Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 448
Mười năm trước, vì có sự hiện diện của Phó Văn Húc, nên Giang Lệ đứng đầu, tiếp theo là Thiên Cửu môn, rồi đến Bắc Vương của Hoa Bắc, cuối cùng là hội trưởng của thương hội.
Nhưng Giang Lệ quá kiêu ngạo, không hề giấu giếm mong muốn thống trị cả giới trong nước, nên đã chọn Phó Văn Húc – đối thủ mạnh nhất.
Phó Văn Húc dựa vào lợi thế sân nhà nên chặn được Giang Lệ – người có ý đồ thâu tóm sáu tỉnh Tây Nam. Nhưng cả hai cũng có thoả hiệp, Phó Văn Húc vào nhà giam phía Nam, suốt đời cũng không được ra tù. Còn Giang Lệ không được phép vào Giang Nam trong vòng mười năm.
Không còn Phó Văn Húc, Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy, tổn thất nặng nề.
Nói thật lòng, sức ảnh hưởng hiện giờ của Thiên Cửu môn còn chẳng bằng thương hội ba tỉnh Đông Bắc.
Tôn Hàn trở thành chủ nhân mới của Thiên Cửu môn, nhiệm vụ này thật ra rất khó chọn.
Giang Lệ quá ngạo mạn!
Ngạo mạn đến mức sau khi thất bại ở Tây Nam, trong vòng mười năm, ông ta không hề ra tay với điện Bắc Vương hay thương hội.
Như thể ông ta buộc phải chiếm lại Tây Nam thì mới chịu tiếp tục con đường xưng bá của mình vậy!
Nhưng Giang Lệ đúng là nói được làm được. Dù cách thời hạn mười năm kia chỉ còn chưa đầy một tháng, Giang Lệ vẫn không hề có bất cứ hành động nào nhắm vào Tây Nam.
Tựa như phải kiên trì chờ thời hạn mười năm kia qua đi mới ra tay vậy!
Đối với Tây Nam, đối với Thiên Cửu môn, năm sau sẽ không phải là một năm yên ổn!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Hàn bèn giải thích bừa, “Vì chuyện làm ăn, nên năm sau, mình sẽ dành hầu hết thời gian ở tỉnh lỵ của tỉnh Tây”.
Cụ thể hơn thì Tôn Hàn không giải thích nữa.
Một cô gái bình thường như Trần Thanh Sương, không biết những vấn đề tranh giành quyền lực trong thế giới ngầm ở trong nước sẽ tốt hơn.
“Ồ”, Trần Thanh Sương không hề nghi ngờ gì, bỗng tò mò hỏi, “À, thế rốt cuộc cậu làm nghề gì vậy? Hình như cậu làm ăn gì đó lớn lắm”
Tôn Hàn cười cười, “Đến hôm tiệc quyên góp thì cậu sẽ biết thôi. Mình đã nói mình sẽ đến mà”.
Quãng đường còn lại, cả hai không nói chuyện nhiều, chỉ tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.
Trần Thanh Sương buồn chán lướt điện thoại, đột nhiên nhìn màn hình chằm chằm màn hình rồi quát ầm lên, Lý Tình bị gì vậy, điện đ Chuyện gì thế?
Lý Tình nhắn vào nhóm chất của bạn học, bảo là cậu sẽ đến tiệc quyên góp và giải quyết mấy triệu tiền sửa chữa trường! Chuyện này liên quan gì đến Lý Tinh chứ? Nói đến làm gì?
Trần Thanh Sương cảm thấy bất bình thay Tân Hàn.
Vốn dĩ mọi thứ vẫn bình thường, chỉ cần hết lòng quyên góp cho nhà trường là được. Nhưng Lý Tình tuyên bố như vậy, nếu Tôn Hàn không làm được thì sẽ trở thành trò cười.
Sau này anh làm sao ngẩng cao đầu trước mặt bạn học cũ nữa?
Tôn Hàn cũng thấy khó hiểu, “Đưa điện thoại mình xem”.
Tôn Hàn không tham gia vào nhóm chat của bạn cấp ba, cảm thấy rất vô nghĩa.
“Thôi cậu đừng đọc, họ nói khó nghe lắm”.
“Không biết tâm lý của mấy người này như thế nào nữa. Thấy người ta sống tốt thì ghen ghét mỉa mai, thấy người ta sa sút thì chế giễu cười cợt. Biến thái à?”
“Người ta nói gì thây kệ đi, cậu nghĩ nhiều làm gì”, Tôn Hàn mỉm cười bằng vẻ dửng dưng, trả lại điện thoại cho Trần Thanh Sương.
Một loạt tin nhắn trên màn hình đều đang châm chọc Tôn Hàn khoác lác, không biết lượng sức mình. Có nhiều người còn bảo sẽ đến buổi tiệc để xem trò hề của Tôn Hàn.
Cũng có vài người bất bình cho Tôn Hàn, nhưng tin nhắn chẳng mấy chốc đã bị những tin nhắn chế giễu kia đẩy trôi mất.
Không ai tin Tôn Hàn có thể giải quyết chuyện tu sửa trường!
Nhưng Tôn Hàn phát hiện có một người bạn cực kỳ thú vị trong nhóm chat.
Là “đại ca” trong lớp ngày xưa!
Là người luôn miệng chở che cho anh.
Triệu Thiên Giang!
“Hiệu trưởng La, không còn nhiều thời gian nữa đâu, ông nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi! Rốt cuộc ông định để tôi thay mặt nhà đài phát biểu vào phút cuối khuyên góp năm trăm nghìn, hay chờ tôi phanh phui chuyện xấu của trưởng ông”.
Trương Hằng chưa phát hiện ra có người đến nên vẫn ăn nói hung hăng, bởi hắn không tin hiệu trưởng La dám từ chối.
Lẽ ra ban đầu, hắn không có ý định quyên góp giả vờ đâu, chỉ định dùng năm trăm nghìn ngân sách của nhà đài để làm sáng bản lí lịch của mình thêm thôi.
Nhưng ai ngờ đâu lại bị từ chối.
Điều này khiến hắn không thể chịu nổi.
Bây giờ, chắc công ty bất động sản Thịnh Hạ gì đó sợ đài họ không dám đến, nhưng không ngờ đâu Trương Hằng hắn lại đại diện cho đài xuất hiện ở đây rồi.
Trên đời làm gì có chuyện tốt thế?
Trương Hằng động não, nghĩ ra một cách, đó là giả vờ khuyên góp.
Nhưng Giang Lệ quá kiêu ngạo, không hề giấu giếm mong muốn thống trị cả giới trong nước, nên đã chọn Phó Văn Húc – đối thủ mạnh nhất.
Phó Văn Húc dựa vào lợi thế sân nhà nên chặn được Giang Lệ – người có ý đồ thâu tóm sáu tỉnh Tây Nam. Nhưng cả hai cũng có thoả hiệp, Phó Văn Húc vào nhà giam phía Nam, suốt đời cũng không được ra tù. Còn Giang Lệ không được phép vào Giang Nam trong vòng mười năm.
Không còn Phó Văn Húc, Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy, tổn thất nặng nề.
Nói thật lòng, sức ảnh hưởng hiện giờ của Thiên Cửu môn còn chẳng bằng thương hội ba tỉnh Đông Bắc.
Tôn Hàn trở thành chủ nhân mới của Thiên Cửu môn, nhiệm vụ này thật ra rất khó chọn.
Giang Lệ quá ngạo mạn!
Ngạo mạn đến mức sau khi thất bại ở Tây Nam, trong vòng mười năm, ông ta không hề ra tay với điện Bắc Vương hay thương hội.
Như thể ông ta buộc phải chiếm lại Tây Nam thì mới chịu tiếp tục con đường xưng bá của mình vậy!
Nhưng Giang Lệ đúng là nói được làm được. Dù cách thời hạn mười năm kia chỉ còn chưa đầy một tháng, Giang Lệ vẫn không hề có bất cứ hành động nào nhắm vào Tây Nam.
Tựa như phải kiên trì chờ thời hạn mười năm kia qua đi mới ra tay vậy!
Đối với Tây Nam, đối với Thiên Cửu môn, năm sau sẽ không phải là một năm yên ổn!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Hàn bèn giải thích bừa, “Vì chuyện làm ăn, nên năm sau, mình sẽ dành hầu hết thời gian ở tỉnh lỵ của tỉnh Tây”.
Cụ thể hơn thì Tôn Hàn không giải thích nữa.
Một cô gái bình thường như Trần Thanh Sương, không biết những vấn đề tranh giành quyền lực trong thế giới ngầm ở trong nước sẽ tốt hơn.
“Ồ”, Trần Thanh Sương không hề nghi ngờ gì, bỗng tò mò hỏi, “À, thế rốt cuộc cậu làm nghề gì vậy? Hình như cậu làm ăn gì đó lớn lắm”
Tôn Hàn cười cười, “Đến hôm tiệc quyên góp thì cậu sẽ biết thôi. Mình đã nói mình sẽ đến mà”.
Quãng đường còn lại, cả hai không nói chuyện nhiều, chỉ tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.
Trần Thanh Sương buồn chán lướt điện thoại, đột nhiên nhìn màn hình chằm chằm màn hình rồi quát ầm lên, Lý Tình bị gì vậy, điện đ Chuyện gì thế?
Lý Tình nhắn vào nhóm chất của bạn học, bảo là cậu sẽ đến tiệc quyên góp và giải quyết mấy triệu tiền sửa chữa trường! Chuyện này liên quan gì đến Lý Tinh chứ? Nói đến làm gì?
Trần Thanh Sương cảm thấy bất bình thay Tân Hàn.
Vốn dĩ mọi thứ vẫn bình thường, chỉ cần hết lòng quyên góp cho nhà trường là được. Nhưng Lý Tình tuyên bố như vậy, nếu Tôn Hàn không làm được thì sẽ trở thành trò cười.
Sau này anh làm sao ngẩng cao đầu trước mặt bạn học cũ nữa?
Tôn Hàn cũng thấy khó hiểu, “Đưa điện thoại mình xem”.
Tôn Hàn không tham gia vào nhóm chat của bạn cấp ba, cảm thấy rất vô nghĩa.
“Thôi cậu đừng đọc, họ nói khó nghe lắm”.
“Không biết tâm lý của mấy người này như thế nào nữa. Thấy người ta sống tốt thì ghen ghét mỉa mai, thấy người ta sa sút thì chế giễu cười cợt. Biến thái à?”
“Người ta nói gì thây kệ đi, cậu nghĩ nhiều làm gì”, Tôn Hàn mỉm cười bằng vẻ dửng dưng, trả lại điện thoại cho Trần Thanh Sương.
Một loạt tin nhắn trên màn hình đều đang châm chọc Tôn Hàn khoác lác, không biết lượng sức mình. Có nhiều người còn bảo sẽ đến buổi tiệc để xem trò hề của Tôn Hàn.
Cũng có vài người bất bình cho Tôn Hàn, nhưng tin nhắn chẳng mấy chốc đã bị những tin nhắn chế giễu kia đẩy trôi mất.
Không ai tin Tôn Hàn có thể giải quyết chuyện tu sửa trường!
Nhưng Tôn Hàn phát hiện có một người bạn cực kỳ thú vị trong nhóm chat.
Là “đại ca” trong lớp ngày xưa!
Là người luôn miệng chở che cho anh.
Triệu Thiên Giang!
“Hiệu trưởng La, không còn nhiều thời gian nữa đâu, ông nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi! Rốt cuộc ông định để tôi thay mặt nhà đài phát biểu vào phút cuối khuyên góp năm trăm nghìn, hay chờ tôi phanh phui chuyện xấu của trưởng ông”.
Trương Hằng chưa phát hiện ra có người đến nên vẫn ăn nói hung hăng, bởi hắn không tin hiệu trưởng La dám từ chối.
Lẽ ra ban đầu, hắn không có ý định quyên góp giả vờ đâu, chỉ định dùng năm trăm nghìn ngân sách của nhà đài để làm sáng bản lí lịch của mình thêm thôi.
Nhưng ai ngờ đâu lại bị từ chối.
Điều này khiến hắn không thể chịu nổi.
Bây giờ, chắc công ty bất động sản Thịnh Hạ gì đó sợ đài họ không dám đến, nhưng không ngờ đâu Trương Hằng hắn lại đại diện cho đài xuất hiện ở đây rồi.
Trên đời làm gì có chuyện tốt thế?
Trương Hằng động não, nghĩ ra một cách, đó là giả vờ khuyên góp.
Bình luận facebook