Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 449
Dẫu sao tiền cũng đang ở trong tay hắn, đến lúc ấy, hắn sẽ thay mặt nhà đài của tỉnh khuyên góp năm trăm nghìn, nhưng thực chất lại đút tiền vào túi mình.
Nghĩ vậy, hắn mới thấy nguôi giận.
Còn nếu hiệu trưởng La từ chối.
Ha ha, khi nào về đài phát thanh của tỉnh, hắn sẽ biên tập vài chuyện cho trường Nhất Trung của Mục Thanh, đảm bảo có thể hạ thấp danh tiếng của họ.
Hiệu trưởng La có bị điên thì mới dám từ chối yêu cầu của hắn.
“Này chàng trai, ông trời có mắt đấy, cậu làm chuyện thất đức như vậy không sợ bị quả báo sao?”, hiệu trưởng La không thể nhịn được nữa, mắng nhiếc.
Nhưng Trương Hằng nghe xong lại bật cười rồi nói: “Quả báo cái gì? Hiệu trưởng La, ông là một hiệu trưởng mà lại mê tín tin vào chuyện quả báo à? Như thế có xứng với chức vụ của mình không hả?”
“Quả báo á? Đâu, quả báo đâu?”
“Có chuyện gì vậy? Quả báo quả biếc cái gì thế?”, đúng lúc này, Tôn Hàn đã đi ra hậu đài rồi ngạc nhiên hỏi.
“Tôn Hàn, em đến đây làm gì?”, Tần Chính nhăn mặt, nhưng thấy Tôn Hàn đến thì vẫn hỏi thăm.
Lí Tình không muốn quá nhiều người biết chuyện mà Trương Hằng làm, vì thế đã mắng Tôn Hàn nhằm đuổi anh đi: “Tôn Hàn, không phận sự thì đừng vào đây, cậu đi đi”.
“Tôn Hàn, cậu chính là người hô hào đòi phụ trách toàn bộ chi phí sửa chữa cho trường Nhất Trung của Mục Thành mà Lí Tình nhắc đến đúng không? Để tôi xem nào, kinh! Nói khoác mà không biết ngượng mồm nhỉ!”, Trương Hằng dè bỉu nói.
Tôn Hàn cau mày rồi đáp: “Hình như sắp đến lượt tôi lên sân khấu rồi nên tôi mới vào đây, còn người không phận sự thì là tôi hay cậu hả Lí Tình?”
Lên sân khấu ư?
Câu nói của Tôn Hàn đã thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng có vẻ khó tin.
“Cậu… cậu lên sân khấu, không đùa đấy chứ? Tôn Hàn, cậu đang nghĩ gì thế hả? Cậu nghĩ mình đủ tư cách tham gia tiệc khuyên góp của Nhất Trung sao?”
Sau khi trầm mặc một lúc, Lí Tình mỉm cười châm chọc, cô ta nghĩ Tôn Hàn điên rồi.
Tần Chính cũng không tin nên nói: “Tôn Hàn, em đi xuống đi, đừng gây thêm rắc rối nữa”.
Giờ ông ấy đang bị Trương Hằng chọc cho tức điên rồi nên không rảnh đâu mà để ý tới Tôn Hàn nữa.
Trương Hằng hắng giọng: “Tôi nói cho cậu biết, lên sân khấu phát biểu là việc của tôi, không liên quan đến hạng tép riu như cậu đâu. Đừng mơ mộng hão huyền nữa, về nhà chơi đi, ở đây không có việc của cậu đâu”.
Tốt xấu gì, Trương Hằng cũng là nhân viên của một đài phát thanh lớn, bình thường hắn không hay tỏ ra ngông nghênh thế này.
Nhưng hôm nay, hắn đã bị bẽ mặt nên chẳng thèm che giấu bản chất nữa.
Trương Hằng không phát hiện ra ánh mắt Tôn Hàn ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Hiệu trưởng La, tôi nghe nói người lên phát biểu trên sân khấu tối này là phụ trách của công ty bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu, đồng thời thông báo sẽ khuyên góp tiền để sửa chữa trường học, sao sát giờ đổi người lại không thông báo?”, Tôn Hàn không hiểu tình hình hiện tại nên hỏi hiệu trưởng La.
“Biết nhiều phết nhỉ! Nhưng cậu không biết một chuyện rồi, vì tôi đã ở đây nên người của Thịnh Hạ không dám tới nữa”.
Người lên tiếng là Trương Hằng.
Tần Chính cũng thấy nghi hoặc: “Tôn Hàn, sao em biết chuyện này?”
“Vì em đã hứa với thầy là hôm nay sẽ đến nên em mới đến đây”, Tôn Hàn đáp, sau đó nghiêm mặt lấy một tấm danh thiếp ra rồi trịnh trọng giới thiệu về bản thân: “Em là tổng giám đốc, ngoài ra còn là cổ đông lớn thứ hai của bất động sản Thịnh Hạ”.
Nghĩ vậy, hắn mới thấy nguôi giận.
Còn nếu hiệu trưởng La từ chối.
Ha ha, khi nào về đài phát thanh của tỉnh, hắn sẽ biên tập vài chuyện cho trường Nhất Trung của Mục Thanh, đảm bảo có thể hạ thấp danh tiếng của họ.
Hiệu trưởng La có bị điên thì mới dám từ chối yêu cầu của hắn.
“Này chàng trai, ông trời có mắt đấy, cậu làm chuyện thất đức như vậy không sợ bị quả báo sao?”, hiệu trưởng La không thể nhịn được nữa, mắng nhiếc.
Nhưng Trương Hằng nghe xong lại bật cười rồi nói: “Quả báo cái gì? Hiệu trưởng La, ông là một hiệu trưởng mà lại mê tín tin vào chuyện quả báo à? Như thế có xứng với chức vụ của mình không hả?”
“Quả báo á? Đâu, quả báo đâu?”
“Có chuyện gì vậy? Quả báo quả biếc cái gì thế?”, đúng lúc này, Tôn Hàn đã đi ra hậu đài rồi ngạc nhiên hỏi.
“Tôn Hàn, em đến đây làm gì?”, Tần Chính nhăn mặt, nhưng thấy Tôn Hàn đến thì vẫn hỏi thăm.
Lí Tình không muốn quá nhiều người biết chuyện mà Trương Hằng làm, vì thế đã mắng Tôn Hàn nhằm đuổi anh đi: “Tôn Hàn, không phận sự thì đừng vào đây, cậu đi đi”.
“Tôn Hàn, cậu chính là người hô hào đòi phụ trách toàn bộ chi phí sửa chữa cho trường Nhất Trung của Mục Thành mà Lí Tình nhắc đến đúng không? Để tôi xem nào, kinh! Nói khoác mà không biết ngượng mồm nhỉ!”, Trương Hằng dè bỉu nói.
Tôn Hàn cau mày rồi đáp: “Hình như sắp đến lượt tôi lên sân khấu rồi nên tôi mới vào đây, còn người không phận sự thì là tôi hay cậu hả Lí Tình?”
Lên sân khấu ư?
Câu nói của Tôn Hàn đã thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng có vẻ khó tin.
“Cậu… cậu lên sân khấu, không đùa đấy chứ? Tôn Hàn, cậu đang nghĩ gì thế hả? Cậu nghĩ mình đủ tư cách tham gia tiệc khuyên góp của Nhất Trung sao?”
Sau khi trầm mặc một lúc, Lí Tình mỉm cười châm chọc, cô ta nghĩ Tôn Hàn điên rồi.
Tần Chính cũng không tin nên nói: “Tôn Hàn, em đi xuống đi, đừng gây thêm rắc rối nữa”.
Giờ ông ấy đang bị Trương Hằng chọc cho tức điên rồi nên không rảnh đâu mà để ý tới Tôn Hàn nữa.
Trương Hằng hắng giọng: “Tôi nói cho cậu biết, lên sân khấu phát biểu là việc của tôi, không liên quan đến hạng tép riu như cậu đâu. Đừng mơ mộng hão huyền nữa, về nhà chơi đi, ở đây không có việc của cậu đâu”.
Tốt xấu gì, Trương Hằng cũng là nhân viên của một đài phát thanh lớn, bình thường hắn không hay tỏ ra ngông nghênh thế này.
Nhưng hôm nay, hắn đã bị bẽ mặt nên chẳng thèm che giấu bản chất nữa.
Trương Hằng không phát hiện ra ánh mắt Tôn Hàn ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Hiệu trưởng La, tôi nghe nói người lên phát biểu trên sân khấu tối này là phụ trách của công ty bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu, đồng thời thông báo sẽ khuyên góp tiền để sửa chữa trường học, sao sát giờ đổi người lại không thông báo?”, Tôn Hàn không hiểu tình hình hiện tại nên hỏi hiệu trưởng La.
“Biết nhiều phết nhỉ! Nhưng cậu không biết một chuyện rồi, vì tôi đã ở đây nên người của Thịnh Hạ không dám tới nữa”.
Người lên tiếng là Trương Hằng.
Tần Chính cũng thấy nghi hoặc: “Tôn Hàn, sao em biết chuyện này?”
“Vì em đã hứa với thầy là hôm nay sẽ đến nên em mới đến đây”, Tôn Hàn đáp, sau đó nghiêm mặt lấy một tấm danh thiếp ra rồi trịnh trọng giới thiệu về bản thân: “Em là tổng giám đốc, ngoài ra còn là cổ đông lớn thứ hai của bất động sản Thịnh Hạ”.
Bình luận facebook