Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 754
Đôi mắt của Tạ Lão Hổ như bốc hoả, “La Thông, ông làm đại gia của ông, tôi làm côn đồ của tôi, trước nay nước sông không phạm nước giếng, ồng bắt tôi làm gì? Ông nói rõ ra đi, rốt cuộc ông có ý gì?r
La Thông đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn chậm rãi đi đến bên cạnh Tôn Hàn, đứng thẳng lưng như một người thuộc hạ.
Sau đó, ông ta mới híp mắt cười nói, “Tạ Lão Hổ, anh đoán xem tôi bắt anh làm gì?”
Tạ Lão HỔ biến sắc ngay lập tức, nghiêm túc quan sát Tôn Hàn.
“Cậu Tôn, cậu đây là…”
Tôn Hàn nghịch ngón tay, nhẹ nhàng
ngẩng đầu lên, “Tạ Lão Hổ, tuy Từ Tiểu Bân không là gì, nhưng đó là em trai tôi Anh lừa tiền nó, anh đoán xem tôi có ý gì”.
Quả nhiên là… bị lừa rồi.
Một trăm triệu đầu tư chết tiệt.
Nếu thực sự giàu đến vậy, sao lại nỡ đổ vào trò đầu tư nguyên thạch hoàn toàn không có gì bảo đảm ấy chứ?
Tạ Lão Hổ đã đoán ra chuyện này từ sớm, có điều lại bị che mắt bởi món lợi ích khổng lồ.
“Ấy là vì tôi không biết đến quan hệ của hai người mà. Nếu biết Từ Tiểu Bân là bạn của cậu Tôn, tôi chắc chắn sẽ không rủ rê cậu ta mua đầu tư nguyên thạch. Cậu Tôn à, hay là thế này, Tiểu Bân đã mất bao nhiêu tiền vì đầu tư nguyên thạch, thì cứ tính hết cho tôi.
Ngày mai, à không, trước mười hai giờ hôm nay, tôi sẽ chuyển tiền đúng hạn!”
Dù Tạ Lão Hố có quen biết Tôn Hàn hay không, thì đây vẫn chỉ là những lời khách sáo. Nhưng có một câu là thật, Tạ Lão Hổ chuẩn bị đền tiền rồi.
Hang ổ đã bị người ta quét sạch rồi, không đền tiền làm sao được?
Nghe vậy, Từ Tiểu Bân lập tức phấn khích hẳn lên. Xem ra cậu ta sắp được lấy lại toàn bộ số tiền đã đầu tư rồi.
Mất rồi còn tìm lại được, tất nhiên là cậu ta phải kích động chứ!
Nhưng Tôn Hàn lại lắc đầu, “Ngoại trừ tiền của Từ Tiểu Bân, mười lăm triệu mà nhóm người Dương Khai Phú của tỉnh lỵ đã đầu tư vào cũng phải trả lại.
Tôi sẽ tha cho anh một lần!”
Sắc mặt của Tạ Lão Hổ lập tức sa sầm.
Số tiền đó không nằm trong tay hắn ta, mà đã được chuyển vào tài khoản của bên đầu tư nguyên thạch, đến nay hắn ta còn chưa được chia tiền hoa hồng.
Đế trả tiền cho Từ Tiểu Bân, hắn ta còn phải nghĩ cách móc tiền túi của mình.
Đừng nói là không đưa tiền, dù muốn đưa, hắn ta cũng chẳng có nhiều tiền đến vậy!
“Cậu Tôn à, cậu đâu cần phải ép người đến mức này chứ! Có thể khiến La Thông làm việc cho cậu, thì tôi tin cậu có bản lĩnh rồi. Nhưng cậu ép người quá đáng, kẻ liều mạng Tạ Lão Hổ này chưa chắc sợ cậu đâu!”, Tạ Lão Hổ nghiến
răng nói.
“Anh à, hay là chúng ta mặc kệ họ đi!”, Từ Tiểu Bân sốt ruột lên tiếng. Cậu ta lấy lại tiền của mình rồi, đâu cần quan tâm đến đám người Dương Khai Phú, Diệp Tô nữa.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn Từ Tiếu Bân một cái, vẻ hững hờ, “Ha ha… Nói cứ như tôi sợ anh Hổ vậy. Tổng cộng khoảng hai mươi mốt triệu, nếu anh Hổ có thể gom đủ trước ngày mai, tôi sẽ tha cho anh. Bằng không, tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát!”
Không có chỗ để thương lượng!
Có rất nhiều người ở Mục Thành đã bị hắn ta lừa, số tiền dao động từ vài trăm nghìn đến vài triệu. Nếu thực sự bị đưa đến đồn cảnh sát và điều tra từng vụ một, e rằng nửa đời sau của Tạ Lão HỔ chỉ có thể ở trong tù.
Tạ Lão HỔ hoảng sợ thật rồi.
“La Thông à, ông không nể chút giao tình xưa đã đành, dù ông không muốn nể tình tôi, thì cũng nên nể mặt cậu tôi chứ. Ông nên biết, cậu tôi mà nổi giận thì ông cũng chẳng làm nổi đại gia ở Mục Thành nữa đâu”.
La Thông nói bằng giọng khinh bỉ, “Đừng nói mấy chuyện này với tôi. Nếu Hà Đông muốn trả thù tôi thì cứ việc tìm đến đây. Nhưng có lẽ cậu không thể nhìn thấy cảnh đó đâu”.
Ánh nhìn của Tôn Hàn không có sự khinh miệt, nhưng lại chẳng buồn đặt hắn ta vào mắt, “Cho anh một cơ hội, gọi điện cho Hà Đông đi, để anh không còn hy vọng gì nữa”.
Câu nói này làm Tạ Lão Hổ lo ngay ngáy. Chẳng lẽ một nhân vật lợi hại như người cậu Hà Đông của hắn ta, cũng
không thể làm Tôn Hàn nhượng bộ ư?
La Thông đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn chậm rãi đi đến bên cạnh Tôn Hàn, đứng thẳng lưng như một người thuộc hạ.
Sau đó, ông ta mới híp mắt cười nói, “Tạ Lão Hổ, anh đoán xem tôi bắt anh làm gì?”
Tạ Lão HỔ biến sắc ngay lập tức, nghiêm túc quan sát Tôn Hàn.
“Cậu Tôn, cậu đây là…”
Tôn Hàn nghịch ngón tay, nhẹ nhàng
ngẩng đầu lên, “Tạ Lão Hổ, tuy Từ Tiểu Bân không là gì, nhưng đó là em trai tôi Anh lừa tiền nó, anh đoán xem tôi có ý gì”.
Quả nhiên là… bị lừa rồi.
Một trăm triệu đầu tư chết tiệt.
Nếu thực sự giàu đến vậy, sao lại nỡ đổ vào trò đầu tư nguyên thạch hoàn toàn không có gì bảo đảm ấy chứ?
Tạ Lão Hổ đã đoán ra chuyện này từ sớm, có điều lại bị che mắt bởi món lợi ích khổng lồ.
“Ấy là vì tôi không biết đến quan hệ của hai người mà. Nếu biết Từ Tiểu Bân là bạn của cậu Tôn, tôi chắc chắn sẽ không rủ rê cậu ta mua đầu tư nguyên thạch. Cậu Tôn à, hay là thế này, Tiểu Bân đã mất bao nhiêu tiền vì đầu tư nguyên thạch, thì cứ tính hết cho tôi.
Ngày mai, à không, trước mười hai giờ hôm nay, tôi sẽ chuyển tiền đúng hạn!”
Dù Tạ Lão Hố có quen biết Tôn Hàn hay không, thì đây vẫn chỉ là những lời khách sáo. Nhưng có một câu là thật, Tạ Lão Hổ chuẩn bị đền tiền rồi.
Hang ổ đã bị người ta quét sạch rồi, không đền tiền làm sao được?
Nghe vậy, Từ Tiểu Bân lập tức phấn khích hẳn lên. Xem ra cậu ta sắp được lấy lại toàn bộ số tiền đã đầu tư rồi.
Mất rồi còn tìm lại được, tất nhiên là cậu ta phải kích động chứ!
Nhưng Tôn Hàn lại lắc đầu, “Ngoại trừ tiền của Từ Tiểu Bân, mười lăm triệu mà nhóm người Dương Khai Phú của tỉnh lỵ đã đầu tư vào cũng phải trả lại.
Tôi sẽ tha cho anh một lần!”
Sắc mặt của Tạ Lão Hổ lập tức sa sầm.
Số tiền đó không nằm trong tay hắn ta, mà đã được chuyển vào tài khoản của bên đầu tư nguyên thạch, đến nay hắn ta còn chưa được chia tiền hoa hồng.
Đế trả tiền cho Từ Tiểu Bân, hắn ta còn phải nghĩ cách móc tiền túi của mình.
Đừng nói là không đưa tiền, dù muốn đưa, hắn ta cũng chẳng có nhiều tiền đến vậy!
“Cậu Tôn à, cậu đâu cần phải ép người đến mức này chứ! Có thể khiến La Thông làm việc cho cậu, thì tôi tin cậu có bản lĩnh rồi. Nhưng cậu ép người quá đáng, kẻ liều mạng Tạ Lão Hổ này chưa chắc sợ cậu đâu!”, Tạ Lão Hổ nghiến
răng nói.
“Anh à, hay là chúng ta mặc kệ họ đi!”, Từ Tiểu Bân sốt ruột lên tiếng. Cậu ta lấy lại tiền của mình rồi, đâu cần quan tâm đến đám người Dương Khai Phú, Diệp Tô nữa.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn Từ Tiếu Bân một cái, vẻ hững hờ, “Ha ha… Nói cứ như tôi sợ anh Hổ vậy. Tổng cộng khoảng hai mươi mốt triệu, nếu anh Hổ có thể gom đủ trước ngày mai, tôi sẽ tha cho anh. Bằng không, tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát!”
Không có chỗ để thương lượng!
Có rất nhiều người ở Mục Thành đã bị hắn ta lừa, số tiền dao động từ vài trăm nghìn đến vài triệu. Nếu thực sự bị đưa đến đồn cảnh sát và điều tra từng vụ một, e rằng nửa đời sau của Tạ Lão HỔ chỉ có thể ở trong tù.
Tạ Lão HỔ hoảng sợ thật rồi.
“La Thông à, ông không nể chút giao tình xưa đã đành, dù ông không muốn nể tình tôi, thì cũng nên nể mặt cậu tôi chứ. Ông nên biết, cậu tôi mà nổi giận thì ông cũng chẳng làm nổi đại gia ở Mục Thành nữa đâu”.
La Thông nói bằng giọng khinh bỉ, “Đừng nói mấy chuyện này với tôi. Nếu Hà Đông muốn trả thù tôi thì cứ việc tìm đến đây. Nhưng có lẽ cậu không thể nhìn thấy cảnh đó đâu”.
Ánh nhìn của Tôn Hàn không có sự khinh miệt, nhưng lại chẳng buồn đặt hắn ta vào mắt, “Cho anh một cơ hội, gọi điện cho Hà Đông đi, để anh không còn hy vọng gì nữa”.
Câu nói này làm Tạ Lão Hổ lo ngay ngáy. Chẳng lẽ một nhân vật lợi hại như người cậu Hà Đông của hắn ta, cũng
không thể làm Tôn Hàn nhượng bộ ư?
Bình luận facebook