Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 706
Tôn Hàn bật cười đáp: “ông Lý, thực ra Bộ trưởng Lâm không ưa gì kiểu thương nhân đen không ra đen trắng không ra trắng như ông. Chỉ chăm chăm kiếm tiền mà không đóng góp chút gì cho tỉnh. Còn về lý do ông ấy giúp tôi thì…”
Tôn Hàn ung dung mỉm cười, biết mình đã giành lại thế chủ động, anh dùng giọng mỉa mai nói tiếp: “Rất đơn giản, bởi vì tôi nói với ông ấy chỉ cần ông ấy kết giao với tôi thì sau này tôi sẽ đóng
góp cho Bộ Thương mại”.
“Cái danh chủ tịch tập đoàn cửu Thành cũng có ích ra phết, ít nhất thì thái độ của Bộ trưởng Lâm đối với tôi cũng không tệ”.
Đoàng!
Chủ tịch tập đoàn cửu Thành!
Một tiếng sấm nổ rền vang bên tai Thẩm Tri Thu và Thân An Hoa.
Nếu bỏ đi cái mác minh tinh thì Thẩm Tri Thu chẳng khác nào người bình thường, không biết Thiên cửu Môn là gì.
Nhưng cô không thể không biết tập đoàn Cửu Thành, một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước.
Tôn Hàn lại là chủ tịch của một tập đoàn siêu cường như vậy!
Thân An Hoa lúc này run như cầy sấy.
Đối tượng mà Lý Hắc Tử xúi giục gã trả thù lại có thân thế hiển hách đến vậy sao?
Là tập đoàn Cửu Thành cơ mà!
Nếu đem ra so sánh thì khi đứng cạnh tập đoàn cửu Thành, công ty truyền thông của bố Thân An Hoa chỉ bằng con châu chấu.
Nếu hôm nay gã thực sự ra tay với Tôn Hàn thì ngày tàn của công ty gia đình hắn có lẽ cũng đã đến rồi.
Bây giờ Thân An Hoa không dám làm càn nữa.
Tôn Hàn dường như đã quen với việc danh tính của mình khiến những người xung quanh kinh ngạc nên cũng chẳng bận tâm đến phản ứng của họ. Anh ung dung đi tới, ngồi xuống ghế sô pha rồi vỗ vỗ xuống ghế nói: “Quả là rất thoải mái”.
Sau đó, anh cười híp mắt nhìn Lý Hắc Tử lúc này mặt đã tối sầm lại, nói: “Ông Lý, nói thật ông cũng không đơn thuần chỉ là người kinh doanh nên dựa vào thủ đoạn thương trường đối phó với ông cũng thật phiền phức. Nhưng, thực ra cũng không phải là tôi không làm được”.
“Để tôi phân tích cho ông nghe. Chỉ cần phía Bộ trưởng Lâm không nới lỏng, nghiêm khắc điều tra các cơ sở kinh doanh của ông thì nhiều nhất chỉ hai tháng, e là ông sẽ trắng tay. Thậm chí còn không cần tới hai tháng ấy chứ!”
“Đến lúc đó, ông không có tiền, các anh em đi theo ông cơm không đủ no, áo không đủ mặc thì việc gì họ phải bán mạng cho ông nữa?”
“Ông Lý, xem ra tôi đã nắn được cái xương sườn của ông rồi!”
Vẻ mặt Lý Hắc Tử chưa bao giờ hung hiểm đến vậy. ông ta không thể ngờ Tôn Hàn lại có thể nắm được điểm yếu chí mạng của mình.
Không hẳn là không thể ngờ, mà là không nghĩ rằng Tôn Hàn có thế khiến Bộ trưởng Lâm giúp mình như vậy.
Với tính cách của Bộ trưởng Lâm trước giờ sẽ không can thiệp vào những tranh chấp trên giang hồ.
Vậy mà giờ ông ấy lại nhúng tay vào.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”, Lý Hắc Tử nói.
Người mà Phó Văn Húc chọn để kế nghiệp mình, sao có thể là người đơn giản cơ chứ? Quả thực Lý Hắc Tử đã quá khinh địch.
“Cho nên?”, Tôn Hàn chậm rãi nhả ra hai chữ.
Cục diện đã thay đối đến nước này, Tôn Hàn đã nắm giữ đại cục trong tay. Tiếp theo, chỉ còn đợi Lý Hắc Tử đưa ra lựa chọn.
Lý Hắc Tử giận dữ trừng mắt nhìn Tôn Hàn, sau đó lại đột nhiên bật cười đáp: “Tôn Hàn, ban nãy cậu nói tôi sẽ không qua nổi hai tháng, nhưng chính cậu mới là người không qua nổi hai tháng. Cho nên, tôi vẫn không phục!”
Lý Hắc Tử đã cắm rễ ở đây nhiều năm như vậy, cho dù việc làm ăn có bị phong tỏa thì việc tồn tại thêm hai tháng nữa cũng không thành vấn đề.
Nhưng chưa đầy hai tháng nữa, Giang Lệ sẽ xuống phía Nam.
Chỉ cần kéo dài được đến khi Tôn Hàn bị xử lý là được!
“Hồ đồ ngu xuẩn”.
Trong đôi mắt Tôn Hàn thoáng hiện lên vẻ tàn độc.
Tôn Hàn ung dung mỉm cười, biết mình đã giành lại thế chủ động, anh dùng giọng mỉa mai nói tiếp: “Rất đơn giản, bởi vì tôi nói với ông ấy chỉ cần ông ấy kết giao với tôi thì sau này tôi sẽ đóng
góp cho Bộ Thương mại”.
“Cái danh chủ tịch tập đoàn cửu Thành cũng có ích ra phết, ít nhất thì thái độ của Bộ trưởng Lâm đối với tôi cũng không tệ”.
Đoàng!
Chủ tịch tập đoàn cửu Thành!
Một tiếng sấm nổ rền vang bên tai Thẩm Tri Thu và Thân An Hoa.
Nếu bỏ đi cái mác minh tinh thì Thẩm Tri Thu chẳng khác nào người bình thường, không biết Thiên cửu Môn là gì.
Nhưng cô không thể không biết tập đoàn Cửu Thành, một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước.
Tôn Hàn lại là chủ tịch của một tập đoàn siêu cường như vậy!
Thân An Hoa lúc này run như cầy sấy.
Đối tượng mà Lý Hắc Tử xúi giục gã trả thù lại có thân thế hiển hách đến vậy sao?
Là tập đoàn Cửu Thành cơ mà!
Nếu đem ra so sánh thì khi đứng cạnh tập đoàn cửu Thành, công ty truyền thông của bố Thân An Hoa chỉ bằng con châu chấu.
Nếu hôm nay gã thực sự ra tay với Tôn Hàn thì ngày tàn của công ty gia đình hắn có lẽ cũng đã đến rồi.
Bây giờ Thân An Hoa không dám làm càn nữa.
Tôn Hàn dường như đã quen với việc danh tính của mình khiến những người xung quanh kinh ngạc nên cũng chẳng bận tâm đến phản ứng của họ. Anh ung dung đi tới, ngồi xuống ghế sô pha rồi vỗ vỗ xuống ghế nói: “Quả là rất thoải mái”.
Sau đó, anh cười híp mắt nhìn Lý Hắc Tử lúc này mặt đã tối sầm lại, nói: “Ông Lý, nói thật ông cũng không đơn thuần chỉ là người kinh doanh nên dựa vào thủ đoạn thương trường đối phó với ông cũng thật phiền phức. Nhưng, thực ra cũng không phải là tôi không làm được”.
“Để tôi phân tích cho ông nghe. Chỉ cần phía Bộ trưởng Lâm không nới lỏng, nghiêm khắc điều tra các cơ sở kinh doanh của ông thì nhiều nhất chỉ hai tháng, e là ông sẽ trắng tay. Thậm chí còn không cần tới hai tháng ấy chứ!”
“Đến lúc đó, ông không có tiền, các anh em đi theo ông cơm không đủ no, áo không đủ mặc thì việc gì họ phải bán mạng cho ông nữa?”
“Ông Lý, xem ra tôi đã nắn được cái xương sườn của ông rồi!”
Vẻ mặt Lý Hắc Tử chưa bao giờ hung hiểm đến vậy. ông ta không thể ngờ Tôn Hàn lại có thể nắm được điểm yếu chí mạng của mình.
Không hẳn là không thể ngờ, mà là không nghĩ rằng Tôn Hàn có thế khiến Bộ trưởng Lâm giúp mình như vậy.
Với tính cách của Bộ trưởng Lâm trước giờ sẽ không can thiệp vào những tranh chấp trên giang hồ.
Vậy mà giờ ông ấy lại nhúng tay vào.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”, Lý Hắc Tử nói.
Người mà Phó Văn Húc chọn để kế nghiệp mình, sao có thể là người đơn giản cơ chứ? Quả thực Lý Hắc Tử đã quá khinh địch.
“Cho nên?”, Tôn Hàn chậm rãi nhả ra hai chữ.
Cục diện đã thay đối đến nước này, Tôn Hàn đã nắm giữ đại cục trong tay. Tiếp theo, chỉ còn đợi Lý Hắc Tử đưa ra lựa chọn.
Lý Hắc Tử giận dữ trừng mắt nhìn Tôn Hàn, sau đó lại đột nhiên bật cười đáp: “Tôn Hàn, ban nãy cậu nói tôi sẽ không qua nổi hai tháng, nhưng chính cậu mới là người không qua nổi hai tháng. Cho nên, tôi vẫn không phục!”
Lý Hắc Tử đã cắm rễ ở đây nhiều năm như vậy, cho dù việc làm ăn có bị phong tỏa thì việc tồn tại thêm hai tháng nữa cũng không thành vấn đề.
Nhưng chưa đầy hai tháng nữa, Giang Lệ sẽ xuống phía Nam.
Chỉ cần kéo dài được đến khi Tôn Hàn bị xử lý là được!
“Hồ đồ ngu xuẩn”.
Trong đôi mắt Tôn Hàn thoáng hiện lên vẻ tàn độc.
Bình luận facebook