Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Chương Chi Vi thuê nhà gần công viên Cannon.
Từ nơi này đến Đại học Warwick cũng mất hai mươi phút đi bộ, mà từ nơi này đến trạm tàu hỏa chỉ mất mười phút đi bộ.
Ngôi nhà có một bãi cỏ rất đẹp, thi thoảng bắt gặp một vài chú chim trắng bay đến đậu bên cửa sổ, Chương Chi Vi sẽ mang một ít vụn bánh mì cho chúng ăn.
Ngoài cô ra còn có bốn du học sinh khác thuê chung nhà với cô, lần lượt đến từ các quốc gia khác nhau, điểm chung duy nhất là họ đều là con gái. Nhưng người cần phải làm thêm kiếm tiền ở bên ngoài chỉ có một mình Chương Chi Vi. Anh Quốc cho phép du học sinh đi làm thêm, chỉ cần đủ mười sáu tuổi, đồng thời học trong trường đại học được công nhận chính thức là có thể đi làm thêm, nhưng thời gian làm việc mỗi tuần có hạn, không thể vượt quá hai mươi tiếng.
Chương Chi Vi tìm được công việc đầu tiên ở một nhà hàng Trung Quốc, công việc của cô là gọi món, đưa món và thu dọn bát đĩa. Mỗi buổi sáng cô sẽ mua một chiếc bánh mì, đi bộ đến nhà ga. Coventry tuy rất nhỏ nhưng lại là một đầu mút giao thông thuận tiện. Từ nơi này đến ga Euston ở London, cứ hai mươi phút lại có một chuyến tàu, chỉ mất một tiếng mười phút là đến nơi.
Vẫn còn hơn hai tháng nữa mới đến thời gian khai giảng, Chương Chi Vi tranh thủ thời gian này đi làm thêm, thích ứng trước với cuộc sống ở thành phố này. Cô vẫn còn một ít tiền, nhưng chỗ tiền này chắc chắn không đủ để cô tiêu xài phung phí học hết đại học. Huống chi cô còn muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, tiếp tục thi lên cao học. Chương Chi Vi đã xác định mục tiêu, cô dự định nộp đơn vào Đại học Cambridge hoặc Đại học Oxford.
Đối với nhiều người chưa từng đặt chân đến London, ấn tượng về thành phố lâu đời này chính là bầu trời âm u đổ mưa, những quý ông quý bà mặc áo măng tô dài, cầm ô đen, tựa như nơi này là một đô thị phồn hoa ngập tràn hơi thở điện ảnh và tri thức. Thực ra vẫn còn những ấn tượng khác, Chương Chi Vi nhìn những người đàn ông chải tóc ra đằng sau, lo mình cũng sẽ sở hữu mái tóc giống như vậy. Cô từng nghe bạn thuê chung nhà nhắc đến một lần rằng chất lượng nước ở Anh Quốc dường như sẽ làm người ta rụng tóc.
Chương Chi Vi trải qua hai tuần sống trong lo lắng mới chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì, tóc cô vẫn đen óng dày như trước. Tóc của cô xoăn nhẹ tự nhiên, bóng khỏe, bây giờ đã che phủ vai.
Dù ở London hay Conventry, tay nghề của thợ cắt tóc đều khiến người ta không dám khen ngợi. Ban đầu Chương Chi Vi định cắt ngắn đi một chút, nhưng sau khi nhìn thấy mái tóc bị thợ cắt tóc hành hạ với cái giá cao cắt cổ của bạn cùng nhà, cô quyết định để tóc mọc dài tự nhiên.
Một điều không thể phủ nhận là London thực sự là một thành phố mang đậm văn hóa Anh. Khi Chương Chi Vi đang ăn tối trên ghế dài trong công viên, cô đã tình cờ nhìn thấy chú nai nhỏ chạy tung tăng, cũng từng nhìn thấy một chú cáo xinh xắn thập thò trên đường khi cô đang chạy đến nhà ga vào buổi tối. Tại nhiều con phố chật chội cũng có nhiều vết tích của lịch sử và nghệ thuật. Tuy nhiên, đối với một cô gái châu Á nhỏ bé, đi ra ngoài một mình giữa đêm là một điều vô cùng tồi tệ. Chương Chi Vi hạn chế tối đa việc ra ngoài đi dạo sau khi mặt trời lặn, cô không muốn gặp bất kỳ rắc rối nào.
Dòng sông Thames im lìm vắng lặng uốn lượn khúc khuỷu, chia cắt London thành hai miền nam bắc. Từ thứ Hai đến thứ Năm, Chương Chi Vi có thể được tặng quà miễn phí từ những người bán hàng rong bên ngoài mỗi trạm tàu hỏa ở khu trung tâm, thường là báo giấy. Mặc dù những tờ báo như này không có gì đáng đọc, nhưng Chương Chi Vi vẫn sẽ nghiêm túc đọc hết, ít ra có thể giết thời gian.
Giá sách ở London rất cao, cao hơn cả Hồng Kông. Chương Chi Vi từ những nơi có chi phí thấp như Johor Bahru và Mercing đến London nên có chút không thích ứng được. Có lẽ đây chính là “Tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm thì khó” mà người ta hay nói, bây giờ cô thường mượn sách trong thư viện để đọc, tài liệu sách vở cũng cố gắng mua một ít sách cũ.
Cô không còn mặc những sản phẩm mới hợp mốt, cũng không đến phố Oxford hay phố Regent để mua những bộ váy xinh đẹp. Chương Chi Vi của quá khứ không cần tự đi mua sắm, Lục Đình Trấn sẽ lấp đầy phòng thay đồ của cô bằng những bộ cánh lộng lẫy; Lương Mỹ Hoa của hiện tại chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, cô đã quen mặc áo nịt ngực để tránh những rắc rối không đáng có, cô không còn dùng nước hoa và những phụ kiện bắt mắt, tóc buộc cao, mỗi ngày đều mang theo một chiếc túi vải xinh xắn mà Lương Thục Bảo may cho cô, ngồi trên chuyến tàu từ London đến Coventry. Thỉnh thoảng, Chương Chi Vi sẽ đến một số khu chợ phía đông London để mua một số mặt hàng tiêu dùng bền rẻ hoặc một số món đồ nhỏ thú vị như ghim cài áo, đồ trang trí, rồi gửi về cho Lương Thục Bảo ở Mersing.
Trong nhà Lương Thục Bảo không có điện thoại nên Chương Chi Vi phải viết thư tay, gửi quà về, thi thoảng cũng nghe ngóng một số gia đình giàu có bên đó, trò chuyện cùng chị ấy. Muốn gửi quà về Mersing thì phải gửi đường biển, mất khoảng ba đến bốn tháng Lương Thục Bảo mới nhận được. Lần đầu tiên nhận được ghim cài áo, chị ấy vừa thích thú vừa trách: “Đừng mua cho chị mấy thứ này nữa, em còn phải học hành cho tốt, Mỹ Hoa à.”
Chương Chi Vi tươi cười vâng dạ, nhưng khi nhìn thấy cái gì đẹp mắt cô vẫn mua và gửi về cho chị ấy.
Cô không có gì để báo đáp Lương Thục Bảo, chỉ có những thứ này, chỉ có thể hoàn toàn trở thành em gái bé bỏng của chị ấy, Lương Mỹ Hoa.
Chương Chi Vi không phụ sự kỳ vọng của Lương Thục Bảo, cô nhập học suôn sẻ, vẫn tranh thủ thời gian rảnh không có tiết bắt tàu hỏa đi London làm thêm trong nhà hàng Trung Quốc, hoặc nhân viên thu ngân, công việc nào cô cũng làm được.
Cô học chuyên ngành liên quan đến toán học, cực kỳ hại não, nhưng Chương Chi Vi rất thích, việc suy luận những con số và công thức đã trấn an trái tim lo âu của cô một cách kỳ diệu.
Ngay cả chính cô cũng không biết vì sao mình lại thích toán học, rõ ràng hồi nhỏ cô còn cảm thấy đau đầu vì một đống số má này.
Malaysia không có mùa đông, nhưng mùa đông London đang từ từ ghé đến. Chương Chi Vi mua một chiếc áo lông vũ vừa nhẹ vừa ấm, dù cô vẫn luôn sống ở miền Nam nhưng cô đã đánh giá thấp cái lạnh buốt giá của mùa đông London. Ban đầu cô bị cảm cúm, hắt hơi, giọng nói đặc sệt âm mũi, đầu mũi đỏ bừng vì lau bằng khăn giấy, xuất hiện một lớp da khô bong tróc.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến cuộc sống và việc học của cô, Chương Chi Vi vẫn có thể đạt được thành tích xuất sắc trong bài kiểm tra, các giáo sư càng ngày càng thân thiết với cô gái châu Á “Lương Mỹ Hoa” này. Chương Chi Vi nghiêm túc lên kế hoạch cho cuộc sống trong tương lai của mình, thuận lợi đến học chuyên sâu ở Đại học Cambridge hoặc Đại học Oxford, sau đó trở về Malaysia hoặc ở lại Anh, làm một giảng viên.
Nghe có vẻ hơi xa xôi, nhưng Chương Chi Vi cho rằng mình có thể làm được.
Chương Chi Vi trở thành Lương Mỹ Hoa đã gần được nửa năm, đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy ai gọi mình là “Chi Vi” hay “Vi Vi”.
Cô sắp sửa quên mất mình là “Chương Chi Vi”.
- -
“Vi Vi.”
Lục Đình Trấn giơ tay lên cao, chỉ nắm được không không. Cảnh tượng ban nãy vẫn còn ngay trước mắt, anh nhìn thấy Chương Chi Vi một mình đi trên con đường ở Malaysia, trong tay cầm bánh mì, ngâm nga bài hát nào đó. Lục Đình Trấn bước thật nhanh đuổi theo cô, nắm lấy tay cô…
Khi anh cất tiếng gọi tên cô, khung cảnh trong giấc mơ lần lượt tan vỡ, sụp đổ trong nháy mắt.
Lục Đình Trấn tỉnh giấc.
Anh vẫn đang ở Johor Bahru, vẫn chỉ có một mình.
Gần bốn tháng qua, Lục Đình Trấn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Chương Chi Vi.
Vì chuyện này mà anh bất chấp tất cả giao dịch với Trần Tu Trạch, để đối phương móc nối quan hệ với một số người quen ở Johor Bahru, trao đổi lợi ích mới sai những người này ra quân, để ý tìm kiếm.
Theo dõi gần bốn tháng trời, vẫn chẳng có kết quả gì.
Không chỉ là Johor Bahru, mà cả bang Johor và các khu vực xung quanh, Kuala Lumpur cũng bặt vô âm tín.
Giống như Chương Chi Vi đã bốc hơi khỏi trần gian, chưa từng xuất hiện, không một ai nhìn thấy cô.
Thứ có thể chứng minh cô còn trên đời này chỉ còn lại một bức ảnh mà ông chủ tiệm bánh mì vô tình chụp được mà thôi.
Lục Đình Trấn biết rõ về cơ thể của Chương Chi Vi như lòng bàn tay, anh biết vị trí từng nốt ruồi trên người cô, biết nguồn gốc của từng vết sẹo mà ngay cả Chương Chi Vi cũng chẳng còn nhớ hoặc không nhìn thấy. Nơi mà Lục Đình Trấn đã từng vuốt ve, từng chạm vào, anh tuyệt đối không nhớ nhầm.
Vậy mà anh lại không tìm được cô.
Lãnh thổ Malaysia không hề lớn, số lượng người Hoa chiếm khoảng 20%, thậm chí Lục Đình Trấn còn có một ý tưởng điên rồ, anh đã từng cân nhắc đến độ khó và tính khả thi của việc đến từng gia đình người Hoa để điều tra.
Lục Đình Trấn không thể ở Malaysia mãi mãi, nhưng anh sẽ đến đây để tìm người khi rảnh rỗi. Bia mộ ban đầu đã bị đập bỏ, làm thành bia mộ trống. Anh không biết thi hài kia rốt cuộc là cô gái đáng thương nơi nào, càng không biết tên họ danh tính của đối phương. Nhưng không sao, anh vẫn lo mồ yên mà đẹp cho cô gái ấy, gom đủ xương cốt, không để linh hồn cô gái bơ vơ.
Anh làm việc thiện để tích đức cho Vi Vi, mong cô sống bình an, yên ổn... chờ anh tìm được cô.
Thỉnh thoảng Lục Đình Trấn cũng thấy kỳ lạ, nhưng phàm là người, chỉ cần Vi Vi còn sống ở Malaysia thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nhưng tại sao cả đám người tìm kiếm bấy lâu nay mà vẫn không tìm thấy tung tích của Vi Vi? Trừ phi cô đã rời khỏi Malaysia, sang Singapore.
Nếu là bên phía Singapore, không phải anh không có cách.
Choảng tỉnh giữa đêm khuya, Lục Đình Trấn không thể ngủ yên được nữa.
Anh rời khỏi giường, ngoài cửa sổ là ánh trăng vằng vặc, đổ đầy trên sàn nhà. Đây là khách sạn Chương Chi Vi ở lúc sau cùng, nằm bên con đê dài ở Johor Bahru, có thể nhìn trọn eo biển Johor. Lục Đình Trấn đến bên cửa sổ, nghe thấy tiếng sóng biển xô bờ, tựa như tiếng khóc bi ai.
Anh ngồi trước cửa sổ, rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá trên bàn, ngậm thuốc, châm lửa, nhìn chăm chú khung cảnh ngoài cửa sổ, chậm rãi nhả khói.
Bốn tháng hăng hái tìm kiếm, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng tìm được người, chỉ có một khả năng là cô đã rời khỏi Malaysia.
Lục Đình Trấn đã lấy lại bình tĩnh vào ngày thứ một trăm hai mươi ba này, anh thử đổi sang góc nhìn khác để suy nghĩ.
Vi Vi là người thông minh, Lục Đình Trấn từng dạy cô “thỏ khôn đào ba lỗ”, cũng dậy cô ứng phó với nguy hiểm. Túi xách của cô đã bị giật mất, vậy thì trên người cô hẳn là vẫn còn một ít tiền. Trước đó ông chủ Lục đã tiết lộ tin tức, thừa nhận mình đã nhờ Hạ Thành Minh giao đồ cho Vi Vi, trong đó có rất nhiều vàng thỏi nặng trịch... Lục Đình Trấn đã lần lượt tìm kiếm tung tích những thứ này, nhưng vẫn không có kết quả nào.
Những tài sản còn lại có khi nào vẫn ở trên người Vi Vi? Có chỗ vàng này, tạm thời cô không lo cơm ăn áo mặc, còn có thể làm được nhiều việc hơn.
Nếu anh là Chương Chi Vi, anh sẽ làm gì ở Malaysia?
Đầu tiên kiếm được thẻ căn cước có hiệu lực.
Rồi sao đó thì sao?
Vi Vi học khá giỏi, cô nhất định không từ bỏ việc học hành.
Nếu Vi Vi muốn rời Malaysia, cách xin visa dễ nhất chính là du học, đến Singapore, hoặc đến Âu Mỹ, cũng có thể là Thượng Hải.
Vậy thì chắc chắn cô đã học cấp ba ở Malaysia.
Bây giờ không tìm thấy cô ở Malaysia, thế thì gần như cô đã rời khỏi đây thành công.
Bức ảnh bóng lưng của cô được chụp cách đây bảy tháng, nếu lúc đó Vi Vi vẫn còn ở Malaysia, chứng tỏ rằng cô ấy ở lại nơi này vì một lý do nào đó.
Năm học mới ở Malaysia bắt đầu từ tháng Ba và kết thúc vào tháng Mười hai. Có thể đoán được lúc đó cô ấy đang chờ giấy báo trúng tuyển đại học; Gần bốn tháng cô ấy không có ở Malaysia, có thể suy đoán thời gian nhà trường gửi giấy báo trúng tuyển sẽ rơi vào sau tháng Ba đến trước tháng Bảy. Nếu giấy báo trúng tuyển được gửi đến trong khoảng thời gian này thì có thể loại trừ Thượng Hải; Trên người Vi Vi không có quá nhiều tiền, nếu cô từ bỏ học đại học ở Malaysia và chọn một trường đại học ở nước khác, có lẽ là do trường trung học mà cô ấy theo học không được công nhận bởi các trường đại học công lập ở Malaysia...
Trường trung học Độc lập tiếng Hoa.
Cô đã học ở trường trung học Độc lập tiếng Hoa.
Lục Đình Trấn dụi nửa điếu thuốc vào gạt tàn.
Chương Chi Vi là người anh đích thân dạy dỗ. Hồi nhỏ cô gặp phải đề toán nào không biết làm, không thích học Toán, là Lục Đình Trấn đã tận tay dạy cho cô cách giải đề; Sau này lớn lên, cô gặp phải chuyện gì khó nghĩ, tâm trạng tuột dốc, cũng là Lục Đình Trấn từ từ hướng dẫn cô, phân tích một cách lý trí... Cô chính là bản sao của Lục Đình Trấn, là đóa hoa được anh tận tình chăm bón.
Lẽ ra anh phải nghĩ đến khả năng này sớm hơn.
Lục Đình Trấn mở cửa, đây là phòng suite, Gà Đen ngủ trên sofa rơi bụp xuống đất, anh ấy lộm cộm bò dậy, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Anh Trấn.”
“Khoan hãy ngủ.” Lục Đình Trấn nói: "Cậu gọi điện cho mấy người kia, nhờ họ liệt kê một bản danh sách.”
Gà Đen dụi mắt, có vẻ buồn ngủ vô cùng: "Danh sách gì ạ?”
“Danh sách các nữ sinh nộp đơn vào các trường đại học nước ngoài đi du học vào năm nay.” Lục Đình Trấn nói thêm: "Danh sách toàn bộ nữ sinh có điều kiện phù hợp trong sáu mươi trường Trung học Độc lập của người Hoa ở Malaysia, cũng như danh sách của các trường đại học mà họ đã đăng ký.”
“Bắt đầu từ Johor Bahru.”
Từ nơi này đến Đại học Warwick cũng mất hai mươi phút đi bộ, mà từ nơi này đến trạm tàu hỏa chỉ mất mười phút đi bộ.
Ngôi nhà có một bãi cỏ rất đẹp, thi thoảng bắt gặp một vài chú chim trắng bay đến đậu bên cửa sổ, Chương Chi Vi sẽ mang một ít vụn bánh mì cho chúng ăn.
Ngoài cô ra còn có bốn du học sinh khác thuê chung nhà với cô, lần lượt đến từ các quốc gia khác nhau, điểm chung duy nhất là họ đều là con gái. Nhưng người cần phải làm thêm kiếm tiền ở bên ngoài chỉ có một mình Chương Chi Vi. Anh Quốc cho phép du học sinh đi làm thêm, chỉ cần đủ mười sáu tuổi, đồng thời học trong trường đại học được công nhận chính thức là có thể đi làm thêm, nhưng thời gian làm việc mỗi tuần có hạn, không thể vượt quá hai mươi tiếng.
Chương Chi Vi tìm được công việc đầu tiên ở một nhà hàng Trung Quốc, công việc của cô là gọi món, đưa món và thu dọn bát đĩa. Mỗi buổi sáng cô sẽ mua một chiếc bánh mì, đi bộ đến nhà ga. Coventry tuy rất nhỏ nhưng lại là một đầu mút giao thông thuận tiện. Từ nơi này đến ga Euston ở London, cứ hai mươi phút lại có một chuyến tàu, chỉ mất một tiếng mười phút là đến nơi.
Vẫn còn hơn hai tháng nữa mới đến thời gian khai giảng, Chương Chi Vi tranh thủ thời gian này đi làm thêm, thích ứng trước với cuộc sống ở thành phố này. Cô vẫn còn một ít tiền, nhưng chỗ tiền này chắc chắn không đủ để cô tiêu xài phung phí học hết đại học. Huống chi cô còn muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, tiếp tục thi lên cao học. Chương Chi Vi đã xác định mục tiêu, cô dự định nộp đơn vào Đại học Cambridge hoặc Đại học Oxford.
Đối với nhiều người chưa từng đặt chân đến London, ấn tượng về thành phố lâu đời này chính là bầu trời âm u đổ mưa, những quý ông quý bà mặc áo măng tô dài, cầm ô đen, tựa như nơi này là một đô thị phồn hoa ngập tràn hơi thở điện ảnh và tri thức. Thực ra vẫn còn những ấn tượng khác, Chương Chi Vi nhìn những người đàn ông chải tóc ra đằng sau, lo mình cũng sẽ sở hữu mái tóc giống như vậy. Cô từng nghe bạn thuê chung nhà nhắc đến một lần rằng chất lượng nước ở Anh Quốc dường như sẽ làm người ta rụng tóc.
Chương Chi Vi trải qua hai tuần sống trong lo lắng mới chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì, tóc cô vẫn đen óng dày như trước. Tóc của cô xoăn nhẹ tự nhiên, bóng khỏe, bây giờ đã che phủ vai.
Dù ở London hay Conventry, tay nghề của thợ cắt tóc đều khiến người ta không dám khen ngợi. Ban đầu Chương Chi Vi định cắt ngắn đi một chút, nhưng sau khi nhìn thấy mái tóc bị thợ cắt tóc hành hạ với cái giá cao cắt cổ của bạn cùng nhà, cô quyết định để tóc mọc dài tự nhiên.
Một điều không thể phủ nhận là London thực sự là một thành phố mang đậm văn hóa Anh. Khi Chương Chi Vi đang ăn tối trên ghế dài trong công viên, cô đã tình cờ nhìn thấy chú nai nhỏ chạy tung tăng, cũng từng nhìn thấy một chú cáo xinh xắn thập thò trên đường khi cô đang chạy đến nhà ga vào buổi tối. Tại nhiều con phố chật chội cũng có nhiều vết tích của lịch sử và nghệ thuật. Tuy nhiên, đối với một cô gái châu Á nhỏ bé, đi ra ngoài một mình giữa đêm là một điều vô cùng tồi tệ. Chương Chi Vi hạn chế tối đa việc ra ngoài đi dạo sau khi mặt trời lặn, cô không muốn gặp bất kỳ rắc rối nào.
Dòng sông Thames im lìm vắng lặng uốn lượn khúc khuỷu, chia cắt London thành hai miền nam bắc. Từ thứ Hai đến thứ Năm, Chương Chi Vi có thể được tặng quà miễn phí từ những người bán hàng rong bên ngoài mỗi trạm tàu hỏa ở khu trung tâm, thường là báo giấy. Mặc dù những tờ báo như này không có gì đáng đọc, nhưng Chương Chi Vi vẫn sẽ nghiêm túc đọc hết, ít ra có thể giết thời gian.
Giá sách ở London rất cao, cao hơn cả Hồng Kông. Chương Chi Vi từ những nơi có chi phí thấp như Johor Bahru và Mercing đến London nên có chút không thích ứng được. Có lẽ đây chính là “Tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm thì khó” mà người ta hay nói, bây giờ cô thường mượn sách trong thư viện để đọc, tài liệu sách vở cũng cố gắng mua một ít sách cũ.
Cô không còn mặc những sản phẩm mới hợp mốt, cũng không đến phố Oxford hay phố Regent để mua những bộ váy xinh đẹp. Chương Chi Vi của quá khứ không cần tự đi mua sắm, Lục Đình Trấn sẽ lấp đầy phòng thay đồ của cô bằng những bộ cánh lộng lẫy; Lương Mỹ Hoa của hiện tại chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, cô đã quen mặc áo nịt ngực để tránh những rắc rối không đáng có, cô không còn dùng nước hoa và những phụ kiện bắt mắt, tóc buộc cao, mỗi ngày đều mang theo một chiếc túi vải xinh xắn mà Lương Thục Bảo may cho cô, ngồi trên chuyến tàu từ London đến Coventry. Thỉnh thoảng, Chương Chi Vi sẽ đến một số khu chợ phía đông London để mua một số mặt hàng tiêu dùng bền rẻ hoặc một số món đồ nhỏ thú vị như ghim cài áo, đồ trang trí, rồi gửi về cho Lương Thục Bảo ở Mersing.
Trong nhà Lương Thục Bảo không có điện thoại nên Chương Chi Vi phải viết thư tay, gửi quà về, thi thoảng cũng nghe ngóng một số gia đình giàu có bên đó, trò chuyện cùng chị ấy. Muốn gửi quà về Mersing thì phải gửi đường biển, mất khoảng ba đến bốn tháng Lương Thục Bảo mới nhận được. Lần đầu tiên nhận được ghim cài áo, chị ấy vừa thích thú vừa trách: “Đừng mua cho chị mấy thứ này nữa, em còn phải học hành cho tốt, Mỹ Hoa à.”
Chương Chi Vi tươi cười vâng dạ, nhưng khi nhìn thấy cái gì đẹp mắt cô vẫn mua và gửi về cho chị ấy.
Cô không có gì để báo đáp Lương Thục Bảo, chỉ có những thứ này, chỉ có thể hoàn toàn trở thành em gái bé bỏng của chị ấy, Lương Mỹ Hoa.
Chương Chi Vi không phụ sự kỳ vọng của Lương Thục Bảo, cô nhập học suôn sẻ, vẫn tranh thủ thời gian rảnh không có tiết bắt tàu hỏa đi London làm thêm trong nhà hàng Trung Quốc, hoặc nhân viên thu ngân, công việc nào cô cũng làm được.
Cô học chuyên ngành liên quan đến toán học, cực kỳ hại não, nhưng Chương Chi Vi rất thích, việc suy luận những con số và công thức đã trấn an trái tim lo âu của cô một cách kỳ diệu.
Ngay cả chính cô cũng không biết vì sao mình lại thích toán học, rõ ràng hồi nhỏ cô còn cảm thấy đau đầu vì một đống số má này.
Malaysia không có mùa đông, nhưng mùa đông London đang từ từ ghé đến. Chương Chi Vi mua một chiếc áo lông vũ vừa nhẹ vừa ấm, dù cô vẫn luôn sống ở miền Nam nhưng cô đã đánh giá thấp cái lạnh buốt giá của mùa đông London. Ban đầu cô bị cảm cúm, hắt hơi, giọng nói đặc sệt âm mũi, đầu mũi đỏ bừng vì lau bằng khăn giấy, xuất hiện một lớp da khô bong tróc.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến cuộc sống và việc học của cô, Chương Chi Vi vẫn có thể đạt được thành tích xuất sắc trong bài kiểm tra, các giáo sư càng ngày càng thân thiết với cô gái châu Á “Lương Mỹ Hoa” này. Chương Chi Vi nghiêm túc lên kế hoạch cho cuộc sống trong tương lai của mình, thuận lợi đến học chuyên sâu ở Đại học Cambridge hoặc Đại học Oxford, sau đó trở về Malaysia hoặc ở lại Anh, làm một giảng viên.
Nghe có vẻ hơi xa xôi, nhưng Chương Chi Vi cho rằng mình có thể làm được.
Chương Chi Vi trở thành Lương Mỹ Hoa đã gần được nửa năm, đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy ai gọi mình là “Chi Vi” hay “Vi Vi”.
Cô sắp sửa quên mất mình là “Chương Chi Vi”.
- -
“Vi Vi.”
Lục Đình Trấn giơ tay lên cao, chỉ nắm được không không. Cảnh tượng ban nãy vẫn còn ngay trước mắt, anh nhìn thấy Chương Chi Vi một mình đi trên con đường ở Malaysia, trong tay cầm bánh mì, ngâm nga bài hát nào đó. Lục Đình Trấn bước thật nhanh đuổi theo cô, nắm lấy tay cô…
Khi anh cất tiếng gọi tên cô, khung cảnh trong giấc mơ lần lượt tan vỡ, sụp đổ trong nháy mắt.
Lục Đình Trấn tỉnh giấc.
Anh vẫn đang ở Johor Bahru, vẫn chỉ có một mình.
Gần bốn tháng qua, Lục Đình Trấn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Chương Chi Vi.
Vì chuyện này mà anh bất chấp tất cả giao dịch với Trần Tu Trạch, để đối phương móc nối quan hệ với một số người quen ở Johor Bahru, trao đổi lợi ích mới sai những người này ra quân, để ý tìm kiếm.
Theo dõi gần bốn tháng trời, vẫn chẳng có kết quả gì.
Không chỉ là Johor Bahru, mà cả bang Johor và các khu vực xung quanh, Kuala Lumpur cũng bặt vô âm tín.
Giống như Chương Chi Vi đã bốc hơi khỏi trần gian, chưa từng xuất hiện, không một ai nhìn thấy cô.
Thứ có thể chứng minh cô còn trên đời này chỉ còn lại một bức ảnh mà ông chủ tiệm bánh mì vô tình chụp được mà thôi.
Lục Đình Trấn biết rõ về cơ thể của Chương Chi Vi như lòng bàn tay, anh biết vị trí từng nốt ruồi trên người cô, biết nguồn gốc của từng vết sẹo mà ngay cả Chương Chi Vi cũng chẳng còn nhớ hoặc không nhìn thấy. Nơi mà Lục Đình Trấn đã từng vuốt ve, từng chạm vào, anh tuyệt đối không nhớ nhầm.
Vậy mà anh lại không tìm được cô.
Lãnh thổ Malaysia không hề lớn, số lượng người Hoa chiếm khoảng 20%, thậm chí Lục Đình Trấn còn có một ý tưởng điên rồ, anh đã từng cân nhắc đến độ khó và tính khả thi của việc đến từng gia đình người Hoa để điều tra.
Lục Đình Trấn không thể ở Malaysia mãi mãi, nhưng anh sẽ đến đây để tìm người khi rảnh rỗi. Bia mộ ban đầu đã bị đập bỏ, làm thành bia mộ trống. Anh không biết thi hài kia rốt cuộc là cô gái đáng thương nơi nào, càng không biết tên họ danh tính của đối phương. Nhưng không sao, anh vẫn lo mồ yên mà đẹp cho cô gái ấy, gom đủ xương cốt, không để linh hồn cô gái bơ vơ.
Anh làm việc thiện để tích đức cho Vi Vi, mong cô sống bình an, yên ổn... chờ anh tìm được cô.
Thỉnh thoảng Lục Đình Trấn cũng thấy kỳ lạ, nhưng phàm là người, chỉ cần Vi Vi còn sống ở Malaysia thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nhưng tại sao cả đám người tìm kiếm bấy lâu nay mà vẫn không tìm thấy tung tích của Vi Vi? Trừ phi cô đã rời khỏi Malaysia, sang Singapore.
Nếu là bên phía Singapore, không phải anh không có cách.
Choảng tỉnh giữa đêm khuya, Lục Đình Trấn không thể ngủ yên được nữa.
Anh rời khỏi giường, ngoài cửa sổ là ánh trăng vằng vặc, đổ đầy trên sàn nhà. Đây là khách sạn Chương Chi Vi ở lúc sau cùng, nằm bên con đê dài ở Johor Bahru, có thể nhìn trọn eo biển Johor. Lục Đình Trấn đến bên cửa sổ, nghe thấy tiếng sóng biển xô bờ, tựa như tiếng khóc bi ai.
Anh ngồi trước cửa sổ, rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá trên bàn, ngậm thuốc, châm lửa, nhìn chăm chú khung cảnh ngoài cửa sổ, chậm rãi nhả khói.
Bốn tháng hăng hái tìm kiếm, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng tìm được người, chỉ có một khả năng là cô đã rời khỏi Malaysia.
Lục Đình Trấn đã lấy lại bình tĩnh vào ngày thứ một trăm hai mươi ba này, anh thử đổi sang góc nhìn khác để suy nghĩ.
Vi Vi là người thông minh, Lục Đình Trấn từng dạy cô “thỏ khôn đào ba lỗ”, cũng dậy cô ứng phó với nguy hiểm. Túi xách của cô đã bị giật mất, vậy thì trên người cô hẳn là vẫn còn một ít tiền. Trước đó ông chủ Lục đã tiết lộ tin tức, thừa nhận mình đã nhờ Hạ Thành Minh giao đồ cho Vi Vi, trong đó có rất nhiều vàng thỏi nặng trịch... Lục Đình Trấn đã lần lượt tìm kiếm tung tích những thứ này, nhưng vẫn không có kết quả nào.
Những tài sản còn lại có khi nào vẫn ở trên người Vi Vi? Có chỗ vàng này, tạm thời cô không lo cơm ăn áo mặc, còn có thể làm được nhiều việc hơn.
Nếu anh là Chương Chi Vi, anh sẽ làm gì ở Malaysia?
Đầu tiên kiếm được thẻ căn cước có hiệu lực.
Rồi sao đó thì sao?
Vi Vi học khá giỏi, cô nhất định không từ bỏ việc học hành.
Nếu Vi Vi muốn rời Malaysia, cách xin visa dễ nhất chính là du học, đến Singapore, hoặc đến Âu Mỹ, cũng có thể là Thượng Hải.
Vậy thì chắc chắn cô đã học cấp ba ở Malaysia.
Bây giờ không tìm thấy cô ở Malaysia, thế thì gần như cô đã rời khỏi đây thành công.
Bức ảnh bóng lưng của cô được chụp cách đây bảy tháng, nếu lúc đó Vi Vi vẫn còn ở Malaysia, chứng tỏ rằng cô ấy ở lại nơi này vì một lý do nào đó.
Năm học mới ở Malaysia bắt đầu từ tháng Ba và kết thúc vào tháng Mười hai. Có thể đoán được lúc đó cô ấy đang chờ giấy báo trúng tuyển đại học; Gần bốn tháng cô ấy không có ở Malaysia, có thể suy đoán thời gian nhà trường gửi giấy báo trúng tuyển sẽ rơi vào sau tháng Ba đến trước tháng Bảy. Nếu giấy báo trúng tuyển được gửi đến trong khoảng thời gian này thì có thể loại trừ Thượng Hải; Trên người Vi Vi không có quá nhiều tiền, nếu cô từ bỏ học đại học ở Malaysia và chọn một trường đại học ở nước khác, có lẽ là do trường trung học mà cô ấy theo học không được công nhận bởi các trường đại học công lập ở Malaysia...
Trường trung học Độc lập tiếng Hoa.
Cô đã học ở trường trung học Độc lập tiếng Hoa.
Lục Đình Trấn dụi nửa điếu thuốc vào gạt tàn.
Chương Chi Vi là người anh đích thân dạy dỗ. Hồi nhỏ cô gặp phải đề toán nào không biết làm, không thích học Toán, là Lục Đình Trấn đã tận tay dạy cho cô cách giải đề; Sau này lớn lên, cô gặp phải chuyện gì khó nghĩ, tâm trạng tuột dốc, cũng là Lục Đình Trấn từ từ hướng dẫn cô, phân tích một cách lý trí... Cô chính là bản sao của Lục Đình Trấn, là đóa hoa được anh tận tình chăm bón.
Lẽ ra anh phải nghĩ đến khả năng này sớm hơn.
Lục Đình Trấn mở cửa, đây là phòng suite, Gà Đen ngủ trên sofa rơi bụp xuống đất, anh ấy lộm cộm bò dậy, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Anh Trấn.”
“Khoan hãy ngủ.” Lục Đình Trấn nói: "Cậu gọi điện cho mấy người kia, nhờ họ liệt kê một bản danh sách.”
Gà Đen dụi mắt, có vẻ buồn ngủ vô cùng: "Danh sách gì ạ?”
“Danh sách các nữ sinh nộp đơn vào các trường đại học nước ngoài đi du học vào năm nay.” Lục Đình Trấn nói thêm: "Danh sách toàn bộ nữ sinh có điều kiện phù hợp trong sáu mươi trường Trung học Độc lập của người Hoa ở Malaysia, cũng như danh sách của các trường đại học mà họ đã đăng ký.”
“Bắt đầu từ Johor Bahru.”
Bình luận facebook