Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 685
Mỗi bước Tôn Hàn tiến lên, lại có vài tên thuộc hạ của Lý Hắc Tử lùi bước.
Không có lệnh của ông ta thì họ không dám manh động.
Tất cả đám thuộc hạ đều nhìn Lý Hắc Tử, chỉ chờ ông ta hạ lệnh.
Nhưng vẻ mặt của Lý Hắc Tử ngày càng trở nên nhăn nhó, mấy lần ông ta định hạ lệnh rồi mà lại thôi.
Hàn Hướng Đông là một tên điên khùng, Lý Hắc Tử biết rõ điều này.
Nhưng ông ta không ngờ Tôn Hàn cũng điên cuồng như vậy.
Anh dám cá cược lớn đến vậy.
Dù chiến bộ có mạnh đến mấy, nhưng khi họ ra tay chưa chắc đã khiến Lý Hắc Tử phải sợ.
Nhưng nếu tính toán hậu quả sau khai chiến thì chắc chắn thế lực của Lý Hắc Tử sẽ bị đánh cho tan tành.
Lý Hắc Tử tự thấy mình thua chiến bộ binh hùng tướng mạnh về mặt vũ lực, nhưng ít nhất ông ta cũng có thể hạ được trên sáu mươi phần trăm thực lực của họ.
Nhưng người ta lại chẳng sợ chút
nào.
Một phút sau.
Tôn Hàn đi đến khúc quẹo ở hành lang rồi dừng bước, sau đó nhìn Lý Hắc Tử từ xa rồi đầy vẻ châm chọc nói: “ông Lý, ông mà nói gì là tôi đi thật đấy!”
Lý Hắc Tử biến sắc mặt rồi gầm lên: “Người được Phó Văn Húc chọn làm người kế nhiệm đúng là có bản lĩnh lớn, tôi phục rồi! Tôn Hàn, tôi không đấu với cậu nữa, nhưng nếu cậu muốn giẫm đạp lên Lý Hắc Tử tôi thì đừng trách tôi chưa nói trước. Đời tôi đã tham gia bao trận chiến nên chưa chắc tôi đã sơ câu
đâu”.
Cuối cùng Lý Hắc Tử vẫn phải chùn bước, không dám làm gì Tôn Hàn.
Tôn Hàn cười nói: “Tạm biệt!”
“À, đột nhiên tôi lại nhớ ra chuyện này, mong có thể giữ thế diện cho ông. Cậu chủ Thân An Hoa của công ty truyền thông Thân Thị hình như rất thích cô diên viên Thẩm Tri Thu, tối nay còn đặt bàn ở khách sạn Kim An, chắc định ngỏ lời gì đó đấy”.
Tôn Hàn nhíu mày rồi nói: “Thế nhé!”
Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng bỏ đi luôn.
Thấy Tôn Hàn lành lặn đi ra ngoài, Từ Khang Niên mới hết lo lắng rồi tiến lại gần nói: “Công tử, mãi không thấy cậu
đâu, tôi còn chuẩn bị gọi cho ông Hàn
rồi’
Tôn Hàn không nhịn được cười đi về phía xe rồi nói: “Sống an nhàn lâu quá nên mới đâm lo này lo nọ, không đáng sợ đến mức ấy đâu”.
Nếu là Lý Hắc Tử của ngày xưa, thì chắc chắn ông ta sẽ không sợ mấy lời uy hiếp của Tôn Hàn
Nhưng bây giờ, bọn họ đều đẫ có tuổi và sự nghiệp, nên không còn liều mạng vì tất cả mọi thứ như trước nữa.
Nói cho cùng thì cuộc sống an nhàn đã mài mòn nhiệt huyết năm xưa của họ rồi.
Lý Hắc Tử là thế, mà Tả Quân cũng
vậy.
Không có trí anh hùng thì còn gọi gì là anh hùng nữa?
Từ Khang Niên không quan tâm đến những chuyện đó, miễn sao công tử bình an trở ra là được rồi.
Sau khi mở cửa xe cho Tôn Hàn xong, ông ta cũng ngồi lên ghế lái sau đó nhìn đồng hồ: “Giờ chúng ta đi ăn chứ ạ?”
“Mấy giờ rồi?”, Tôn Hàn hỏi.
“Bảy giờ kém mười tối rồi, sao thế công tử?”
Tôn Hàn bắt chéo chân rồi căn dặn: “Đến khách sạn Kim An”.
“Vâng!”
Gần đến bảy giờ tối, đèn điện trên phố đã sáng trưng.
Không gian mập mờ này chính là mở màn cho đêm tối.
Trong phòng bao sang trọng của khách sạn Kim An.
Thân An Hoa tỏ vẻ thanh cao nhìn Cung Hướng Độ và Thẩm Tri Thu với vẻ coi thường.
“Cậu Thân, hôm nay tôi đã dẫn Tri Thu đến đây để tạ lỗi với cậu. Tuổi tác của cô ấy lớn vậy thôi, chứ thật ra từ nhỏ đã được hưởng một cuộc sống sung sướng nên mới có tính cách tiểu thư, thi thoảng không biết cách đối nhân xử thế. Tôi mong cậu Thân rộng lượng bỏ qua cho cô ấy lần này”.
“Tri Thu, mau mời rượu cậu Thân
đi!”
Cung Hướng Độ đã hạ thấp mình hết sức có thể, hết cách, công ty truyền thông Thân Thị mạnh hơn văn hoá Thắng Thiên của ông ta, hơn nữa còn nẳm giữ đường lối tuyên truyền ở Tây Nam, mà quan hệ ở thủ đô cũng rất rộng.
Khi cầu xin ai đó thì không thể tỏ ra phách lối.
Thẩm Tri Thu uất ức đứng dậy, sau đó rót đầy rượu vào chén của mình rồi nói: “Cậu Thân, tôi…”
“Mỗi một chén rượu mà đòi tôi tha thứ cho à? Có phải cô thấy Thân An Hoa tôi là người rất dễ dãi không?”
Cuối cùng Thân An Hoa cũng chịu lên tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn Thẩm Tri Thu.
Không có lệnh của ông ta thì họ không dám manh động.
Tất cả đám thuộc hạ đều nhìn Lý Hắc Tử, chỉ chờ ông ta hạ lệnh.
Nhưng vẻ mặt của Lý Hắc Tử ngày càng trở nên nhăn nhó, mấy lần ông ta định hạ lệnh rồi mà lại thôi.
Hàn Hướng Đông là một tên điên khùng, Lý Hắc Tử biết rõ điều này.
Nhưng ông ta không ngờ Tôn Hàn cũng điên cuồng như vậy.
Anh dám cá cược lớn đến vậy.
Dù chiến bộ có mạnh đến mấy, nhưng khi họ ra tay chưa chắc đã khiến Lý Hắc Tử phải sợ.
Nhưng nếu tính toán hậu quả sau khai chiến thì chắc chắn thế lực của Lý Hắc Tử sẽ bị đánh cho tan tành.
Lý Hắc Tử tự thấy mình thua chiến bộ binh hùng tướng mạnh về mặt vũ lực, nhưng ít nhất ông ta cũng có thể hạ được trên sáu mươi phần trăm thực lực của họ.
Nhưng người ta lại chẳng sợ chút
nào.
Một phút sau.
Tôn Hàn đi đến khúc quẹo ở hành lang rồi dừng bước, sau đó nhìn Lý Hắc Tử từ xa rồi đầy vẻ châm chọc nói: “ông Lý, ông mà nói gì là tôi đi thật đấy!”
Lý Hắc Tử biến sắc mặt rồi gầm lên: “Người được Phó Văn Húc chọn làm người kế nhiệm đúng là có bản lĩnh lớn, tôi phục rồi! Tôn Hàn, tôi không đấu với cậu nữa, nhưng nếu cậu muốn giẫm đạp lên Lý Hắc Tử tôi thì đừng trách tôi chưa nói trước. Đời tôi đã tham gia bao trận chiến nên chưa chắc tôi đã sơ câu
đâu”.
Cuối cùng Lý Hắc Tử vẫn phải chùn bước, không dám làm gì Tôn Hàn.
Tôn Hàn cười nói: “Tạm biệt!”
“À, đột nhiên tôi lại nhớ ra chuyện này, mong có thể giữ thế diện cho ông. Cậu chủ Thân An Hoa của công ty truyền thông Thân Thị hình như rất thích cô diên viên Thẩm Tri Thu, tối nay còn đặt bàn ở khách sạn Kim An, chắc định ngỏ lời gì đó đấy”.
Tôn Hàn nhíu mày rồi nói: “Thế nhé!”
Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng bỏ đi luôn.
Thấy Tôn Hàn lành lặn đi ra ngoài, Từ Khang Niên mới hết lo lắng rồi tiến lại gần nói: “Công tử, mãi không thấy cậu
đâu, tôi còn chuẩn bị gọi cho ông Hàn
rồi’
Tôn Hàn không nhịn được cười đi về phía xe rồi nói: “Sống an nhàn lâu quá nên mới đâm lo này lo nọ, không đáng sợ đến mức ấy đâu”.
Nếu là Lý Hắc Tử của ngày xưa, thì chắc chắn ông ta sẽ không sợ mấy lời uy hiếp của Tôn Hàn
Nhưng bây giờ, bọn họ đều đẫ có tuổi và sự nghiệp, nên không còn liều mạng vì tất cả mọi thứ như trước nữa.
Nói cho cùng thì cuộc sống an nhàn đã mài mòn nhiệt huyết năm xưa của họ rồi.
Lý Hắc Tử là thế, mà Tả Quân cũng
vậy.
Không có trí anh hùng thì còn gọi gì là anh hùng nữa?
Từ Khang Niên không quan tâm đến những chuyện đó, miễn sao công tử bình an trở ra là được rồi.
Sau khi mở cửa xe cho Tôn Hàn xong, ông ta cũng ngồi lên ghế lái sau đó nhìn đồng hồ: “Giờ chúng ta đi ăn chứ ạ?”
“Mấy giờ rồi?”, Tôn Hàn hỏi.
“Bảy giờ kém mười tối rồi, sao thế công tử?”
Tôn Hàn bắt chéo chân rồi căn dặn: “Đến khách sạn Kim An”.
“Vâng!”
Gần đến bảy giờ tối, đèn điện trên phố đã sáng trưng.
Không gian mập mờ này chính là mở màn cho đêm tối.
Trong phòng bao sang trọng của khách sạn Kim An.
Thân An Hoa tỏ vẻ thanh cao nhìn Cung Hướng Độ và Thẩm Tri Thu với vẻ coi thường.
“Cậu Thân, hôm nay tôi đã dẫn Tri Thu đến đây để tạ lỗi với cậu. Tuổi tác của cô ấy lớn vậy thôi, chứ thật ra từ nhỏ đã được hưởng một cuộc sống sung sướng nên mới có tính cách tiểu thư, thi thoảng không biết cách đối nhân xử thế. Tôi mong cậu Thân rộng lượng bỏ qua cho cô ấy lần này”.
“Tri Thu, mau mời rượu cậu Thân
đi!”
Cung Hướng Độ đã hạ thấp mình hết sức có thể, hết cách, công ty truyền thông Thân Thị mạnh hơn văn hoá Thắng Thiên của ông ta, hơn nữa còn nẳm giữ đường lối tuyên truyền ở Tây Nam, mà quan hệ ở thủ đô cũng rất rộng.
Khi cầu xin ai đó thì không thể tỏ ra phách lối.
Thẩm Tri Thu uất ức đứng dậy, sau đó rót đầy rượu vào chén của mình rồi nói: “Cậu Thân, tôi…”
“Mỗi một chén rượu mà đòi tôi tha thứ cho à? Có phải cô thấy Thân An Hoa tôi là người rất dễ dãi không?”
Cuối cùng Thân An Hoa cũng chịu lên tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn Thẩm Tri Thu.
Bình luận facebook