• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG (1 Viewer)

  • Chương 150: Tiếp cận

“Ngươi là ai. . . . . . Ngươi là nàng. . . . . .”





Một câu”Ngươi là nàng” của Lâm Phong, kiên quyết mà tràn đầy khẳng định! Hai mắt hắn căng ra nhìn người trước mặt, tuy kinh ngạc với sự xuất hiện của nàng lúc này, nhưng mà chưa từng hoài nghi nàng là giả!




Hắn không tin trên cái thế giới này có quỷ, cho nên đối với người ngọc trước mắt, tuy lòng hắn có nghi kị, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tín niệm kiên định của hắn.




“Ngươi là nàng! Ngươi là nàng!” Trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ kia, chỉ là ba chữ kia! Một loại kích động mất đi mà lại có được, không khỏi làm hắn một bả cầm lấy tay nàng, gắt gao nắm trong lòng bàn tay.




Trong mắt phượng, có một loại đau đớn, có một tia hưng phấn, một phần hân hoan, một phen quyến luyến. Tất cả tình cảm phức tạp rối rắm quấn giao cùng một chỗ, không ngừng tràn ra.




“Ngươi là nàng. . . . . .” Một chữ “Nàng” này, Lâm Phong không ngừng lẩm bẩm trong miệng, không hổ là Thần thân vương đầy kinh nghiệm giao tiếp, trong sự kích động, lại có thể bảo trì một tia lý trí cuối cùng, không hề không khống chế được nói thẳng ra tất cả, mà xảo diệu dùng một chữ “Nàng” chỉ có hai bên mới có thể nhận ra ý vị sâu xa trong đó để thay thế.




Hắn?




Có ý gì?




(*Myu: Xin giải thích chỗ này một tí. Chữ Nàng (她) mà Lâm Phong dùng và chữ Hắn(他) mà người khác nghĩ đều đọc là Tha. Vì vậy chỉ có Lâm Phong và Ngâm Tuyết mới hiểu ám chỉ này, còn người khác vẫn thấy bình thường.)




Nhìn thấy tràng diện biến hóa như thế, tất cả mọi người đều dừng lại, kể cả hai người Kiều, Thanh đang đánh nhau, cũng đều trố mắt nhìn hai người đang nhìn nhau ở cửa ra vào, khó hiểu đến có chút nói không ra lời.




Rốt cuộc “Hắn” mà Dạ Lâm Phong nói, là ai chứ? Mọi người khó hiểu, âm thầm suy đoán.




Lãnh Hoài Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn một màn trước mắt này, sau khi kinh ngạc nhận ra Tống Ngâm Tuyết chính là người ca hát lúc ban ngày thì cũng vô cùng nghi hoặc quan hệ giữa nàng cùng Lâm Phong?




Hắn rất hiểu Dạ Lâm Phong, làm biểu ca Lâm Phong, hắn thương yêu thưởng thức nhất cũng chính là biểu đệ này. Tuy bình thường hắn có vẻ phong lưu không kiềm chế, tiêu sái phóng đãng, nhưng trong nội tâm, lại là người cực kỳ trọng tình chấp nhất. Hắn cũng sẽ không đi thương tổn tới người mình để ý, cho dù lúc trước dưới sự hiểu lầm phản bội như vậy, việc hắn làm, cũng chỉ là một thân một mình rời đi, hoàn toàn không nghĩ tới việc trả thù hoặc là giết chóc! Với địa vị trong triều lúc ấy của hắn, nếu là muốn gây náo động, cũng không tính là việc khó gì.




Rất ngạc nhiên, cũng rất nghi hoặc, mấy năm qua, Dạ Lâm Phong luôn không để tâm đến bất cứ người nào, tại sao lại kích động nhìn chằm chằm một nam tử che mặt như vậy? Chẳng lẽ giữa bọn họ, có giao tình không bình thường . . . . . .




Ánh mắt Lãnh Hoài Vũ đánh giá Tống Ngâm Tuyết bị nắm một tay, từ thái độ bình tĩnh của nàng, cùng các loại hành vi có dụng ý khác ngày hôm nay, hắn có thể kết luận nàng —— không đơn giản!




Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? “Hắn” mà Lâm Phong luôn mồm nói, rốt cuộc là ai? Lãnh Hoài Vũ khó hiểu, trong lòng yên lặng suy nghĩ.




Lúc này, tay nắm tay, Lâm Phong thấy dung nhan mơ hồ dưới lớp sa mỏng, gắt gao cảm giác được trận trận nhiệt độ từ trên đầu ngón tay truyền đến, trái tim, không ngừng rung động.




Nàng! Thật sự là nàng! Tống Ngâm Tuyết! Tống Ngâm Tuyết!




Chỉ có Tống Ngâm Tuyết, mới có ánh mắt như vậy, bình tĩnh, kiêu ngạo, quật cường! Giống như coi trời bằng vung, nhưng cũng nhìn thấu sự thật tang thương!




Tống Ngâm Tuyết, vì sao nàng lại như thế?




Bất giác Lâm Phong gia tăng lực đạo nơi tay, bởi vì trong lòng sợ hãi mất đi nàng lần nữa, sợ hãi nếu hắn buông lỏng tay ra sẽ không thấy tăm hơi bóng hình trước mắt, cho nên trong lúc nhất thời đã ra tay mà quên nặng nhẹ.




Tống Ngâm Tuyết không nói một lời nhìn lại Lâm Phong, theo các loại biểu hiện của hắn, nàng có thể xác định —— hắn nhận ra nàng!




Thật bất ngờ, cũng rất kinh ngạc! Trước đây hắn luôn luôn không hòa hợp với nàng, hơn nữa nhiều lần còn giao phong, vì cái gì hắn lại có thể chỉ liếc nhìn liền nhận ra nàng? Không phải tình nồng thì mới khắc sâu sao? Chẳng lẽ tình ý của Dạ Lâm Phong dành cho nàng, đã khắc sâu đến tình trạng này? Chuyện này không biết nên vui hay nên buồn đây. . . . . . Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn Lâm Phong, sắc mặt lạnh nhạt cũng không nói một câu nào, mặc cho dấu đỏ chậm rãi hiện ra trên cổ tay.




Lúc này, Tịch Mặc Lương bên cạnh không khỏi nhíu mày, khuôn mặt lãnh tuấn lộ vẻ bất mãn.




“Buông tay!” Một câu trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, nhấc tay đánh về phía Dạ Lâm Phong, cổ tay Dạ Lâm Phong chợt đau nhức, lập tức nới lỏng ra.




Công lực thật mạnh!




Trong lòng cảm thán, nhưng mà cũng không chịu thua, Lâm Phong định tiến lên tới gần nàng lần nữa, chính là Tịch Mặc Lương lại mặt lạnh, chắn trước mặt nàng.




“Tránh ra!”




Nói ra một câu cảnh cáo, Lâm Phong giơ tay đánh trả, thấy thế, Mặc Lương lạnh lùng xoay tay lại,hai người giao chiến, đánh qua đánh lại.




Luận công phu, Lâm Phong cũng không phải đối thủ của Mặc Lương, cho nên giao thủ mấy vòng, thủy chung vẫn không thể tiếp cận được Tống Ngâm Tuyết.




Dừng tay, giương mắt mà nhìn Tịch Mặc Lương, trong lòng Lâm Phong kinh ngạc, đồng thời không khỏi cau mày mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”




“Hắn là hộ vệ của ta.”




Lúc này, khi tất cả mọi người yên tĩnh đứng xem, Kiều Mạt Nhi được Phùng Tử Chương lôi dậy, thở hổn hển mở miệng nói ra. Kỳ thật nàng nói lời này, có hai tầng hàm nghĩa, một mặt là nói cho Dạ Lâm Phong biết thân phận của Tịch Mặc Lương, về phương diện khác thì là khoe khoang cho Thanh Linh biết nàng có một hậu thuẫn công phu cao cường!




Bất quá chỉ tiếc chính là, nữ nhân này trời sinh quá ngu xuẩn, nàng chỉ lo khoe khoang hậu thuẫn mạnh mẽ của mình, nhưng không ý thức được cái hậu thuẫn này vừa rồi lúc nàng bị đánh, lại mang vẻ mặt lạnh lùng, bày ra bộ dạng căn bản chẳng đáng quan tâm. Ai, thật là đáng buồn.




“Không chỉ là hắn, mà ngay cả hắn —— cũng là hộ vệ của ta!” Vừasửa sang quần áo mất trật tự cùng búi tóc hỏng bét, một tay Kiều Mạt Nhi chỉ vào Tống Ngâm Tuyết, khoe khoang với mọi người.




Nghe vậy, trong mắt Lãnh Hoài Vũ xẹt qua một tia sáng quái dị, mà Dạ Lâm Phong thì nhìn chằm chằm vào người ngọc trốn phía sau Tịch Mặc Lương, vẻ mặt suy ngẫm.




Tú bà kinh ngạc nhìn Kiều Mạt Nhi lúc này đã hiện rõ ra là nữ tử, trong lòng buồn bực đến cực điểm. Dù sao nàng cũng là chủ chứa duyệt qua vô số người, vậy mà thậm chí ngay cả nữ nhân cũng nhìn không ra. Bất quá kỳ thật người nàng nhìn không ra, cũng không chỉ có một mình Kiều Mạt Nhi.




“Hộ vệ của ngươi?” Lâm Phong thâm ý nhìn Tống Ngâm Tuyết, khi nhìn đến đôi mắt tựa hồ nhìn thấu hết thảy kia của nàng, trái tim, gắt gao rung động.




Rõ ràng nàng đang ở trước mắt, chính là hắn thủy chung vẫn không với tới được! Loại cảm giác này, dày vò hắn, dày vò đến hắn tựa hồ thở không nổi.




Hắn nhắm mắt lại, tiếp theo lại chậm rãi mở ra, dùng một loại ngữ điệu thâm tình và trầm thấp hướng về phía trước chậm rãi nói: “Nếu như, ta nói ta sai rồi. . . . . . Ngươi có cho ta, một cơ hội giải thích không . . . . . .”




Thủy chung không có gọi ra câu “Tống Ngâm Tuyết” trong lòng kia, Lâm Phong tự nhiên như chỗ không người thâm tình nói với nàng.




Thấy vậy, mọi người đều cảm thấy hơi quái dị và không được tự nhiên, đều dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn, đáy lòng kinh ngạc thầm nghĩ: lời này của Thần thân vương, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ hắn định thổ lộ với một nam tử, đang cố gắng vãn hồi trái tim của hắn sao? Không thể nào! Trước đây cũng không nghe nói Thần thân vương bị đồng tính a? Chẳng lẽ bởi vì không chịu được đả kích khi mất đi hoàng hậu Phù Cừ, cho nên đổi tính . . . . . .




Tú bà, Phùng Tử Chương, Kiều Mạt Mhi, Kiếm Vũ, Thanh Linh, khi bọn họ nhìn đến một màn này thì đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có Tịch Mặc Lương cùng Lãnh Hoài Vũ trên chỗ ngồi, vẫn âm trầm suy nghĩ, không lộ ra cảm xúc gì.




Tống Ngâm Tuyết cử động con mắt nhìn thẳng, bên trong cặp mắt to đen trắng rõ ràng kia, phản chiếu thân ảnh của Dạ Lâm Phong. Nàng bỗng chậm rãi nhúc nhích lông mi, vẻ mặt không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng, mới cất lời lạnh nhạt mà giống như nghiền ngẫm nói: “Giải thích. . . . . .”




Nàng nói lời này, cũng đã gián tiếp thừa nhận thân phận của mình, nghe vậy, Dạ Lâm Phong khắc chế không được sự hưng phấn trong lòng, mạnh mẽ tiến lên một cái, thần sắc có chút kích động nói, “Ừ, giải thích! Bởi vì có nhiều thứ, ta muốn nói rõ ràng.”




Không nói gì, biểu lộ kiên định, lúc này, khi Lâm Phong muốn đụng vào nàng, mà lần nữa nhào đến trước mặt Tịch Mặc Lương thì Lãnh Hoài Vũ từ trên chỗ ngồi đứng dậy, kéo Lâm Phong lại, trước khi hắn xung đột với Mặc Lương lần nữa, mở miệng từ tốn mà nói: “Đã không còn sớm nữa, Thần thân vương, chúng ta cũng nên đi trở về. Ngày mai không phải Vương gia còn muốn cùng ta đi nghênh đón công chúa Kiều quốc đấy sao? Cũng không thể hao tâm tổn sức quá mức đến nỗi không còn tinh thần, đến lúc đó làm mất lễ tiết của cả một quốc gia.”




Lãnh Hoài Vũ vừa nói vừa lôi kéo Lâm Phong đi ra ngoài, đôi mắt còn mang thâm ý khác liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mặt, sau đó quay đầu, không nói một lời đi tới phía cửa.




Bị Lãnh Hoài Vũ lôi kéo, lần đầu tiên Lâm Phong không phản kháng, đi theo hắn, khi quay đầu lại mà trông thì trong đôi mắt kia, tràn ngập tình ý.




Hắn biết tâm ý của Lãnh Hoài Vũ, là đang nói cho hắn biết hết thảy hãy chờ đợi ngày mai. Bởi vì hắn cũng chưa hề nói muốn đi tiếp đón Kiều Mạt Nhi, hơn nữa với tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, vốn là tuyệt đối sẽ không đi tiếp đón! Chính là lúc này, hắn lại nói như vậy, ngay trước mặt Kiều Mạt Nhi và Phùng Tử Chương mà nói như vậy, mục đích không thể nghi ngờ chính là. . . . . . Lâm Phong bị Lãnh Hoài Vũ lôi kéo, Kiếm Vũ vội đi theo, nhấc chân chậm rãi đi ra cửa phòng, trong lòng của hắn, tràn đầy chờ mong ngày mai đến, đồng thời cũng thở dài thật sâu: đêm nay, sẽ là một đêm không ngủ. Ba người đi ra cửa phòng, đi khỏi Túy Nguyệt lâu, Lãnh Hoài Vũ mới buông tay ra, sau khi nhàn nhạt nói một câu“Ngày mai, ở cửa thành”, liền xoay người đi về phương hướng phủ đệ.




Trong lòng hắn, hắn có quyết định như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Phong, bởi vì hắn nhìn ra, Lâm Phong đối với người kia, có một loại tình cảm không tầm thương, loại tình cảm này, tựa hồ còn mãnh liệt hơn cả tình cảm dành cho Phù Cừ! Cho nên, hắn phải giúp Lâm Phong.




Bất quá phải nói lại, hắn làm như vậy, không phải tất cả đều vì Lâm Phong, mà bởi vì hắn cũng cảm thấy hứng thú với người kia! Hắn muốn biết, nguyên nhân người kia trăm phương ngàn kế, khắp nơi tạo đường tiếp cận hắn, rốt cuộc là vì cái gì. . . . . .


Trong sương phòng, lòng Kiều Mạt Nhi tràn đầy vui mừng hồi tưởng lại vừa rồi Lãnh Hoài Vũ nói muốn tới tiếp đón nàng, tức giận a, phẫn hận a, thoáng cái tan thành mây khói, biến mất không thấy tăm hơi!




Nàng sửa sang lại xiêm y của mình, cao ngạo không muốn so đo với mấy kẻ đê tiện nữa, xoay người, ra hiệu cho tất cả mọi người trở về! Bởi vì nàng phải mau chóng trở về chuẩn bị, ngày mai vui vẻ thuận lơi đợi người ta tới nghênh đón.




Trong mắt Tống Ngâm Tuyết hiện lên tinh quang thâm ý, khóe môi khẽ nhếch nhấc chân mà đi.




Sau lưng, Thanh Linh cố gắng một hồilại thành công dã tràng, sững sờ dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, như không khí bị người ta triệt để xem nhẹ, không còn một tia khí lực để tiếp tục giãy dụa nữa. . . . . .




Một hồi khôi hài đã hạ màn, hết thảy đều trở về an tĩnh. Trên đường phố, bốn thân ảnh đi từ từ, phương hướng của bọn hắn, không phải khách điếm, mà là doanh trại ngoài thành.




“Nhanh lên đi a, trở về ta còn muốn chuẩn bị rất nhiều thứ!” Kiều Mạt Nhi đi ở phía trước mở miệng nói với ba người, dáng vẻ vô cùng đắc ý.




Nghe vậy, không ai nói chuyện, chỉ trầm mặc đi thẳng về phía trước.




Ánh mắt Tống Ngâm Tuyết quét ra phía sau một vòng, nàng đi sau cùng, sau khi nói vài câu với Tịch Mặc Lương, liền dừng bước không tiếp tục đi tới nữa.




Tịch Mặc Lương nghe Tống Ngâm Tuyết nói xong, giương mắt bình tĩnh nhìn lướt qua phía sau, tiếp đó ý vị sâu xa nhìn nàng, xoay người đi thẳng về phía trước.




Trong màn đêm, trên con đường yên tĩnh nhưng lạnh lùng, ba người đã rời đi, thỉnh thoảng có người về muộn đi qua, thưa thớt rải rác. Thẳng lưng, ngừng cước bộ lại, sắc mặt nàng trầm tĩnh, sau khi trầm mặc một lát, mở miệng trầm giọng nói: “Xuất hiện đi.”




Tiếng nói vừa rơi xuống, thân ảnh dừng lại, trong do dự, Ứng Thư Ly chậm rãi từ trong góc đi ra, vẻ mặt chần chờ đứng sau lưng Tống Ngâm Tuyết, thật lâu vẫn không nói chuyện.




“Huynh đi theo ta?” Xoay người, giương mắt nhìn về phía Thư Ly, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói, có một sự lạnh nhạt không dễ dàng phát giác.




“Phải bởi vì ta muốn. . . . . . ở cùng một chỗ với huynh.” Lần đầu tiên cảm thấy tay chân luốn cuống, Ứng Thư Ly luôn thanh cao lịch sự tao nhã, lúc này khi chống lại ánh mắt Tống Ngâm Tuyết phóng đến, lại cảm thấy hô hấp có chút chút căng thẳng.




Chính là loại ánh mắt này, lạnh nhạt xa cách, làm ỗi lần hắn nhớ tới, lại không thể nào quên!




“Cùng một chỗ với ta?” Nhíu mày, nghiền ngẫm mà nói, hồi tưởng lại mọi chuyện, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ! Bất quá loại vui vẻ này,chỉ thể hiện ở mặt ngoài, không đạt tới đáy mắt.




“Vì cái gì? Cầm công tử đệ nhất thiên hạ, từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt không có bất kỳ người nào! Tại sao đi theo người xa lạ như ta, nói ra lời nói buồn cười đến cực điểm như vậy?”




“Buồn cười đến cực điểm. . . . . .” , tựa hồ có chút nhục nhã, trong mắt Thư Ly xẹt qua một tia ảm đạm, hắn giương mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, tay không khỏi nắm lại, dùng hành động này để chèo chống chính mình.




Khẩn trương, hắn thật sự khẩn trương! Không biết vì cái gì, khi nhìn vào đôi mắt kia, nghĩ đến gương mặt lúc ẩn lúc hiện trong lòng, thì tim hắn lung tung nhảy loạn, tìm không thấy sự yên lặng trong dĩ vãng.




Tống Ngâm Tuyết, cùng người trước mắt, không biết vì cái gì, luôn thần kỳ chồng lên nhau! Đột nhiên hắn phát hiện, thì ra hai người bọn họ, dĩ nhiên lại giống nhau như vậy . . . . . .




Nếu nói đến tiếp xúc, trong phủ Nhữ Dương quận chúa, Ứng Thư Ly hắn không thể nghi ngờ là người ít tiếp xúc với nàng nhất! Bất luận là vì lý do khách quan hay là chủ quan, hắn cũng không muốn gặp người hắn không thích.




Hắn một lòng chỉ chuyên chú vào đàn, không hỏi đến chuyện trần thế hỗn tạp, chưa bao giờ chính thức chú ý người nào, lúc này ở trong lòng của hắn, rõ ràng không ngừng trồi lên thân ảnh của Tống Ngâm Tuyết, rốt cuộc đây là cái dạng tình cảm gì?




“Huynh là. . . . . . người tri âm ta một mực tìm kiếm . . . . . .”




Nói đến đây, liền không tiếp tục nữa, Thư Ly giương mắt nhìn chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú rất chăm chú.




” Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào? Chẳng lẽ vì ta hát một ca khúc, cho nên huynh liền muốn đi theo ta?” Trào phúng mở to hai con ngươi, vẻ mặt chói lọi như sao, Tống Ngâm Tuyết nói, vẫn đứng yên tại chỗ bất động.




Nghe vậy, ngừng một chút, sau khi cảm thụ được quanh thân người kia tản mát ra một loại cảm giác áp bách, vẻ mặt Thư Ly kiên định mà dứt khoát nói: “Ừ! Bởi vì huynh là tri âm của ta, cho nên ta muốn cùng huynh ở chung một chỗ.”




“Chính là ta là nam ! Mà cũng không đồng tính. . . . . .” Làm bộ như khó xử, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nói nguyên nhân.




Thấy vậy, Thư Ly lắc lắc đầu, lập tức mở miệng nói: “Huynh hiểu lầm rồi, không phải ta yêu cầu chuyện này. Ta chỉ muốn cùng huynh ở chung chia sẻ vui buồn, cùng nhau tận hưởng cảm giác vui sướng trong nội tâm, không hề có ý nghĩ quá phận!”




Gấp gáp bày tỏ hết thảy, Thư Ly như là bị người ta hiểu lầm thành đăng đồ tử vội vàng giải thích suy nghĩ trong lòng mình. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết giương môi mà cười, nụ cười tuyệt sắc dưới khăn che mặt, mơ hồ chớp động lên ánh sáng làm say lòng người.




“Thật đúng là một kẻ “Cầm si”, lại vì chấp niệm, có thể làm đến như thế. . . . . .” , thong thả tiến lên, dừng lại chỗ cách Thư Ly một bước ngắn, đôi mắt sáng của Tống Ngâm Tuyết nhẹ trợn, miệng nhàn nhạt mà nói: “Huynh cũng không biết ta là người như thế nào, cứ như vậy nhận định muốn đi theo ta? Võ đoán như thế, chẳng lẽ không sợ tương lai sẽ hối hận à. . . . . .”




“Sẽ không! Kiếp này gặp được tri âm, Ứng Thư Ly ta tuyệt đối không hối hận!” Nghiêm mặt nói ra ý nghĩ trong lòng, Thư Ly kiên định mà quyết tuyệt, tiếng nói không ngừng vọng lại giữa ngã tư đường không một bóng người.




“Không hối hận? Dù cho người kia là kẻ thù của huynh, hoặc là người huynh từng cực kỳ chán ghét, huynh cũng không hối hận?”Lời nói đầy thâm ý, trong mắt Tống Ngâm Tuyết lóe lên một tia sáng khác thường.




Thấy vậy, Thư Ly gật mạnh đầu một cái, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nói: “Không hối hận!”




“Được! Hi vọng ngươi nói được thì cũng làm được!” Cười thản nhiên, hết sức xinh đẹp, Tống Ngâm Tuyết đưa tay đến mép tai, chậm rãi, cười nhạt vạch cái khăn che mặt của mình ra, đem dung nhan nghiêng thế tuyệt trần của nàng, hoàn toàn hiện ra trước mặt Ứng Thư Ly.




Mắt, trong nháy mắt mở thật to, thân thể khiếp sợ không cách nào nhúc nhích. Dưới ánh trăng yếu ớt, Ứng Thư Ly vẫn có thể nhìn rõ dung nhan nàng, đột nhiên trong lòng của hắn, một loại chấn kinh cùng kích động gắt gao quấn giao.




Nàng không chết! Nàng không chết! Nàng là tri âm của hắn! Thì ra nàng chính là tri âm của hắn!




Trái tim, mãnh liệt rung động, tay cũng nhẹ rung theo, một loại hối tiếc không kịp, thương tâm ảo não gắt gao bao quanh toàn thân Ứng Thư Ly.




Buồn cười làm sao? Ngu xuẩn làm sao? Uổng cho hắn còn đau khổ tìm kiếm, muốn tìm mà tìm không được? Không thể tưởng tượng được hóa ra người kia, vẫn ở bên cạnh hắn, xoay người là nhìn thấy! Chính là, hắn không quý trọng, không có dụng tâm cảm thụ, chỉ dùng mắt mà nhìn, sai sót đánh mất hết thảy những gì từng có được!




Ứng Thư Ly a Ứng Thư Ly, ngươi thật đúng là người buồn cười nhất dưới gầm trời này!




Trái tim, run rẩy, toàn thân mang theo sự hối hận không kịp, nhìn khuôn mặt tươi cười châm chọc của nàng, sắc mặt Ứng Thư Ly đau thương, miệng khẽ nhếch mà nói không nên lời.




“Ngoài ý muốn sao? Quanh đi quẩn lại một vòng, lại phát hiện người ngươi một mực đau khổ tìm kiếm hóa ra lại là ta? Con người mà ngươi từng không nguyện ý liếc mắt nhìn nhiều một cái ? Ha ha, chắc hẳn lúc này ở trong lòng của ngươi, nhất định rất thất vọng a?”




Chậm rãi bịt cái khăn che mặt lên một lần nữa, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười xoay người muốn đi, lúc này, cánh tay của nàng lại mạnh mẽ bị người ta giữ chặt, chuyển mắt mà xem, liền đối diện với gương mặt đau lòng, hối hận, không hề lạnh nhạt của Ứng Thư Ly.




“Chớ đi! Nàng đừng đi. . . . . .” Giống như thỉnh cầu mà nói…, Thư Ly nói thật nhỏ.




Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không xoay người, chỉ đưa lưng về phía hắn, lãnh đạm mà nói: “Buông tay.”




“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .”




Không biết nên nói cái gì, chỉ có một câu “Thực xin lỗi” bao hàm thiên ngôn vạn ngữ này, Thư Ly nắm chặt tay, vì tự trách mà khổ sở mở miệng nói: “Thực xin lỗi, là ta hiểu lầm nàng, xin nàng tha thứ cho, xin nàng tha thứ cho. . . . . .”




“Không sao! Chỉ cần từ nay về sau ngươi đừng có xuất hiện ở trước mắt ta là được!” Rất nhanh, Tống Ngâm Tuyết dứt khoát trả lời hắn.




Thấy vậy, tim Thư Ly tràn ngập đau xót, lời nói càng đau thương:“Không, nàng là tri âm của ta, hơn nữa lại từng cứu mạng ta, về lý ta nên – - “




“Nên thế nào, ngươi phải báo đáp ta sao? Không cần! Tri âm hay không tri âm, không phải chỉ do ngươi đơn phương định đoạt, bởi vì ta cũng không cảm thấy tiếng đàn của ngươi có thể đả động đến ta, cho nên ngươi không cần đi theo ta. Còn nữa, trước kia là ta đã cứu ngươi, nhưng mục đích chuyện này không phải bởi vì ngươi, ta chỉ muốn thay cha ta làm một việc cho Ứng gia, để báo đáp lòng trung thành của hắn dành cho Nhữ Dương Vương.”




” Ứng Thư Ly, quan hệ giữa ta với ngươi, từ lúc đưa từ thư đã chấm dứt không còn một mảnh, cho nên, ngươi không cần cảm thấy thiếu ta cái gì? Hoàn toàn không cần! Thiên hạ này to lớn, tung hoành ngang dọc, mặc cầm công tử ngươi tiêu dao đi khắp đất trời, cần gì phải tự chuốc lấy mất mặt mà dây dưa ta?”




Cánh tay khẽ nhấc, giãy khỏi tay Thư Ly, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân, tiêu sái mà đi nhanh về phía trước.




Sau lưng, Thư Ly nhìn thân ảnh nàng dần đi xa, bàn tay giơ lên giữa không trung, thật lâu cũng không buông xuống.




Tống Ngâm Tuyết, thật ra nàng còn đang trách ta đúng không? Những chuyện lúc trước, nàng vẫn không cách nào tha thứ, đúng không? Ta sai rồi! Thật sự sai rồi! Hôm nay, nàng không thể cho ta một cơ hội sửa đổi sao? Một lần, một lần thôi. . . . . . Mắt, nhìn phương hướng thân ảnh kia biến mất, giờ phút này chỉ còn lại con đường trống rỗng, dưới gió đêm, có vẻ phá lệ tịch mịch, cô đơn, tựa như trái tim Thư Ly, lạnh lẽo không thấy ánh mặt trời.




Rốt cuộc, ta nên lấy cái gì để xoay chuyển nàng đây, Tống Ngâm Tuyết. . . . . .




. . . . . .




Trong lều, Tống Ngâm Tuyết dựa vào giường mà suy nghĩ, trong lòng mưu tính mục đích sắp đạt được, chính là cụ thể phải làm như thế nào? Nàng cần cẩn thận tự hỏi.




Trong vòng một đêm, gặp hai người quen cũ, may mà vừa rồi, nàng đã dứt khoát trở lại chặt đứt một cái, hôm nay đã xong, chỉ còn lại ngày mai.




Tống Ngâm Tuyết nàng, cho tới bây giờ luôn là người có thù tất báo, giống như Ứng Thư Ly nói, nàng không cách nào tha thứ! Đối với những chuyện trước đây, đối với những người từng nhục nhã xem thường nàng, thật sự nàng sẽ không dễ dàng quên như vậy.




Giống như vừa rồi, những lời tuyệt tình như vậy…, là do nàng cố ý nói ra, bởi vì đây là cái giá phải trả cho hành vi trước đây của bọn họ!




Suy nghĩ vọt tới đây, đột nhiên có chút dừng lại, nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến Lãnh Hoài Vũ, có lẽ không bao lâu nàng sẽ rời khỏi Tây thần.




Bất quá trước khi rời đi, còn người kia, cần phải giải thích một phen. Bất quá cái tên yêu dã thích bông đùa kia, rốt cuộc phải giải thích cái gì với hắn đây. . . . . .




Tống Ngâm Tuyết không thèm nghĩ nữa, cúi người nằm thẳng trên giường, hai mắt khép hờ, mà chính lúc này, đột nhiên từ ngoài trướng truyền đến một tiếng chim thải tước, xoay quanh ở trên không, thật lâu không chịu rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom