Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Edit: SaladRau
Nhiệt độ cơ thể hắn nóng bỏng, hô hấp thực trầm trọng. Lê Sân từ trong lòng ngực hắn tránh ra, dùng giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói:
"Có sao không?"
La Luân lắc đầu, đôi con ngươi tối đáng sợ:
"Tôi không sao."
Đích xác, tuy hắn không bình thường nhưng tim đập lẫn lời nói đều thực bình thường.
Lê Sân bài trừ khả năng hắn bị hạ dược nhưng trước mắt còn chưa đoán ra hắn muốn làm cái gì, cho nên cô chỉ có thể nghe hắn im lặng, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực hắn.
Hai người chưa phủ phục bao lâu thì cửa phòng 708 lại bị mở ra.
Tủ quần áo chỉ có một khe hở cực hẹp, Lê Sân nhìn thấy ánh sáng từ khe hở có người tiến vào, sau đó
là một màu hồng tươi đẹp.
Chẳng lẽ... Là Triệu Miên?
Âm thanh sột sột soạt soạt cởi quần áo truyền đến, người bên ngoài lẩm bẩm vài câu trong miệng, liền bò lên giường lớn.
Lê Sân hơi mở cánh cửa ra một chút, vừa lúc thấy cô gái kia cả người trần trụi, duỗi tay xoa phía sau lưng người đàn ông trên giường.
Người đàn ông giật giật thân, không quay đầu lại.
Nhìn từ thân hình, người đàn ông này thực sự hơi giống La Luân, nhưng màu da hắn đen hơn La Luân nhiều, cơ bắp toàn thân cũng không hoàn mỹ như La Luân.
Đừng hỏi vì sao Lê Sân cái gì cũng biết, để trêu ghẹo được đàn ông thì cô phải có bản lĩnh này.
Khi xoay người cô gái kia hơi lộ ra sườn mặt quen thuộc khiến người chấn động nhưng cố tình lại ở bên trong dự kiến của Lê Sân.
"Là cô ấy?"
La Luân hiển nhiên cũng không thể tin được, thiếu chút nữa không khống chế âm lượng.
Lê Sân bưng kín miệng hắn, bởi vì động tác này, thân cô dán chặt vào ngực hắn, núi tuyết mềm mại kia, không chịu khống chế bị đè ép ở giữa hai người.
Lê Sân còn chưa phát hiện ra, La Luân cũng đã mẫn cảm cảm nhận được.
Không gian này quá nhỏ, hương thơm trên người cô như có như không, một sợi tóc chợt lướt qua giữa mũi hắn, khi hắn muốn bắt lấy, lại đột nhiên không thấy.
Tay cô mang theo hơi lạnh, dán ở trên mặt rất là thoải mái, làm hắn tự nhiên muốn than thở.
Triệu Miên đã nằm ở trên người đàn ông kia hôn ngọt ngào, thân cô ta run nhè nhẹ, không biết là sợ hãi hay là kích động. Nhưng Lê Sân nhìn ra, cô ta có chút khác lạ.
Nhìn dáng vẻ người đàn ông kia đã có chút tỉnh lại, Triệu Miên thoáng hít một hơi, nằm bên người hắn.
Mái tóc hắn che lại gò má hắn, Triệu Miên vừa thấy, chỉ cảm thấy có chút khác biệt.
"Cô ta đã phát hiện ra?"
Lê Sân nói nhỏ.
La Luân không trả lời, giờ phút này hắn đang cực lực áp chế mình không được tưởng loạn, không được nghĩ đến cô ôn hương nhuyễn ngọc dán vào, không được nghĩ hắn đối với cô có --
Dục vọng mãnh liệt.
Hắn muốn cô, muốn đến điên rồi.
Lê Sân lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa ở trên người hắn cọ lung tung, kỳ thật cô chỉ là muốn tìm một góc độ tốt để nhìn bên ngoài, đối với việc hai người bọn họ còn dựa gần, thần kinh thô xem nhẹ.
"Sao lại không nhìn thấy đâu? Thật là..."
Cô oán giận lẩm bẩm, thân lại xê dịch, lặp lại vài lần như vậy ,cuối cùng La Luân đã nhịn không được.
Một tay hắn cố định eo cô, lực đạo giống như kìm sắt.
Lê Sân ngẩn người, trì độn đối diện tầm mắt hắn:
"Làm sao vậy?"
Cô so khẩu hình, nương theo ánh sáng bên ngoài, làm cho La Luân có thể thấy rõ ràng.
Nhưng lúc này ở trong mắt La Luân, chỉ có hai cánh môi như cánh hoa hồng khép mở của cô, kiều diễm ướt át, mê người.
Hắn bị mê hoặc cúi đầu, để sát vào một ít, lại gần một ít.
Trước đó không lâu, Lê Sân còn nhiệt tình hôn hắn như vậy, dùng môi lưỡi cô, làm hắn không bao giờ có thể quên tư vị đêm đó.
Hắn liền dán lên chóp mũi cô, khoảnh khắc sắp hôn, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng phụ nữ kinh hô:
"Sao anh lại ở chỗ này?!"
=====
Anh nhà rất tỉnh nên không bị hạ dược, chỉ là sắp nhịn không được mà thôi ~~~
Nhiệt độ cơ thể hắn nóng bỏng, hô hấp thực trầm trọng. Lê Sân từ trong lòng ngực hắn tránh ra, dùng giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói:
"Có sao không?"
La Luân lắc đầu, đôi con ngươi tối đáng sợ:
"Tôi không sao."
Đích xác, tuy hắn không bình thường nhưng tim đập lẫn lời nói đều thực bình thường.
Lê Sân bài trừ khả năng hắn bị hạ dược nhưng trước mắt còn chưa đoán ra hắn muốn làm cái gì, cho nên cô chỉ có thể nghe hắn im lặng, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực hắn.
Hai người chưa phủ phục bao lâu thì cửa phòng 708 lại bị mở ra.
Tủ quần áo chỉ có một khe hở cực hẹp, Lê Sân nhìn thấy ánh sáng từ khe hở có người tiến vào, sau đó
là một màu hồng tươi đẹp.
Chẳng lẽ... Là Triệu Miên?
Âm thanh sột sột soạt soạt cởi quần áo truyền đến, người bên ngoài lẩm bẩm vài câu trong miệng, liền bò lên giường lớn.
Lê Sân hơi mở cánh cửa ra một chút, vừa lúc thấy cô gái kia cả người trần trụi, duỗi tay xoa phía sau lưng người đàn ông trên giường.
Người đàn ông giật giật thân, không quay đầu lại.
Nhìn từ thân hình, người đàn ông này thực sự hơi giống La Luân, nhưng màu da hắn đen hơn La Luân nhiều, cơ bắp toàn thân cũng không hoàn mỹ như La Luân.
Đừng hỏi vì sao Lê Sân cái gì cũng biết, để trêu ghẹo được đàn ông thì cô phải có bản lĩnh này.
Khi xoay người cô gái kia hơi lộ ra sườn mặt quen thuộc khiến người chấn động nhưng cố tình lại ở bên trong dự kiến của Lê Sân.
"Là cô ấy?"
La Luân hiển nhiên cũng không thể tin được, thiếu chút nữa không khống chế âm lượng.
Lê Sân bưng kín miệng hắn, bởi vì động tác này, thân cô dán chặt vào ngực hắn, núi tuyết mềm mại kia, không chịu khống chế bị đè ép ở giữa hai người.
Lê Sân còn chưa phát hiện ra, La Luân cũng đã mẫn cảm cảm nhận được.
Không gian này quá nhỏ, hương thơm trên người cô như có như không, một sợi tóc chợt lướt qua giữa mũi hắn, khi hắn muốn bắt lấy, lại đột nhiên không thấy.
Tay cô mang theo hơi lạnh, dán ở trên mặt rất là thoải mái, làm hắn tự nhiên muốn than thở.
Triệu Miên đã nằm ở trên người đàn ông kia hôn ngọt ngào, thân cô ta run nhè nhẹ, không biết là sợ hãi hay là kích động. Nhưng Lê Sân nhìn ra, cô ta có chút khác lạ.
Nhìn dáng vẻ người đàn ông kia đã có chút tỉnh lại, Triệu Miên thoáng hít một hơi, nằm bên người hắn.
Mái tóc hắn che lại gò má hắn, Triệu Miên vừa thấy, chỉ cảm thấy có chút khác biệt.
"Cô ta đã phát hiện ra?"
Lê Sân nói nhỏ.
La Luân không trả lời, giờ phút này hắn đang cực lực áp chế mình không được tưởng loạn, không được nghĩ đến cô ôn hương nhuyễn ngọc dán vào, không được nghĩ hắn đối với cô có --
Dục vọng mãnh liệt.
Hắn muốn cô, muốn đến điên rồi.
Lê Sân lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa ở trên người hắn cọ lung tung, kỳ thật cô chỉ là muốn tìm một góc độ tốt để nhìn bên ngoài, đối với việc hai người bọn họ còn dựa gần, thần kinh thô xem nhẹ.
"Sao lại không nhìn thấy đâu? Thật là..."
Cô oán giận lẩm bẩm, thân lại xê dịch, lặp lại vài lần như vậy ,cuối cùng La Luân đã nhịn không được.
Một tay hắn cố định eo cô, lực đạo giống như kìm sắt.
Lê Sân ngẩn người, trì độn đối diện tầm mắt hắn:
"Làm sao vậy?"
Cô so khẩu hình, nương theo ánh sáng bên ngoài, làm cho La Luân có thể thấy rõ ràng.
Nhưng lúc này ở trong mắt La Luân, chỉ có hai cánh môi như cánh hoa hồng khép mở của cô, kiều diễm ướt át, mê người.
Hắn bị mê hoặc cúi đầu, để sát vào một ít, lại gần một ít.
Trước đó không lâu, Lê Sân còn nhiệt tình hôn hắn như vậy, dùng môi lưỡi cô, làm hắn không bao giờ có thể quên tư vị đêm đó.
Hắn liền dán lên chóp mũi cô, khoảnh khắc sắp hôn, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng phụ nữ kinh hô:
"Sao anh lại ở chỗ này?!"
=====
Anh nhà rất tỉnh nên không bị hạ dược, chỉ là sắp nhịn không được mà thôi ~~~
Bình luận facebook