Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Bốn từ “quật mộ nghiệm xác” vừa vang lên, Gà Đen cau mày: "Anh Trấn, có câu mồ yên mả đẹp...”
Lục Đình Trấn nhéo mi tâm, một lúc lâu sau mới nói: “Vi Vi vẫn còn sống.”
Anh khẳng định chắc nịch như vậy khiến Gà Đen không thể nói được gì nữa.
“Túi xách là của Vi Vi, tóc cũng lấy từ trong túi xách.” Lục Đình Trấn nói chậm rãi: "Nhưng người chưa chắc đã phải.”
Lão Tứ há miệng, anh ta định khuyên nhủ Lục Đình Trấn nhưng lại nuốt ngược những lời muốn nói vào trong bụng.
Trên đời này sao lại có một chuyện trùng hợp như thế?
Chương Chi Vi đã sớm không còn người thân nào ở Malaysia, không ai giúp đỡ, ông chủ Lục và Hạ Thành Minh cũng không tiếp tay cứu viện. Dù có còn sống đi chăng nữa thì một cô gái chưa từng bước chân ra xã hội, gần như không có khả năng sống độc lập, túi xách đã bị giật mất, không nơi nương tựa, sao Chương Chi Vi có thể sống sót ở một đất nước xa lạ?
Lão Tứ không dám nghĩ tiếp. Nếu phải chịu nhiều nhục nhã như vậy, lão Tứ hi vọng Chương Chi Vi đã chết, còn hơn là sống không bằng chết.
“A Lan.” Lục Đình Trấn nói: "Cử người tiếp tục hỏi thăm chủ tiệm bánh mì, các cậu cũng đừng từ bỏ việc tìm người. Không chỉ có Johor Bahru, mà toàn bộ bang Johor, Malacca, Pahang và Tioman, cũng như Kuala Lumpur, hãy giữ liên lạc với những người đã liên lạc trước đó và tiếp tục tìm kiếm.”
A Lan thưa vâng.
“Còn nữa.” Lục Đình Trấn nhìn anh ta: "Phố đèn đỏ, trường học, đặc biệt là các trường học tiếng Hoa, không được bỏ sót chỗ nào hết.”
A Lan thoáng ngập ngừng, lại nói: “Em biết rồi.”
Chẳng mấy chốc đã mua được vé máy bay về Hồng Kông, trong thời gian ở Malaysia, Lục Đình Trấn không hề nghỉ ngơi, anh loanh quanh gần tiệm bánh mì, quan sát đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Johor Bahru cách Singapore gần như vậy, chắn ngang ở giữa là con đê dài 1038 mét. Vì vậy có rất nhiều người sang Singapore làm việc, tối về nhà ở Johor Bahru. Lục Đình Trấn cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu Chương Chi Vi có sang Singapore hay chăng?
Giả thiết này lại bị Lục Đình Trấn phủ định, đến giờ Chương Chi Vi vẫn chưa có thẻ căn cước hợp pháp, một cô gái như cô ấy sao có thể làm được hộ chiếu?
Một cô gái đã đi vào đường cùng, lỡ như chẳng may bị dụ vào tròng thì không biết sẽ có kết cục gì?
Tỉ lệ người Hoa ở Malaysia không nhỏ, Johor cũng là một bang giàu có phát triển với những đồn điền cao su và vườn cọ dầu bạt ngàn, cũng có rất nhiều người Hoa đến đây làm ăn. Các số liệu thống kê chính thức về tỉ lệ giàu có của người Mã Lai gốc Hoa và sự giàu có vượt trội của một số doanh nhân giàu có Trung Quốc đã khiến người ta gắn cho người Hoa cái mác “giàu có” một cách rập khuôn. Nhưng bên cạnh đó cũng có những gia đình Hoa kiều nghèo khó, túng quẫn và đa số đều là những người bình thường, vừa không thể trả tiền thuê người bảo vệ chính mình, vừa lo lắng bị bọn nhập cư trái phép trấn lột.
Người bình thường mãi mãi chiếm tỉ lệ đông đảo.
Chỉ cần Vi Vi còn sống.
Những chuyện khác chẳng là gì cả.
Một mình cô sống lang bạt ở nước ngoài lâu như vậy, đến bây giờ chắc chắn đã rất sợ hãi. Lục Đình Trấn nghĩ, bình thường anh cũng không nỡ làm cô mất thể diện, bây giờ trải qua nhiều chuyện như thế này chắc chắn cô rất nhớ nhà. Không có tiền, không có đồ ăn, còn phải đối mặt với những mối nguy hiểm tiềm ẩn. Dù Vi Vi đã làm gì, Lục Đình Trấn đều không để ý, chỉ cần cô vẫn còn sống.
Chỉ cần cô vẫn còn sống.
Lục Đình Trấn đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi.
Ngay cả con chim vàng anh lớn lên trong sự chiều chuộng, lần đầu trốn thoát ra thế giới hoang dã cũng chẳng thể sống sót nổi, nói gì đến một cô gái chưa từng ra xã hội. Nếu cô gặp phải chuyện bất trắc, dù bị què bị mù hay bị điếc, chỉ cần cô còn sống, Lục Đình Trấn sẽ nuôi cô cả đời. Danh phận bà Lục, hôn nhân, tình yêu, cô muốn gì anh cũng thỏa mãn cô.
Chỉ cần cô vẫn còn sống.
Malaysia không có bốn mùa, nhiệt độ trung bình hàng năm trên ba mươi độ. Ánh nắng như đổ lửa ở khắp mọi nơi, Lục Đình Trấn vẫn mặc áo sơ mi từ đầu tới cuối, tia cực tím cường độ mạnh khiến da anh chịu tổn thương nhất định. Da anh trắng, không thể phơi dưới ánh nắng gay gắt. Phơi nắng lâu, da đã bắt đầu đỏ dần lên, lúc nghiêm trọng còn bị cháy rát. Tuy nhiên anh không bị đen đi, đợi làn da cháy nắng trở lại bình thường, anh vẫn trắng trẻo như trước đây.
Cả ngày luẩn quẩn ở bên ngoài, tối về nhà rửa mặt, nước xối vào mu bàn tay, gò má đều cảm thấy châm chích. Lục Đình Trấn nhìn vào gương, bất chợt nhận ra bên tóc mai đã có tóc bạc.
Chỉ có một sợi.
Lục Đình Trấn soi gương thật lâu, giơ tay, nhổ sợi tóc đó xuống.
Đây là sợi tóc bạc đầu tiên của Lục Đình Trấn và cũng không phải sợi tóc bạc duy nhất.
Ưu tư làm ảnh hưởng đến tim phổi.
Đêm đến Lục Đình Trấn vẫn không thể vào giấc, nếu như Vi Vi vẫn còn sống, không biết bây giờ cô đang chịu khổ thế nào? Anh không nghĩ ra, chỉ hút một điếu thuốc, nghe thấy có người gõ cửa.
A Lan đã tìm thấy manh mối.
Có người đã tìm thấy một cô gái Trung Quốc có nốt ruồi sau tai, có chiều cao tương tự nhưng rất gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Nghe nói đó là cô gái mồ côi bị lừa gạt, không cha không mẹ. Anh Lan không dám đến nhận, cũng không dám tự tiện hành động, tìm được manh mối là báo ngay cho Lục Đình Trấn.
Lục Đình Trấn ngồi xe đến đó, buổi tối ở Johor Bahru vẫn nóng nực như vậy. Khác với cái nóng ở Hồng Kông, nơi này thuộc kiểu nóng khô hanh, oi bức, sau lưng anh đã toát mồ hôi. Xe dừng lại, không đợi lão Tứ mở cửa cho mình, Lục Đình Trấn đã tự xuống xe, gió đêm len lỏi vào áo sơ mi, cảm giác mát mẻ thấm vào da thịt.
Thái độ của chính quyền ở Malaysia đối với ngành mại dâm không quá rõ ràng, luật pháp cũng không nghiêm cấm bằng sắc lệnh, không có điều luật hình phạt nào dành cho mại dâm, nhưng sẽ trừng phạt những tội danh khác như lây nhiễm bệnh tình dục. Tòa nhà chung cư cao cấp ở đây, bề ngoài thì hào nhoáng xa hoa nhưng thực ra bên trong có rất nhiều cô gái hoặc tự nguyện, hoặc bị che giấu, người Hoa, người Indonesia, v.v…
Lục Đình Trấn bước nhanh vào bên trong, nơi này đã được kiểm soát, người quản lý địa bàn làm ăn này là một người kinh doanh Indonesia, nói thứ tiếng Anh mang khẩu âm Indonesia. Tiếng Trung của hắn rất tệ, tệ đến nỗi chỉ có thể bập bẹ bật ra từng chữ Hán một: “Ngài, ngài Lục, chào, chào ngài...”
Lục Đình Trấn hỏi: “Người ở đâu?”
Người nọ đổi sang nói tiếng Anh, Lục Đình Trấn nhíu mày, đối phương cuối cùng cũng phản ứng lại, chỉ tay lên trên tầng.
Tầng hai.
Nơi này đã được phong tỏa, khách khứa đến đây tối nay đã đi hết. Có lẽ cuộc giải tán quá vội vàng và bạo lực cho nên bàn ghế ở nơi này trở nên xộc xệch, thậm chí có thể nhìn thấy ga giường và quần áo rơi lả tả đầy đất, trông đầy lộn xộn, một thứ mùi khiến người ta khó chịu tan tỏa trong không khí, nào là hương nước hoa nồng nặc, mùi cơ thể và mùi thức ăn hỏng... Những thứ này như một khu rừng thối nát đầy rẫy chó hoang. Lục Đình Trấn bước thật nhanh lên cầu thang, ánh đèn pha lê trên đỉnh đầu chói lóa, bóng của anh đổ dài xuống dưới đất, tựa như một thanh kiếm sắc bén rạch nát tấm thảm đỏ bẩn thỉu vô cùng.
Trên tầng có người lễ phép mời Lục Đình Trấn đi vào, người nọ mang thái độ cung kính: "Mời ngài đi theo tôi.”
Lục Đình Trấn nói: “Vất vả rồi.”
Đối phương mỉm cười: "Nếu đã là bạn của ngài Trấn thì chính là bạn của chúng tôi - mời qua bên này.”
Để giữ danh dự cho Chương Chi Vi, Lục Đình Trấn chỉ nói mình đang tìm một người làm bỏ trốn khỏi nhà, không hề nhắc tên Chương Chi Vi. Cho dù cô thật sự gặp chuyện bất hạnh, Lục Đình Trấn cũng ém nhẹm chuyện này xuống, cô mãi mãi là cô chủ Chương Chi Vi của nhà họ Lục, chỉ không may mắc bệnh nặng mà thôi.
Lục Đình Trấn không còn lòng dạ nào mà hàn huyên, anh không thể nở nụ cười. Áo sơ mi dán vào lưng, anh bước qua đống quần áo nhăn nhúm, cái bát đựng đầy chất lỏng không rõ tên, dây xích và dao găm dính máu, cuối cùng đã đi đến đại sảnh nằm cuối hành lang.
Tất cả phụ nữ đã được tập trung ở nơi này, ai nấy cũng run cầm cập, chỉ mặc một chiếc áo mỏng che đậy cơ thể. Có người đang làm việc dở thì bị gọi đến đây, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình sắp gặp phải chuyện gì. Có người ngẩng đầu nhìn về phía Lục Đình Trấn, không phải vì họ to gan mà là chết lặng, là cảm giác chết lặng khi cuộc sống đã rơi xuống vực thẳm không thể đi xuống được nữa.
Cô gái Trung Quốc có nốt ruồi son sau tai bị nhốt riêng, cô ấy là người thấy sợ nhất, co mình ở trong góc, không dám quay người lại. Cánh tay gầy rộc vẫn còn vết máu chưa khô, người đến đây mua dâm đâu phải loại tốt lành gì. Tiền và tình một khi được thêm dấu bằng ở giữa, trong mắt bọn họ những cô gái này chẳng qua chỉ là những món đồ để họ tùy ý giải tỏa dục vọng mà thôi.
Cô gái không nói một lời, cũng không dám xoay người lại, cơ thể cô ấy gầy yếu đến mức xương bả vai như có thể xuyên thủng da thịt vậy.
Bên cạnh có người nói: “Ngài Lục, cô ấy mới đến đây chưa lâu, nghe nói cũng có học, đầu óc cũng thông minh, họ sợ cô ấy chạy trốn kêu cứu nên đã cho cô ấy uống thuốc câm.”
Lục Đình Trấn nói: “Xoay người lại.”
Cô gái kia vẫn không chịu, Lục Đình Trấn cúi xuống, chạm vào cô ấy cách một lớp găng tay, cất giọng ôn hòa: “Ngẩng đầu, tôi sẽ không làm tổn thương cô.”
Câu nói cuối cùng cũng có tác dụng, cô ấy buông đôi tay bịt tai xuống. Lưỡng lự giây lát, từ từ ngẩng mặt lên.
Lục Đình Trấn nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm giàn giụa nước mắt, là một cô gái tội nghiệp.
Nhưng không phải Vi Vi.
Lục Đình Trấn buông tay ra.
Anh không biết mình nên cảm thấy may mắn hay nên cảm thấy buồn.
May mắn là vì Vi Vi không gặp phải hoạn nạn này, buồn vì mình vẫn chưa thể xác định cô còn sống hay đã chết.
Cô gái đáng thương kia chảy nước mắt, chỉ có thể kêu “a a” mà không thể phát ra tiếng. Lục Đình Trấn đứng thẳng dậy, sự im lặng của anh đủ để người bên cạnh hiểu ra: "Không phải người này?”
Lục Đình Trấn nói: “Vẫn phải cảm ơn anh.”
Người nọ xua tay nói không có gì, dù sao là bạn của ngài Trần cũng là bạn của họ... sau này họ vẫn sẽ để tâm tìm kiếm, dù có lật tung cả cái đất Malaysia này lên cũng phải đưa người mà ngài Lục cần lành lặn trở về.
Nói thì hay đấy, nhưng cõi lòng của Lục Đình Trấn nặng nề như sắt chìm.
Lục Đình Trấn bước ra khỏi căn phòng nồng nặc mùi xác thịt, bầu không khí vẩn đục khiến anh gần như ngạt thở. Nhìn thấy một người đang lom khom nhặt nhạnh đồ đạc ngổn ngang trên đất, anh chợt đứng khựng lại.
Lão Tứ quan sát sắc mặt của anh: "Anh Trấn.”
“Thương lượng lại với họ, chú cũng ở lại đây hỏi ý kiến những cô gái kia xem có ai muốn về nhà hoặc không muốn làm công việc này.” Lục Đình Trấn nói: "Nếu không muốn ở lại đây, cậu đưa ít tiền cho ông chủ người Indo kia rồi dẫn người đi, ai nên đưa về nhà thì đưa về nhà, ai không đưa về được thì cho họ ít tiền, để bọn họ tự tìm công việc chính đáng mà làm.”
Lão Tứ sửng sốt: "Anh Trấn...”
Lục Đình Trấn: “Cứ coi như tích đức cho Vi Vi.”
Anh rời khỏi căn phòng, đi xuống dưới tầng, ông chủ người Indo vẫn còn đợi ở đây. Ông ta không biết có chuyện gì, vừa mờ mịt vừa hoảng sợ và đôi chút giận dữ vì việc làm ăn bị quấy nhiễu.
Tòa nhà cao cấp xa hoa tráng lệ này, vậy mà bên trong chỉ toàn thứ thối nát bẩn thỉu.
Lục Đình Trấn bỗng nghĩ đến những lời đại sư đã nói, anh đã định trước là cô độc cả đời.
Lục Đình Trấn bước ra ngoài, hòa mình vào bóng đêm đặc quánh, cảm giác nóng bức vẫn chưa tan, anh rút một điếu thuốc, ngậm trên môi, châm lửa.
Trước giờ anh đã làm quá nhiều chuyện ác, đôi tay không còn sạch sẽ, tự biết mình mang tội không thể tha thứ.
Nhưng Vi Vi vô tội, ông trời không nên trừng phạt cô ấy.
Cô ấy vẫn còn nhỏ như vậy.
- -
Ngày hôm sau, Lục Đình Trấn lên đường quay về Hồng Kông.
Quật mộ giám định DNA một lần nữa thật sự là một chuyện hoang đường, huống chi người đã được an táng lâu như thế, giờ này đào quan tài lên, không những quấy nhiễu thi hài mà còn khiến người còn sống lo nghĩ. Về tình hay về đạo nghĩa thì cũng không nên làm chuyện như vậy. Và quan trọng hơn là, mọi người còn lo cái được gọi là công nghệ mới này hoàn toàn vô dụng, chắc chắn việc khai quật tử thi là hoàn toàn vô nghĩa.
Chỉ có mình Lục Đình Trấn vẫn kiên trì.
Ông chủ Lục và bà Lục ra sức khuyên ngăn Lục Đình Trấn nhưng chẳng thành, Lục Đình Trấn khăng khăng làm theo ý mình. Người xung quanh thấy bộ dạng điên rồ của anh, cũng không dám ngăn cản, chỉ im lặng nghe theo ý của anh.
Dù biết quấy nhiễu linh hồn là chuyện không lành, bà Lục cũng chỉ biết rơi nước mắt, chăm dâng hương, cầu mong linh hồn Vi Vi trên cao được an nghỉ, đừng trách tội Lục Đình Trấn, bây giờ anh đã cố chấp đến mức này...
Lần khám nghiệm này, Lục Đình Trấn đã đích thân mang mẩu xương được ướp đá sang Anh Quốc.
Ngay cả lúc dừng chân nghỉ ngơi, anh cũng phải đặt chiếc hộp trong phòng của anh, nửa bước không rời.
Khi đưa đi xét nghiệm, Lục Đình Trấn chỉ thiếu điều dí súng vào đầu đối phương, canh chừng họ làm xét nghiệm. Từ đầu đến cuối, anh không mượn người khác giúp đỡ, một mực trông chừng phần thi hài và những sợi tóc còn sót lại này.
Gà Đen vô cùng sợ hãi.
Dù thành công hay thất bại, chắc có lẽ đây cũng là lần cuối cùng.
Hoặc nếu như vẫn trùng khớp như trước, lẽ nào Lục Đình Trấn định đóng băng thi hài vĩnh viễn, tiếp tục xét nghiệm?
Gà Đen bất an, gặp phải chuyện của Chương Chi Vi, biểu hiện của Lục Đình Trấn khiến Gà Đen vô cùng sợ hãi.
Nhưng chuyện sợ hãi hơn còn ở phía sau.
Khi nhân viên làm xét nghiệm đưa ra báo cáo xác nhận thi hài và tóc không phải cùng một người, Lục Đình Trấn đã cười thật to.
Lão Tứ và Gà Đen canh chừng bên ngoài không rời lấy một bước, hai người quay sang nhìn nhau, không ai dám tiến lên.
Họ để một mình Lục Đình Trấn trong căn phòng lạnh lẽo, anh mặc bộ đồ màu đen, đứng trong căn phòng trắng tinh, cười đến mức gần như rơi lệ.
Một phút sau, Lục Đình Trấn mới ngừng cười, lên tiếng: “Lão Tứ, chú đưa thi hài về Hồng Kông, hỏa táng rồi chôn cất cẩn thận. Cho người đập bia mộ kia đi, không may mắn, Vi Vi vẫn còn sống yên lành, không nên khắc tên nguyền rủa cô ấy.”
Gà Đen hỏi: “Còn em thì sao anh Trấn?”
Lục Đình Trấn lau nước mắt vương trên khóe mắt như không có chuyện gì, nói rành mạch từng chữ: “Cậu theo tôi đi Malaysia.”
“Đi đón Vi Vi về nhà.”
- -
Từ London bay sang Malaysia nhanh nhất cũng phải mất gần mười bốn tiếng, Lục Đình Trấn không thể đợi thêm một phút nào nữa, nhất định phải ngồi chuyến bay gần nhất, quần áo không thay, cơm cũng không ăn, muốn đích thân đến Malaysia tìm người, không thể chậm trễ hơn.
Đến chiều, mặt trời ngả về Tây, Lục Đình Trấn bước vào sân bay Heathrow, đáp chuyến bay về Kual Lumpur.
- -
Máy bay từ từ hạ cánh.
Cảm giác tròng trành nhẹ khiến dạ dày Chương Chi Vi không thoải mái, có cảm giác muốn nôn. Cô mua vé chuyến bay giá rẻ, lại bay một chặng bay dài như thế, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau.
Mười bốn tiếng cơ đấy.
Máy bay vững vàng trượt trên đường băng, Chương Chi Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đã cố nín thở cả đoạn đường, ông chú xịt nước hoa lẫn với mùi cơ thể nặng mùi cuối cùng cũng chen người vào đám đông. Hành khách xung quanh bắt đầu trò chuyện bằng mọi thứ tiếng, tiếng Anh, tiếng Mã Lai, tiếng Indo và tiếng địa phương Mân Nam…
Trong tiếng ồn huyên náo, Chương Chi Vi khẽ thở phào, cúi đầu, thử trải phẳng vạt váy bị siết đến nhăn nhúm.
Cuối cùng cô cũng đến London rồi.
Lục Đình Trấn nhéo mi tâm, một lúc lâu sau mới nói: “Vi Vi vẫn còn sống.”
Anh khẳng định chắc nịch như vậy khiến Gà Đen không thể nói được gì nữa.
“Túi xách là của Vi Vi, tóc cũng lấy từ trong túi xách.” Lục Đình Trấn nói chậm rãi: "Nhưng người chưa chắc đã phải.”
Lão Tứ há miệng, anh ta định khuyên nhủ Lục Đình Trấn nhưng lại nuốt ngược những lời muốn nói vào trong bụng.
Trên đời này sao lại có một chuyện trùng hợp như thế?
Chương Chi Vi đã sớm không còn người thân nào ở Malaysia, không ai giúp đỡ, ông chủ Lục và Hạ Thành Minh cũng không tiếp tay cứu viện. Dù có còn sống đi chăng nữa thì một cô gái chưa từng bước chân ra xã hội, gần như không có khả năng sống độc lập, túi xách đã bị giật mất, không nơi nương tựa, sao Chương Chi Vi có thể sống sót ở một đất nước xa lạ?
Lão Tứ không dám nghĩ tiếp. Nếu phải chịu nhiều nhục nhã như vậy, lão Tứ hi vọng Chương Chi Vi đã chết, còn hơn là sống không bằng chết.
“A Lan.” Lục Đình Trấn nói: "Cử người tiếp tục hỏi thăm chủ tiệm bánh mì, các cậu cũng đừng từ bỏ việc tìm người. Không chỉ có Johor Bahru, mà toàn bộ bang Johor, Malacca, Pahang và Tioman, cũng như Kuala Lumpur, hãy giữ liên lạc với những người đã liên lạc trước đó và tiếp tục tìm kiếm.”
A Lan thưa vâng.
“Còn nữa.” Lục Đình Trấn nhìn anh ta: "Phố đèn đỏ, trường học, đặc biệt là các trường học tiếng Hoa, không được bỏ sót chỗ nào hết.”
A Lan thoáng ngập ngừng, lại nói: “Em biết rồi.”
Chẳng mấy chốc đã mua được vé máy bay về Hồng Kông, trong thời gian ở Malaysia, Lục Đình Trấn không hề nghỉ ngơi, anh loanh quanh gần tiệm bánh mì, quan sát đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Johor Bahru cách Singapore gần như vậy, chắn ngang ở giữa là con đê dài 1038 mét. Vì vậy có rất nhiều người sang Singapore làm việc, tối về nhà ở Johor Bahru. Lục Đình Trấn cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu Chương Chi Vi có sang Singapore hay chăng?
Giả thiết này lại bị Lục Đình Trấn phủ định, đến giờ Chương Chi Vi vẫn chưa có thẻ căn cước hợp pháp, một cô gái như cô ấy sao có thể làm được hộ chiếu?
Một cô gái đã đi vào đường cùng, lỡ như chẳng may bị dụ vào tròng thì không biết sẽ có kết cục gì?
Tỉ lệ người Hoa ở Malaysia không nhỏ, Johor cũng là một bang giàu có phát triển với những đồn điền cao su và vườn cọ dầu bạt ngàn, cũng có rất nhiều người Hoa đến đây làm ăn. Các số liệu thống kê chính thức về tỉ lệ giàu có của người Mã Lai gốc Hoa và sự giàu có vượt trội của một số doanh nhân giàu có Trung Quốc đã khiến người ta gắn cho người Hoa cái mác “giàu có” một cách rập khuôn. Nhưng bên cạnh đó cũng có những gia đình Hoa kiều nghèo khó, túng quẫn và đa số đều là những người bình thường, vừa không thể trả tiền thuê người bảo vệ chính mình, vừa lo lắng bị bọn nhập cư trái phép trấn lột.
Người bình thường mãi mãi chiếm tỉ lệ đông đảo.
Chỉ cần Vi Vi còn sống.
Những chuyện khác chẳng là gì cả.
Một mình cô sống lang bạt ở nước ngoài lâu như vậy, đến bây giờ chắc chắn đã rất sợ hãi. Lục Đình Trấn nghĩ, bình thường anh cũng không nỡ làm cô mất thể diện, bây giờ trải qua nhiều chuyện như thế này chắc chắn cô rất nhớ nhà. Không có tiền, không có đồ ăn, còn phải đối mặt với những mối nguy hiểm tiềm ẩn. Dù Vi Vi đã làm gì, Lục Đình Trấn đều không để ý, chỉ cần cô vẫn còn sống.
Chỉ cần cô vẫn còn sống.
Lục Đình Trấn đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi.
Ngay cả con chim vàng anh lớn lên trong sự chiều chuộng, lần đầu trốn thoát ra thế giới hoang dã cũng chẳng thể sống sót nổi, nói gì đến một cô gái chưa từng ra xã hội. Nếu cô gặp phải chuyện bất trắc, dù bị què bị mù hay bị điếc, chỉ cần cô còn sống, Lục Đình Trấn sẽ nuôi cô cả đời. Danh phận bà Lục, hôn nhân, tình yêu, cô muốn gì anh cũng thỏa mãn cô.
Chỉ cần cô vẫn còn sống.
Malaysia không có bốn mùa, nhiệt độ trung bình hàng năm trên ba mươi độ. Ánh nắng như đổ lửa ở khắp mọi nơi, Lục Đình Trấn vẫn mặc áo sơ mi từ đầu tới cuối, tia cực tím cường độ mạnh khiến da anh chịu tổn thương nhất định. Da anh trắng, không thể phơi dưới ánh nắng gay gắt. Phơi nắng lâu, da đã bắt đầu đỏ dần lên, lúc nghiêm trọng còn bị cháy rát. Tuy nhiên anh không bị đen đi, đợi làn da cháy nắng trở lại bình thường, anh vẫn trắng trẻo như trước đây.
Cả ngày luẩn quẩn ở bên ngoài, tối về nhà rửa mặt, nước xối vào mu bàn tay, gò má đều cảm thấy châm chích. Lục Đình Trấn nhìn vào gương, bất chợt nhận ra bên tóc mai đã có tóc bạc.
Chỉ có một sợi.
Lục Đình Trấn soi gương thật lâu, giơ tay, nhổ sợi tóc đó xuống.
Đây là sợi tóc bạc đầu tiên của Lục Đình Trấn và cũng không phải sợi tóc bạc duy nhất.
Ưu tư làm ảnh hưởng đến tim phổi.
Đêm đến Lục Đình Trấn vẫn không thể vào giấc, nếu như Vi Vi vẫn còn sống, không biết bây giờ cô đang chịu khổ thế nào? Anh không nghĩ ra, chỉ hút một điếu thuốc, nghe thấy có người gõ cửa.
A Lan đã tìm thấy manh mối.
Có người đã tìm thấy một cô gái Trung Quốc có nốt ruồi sau tai, có chiều cao tương tự nhưng rất gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Nghe nói đó là cô gái mồ côi bị lừa gạt, không cha không mẹ. Anh Lan không dám đến nhận, cũng không dám tự tiện hành động, tìm được manh mối là báo ngay cho Lục Đình Trấn.
Lục Đình Trấn ngồi xe đến đó, buổi tối ở Johor Bahru vẫn nóng nực như vậy. Khác với cái nóng ở Hồng Kông, nơi này thuộc kiểu nóng khô hanh, oi bức, sau lưng anh đã toát mồ hôi. Xe dừng lại, không đợi lão Tứ mở cửa cho mình, Lục Đình Trấn đã tự xuống xe, gió đêm len lỏi vào áo sơ mi, cảm giác mát mẻ thấm vào da thịt.
Thái độ của chính quyền ở Malaysia đối với ngành mại dâm không quá rõ ràng, luật pháp cũng không nghiêm cấm bằng sắc lệnh, không có điều luật hình phạt nào dành cho mại dâm, nhưng sẽ trừng phạt những tội danh khác như lây nhiễm bệnh tình dục. Tòa nhà chung cư cao cấp ở đây, bề ngoài thì hào nhoáng xa hoa nhưng thực ra bên trong có rất nhiều cô gái hoặc tự nguyện, hoặc bị che giấu, người Hoa, người Indonesia, v.v…
Lục Đình Trấn bước nhanh vào bên trong, nơi này đã được kiểm soát, người quản lý địa bàn làm ăn này là một người kinh doanh Indonesia, nói thứ tiếng Anh mang khẩu âm Indonesia. Tiếng Trung của hắn rất tệ, tệ đến nỗi chỉ có thể bập bẹ bật ra từng chữ Hán một: “Ngài, ngài Lục, chào, chào ngài...”
Lục Đình Trấn hỏi: “Người ở đâu?”
Người nọ đổi sang nói tiếng Anh, Lục Đình Trấn nhíu mày, đối phương cuối cùng cũng phản ứng lại, chỉ tay lên trên tầng.
Tầng hai.
Nơi này đã được phong tỏa, khách khứa đến đây tối nay đã đi hết. Có lẽ cuộc giải tán quá vội vàng và bạo lực cho nên bàn ghế ở nơi này trở nên xộc xệch, thậm chí có thể nhìn thấy ga giường và quần áo rơi lả tả đầy đất, trông đầy lộn xộn, một thứ mùi khiến người ta khó chịu tan tỏa trong không khí, nào là hương nước hoa nồng nặc, mùi cơ thể và mùi thức ăn hỏng... Những thứ này như một khu rừng thối nát đầy rẫy chó hoang. Lục Đình Trấn bước thật nhanh lên cầu thang, ánh đèn pha lê trên đỉnh đầu chói lóa, bóng của anh đổ dài xuống dưới đất, tựa như một thanh kiếm sắc bén rạch nát tấm thảm đỏ bẩn thỉu vô cùng.
Trên tầng có người lễ phép mời Lục Đình Trấn đi vào, người nọ mang thái độ cung kính: "Mời ngài đi theo tôi.”
Lục Đình Trấn nói: “Vất vả rồi.”
Đối phương mỉm cười: "Nếu đã là bạn của ngài Trấn thì chính là bạn của chúng tôi - mời qua bên này.”
Để giữ danh dự cho Chương Chi Vi, Lục Đình Trấn chỉ nói mình đang tìm một người làm bỏ trốn khỏi nhà, không hề nhắc tên Chương Chi Vi. Cho dù cô thật sự gặp chuyện bất hạnh, Lục Đình Trấn cũng ém nhẹm chuyện này xuống, cô mãi mãi là cô chủ Chương Chi Vi của nhà họ Lục, chỉ không may mắc bệnh nặng mà thôi.
Lục Đình Trấn không còn lòng dạ nào mà hàn huyên, anh không thể nở nụ cười. Áo sơ mi dán vào lưng, anh bước qua đống quần áo nhăn nhúm, cái bát đựng đầy chất lỏng không rõ tên, dây xích và dao găm dính máu, cuối cùng đã đi đến đại sảnh nằm cuối hành lang.
Tất cả phụ nữ đã được tập trung ở nơi này, ai nấy cũng run cầm cập, chỉ mặc một chiếc áo mỏng che đậy cơ thể. Có người đang làm việc dở thì bị gọi đến đây, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình sắp gặp phải chuyện gì. Có người ngẩng đầu nhìn về phía Lục Đình Trấn, không phải vì họ to gan mà là chết lặng, là cảm giác chết lặng khi cuộc sống đã rơi xuống vực thẳm không thể đi xuống được nữa.
Cô gái Trung Quốc có nốt ruồi son sau tai bị nhốt riêng, cô ấy là người thấy sợ nhất, co mình ở trong góc, không dám quay người lại. Cánh tay gầy rộc vẫn còn vết máu chưa khô, người đến đây mua dâm đâu phải loại tốt lành gì. Tiền và tình một khi được thêm dấu bằng ở giữa, trong mắt bọn họ những cô gái này chẳng qua chỉ là những món đồ để họ tùy ý giải tỏa dục vọng mà thôi.
Cô gái không nói một lời, cũng không dám xoay người lại, cơ thể cô ấy gầy yếu đến mức xương bả vai như có thể xuyên thủng da thịt vậy.
Bên cạnh có người nói: “Ngài Lục, cô ấy mới đến đây chưa lâu, nghe nói cũng có học, đầu óc cũng thông minh, họ sợ cô ấy chạy trốn kêu cứu nên đã cho cô ấy uống thuốc câm.”
Lục Đình Trấn nói: “Xoay người lại.”
Cô gái kia vẫn không chịu, Lục Đình Trấn cúi xuống, chạm vào cô ấy cách một lớp găng tay, cất giọng ôn hòa: “Ngẩng đầu, tôi sẽ không làm tổn thương cô.”
Câu nói cuối cùng cũng có tác dụng, cô ấy buông đôi tay bịt tai xuống. Lưỡng lự giây lát, từ từ ngẩng mặt lên.
Lục Đình Trấn nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm giàn giụa nước mắt, là một cô gái tội nghiệp.
Nhưng không phải Vi Vi.
Lục Đình Trấn buông tay ra.
Anh không biết mình nên cảm thấy may mắn hay nên cảm thấy buồn.
May mắn là vì Vi Vi không gặp phải hoạn nạn này, buồn vì mình vẫn chưa thể xác định cô còn sống hay đã chết.
Cô gái đáng thương kia chảy nước mắt, chỉ có thể kêu “a a” mà không thể phát ra tiếng. Lục Đình Trấn đứng thẳng dậy, sự im lặng của anh đủ để người bên cạnh hiểu ra: "Không phải người này?”
Lục Đình Trấn nói: “Vẫn phải cảm ơn anh.”
Người nọ xua tay nói không có gì, dù sao là bạn của ngài Trần cũng là bạn của họ... sau này họ vẫn sẽ để tâm tìm kiếm, dù có lật tung cả cái đất Malaysia này lên cũng phải đưa người mà ngài Lục cần lành lặn trở về.
Nói thì hay đấy, nhưng cõi lòng của Lục Đình Trấn nặng nề như sắt chìm.
Lục Đình Trấn bước ra khỏi căn phòng nồng nặc mùi xác thịt, bầu không khí vẩn đục khiến anh gần như ngạt thở. Nhìn thấy một người đang lom khom nhặt nhạnh đồ đạc ngổn ngang trên đất, anh chợt đứng khựng lại.
Lão Tứ quan sát sắc mặt của anh: "Anh Trấn.”
“Thương lượng lại với họ, chú cũng ở lại đây hỏi ý kiến những cô gái kia xem có ai muốn về nhà hoặc không muốn làm công việc này.” Lục Đình Trấn nói: "Nếu không muốn ở lại đây, cậu đưa ít tiền cho ông chủ người Indo kia rồi dẫn người đi, ai nên đưa về nhà thì đưa về nhà, ai không đưa về được thì cho họ ít tiền, để bọn họ tự tìm công việc chính đáng mà làm.”
Lão Tứ sửng sốt: "Anh Trấn...”
Lục Đình Trấn: “Cứ coi như tích đức cho Vi Vi.”
Anh rời khỏi căn phòng, đi xuống dưới tầng, ông chủ người Indo vẫn còn đợi ở đây. Ông ta không biết có chuyện gì, vừa mờ mịt vừa hoảng sợ và đôi chút giận dữ vì việc làm ăn bị quấy nhiễu.
Tòa nhà cao cấp xa hoa tráng lệ này, vậy mà bên trong chỉ toàn thứ thối nát bẩn thỉu.
Lục Đình Trấn bỗng nghĩ đến những lời đại sư đã nói, anh đã định trước là cô độc cả đời.
Lục Đình Trấn bước ra ngoài, hòa mình vào bóng đêm đặc quánh, cảm giác nóng bức vẫn chưa tan, anh rút một điếu thuốc, ngậm trên môi, châm lửa.
Trước giờ anh đã làm quá nhiều chuyện ác, đôi tay không còn sạch sẽ, tự biết mình mang tội không thể tha thứ.
Nhưng Vi Vi vô tội, ông trời không nên trừng phạt cô ấy.
Cô ấy vẫn còn nhỏ như vậy.
- -
Ngày hôm sau, Lục Đình Trấn lên đường quay về Hồng Kông.
Quật mộ giám định DNA một lần nữa thật sự là một chuyện hoang đường, huống chi người đã được an táng lâu như thế, giờ này đào quan tài lên, không những quấy nhiễu thi hài mà còn khiến người còn sống lo nghĩ. Về tình hay về đạo nghĩa thì cũng không nên làm chuyện như vậy. Và quan trọng hơn là, mọi người còn lo cái được gọi là công nghệ mới này hoàn toàn vô dụng, chắc chắn việc khai quật tử thi là hoàn toàn vô nghĩa.
Chỉ có mình Lục Đình Trấn vẫn kiên trì.
Ông chủ Lục và bà Lục ra sức khuyên ngăn Lục Đình Trấn nhưng chẳng thành, Lục Đình Trấn khăng khăng làm theo ý mình. Người xung quanh thấy bộ dạng điên rồ của anh, cũng không dám ngăn cản, chỉ im lặng nghe theo ý của anh.
Dù biết quấy nhiễu linh hồn là chuyện không lành, bà Lục cũng chỉ biết rơi nước mắt, chăm dâng hương, cầu mong linh hồn Vi Vi trên cao được an nghỉ, đừng trách tội Lục Đình Trấn, bây giờ anh đã cố chấp đến mức này...
Lần khám nghiệm này, Lục Đình Trấn đã đích thân mang mẩu xương được ướp đá sang Anh Quốc.
Ngay cả lúc dừng chân nghỉ ngơi, anh cũng phải đặt chiếc hộp trong phòng của anh, nửa bước không rời.
Khi đưa đi xét nghiệm, Lục Đình Trấn chỉ thiếu điều dí súng vào đầu đối phương, canh chừng họ làm xét nghiệm. Từ đầu đến cuối, anh không mượn người khác giúp đỡ, một mực trông chừng phần thi hài và những sợi tóc còn sót lại này.
Gà Đen vô cùng sợ hãi.
Dù thành công hay thất bại, chắc có lẽ đây cũng là lần cuối cùng.
Hoặc nếu như vẫn trùng khớp như trước, lẽ nào Lục Đình Trấn định đóng băng thi hài vĩnh viễn, tiếp tục xét nghiệm?
Gà Đen bất an, gặp phải chuyện của Chương Chi Vi, biểu hiện của Lục Đình Trấn khiến Gà Đen vô cùng sợ hãi.
Nhưng chuyện sợ hãi hơn còn ở phía sau.
Khi nhân viên làm xét nghiệm đưa ra báo cáo xác nhận thi hài và tóc không phải cùng một người, Lục Đình Trấn đã cười thật to.
Lão Tứ và Gà Đen canh chừng bên ngoài không rời lấy một bước, hai người quay sang nhìn nhau, không ai dám tiến lên.
Họ để một mình Lục Đình Trấn trong căn phòng lạnh lẽo, anh mặc bộ đồ màu đen, đứng trong căn phòng trắng tinh, cười đến mức gần như rơi lệ.
Một phút sau, Lục Đình Trấn mới ngừng cười, lên tiếng: “Lão Tứ, chú đưa thi hài về Hồng Kông, hỏa táng rồi chôn cất cẩn thận. Cho người đập bia mộ kia đi, không may mắn, Vi Vi vẫn còn sống yên lành, không nên khắc tên nguyền rủa cô ấy.”
Gà Đen hỏi: “Còn em thì sao anh Trấn?”
Lục Đình Trấn lau nước mắt vương trên khóe mắt như không có chuyện gì, nói rành mạch từng chữ: “Cậu theo tôi đi Malaysia.”
“Đi đón Vi Vi về nhà.”
- -
Từ London bay sang Malaysia nhanh nhất cũng phải mất gần mười bốn tiếng, Lục Đình Trấn không thể đợi thêm một phút nào nữa, nhất định phải ngồi chuyến bay gần nhất, quần áo không thay, cơm cũng không ăn, muốn đích thân đến Malaysia tìm người, không thể chậm trễ hơn.
Đến chiều, mặt trời ngả về Tây, Lục Đình Trấn bước vào sân bay Heathrow, đáp chuyến bay về Kual Lumpur.
- -
Máy bay từ từ hạ cánh.
Cảm giác tròng trành nhẹ khiến dạ dày Chương Chi Vi không thoải mái, có cảm giác muốn nôn. Cô mua vé chuyến bay giá rẻ, lại bay một chặng bay dài như thế, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau.
Mười bốn tiếng cơ đấy.
Máy bay vững vàng trượt trên đường băng, Chương Chi Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đã cố nín thở cả đoạn đường, ông chú xịt nước hoa lẫn với mùi cơ thể nặng mùi cuối cùng cũng chen người vào đám đông. Hành khách xung quanh bắt đầu trò chuyện bằng mọi thứ tiếng, tiếng Anh, tiếng Mã Lai, tiếng Indo và tiếng địa phương Mân Nam…
Trong tiếng ồn huyên náo, Chương Chi Vi khẽ thở phào, cúi đầu, thử trải phẳng vạt váy bị siết đến nhăn nhúm.
Cuối cùng cô cũng đến London rồi.
Bình luận facebook