Lục Tư Triết ngồi trên ghế dài ở công viên, bên cạnh là chục cái lon bia rỗng lăn lóc lung tung. Hai tay anh dang ra đặt trên lưng ghế, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen thẳm cùng với những ngôi sao lấp lánh. Bầu trời mỹ lệ làm lòng người mê muội.
Chỉ có ánh mắt của anh là mờ mịt và ưu thương.
Căn bản rõ ràng là không có bắt đầu, ngay cả thầm mến cũng không thể tính, vậy mà khi nghĩ đến muốn buông tay hoàn toàn thì trong lòng anh lại vô cùng khó chịu. Thậm chí nhìn thấy thần thái hạnh phúc của người anh em, anh cảm thấy cực kỳ ghen tị. Đối với Đồng Yên, anh chưa bao giờ có bất kỳ ảo tưởng nào, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc chiếm lấy cô làm của riêng mình, anh chỉ là cật lực kiềm chế tình cảm của mình mà thôi. Rốt cuộc là từ khi nào tình cảm đã bị vùi lấp sâu như vậy, sâu đến mức còn cảm giác được đau thấu tâm can.
Anh phiền não tháo mắt kính xuống để sang một bên xong lại ngẩng đầu, nhắm mắt và thầm nghĩ. Thượng đế à, tôi – một soái ca thuần lương là thế, tại sao lần đầu tiên động tâm lại đen đủi, đau khổ như vậy. Lão nhân gia ngài mắt không được tốt, hay là cố ý muốn trêu chọc tôi đây?
Sau đó thượng đế thiện lương nghe được tiếng than thở rầu rĩ của anh thì cho sấm chớp đùng đoàng một tiếng, đem một con mèo hoang nhỏ cả người ướt đẫm vứt vào trong ngực anh.
Lục Tư Triết còn đang nhập tâm nhớ lại mối tình đầu đáng buồn của mình thì thình lình bị một thân thể mềm mại nhưng ướt nhẹp ngã vào trong lòng. Anh mở mắt ra, đập vào mắt anh là một dung nhan xinh đẹp nhưng lại mờ mờ, bởi vì mắt anh cận nên không thể nhìn rõ ràng khuôn mặt cô ra sao, nhưng anh đã bị thu hút bởi một đôi mắt to sáng và trong trẻo.Trong suốt không thấy đáy, không lẫn một tia tạp chất nào. Thật sự là, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Cho nên khi cô nhẹ nhàng hỏi: “Dẫn tôi đi có được không?” thì phản ứng duy nhất anh có thể làm là gật đầu, lấy kính đeo vào để nhìn cho rõ ràng hình dáng cô ra sao. Cô đem cả mặt chôn vào trong ngực anh, thân thẻ nhỏ bé run lên vì lạnh làm cho người ta tràn đầy yêu thương.
Tiếp theo anh bế ngang người cô lên quay trở về nhà trọ của mình, người trong ngực anh đã ngủ mê man rồi nhưng thân thể cô vẫn không ngừng run rẩy. Lục Tư Triết muốn đặt cô ở trên giường mới phát hiện hai tay lạnh như băng của cô đang gắt gao nắm lấy áo anh, nhưng ngon tay thon dài tinh tế bởi vì dùng sức đã trở nên trắng bệch.
Một loại thương tiếc chưa bao giờ có trong nháy mắt bao trùm lấy ngực anh cộng thêm nỗi đau cũ làm anh cơ hồ đứng không vững. Anh cúi người nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận gỡ từng ngón tay đang nắm chặt lấy áo anh ra, giúp cô nằm ngang lại ngủ cho thoải mái. Người con gái vốn là đang ngủ mê man đột nhiên mở mắt, đôi mắt to đẹp tràn đầy khổ sở và yếu ớt.
Lòng Lục Tư Triết một lần nữa nhói lên. Anh không động, chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô, mà cô gái kia cũng không mở miệng, sợ sệt nhìn lại anh.
Lục Tư Triết nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, vừa định mở miệng đã thấy cô vươn tay ra nắm chặt lấy ống tay áo anh, đồng thời cúi đầu, giọng nói mang theo cầu xin vang lên: “Tôi muốn về nước.”
Hai ngày sau, Lục Tư Triết mang theo sủng vật nhỏ bé mới nhắt được lên máy bay trở về nước. Trong suốt quãng đường mười mấy giờ bay, cô gái bên cạnh anh đều ngoan ngoãn giống như một con mèo con, hai tay cô ôm thật chặt lấy tay mình, đầu gối lên bả vai ngủ rất an tĩnh, tiếng hít thở của cô dường như cũng không nghe thấy được.
Lúc Tư Triết giúp cô đắp lại chăn, giơ tay ra vuốt vuốt tóc mái ngắn ngắn của cô, nhìn cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô một lúc rồi anh tựa người vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng uốn lên một độ cong nho nhỏ lộ ra sự thỏa mãn.
Đêm đó cô rũ bỏ đi lớp phấn trang điểm, rũ bỏ đi sự mệt mỏi làm lộ ra dung nhan xinh đẹp của tuổi trẻ tràn đầy sức sống. Khuôn mặt cô nho nhỏ, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt to trong trẻo hiện lên sự cảnh giác và quật cường. Khi cô mặc áo của anh tiến vào trong chăn ôm lấy eo anh, thân thể anh trong nháy mắt có phản ứng. Nhưng nhìn thấy bả vai cô run rẩy, anh cảm thấy nếu anh làm việc đó bây giờ thì anh chính là loại cầm thú, vì thế anh kìm nén lại ý muốn mãnh liệt trong đáy lòng, xoay người ôm chặt cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ý ru cô ngủ, khi đó anh cúi đầu hỏi: “Em trưởng thành chưa vậy?”
Cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, một lúc lâu nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tôi năm nay hai mươi mốt tuổi rồi.”
Lục Tư Triết quay đầu cười cười, không nói chuyện nữa. May là thoạt nhìn cô nhỏ bé, nếu không anh sẽ thành ông ba bị đi bán trẻ con.
Trở về nước ngày thứ nhất, Lục Tư Triết nhìn một lượt quanh nhà trọ của mình thấy hoàn toàn không có chút nào xa lạ với cô gái này. Lần đầu tiên anh thừa nhận mắt anh thực sự vụng về, kém cỏi, thế nào lại nhìn ra cô là một con mèo con đáng thương, khổ sở được chứ, rõ ràng cô là một con mèo hoang nhỏ vô cùng quật cường.
Buổi tối ngày thứ nhất, mèo hoang nhỏ dùng những nguyên liệu dì giúp việc để lại trong tủ lạnh nấu một bữa ăn tối thịnh soạn.
Lúc ăn cơm, Lục Tư Triết tỏ ra mạn bất kinh tâm hỏi: “Có thể nói cho tôi biết tên em được không?”
Mèo hoang nhỏ ngồi đối diện anh vẻ mặt đang vui vẻ lập tức tối sầm đi, tay nắm chặt đôi đũa giương mắt đáng thương nhìn anh, không đầy một lát trong mắt cô đã có một tầng nước.
Lục Tư Triết mím môi cúi đầu, không mở miệng hỏi nữa, ánh mắt cô như vậy làm lòng anh đau muốn chết. Thật ra làm ăn trong xã hội này nhiều năm rồi nên anh đã có được nhiều kinh nghiệm, những giọt nước mắt kia là thực hay diễn trò, anh nhìn một cái là có thể đoán ra ngay. Cho dù anh biết là cô đang trốn tránh điều gì đó nên cố ý diễn trò, nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô không muốn nói thì anh sẽ không hỏi ép cô nói ra.
Uống một hớp nước canh xong anh cúi đầu cười cười. Không nghĩ rằng mới chỉ có mấy ngày, anh thế nhưng lại dung túng cô như thế. Đây chính là sủng nịnh mọi người hay nói sao?
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau thu dọn bát đũa rồi Lục Tư Triết rửa bát. Cô gái kia đứng bên cạnh anh, mỗi khi anh rửa xong một cái bát là cô nhận lấy lau khô cô rồi cẩn thận cất vào tủ.
Lục Tư Triết quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt nhu hòa và chân tình, trong lòng anh khẽ giật mình.
Cuộc sống như thế này là anh luôn hướng tới. Từ nhỏ trong nhà anh đã luôn xảy ra nhiều xung đột, cha mẹ cãi nhau đã gắn chặt với tuổi thơ của anh. Lúc nhỏ, mỗi khi thấy mẹ mình một mình núp ở trong bếp vừa rửa bát vừa khóc, anh đã tự thề với lòng mình rằng sau này nhất định không bao giờ để vợ mình một mình rửa bát.
Sau khi rửa bát xong hai người cùng ngồi trên ghế salon xem TV, qua một lúc thì thấy mèo hoang nhỏ từng chút từng chút chầm chầm tiến đến bên người Lục Tư Triết, sau đó khẽ tựa vào trên người anh. Lục Tư Triết mỉm cười rồi vươn tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cô.
Đối với đàn ông mà nói thì sẽ không thể chống cự lại được một người phụ nữ luôn lệ thuộc và sùng bái mình, Lục Tư Triết dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Anh cúi đầu nhìn xuống vị cô nương ở trong lòng mình hoàn toàn buông lòng, xem ti vi cười khúc khích, nháy mắt anh cảm thấy mình to lớn hơn rất nhiều, một loại ý muốn bảo vệ mãnh liệt nảy sinh trong lòng anh, cảm giác vừa thần kỳ vừa tuyệt diệu.
Nửa giờ sau, anh thấy mèo con đã ngủ say rồi, cười cười rồi kéo bả vai cô, cúi người ôm lấy cô, đứng do dự một lúc lâu giữa hai gian phòng, rồi đi về phía phòng mình. Anh thề một khắc kia tư tưởng của anh tuyệt đối thuần khiết, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận. Anh chẳng qua chỉ là không muốn bỏ qua xúc cảm ôn nhu, mềm mại trong ngực, anh chỉ đơn thuần là muốn ôm cô ngủ thôi.
Nhưng hiển nhiên, người trong ngực anh lại không nghĩ như vậy. Khi anh vừa mới đặt cô xuống giường thì cô mở mắt ra. Ánh mắt cô mông lung, có chút mờ mịt lại tràn đầy hấp dẫn nhìn anh, Lục Tư Triết cảm thấy dưới bụng mình nóng lên, cổ họng nghẹn lại, anh mở miệng khàn khàn mà khêu gợi nói: “Đánh thức em à?”
Mèo con nằm trên giường mở to hai mắt, sau đó cười khẽ, khóe miệng ẩn hiện hai má lúm đồng tiền xinh xắn, cô cầm chặt chăn hướng về phía trước nói gì đó, sau đó che đầu lại.
Lục Tư Triết hơi sững sờ, đang chuẩn bị vén chăn cho cô thì thấy một bàn tay thon dài ngọc ngà duỗi ra ngoài, chính xác không lầm cầm lấy bàn tay to lớn của anh sau đó kéo kéo, một giọng nói ôn nhu rầu rĩ truyền ra từ dưới chăn: “Ngủ thôi.”
Đối với trường hợp này được cho là mời gọi, Lục Tư Triết không có bất kỳ suy nghĩ nào, leo lên giường tiến vào trong chăn kéo thân thể nhỏ bé vào trong ngực, sau đó bắt đầu hôn. Anh không phải là Liễu Hạ Huệ*, sẽ không để cho người ta ngồi trong lòng mà không loạn, ngược lại bây giờ trong lòng anh không chỉ có rối loạn, thân thể cũng bị cô trêu chọc mà cảm thấy bức bối.
Mấy phút đồng hồ sau, từng cái quần cái áo bị ném từ trong chăn ra ngoài, hai người cuối cùng cũng “hết sức chân thành với nhau”.
Lục Tư Triết hôn hít lấy cái chóp mũi nho nhỏ của cô khàn khàn hỏi: “Em chuẩn bị xong chưa?”
Thân thể mảnh mai dưới thân anh khẽ run lên một chút, sau đó hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, cúi đầu mang theo chút ít thẹn thùng nói: “Em… không có kinh nghiệm.”
Lục Tư Triết mạnh mẽ sửng sốt, bản năng muốn rời khỏi nhưng lại bị cuốn lấy chặt chẽ, đồng thời dưới bụng anh lại căng cứng hơn nữa, sau một lúc đấu tranh mãnh liệt anh nói: “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ thôi.”
Sáng sớm ngày hôm sau từng luồng ánh sáng chiếu vào trong phòng sáng chói, Lục Tư Triết mở mắt, mèo con trong ngực vẫn còn đang ngủ, đầu cô vẫn áp vào cổ anh. Anh khẽ điều chỉnh một chút cho thân thể đỡ nhức mỏi thì lập tức thấy cô cau mày. Anh sủng nịnh cười cười, không lộn xộn nữa.
Cứ như vậy anh duy trì tư thế ngủ cứng nhắc nằm nhìn trần nhà trong nửa canh giờ, sau đó nghe thấy giọng nói hơi ngái ngủ vang lên nói: “Chào buổi sáng.” Một nụ hôn mềm nhẹ rơi trên mặt anh.
Lục Tư Triết quay đầu, nhìn hay tròng mắt có chút ngượng ngùng của cô, anh hơi rướn cổ lên hôn một chút lên môi cô nói: “Chào buổi sáng.”
Một khắc đó trong đầu Lục Tư Triết hiện lên một ý niệm: Anh muốn giữ cô gái giống như mèo hoang nhỏ này ở bên người mình suốt đời.
Mấy ngày kế tiếp, hai người như hình với bóng, Lục Tư Triết không động tới điện thoại di động cũng không tới công ty, cũng chẳng liên lạc với bất kỳ ai. Mỗi ngày ngoài việc anh theo mèo hoang nhỏ của mình đi siêu thị, tản bộ trong công việc thì lại nằm trên ghế salon, đương nhiêu đa số thời gian hai người ở trên giường. Làm chuyện xấu trong thì lại ngủ [lấy lại sức].
Lục Tư Triết cảm giác hiện tại chính mình đang sống trong một cuộc sống thần tiên, quả thực là tuyệt không thể tả.
Một buổi chiều bình thường như những ngày khác, Lục Tư Triết đang ở thư phòng xử lý công vụ, mèo hoang nhỏ mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh, trong tay cầm một tờ giấy trắng cùng một cây bút, đung đưa cặp đùi thon dài trắng nõn đi tới rồi trực tiếp ngồi xuống trêm đùi anh, đem bút nhét vào trong tay anh làm nũng nói: “Ký tên anh vào đây cho em đi.”
Lục Tư Triết cười khẽ, hôn nhẹ lên trán cô một cái, rồi cực kỳ tiêu sái ký tên mình lên tờ giấy cô đưa, nhìn cô cẩn thận gấp tờ giấy trắng nhét vào túi áo thì cười hỏi: “Tại sao muốn chữ ký của anh?”
Cô nhẹ nhàng chà chà vào ngực anh, thản nhiên cười nói: “Sùng bái anh mà.” Nói xong rồi rời khỏi thư phòng.
Một buổi chiều kia ở nhà, mèo hoang nhỏ quyến rũ dị thường hơn mọi ngày. Khi ôm cô đã ngủ say trong lòng mình, trên mặt anh dù mệt mỏi nhưng vẫn là nụ cười thỏa mãn.
Ngày thứ hai anh trở về nhà thì không thấy bất kỳ một dấu vết nào của mèo hoang nhỏ nữa, anh quả thực cảm thấy thiên băng địa liệt. Anh lật tung cả thành phố này tìm kiếm tung tích của cô, kể các các ngõ hẻm hẻo lánh anh cũng lục qua, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào dù chỉ là một sợi tóc.
Bình luận facebook