trong lòng thái hậu nương nương sẽ thoải mái sao?”
Mặc dù nàng nói đều là sự thật, nhưng hắn biết nàng chính là đang nói dối.
Hắn quẫy quẫy tay mình ra, hừ nói: “Lời ngon tiếng ngọt.”
Trang Minh Tâm lại ôm chặt cánh tay hắn hơn, trấn an nói: “Hơn nữa, thần thiếp cũng không uống một mình, những thứ rượu nho kia của thần thiếp, cuối cùng còn chẳng phải là có hơn phân nửa sẽ vào bụng của hoàng thượng sao?”
Dục Cảnh đế suy nghĩ một chút cảm thấy hình như cũng có lý, nói như vậy, hắn còn được chia nhiều hơn Ninh vương rồi, nhất thời trong lòng thoải mái hơn không ít.
“Coi như là nàng thức thời, bây giờ trẫm không so đo với nàng nữa, nếu như còn có lần sau, quyết không khoan dung!” Hắn kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó nói: “Cho người lấy áo choàng dày có mũ của nàng tới, nàng đi lên tường thành với trẫm.”
Trang Minh Tâm cũng không từ chối, ngay cả Di tần cũng đã từng đi lên tường thành ngắm đèn cùng cẩu hoàng đế rồi, sao một quý phi như nàng lại có thể không đi được chứ?
…
Chờ cung nhân về Chung Túy cung lấy áo choàng dày có mũ giúp nàng tới, Dục Cảnh đế cho người đi lấy đèn thủy tinh mà phủ Nội Vụ dâng lên cho hắn, thưởng cho Trang Minh Tâm.
Hắn cười nói: “Nàng thuộc tuổi thỏ, đèn thủy tinh thỏ ngọc này đúng là hợp với nàng.”
Trang Minh Tâm nhận lấy, quan sát một phen, phát hiện đây là đèn thủy tinh tứ giác, trên mỗi mặt sẽ được dùng thuốc màu vẽ lên một bức tranh, theo thứ tự là thỏ ngọc hoa quế, thỏ ngọc bái trăng, thỏ ngọc nghịch thải cầu và thỏ ngọc chơi đùa.
Ở trung tâm đốt một cây nến, bốn góc có tua rua rủ xuống, bên trên lại có một cán cầm thật dài, cầm trong tay mờ mờ ảo ảo, trông rất đẹp mắt.
Đẹp mắt là thứ yếu, nếu như bàn về giá trị, chỉ sợ là vượt xa bộ ly thủy tinh lúc trước hắn thưởng cho nàng.
Dẫu sao thì ly thủy tinh cũng nhỏ, thủy tinh bình thường đều có thể làm ra được, nhưng đèn thủy tinh lại không giống vậy, phải làm thủy tinh thành những tấm phẳng rồi dính lại với nhau, dưới điều kiện mà những công cụ và kỹ thuật mài còn lạc hậu như ở cổ đại, có thể tưởng tượng được độ khó cao đến mức nào.
Trang Minh Tâm nói một câu từ chối: “Vậy quý giá như vậy, hoàng thượng vẫn nên giữ lại tự mình thưởng ngoạn đi.”
Dục Cảnh đế cười nói: “Để ở chỗ của ái phi, trẫm vẫn có thể thưởng ngoạn được mà, dù sao bây giờ ngoại trừ Dưỡng Tâm điện trẫm cũng chỉ đến Chung Túy cung mà thôi.”
Nàng cũng chỉ là khách sáo một câu, nghe vậy liền lập tức “vui lòng nhận lấy”: “Nếu đã vậy thì thần thiếp sẽ giữ giùm hoàng thượng trước.”
Một lúc sau, áo choàng dày có mũ của nàng đã tới.
Quỳnh Phương khoác lên cho nàng, vừa mới buộc dây cho nàng đã bị Dục Cảnh đế đuổi ra: “Ngươi lui ra, để trẫm làm.”
Dục Cảnh đế tự mình buộc chặt dây áo giúp nàng, cài dây của mũ trùm đầu, quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen, cười khen: “Ăn mặc như vậy lại giống như là tiên nữ bước ra từ trong tranh.”
Bên ngoài áo choàng và mũ trùm đầu là vải chức kim màu đỏ anh đào, còn bên trong có lót một lớp lông chồn tía, càng làm nền tôn lên làn da trắng bóc của nàng, phảng phất giống như người được làm bằng ngọc vậy, cộng với đôi lông mi dày chớp chớp trên đôi mắt hoa đào, cái mũi xinh xắn vểnh lên cùng với đôi môi anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng, chẳng phải là giống như tiên nữ trong tranh bước ra hay sao?
Trang Minh Tâm chắp tay sau lưng khen lại: “Không phải hoàng thượng cũng giống vậy sao, anh tuấn bất phàm như là tiên quân hạ phàm vậy.”
Tuy là tâng bốc, nhưng tâng bốc cũng không thẹn với lương tâm.
Hôm nay cẩu hoàng đế đội kim quan trên đầu, mặc long bào màu vàng sáng rực trên người, bên ngoài mũ trùm đầu cũng là màu vàng sáng rực được thêu ngũ trảo tường vân, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, toàn thân ngoại trừ khí chất thanh cao ngay thẳng còn nhiều hơn sự uy nghiêm của đế vương.
Khi xụ mặt không nói gì, phảng phất như là nhân vật đế vương lãnh khốc bước ra từ trò chơi cung đấu vậy.
Hai người khen nhau một hồi, sau đó mới bắt đầu đi tới Đông Hoa Môn.
Trong cung giăng đèn kết hoa, náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, nhưng sau khi leo lên tường thành mới phát hiện, bên ngoài cách một bức tường lại là một cảnh tượng khác.
Ngự nhai thay đổi nguyên tắc không cho phép bày sạp hàng của trước kia, hôm nay hai bên lại bày đầy sạp hàng, các loại đèn lồng đủ loại, với mọi hình dáng bày ra la liệt, đám người ở giữa đông đúc chen chúc nhau, nhộn nhịp, náo nhiệt không giống như nhân gian nữa.
Sau khi Dục Cảnh đế leo lên cổng thành, thị vệ trên tường thành nhận được chỉ thị của Cao Xảo, lập tức khua chiêng gõ trống.
Bất kể là trước đó bách tính có đang làm gì, khi nghe được tiếng chiêng trống rung trời vang lên là lập tức “rào rào” quỳ xuống, tiếng hô vạn tuế như dời núi.
Trang Minh Tâm bị chấn động há hốc miệng ra.
Chẳng trách người người ai cũng muốn là hoàng đế, mùi vị được đứng trên vạn người, được vạn người quỳ lạy này quả thật là mất hồn mà.
Dục Cảnh đế mất tự nhiên giơ tay lên một cái.
Cao Xảo lập tức gân cổ gào lên: “Bình thân.”
Những bách tính ở gần nghe thấy thì đứng lên, còn những người ở xa tuy không nghe được nhưng cũng bắt chước theo, đều đứng lên hết.
Sau đó hí đài bên ngoài Chu Tước Môn sáng lên, sau đó những nhạc nhân trong Giáo Phường Ti bắt đầu biểu diễn vũ đạo.
Tiêu chuẩn nhạc nhân trong Giáo Phường Ti rất cao, ngay cả hai vị Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn là người trong nghề mà cũng đều khen ngợi, huống hồ là bách tính không đủ “hiểu biết sâu rộng” chứ?
Cho nên thỉnh thoảng lại có tiếng hoan hô truyền đến từ ngự nhai, hoàn toàn quên mất trên cổng thành còn có hoàng thượng và quý phi vẫn còn ở đó.
Đây cũng là do hoàng thất bổn triều khoan dung, trải qua nhiều năm như vậy bách tính sớm đã quên đi sợ hãi rồi.
Nếu như đổi thành hoàng thất tiền triều nổi danh nhờ bạo ngược tàn sát thành tính, đừng nói đến quân thần cung vui, mà bách tính chỉ cần nghe nói hoàng đế sẽ xuất hiện là đã sớm bị dọa đến lui xa chín mươi dặm rồi.
Giáo Phường Ti trên hí đài vừa múa, vừa ca, vừa tấu nhạc, biểu diễn liên tiếp bảy tám tiết mục, bây giờ mới coi như xong.
Tiếp theo là Ngự Lâm Quân bắt đầu đốt pháo hoa.
Kiểu dáng của pháo hoa ở cổ đại ít hơn ở hiện đại nhiều, Trang Minh Tâm xem thì thấy quả thật rất đơn điệu, nhưng trong mắt bách tính thì lại là cảnh vô cùng hiếm thấy, có người nhìn đến mê mẩn, cũng có người sôi nổi nhảy nhót hô hào, trên mặt không khỏi tràn đầy thần sắc hưng phấn.
Khi pháo hoa nổ đến đoạn cao trào nhất, Dục Cảnh đế lặng lẽ nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: “Mong ước là sang năm cũng sẽ có thể ở đây ngắm pháo hoa cùng với Gia quý phi như ngày hôm nay.”
Nếu như không phải là Trang Minh Tâm tai thính hơn người, thì dưới tình huống mà ở bên ngoài ầm ĩ vang trời, đỉnh đầu là tiếng “đùng đoàng” không ngừng, chỉ sợ là hoàn toàn không có cách nào để nghe thấy những lời kia của hắn.
Sau đó nàng cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Nói không cảm động là giả, nàng cũng chẳng phải người mù, cẩu hoàng đế đối tốt với nàng nàng đều nhìn ở trong mắt, cũng tin chắc rằng bây giờ hắn thực sự thích nàng.
Nhưng cái thích này có thể kéo dài bao lâu đây?
Không động tâm thì sẽ bất bại, một khi đã động tâm rồi, tương lai nếu hắn lại thích một phi tần nào khác, vậy nàng phải làm như thế nào đây?
Nhưng loại chuyện như tình cảm này, nếu như có thể nói không động tâm là không động tâm thì mọi chuyện đã dễ nói rồi.
Gần đây nàng có chút không khống chế được tâm tư của mình, bất luận là trong tay đang làm việc gì cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ tới cẩu hoàng đế.
Cho nên nàng càng thêm sợ.
Nói đến cùng, nàng chưa từng yêu ai cả, trong phương diện tình cảm cũng chỉ là một tên quỷ nhát gan mà thôi.
Lại có chút ngây thơ.
Cứ luôn suy nghĩ hoặc là không nói ra, nếu như muốn nói ra thì phải nói đến chuyện tình yêu thiên trường địa cửu vĩnh viễn không chia lìa.
Nhưng thế sự vô thường, ai có thể đảm bảo người thích sẽ không thay lòng đổi chứ? Với lại, ai có thể chắc chắn rằng sẽ không thay lòng đổi dạ sao?
Cách làm chính xác nhất là cứ thoải mái hưởng thụ đi.
Nhưng đạo lý thì là như vậy, nhưng lại có mấy ai có thể chân chính tiêu sái chứ?
…
Có lẽ là do gió thổi lạnh, khi đi từ trên cổng thành xuống, lỗ mũi Trang Minh Tâm có chút nghẹt, đến nửa đêm thì lại sốt cao.
Mời thái y, rồi lại nấu thuốc, sau đó lại mát xa hạ nhiệt, lăn qua lăn lại toàn bộ chính điện Chung Túy cung đến nỗi người ngã ngựa đổ.
Vì là người cảnh giác khi ngủ nên Dục Cảnh đế là người đầu tiên phát hiện Trang Minh Tâm phát sốt, nhất thời có chút hối hận, sớm biết vậy thì đã không ước như vậy, để nàng sang năm không cần phải chịu lạnh và mệt mỏi cùng với hắn nữa.
Quỳnh Phương thấy vậy, đi tới nêu ý kiến: “Hoàng thượng, thái y nói chỉ sợ là ban đêm nương nương sẽ lại phát sốt tiếp, nô tỳ đã thu dọn xong noãn kháng ở đông thứ gian rồi, người đi đến noãn kháng nghỉ ngơi đi?”
Trong đầu lại nghĩ, bệnh này tới thật là nhanh, cũng không biết có nghiêm trọng hay không, nếu như mà lây bệnh cho hoàng thượng thì coi như xong rồi, vẫn nên tách ra nghỉ ngơi thì hợp lý hơn.
Dục Cảnh đế không nghĩ gì đã trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, trẫm nghỉ ngơi ở đây là được rồi.”
Nhưng bởi vì ngày mai hắn còn phải tảo triều, với lại chuyện phủ Sở vương có tiến triển, hắn không thể nào thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc nàng được, cho nên hắn không nằm ngủ ở bên ngoài như mọi khi nữa, mà là nằm ngủ ở bên trong.
Như vậy thì cũng thuận tiện cho Quỳnh Phương và cung nhân tới xem tình hình của Trang Minh Tâm.
Nếu như mà lại phát sốt tiếp thì cũng có thể kịp thời bón thuốc.
Cũng may là không phát sốt lại nữa, Trang Minh Tâm ngủ thẳng đến khi trời sáng, sau khi tỉnh lại thì đã hoàn toàn hạ sốt.
Chỉ là di chứng của cơn sốt mang tới thì vẫn còn, toàn thân có chút suy nhược.
Sau khi tắm rửa, chỉnh lý nhẹ nhàng khoan khoái xong, lúc này nàng mới hỏi tới tình hình đêm hôm qua.
Thầm mắng bản thân là đến thời điểm mấu chốt thì lại hỏng việc, phải biết là trước kia nàng đã có bảy tám năm chưa từng bị cảm rồi.
Chắc là sau khi vào cung lơ là rèn luyện, mặc dù mỗi ngày đều dắt Tướng Quân đi dạo, thỉnh thoảng sẽ chạy mấy vòng với nó, nhưng vẫn còn kém xa lượng vận động của nàng trước kia.
Trước kia cũng đã từng có quyết tâm là phải lấy lại công phu, nhưng hiển nhiên lý tưởng thì rất sôi trào, nhưng thực tế lại vô cùng phũ phàng.
Bây giờ đã bị giáo huấn, nàng cũng không dám từ bỏ nữa.
Quỳnh Phương vô cùng sợ hãi nói: “Cũng may là khi ngủ hoàng thượng cảnh giác, kịp thời phát hiện nương nương lên cơn sốt, cho người mau chóng mời Liễu thái y tới chữa trị cho nương nương, nếu không thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
Trang Minh Tâm không phản bác nàng ta, đúng là hôm qua nàng phát sốt không nhẹ, chắc là phải sốt đến mê mang, nếu không thì tại sao nàng lại không biết được chút gì cơ chứ?
Quỳnh Phương lại góp ý nói: “Tuy là đã hạ sốt, nhưng nô tỳ thấy cơ thể nương nương vẫn còn hư nhược, hay là cho người truyền tin miễn thỉnh an hôm nay đi?”
Trang Minh Tâm cười một tiếng: “Đúng là có chút mệt mỏi, nhưng cũng chẳng cần bổn cung tự thân vận động, chỉ là ngồi một chỗ nói mấy câu với mọi người thôi, cũng chưa đến nỗi không chịu được.”
Từ khi nàng lên chức quý phi, đây là lần đầu tiên chúng phi tần tới thỉnh an nàng, nếu như vì hứng gió mà bị cảm rồi miễn bỏ, không khỏi có chút làm người ta kinh ngạc.
Đây cũng chẳng phải điềm may mắn gì.
Hơi có chút bi ai khi mà xuất chinh chưa chiến thắng thì đã hi sinh.
Quỳnh Phương thấy nàng kiên trì, cũng không khuyên nữa.
Trang Minh Tâm lại phân phó nói: “Kêu ngươi sao chép công thức làm bột củ sen ngươi đã chép xong chưa? Một lát nữa còn phải phân cho chúng phi tần nữa đó, nếu chưa sao chép xong thì bây giờ đi chép ngay đi.”
Quỳnh Phương cười nói: “Mấy ngày trước đã chép xong rồi.”
“Vậy thì tốt.” Trang Minh Tâm gật đầu cười.
Đợi Thôi Kiều đi vào bẩm báo bên ngoài các phi tần đã đến đông đủ rồi, lúc này nàng mới đặt tay lên tay Quỳnh Phương, đi tới minh gian, ngồi lên chính giữa ghế địa bình.
“Thỉnh an quý phi nương nương, quý phi nương nương cát tường an khang.”
Chúng phi tần đồng loạt phúc người thỉnh an.
Trang Minh Tâm giơ tay lên một cái: “Chư vị muội muội không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.”
Nàng nhìn quanh trong chính điện một vòng, phát hiện không chỉ có những phi tần phân vị quý nhân trở lên có tư cách thỉnh an tới, mà những phi tần phân vị thấp không có tư cách thỉnh an cũng tới.
Có chút ý tứ đó.
Sau đó nàng đã nhìn thấy Vệ hiền phi.
Trang Minh Tâm lập tức nghiêm mặt, khiển trách: “Hiền phi muội muội không ở cung Trường Xuân an tâm dưỡng thai đi, lại chạy tới đây là gì? Lần trước ta đã nói với muội muội rồi, xem ra muội muội cũng không để trong lòng.”
Di tần sinh non, Tĩnh phi cũng sinh non, trong cung có hai ba người sinh non liên tiếp, nàng rất sợ chuyện sinh non lại xảy ra.
Mặc dù Vệ hiền phi là một nữ tử trùng sinh, nhưng cũng không có nghĩa là không có điều bất ngờ gì so với kiếp trước.
Vệ hiền phi cười nói: “Hôm nay tỷ tỷ lần đầu thăng tọa, muội muội tất nhiên là phải tới cổ vũ tỷ tỷ, tỷ tỷ cứ yên tâm đi, ngày mai ta nhất định sẽ không tới nữa.”
Lúc này Trang Minh Tâm mới hiểu rõ, chẳng trách những phi tần phân vị thấp cũng chạy tới, hóa ra là lần đầu thăng tọa lại được chú trọng như vậy.
Sau đó nàng liền cau mày nói: “Tĩnh phi sinh non đang điều dưỡng, Lương quý nhân dưỡng thượng, Ninh thường tại đóng cửa suy nghĩ, vậy thì không nói đến, nhưng tại sao lại không nhìn thấy đức phi muội muội đâu?”
Thôi Kiều tiến lên vén áo thi lễ, bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, đức phi nương nương phái người tới báo lại là nàng ta bất ngờ cảm phong hàn, sợ đi qua lại lây bệnh cho nương nương, hôm nay sợ là không thể tới thỉnh an nương nương được.”
Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Hóa ra là bị bệnh… Vậy cứ để cho nàng ta nghỉ ngơi cho khỏe đi, đợi khỏi rồi thì tới thỉnh an cũng không muộn.”
Cảm thấy bị nàng đè ép trên một bậc nên hành lễ với nàng là mất mặt sao?
Giả bộ bệnh một hai ngày thì được, cũng không tin là Trương đức phi có thể giả bệnh mãi.
Sớm muộn gì cũng phải tới thỉnh an nàng.
Sau đó nàng lộ ra một nụ cười, nói với mọi người: “Cảm ơn chư vị muội muội đã đến thăm bổn cung, bổn cung cũng chẳng có thứ tốt gì để cho chư vị muội muội, chỉ có một tờ công thức làm bột củ sen có thể lấy ra thôi, mong chư vị muội muội chớ chê.”
Nói xong, phân phó Quỳnh Phương một tiếng.
Quỳnh Phương đáp lại, đi vào tây thứ gian, một lát sau ôm một chồng giấy lớn đi ra, phát cho mỗi vị phi tần một tờ.
Chúng phi tần lập tức đứng dậy phúc người nói cảm ơn: “Tạ quý phi nương nương ban thưởng.”
Trang Minh Tâm khoát tay một cái: “Cũng chẳng có gì đáng giá cả, các muội muội có thể dùng cho bản thân, hoặc là thưởng cho người ngoài, đều không sao cả.”
Thời gian mơ mơ hồ hồ trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm mới, ngày mai nha môn sẽ khai ấn, cẩu hoàng đế cũng nên đi làm chính sự rồi.
Trang Minh Tâm có thể coi như là được thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu mà còn bị hắn giày vò không phân biệt ngày đêm như vậy nữa, dù nàng tuổi còn trẻ thì cũng đã bị thận hư rồi.
Càng khổ tâm hơn là sau khi hắn bị thái y khiển trách một trận xong, mỗi ba ngày mới đôn luân với nàng một lần, nhưng những lúc khác lại thay đổi phương pháp để giày vò nàng.
Mặc dù là nàng thực sự cũng đã bị giày vò đến thoải mái ngất trời, nhưng tần suất lại quá cao, nàng không chịu được.
Tóm lại là nàng có thể coi như là đã qua hết khổ ải rồi.
Đối với cả trong dân gian và trong cung mà nói thì tết nguyên tiêu đều là một ngày vô cùng quan trọng.
Sáng sớm Trang Minh Tâm bò dậy, cho người phân phát đèn lồng phủ Nội Vụ đưa tới đến khắp các nơi, kêu bọn họ treo lên, nhất là hai nơi Ngự Hoa Viên và hoa viên Từ Ninh, thuận tiện để ban đêm Trịnh thái hậu ngắm đèn.
Bởi vì tết nguyên tiêu còn có một cái tên nữa là “tết đoàn viên”, cho nên hôm nay còn có một buổi gia yến nữa.
Dĩ nhiên, gia yến lần này cũng không phải là có tất cả các tông thân cùng tham dự, chỉ có một nhà Ninh vương được mời đến.
Chuyện này Trang Minh Tâm thấy cũng chẳng có gì, cho dù nàng thân là quý phi, nhưng cũng không có tư cách ngồi trên bàn ăn.
Nếu đã như thế thì nàng cũng chẳng cần phải chạy tới để chịu “phạt đứng” làm gì, cứ trung thành đợi ở Chung Túy cung đi.
Nhưng Dục Cảnh đế lại phái Cao Xảo tới mời nàng, nàng lại chẳng thể kháng lệnh, chỉ có thể trang điểm một phen rồi ngồi kiệu đi tới Từ Ninh cung.
Sau khi đi vào đông noãn các của Từ Ninh cung, Trang Minh Tâm thỉnh an Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu trước, rồi lại quay đến chỗ Ninh vương và Ninh vương phi đang ngồi trên ghế thái sư ở phía dưới noãn kháng, phúc người nói: “Thần thiếp thỉnh an Ninh vương gia, Ninh vương phi.”
Ninh vương phi vội vàng đứng lên, đích thân tiến lên kéo nàng dậy, cười nói: “Tiểu tẩu tử đừng có làm chúng ta tổn thọ như vậy.”
“Tiểu tẩu tử” là danh xưng kính trọng đối với tiểu thiếp.
Dĩ nhiên là chỉ có thể gọi khi không có mặt chính thê ở đó thôi.
Trang Minh Tâm ngượng ngùng nói: “Vương phi đừng làm thần thiếp tổn thọ nữa.”
Trịnh thái hậu bật cười: “Hai người đừng có đứng ở đó tổn thọ đi tổn thọ lại nữa, mau chóng ngồi xuống đi, cứ tới tới lui lui, lắc lư làm ai gia chóng hết cả mặt.”
Tất nhiên là Trang Minh Tâm và Ninh vương phi đồng ý còn không kịp.
Sau đó Ninh vương phi ngồi lên ghế thái sư ở phía đông, Trang Minh Tâm thì ngồi xuống trên ghế thái sư ở cuối dãy phía tây, tỏ vẻ khiêm tốn, cung kính.
Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, cau mày nói: “Ngồi xa như vậy làm gì?”
Nói xong còn chỉ vào cái ghế thái sư bên cạnh mình, nói: “Đến ngồi bên cạnh trẫm này.”
Trang Minh Tâm: “…”
Mẫu thân, đệ đệ và đệ muội của ngươi còn ở đây đó, sao ngươi lại thiểu năng như vậy chứ? Là sợ người khác không biết ngươi đang sủng ái ta hả? Đang muốn nướng ta trên lửa sao?
Nhưng nàng lại chẳng thể từ chối, nếu không kháng chỉ ngay trước mặt mọi người, không khỏi bị coi là ỷ sủng sinh kiêu.
“Dạ.” Nàng không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, đứng dậy rồi ngồi lên ghế thái sư đầu tiên ở dãy phía tây.
Trịnh thái hậu dương mắt lên, liếc nhanh qua hai người bọn họ, nhếch mép lên một cái, nhưng cũng chẳng nói thêm gì cả.
Ninh vương và Ninh vương phi hai mắt nhìn nhau một hồi, không khỏi lại có thêm nhận thức mới về trình độ đắc sủng của Gia quý phi.
Bởi vì ban đêm Dục Cảnh đế còn phải leo lên tường thành để cùng chung vui với dân, cho nên mặt trời vừa mới lặn xuống lưng chừng núi thì đã bày yến tiệc lên rồi.
Lần này là thật. Ruột thịt một nhà, tất cả cũng chẳng có mấy người, cho nên cũng không phân bàn, mấy người cùng nhau ngồi quanh một cái bàn tròn.
Trịnh thái hậu nhìn quanh trong điện, hình như là mới phát hiện Liêu thái phi không có ở đây, ngay sau đó phân phó Trương ma ma nói: “Đi mời Liêu thái phi tới dùng bữa.”
Trương ma ma lên tiếng đáp lại, một lát sau trở về, bẩm báo: “Thái phi nương nương nói bà ta đã dùng bữa tối rồi.”
Câu này là tỏ ý không muốn quấy rầy người một nhà bọn họ đoàn viên.
Trịnh thái hậu nhíu mày lại, ngay sau đó phất tay: “Thôi vậy, năm nào bà ta cũng như vậy, đều rất cố chấp.”
Trang Minh Tâm mím môi lại, bây giờ Liêu thái phi có thể có vinh quang được ở bên cạnh Trịnh thái hậu, chẳng lẽ lại có thể không thức thời sao?
Khi người một nhà đoàn viên, nếu như bà ta không mời mà đến, hoặc là vừa mời đã tới, Trịnh thái hậu chỉ sợ sẽ chê bà ta chướng mắt.
Hôm nay bà ta chủ động tránh đi, làm ra vẻ thảm thương, cô đơn, còn có thể nhận được sự thương tiếc của Trịnh thái hậu.
Cũng đúng, có thể về dưới quyền của kẻ thắng cuộc Trịnh thái hậu đa mưu túc trí, âm ngoan sắc bén trong cuộc cung đấu này, há có thể lại không có con đường sinh tồn riêng cho bản thân mình cho được?
Gia yến lần này là do Ngự Thiện phòng nấu, nhưng Trang Minh Tâm không muốn ăn chùa, thế là phân phó phòng bếp nhỏ làm cá nướng mang tới.
Quả nhiên, vừa mới khai yên chưa được bao lâu, Chung Đại đã xách một hộp đựng thức ăn chạy tới.
Sau khi sắp xếp xong lò than và khay sắt để nướng cá, chỉ trong chốc lát sau, cá nướng và tất cả những thức ăn kèm bên trong đã sôi trào.
Trang Minh Tâm dùng công đũa gắp một miếng thịt cá cho Trịnh thái hậu, cười nói: “Thái hậu nương nương, người nếm thử một chút mùi vị cá nướng này xem có được không? Nghe hoàng thượng nói không ăn được quá cay, thần thiếp đã bảo người chỉ cho một chút dầu sẻn vào thôi, cũng không tính là quá cay.”
Sau đó lại gắp một lát ngó sen cho Dục Cảnh đế, cười nói: “Hoàng thượng ăn củ sen đi, đây là củ sen cuối cùng còn sót lại trong hầm đất dự trữ đó, ăn hết củ này, có muốn ăn nữa thì còn phải đợi đến khi kênh đào tan băng mới có.”
Dục Cảnh đế cười mắng: “Cho mẫu hậu ăn cá nướng, lại cho trẫm ăn món chay, quả nhiên là trong lòng ái phi mẫu hậu còn quan trọng hơn cả trẫm.”
Ninh vương nhìn về phía Ninh vương phi, cười đùa nói: “Nhìn xem tiểu tẩu tử hiếu thảo biết bao kìa, lại nhìn đến nàng xem, cử chỉ quan tâm ăn cho bản thân thôi, đúng là không sánh được với tiểu tẩu tử.”
Ninh vương phi vừa mới gắp một đũa cá nướng, lúc này còn đang ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, nghe vậy, nuốt xuống thức ăn trong miệng xong, bấy giờ mới cười nói: “Thần thiếp vụng về, ngốc nghếch, cũng không đẹp bằng tiểu tẩu tử, làm việc lại chẳng nhanh nhẹn bằng tiểu tẩu tử, bị so sánh kém hơn cũng quá là bình thường, vương gia cần gì phải ngạc nhiên như vậy?”
Bây giờ Gia quý phi đang chưởng quản phượng ấn, nàng quản lý tất cả cung vụ, thực hiện nghĩa vụ của chủ nhà cũng là nên làm, một người bên ngoài như Ninh vương phi vào làm khách, làm sao có thể giọng khách át giọng chủ ngay trước mặt hoàng thượng chứ? Bị so sánh kém hơn mới là bình thường.
Trang Minh Tâm vội vàng khiêm tốn nói: “Ninh vương gia khen sai rồi, nếu như thần thiếp có thể bằng phân nửa Ninh vương phi thì hoàng thượng cũng không đến nỗi suốt ngày chê này chê nọ thần thiếp.”
Ninh vương nhấp một ngụm rượu nho mà Dục Cảnh đế đau lòng hiến dâng ra, thỏa mãn híp mắt lại, miệng cười ha hả nói: “Cái này gọi là yêu sâu đậm, trách móc càng nhiều càng chứng tỏ hoàng huynh để ý tới tiểu tẩu tử.”
Trang Minh Tâm cười lắc lắc đầu, làm ra vẻ đau lòng: “Ninh vương gia và Ninh vương phi khen ngợi thần thiếp nhiều như vậy, nếu như thần thiếp mà không lấy ra chút quà cảm ơn, chỉ sợ là không xứng với ân tình này rồi… Aizz, xem ra cũng chỉ có thể lấy ra công thức làm bột củ sen ra thôi.”
Ninh vương lập tức thụ sủng nhược kinh là “A” một tiếng: “Vương gia nhà chúng ta cực kỳ yêu thích bột củ sen hoa quế, vốn dĩ ta còn đang lo âu khi uống hết phần tiểu tẩu tử cho rồi thì phải làm thế nào, không ngờ tiểu tẩu tử lại rộng lượng như vậy, ngay cả công thức làm bột củ sen là cũng chịu bỏ ra, vậy thì bảo ta phải làm sao để cảm tạ ngươi cho phải đây?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Không đáng giá gì, nói gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, cũng chẳng phải là người ngoài có đúng không?”
Ninh vương nâng ly thủy tinh trong tay hướng về phía Trang Minh Tâm, cười nói: “Nghe hoàng huynh nói rượu nho này cũng là do tiểu tẩu tử ủ ra, đến cả rượu nho cống phẩm Lương Châu còn không sánh được! Đáng tiếc là hoàng huynh quá hẹp hòi, không chịu cho chúng ta mấy chai, nếu không thì bổn vương đã mở yến phẩm rượu, rồi kêu mấy tên mọt sách trong bụng có sâu rượu kia tới để bàn luận rồi.”
Dục Cảnh đế liếc hắn ta một cái: “Tổng cộng trẫm cũng chẳng có mấy chai, cho ngươi nếm thử mùi vị một chút thì cũng thôi đi, lại còn phải cho ngươi mấy chai nữa hả? Mơ đẹp đi.”
Tuy tửu lượng của cẩu hoàng đế không tốt, nhưng lại có thú vui đối ẩm tửu nhạc, coi rượu nho nàng ủ như bảo bối vậy, hai lần gia yến đóng góp mười hai bình mà đã giống như là đâm vào tim gan phèo phổi của hắn rồi, lại còn muốn móc ra nửa bình từ trong tay hắn chỉ sợ là cũng không dễ dàng đâu.
Trang Minh Tâm phóng khoáng nói: “Vương gia muốn mở yến phẩm rượu cũng không khó, thần thiếp sẽ lấy mười bình trong phần của mình cho vương gia là được rồi.”
Ninh vương kích động vỗ tay một cái: “Có thật không?”
Trang Minh Tâm phân phó Quỳnh Phương: “Cho người về lấy mười bình rượu nho tới đây.”
Nếu mà là người khác thì nàng sẽ chẳng lấy lòng như vậy đâu, nhưng trước kia khi nàng nghiệm thi tra án ở Đại Lý Tự, Ninh vương đã nhiều lần giúp đỡ để nàng thuận lợi hơn, cho nên nàng cho hắn ta mười bình rượu nho cũng là nên làm.
Gia yến kết thúc, Ninh vương và Ninh vương phi rất vui vẻ mang theo rượu nho và công thức làm bột củ sen ra khỏi cung.
Dục Cảnh đế liếc mắt nhìn nàng, mặt đầy âm trầm nói: “Cho trẫm nhiều thêm một chai rượu nho mà nàng cũng đã vô cùng đau lòng, ngược lại rất hào phòng với Ninh vương, vừa vung tay là cho luôn mười bình, chẳng lẽ trong lòng nàng hắn ta còn quan trọng hơn của trẫm sao?”
Nghĩ lại thì Ninh vương đang làm việc ở hình bộ, chắc hẳn là cũng qua lại không ít với nàng khi ở Đại Lý Tự, sắc mặt hắn lại càng âm trầm hơn.
Trang Minh Tâm ôm lấy một cánh tay hắn, cười hì hì nói: “Người so đo với Ninh vương làm gì, nếu như hắn ta không phải là thân huynh đệ của người, thần thiếp sẽ cho hắn ta rượu nho sao? Huống chi thần thiếp cho hắn ta rượu nho cũng là vì muốn tốt cho hoàng thượng, trong tay người và thần thiếp có bao nhiêu rượu nho, trong lòng thái hậu nương nương đều biết hết, nếu như quả thật là đến một chai cũng không cho Ninh vương, trong lòng thái hậu nương nương sẽ thoải mái sao?”
Mặc dù nàng nói đều là sự thật, nhưng hắn biết nàng chính là đang nói dối.
Hắn quẫy quẫy tay mình ra, hừ nói: “Lời ngon tiếng ngọt.”
Trang Minh Tâm lại ôm chặt cánh tay hắn hơn, trấn an nói: “Hơn nữa, thần thiếp cũng không uống một mình, những thứ rượu nho kia của thần thiếp, cuối cùng còn chẳng phải là có hơn phân nửa sẽ vào bụng của hoàng thượng sao?”
Dục Cảnh đế suy nghĩ một chút cảm thấy hình như cũng có lý, nói như vậy, hắn còn được chia nhiều hơn Ninh vương rồi, nhất thời trong lòng thoải mái hơn không ít.
“Coi như là nàng thức thời, bây giờ trẫm không so đo với nàng nữa, nếu như còn có lần sau, quyết không khoan dung!” Hắn kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó nói: “Cho người lấy áo choàng dày có mũ của nàng tới, nàng đi lên tường thành với trẫm.”
Trang Minh Tâm cũng không từ chối, ngay cả Di tần cũng đã từng đi lên tường thành ngắm đèn cùng cẩu hoàng đế rồi, sao một quý phi như nàng lại có thể không đi được chứ?
…
Chờ cung nhân về Chung Túy cung lấy áo choàng dày có mũ giúp nàng tới, Dục Cảnh đế cho người đi lấy đèn thủy tinh mà phủ Nội Vụ dâng lên cho hắn, thưởng cho Trang Minh Tâm.
Hắn cười nói: “Nàng thuộc tuổi thỏ, đèn thủy tinh thỏ ngọc này đúng là hợp với nàng.”
Trang Minh Tâm nhận lấy, quan sát một phen, phát hiện đây là đèn thủy tinh tứ giác, trên mỗi mặt sẽ được dùng thuốc màu vẽ lên một bức tranh, theo thứ tự là thỏ ngọc hoa quế, thỏ ngọc bái trăng, thỏ ngọc nghịch thải cầu và thỏ ngọc chơi đùa.
Ở trung tâm đốt một cây nến, bốn góc có tua rua rủ xuống, bên trên lại có một cán cầm thật dài, cầm trong tay mờ mờ ảo ảo, trông rất đẹp mắt.
Đẹp mắt là thứ yếu, nếu như bàn về giá trị, chỉ sợ là vượt xa bộ ly thủy tinh lúc trước hắn thưởng cho nàng.
Dẫu sao thì ly thủy tinh cũng nhỏ, thủy tinh bình thường đều có thể làm ra được, nhưng đèn thủy tinh lại không giống vậy, phải làm thủy tinh thành những tấm phẳng rồi dính lại với nhau, dưới điều kiện mà những công cụ và kỹ thuật mài còn lạc hậu như ở cổ đại, có thể tưởng tượng được độ khó cao đến mức nào.
Trang Minh Tâm nói một câu từ chối: “Vậy quý giá như vậy, hoàng thượng vẫn nên giữ lại tự mình thưởng ngoạn đi.”
Dục Cảnh đế cười nói: “Để ở chỗ của ái phi, trẫm vẫn có thể thưởng ngoạn được mà, dù sao bây giờ ngoại trừ Dưỡng Tâm điện trẫm cũng chỉ đến Chung Túy cung mà thôi.”
Nàng cũng chỉ là khách sáo một câu, nghe vậy liền lập tức “vui lòng nhận lấy”: “Nếu đã vậy thì thần thiếp sẽ giữ giùm hoàng thượng trước.”
Một lúc sau, áo choàng dày có mũ của nàng đã tới.
Quỳnh Phương khoác lên cho nàng, vừa mới buộc dây cho nàng đã bị Dục Cảnh đế đuổi ra: “Ngươi lui ra, để trẫm làm.”
Dục Cảnh đế tự mình buộc chặt dây áo giúp nàng, cài dây của mũ trùm đầu, quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen, cười khen: “Ăn mặc như vậy lại giống như là tiên nữ bước ra từ trong tranh.”
Bên ngoài áo choàng và mũ trùm đầu là vải chức kim màu đỏ anh đào, còn bên trong có lót một lớp lông chồn tía, càng làm nền tôn lên làn da trắng bóc của nàng, phảng phất giống như người được làm bằng ngọc vậy, cộng với đôi lông mi dày chớp chớp trên đôi mắt hoa đào, cái mũi xinh xắn vểnh lên cùng với đôi môi anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng, chẳng phải là giống như tiên nữ trong tranh bước ra hay sao?
Trang Minh Tâm chắp tay sau lưng khen lại: “Không phải hoàng thượng cũng giống vậy sao, anh tuấn bất phàm như là tiên quân hạ phàm vậy.”
Tuy là tâng bốc, nhưng tâng bốc cũng không thẹn với lương tâm.
Hôm nay cẩu hoàng đế đội kim quan trên đầu, mặc long bào màu vàng sáng rực trên người, bên ngoài mũ trùm đầu cũng là màu vàng sáng rực được thêu ngũ trảo tường vân, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, toàn thân ngoại trừ khí chất thanh cao ngay thẳng còn nhiều hơn sự uy nghiêm của đế vương.
Khi xụ mặt không nói gì, phảng phất như là nhân vật đế vương lãnh khốc bước ra từ trò chơi cung đấu vậy.
Hai người khen nhau một hồi, sau đó mới bắt đầu đi tới Đông Hoa Môn.
Trong cung giăng đèn kết hoa, náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, nhưng sau khi leo lên tường thành mới phát hiện, bên ngoài cách một bức tường lại là một cảnh tượng khác.
Ngự nhai thay đổi nguyên tắc không cho phép bày sạp hàng của trước kia, hôm nay hai bên lại bày đầy sạp hàng, các loại đèn lồng đủ loại, với mọi hình dáng bày ra la liệt, đám người ở giữa đông đúc chen chúc nhau, nhộn nhịp, náo nhiệt không giống như nhân gian nữa.
Sau khi Dục Cảnh đế leo lên cổng thành, thị vệ trên tường thành nhận được chỉ thị của Cao Xảo, lập tức khua chiêng gõ trống.
Bất kể là trước đó bách tính có đang làm gì, khi nghe được tiếng chiêng trống rung trời vang lên là lập tức “rào rào” quỳ xuống, tiếng hô vạn tuế như dời núi.
Trang Minh Tâm bị chấn động há hốc miệng ra.
Chẳng trách người người ai cũng muốn là hoàng đế, mùi vị được đứng trên vạn người, được vạn người quỳ lạy này quả thật là mất hồn mà.
Dục Cảnh đế mất tự nhiên giơ tay lên một cái.
Cao Xảo lập tức gân cổ gào lên: “Bình thân.”
Những bách tính ở gần nghe thấy thì đứng lên, còn những người ở xa tuy không nghe được nhưng cũng bắt chước theo, đều đứng lên hết.
Sau đó hí đài bên ngoài Chu Tước Môn sáng lên, sau đó những nhạc nhân trong Giáo Phường Ti bắt đầu biểu diễn vũ đạo.
Tiêu chuẩn nhạc nhân trong Giáo Phường Ti rất cao, ngay cả hai vị Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn là người trong nghề mà cũng đều khen ngợi, huống hồ là bách tính không đủ “hiểu biết sâu rộng” chứ?
Cho nên thỉnh thoảng lại có tiếng hoan hô truyền đến từ ngự nhai, hoàn toàn quên mất trên cổng thành còn có hoàng thượng và quý phi vẫn còn ở đó.
Đây cũng là do hoàng thất bổn triều khoan dung, trải qua nhiều năm như vậy bách tính sớm đã quên đi sợ hãi rồi.
Nếu như đổi thành hoàng thất tiền triều nổi danh nhờ bạo ngược tàn sát thành tính, đừng nói đến quân thần cung vui, mà bách tính chỉ cần nghe nói hoàng đế sẽ xuất hiện là đã sớm bị dọa đến lui xa chín mươi dặm rồi.
Giáo Phường Ti trên hí đài vừa múa, vừa ca, vừa tấu nhạc, biểu diễn liên tiếp bảy tám tiết mục, bây giờ mới coi như xong.
Tiếp theo là Ngự Lâm Quân bắt đầu đốt pháo hoa.
Kiểu dáng của pháo hoa ở cổ đại ít hơn ở hiện đại nhiều, Trang Minh Tâm xem thì thấy quả thật rất đơn điệu, nhưng trong mắt bách tính thì lại là cảnh vô cùng hiếm thấy, có người nhìn đến mê mẩn, cũng có người sôi nổi nhảy nhót hô hào, trên mặt không khỏi tràn đầy thần sắc hưng phấn.
Khi pháo hoa nổ đến đoạn cao trào nhất, Dục Cảnh đế lặng lẽ nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: “Mong ước là sang năm cũng sẽ có thể ở đây ngắm pháo hoa cùng với Gia quý phi như ngày hôm nay.”
Nếu như không phải là Trang Minh Tâm tai thính hơn người, thì dưới tình huống mà ở bên ngoài ầm ĩ vang trời, đỉnh đầu là tiếng “đùng đoàng” không ngừng, chỉ sợ là hoàn toàn không có cách nào để nghe thấy những lời kia của hắn.
Sau đó nàng cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Nói không cảm động là giả, nàng cũng chẳng phải người mù, cẩu hoàng đế đối tốt với nàng nàng đều nhìn ở trong mắt, cũng tin chắc rằng bây giờ hắn thực sự thích nàng.
Nhưng cái thích này có thể kéo dài bao lâu đây?
Không động tâm thì sẽ bất bại, một khi đã động tâm rồi, tương lai nếu hắn lại thích một phi tần nào khác, vậy nàng phải làm như thế nào đây?
Nhưng loại chuyện như tình cảm này, nếu như có thể nói không động tâm là không động tâm thì mọi chuyện đã dễ nói rồi.
Gần đây nàng có chút không khống chế được tâm tư của mình, bất luận là trong tay đang làm việc gì cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ tới cẩu hoàng đế.
Cho nên nàng càng thêm sợ.
Nói đến cùng, nàng chưa từng yêu ai cả, trong phương diện tình cảm cũng chỉ là một tên quỷ nhát gan mà thôi.
Lại có chút ngây thơ.
Cứ luôn suy nghĩ hoặc là không nói ra, nếu như muốn nói ra thì phải nói đến chuyện tình yêu thiên trường địa cửu vĩnh viễn không chia lìa.
Nhưng thế sự vô thường, ai có thể đảm bảo người thích sẽ không thay lòng đổi chứ? Với lại, ai có thể chắc chắn rằng sẽ không thay lòng đổi dạ sao?
Cách làm chính xác nhất là cứ thoải mái hưởng thụ đi.
Nhưng đạo lý thì là như vậy, nhưng lại có mấy ai có thể chân chính tiêu sái chứ?
…
Có lẽ là do gió thổi lạnh, khi đi từ trên cổng thành xuống, lỗ mũi Trang Minh Tâm có chút nghẹt, đến nửa đêm thì lại sốt cao.
Mời thái y, rồi lại nấu thuốc, sau đó lại mát xa hạ nhiệt, lăn qua lăn lại toàn bộ chính điện Chung Túy cung đến nỗi người ngã ngựa đổ.
Vì là người cảnh giác khi ngủ nên Dục Cảnh đế là người đầu tiên phát hiện Trang Minh Tâm phát sốt, nhất thời có chút hối hận, sớm biết vậy thì đã không ước như vậy, để nàng sang năm không cần phải chịu lạnh và mệt mỏi cùng với hắn nữa.
Quỳnh Phương thấy vậy, đi tới nêu ý kiến: “Hoàng thượng, thái y nói chỉ sợ là ban đêm nương nương sẽ lại phát sốt tiếp, nô tỳ đã thu dọn xong noãn kháng ở đông thứ gian rồi, người đi đến noãn kháng nghỉ ngơi đi?”
Trong đầu lại nghĩ, bệnh này tới thật là nhanh, cũng không biết có nghiêm trọng hay không, nếu như mà lây bệnh cho hoàng thượng thì coi như xong rồi, vẫn nên tách ra nghỉ ngơi thì hợp lý hơn.
Dục Cảnh đế không nghĩ gì đã trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, trẫm nghỉ ngơi ở đây là được rồi.”
Nhưng bởi vì ngày mai hắn còn phải tảo triều, với lại chuyện phủ Sở vương có tiến triển, hắn không thể nào thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc nàng được, cho nên hắn không nằm ngủ ở bên ngoài như mọi khi nữa, mà là nằm ngủ ở bên trong.
Như vậy thì cũng thuận tiện cho Quỳnh Phương và cung nhân tới xem tình hình của Trang Minh Tâm.
Nếu như mà lại phát sốt tiếp thì cũng có thể kịp thời bón thuốc.
Cũng may là không phát sốt lại nữa, Trang Minh Tâm ngủ thẳng đến khi trời sáng, sau khi tỉnh lại thì đã hoàn toàn hạ sốt.
Chỉ là di chứng của cơn sốt mang tới thì vẫn còn, toàn thân có chút suy nhược.
Sau khi tắm rửa, chỉnh lý nhẹ nhàng khoan khoái xong, lúc này nàng mới hỏi tới tình hình đêm hôm qua.
Thầm mắng bản thân là đến thời điểm mấu chốt thì lại hỏng việc, phải biết là trước kia nàng đã có bảy tám năm chưa từng bị cảm rồi.
Chắc là sau khi vào cung lơ là rèn luyện, mặc dù mỗi ngày đều dắt Tướng Quân đi dạo, thỉnh thoảng sẽ chạy mấy vòng với nó, nhưng vẫn còn kém xa lượng vận động của nàng trước kia.
Trước kia cũng đã từng có quyết tâm là phải lấy lại công phu, nhưng hiển nhiên lý tưởng thì rất sôi trào, nhưng thực tế lại vô cùng phũ phàng.
Bây giờ đã bị giáo huấn, nàng cũng không dám từ bỏ nữa.
Quỳnh Phương vô cùng sợ hãi nói: “Cũng may là khi ngủ hoàng thượng cảnh giác, kịp thời phát hiện nương nương lên cơn sốt, cho người mau chóng mời Liễu thái y tới chữa trị cho nương nương, nếu không thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
Trang Minh Tâm không phản bác nàng ta, đúng là hôm qua nàng phát sốt không nhẹ, chắc là phải sốt đến mê mang, nếu không thì tại sao nàng lại không biết được chút gì cơ chứ?
Quỳnh Phương lại góp ý nói: “Tuy là đã hạ sốt, nhưng nô tỳ thấy cơ thể nương nương vẫn còn hư nhược, hay là cho người truyền tin miễn thỉnh an hôm nay đi?”
Trang Minh Tâm cười một tiếng: “Đúng là có chút mệt mỏi, nhưng cũng chẳng cần bổn cung tự thân vận động, chỉ là ngồi một chỗ nói mấy câu với mọi người thôi, cũng chưa đến nỗi không chịu được.”
Từ khi nàng lên chức quý phi, đây là lần đầu tiên chúng phi tần tới thỉnh an nàng, nếu như vì hứng gió mà bị cảm rồi miễn bỏ, không khỏi có chút làm người ta kinh ngạc.
Đây cũng chẳng phải điềm may mắn gì.
Hơi có chút bi ai khi mà xuất chinh chưa chiến thắng thì đã hi sinh.
Quỳnh Phương thấy nàng kiên trì, cũng không khuyên nữa.
Trang Minh Tâm lại phân phó nói: “Kêu ngươi sao chép công thức làm bột củ sen ngươi đã chép xong chưa? Một lát nữa còn phải phân cho chúng phi tần nữa đó, nếu chưa sao chép xong thì bây giờ đi chép ngay đi.”
Quỳnh Phương cười nói: “Mấy ngày trước đã chép xong rồi.”
“Vậy thì tốt.” Trang Minh Tâm gật đầu cười.
Đợi Thôi Kiều đi vào bẩm báo bên ngoài các phi tần đã đến đông đủ rồi, lúc này nàng mới đặt tay lên tay Quỳnh Phương, đi tới minh gian, ngồi lên chính giữa ghế địa bình.
“Thỉnh an quý phi nương nương, quý phi nương nương cát tường an khang.”
Chúng phi tần đồng loạt phúc người thỉnh an.
Trang Minh Tâm giơ tay lên một cái: “Chư vị muội muội không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.”
Nàng nhìn quanh trong chính điện một vòng, phát hiện không chỉ có những phi tần phân vị quý nhân trở lên có tư cách thỉnh an tới, mà những phi tần phân vị thấp không có tư cách thỉnh an cũng tới.
Có chút ý tứ đó.
Sau đó nàng đã nhìn thấy Vệ hiền phi.
Trang Minh Tâm lập tức nghiêm mặt, khiển trách: “Hiền phi muội muội không ở cung Trường Xuân an tâm dưỡng thai đi, lại chạy tới đây là gì? Lần trước ta đã nói với muội muội rồi, xem ra muội muội cũng không để trong lòng.”
Di tần sinh non, Tĩnh phi cũng sinh non, trong cung có hai ba người sinh non liên tiếp, nàng rất sợ chuyện sinh non lại xảy ra.
Mặc dù Vệ hiền phi là một nữ tử trùng sinh, nhưng cũng không có nghĩa là không có điều bất ngờ gì so với kiếp trước.
Vệ hiền phi cười nói: “Hôm nay tỷ tỷ lần đầu thăng tọa, muội muội tất nhiên là phải tới cổ vũ tỷ tỷ, tỷ tỷ cứ yên tâm đi, ngày mai ta nhất định sẽ không tới nữa.”
Lúc này Trang Minh Tâm mới hiểu rõ, chẳng trách những phi tần phân vị thấp cũng chạy tới, hóa ra là lần đầu thăng tọa lại được chú trọng như vậy.
Sau đó nàng liền cau mày nói: “Tĩnh phi sinh non đang điều dưỡng, Lương quý nhân dưỡng thượng, Ninh thường tại đóng cửa suy nghĩ, vậy thì không nói đến, nhưng tại sao lại không nhìn thấy đức phi muội muội đâu?”
Thôi Kiều tiến lên vén áo thi lễ, bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, đức phi nương nương phái người tới báo lại là nàng ta bất ngờ cảm phong hàn, sợ đi qua lại lây bệnh cho nương nương, hôm nay sợ là không thể tới thỉnh an nương nương được.”
Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Hóa ra là bị bệnh… Vậy cứ để cho nàng ta nghỉ ngơi cho khỏe đi, đợi khỏi rồi thì tới thỉnh an cũng không muộn.”
Cảm thấy bị nàng đè ép trên một bậc nên hành lễ với nàng là mất mặt sao?
Giả bộ bệnh một hai ngày thì được, cũng không tin là Trương đức phi có thể giả bệnh mãi.
Sớm muộn gì cũng phải tới thỉnh an nàng.
Sau đó nàng lộ ra một nụ cười, nói với mọi người: “Cảm ơn chư vị muội muội đã đến thăm bổn cung, bổn cung cũng chẳng có thứ tốt gì để cho chư vị muội muội, chỉ có một tờ công thức làm bột củ sen có thể lấy ra thôi, mong chư vị muội muội chớ chê.”
Nói xong, phân phó Quỳnh Phương một tiếng.
Quỳnh Phương đáp lại, đi vào tây thứ gian, một lát sau ôm một chồng giấy lớn đi ra, phát cho mỗi vị phi tần một tờ.
Chúng phi tần lập tức đứng dậy phúc người nói cảm ơn: “Tạ quý phi nương nương ban thưởng.”
Trang Minh Tâm khoát tay một cái: “Cũng chẳng có gì đáng giá cả, các muội muội có thể dùng cho bản thân, hoặc là thưởng cho người ngoài, đều không sao cả.”
Bình luận facebook