Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 563
Phá Quân hai tay chặn đòn, cả người cứng như thép lùi lại một bước rồi mới gạt đòn xuống bên dưới. Sau đó cậu trở tay phản đòn, khí thế hừng hực.
Hai người họ chiến đấu ác liệt, những đòn đánh tung ra tới tấp, biến ảo khôn lường, tốc độ và lực đánh kinh hoàng khiến khán giả phải hoa mày chóng mặt.
Khán giả bên dưới cũng sục sôi theo, ra sức hét lên “đánh chết hắn đi”. Âm thanh đó cứ vang vọng bên tai không dứt.
Một cuộc chiến máu lửa và kịch tính thế này quả thực những người này lần đầu tiên được thấy.
Trận đấu này Tả Vương còn không cho mở xới cược, nếu không thì còn phải sôi động hơn nữa.
Bịch!
Tả Quân nhanh nhạy tránh được một cước nhằm vào mặt của Phá Quân khiến chân Phá Quân rơi xuống sàn đấu.
Chỉ thấy, sàn đấu kiên cố lót đá cẩm thạch đột nhiên nứt ra rồi vỡ toác.
Có thể nhận thấy lực đá của Phá Quân kinh khủng đến mức nào.
Nếu là người bình thường ăn phải một cước này thì e là đi gặp ông bà ngay.
“Lợi hại! Tới đi!”
Mặc dù nhiều năm nay Tả Quân sống trong nhung lụa sung túc, ít khi ra tay tham chiến nhưng giờ đây khí thế chiến đấu của ông ta cũng bừng bừng. Ông ta đưa tay lên lau giọt mồ hôi nóng hổi trên trán, lập tức chuẩn bị trả đòn.
Tôn Hàn bình thản nhìn cuộc đại chiến đang diên ra trong lồng sắt, vẻ mặt bình yên không gọn sóng.
Những người khác có thể không nhìn ra nhưng trong lòng anh biết rõ, Tả Quân thua chắc rồi.
Điều duy nhất anh không biết chắc là thời gian cần để đánh bại ông ta là bao lâu.
Tả Quân có thực lực mạnh hơn Phá Quân, nhưng dù gì cũng đã ngoài bốn mươi, đã qua thời hoàng kim rồi.
Cả thể lực và sức bền đều không sánh được với Phá Quân.
Nói trắng ra là ông ta đã già rồi.
ở một góc khác, Cung Ngạo đã điên cuồng gào lên không biết bao nhiêu lần: “Chú Tả, đánh chết hắn, đánh chết hắn!”
Có điều, hiện thực nhiều khi đi ngược lại với mong muốn của con người.
Bịch!
Lúc này, nắm đấm của hai người chạm nhau, Phá Quân chỉ lùi có nửa bước nhưng Tả Quân đã lắc lư lùi về phía sau hai ba bước.
Ai có ưu thế hơn thì nhìn là biết.
Tả Quân vẫn đang yếu thế hơn.
Không chỉ có vậy, Phá Quân nhận thấy thế lực của Tả Quân bắt đầu sa sút thì lập tức tăng tốc lao lên trước hai bước áp sát Tả Quân rồi nhảy lên cao, giáng cùi trỏ xuống dưới.
Nếu cùi trỏ này trúng vai thì xương vai của Tả Quân sẽ gãy mất.
Tả Quân mặt hoảng hốt, nhưng lúc này bước chân đã bắt đầu loạn, không thể tránh kịp.
Chỉ đành đứng đó giơ tay lên đõ.
Rắc!
Một tiếng động giòn tan vang lên!
Chỉ thấy Tả Quân một chân quỳ trên đất rồi “rầm” một tiếng, sàn đấu xuất hiện vết nứt.
Phá Quân lúc này cũng đã chạm đất, dồn toàn lực tung thêm một cước.
Tả Quân cũng chỉ có thể phòng ngự, bị lực khủng khiếp từ cú đá của Phá Quân đá bay ra vài mét.
“Rào rào!”
Cả võ đài xôn xao không ngớt.
Đường đường là Tả Vương tiếng tăm lừng lẫy nhiều năm mà giờ lại bị một thanh niên lạ mặt đánh cho đến nước này.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì Tả Quân thua là cái chắc.
Quả là không ai có thể ngờ được.
Hoặc biết đâu Tả Quân giả vờ yếu thế để tung ra một đòn đánh bất ngờ.
Có lẽ là như vậy, chắc chắn là như
vậy!
Không ít người đang nghĩ như vậy.
Nhân vật như Tả Vương, sao có thể thua một hậu bối không tiếng tăm gì như vậy được?
Nói không chừng là âm mưu gì đó.
“Có đánh nữa không?”
Trên gò má Phá Quân là máu tươi trông vô cùng đáng sợ.
Máu này là do trong lúc chiến đấu bị Tả Quân đánh trúng.
Nếu không phải do cậu nhanh nhẹn tránh được thì e là đã bị đấm cho thủng mặt rồi.
Mặc dù hiện giờ Phá Quân đang chiếm ưu thế nhưng đánh trận này cậu cũng vô cùng chật vật.
Đánh với một trong bảy chiến tướng của Thiên cửu Môn, một trong ba Tây Nam Tam Vương hiện giờ thì làm gì có chuyện dễ ăn?
Cũng may là Phá Quân không bị yếu thế.
Tả Quân mệt nhọc đứng dậy, cả người lắc lư như muốn ngã, trước mắt đã hơi xuất hiện ảo giác.
Trong lòng ông ta cười khổ, cuối cùng cũng đã trở thành một lão già rồi.
Nếu là mười năm trước…
À không, năm năm trước.
Nếu là năm năm trước thì Phá Quân không thể tiếp ông ta nhiều hiệp thế này, đương nhiên cũng không thể nào chiếm thế thượng phong.
Tốc độ của ông ta hiện giờ không thể so với ngày trước.
Thế nhưng, đó đã là quá khứ.
Ông ta kiệt sức rồi.
Nếu còn đánh tiếp thì có thể ông ta sẽ chết trên lôi đài này.
“Tôi, nhận thua!”
Toàn bộ võ đài đột nhiên chìm vào một sự im lặng chết chóc.
Hai người họ chiến đấu ác liệt, những đòn đánh tung ra tới tấp, biến ảo khôn lường, tốc độ và lực đánh kinh hoàng khiến khán giả phải hoa mày chóng mặt.
Khán giả bên dưới cũng sục sôi theo, ra sức hét lên “đánh chết hắn đi”. Âm thanh đó cứ vang vọng bên tai không dứt.
Một cuộc chiến máu lửa và kịch tính thế này quả thực những người này lần đầu tiên được thấy.
Trận đấu này Tả Vương còn không cho mở xới cược, nếu không thì còn phải sôi động hơn nữa.
Bịch!
Tả Quân nhanh nhạy tránh được một cước nhằm vào mặt của Phá Quân khiến chân Phá Quân rơi xuống sàn đấu.
Chỉ thấy, sàn đấu kiên cố lót đá cẩm thạch đột nhiên nứt ra rồi vỡ toác.
Có thể nhận thấy lực đá của Phá Quân kinh khủng đến mức nào.
Nếu là người bình thường ăn phải một cước này thì e là đi gặp ông bà ngay.
“Lợi hại! Tới đi!”
Mặc dù nhiều năm nay Tả Quân sống trong nhung lụa sung túc, ít khi ra tay tham chiến nhưng giờ đây khí thế chiến đấu của ông ta cũng bừng bừng. Ông ta đưa tay lên lau giọt mồ hôi nóng hổi trên trán, lập tức chuẩn bị trả đòn.
Tôn Hàn bình thản nhìn cuộc đại chiến đang diên ra trong lồng sắt, vẻ mặt bình yên không gọn sóng.
Những người khác có thể không nhìn ra nhưng trong lòng anh biết rõ, Tả Quân thua chắc rồi.
Điều duy nhất anh không biết chắc là thời gian cần để đánh bại ông ta là bao lâu.
Tả Quân có thực lực mạnh hơn Phá Quân, nhưng dù gì cũng đã ngoài bốn mươi, đã qua thời hoàng kim rồi.
Cả thể lực và sức bền đều không sánh được với Phá Quân.
Nói trắng ra là ông ta đã già rồi.
ở một góc khác, Cung Ngạo đã điên cuồng gào lên không biết bao nhiêu lần: “Chú Tả, đánh chết hắn, đánh chết hắn!”
Có điều, hiện thực nhiều khi đi ngược lại với mong muốn của con người.
Bịch!
Lúc này, nắm đấm của hai người chạm nhau, Phá Quân chỉ lùi có nửa bước nhưng Tả Quân đã lắc lư lùi về phía sau hai ba bước.
Ai có ưu thế hơn thì nhìn là biết.
Tả Quân vẫn đang yếu thế hơn.
Không chỉ có vậy, Phá Quân nhận thấy thế lực của Tả Quân bắt đầu sa sút thì lập tức tăng tốc lao lên trước hai bước áp sát Tả Quân rồi nhảy lên cao, giáng cùi trỏ xuống dưới.
Nếu cùi trỏ này trúng vai thì xương vai của Tả Quân sẽ gãy mất.
Tả Quân mặt hoảng hốt, nhưng lúc này bước chân đã bắt đầu loạn, không thể tránh kịp.
Chỉ đành đứng đó giơ tay lên đõ.
Rắc!
Một tiếng động giòn tan vang lên!
Chỉ thấy Tả Quân một chân quỳ trên đất rồi “rầm” một tiếng, sàn đấu xuất hiện vết nứt.
Phá Quân lúc này cũng đã chạm đất, dồn toàn lực tung thêm một cước.
Tả Quân cũng chỉ có thể phòng ngự, bị lực khủng khiếp từ cú đá của Phá Quân đá bay ra vài mét.
“Rào rào!”
Cả võ đài xôn xao không ngớt.
Đường đường là Tả Vương tiếng tăm lừng lẫy nhiều năm mà giờ lại bị một thanh niên lạ mặt đánh cho đến nước này.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì Tả Quân thua là cái chắc.
Quả là không ai có thể ngờ được.
Hoặc biết đâu Tả Quân giả vờ yếu thế để tung ra một đòn đánh bất ngờ.
Có lẽ là như vậy, chắc chắn là như
vậy!
Không ít người đang nghĩ như vậy.
Nhân vật như Tả Vương, sao có thể thua một hậu bối không tiếng tăm gì như vậy được?
Nói không chừng là âm mưu gì đó.
“Có đánh nữa không?”
Trên gò má Phá Quân là máu tươi trông vô cùng đáng sợ.
Máu này là do trong lúc chiến đấu bị Tả Quân đánh trúng.
Nếu không phải do cậu nhanh nhẹn tránh được thì e là đã bị đấm cho thủng mặt rồi.
Mặc dù hiện giờ Phá Quân đang chiếm ưu thế nhưng đánh trận này cậu cũng vô cùng chật vật.
Đánh với một trong bảy chiến tướng của Thiên cửu Môn, một trong ba Tây Nam Tam Vương hiện giờ thì làm gì có chuyện dễ ăn?
Cũng may là Phá Quân không bị yếu thế.
Tả Quân mệt nhọc đứng dậy, cả người lắc lư như muốn ngã, trước mắt đã hơi xuất hiện ảo giác.
Trong lòng ông ta cười khổ, cuối cùng cũng đã trở thành một lão già rồi.
Nếu là mười năm trước…
À không, năm năm trước.
Nếu là năm năm trước thì Phá Quân không thể tiếp ông ta nhiều hiệp thế này, đương nhiên cũng không thể nào chiếm thế thượng phong.
Tốc độ của ông ta hiện giờ không thể so với ngày trước.
Thế nhưng, đó đã là quá khứ.
Ông ta kiệt sức rồi.
Nếu còn đánh tiếp thì có thể ông ta sẽ chết trên lôi đài này.
“Tôi, nhận thua!”
Toàn bộ võ đài đột nhiên chìm vào một sự im lặng chết chóc.
Bình luận facebook