Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 451
Trường học là môi trường mô phạm, không bao giờ chấp nhận việc tranh chấp cãi vã.
Tần Chính cực kỳ ghét những hành vi đấu đá ngoài xã hội.
Lúc này, cả Tần Chính và hiệu trưởng La đều thấy bực mình.
“Hiệu trưởng La, sắp đến tiết mục áp chót rồi, nhà trường đã chọn được người lên phát biểu chưa ạ?’
Một nhân viên hậu đài chảy nhanh tới hỏi.
Hiệu trưởng La gật đầu: “Tổng giám đốc của công ty bất động sản Thịnh Hạ là anh Tôn Hàn sẽ phát biểu khuyên góp, đồng thời kết màn cho bữa tiệc tối nay luôn”.
“Ngoài ra hãy nhấn mạnh một việc là anh Tôn đây chính là học sinh cũ của trường Nhất Trung”.
“Vâng”.
Nhân viên hậu đài lập tức chạy đi sắp xếp.
Trương Hằng đã định thần lại, nhưng cảm giác đau rát trên mặt thì vẫn còn.
“Họ Tôn kia, giỏi lắm! Cừ chờ xem công ty mình phá sản đi nhé!”
Dù gào to là vậy, nhưng ít nhiều Trương Hằng vẫn thấy hơi sợ hãi, vì cái tát giáng lên mặt hắn quá mạnh và ánh mắt của Tôn Hàn quá đáng sợ.
“Tốt thôi, anh đã chọc thầy Tần tức đến mức này, nên tôi cũng sẽ không dễ dàng cho qua đâu. Chi bằng mai kia, chúng ta nói chuyện sâu hơn đi. Tôi cũng muốn xem đài phát thanh tỉnh ghê gớm đến mức nào mà chỉ cần muốn là có thể khiến công ty của tôi phá sản được”.
Trên sâu khấu đã vang lên lời mời anh Tôn Hàn của công ty bất động sản Thịnh Hạ, cũng một tràng pháo tay.
Tôn Hàn không rảnh để phí lời với Trương Hằng nữa, nhưng anh không định kết thúc chuyện này ở đây.
“Được thôi, tôi chờ”.
Trương Hằng không tin một công ty kinh doanh bất động sản cỏn con dám đối đầu với một đài phát thanh tỉnh.
Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, nếu không lấy lại thể diện thì sao Trương Hằng hắn chịu được.
Bên dưới sân khấu.
Tham gia bữa tiệc tối nay có khá nhiều học sinh cũ, khi nghe thấy cái tên Tôn Hàn, nhiều người thấy ngạc nhiên.
“Không phải chứ?”
Trần Thanh Sương cũng ngồi bên dưới, tối nay có quá nhiều người, cô ấy liếc tìm khắp nơi mà không thấy Tôn Hàn đâu nên còn tưởng anh không đến.
Nào ngờ, khi sắp đến tiết mục hạ màn, lại nghe thấy tên anh.
Tổng giám đốc của công ty bất động sản Thịnh Hạ ư?
Trời! Hay trùng tên họ nhỉ?
“Thanh Sương, cậu ngạc nhiên gì thế? Đừng nói là cậu nghĩ là Tôn Hàn lớp mình đấy nhé?”, một cô gái ngồi cạnh Trần Thanh Sương chêu trọc.
Ngày xưa, cả cô gái này, Trần Thanh Sương và Tôn Hàn đều học chung một lớp, nhưng cô ta không hề nghĩ là Tôn Hàn của lớp mình, chắc là trùng tên họ thôi.
Một tên tù phạm tội cưỡng bức, một tổng giám đốc của một công ty có giá trị hàng chục tỷ là Thịnh Hạ, đây có thể là cùng một người ư?
Đương nhiên là không!
Nhưng Trần Thanh Sương lại có vẻ kiên quyết nói.
“Là cậu ấy đấy, chắc chắn luôn”.
Không phải cô ấy hi vọng.
Mà đây là sự thật.
Tần Chính cực kỳ ghét những hành vi đấu đá ngoài xã hội.
Lúc này, cả Tần Chính và hiệu trưởng La đều thấy bực mình.
“Hiệu trưởng La, sắp đến tiết mục áp chót rồi, nhà trường đã chọn được người lên phát biểu chưa ạ?’
Một nhân viên hậu đài chảy nhanh tới hỏi.
Hiệu trưởng La gật đầu: “Tổng giám đốc của công ty bất động sản Thịnh Hạ là anh Tôn Hàn sẽ phát biểu khuyên góp, đồng thời kết màn cho bữa tiệc tối nay luôn”.
“Ngoài ra hãy nhấn mạnh một việc là anh Tôn đây chính là học sinh cũ của trường Nhất Trung”.
“Vâng”.
Nhân viên hậu đài lập tức chạy đi sắp xếp.
Trương Hằng đã định thần lại, nhưng cảm giác đau rát trên mặt thì vẫn còn.
“Họ Tôn kia, giỏi lắm! Cừ chờ xem công ty mình phá sản đi nhé!”
Dù gào to là vậy, nhưng ít nhiều Trương Hằng vẫn thấy hơi sợ hãi, vì cái tát giáng lên mặt hắn quá mạnh và ánh mắt của Tôn Hàn quá đáng sợ.
“Tốt thôi, anh đã chọc thầy Tần tức đến mức này, nên tôi cũng sẽ không dễ dàng cho qua đâu. Chi bằng mai kia, chúng ta nói chuyện sâu hơn đi. Tôi cũng muốn xem đài phát thanh tỉnh ghê gớm đến mức nào mà chỉ cần muốn là có thể khiến công ty của tôi phá sản được”.
Trên sâu khấu đã vang lên lời mời anh Tôn Hàn của công ty bất động sản Thịnh Hạ, cũng một tràng pháo tay.
Tôn Hàn không rảnh để phí lời với Trương Hằng nữa, nhưng anh không định kết thúc chuyện này ở đây.
“Được thôi, tôi chờ”.
Trương Hằng không tin một công ty kinh doanh bất động sản cỏn con dám đối đầu với một đài phát thanh tỉnh.
Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, nếu không lấy lại thể diện thì sao Trương Hằng hắn chịu được.
Bên dưới sân khấu.
Tham gia bữa tiệc tối nay có khá nhiều học sinh cũ, khi nghe thấy cái tên Tôn Hàn, nhiều người thấy ngạc nhiên.
“Không phải chứ?”
Trần Thanh Sương cũng ngồi bên dưới, tối nay có quá nhiều người, cô ấy liếc tìm khắp nơi mà không thấy Tôn Hàn đâu nên còn tưởng anh không đến.
Nào ngờ, khi sắp đến tiết mục hạ màn, lại nghe thấy tên anh.
Tổng giám đốc của công ty bất động sản Thịnh Hạ ư?
Trời! Hay trùng tên họ nhỉ?
“Thanh Sương, cậu ngạc nhiên gì thế? Đừng nói là cậu nghĩ là Tôn Hàn lớp mình đấy nhé?”, một cô gái ngồi cạnh Trần Thanh Sương chêu trọc.
Ngày xưa, cả cô gái này, Trần Thanh Sương và Tôn Hàn đều học chung một lớp, nhưng cô ta không hề nghĩ là Tôn Hàn của lớp mình, chắc là trùng tên họ thôi.
Một tên tù phạm tội cưỡng bức, một tổng giám đốc của một công ty có giá trị hàng chục tỷ là Thịnh Hạ, đây có thể là cùng một người ư?
Đương nhiên là không!
Nhưng Trần Thanh Sương lại có vẻ kiên quyết nói.
“Là cậu ấy đấy, chắc chắn luôn”.
Không phải cô ấy hi vọng.
Mà đây là sự thật.
Bình luận facebook