Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Edit: SaladRau
Thời điểm Lê Sân tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
La Luân không ở bên người,quần áo rơi rụng đầy đất, nhìn rất là hỗn độn.
Cô xoa xoa mặt, vỗ vỗ mặt làm mình thanh tỉnh.
"Em tỉnh?"
La Luân từ trong phòng tắm ra, đã đổi quần áo hoàn toàn mới, tóc không chút cẩu thả vuốt ở sau đầu. Khác hoàn toàn người đàn ông gợi cảm tối hôm qua.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lê Sân, con ngươi ôn nhu trước sau như một.
"Sao lại không ngủ thêm một lát nữa."
Lê Sân lẩm bẩm, bọc chăn ngồi dậy.
La Luân liền ôm ngang con nhộng thật lớn này lên, Lê Sân cọ ngực hắn, cọ quần áo chỉnh tề đều rối loạn.
La Luân không để ý, mà đặt cô ở trên sô pha mềm mại.
Lê Sân nghi hoặc nhìn hắn:
"Sao vậy?"
La Luân lại quỳ một gối xuống đất trước mặt cô, móc ra hộp nhung màu đỏ trong lòng ngực, đặt ở trước mặt cô.
Mắt bích ánh lên, giờ phút này biểu tình trịnh trọng này của hắn cô chưa bao giờ nhìn thấy nhưng trong trịnh trọng kia, lại hàm chứa một sắc màu ấm rõ ràng.
"Em có nguyện ý đeo nhẫn đính hôn lên không?"
Hắn mở hộp ra, nằm lẳng lặng bên trong là một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, như có máu chảy ở giữa kim cương.
Hắn không nói thêm lời âu yếm động lòng người gì, chỉ là dùng hành động duy nhất tỏ vẻ, hắn muốn tâm của cô.
Không có một người phụ nữ nào có thể ngăn cản thế tiến công như vậy, Lê Sân cũng không ngoại lệ.
Có một loại đàn ông như vậy, khi hắn đối tốt với bạn, hai tay bạn liền hận không thể dâng toàn bộ thế giới lên.
Chóp mũi Lê Sân hơi chua, nhưng cô vẫn nhịn xuống:
"Mới sáng sớm đã như vậy, luôn làm em khóc."
Tuy cô oán giận nhưng giữa lời nói lại không có chút tức giận nào, ngược lại như là làm nũng với La Luân, mềm như bông, một chút lực thuyết phục đều không có.
La Luân đeo nhẫn lên tay cô, sau đó cầm tay cô lên khẽ hôn.
"Nếu vì quá vui mà khóc, anh nguyện ý làm em khóc nhiều lần."
Khi nói lời này trong mắt hắn chứa tình cảm không hòa tan được, nồng đậm rực rỡ, cứ như vậy giữ Lê Sân vào trong lòng.
Người đàn ôn đứng đắn này, thế nhưng cũng có một ngày học nói như vậy.
Kim cương đỏ đậm , da thịt băng tuyết, tăng thêm một loại rung động đẹp đẽ kỳ dị đến lòng người.
Tuy rằng trên danh nghĩa cô vẫn là vợ La Quân, nhưng còn ai để ý đâu?
----
Quả nhiên hiệu suất của La Luân không phải đùa, bọn họ mới vừa đến nhà, luật sư liền đưa lên một túi văn kiện. La Luân bảo Lê Sân mở văn kiện ra.
"Đơn ly hôn?"
Lê Sân kinh ngạc nhìn chữ phía trên.
Hơn nữa đơn này La Quân đã ký tên, cũng chỉ còn cô.
"Sao lại làm được?"
Tài sản phía trên cho La Quân tuy nhiều nhưng so với chi phí ăn mặc lúc trước của La Quân, chỉ sợ căng nhất cũng chỉ được một năm. Huống hồ tên tài sản phần lớn treo trên danh nghĩa mẹ hắn, trên cơ bản hắn đã xem như mình không rời nhà.
Cứ như vậy, thế nhưng La Quân không ai bì nổi kia cũng đồng ý?
La Luân lại đưa cho cô một chiếc bút máy, câu khóe môi nói:
"Tất nhiên có biện pháp."
Lê Sân không đoán ra ý tứ hắn, nhún nhún vai liền không thèm nghĩ.
Cô ký tên của mình ở chỗ ô ký tên, tuyên bố từ đây cùng La Quân đường ai nấy đi. Mà áp lực cảm xúc của nguyên thân. Cũng ở thời điểm này chậm rãi tiêu tán.
Sau khi ký xong, Lê Sân chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng.
La Luân tiếp nhận văn kiện kia, không bận tâm chút nào hôn môi cô, làm luật sư, quản gia, nhóm người hầu đều thấy rõ ràng.
Quản gia ở trong khiếp sợ đồng thời chỉ có thể thầm nghĩ xem ra về sau nên sửa miệng thành thiếu phu nhân Lê Sân.
Cho nên nói, người đàn ông nghiêm túc đứng đắn một khi nhiệt tình lên, rất khó có thể ngăn cản mị lực của hắn.
=====
Thời điểm Lê Sân tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
La Luân không ở bên người,quần áo rơi rụng đầy đất, nhìn rất là hỗn độn.
Cô xoa xoa mặt, vỗ vỗ mặt làm mình thanh tỉnh.
"Em tỉnh?"
La Luân từ trong phòng tắm ra, đã đổi quần áo hoàn toàn mới, tóc không chút cẩu thả vuốt ở sau đầu. Khác hoàn toàn người đàn ông gợi cảm tối hôm qua.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lê Sân, con ngươi ôn nhu trước sau như một.
"Sao lại không ngủ thêm một lát nữa."
Lê Sân lẩm bẩm, bọc chăn ngồi dậy.
La Luân liền ôm ngang con nhộng thật lớn này lên, Lê Sân cọ ngực hắn, cọ quần áo chỉnh tề đều rối loạn.
La Luân không để ý, mà đặt cô ở trên sô pha mềm mại.
Lê Sân nghi hoặc nhìn hắn:
"Sao vậy?"
La Luân lại quỳ một gối xuống đất trước mặt cô, móc ra hộp nhung màu đỏ trong lòng ngực, đặt ở trước mặt cô.
Mắt bích ánh lên, giờ phút này biểu tình trịnh trọng này của hắn cô chưa bao giờ nhìn thấy nhưng trong trịnh trọng kia, lại hàm chứa một sắc màu ấm rõ ràng.
"Em có nguyện ý đeo nhẫn đính hôn lên không?"
Hắn mở hộp ra, nằm lẳng lặng bên trong là một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, như có máu chảy ở giữa kim cương.
Hắn không nói thêm lời âu yếm động lòng người gì, chỉ là dùng hành động duy nhất tỏ vẻ, hắn muốn tâm của cô.
Không có một người phụ nữ nào có thể ngăn cản thế tiến công như vậy, Lê Sân cũng không ngoại lệ.
Có một loại đàn ông như vậy, khi hắn đối tốt với bạn, hai tay bạn liền hận không thể dâng toàn bộ thế giới lên.
Chóp mũi Lê Sân hơi chua, nhưng cô vẫn nhịn xuống:
"Mới sáng sớm đã như vậy, luôn làm em khóc."
Tuy cô oán giận nhưng giữa lời nói lại không có chút tức giận nào, ngược lại như là làm nũng với La Luân, mềm như bông, một chút lực thuyết phục đều không có.
La Luân đeo nhẫn lên tay cô, sau đó cầm tay cô lên khẽ hôn.
"Nếu vì quá vui mà khóc, anh nguyện ý làm em khóc nhiều lần."
Khi nói lời này trong mắt hắn chứa tình cảm không hòa tan được, nồng đậm rực rỡ, cứ như vậy giữ Lê Sân vào trong lòng.
Người đàn ôn đứng đắn này, thế nhưng cũng có một ngày học nói như vậy.
Kim cương đỏ đậm , da thịt băng tuyết, tăng thêm một loại rung động đẹp đẽ kỳ dị đến lòng người.
Tuy rằng trên danh nghĩa cô vẫn là vợ La Quân, nhưng còn ai để ý đâu?
----
Quả nhiên hiệu suất của La Luân không phải đùa, bọn họ mới vừa đến nhà, luật sư liền đưa lên một túi văn kiện. La Luân bảo Lê Sân mở văn kiện ra.
"Đơn ly hôn?"
Lê Sân kinh ngạc nhìn chữ phía trên.
Hơn nữa đơn này La Quân đã ký tên, cũng chỉ còn cô.
"Sao lại làm được?"
Tài sản phía trên cho La Quân tuy nhiều nhưng so với chi phí ăn mặc lúc trước của La Quân, chỉ sợ căng nhất cũng chỉ được một năm. Huống hồ tên tài sản phần lớn treo trên danh nghĩa mẹ hắn, trên cơ bản hắn đã xem như mình không rời nhà.
Cứ như vậy, thế nhưng La Quân không ai bì nổi kia cũng đồng ý?
La Luân lại đưa cho cô một chiếc bút máy, câu khóe môi nói:
"Tất nhiên có biện pháp."
Lê Sân không đoán ra ý tứ hắn, nhún nhún vai liền không thèm nghĩ.
Cô ký tên của mình ở chỗ ô ký tên, tuyên bố từ đây cùng La Quân đường ai nấy đi. Mà áp lực cảm xúc của nguyên thân. Cũng ở thời điểm này chậm rãi tiêu tán.
Sau khi ký xong, Lê Sân chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng.
La Luân tiếp nhận văn kiện kia, không bận tâm chút nào hôn môi cô, làm luật sư, quản gia, nhóm người hầu đều thấy rõ ràng.
Quản gia ở trong khiếp sợ đồng thời chỉ có thể thầm nghĩ xem ra về sau nên sửa miệng thành thiếu phu nhân Lê Sân.
Cho nên nói, người đàn ông nghiêm túc đứng đắn một khi nhiệt tình lên, rất khó có thể ngăn cản mị lực của hắn.
=====
Bình luận facebook