Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 752
Tôn Hàn thật sự thấy bực mình, có câu phá chuyện tình cảm của người khác là thất đức nhất trên đời, lần này đúng là Từ Tiểu Bân đã hại đời Diệp Tô
“Nếu không đòi lại số tiền đó của chị ngay được thì tôi sẽ bù vào trước”.
Cuối cùng thì Tôn Hàn vẫn mềm lòng.
Dẫu sao chuyện này cũng do Từ Tiểu Bân gây ra, anh không thể trơ mắt nhìn Diệp Tô ngồi tù được.
“Thật không? Tôn Hàn, cậu tốt với tôi quá, tôi không biết phải đền đáp cậu thế nào nữa?”, Diệp Tô nín khóc rồi mừng ra mặt, sau đó lại tiếp tục sán tới gần Tôn Hàn.
“Tối nay, tôi phải đi gặp Tạ Lão Hổ, Diệp Tô, chị về trước đi”, Tôn Hàn lạnh lùng nói.
Thấy vậy, Diệp Tô không nhì nhằng nữa, dặn dò Tôn Hàn hãy cấn thận xong thì cô ta rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng của Tôn Hàn, Diệp Tô chưa về phòng mình ngay mà đi tìm bố nuôi là Dương Khai Phú.
“Sao rồi?”, vừa đóng cửa lại là Dương Khai Phú sốt sắng hỏi ngay.
Diệp Tô đáp: “Tôn Hàn hứa nếu không tìm lại được tiền cho con ngay thì sẽ bù tiền của mình ra trước”.
Dương Khai Phú giậm chân bình bịch: “Bố có hỏi chuyện này đâu, ý bố là con có ra tín hiệu mập mờ với Tôn Hàn không cơ mà. Diệp Tô này, con phải nghĩ cho kỹ, giờ con với Hàn Thế Văn là coi như hết hi vọng rồi. Còn Tôn Hàn thì lại ưu tú như vậy, cậu ta là con nuôi của Dương Dung, con cũng là con nuôi của bố, hai đứa có chung huyết thống gì đâu. Nếu con để tuột mất cơ hội này thì đừng có mà hối hận đấy!”
“Không chịu nghe lời bố gì cả, với tài lực hiện giờ của Tôn Hàn, dù con làm tình nhân của nó thì nửa đời sau cứ tha hồ sống trong vinh hoa phú quý”.
Diệp Tô đương nhiên cũng biết điều này, nhưng vấn đề là…
“Con có làm theo lời bố rồi, thậm chí còn thể hiện luôn ra ấy, nhưng vấn đề là Tôn Hàn không thích con”.
Dương Khai Phú nghe vậy thì đi đi lại lại: “Tôn Hàn giàu như vậy thì còn thiếu phụ nữ ư? Khéo so với những người phụ nữ khác của cậu ta, con vẫn chưa thể xếp vào hàng ưu tú được”.
“Nhưng nếu bảo cậu ta không có ý gì với con thì bố không tin, nếu cậu ta không có cảm tình với còn thì sao lại hứa sẽ bù tiền túi ra trả sáu triệu cho con trước?”
“Chuyện này mình sẽ tính sau, miễn sao con bám được lấy Tôn Hàn thì dù chuyện hôn sự với Hàn Thế Văn bất thành cũng là phúc, chứ không phải hoạ, khéo còn là việc tốt ấy chứ!”
Chương 306: Bắt được anh rồi
Tạ Lão HỔ còn trẻ, chưa đến bốn mươi tuổi.
Thoạt nhìn cũng không có vẻ đáng sợ như cái tên, dáng người hắn ta hơi gầy, nhìn còn hơi yếu ớt, nhưng đôi mắt sắc lạnh của hắn ta lại khiến người khác phải thấy khiếp sợ.
“Anh Hổ, không biết Từ Tiểu Bân có lừa mình không nhỉ? Kiếm được một tên ngốc chịu đầu tư một trăm triệu dễ thế sao”, Vạn Tam đi tới đi lui trong một căn phòng với tâm trạng thấp thỏm.
“Nhưng nếu có thật thì chẳng phải mình giàu to rồi à?”, Tạ Lão Hổ híp mắt nói.
Hắn ta cũng thấy có điểm kỳ lạ!
Nhưng vẫn bị đồng tiền quyến rũ.
Theo thoả thuận với chủ đầu tư nguyên thạch, nếu hắn ta kêu gọi người khác đầu tư vào mười nghìn thì sữ được chia luôn hai nghìn, tương đương với hai mươi phần trăm.
Nếu vụ này thành công thì hắn ta sẽ được hai mươi triệu.
Hắn ta tham gia vào vụ đầu tư nguyên thạch này được gần hai tháng rồi mà vẫn chưa được nhiều tiền đến vậy.
Chuyện này tính ra cũng chẳng phải là phạm pháp, chỉ cần trong quá trình không xảy ra vấn đề gì, cuối cùng chủ đầu tư nguyên thạch vận hành nó thành mối làm ăn mang tính chất quốc tế là xong.
Còn những tên ngốc trong nước ném tiền vào đây chỉ có nước ngồi khóc ròng thôi.
Hiện giờ, chỉ cần mọi chuyện ổn thoả thêm một tháng nữa là Tạ Lão Hổ hắn ta giàu to rồi.
Càng gần tới ngày đầu tư nguyên thạch thu lưới, hắn ta càng to gan lớn mật. Hiện giờ, hắn ta không sợ xảy ra vấn đề, mà chỉ lo không kiếm được nhiều tiền. Do cứ suốt ngày nơm nớp đề phòng nên đến giờ hẳn mới kiếm được có hơn mười triệu thôi.
Đột nhiên có một con gà béo muốn đầu tư một trăm triệu xuất hiện, thế chẳng là ăn mày gặp chiếu manh à?
Hắn ta còn sợ gì nữa?
Tạ Lão HỔ bật cười khà khà, lộ ra hàm răng ố vàng: “Đừng quên cậu tôi là ai, là Hà Đông đấy! Tôi có được như ngày hôm nay cũng là nhờ ông ấy hết”.
“Chỉ cần không vượt khỏi phạm vi của thành phố này thì ai dám động đến tôi chứ?”
Nghe vậy, Vạn Tam mới thấy yên tâm. Cũng đúng! Dù thằng nhãi Từ Tiểu Bân có chiêu trò gì đó, nhưng Mục Thành là địa bàn của anh Hổ rồi thì còn gì phải sợ nữa?
Vụ làm ăn cả trăm triệu chứ chơi à!
Họ sắp giàu rồi.
Dạo này làm gì cũng khó, chứ đừng nói đến chuyện kiếm vèo cái được hai mươi triệu.
Vạn Tam đang đắm chìm trong suy nghĩ thì điện thoại chợt đổ chuông.
“Từ Tiểu Bân gọi!”
Vạn Tam cầm máy lên nghe, Từ Tiểu Bân nói: “Anh Tam, bọn em tới rồi!”
Vạn Tam lập tức đi tới cửa sổ nhìn xuống rồi giật bắn mình: “Anh Hổ!”
“Tự nhiên gào lên thế? Nhìn thấy ma chắc?”
Vạn Tam bịt điện thoại rồi nói nhỏ: “Người giàu thật đấy anh, lái hẳn Maybach luôn”.
“Nếu không đòi lại số tiền đó của chị ngay được thì tôi sẽ bù vào trước”.
Cuối cùng thì Tôn Hàn vẫn mềm lòng.
Dẫu sao chuyện này cũng do Từ Tiểu Bân gây ra, anh không thể trơ mắt nhìn Diệp Tô ngồi tù được.
“Thật không? Tôn Hàn, cậu tốt với tôi quá, tôi không biết phải đền đáp cậu thế nào nữa?”, Diệp Tô nín khóc rồi mừng ra mặt, sau đó lại tiếp tục sán tới gần Tôn Hàn.
“Tối nay, tôi phải đi gặp Tạ Lão Hổ, Diệp Tô, chị về trước đi”, Tôn Hàn lạnh lùng nói.
Thấy vậy, Diệp Tô không nhì nhằng nữa, dặn dò Tôn Hàn hãy cấn thận xong thì cô ta rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng của Tôn Hàn, Diệp Tô chưa về phòng mình ngay mà đi tìm bố nuôi là Dương Khai Phú.
“Sao rồi?”, vừa đóng cửa lại là Dương Khai Phú sốt sắng hỏi ngay.
Diệp Tô đáp: “Tôn Hàn hứa nếu không tìm lại được tiền cho con ngay thì sẽ bù tiền của mình ra trước”.
Dương Khai Phú giậm chân bình bịch: “Bố có hỏi chuyện này đâu, ý bố là con có ra tín hiệu mập mờ với Tôn Hàn không cơ mà. Diệp Tô này, con phải nghĩ cho kỹ, giờ con với Hàn Thế Văn là coi như hết hi vọng rồi. Còn Tôn Hàn thì lại ưu tú như vậy, cậu ta là con nuôi của Dương Dung, con cũng là con nuôi của bố, hai đứa có chung huyết thống gì đâu. Nếu con để tuột mất cơ hội này thì đừng có mà hối hận đấy!”
“Không chịu nghe lời bố gì cả, với tài lực hiện giờ của Tôn Hàn, dù con làm tình nhân của nó thì nửa đời sau cứ tha hồ sống trong vinh hoa phú quý”.
Diệp Tô đương nhiên cũng biết điều này, nhưng vấn đề là…
“Con có làm theo lời bố rồi, thậm chí còn thể hiện luôn ra ấy, nhưng vấn đề là Tôn Hàn không thích con”.
Dương Khai Phú nghe vậy thì đi đi lại lại: “Tôn Hàn giàu như vậy thì còn thiếu phụ nữ ư? Khéo so với những người phụ nữ khác của cậu ta, con vẫn chưa thể xếp vào hàng ưu tú được”.
“Nhưng nếu bảo cậu ta không có ý gì với con thì bố không tin, nếu cậu ta không có cảm tình với còn thì sao lại hứa sẽ bù tiền túi ra trả sáu triệu cho con trước?”
“Chuyện này mình sẽ tính sau, miễn sao con bám được lấy Tôn Hàn thì dù chuyện hôn sự với Hàn Thế Văn bất thành cũng là phúc, chứ không phải hoạ, khéo còn là việc tốt ấy chứ!”
Chương 306: Bắt được anh rồi
Tạ Lão HỔ còn trẻ, chưa đến bốn mươi tuổi.
Thoạt nhìn cũng không có vẻ đáng sợ như cái tên, dáng người hắn ta hơi gầy, nhìn còn hơi yếu ớt, nhưng đôi mắt sắc lạnh của hắn ta lại khiến người khác phải thấy khiếp sợ.
“Anh Hổ, không biết Từ Tiểu Bân có lừa mình không nhỉ? Kiếm được một tên ngốc chịu đầu tư một trăm triệu dễ thế sao”, Vạn Tam đi tới đi lui trong một căn phòng với tâm trạng thấp thỏm.
“Nhưng nếu có thật thì chẳng phải mình giàu to rồi à?”, Tạ Lão Hổ híp mắt nói.
Hắn ta cũng thấy có điểm kỳ lạ!
Nhưng vẫn bị đồng tiền quyến rũ.
Theo thoả thuận với chủ đầu tư nguyên thạch, nếu hắn ta kêu gọi người khác đầu tư vào mười nghìn thì sữ được chia luôn hai nghìn, tương đương với hai mươi phần trăm.
Nếu vụ này thành công thì hắn ta sẽ được hai mươi triệu.
Hắn ta tham gia vào vụ đầu tư nguyên thạch này được gần hai tháng rồi mà vẫn chưa được nhiều tiền đến vậy.
Chuyện này tính ra cũng chẳng phải là phạm pháp, chỉ cần trong quá trình không xảy ra vấn đề gì, cuối cùng chủ đầu tư nguyên thạch vận hành nó thành mối làm ăn mang tính chất quốc tế là xong.
Còn những tên ngốc trong nước ném tiền vào đây chỉ có nước ngồi khóc ròng thôi.
Hiện giờ, chỉ cần mọi chuyện ổn thoả thêm một tháng nữa là Tạ Lão Hổ hắn ta giàu to rồi.
Càng gần tới ngày đầu tư nguyên thạch thu lưới, hắn ta càng to gan lớn mật. Hiện giờ, hắn ta không sợ xảy ra vấn đề, mà chỉ lo không kiếm được nhiều tiền. Do cứ suốt ngày nơm nớp đề phòng nên đến giờ hẳn mới kiếm được có hơn mười triệu thôi.
Đột nhiên có một con gà béo muốn đầu tư một trăm triệu xuất hiện, thế chẳng là ăn mày gặp chiếu manh à?
Hắn ta còn sợ gì nữa?
Tạ Lão HỔ bật cười khà khà, lộ ra hàm răng ố vàng: “Đừng quên cậu tôi là ai, là Hà Đông đấy! Tôi có được như ngày hôm nay cũng là nhờ ông ấy hết”.
“Chỉ cần không vượt khỏi phạm vi của thành phố này thì ai dám động đến tôi chứ?”
Nghe vậy, Vạn Tam mới thấy yên tâm. Cũng đúng! Dù thằng nhãi Từ Tiểu Bân có chiêu trò gì đó, nhưng Mục Thành là địa bàn của anh Hổ rồi thì còn gì phải sợ nữa?
Vụ làm ăn cả trăm triệu chứ chơi à!
Họ sắp giàu rồi.
Dạo này làm gì cũng khó, chứ đừng nói đến chuyện kiếm vèo cái được hai mươi triệu.
Vạn Tam đang đắm chìm trong suy nghĩ thì điện thoại chợt đổ chuông.
“Từ Tiểu Bân gọi!”
Vạn Tam cầm máy lên nghe, Từ Tiểu Bân nói: “Anh Tam, bọn em tới rồi!”
Vạn Tam lập tức đi tới cửa sổ nhìn xuống rồi giật bắn mình: “Anh Hổ!”
“Tự nhiên gào lên thế? Nhìn thấy ma chắc?”
Vạn Tam bịt điện thoại rồi nói nhỏ: “Người giàu thật đấy anh, lái hẳn Maybach luôn”.
Bình luận facebook