Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Tim của Chương Chi Vi vọt lên tận cổ họng, cô hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Lương Thục Bảo im lặng.
Chương Chi Vi cầm ống nghe, London vẫn là buổi sáng, còn Mersing đã đến chập tối. Nắng hôm nay rất ấm áp, Chương Chi Vi ngồi phơi nắng một lúc đã thấy buồn ngủ, vậy mà giờ đây cô lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, cô thấy rất lạnh, lạnh đến mức hàm răng va lập cập.
“Chị.” Chương Chi Vi nói: "Em...”
“Mỹ Hoa.” Lương Thục Bảo trả lời: "Vào hôm nay.”
Chương Chi Vi im lặng mấy giây mới nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Cô không biết phải mở lời thế nào, chuyện đến nước này, cõi lòng của cô ngổn ngang trăm mối. Lục Đình Trấn đã tìm đến tận trường học, thật khó mà nói anh sẽ không tìm đến Anh Quốc... Đã hơn một năm trôi qua, Chương Chi Vi những tưởng mình đã bỏ trốn thành công, bây giờ xem ra, đó dường như chỉ là kẻ khờ nói chuyện viển vông.
Lục Đình Trấn chưa từng từ bỏ.
Ngón tay cô quấn lấy dây điện thoại.
“Nghe chị nói này.” Lương Thục Bảo nói: "Mỹ Hoa, chị biết em học hành bận rộn, sau này em không cần gọi điện cho chị nữa, nghe chưa?”
Chương Chi Vi gọi chị ấy: "Chị ơi.”
“Cũng không được gửi đồ về nữa.” Lương Thục Bảo nói với vẻ gấp gáp: "Chị biết rồi, em cố gắng học hành, tốt nghiệp rồi về thăm chị sau, biết chưa? Cố gắng học hành nhé, chị sẽ luôn nhớ em.”
Cuộc gọi đến đây là chấm dứt, Chương Chi Vi cầm ống nghe, chậm chạp thở ra một hơi. Không khí mùa đông London se se lạnh, hơi lạnh thấm vào phổi, cô húng hắng ho mấy tiếng, lòng mang nặng nỗi khó chịu không thể nói thành lời. Cô khoác balo, áo phao lông ôm chặt lấy người cô. Đi được mấy bước, cuối cùng cô cũng cảm thấy toàn thân bủn rủn, không thể chống đỡ được nữa, cô khụy xuống đất, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, gió lạnh thổi qua mang tai khiến cô đau buốt như bị đâm vào não.
Có người đi tới, hỏi thăm cô: “Cô vẫn khỏe chứ? Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần.” Chương Chi Vi nói: "Cảm ơn chị.”
Cô không cần bất cứ ai giúp đỡ, đây là Anh Quốc, dù Lục Đình Trấn có đến được đây... chưa chắc anh ấy đã tìm ra mình. Cho dù biết được trường của cô thì có làm sao, dù biết được thành phố cô ở thì có thể làm gì, chẳng lẽ anh còn cho người theo dõi cô chắc?
Nghĩ đến đây, Chương Chi Vi lại có thêm mấy phần tự tin.
Cô bình tĩnh phân tích tình hình, kể từ khi đến nơi này, cô luôn gọi điện thoại ở buồng điện thoại của London, gửi đồ đạc cũng lấy địa chỉ ở London, cô giữ kín địa chỉ nhà trọ của mình, không để lộ ra chút nào.
Nhưng buồng điện thoại này không thể dùng được nữa, Chương Chi Vi nghĩ, Lục Đình Trấn nhất định sẽ tra đến nơi này. Vừa hay, kể từ tuần sau lịch học của cô có sự thay đổi, trùng với thời gian làm việc ở siêu thị, cô có thể nghỉ tạm một thời gian, hoặc tìm công việc mới trong nhà hàng Trung Quốc ở Coventry... Nói tóm lại là, Chương Chi Vi định rời khỏi London trong khoảng thời gian tới.
Cô vẫn hoàn thành công việc trong ngày hôm nay như bình thường. Sau khi kết thúc công việc, Chương Chi Vi gọi một cốc cà phê trong một tiệm cà phê New Zealand được đặt tên theo tên cà phê Got Shot và người truyền lại loại cà phê này, yên lặng làm xong bài kiểm tra chưa hoàn thành của mình. Vào mỗi buổi tối cuối tuần, bạn trọ của cô sẽ tổ chức tiệc trong nhà, những âm thanh huyên náo ấy khiến cô không thể yên tĩnh học bài. Người trong tiệm cà phê không nhiều, trên tường treo ảnh phong cảnh bãi biển, Chương Chi Vi làm xong bài tập rồi bắt tàu hỏa quay về Coventry.
Trước khi về nhà, Chương Chi Vi vào một tiệm cắt tóc giá rẻ, nhờ thợ cắt tóc nhuộm tóc cô thành màu caramel, tóc nhuộm màu này sau khi phai ra sẽ thành màu vàng nhạt. Chương Chi Vi biết, bây giờ cô chẳng bận tâm điều gì, cô chỉ muốn tìm mọi cách để ngụy trang cho chính mình.
Cô phải cảm thấy may mắn là hiện tại đang là mùa đông, ai nấy cũng ăn mặc kín mít.
Chương Chi Vi nhuộm tóc xong rồi về nhà, lúc mở cửa vào nhà, Chương Chi Vi ngửi thấy mùi bia rượu giống như cô đã lường trước.
Ơn trời, mấy người này còn chưa hút hít mấy thứ thuốc cấm kia.
Phòng của Chương Chi Vi ở trên tầng hai, cô đi xuyên qua đám thanh niên nam nữ đã uống rượu, chơi trò chơi, cảm xúc đang “high” này, lên trên tầng, lịch sự đáp lại những lời hỏi thăm của họ. Về đến phòng mình, cô đóng cửa lại, dường như những phiền phức này cũng bị chặn lại ở bên ngoài.
Cô nhẹ nhàng thở phào.
Vừa mới bỏ balo xuống, cô nghe thấy có người gõ cửa, gọi tên cô: “Jane.”
Chương Chi Vi mở cửa ra.
Người đang đứng bên ngoài là một sinh viên đại học thường xuyên đến tham gia buổi tiệc. Cậu ấy cũng học Đại học Warwick nhưng học ngành kinh doanh, tóc màu nâu, mắt xanh, lúc cười có vẻ hơi bẽn lẽn, tên là Ryan.
Ryan đặt tay lên tay nắm cửa, khen cô với vẻ chân thành: “Vừa nãy quên không nói, màu tóc mới của bạn đẹp lắm.”
Chương Chi Vi đáp: “Cảm ơn.”
Cô rất ít khi trò chuyện với đối phương, nhưng cậu ấy thực sự thuộc tuýp người khá yên lặng. Chương Chi Vi chưa thấy cậu ấy uống rượu say bao giờ, cũng chưa thấy cậu ấy hò hét, chạy lăng xăng hay tiểu tiện ngay trên bãi cỏ sau khi uống rượu.
“Có muốn xuống uống với chúng mình một cốc không?” Ryan mời Chương Chi Vi: "Hôm nay chai rượu vang mà mình mang đến có vị rất tuyệt.”
“Ngại quá.” Chương Chi Vi khách sáo từ chối: "Mình dị ứng với rượu.”
Thực ra cô có thể uống rượu, nhưng đã lâu rồi cô không động vào rượu.
“Xin lỗi.” Ryan gãi đầu, nói với vẻ áy náy: "Mình không biết. Jane, vậy bạn muốn ăn bánh táo không? Ban nãy chúng mình đã gọi một ít bánh táo, ăn khá ngon...”
Chương Chi Vi nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu ấy, đối phương có vẻ rất căng thẳng, có lẽ cậu ấy không có quá nhiều kinh nghiệm hẹn hò với con gái. Không chỉ mời mọc cô, lúc cậu ấy nói chuyện, cả mang tai và gò má đều đỏ lên, người có làn da trắng không giỏi giấu giếm sự xấu hổ, ít ra Chương Chi Vi vừa nhìn là biết sự lúng túng của đối phương.
Cô chợt nảy ra một suy nghĩ bạo dạn.
Nếu Lục Đình Trấn biết cô qua lại với nam sinh khác, liệu anh có từ bỏ ý định tìm kiếm cô không?
Chương Chi Vi hiểu tính của Lục Đình Trấn, anh có thể bình thản dùng đôi đũa dùng một lần chất lượng kém ở những hàng quán ven đường, nhưng tuyệt đối không động vào bát đũa mà người khác đã chạm vào. Nếu Lục Đình Trấn biết cô qua lại với những chàng trai khác, nắm tay hoặc thậm chí là lên giường…
Thế là cô nhoẻn môi cười: "Cảm ơn bạn, mình muốn ăn thử.”
Đôi mắt xanh của Ryan sáng lên.
Chương Chi Vi theo cậu ấy xuống dưới nhà, thưởng thức món bánh táo vừa mới ra lò.
Đúng là bánh khá được, Chương Chi Vi ăn hết cả cái bánh, cô nghĩ có lẽ mình không cần ăn thêm bữa tối nữa. Tốt quá, cô thử thuyết phục chính mình, chưa biết chừng lần này những người bạn cùng nhà kia sẽ mang toàn bộ những thứ tệ hại trong nhà về chỗ cũ.
Ryan vẫn đứng bên cạnh cô, cậu ấy rất tò mò về đất nước của Chương Chi Vi. Đây là một nam sinh đại học chưa từng rời khỏi châu Âu, chưa từng đặt chân đến châu Á, vì vậy cậu ấy có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Chương Chi Vi. Chương Chi Vi lần lượt giải đáp từng cái một, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh trong trẻo của Ryan, trong lòng cô lại trào dâng cảm giác tội lỗi.
Con người không thể vì một chút ham muốn cá nhân của mình mà kéo người khác xuống nước.
Ryan là người rất tốt, cậu ấy không đáng gặp phải những nguy hiểm có thể xảy ra vì suy nghĩ xấu xa của cô.
Ăn hết miếng bánh táo, ý nghĩ điên rồ của Chương Chi Vi cũng hoàn toàn biến mất.
Chương Chi Vi lịch sự chào tạm biệt Ryan giống như bao người bạn khác, đồng thời khéo léo từ chối cử chỉ hôn má tạm biệt của cậu ấy. Đối phương là một người rất tốt, cô không thể ích kỷ như như vậy.
Ánh trăng lạnh lẽo, Chương Chi Vi đứng ở cửa một lúc lâu, gió lạnh thấu xương, lạnh đến mức cô phải quay lại phòng mình.
Binh đến tướng chặn, nước lên bờ ngăn.
Chương Chi Vi nghĩ, ông trời không tuyệt đường của con người, thể nào cô cũng có cách thôi.
Cô không tin Lục Đình Trấn có thể cưỡng chế bắt người ở đất khách quê người.
- -
Đất khách quê người.
Lục Đình Trấn không thể lấy được bản danh sách học sinh.
Có lẽ phía nhà trường từng bị nhóm người đòi danh sách học sinh trước đó đe dọa, vì thế mới cho rằng họ sẽ gây tổn hại cho học sinh này - Dù thế nào, họ cũng không chịu cho Lục Đình Trấn kiểm tra hồ sơ.
Có khí khái ra phết.
Chiêu bức ép đã không còn tác dụng, Lục Đình Trấn luôn có lòng nhân từ với các nhà giáo và học sinh, anh hiểu rõ phải trao đổi với họ như thế nào.
Thế là Lục Đình Trấn chỉ đưa quà đến, mỉm cười nói hôm khác lại ghé thăm. Anh không hề có ác ý với học sinh và nhà trường, chỉ vì muốn tìm được tung tích của cô cháu gái nên mới làm liều, đưa ra hạ sách này.
Người nhận quà mím môi không nói năng gì, Lục Đình Trấn biếu quà cáp hậu hĩnh rồi bình thản rời khỏi đó.
Anh không vội, trường học này không chịu hợp tác thì sẽ có trường học khác hợp tác. Cho đến bây giờ, đã có mười ngôi trường gửi danh sách và ảnh thẻ học sinh, kể cả các trường nguyện vọng của học sinh và thậm chí có cả thông tin gia đình mà Lục Đình Trấn muốn. Lục Đình Trấn đọc từng trang một, thất vọng nhận ra Vi Vi không có trong số này.
Vẫn còn mười ba trường học đang sắp xếp lại hồ sơ, những trường còn lại hoặc vẫn còn do dự, hoặc còn đang nghe ngóng tình hình. Lục Đình Trấn có lòng kiên nhẫn chờ đợi họ, chớp mắt một cái anh đã trải qua chuyện này được hơn một năm, anh còn bận tâm mấy ngày này sao?
Và quan trọng là Vi Vi niệm tình cũ, dù sao đây cũng là ngôi trường mà cô theo học, Lục Đình Trấn không muốn làm mạnh tay trong chuyện này, như vậy không được vẻ vang cho lắm.
Anh muốn giải quyết mọi chuyện bằng cách đường hoàng.
Nghĩ đến đây, Lục Đình Trấn hơi sửng sốt, kể từ khi nào mà anh bắt đầu lo trước lo sau như vậy.
Nếu là trước kia, sao anh có thể cho mấy trường học này thời hạn lâu như vậy, anh có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn giao danh sách ra ngay trong lần đầu tiên anh đến.
Có lẽ là vì sợ làm Vi Vi buồn lòng.
Với tính cách của cô, nếu biết được anh ra tay với trường học của cô, e là cô sẽ khó chịu đến mức không chịu nói chuyện với anh cũng nên.
Bây giờ cũng chỉ phiền phức hơn một chút mà thôi.
Lục Đình Trấn nghĩ.
Sau khi rời khỏi trường học, Lục Đình Trấn lại vô thức đi đến tiệm bánh mì mà anh từng đến. Thần may mắn sẽ không thiên vị ai đó quá lâu, Lục Đình Trấn xem lại ảnh một lượt vẫn không phát hiện được gì. Khi anh chuẩn bị rời đi, nghe thấy đám lão Tứ và A Lan đang nói về nhà thổ ở Johor Bahru.
Lục Đình Trấn liếc bọn họ một cái: "Không sợ nhiễm bệnh lậu à?”
Lão Tứ cười ngượng ngùng: "Anh Trấn, anh xem, em đi theo anh như vậy, đã đến đó lần nào chưa? Chưa đi dù chỉ một lần nhé, quy tắc của em ấy à, ăn chay niệm phật, làm hòa thượng được hơn chục năm rồi đấy.”
Lục Đình Trấn nói: “Tôi không phản đối các chú quen bạn gái, sau này sẽ cho các chú nhiều thời gian nghỉ hơn, phát lương cho các chú. Các chú đến tuổi có thể nghĩ đến việc thành gia lập nghiệp rồi đấy.”
Mấy người vội nói cảm ơn anh Trấn.
Không khí ẩm thấp nóng bức, Lục Đình Trấn bóp huyệt thái dương, định lên xe trước, tầm mắt lơ đãng nhìn lướt qua một thứ rồi chợt khựng lại.
Lão Tứ quan sát vẻ mặt của anh, nhìn về hướng đó, chỉ thấy một cô gái có dáng dấp học sinh cấp hai, đeo một chiếc balo, trên chiếc balo thắt một cái khăn lụa. Chiếc khăn được thắt thành hình con bướm vừa phức tạp vừa đẹp mắt, có hai tầng, trông như thể con bướm chuẩn bị sải cánh bay đi.
Cái này có gì kỳ lạ sao? Lão Tứ không hiểu, anh ta nhìn cô bé học sinh cấp hai đứng bên cạnh một người có vẻ là bảo mẫu đợi mua cá nướng, hoàn toàn không có gì đáng nghi so với những học sinh khác.
Một lúc sau, Lục Đình Trấn giơ tay gọi lão Tứ qua: "Lão Tứ, cô bé kia...”
“Địa chỉ nhà, bố mẹ, trường mà cô bé theo học.” Lục Đình Trấn nói: "Còn nữa, dạo gần đây... không, người mà cô bé đó tiếp xúc trong một năm trở lại đây, bảo mẫu cũng được, giáo viên dạy kèm cũng được, người giúp việc trong nhà... đều phải tra cho rõ.”
Lục Đình Trấn nhìn chằm chằm chiếc nơ bướm trên balo của cô bé kia.
Anh chỉ biết một người biết thắt nơ kiểu này.
Không thể sai được.
Lương Thục Bảo im lặng.
Chương Chi Vi cầm ống nghe, London vẫn là buổi sáng, còn Mersing đã đến chập tối. Nắng hôm nay rất ấm áp, Chương Chi Vi ngồi phơi nắng một lúc đã thấy buồn ngủ, vậy mà giờ đây cô lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, cô thấy rất lạnh, lạnh đến mức hàm răng va lập cập.
“Chị.” Chương Chi Vi nói: "Em...”
“Mỹ Hoa.” Lương Thục Bảo trả lời: "Vào hôm nay.”
Chương Chi Vi im lặng mấy giây mới nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Cô không biết phải mở lời thế nào, chuyện đến nước này, cõi lòng của cô ngổn ngang trăm mối. Lục Đình Trấn đã tìm đến tận trường học, thật khó mà nói anh sẽ không tìm đến Anh Quốc... Đã hơn một năm trôi qua, Chương Chi Vi những tưởng mình đã bỏ trốn thành công, bây giờ xem ra, đó dường như chỉ là kẻ khờ nói chuyện viển vông.
Lục Đình Trấn chưa từng từ bỏ.
Ngón tay cô quấn lấy dây điện thoại.
“Nghe chị nói này.” Lương Thục Bảo nói: "Mỹ Hoa, chị biết em học hành bận rộn, sau này em không cần gọi điện cho chị nữa, nghe chưa?”
Chương Chi Vi gọi chị ấy: "Chị ơi.”
“Cũng không được gửi đồ về nữa.” Lương Thục Bảo nói với vẻ gấp gáp: "Chị biết rồi, em cố gắng học hành, tốt nghiệp rồi về thăm chị sau, biết chưa? Cố gắng học hành nhé, chị sẽ luôn nhớ em.”
Cuộc gọi đến đây là chấm dứt, Chương Chi Vi cầm ống nghe, chậm chạp thở ra một hơi. Không khí mùa đông London se se lạnh, hơi lạnh thấm vào phổi, cô húng hắng ho mấy tiếng, lòng mang nặng nỗi khó chịu không thể nói thành lời. Cô khoác balo, áo phao lông ôm chặt lấy người cô. Đi được mấy bước, cuối cùng cô cũng cảm thấy toàn thân bủn rủn, không thể chống đỡ được nữa, cô khụy xuống đất, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, gió lạnh thổi qua mang tai khiến cô đau buốt như bị đâm vào não.
Có người đi tới, hỏi thăm cô: “Cô vẫn khỏe chứ? Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần.” Chương Chi Vi nói: "Cảm ơn chị.”
Cô không cần bất cứ ai giúp đỡ, đây là Anh Quốc, dù Lục Đình Trấn có đến được đây... chưa chắc anh ấy đã tìm ra mình. Cho dù biết được trường của cô thì có làm sao, dù biết được thành phố cô ở thì có thể làm gì, chẳng lẽ anh còn cho người theo dõi cô chắc?
Nghĩ đến đây, Chương Chi Vi lại có thêm mấy phần tự tin.
Cô bình tĩnh phân tích tình hình, kể từ khi đến nơi này, cô luôn gọi điện thoại ở buồng điện thoại của London, gửi đồ đạc cũng lấy địa chỉ ở London, cô giữ kín địa chỉ nhà trọ của mình, không để lộ ra chút nào.
Nhưng buồng điện thoại này không thể dùng được nữa, Chương Chi Vi nghĩ, Lục Đình Trấn nhất định sẽ tra đến nơi này. Vừa hay, kể từ tuần sau lịch học của cô có sự thay đổi, trùng với thời gian làm việc ở siêu thị, cô có thể nghỉ tạm một thời gian, hoặc tìm công việc mới trong nhà hàng Trung Quốc ở Coventry... Nói tóm lại là, Chương Chi Vi định rời khỏi London trong khoảng thời gian tới.
Cô vẫn hoàn thành công việc trong ngày hôm nay như bình thường. Sau khi kết thúc công việc, Chương Chi Vi gọi một cốc cà phê trong một tiệm cà phê New Zealand được đặt tên theo tên cà phê Got Shot và người truyền lại loại cà phê này, yên lặng làm xong bài kiểm tra chưa hoàn thành của mình. Vào mỗi buổi tối cuối tuần, bạn trọ của cô sẽ tổ chức tiệc trong nhà, những âm thanh huyên náo ấy khiến cô không thể yên tĩnh học bài. Người trong tiệm cà phê không nhiều, trên tường treo ảnh phong cảnh bãi biển, Chương Chi Vi làm xong bài tập rồi bắt tàu hỏa quay về Coventry.
Trước khi về nhà, Chương Chi Vi vào một tiệm cắt tóc giá rẻ, nhờ thợ cắt tóc nhuộm tóc cô thành màu caramel, tóc nhuộm màu này sau khi phai ra sẽ thành màu vàng nhạt. Chương Chi Vi biết, bây giờ cô chẳng bận tâm điều gì, cô chỉ muốn tìm mọi cách để ngụy trang cho chính mình.
Cô phải cảm thấy may mắn là hiện tại đang là mùa đông, ai nấy cũng ăn mặc kín mít.
Chương Chi Vi nhuộm tóc xong rồi về nhà, lúc mở cửa vào nhà, Chương Chi Vi ngửi thấy mùi bia rượu giống như cô đã lường trước.
Ơn trời, mấy người này còn chưa hút hít mấy thứ thuốc cấm kia.
Phòng của Chương Chi Vi ở trên tầng hai, cô đi xuyên qua đám thanh niên nam nữ đã uống rượu, chơi trò chơi, cảm xúc đang “high” này, lên trên tầng, lịch sự đáp lại những lời hỏi thăm của họ. Về đến phòng mình, cô đóng cửa lại, dường như những phiền phức này cũng bị chặn lại ở bên ngoài.
Cô nhẹ nhàng thở phào.
Vừa mới bỏ balo xuống, cô nghe thấy có người gõ cửa, gọi tên cô: “Jane.”
Chương Chi Vi mở cửa ra.
Người đang đứng bên ngoài là một sinh viên đại học thường xuyên đến tham gia buổi tiệc. Cậu ấy cũng học Đại học Warwick nhưng học ngành kinh doanh, tóc màu nâu, mắt xanh, lúc cười có vẻ hơi bẽn lẽn, tên là Ryan.
Ryan đặt tay lên tay nắm cửa, khen cô với vẻ chân thành: “Vừa nãy quên không nói, màu tóc mới của bạn đẹp lắm.”
Chương Chi Vi đáp: “Cảm ơn.”
Cô rất ít khi trò chuyện với đối phương, nhưng cậu ấy thực sự thuộc tuýp người khá yên lặng. Chương Chi Vi chưa thấy cậu ấy uống rượu say bao giờ, cũng chưa thấy cậu ấy hò hét, chạy lăng xăng hay tiểu tiện ngay trên bãi cỏ sau khi uống rượu.
“Có muốn xuống uống với chúng mình một cốc không?” Ryan mời Chương Chi Vi: "Hôm nay chai rượu vang mà mình mang đến có vị rất tuyệt.”
“Ngại quá.” Chương Chi Vi khách sáo từ chối: "Mình dị ứng với rượu.”
Thực ra cô có thể uống rượu, nhưng đã lâu rồi cô không động vào rượu.
“Xin lỗi.” Ryan gãi đầu, nói với vẻ áy náy: "Mình không biết. Jane, vậy bạn muốn ăn bánh táo không? Ban nãy chúng mình đã gọi một ít bánh táo, ăn khá ngon...”
Chương Chi Vi nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu ấy, đối phương có vẻ rất căng thẳng, có lẽ cậu ấy không có quá nhiều kinh nghiệm hẹn hò với con gái. Không chỉ mời mọc cô, lúc cậu ấy nói chuyện, cả mang tai và gò má đều đỏ lên, người có làn da trắng không giỏi giấu giếm sự xấu hổ, ít ra Chương Chi Vi vừa nhìn là biết sự lúng túng của đối phương.
Cô chợt nảy ra một suy nghĩ bạo dạn.
Nếu Lục Đình Trấn biết cô qua lại với nam sinh khác, liệu anh có từ bỏ ý định tìm kiếm cô không?
Chương Chi Vi hiểu tính của Lục Đình Trấn, anh có thể bình thản dùng đôi đũa dùng một lần chất lượng kém ở những hàng quán ven đường, nhưng tuyệt đối không động vào bát đũa mà người khác đã chạm vào. Nếu Lục Đình Trấn biết cô qua lại với những chàng trai khác, nắm tay hoặc thậm chí là lên giường…
Thế là cô nhoẻn môi cười: "Cảm ơn bạn, mình muốn ăn thử.”
Đôi mắt xanh của Ryan sáng lên.
Chương Chi Vi theo cậu ấy xuống dưới nhà, thưởng thức món bánh táo vừa mới ra lò.
Đúng là bánh khá được, Chương Chi Vi ăn hết cả cái bánh, cô nghĩ có lẽ mình không cần ăn thêm bữa tối nữa. Tốt quá, cô thử thuyết phục chính mình, chưa biết chừng lần này những người bạn cùng nhà kia sẽ mang toàn bộ những thứ tệ hại trong nhà về chỗ cũ.
Ryan vẫn đứng bên cạnh cô, cậu ấy rất tò mò về đất nước của Chương Chi Vi. Đây là một nam sinh đại học chưa từng rời khỏi châu Âu, chưa từng đặt chân đến châu Á, vì vậy cậu ấy có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Chương Chi Vi. Chương Chi Vi lần lượt giải đáp từng cái một, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh trong trẻo của Ryan, trong lòng cô lại trào dâng cảm giác tội lỗi.
Con người không thể vì một chút ham muốn cá nhân của mình mà kéo người khác xuống nước.
Ryan là người rất tốt, cậu ấy không đáng gặp phải những nguy hiểm có thể xảy ra vì suy nghĩ xấu xa của cô.
Ăn hết miếng bánh táo, ý nghĩ điên rồ của Chương Chi Vi cũng hoàn toàn biến mất.
Chương Chi Vi lịch sự chào tạm biệt Ryan giống như bao người bạn khác, đồng thời khéo léo từ chối cử chỉ hôn má tạm biệt của cậu ấy. Đối phương là một người rất tốt, cô không thể ích kỷ như như vậy.
Ánh trăng lạnh lẽo, Chương Chi Vi đứng ở cửa một lúc lâu, gió lạnh thấu xương, lạnh đến mức cô phải quay lại phòng mình.
Binh đến tướng chặn, nước lên bờ ngăn.
Chương Chi Vi nghĩ, ông trời không tuyệt đường của con người, thể nào cô cũng có cách thôi.
Cô không tin Lục Đình Trấn có thể cưỡng chế bắt người ở đất khách quê người.
- -
Đất khách quê người.
Lục Đình Trấn không thể lấy được bản danh sách học sinh.
Có lẽ phía nhà trường từng bị nhóm người đòi danh sách học sinh trước đó đe dọa, vì thế mới cho rằng họ sẽ gây tổn hại cho học sinh này - Dù thế nào, họ cũng không chịu cho Lục Đình Trấn kiểm tra hồ sơ.
Có khí khái ra phết.
Chiêu bức ép đã không còn tác dụng, Lục Đình Trấn luôn có lòng nhân từ với các nhà giáo và học sinh, anh hiểu rõ phải trao đổi với họ như thế nào.
Thế là Lục Đình Trấn chỉ đưa quà đến, mỉm cười nói hôm khác lại ghé thăm. Anh không hề có ác ý với học sinh và nhà trường, chỉ vì muốn tìm được tung tích của cô cháu gái nên mới làm liều, đưa ra hạ sách này.
Người nhận quà mím môi không nói năng gì, Lục Đình Trấn biếu quà cáp hậu hĩnh rồi bình thản rời khỏi đó.
Anh không vội, trường học này không chịu hợp tác thì sẽ có trường học khác hợp tác. Cho đến bây giờ, đã có mười ngôi trường gửi danh sách và ảnh thẻ học sinh, kể cả các trường nguyện vọng của học sinh và thậm chí có cả thông tin gia đình mà Lục Đình Trấn muốn. Lục Đình Trấn đọc từng trang một, thất vọng nhận ra Vi Vi không có trong số này.
Vẫn còn mười ba trường học đang sắp xếp lại hồ sơ, những trường còn lại hoặc vẫn còn do dự, hoặc còn đang nghe ngóng tình hình. Lục Đình Trấn có lòng kiên nhẫn chờ đợi họ, chớp mắt một cái anh đã trải qua chuyện này được hơn một năm, anh còn bận tâm mấy ngày này sao?
Và quan trọng là Vi Vi niệm tình cũ, dù sao đây cũng là ngôi trường mà cô theo học, Lục Đình Trấn không muốn làm mạnh tay trong chuyện này, như vậy không được vẻ vang cho lắm.
Anh muốn giải quyết mọi chuyện bằng cách đường hoàng.
Nghĩ đến đây, Lục Đình Trấn hơi sửng sốt, kể từ khi nào mà anh bắt đầu lo trước lo sau như vậy.
Nếu là trước kia, sao anh có thể cho mấy trường học này thời hạn lâu như vậy, anh có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn giao danh sách ra ngay trong lần đầu tiên anh đến.
Có lẽ là vì sợ làm Vi Vi buồn lòng.
Với tính cách của cô, nếu biết được anh ra tay với trường học của cô, e là cô sẽ khó chịu đến mức không chịu nói chuyện với anh cũng nên.
Bây giờ cũng chỉ phiền phức hơn một chút mà thôi.
Lục Đình Trấn nghĩ.
Sau khi rời khỏi trường học, Lục Đình Trấn lại vô thức đi đến tiệm bánh mì mà anh từng đến. Thần may mắn sẽ không thiên vị ai đó quá lâu, Lục Đình Trấn xem lại ảnh một lượt vẫn không phát hiện được gì. Khi anh chuẩn bị rời đi, nghe thấy đám lão Tứ và A Lan đang nói về nhà thổ ở Johor Bahru.
Lục Đình Trấn liếc bọn họ một cái: "Không sợ nhiễm bệnh lậu à?”
Lão Tứ cười ngượng ngùng: "Anh Trấn, anh xem, em đi theo anh như vậy, đã đến đó lần nào chưa? Chưa đi dù chỉ một lần nhé, quy tắc của em ấy à, ăn chay niệm phật, làm hòa thượng được hơn chục năm rồi đấy.”
Lục Đình Trấn nói: “Tôi không phản đối các chú quen bạn gái, sau này sẽ cho các chú nhiều thời gian nghỉ hơn, phát lương cho các chú. Các chú đến tuổi có thể nghĩ đến việc thành gia lập nghiệp rồi đấy.”
Mấy người vội nói cảm ơn anh Trấn.
Không khí ẩm thấp nóng bức, Lục Đình Trấn bóp huyệt thái dương, định lên xe trước, tầm mắt lơ đãng nhìn lướt qua một thứ rồi chợt khựng lại.
Lão Tứ quan sát vẻ mặt của anh, nhìn về hướng đó, chỉ thấy một cô gái có dáng dấp học sinh cấp hai, đeo một chiếc balo, trên chiếc balo thắt một cái khăn lụa. Chiếc khăn được thắt thành hình con bướm vừa phức tạp vừa đẹp mắt, có hai tầng, trông như thể con bướm chuẩn bị sải cánh bay đi.
Cái này có gì kỳ lạ sao? Lão Tứ không hiểu, anh ta nhìn cô bé học sinh cấp hai đứng bên cạnh một người có vẻ là bảo mẫu đợi mua cá nướng, hoàn toàn không có gì đáng nghi so với những học sinh khác.
Một lúc sau, Lục Đình Trấn giơ tay gọi lão Tứ qua: "Lão Tứ, cô bé kia...”
“Địa chỉ nhà, bố mẹ, trường mà cô bé theo học.” Lục Đình Trấn nói: "Còn nữa, dạo gần đây... không, người mà cô bé đó tiếp xúc trong một năm trở lại đây, bảo mẫu cũng được, giáo viên dạy kèm cũng được, người giúp việc trong nhà... đều phải tra cho rõ.”
Lục Đình Trấn nhìn chằm chằm chiếc nơ bướm trên balo của cô bé kia.
Anh chỉ biết một người biết thắt nơ kiểu này.
Không thể sai được.
Bình luận facebook