Sau bữa cơm chiều, ba người đàn ông đi tới quầy rượu ngồi một lát, lúc tan cuộc đã hơn mười một giờ đêm.
Lăng Khiên lái xe lòng vòng không mục đích, chỉnh tề xếp hàng bên cạnh ngọn đèn đường, mờ mờ lộ ra chút ít mê ly giống như đôi mắt thâm trầm của anh vậy.
Lúc này chắc Đồng Yên đã ngủ rồi. Một tay anh nắm lấy tay lái, các ngón tay kia thì vuốt ve màn hình điện thoại, phát hiện ra xe mình đang đi đến nhà trọ của Đồng Yên. Cuối cùng anh gọi điện cho cô, sau hai tiếng chương điện thoại đã được nhận.
“Alo?” Đồng Yên hiển nhiên là bị đánh thức giọng cô có chút buồn ngủ.
Lăng Khiên đánh tay lái, có chút áy náy mở miệng: “Em đang ngủ à?”
Cô dụi dụi mắt, ôm chăn ngổi dậy: “Vâng. Anh về nhà rồi à?”
“Không. Anh đang trên đường.”
Cô ngáp một cái: “Sao lại về muộn như vậy chứ? Anh trở về nhanh đi. Trên đường anh đi cẩn thận nhé.”
Lăng Khiên dừng xe dưới lầu, nghe giọng nói mệt mỏi của cô, mở cửa kính thấp xuống nhìn lên căn phòng nhỏ đang phát ra ngọn đèn mờ mờ trên tầng, vẻ mặt cực kỳ nhu hòa: “Ừ. Không quấy rầy em nữa. Ngủ ngon.”
Đồng Yên nghe giọng nói khàn khàn của anh không biết vì sao mà buồn ngủ tan biến hơn một nửa, cô cũng không nói chúc anh ngủ ngon, mà người ở đầu kia điện thoại cũng không cúp máy như mọi khi, chỉ truyền tới những tiếng hít thở nhẹ nhẹ đều đều.
Trầm mặc vài giây đồng hồ cô hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Bở vì câu hỏi quan tâm của cô mà trong lòng anh có một tia ấm áp lướt qua. Anh cười cười: “Anh hơi mệt. Muốn gặp em.”
Đồng Yên nắm chặt điện thoại, hơi giật mình, do dự chút, không chắc chắn lắm hỏi anh: “Anh đang ở dưới lầu à?”
Lăng Khiên không nói gì, ngay lập tức ngắt điện thoại, mở cửa xe đi một mạch tới cầu thang không chút do dự.
Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà tiêu sái bước chín mươi chín bước còn lại.
Lăng Khiên nhìn mấy con số nhảy liên tục trong thang máy, khóe miệng không ngừng giơ lên. Anh nghĩ câu nói đó rất đúng. Nếu anh và cô có xa nhau vạn dặm, chỉ cần cô cố ý bước tới một bước, anh sẽ không màng bất cứ chuyện gì, chỉ trong nháy mắt sẽ đến trước mặt cô.
Anh không tin rằng có cái chuyện “tâm hữu linh tê” này, nhưng vừa rồi khi nghe thấy cô hỏi rằng “Anh đang ở dưới lầu à?”, lúc đó anh đã cảm động vô cùng. Anh không dám suy nghĩ sâu xa thêm, chỉ biết rằng khi nghe được câu nói kia anh chỉ muốn lập tức ôm cô vào lòng. Anh muốn xác định thêm một lần nữa hạnh phúc này không phải là ảo giác.
Khi chuông cửa vang lên, Đồng Yên từ trong trạng thái thất thần ngắn ngủi đã kịp phản ứng lại. Cô đi ra mở cửa, thấy người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi nhưng đang mỉm cười kia, trong lòng cô mềm đi một chút, nhẹ nhàng nói với anh: “Vào đi.”
Lăng Khiên cẩn thận phán đoán sắc mặt cô, rất sợ thấy được một phiền chán hoặc bất mãn khi bị quấy nhiễu ở cô, nhưng cô đã xoay người. Anh khẽ thở phảo một hơi, may là trong mắt cô trước sau vẫn là một nụ cười nhu hòa.
Đi vào trong nhà, anh rơi mình vào trong ghế salon chật hẹp. Lúc này anh mới cảm thấy cả người mệt mỏi không có một chút khí lực nào, híp mắt lại đánh giá căn phòng. Ánh đèn nhu hòa, ánh trăng sáng tỏ, thân ảnh nhỏ đi tới đi lui, tất cả làm anh cảm thấy rất tốt đẹp. Sau khi uống hơi cốc nước mật ong nóng hổi, anh mới mở mắt ra nhìn người ngồi bên cạnh mình, nhìn vẻ mặt ân cần của cô gái nhỏ, nhếch miệng cười cười rồi cầm lấy hai viên thuốc trong tay cô uống vào.
“Anh lại uống rượu sao? Bị bệnh đau dạ dày thì anh cũng đừng có uống nhiều rượu như vậy, cuối cùng chính mình lại khó chịu.” Đồng Yên đem cốc nước lại đặt vào trong tay anh, nói giọng oán trách.
Anh uống thêm vài ngụm nước, để cốc nước vào trong tay cô, trên mặt trừ mừng rỡ ra còn có kinh ngạc: “Làm sao em biết là anh đang đau dạ dày?”
Đồng Yên đứng dậy, tiếp theo bị anh ôm ở trên đùi, giơ tay lên lau trán anh sau đó đưa tay về phía anh nói: “Chứng cứ đây.” Sau đó nhìn sắc mặt anh, trong mắt có sự đau lòng: “Sắc mặt anh cũng rất khó coi. Mấy lần trước anh bị như vậy đều là cái bộ dạng này.”
Hai tay anh lại ôm cô chặt hơn, mặt chôn trong gáy cô, khóe miệng lại giơ càng cao hơn. Thể thiếp anh quan tâm tỉ mỉ như vậy làm anh không biết nên như thế nào, chỉ có thể đem tình cảm chân thật từ đáy lòng của mình biểu hiện ra ngoài, lòng ấm áp vô cùng, cười đến cực kì vui vẻ.
Đồng Yên bị anh ôm chặt như vậy có hơi khó thở, khẽ giãy, có chút lúng túng mở miệng: “Anh có muốn ăn chút gì không? Buổi tối vừa rồi em nấu canh ngân nhĩ đó.”
Lăng Khiên buông cô ra, mặt chà chà trán cô, cười nói: “Được.”
Trong bếp, Đồng Yên dùng muỗng từ từ quấy canh, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Cô không biết hiện tại bây giờ có tính là thích anh hay không, nhưng cô có thể khẳng định cô không hận anh, đồng thời trong lòng cũng rất thoải mái. Lại nghĩ đến việc Tiếu Diệc Trần nói với cô mấy câu kia, trong lòng lại thấy phiền muộn. Cô trước đây rất tín nhiệm người đó, nhưng anh ta lại lời dụng thói quen lệ thuộc này của cô mà nói dối cô. Nói cô không đau thì là nói dối, nhưng mà cô thất vọng nhiều hơn. Cô không cách nào chấp nhận một người đã từng thân mật với mình như vậy nhưng lại cũng dùng thủ đoạn để lừa dối cô.
Nhìn vũ trụ đen thẳm và mênh mông ngoài cửa sổ, cô thở dài một hơi. Có phải vì cô đã quyết định không yêu anh nữa không mà bây giờ đã có thể thấy được một chút chân tường. Anh ta thoáng cái làm cho cô cảm thấy rất xa lạ, hay là từ trước tới giờ cô không nhận ra một cách rõ ràng.
Đồng Yên từ trong bếp đi ra ngoài, thấy Lăng Khiên đã ngủ say trên ghế salon mà một trận đau lòng. Anh mệt mỏi đến thế sao, chỉ trong mấy phút đồng hồ đã ngủ thiếp đi rồi.
Bộ dạng Lăng Khiên ngủ trên salon rõ ràng là không thoải mái, trên mặt mệt mỏi nhưng lại có thêm nụ cười thản nhiên.
Đem bát canh trở lại trong bếp, Đồng Yên xoay người đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn đắp cho anh. Vừa mới đắp chăn lên người anh đã thấy lông mi anh run rẩy, hai mắt từ từ mở ra, có chút ít mê man lại mị hoặc.
Cô giống như là một đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu có chút quẫn bách muốn đứng dậy, đã bị anh nắm lấy cổ tay trực tiếp lôi cô ngã ngồi trong ngực anh.
“Anh một mỏi như vậy thì sớm trở về đi thôi.” Cô không thể động đậy, chỉ có thể nắm hai tay, cúi đầu khuyên anh.
Anh xấu xa cọ cằm mình vào cổ cô, nói: “Anh vốn là đang ngủ ngon lại bị em đánh thức. Phải làm sai bây giờ?”
Đồng Yên vếnh vếnh miệng: “Em nào có đánh thức anh. Tự anh tỉnh dậy mà.”
Anh cười khẽ không nói gì, nhắm mắt tiếp tục cọ cằm vào cổ cô. Anh vừa rồi thật sự ngủ thiếp đi. Trong mơ vẫn như cũ là cô, nhưng lần này lúc cô xoay người rời đi anh rốt cuộc đã nắm được cánh tay cô, lúc đó lại bị cô đánh thức, mở mắt ra đã thấy được nụ cười ôn nhu, điềm tĩnh của cô ở trước mặt còn cho là mơ chưa tỉnh, cho nên kéo cô vào lòng. Lúc đó anh mới dám cười ra tiếng.
Tiếng chuông nửa đêm vang lên, Lăng Khiên đứng dậy vặn vặn cổ cho đỡ mỏi, cúi xuống nhìn đã thấy cô không thể chịu nổi nữa rồi, hai mí mắt cứ nhíu chặt lại, sủng nịnh nhìn cô: “Thôi được rồi, anh về đây. Em cũng mau đi ngủ đi.”
Đồng Yên quay đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh mím môi gật đầu, đứng dậy theo anh. Lúc ra cửa kéo tay anh nói thật nhỏ: “Trên đường anh đi cẩn thận nhé. Về đến nhà nhắn tin cho em.”
Anh xoay người nhìn cô cười, đáy mắt có nét vui mừng, gật đầu, giờ tay vuốt tóc cô: “Ừ. Em đi ngủ đi.”
Đồng Yên nhìn cửa phòng bị đóng lại cũng không lập tức trở về phòng ngủ mà là đi ra ban công, cjp đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ đầu hành lang đi ra ngoài nhìn về phía cửa sổ trên này, cô mới cười giờ tay lên vẫy anh.
Người đàn ông dưới lầu sững sờ, cũng giơ tay lên vẫy cô rồi vào trong xe lái xe trở về nhà mình.
Đồng Yên trở về phòng ngủ, vỗn định chờ nhận được tin nhắn của anh mới ngủ lại, nhưng cuối cùng đã không chống đỡ được từng cơn buồn ngủ, không đầy một lát đã ngủ thật say.
Lăng Khiên về đến nhà gửi cho cô một tin nhắn, đợi hồi lâu không thấy tin nhắn trở lại, lắc đầu cười cười đi về phía phòng tắm.
Cho dù không yêu thì thế nào. Chỉ cần như thế này thôi anh đã thỏa mãn lắm rồi.
Ngày hôm sau Đồng Yên rõ ràng cảm nhận được quan hệ giữa cô và Lăng Khiên có chuyển biến rõ ràng. Ví dụ, lúc xế chiều, khi nhận được tin nhắn hỏi thăm của anh, rất ngắn gọn, chỉ có ba chữ: “Đang làm không?”, cô lại soạn một tin nhắn dài tóm tắt sơ lược công việc cho anh rồi gửi đi. Cô cảm thấy rất kì quái tại sao lại dài dòng như thế? Gửi xong rồi cô mới nghĩ đến chẳng qua anh nhàm chán thuận miệng mà hỏi vậy thôi, lại cảm thấy hối hận một trận.
Người đàn ông ở trong phòng làm việc cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn, cười vui vẻ vô cùng, cả ngày mệt mỏi trong nháy mắt giảm đi một nửa.
Mỗi ngày xã giao vô chừng mực, phần lớn cũng là đẩy không xong, cũng không phải là nói anh vượt qua thành công giá trị nhận được lại càng lớn, sự thật thì làm ăn lại càng tốt, tư thái lại càng thấp, những câu nịnh nọt dối trá, đón ý nói hùa thì thiếu, nhưng giả vờ mỉm cười thì lại cả ngày, trong lúc làm việc, trên bàn rượu, hộp đêm.
Mỗi lần rượu quá ba tuần cũng sẽ nghĩ tới cô gái nhỏ kia, trong lòng một trần cồn cào, hận không thể đá bay cái bàn trực tiếp rời đi, nhưng lại phải cười, không muốn nói là cứ liên tục uống một chén lại một chén rượu. Lúc đó anh lại nghĩ đến cặp mắt ẩn chứa đau lòng, chỉ vì thấy ánh mắt ân cần của cô, nơi nào đó đang dày xéo trong thâm thể lại cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc.
Có một hạng mục ở thành phố X anh cần đi công tác mấy ngày, Lục Tư Triết có việc nên không đi được, Lăng Khiên phải tự mình đi. Đêm trước khi đi thì kết thúc một cuộc xã giao, đã mười hai giờ đêm, anh lái xe dừng dưới lầu nhà trọ của Đồng Yên, nhìn trong nhà đen tối một mảng, anh tay nắm chặt lấy tay lái, nhưng vẫn không đành lòng đánh thức cô. Anh chỉ kéo cửa kính xe xuống, đốt một điếu thuốc lá từ từ hút, vẻ mặt mỏi mệt hiện ra chút ít tịch liêu, khóe miệng cong cong. Anh nghĩ muốn cô, trong lòng là một tình yêu cô đến sâu sắc. Đã đến tình trạng này rồi sao? Anh một khắc cũng không muốn rời cô, huống gì là cách cô hơn một ngàn câu số, mấy ngày liền cũng không được gặp cô, nhìn thấy cô.
Người còn chưa đi, lúc này trong lòng nỗi nhớ đã tùy ý tràn đầy, đánh mạnh vào ngực anh đau đến không thở nổi, tay ấn ấn xoa lên chỗ bụng đang lạnh băng, nhìn về phía cửa sổ trên kia không nỡ rời mắt. Anh ngồi trong xe như vậy cả một đêm, cho đến khi chân trời xuất hiện tia nắng, anh chẳng qua là lắc đầu cười khổ một cái, lái xe rời đi, trong lòng có chút ít hỗn độn. Anh nghĩ thầm như vậy trên máy bay không cần suy nghĩ lung tung nữa, có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Có ai nói tình yêu đơn phương giống như là hít phải thuốc độc, làm cho người ta nghiện, muốn ngừng lại mà không được.
Như vậy yêu đơn phương?
Giống như là một loại thuốc độc mãn tính, thời điểm phát tác cùng với không phát tác khác nhau chỉ ở chỗ đau nhẹ hay nặng, nhưng thời gian đã lâu cũng sẽ làm cho người ta sinh ra quyến luyến, chỉ sợ cả đến tia đau đơn cũng không cảm giác được. Tâm, có phải hay không cũng sẽ chết?
Bình luận facebook