Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 106
Đường Mân ở phía trước còn chưa vui được hai phút thì đã nhìn thấy chiếc 488 kia bắt kịp mình.
Chuyện này khiến Đường Mân tức phát điên.
Gã đã chạy với tốc độ này mà còn dám theo kịp.
Vừa nổi cáu một cái là tiếp tục tăng tốc!
Tính năng của xe thể thao Lamborghini thì không cần phải bàn rồi, ba bốn trăm còn tăng ngay được nữa là, thế nên chỉ trong tích tắc, tốc độ đã lên đến một trăm bảy mươi.
Lúc này Đường Mân đã cảm thấy mọi vật trước mắt đều xiên xiên vẹo vẹo, lái xe hoàn toàn dựa vào cảm giác.
Với con đường như thế này, dù có là dân chuyên nghiệp cũng không dám chạy với tốc độ trên một trăm bảy mươi.
“Ông đây không tin với tốc độ này mà cũng dám theo!”
Đường Mân nhìn qua gương chiếu hậu, thấy khoảng cách giữa mình và chiếc xe 488 kia cuối cùng cũng được kéo giãn ra thì mỉm cười đắc ý.
Nhưng ngay sau đó, gã đã đến một khúc cua gấp liên tục, và chiếc Lamborghini trong cơn hoảng loạn đã chực lao ra khỏi con đường.
Đường Mân vội vã vừa bẻ tay lái vừa giảm tốc độ, rồi lập tức mất lái.
Chiếc xe Lamborghini tựa như bị mất kiểm soát, bắt đầu lạng lách qua lại trên đường…
Ầm!
Cuối cùng, chiếc Lamborghini va mạnh lên vách đá bên phải, phát ra tiếng ‘ầm’ nặng nề. Đèn xe vẫn đang sáng, khói bốc lên ngùn ngụt.
Đường Mân bị đập lên túi bóng khí bật ra mạnh tới nỗi mũi sưng vù. Gã nhảy phắt xuống xe, đạp thật mạnh lên hông xe để phát tiết cơn bực tức.
“Anh Đường, chiếc xe này của anh không thể dùng được nữa, anh thua rồi!”. Lúc này chiếc Ferrari 488 đằng sau cũng bắt kịp. Tôn Hàn hạ cửa kính xuống, bật cười nói với giọng trêu chọc.
“Đừng có đắc ý, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”, Đường Mân tức tối gào lên.
Đường Mân đã tức điên lên rồi, chẳng còn cái gì gọi là tu dưỡng của cậu chủ nhà giàu nữa.
“Tôi cũng cảm thấy vẫn chưa xong đâu. Y Y, nếu xe của người ta không thể chạy được nữa thì chúng ta chẳng cần đến đích nữa làm gì, quay đầu xuống núi đi”.
Đầu xe Lamborghini bị va chạm mạnh tới nỗi nát bươm, ít nhất cũng phải chi tầm một hai triệu tệ mới sửa được.
Liều Y Y vốn chẳng muốn đua gì, thế nên liên gật đầu, sau đó lái xe xuống núi. Chỉ còn sót lại Đường Mân đang đieng giậm chân tại đó. Tại đình núi, mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm. Đáng lẽ giờ này hai chiếc xe đua phải lên đến rôi chứ nhi. Nhưng bây giờ thậm chí họ còn chẳng nhìn thấy đèn xe.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên chuông điện thoại của Đậu Khải Phong vang lên. Hắn nhanh chóng nghe máy, sau đó sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Trong ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, hắn bật thốt ra: “Chiếc Lamborghini của cậu Đường… bị va vào vách núi rồi!”
……
Liễu Y Y lái chiếc Ferrari 488 đến ven con sông bên ngoài thành phố Giang Châu. Cô dừng chiếc siêu xe màu đỏ ấy bên đường, sau đó đi với Tôn Hàn ra hàng rào bảo vệ hóng gió.
“Tôn Hàn, sẽ không sao chứ?”
Chuyện này khiến Đường Mân tức phát điên.
Gã đã chạy với tốc độ này mà còn dám theo kịp.
Vừa nổi cáu một cái là tiếp tục tăng tốc!
Tính năng của xe thể thao Lamborghini thì không cần phải bàn rồi, ba bốn trăm còn tăng ngay được nữa là, thế nên chỉ trong tích tắc, tốc độ đã lên đến một trăm bảy mươi.
Lúc này Đường Mân đã cảm thấy mọi vật trước mắt đều xiên xiên vẹo vẹo, lái xe hoàn toàn dựa vào cảm giác.
Với con đường như thế này, dù có là dân chuyên nghiệp cũng không dám chạy với tốc độ trên một trăm bảy mươi.
“Ông đây không tin với tốc độ này mà cũng dám theo!”
Đường Mân nhìn qua gương chiếu hậu, thấy khoảng cách giữa mình và chiếc xe 488 kia cuối cùng cũng được kéo giãn ra thì mỉm cười đắc ý.
Nhưng ngay sau đó, gã đã đến một khúc cua gấp liên tục, và chiếc Lamborghini trong cơn hoảng loạn đã chực lao ra khỏi con đường.
Đường Mân vội vã vừa bẻ tay lái vừa giảm tốc độ, rồi lập tức mất lái.
Chiếc xe Lamborghini tựa như bị mất kiểm soát, bắt đầu lạng lách qua lại trên đường…
Ầm!
Cuối cùng, chiếc Lamborghini va mạnh lên vách đá bên phải, phát ra tiếng ‘ầm’ nặng nề. Đèn xe vẫn đang sáng, khói bốc lên ngùn ngụt.
Đường Mân bị đập lên túi bóng khí bật ra mạnh tới nỗi mũi sưng vù. Gã nhảy phắt xuống xe, đạp thật mạnh lên hông xe để phát tiết cơn bực tức.
“Anh Đường, chiếc xe này của anh không thể dùng được nữa, anh thua rồi!”. Lúc này chiếc Ferrari 488 đằng sau cũng bắt kịp. Tôn Hàn hạ cửa kính xuống, bật cười nói với giọng trêu chọc.
“Đừng có đắc ý, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”, Đường Mân tức tối gào lên.
Đường Mân đã tức điên lên rồi, chẳng còn cái gì gọi là tu dưỡng của cậu chủ nhà giàu nữa.
“Tôi cũng cảm thấy vẫn chưa xong đâu. Y Y, nếu xe của người ta không thể chạy được nữa thì chúng ta chẳng cần đến đích nữa làm gì, quay đầu xuống núi đi”.
Đầu xe Lamborghini bị va chạm mạnh tới nỗi nát bươm, ít nhất cũng phải chi tầm một hai triệu tệ mới sửa được.
Liều Y Y vốn chẳng muốn đua gì, thế nên liên gật đầu, sau đó lái xe xuống núi. Chỉ còn sót lại Đường Mân đang đieng giậm chân tại đó. Tại đình núi, mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm. Đáng lẽ giờ này hai chiếc xe đua phải lên đến rôi chứ nhi. Nhưng bây giờ thậm chí họ còn chẳng nhìn thấy đèn xe.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên chuông điện thoại của Đậu Khải Phong vang lên. Hắn nhanh chóng nghe máy, sau đó sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Trong ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, hắn bật thốt ra: “Chiếc Lamborghini của cậu Đường… bị va vào vách núi rồi!”
……
Liễu Y Y lái chiếc Ferrari 488 đến ven con sông bên ngoài thành phố Giang Châu. Cô dừng chiếc siêu xe màu đỏ ấy bên đường, sau đó đi với Tôn Hàn ra hàng rào bảo vệ hóng gió.
“Tôn Hàn, sẽ không sao chứ?”
Bình luận facebook