Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 61
Bốp!
Ôn Phương Phương đột nhiên giáng một cái tát lên mặt Lưu Quân, sau đó lại tỏ vẻ như không có việc gì: “Xin lỗi, Lưu Quân uống say nên ăn nói linh tinh!”
Các bạn học đều không nói gì, họ đã hiểu được sự hung dữ của Ôn Phương Phương.
Ai mà cưới Ôn Phương Phương thì đúng là chịu khổ.
Nhất thời, những ánh mắt nhìn Lưu Quân đều trở nên khinh thường. Với tính cách như thế này của Ôn Phương Phương mà anh ta cũng chịu nổi sao?
Vì tiền đồ mà thậm chí còn chẳng cần tôn nghiêm nữa.
Lưu Quân vô cùng tức giận, định giơ tay tát lại nhưng thế nào cũng không ra tay được, hoặc nói thẳng ra là không dám.
Anh ta mà vung ra cái tát này thì đúng là hả được cơn giận, nhưng tiền đồ của anh ta cũng đi tong.
“Lưu Quân, anh định tạo phản đấy à?”
Ôn Phương Phương trừng Lưu Quân, ánh mắt vô cùng trắng trợn.
Lưu Quân tủi nhục hạ tay xuống, nịnh nọt cô ta: “Không, anh say rồi nên mới thất lễ, thất lễ thôi!”
Lúc này Ôn Phương Phương mới hài lòng, cô ta nhìn Tôn Hàn: “Tôn Hàn, chúng ta cũng sắp ăn cơm xong rồi mà vẫn còn sớm. Tôi và Lưu Quân mời bữa ăn này, anh sắp xếp lịch trình tiếp theo nhé, thế nào hả?”
Đâu có ai bắt người ta sắp xếp như cô ta chứ?
Nhưng Ôn Phương Phương lại làm như vậy.
Lưu Quân làm ầm lên, cùng lắm thì tan cuộc trong sự không vui, người mất mặt vẫn là họ.
Vậy thì chẳng thà bắt Tôn Hàn phải bỏ ra một khoản lớn!
Tôn Hàn đồng ý rất thoải mái: “Được, vậy sắp xếp thế nào?”
“Chúng ta đi quán bar nhé, quán bar Hoàng Triều thế nào?”
Thấy Tôn Hàn đồng ý, Ôn Phương Phương chỉ nghĩ là Tôn Hàn đang sĩ diện, thế nên tiếp tục dụ dỗ.
Tôn Hàn đã nói thế rồi, nếu không đồng ý thì sẽ mất mặt vô cùng. Đồng ý thì phải bỏ ra một khoản lớn!
Đến lúc đó khi vào quán bar Hoàng Triều cô ta sẽ gọi mấy chai rượu nổi tiếng, đủ để anh ta ném ra một khoản lớn.
Chỉ như thế cô ta mới hả giận được.
“Quán bar Hoàng Triều à, không vấn đề!”
Liễu Y Y đã biết ngay là Ôn Phương Phương không có ý tốt gì, cô định khuyên Tôn Hàn đừng đồng ý. Nhưng cô đột nhiên nhớ ra Tôn Hàn có quen với ông chủ của quán bar Hoàng Triều, thế nên không nhắc nhở anh nữa.
Ôn Phương Phương cười càng tươi hơn: “Nếu không thì ở sảnh Chí Tôn đi, chúng ta có nhiều người thế này cơ mà. Nếu anh Tôn thấy không vấn đề thì tôi sẽ gọi điện thoại đặt chỗ ngay!”
Các bạn học ai nấy đều mất bình tĩnh, một buổi tối ở sảnh Chí Tôn ít nhất cũng phải tiêu hơn một trăm nghìn tệ.
Xem ra Ôn Phương Phương quyết tâm muốn Tôn Hàn phải tiêu mất một khoản tiền lớn.
Nhưng không biết anh bạn trai của Liễu Y Y có đồng ý không đây?
Chỉ cần không ngu thì chắc chắn sẽ uyển chuyển từ chối.
“Sảnh Chí Tôn sao có thể xứng với thân phận của các bạn học của Y Y? Sảnh Đế Vương đi, tuy tôi chưa đến đó nhưng tôi cũng biết sảnh Đế Vương của quán bar Hoàng Triều là có một không hai”.
Không ai ngờ được rằng lúc này Tôn Hàn không chỉ không từ chối mà còn nâng cao yêu cầu!
Anh ta nói muốn đi sảnh Đế Vương chỉ có duy nhất một gian của quán bar Hoàng Triều?
Sảnh Đế Vương, nếu ai cũng có thể tùy tiện đặt được chỗ đó thì đó không phải là Sảnh Đế Vương của quán bar Hoàng Triều nữa.
“Tôn Hàn, chắc anh không biết muốn đặt chỗ ở sảnh Đế Vương thì phải liên lạc với ông chủ Chu của quán bar Hoàng Triều, được ông chủ Chu đồng ý mới được!”
“Tôi thì muốn đi xem sảnh Đế Vương trông như thế này, chỉ sợ là không được!”
Ôn Phương Phương sững ra trong giây lát rồi lại thấy khinh thường, xem ra tên Tôn Hàn chỉ có chút tiền thôi, còn chẳng hiểu gì về quy tắc của thành phố Giang Châu này cả.
Có rất nhiều bạn học thấy đáng tiếc, vốn họ còn muốn đi xem sảnh Đế Vương được mệnh danh là chỉ có người có địa vị cao quý ở thành phố Giang Châu mới có thể đi được trông như thế nào. Nhưng khi nghe Ôn Phương Phương nói như vậy, họ liền vô cùng thất vọng.
Tôn Hàn cố tình tỏ ra không hiểu, nói: “Vậy thì gọi điện cho ông chủ Chu để đặt chỗ đi. Với quan hệ của bố cô Ôn thì chắc cô có số điện thoại của ông chủ Chu nhỉ?”
Ôn Phương Phương đột nhiên giáng một cái tát lên mặt Lưu Quân, sau đó lại tỏ vẻ như không có việc gì: “Xin lỗi, Lưu Quân uống say nên ăn nói linh tinh!”
Các bạn học đều không nói gì, họ đã hiểu được sự hung dữ của Ôn Phương Phương.
Ai mà cưới Ôn Phương Phương thì đúng là chịu khổ.
Nhất thời, những ánh mắt nhìn Lưu Quân đều trở nên khinh thường. Với tính cách như thế này của Ôn Phương Phương mà anh ta cũng chịu nổi sao?
Vì tiền đồ mà thậm chí còn chẳng cần tôn nghiêm nữa.
Lưu Quân vô cùng tức giận, định giơ tay tát lại nhưng thế nào cũng không ra tay được, hoặc nói thẳng ra là không dám.
Anh ta mà vung ra cái tát này thì đúng là hả được cơn giận, nhưng tiền đồ của anh ta cũng đi tong.
“Lưu Quân, anh định tạo phản đấy à?”
Ôn Phương Phương trừng Lưu Quân, ánh mắt vô cùng trắng trợn.
Lưu Quân tủi nhục hạ tay xuống, nịnh nọt cô ta: “Không, anh say rồi nên mới thất lễ, thất lễ thôi!”
Lúc này Ôn Phương Phương mới hài lòng, cô ta nhìn Tôn Hàn: “Tôn Hàn, chúng ta cũng sắp ăn cơm xong rồi mà vẫn còn sớm. Tôi và Lưu Quân mời bữa ăn này, anh sắp xếp lịch trình tiếp theo nhé, thế nào hả?”
Đâu có ai bắt người ta sắp xếp như cô ta chứ?
Nhưng Ôn Phương Phương lại làm như vậy.
Lưu Quân làm ầm lên, cùng lắm thì tan cuộc trong sự không vui, người mất mặt vẫn là họ.
Vậy thì chẳng thà bắt Tôn Hàn phải bỏ ra một khoản lớn!
Tôn Hàn đồng ý rất thoải mái: “Được, vậy sắp xếp thế nào?”
“Chúng ta đi quán bar nhé, quán bar Hoàng Triều thế nào?”
Thấy Tôn Hàn đồng ý, Ôn Phương Phương chỉ nghĩ là Tôn Hàn đang sĩ diện, thế nên tiếp tục dụ dỗ.
Tôn Hàn đã nói thế rồi, nếu không đồng ý thì sẽ mất mặt vô cùng. Đồng ý thì phải bỏ ra một khoản lớn!
Đến lúc đó khi vào quán bar Hoàng Triều cô ta sẽ gọi mấy chai rượu nổi tiếng, đủ để anh ta ném ra một khoản lớn.
Chỉ như thế cô ta mới hả giận được.
“Quán bar Hoàng Triều à, không vấn đề!”
Liễu Y Y đã biết ngay là Ôn Phương Phương không có ý tốt gì, cô định khuyên Tôn Hàn đừng đồng ý. Nhưng cô đột nhiên nhớ ra Tôn Hàn có quen với ông chủ của quán bar Hoàng Triều, thế nên không nhắc nhở anh nữa.
Ôn Phương Phương cười càng tươi hơn: “Nếu không thì ở sảnh Chí Tôn đi, chúng ta có nhiều người thế này cơ mà. Nếu anh Tôn thấy không vấn đề thì tôi sẽ gọi điện thoại đặt chỗ ngay!”
Các bạn học ai nấy đều mất bình tĩnh, một buổi tối ở sảnh Chí Tôn ít nhất cũng phải tiêu hơn một trăm nghìn tệ.
Xem ra Ôn Phương Phương quyết tâm muốn Tôn Hàn phải tiêu mất một khoản tiền lớn.
Nhưng không biết anh bạn trai của Liễu Y Y có đồng ý không đây?
Chỉ cần không ngu thì chắc chắn sẽ uyển chuyển từ chối.
“Sảnh Chí Tôn sao có thể xứng với thân phận của các bạn học của Y Y? Sảnh Đế Vương đi, tuy tôi chưa đến đó nhưng tôi cũng biết sảnh Đế Vương của quán bar Hoàng Triều là có một không hai”.
Không ai ngờ được rằng lúc này Tôn Hàn không chỉ không từ chối mà còn nâng cao yêu cầu!
Anh ta nói muốn đi sảnh Đế Vương chỉ có duy nhất một gian của quán bar Hoàng Triều?
Sảnh Đế Vương, nếu ai cũng có thể tùy tiện đặt được chỗ đó thì đó không phải là Sảnh Đế Vương của quán bar Hoàng Triều nữa.
“Tôn Hàn, chắc anh không biết muốn đặt chỗ ở sảnh Đế Vương thì phải liên lạc với ông chủ Chu của quán bar Hoàng Triều, được ông chủ Chu đồng ý mới được!”
“Tôi thì muốn đi xem sảnh Đế Vương trông như thế này, chỉ sợ là không được!”
Ôn Phương Phương sững ra trong giây lát rồi lại thấy khinh thường, xem ra tên Tôn Hàn chỉ có chút tiền thôi, còn chẳng hiểu gì về quy tắc của thành phố Giang Châu này cả.
Có rất nhiều bạn học thấy đáng tiếc, vốn họ còn muốn đi xem sảnh Đế Vương được mệnh danh là chỉ có người có địa vị cao quý ở thành phố Giang Châu mới có thể đi được trông như thế nào. Nhưng khi nghe Ôn Phương Phương nói như vậy, họ liền vô cùng thất vọng.
Tôn Hàn cố tình tỏ ra không hiểu, nói: “Vậy thì gọi điện cho ông chủ Chu để đặt chỗ đi. Với quan hệ của bố cô Ôn thì chắc cô có số điện thoại của ông chủ Chu nhỉ?”
Bình luận facebook