Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 684
Đổi cách khác đương nhiên mang ý sẽ không mềm mỏng như thế này nữa.
Tôn Hàn ngỏ ý muốn rời đi.
Nhưng Lý Hắc Tử không đồng ý, ông ta cười gằn nghịch ngón tay nói: “Tôn Hàn, cậu tưởng chỗ này của tôi thích đến thì đến, thích đi thì đi à?”
Uỳnh!
Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Dù không có ai đi vào, nhưng Tôn Hàn có thể đoán chắc chắn trên hành lang ở lối đi bên ngoài đã có đầy thuộc hạ của Lý Hắc Tử.
Nếu Lý Hắc Tử chưa ra lệnh thì không ai dám vào.
“Ông Lý, sao lại muốn động tay động chân thế? Ông nói tôi nghe xem ông định giữ tôi lại thế nào?”
Tôn Hàn đứng thẳng dậy nhíu mày, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi áo ra tự châm.
Lý Hắc Tử nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn, nhưng không hề thấy một chút sự sơ hãi nào trên măt anh cả.
ồng ta bật cười nói: “Đừng trách tôi không theo luật. Vốn chuyện cậu sỉ nhục tôi ở thành phố Giang Châu, tôi đã bỏ qua vì nể mặt cậu rồi. Nhưng vấn đề là Tôn Hàn cậu cứ bám riết lấy tôi không tha, quá mức vênh váo”.
“Tôi bảo cậu đừng đến tìm tôi, tôi không liên quan gì đến chuyện của Thiên Cửu Môn nữa cả thì cậu không chịu. Tôi bảo cậu cho tôi làm chủ thì cậu cũng không nghe”.
“Tôn Hàn này, tuổi trẻ nông nổi thì tôi có thế hiểu. Nhưng nếu tôi không cho cậu một bài học, e rằng cậu sẽ không biết lòng người hiểm ác tới mức nào mất”.
“Tôi cũng không làm khó cậu đâu, cứ làm giống lần trước cậu đã đối xử với tôi đi. Quỳ xuống dập đầu thì tôi sẽ thả cậu đi”.
“Đơn giản thế thôi à? Không có điều kiện gì nữa sao?”, Tôn Hàn chế giễu.
Lý Hắc Tử sầm mặt nói: “Đúng, chỉ đơn giản thế thôi, không có điều kiện gì hết”.
Lý Hắc Tử không phải tên ngốc, ông ta có thể cảm thấy Tôn Hàn sẽ không dễ dàng chịu cúi đầu.
Họ đều là những người có quyền có thế không thiếu một thứ gì, cho nên thể diện là quan trọng nhất.
Vì vậy bắt Tôn Hàn quỳ xuống còn khiến anh đau hơn mất cả đống tiền.
Lúc trước, khi ở Giang Châu, nếu không vì bất đắc dĩ thì còn lâu ông ta mới chịu quỳ.
“Haizz, chỉ cần quỳ xuống một cái là được rời đi nguyên vẹn luôn, thế là ông Lý khai ân rồi. Ban đầu, tôi cứ tưởng ông phải chặt một tay, hay một cái chân của tôi mới hả giận được cơ”.
Nói đến đây, ánh mắt Tôn Hàn bắt đầu lạnh dần, anh cười lạnh nói: “Nhưng ông Lý này, dù hai cái đầu gối của tôi không đáng tiền, nhưng dẫu sao tôi cũng là công tử của Thiên cửu Môn, quỳ thì tôi đồng ý, nhưng chắc không ai ở Thiên Cửu Môn cho phép chuyện ấy xảy ra đâu”.
“Thứ lỗi cho tôi không nghe theo lời ông được”.
“Thế thì cậu cũng đừng trách tôi quá đáng!”, Lý Hắc Tử hừ mạnh một tiếng.
Cửa phòng bao lập tức bị đẩy mở.
ít nhất có đến năm mươi tên côn đồ hùng hố bước vào.
“Tôi đã được chứng kiến thực lực của cậu rồi, đúng là mạnh thật. Chắc không ai trong Thiên cửu Môn là đối thủ của cậu mất, nhưng ở một nơi chật hẹp thế này mà định tựa dựa vào sức mình để bỏ chạy thì e là ý nghĩ hão huyền đấy”.
“Tôn Hàn, tôi đã nói đến nước này rồi mà cậu vẫn không chịu thoả hiệp, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác”.
Không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần Lý Hắc Tử nói một câu thì đám côn đồ đang vào sẵn tư thế kia sẽ lao hết lên ngay.
Bầu không khí đang rất căng thẳng.
“Thế phải xem ông Lý có bản lĩnh ấy không đã”, Tôn Hàn vứt mẩu thuốc
xuống chân giậm, sau đó quay người nhìn đám tay chân bặm trợn của Lý Hắc Tử rồi lại nói với Lý Hắc Tử: “Trước khi đến đây, tôi đã gọi cho Hàn Hướng Đông, nếu tối muộn mà tôi không về thì chiến bộ phải san bằng toàn bộ sản nghiệp của ông ở Tây Nam”.
“Còn nếu đến mai mà tôi vẫn chưa xuất hiện thì chiến bộ sẽ đánh cho ông thành tàn phế luôn”.
Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi bước một bước ra phía ngoài: “Muốn đánh thì đánh đi!”
Cộp, cộp!
Tôn Hàn ngỏ ý muốn rời đi.
Nhưng Lý Hắc Tử không đồng ý, ông ta cười gằn nghịch ngón tay nói: “Tôn Hàn, cậu tưởng chỗ này của tôi thích đến thì đến, thích đi thì đi à?”
Uỳnh!
Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Dù không có ai đi vào, nhưng Tôn Hàn có thể đoán chắc chắn trên hành lang ở lối đi bên ngoài đã có đầy thuộc hạ của Lý Hắc Tử.
Nếu Lý Hắc Tử chưa ra lệnh thì không ai dám vào.
“Ông Lý, sao lại muốn động tay động chân thế? Ông nói tôi nghe xem ông định giữ tôi lại thế nào?”
Tôn Hàn đứng thẳng dậy nhíu mày, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi áo ra tự châm.
Lý Hắc Tử nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn, nhưng không hề thấy một chút sự sơ hãi nào trên măt anh cả.
ồng ta bật cười nói: “Đừng trách tôi không theo luật. Vốn chuyện cậu sỉ nhục tôi ở thành phố Giang Châu, tôi đã bỏ qua vì nể mặt cậu rồi. Nhưng vấn đề là Tôn Hàn cậu cứ bám riết lấy tôi không tha, quá mức vênh váo”.
“Tôi bảo cậu đừng đến tìm tôi, tôi không liên quan gì đến chuyện của Thiên Cửu Môn nữa cả thì cậu không chịu. Tôi bảo cậu cho tôi làm chủ thì cậu cũng không nghe”.
“Tôn Hàn này, tuổi trẻ nông nổi thì tôi có thế hiểu. Nhưng nếu tôi không cho cậu một bài học, e rằng cậu sẽ không biết lòng người hiểm ác tới mức nào mất”.
“Tôi cũng không làm khó cậu đâu, cứ làm giống lần trước cậu đã đối xử với tôi đi. Quỳ xuống dập đầu thì tôi sẽ thả cậu đi”.
“Đơn giản thế thôi à? Không có điều kiện gì nữa sao?”, Tôn Hàn chế giễu.
Lý Hắc Tử sầm mặt nói: “Đúng, chỉ đơn giản thế thôi, không có điều kiện gì hết”.
Lý Hắc Tử không phải tên ngốc, ông ta có thể cảm thấy Tôn Hàn sẽ không dễ dàng chịu cúi đầu.
Họ đều là những người có quyền có thế không thiếu một thứ gì, cho nên thể diện là quan trọng nhất.
Vì vậy bắt Tôn Hàn quỳ xuống còn khiến anh đau hơn mất cả đống tiền.
Lúc trước, khi ở Giang Châu, nếu không vì bất đắc dĩ thì còn lâu ông ta mới chịu quỳ.
“Haizz, chỉ cần quỳ xuống một cái là được rời đi nguyên vẹn luôn, thế là ông Lý khai ân rồi. Ban đầu, tôi cứ tưởng ông phải chặt một tay, hay một cái chân của tôi mới hả giận được cơ”.
Nói đến đây, ánh mắt Tôn Hàn bắt đầu lạnh dần, anh cười lạnh nói: “Nhưng ông Lý này, dù hai cái đầu gối của tôi không đáng tiền, nhưng dẫu sao tôi cũng là công tử của Thiên cửu Môn, quỳ thì tôi đồng ý, nhưng chắc không ai ở Thiên Cửu Môn cho phép chuyện ấy xảy ra đâu”.
“Thứ lỗi cho tôi không nghe theo lời ông được”.
“Thế thì cậu cũng đừng trách tôi quá đáng!”, Lý Hắc Tử hừ mạnh một tiếng.
Cửa phòng bao lập tức bị đẩy mở.
ít nhất có đến năm mươi tên côn đồ hùng hố bước vào.
“Tôi đã được chứng kiến thực lực của cậu rồi, đúng là mạnh thật. Chắc không ai trong Thiên cửu Môn là đối thủ của cậu mất, nhưng ở một nơi chật hẹp thế này mà định tựa dựa vào sức mình để bỏ chạy thì e là ý nghĩ hão huyền đấy”.
“Tôn Hàn, tôi đã nói đến nước này rồi mà cậu vẫn không chịu thoả hiệp, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác”.
Không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần Lý Hắc Tử nói một câu thì đám côn đồ đang vào sẵn tư thế kia sẽ lao hết lên ngay.
Bầu không khí đang rất căng thẳng.
“Thế phải xem ông Lý có bản lĩnh ấy không đã”, Tôn Hàn vứt mẩu thuốc
xuống chân giậm, sau đó quay người nhìn đám tay chân bặm trợn của Lý Hắc Tử rồi lại nói với Lý Hắc Tử: “Trước khi đến đây, tôi đã gọi cho Hàn Hướng Đông, nếu tối muộn mà tôi không về thì chiến bộ phải san bằng toàn bộ sản nghiệp của ông ở Tây Nam”.
“Còn nếu đến mai mà tôi vẫn chưa xuất hiện thì chiến bộ sẽ đánh cho ông thành tàn phế luôn”.
Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi bước một bước ra phía ngoài: “Muốn đánh thì đánh đi!”
Cộp, cộp!
Bình luận facebook