Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 565
Cung Ngạo không tin vào tai mình nữa. Văn Thước Tùng cũng không tin, bèn lập tức tiến về phía trước, lớn tiếng đe nẹt, “Tôn Hàn, anh muốn chết phải không? Dám ăn nói với ông Tả như vậy?
“Tả Quân, ông không bảo chó của ông câm mồm lại, tôi sẽ giết nó giúp ông đấy”, Tôn Hàn đã bước đến trước chiếc ghế xô pha sát tường, lãnh đạm ngồi
xuống.
“Anh
ỉt
“Văn Thước Tùng, câm miệng!”
Khi Tả Quân đứng dậy quát mắng, Văn Thước Tùng mới im lặng.
“Hai cậu ra ngoài đi”, sau đó, Tả Quân lại ra lệnh.
“Sao hả, sợ mất mặt khi người ta nhìn thấy ông quỳ à?”, Tôn Hàn cười gian.
Văn Thước Tùng và Cung Ngạo lập tức cảm thấy khó xử, đi cũng không được mà nán lại cũng không xong.
Quan trọng là, Tả Quân chỉ ra lệnh một câu như vậy thôi, không còn lời nào khác nữa.
“Cậu Tôn, tôi cũng đã thua rồi, cậu có thể lấy thành phố Tế Bắc mà cậu muốn, tôi cũng sẽ trao trả sản nghiệp của Thiên cửu môn. Cậu còn muốn thế nào nữa đây?!”, Tả Quân tức tối nói.
Ông ta đã thua. Đối mặt với Tôn Hàn – chủ nhân mới của Thiên cửu môn, ông ta cũng không thể nuốt lời.
Nhưng bảo ông ta quỳ thì tuyệt đối không thể!
Giao ra thành phố Tế Bắc và tất cả sản nghiệp?
Cung Ngạo lập tức há hốc miệng, không rõ chuyện này là sao.
Điều quan trọng nhất là gã còn nhận ra, địa vị của tên Tôn Hàn ấy có thể khiến chú Tả vô cùng quyền lực trong mắt gã phải nhún nhường.
Gã cũng từng nghe đến tố chức tên Thiên Cửu môn này.
Chết tiệt!
Người đắc tội gã có thân phận ghê gớm như vậy, làm sao trả thù đây? Gã không bị đối phương báo thù đã là may lắm rồi!
Tôn Hàn liếc nhìn Tả Quân, rồi chậm rãi châm thuốc. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, giọng anh vang lên đầy vô hại, “Tả Quân à, chớ quên đấy nhé. Nếu đã thua, ông phải trả lại mọi thứ đã lấy đi từ Thiên Cửu môn, đồng thời tôi cũng muốn lấy đi đôi chân của ông”.
“So với việc ngồi xe lăn nửa đời còn lại, chuyện quỳ gối cỏn con như vậy, thực sự quan trọng đến thế à?
‘A
Am!
Tả Quân đột nhiên nhớ ra cái giá của thua cuộc còn bao gồm đôi chân của mình, sắc mặt bất giác trở nên khó coi cùng cực.
“Cậu, cậu đừng ức hiếp người khác quá đáng!”
Nụ cười thêm sâu, Tôn Hàn thản nhiên nói, “ức hiếp người khác quá đáng? Tôi không thấy vậy. Bảo ông quỳ, thật ra là khoan dung rồi đấy chứ”.
“Nhưng nói thật thì tôi đã nghĩ rằng ông sẽ trở mặt nếu thua trận đấy,. Sàn đấu ngầm là sân nhà của ông, có thể ông sẽ sắp xếp nhân lực, bày sẵn trận địa để giữ tôi ở lại võ đài”.
Tôn Hàn nhìn quanh quất, đoạn bổ sung, “Xem ra, ông không có lá gan đó!”
Văn Thước Tùng nghe vậy, mắt bỗng sáng rỡ, “Phải đấy, ông Tả. Võ đài là địa bàn của ông mà. Chỉ cần ông muốn, mặc kệ tên Tôn Hàn này là ai, anh ta cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Chát!
Lời đề nghị này của Văn Thước Tùng đổi lại một cú tát trời giáng.
Không phải Tả Quân chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng phải có gan thực hiện mới được.
Một khi Tôn Hàn chết trên sàn đấu quyền anh, ông ta sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
“Chuyện giết chủ nhân của Thiên Cửu môn, ông không dám làm. Có lẽ ngày xưa ông sẽ làm, nhưng bây giờ lại không dám nữa. Cái khí thế liều mạng
bất chấp tất cả ấy của ông, chắc hẳn đã không còn tồn tại sau khi Văn Ảnh mang thai đứa con của ông”.
Lúc này, Tôn Hàn vừa nhìn Tả Quân bằng vẻ mặt lạnh lùng vừa nói, “Bây giờ tôi cho ông hai sự lựa chọn. Một là quỳ xuống xin tôi tha thứ, hai là làm theo cá cược, tôi lấy đi đôi chân của ông, ông sẽ sống nửa đời còn lại như thế”.
“Ông chọn đi, Tả Quân!”
Nét mặt của Tả Quân vô cùng lạnh lẽo, và phảng phất vẻ sợ hãi.
Nửa đời còn lại sống trên xe lăn, làm sao ông ta cam lòng?
Nhưng đường đường là một trong Tam Vương Tây Nam, quỳ gối là sự sỉ nhục to lớn đối với ông ta.
Ngay cả Tả vương mà còn sợ hãi đến thế kia.
Lúc này, Văn Thước Tùng và Cung Ngạo không dám kêu la câu nào nữa.
“Chỉ còn con đường này ư?”, Tả Quân nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn.
“Là hai con đường. Tất nhiên, nếu ông không hài lòng, vậy tôi sẽ cho ông con đường thứ ba. Trở về Thiên cửu
môn, vậy thì Tế Bắc vẫn sẽ do ông quản lý, ông cũng không cần quỳ nữa”.
Từ đầu đến cuối, Tôn Hàn vẫn giữ nguyên một vẻ mặt, tựa như mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy.
“Tả Quân, ông không bảo chó của ông câm mồm lại, tôi sẽ giết nó giúp ông đấy”, Tôn Hàn đã bước đến trước chiếc ghế xô pha sát tường, lãnh đạm ngồi
xuống.
“Anh
ỉt
“Văn Thước Tùng, câm miệng!”
Khi Tả Quân đứng dậy quát mắng, Văn Thước Tùng mới im lặng.
“Hai cậu ra ngoài đi”, sau đó, Tả Quân lại ra lệnh.
“Sao hả, sợ mất mặt khi người ta nhìn thấy ông quỳ à?”, Tôn Hàn cười gian.
Văn Thước Tùng và Cung Ngạo lập tức cảm thấy khó xử, đi cũng không được mà nán lại cũng không xong.
Quan trọng là, Tả Quân chỉ ra lệnh một câu như vậy thôi, không còn lời nào khác nữa.
“Cậu Tôn, tôi cũng đã thua rồi, cậu có thể lấy thành phố Tế Bắc mà cậu muốn, tôi cũng sẽ trao trả sản nghiệp của Thiên cửu môn. Cậu còn muốn thế nào nữa đây?!”, Tả Quân tức tối nói.
Ông ta đã thua. Đối mặt với Tôn Hàn – chủ nhân mới của Thiên cửu môn, ông ta cũng không thể nuốt lời.
Nhưng bảo ông ta quỳ thì tuyệt đối không thể!
Giao ra thành phố Tế Bắc và tất cả sản nghiệp?
Cung Ngạo lập tức há hốc miệng, không rõ chuyện này là sao.
Điều quan trọng nhất là gã còn nhận ra, địa vị của tên Tôn Hàn ấy có thể khiến chú Tả vô cùng quyền lực trong mắt gã phải nhún nhường.
Gã cũng từng nghe đến tố chức tên Thiên Cửu môn này.
Chết tiệt!
Người đắc tội gã có thân phận ghê gớm như vậy, làm sao trả thù đây? Gã không bị đối phương báo thù đã là may lắm rồi!
Tôn Hàn liếc nhìn Tả Quân, rồi chậm rãi châm thuốc. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, giọng anh vang lên đầy vô hại, “Tả Quân à, chớ quên đấy nhé. Nếu đã thua, ông phải trả lại mọi thứ đã lấy đi từ Thiên Cửu môn, đồng thời tôi cũng muốn lấy đi đôi chân của ông”.
“So với việc ngồi xe lăn nửa đời còn lại, chuyện quỳ gối cỏn con như vậy, thực sự quan trọng đến thế à?
‘A
Am!
Tả Quân đột nhiên nhớ ra cái giá của thua cuộc còn bao gồm đôi chân của mình, sắc mặt bất giác trở nên khó coi cùng cực.
“Cậu, cậu đừng ức hiếp người khác quá đáng!”
Nụ cười thêm sâu, Tôn Hàn thản nhiên nói, “ức hiếp người khác quá đáng? Tôi không thấy vậy. Bảo ông quỳ, thật ra là khoan dung rồi đấy chứ”.
“Nhưng nói thật thì tôi đã nghĩ rằng ông sẽ trở mặt nếu thua trận đấy,. Sàn đấu ngầm là sân nhà của ông, có thể ông sẽ sắp xếp nhân lực, bày sẵn trận địa để giữ tôi ở lại võ đài”.
Tôn Hàn nhìn quanh quất, đoạn bổ sung, “Xem ra, ông không có lá gan đó!”
Văn Thước Tùng nghe vậy, mắt bỗng sáng rỡ, “Phải đấy, ông Tả. Võ đài là địa bàn của ông mà. Chỉ cần ông muốn, mặc kệ tên Tôn Hàn này là ai, anh ta cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Chát!
Lời đề nghị này của Văn Thước Tùng đổi lại một cú tát trời giáng.
Không phải Tả Quân chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng phải có gan thực hiện mới được.
Một khi Tôn Hàn chết trên sàn đấu quyền anh, ông ta sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
“Chuyện giết chủ nhân của Thiên Cửu môn, ông không dám làm. Có lẽ ngày xưa ông sẽ làm, nhưng bây giờ lại không dám nữa. Cái khí thế liều mạng
bất chấp tất cả ấy của ông, chắc hẳn đã không còn tồn tại sau khi Văn Ảnh mang thai đứa con của ông”.
Lúc này, Tôn Hàn vừa nhìn Tả Quân bằng vẻ mặt lạnh lùng vừa nói, “Bây giờ tôi cho ông hai sự lựa chọn. Một là quỳ xuống xin tôi tha thứ, hai là làm theo cá cược, tôi lấy đi đôi chân của ông, ông sẽ sống nửa đời còn lại như thế”.
“Ông chọn đi, Tả Quân!”
Nét mặt của Tả Quân vô cùng lạnh lẽo, và phảng phất vẻ sợ hãi.
Nửa đời còn lại sống trên xe lăn, làm sao ông ta cam lòng?
Nhưng đường đường là một trong Tam Vương Tây Nam, quỳ gối là sự sỉ nhục to lớn đối với ông ta.
Ngay cả Tả vương mà còn sợ hãi đến thế kia.
Lúc này, Văn Thước Tùng và Cung Ngạo không dám kêu la câu nào nữa.
“Chỉ còn con đường này ư?”, Tả Quân nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn.
“Là hai con đường. Tất nhiên, nếu ông không hài lòng, vậy tôi sẽ cho ông con đường thứ ba. Trở về Thiên cửu
môn, vậy thì Tế Bắc vẫn sẽ do ông quản lý, ông cũng không cần quỳ nữa”.
Từ đầu đến cuối, Tôn Hàn vẫn giữ nguyên một vẻ mặt, tựa như mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy.
Bình luận facebook