Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 704
“Xem ra, lần đó khi ông ta nhắc tôi Thẩm Tri Thu đang ở khách sạn Kim An, ông ta đã định làm vậy rồi. Nhưng cũng tội nghiệp Thân An Hoa tự nhiên trở thành con rối của ông ta”.
Đến đây thì Tôn Hàn về cơ bản đã hiểu được ý đồ của Lý Hắc Tử.
Lần trước đụng độ, Lý Hắc Tử cố tình nói rằng Thân An Hoa đang định quấy rối Thẩm Tri Thu ở khách sạn Kim An là để Tôn Hàn đi xử lý Thân An Hoa, gây thù hận giữa hai người họ.
Sau đó Lý Hắc Tử lại đứng ra chống lưng cho Thân An Hoa, giúp hắn bày một buổi tiệc Hồng Môn ở câu lạc bộ Bác Nạp.
Nếu Tôn Hàn đi vào đó mà không ra được hoặc bị lăng nhục cho mất hết thể diện thì đều là do Thân An Hoa.
Còn Lý Hắc Tử lại không dính líu tới chuyện này, đứng ngoài làm kẻ xem tuồng.
Nói một cách đơn giản, Lý Hắc Tử không dám trực tiếp ra tay với Tôn Hàn mà mượn tay một kẻ khác đế làm việc đó.
Mặc dù ông ta đã cố bưng bít nhưng cũng không tránh khỏi bị phát hiện.
“Dù gì lần này Lý Hắc Tử đã nhắm tới cậu chủ, bất luận là đi hay không thì đều không dễ xử lý!”, Từ Khang Niên cũng cảm thấy việc này rất phiền phức.
Nếu đi thì Lý Hắc Tử sẽ không nể mặt, chuyện gì có thể xảy ra không ai đoán được.
Nhưng nếu không đi, đến một cô gái còn không bảo vệ nổi thì Tôn Hàn dựa vào đâu mà làm người đứng đầu Thiên Cửu Môn?
“Vậy ông cảm thấy tôi có nên đi hay không?”, Tôn Hàn hỏi lại.
“Không phải trong lòng cậu đã ra quyết định rồi sao?”, Từ Khang Niên đáp.
Nói cũng phải.
Tôn Hàn chậm rãi gật đầu, sau đó lôi điện thoại ra gọi một cuộc.
“Giúp tôi hẹn một người ăn trưa”.
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt Tôn Hàn đầy suy tư. Anh nói: “Đi, tới nhà hàng Thế Mậu!”
Sáu giờ chiều.
Tôn Hàn tới đón Thẩm Tri Thu rất đúng giờ.
Sau khi ngồi lên xe Tôn Hàn, Thấm Tri Thu tỏ ra vô cùng cảnh giác. Cô cúi đầu lén nhìn Tôn Hàn vẫn đang vô cùng ung dung thư thái kia mà cảm thấy anh thật thâm sâu khó lường.
Trong lòng cô còn rất nhiều hoài nghi bởi tổ chức tên Thiên cửu Môn kia không thể tìm thấy thông tin gì trên mạng.
Nhưng cuối cùng cô cũng nén lại sự tò mò không đi hỏi Tôn Hàn.
Thế nhưng trực giác nói với cô, tổ chức này không hề đơn giản.
“Yên tâm, tôi đưa cô đi an toàn, lúc về cũng sẽ đưa cô về nguyên vẹn!”, Tôn Hàn bình tĩnh bảo đảm.
Lần thứ hai Tôn Hàn đến câu lạc bộ Bác Nạp, bên ngoài vẫn có bảy tám tên bảo vệ như cũ.
Chỉ khác là, lần này Tôn Hàn vừa xuống xe thì đã có người ra đón.
“Cậu chủ Tôn, cô Thẩm, mời!”
Rõ ràng bọn họ đã chờ hai người Tôn Hàn từ lâu.
Tôn Hàn thờ ơ đáp: “Dẫn đường đi”.
Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu được tay vệ sĩ nọ dẫn lên tầng sáu.
Có một điều rất thú vị, vẫn là gian phòng lần trước.
Chỉ khác là lúc này trong phòng có thêm một người nữa, đương nhiên là Thân An Hoa lúc này vẫn còn đang băng bó.
“Ông Lý, chính là hắn, hắn chính là Tôn Hàn!”
Nhìn thấy Tôn Hàn, Thân An Hoa giận dữ tột độ.
Không chỉ cướp người phụ nữ của gã mà còn đánh gã đến mức này.
“Oan có đầu nợ có chủ. Nếu cậu ta đã đắc tội với cậu thì cứ trả lại như vậy, không cần nể mặt tôi”, Lý Hắc Tử tay cầm một ly rượu vang, trong lòng ôm một cô gái, không kiềm chế nổi sự đắc ý mà bật cười.
ở trên hành lang có rất nhiều thuộc hạ của ông ta.
Có câu này của Lý Hắc Tử, Thân An Hoa vô cùng yên tâm. Gã đứng bật dậy đánh giá Tôn Hàn một lượt rồi quát: “Họ Tôn kia, lần này mày đúng tự dẫn xác vào chỗ chết!”
“ở trong câu lạc bộ Bác Nạp này, mày có tin kể cả tao giết mày ở đây thì thần không biết quỷ không hay không?”
Thẩm Tri Thu thấy đám thuộc hạ kia dàn trận như vậy thì sợ đến nỗi mặt tái xanh đi, toàn thân run bần bật.
Tôn Hàn đứng bên cạnh cửa, khinh bỉ lắc đầu đáp: “Thân An Hoa, nếu mày nói lão già đang chống lưng cho mày dám giết tao thì may ra tao mới hơi tin một chút. Còn mày, có cho hai lá gan cũng không dám động vào tao”.
“Tao…1
Thân An Hoa bị chặn họng, gã thực sự không có cái gan đó nhưng cũng không thế tỏ ra mình yếu thế được nên gã hống hách đáp: “Cho dù tao không giết mày thì cũng phải đánh cho mày tàn phế! Giờ cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu cầu xin tao tha mạng, chủ động đưa Thẩm Tri Thu đến cho tao thì tao sẽ nhẹ tay với mày một chút!”
Nói thật, Thân An Hoa chỉ muốn dạy cho Tôn Hàn một bài học. Còn việc đánh gãy chân gãy tay thì gã cũng không có gan.
Còn Thẩm Tri Thu thì gã quyết phải giành lấy bằng được.
Đến đây thì Tôn Hàn về cơ bản đã hiểu được ý đồ của Lý Hắc Tử.
Lần trước đụng độ, Lý Hắc Tử cố tình nói rằng Thân An Hoa đang định quấy rối Thẩm Tri Thu ở khách sạn Kim An là để Tôn Hàn đi xử lý Thân An Hoa, gây thù hận giữa hai người họ.
Sau đó Lý Hắc Tử lại đứng ra chống lưng cho Thân An Hoa, giúp hắn bày một buổi tiệc Hồng Môn ở câu lạc bộ Bác Nạp.
Nếu Tôn Hàn đi vào đó mà không ra được hoặc bị lăng nhục cho mất hết thể diện thì đều là do Thân An Hoa.
Còn Lý Hắc Tử lại không dính líu tới chuyện này, đứng ngoài làm kẻ xem tuồng.
Nói một cách đơn giản, Lý Hắc Tử không dám trực tiếp ra tay với Tôn Hàn mà mượn tay một kẻ khác đế làm việc đó.
Mặc dù ông ta đã cố bưng bít nhưng cũng không tránh khỏi bị phát hiện.
“Dù gì lần này Lý Hắc Tử đã nhắm tới cậu chủ, bất luận là đi hay không thì đều không dễ xử lý!”, Từ Khang Niên cũng cảm thấy việc này rất phiền phức.
Nếu đi thì Lý Hắc Tử sẽ không nể mặt, chuyện gì có thể xảy ra không ai đoán được.
Nhưng nếu không đi, đến một cô gái còn không bảo vệ nổi thì Tôn Hàn dựa vào đâu mà làm người đứng đầu Thiên Cửu Môn?
“Vậy ông cảm thấy tôi có nên đi hay không?”, Tôn Hàn hỏi lại.
“Không phải trong lòng cậu đã ra quyết định rồi sao?”, Từ Khang Niên đáp.
Nói cũng phải.
Tôn Hàn chậm rãi gật đầu, sau đó lôi điện thoại ra gọi một cuộc.
“Giúp tôi hẹn một người ăn trưa”.
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt Tôn Hàn đầy suy tư. Anh nói: “Đi, tới nhà hàng Thế Mậu!”
Sáu giờ chiều.
Tôn Hàn tới đón Thẩm Tri Thu rất đúng giờ.
Sau khi ngồi lên xe Tôn Hàn, Thấm Tri Thu tỏ ra vô cùng cảnh giác. Cô cúi đầu lén nhìn Tôn Hàn vẫn đang vô cùng ung dung thư thái kia mà cảm thấy anh thật thâm sâu khó lường.
Trong lòng cô còn rất nhiều hoài nghi bởi tổ chức tên Thiên cửu Môn kia không thể tìm thấy thông tin gì trên mạng.
Nhưng cuối cùng cô cũng nén lại sự tò mò không đi hỏi Tôn Hàn.
Thế nhưng trực giác nói với cô, tổ chức này không hề đơn giản.
“Yên tâm, tôi đưa cô đi an toàn, lúc về cũng sẽ đưa cô về nguyên vẹn!”, Tôn Hàn bình tĩnh bảo đảm.
Lần thứ hai Tôn Hàn đến câu lạc bộ Bác Nạp, bên ngoài vẫn có bảy tám tên bảo vệ như cũ.
Chỉ khác là, lần này Tôn Hàn vừa xuống xe thì đã có người ra đón.
“Cậu chủ Tôn, cô Thẩm, mời!”
Rõ ràng bọn họ đã chờ hai người Tôn Hàn từ lâu.
Tôn Hàn thờ ơ đáp: “Dẫn đường đi”.
Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu được tay vệ sĩ nọ dẫn lên tầng sáu.
Có một điều rất thú vị, vẫn là gian phòng lần trước.
Chỉ khác là lúc này trong phòng có thêm một người nữa, đương nhiên là Thân An Hoa lúc này vẫn còn đang băng bó.
“Ông Lý, chính là hắn, hắn chính là Tôn Hàn!”
Nhìn thấy Tôn Hàn, Thân An Hoa giận dữ tột độ.
Không chỉ cướp người phụ nữ của gã mà còn đánh gã đến mức này.
“Oan có đầu nợ có chủ. Nếu cậu ta đã đắc tội với cậu thì cứ trả lại như vậy, không cần nể mặt tôi”, Lý Hắc Tử tay cầm một ly rượu vang, trong lòng ôm một cô gái, không kiềm chế nổi sự đắc ý mà bật cười.
ở trên hành lang có rất nhiều thuộc hạ của ông ta.
Có câu này của Lý Hắc Tử, Thân An Hoa vô cùng yên tâm. Gã đứng bật dậy đánh giá Tôn Hàn một lượt rồi quát: “Họ Tôn kia, lần này mày đúng tự dẫn xác vào chỗ chết!”
“ở trong câu lạc bộ Bác Nạp này, mày có tin kể cả tao giết mày ở đây thì thần không biết quỷ không hay không?”
Thẩm Tri Thu thấy đám thuộc hạ kia dàn trận như vậy thì sợ đến nỗi mặt tái xanh đi, toàn thân run bần bật.
Tôn Hàn đứng bên cạnh cửa, khinh bỉ lắc đầu đáp: “Thân An Hoa, nếu mày nói lão già đang chống lưng cho mày dám giết tao thì may ra tao mới hơi tin một chút. Còn mày, có cho hai lá gan cũng không dám động vào tao”.
“Tao…1
Thân An Hoa bị chặn họng, gã thực sự không có cái gan đó nhưng cũng không thế tỏ ra mình yếu thế được nên gã hống hách đáp: “Cho dù tao không giết mày thì cũng phải đánh cho mày tàn phế! Giờ cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu cầu xin tao tha mạng, chủ động đưa Thẩm Tri Thu đến cho tao thì tao sẽ nhẹ tay với mày một chút!”
Nói thật, Thân An Hoa chỉ muốn dạy cho Tôn Hàn một bài học. Còn việc đánh gãy chân gãy tay thì gã cũng không có gan.
Còn Thẩm Tri Thu thì gã quyết phải giành lấy bằng được.
Bình luận facebook