• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG (2 Viewers)

  • Chương 152: Mưu đồ của ta?

“Là ngươi.”



Khi Tống Ngâm Tuyết đi vào nhà, chứng kiến dáng người thon dài của Dạ Lâm Phong đứng gần cửa sổ, nhìn dung nhan yêu nghiệt kia, thì trong mắt của nàng, không còn nổi một tia đắc ý.


Tựa hồ như là sớm đã biết hắn sẽ đến, Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh xoay người, đóng cửa, sau đó đi đến trước bàn, rót chén nước ình, nhẹ nhàng bóc cái khăn che mặt, ngồi xuống, chậm rì rì nâng chén uống.


Trong nhất thời trong phòng không ai nói gì, Lâm Phong xoay người, ánh mắt thắm thiết nhìn qua khuôn mặt tuyệt mỹ dị thường của nàng, không khỏi mê man: hơn ba tháng không gặp, so với trong trí nhớ nàng còn đẹp hơn.


“Tống. . . . . . Ngâm Tuyết. . . . . .” Trong lúc đó, không biết nên mở miệng như thế nào, cảm thấy dùng tên gì cũng không chuẩn xác? Lần đầu tiên, trên người Lâm Phong công tử yêu dã tà mị, biểu hiện ra sự tương phản một trời một vực với bãn lĩnh tung hoành giữa chốn gió trăng ngày xưa, thậm chí, còn có chút xấu hổ mơ hồ.


“Ngâm, Ngâm Tuyết. . . . . .” Thật vất vả, trong miệng mới nghẹn ra được hai chữ này, sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, hắn gian nan quyết định kêu lên.


Nguyên bản, khi vừa mới nhận ra nàng thì cảm giác trong nội tâm có thật nhiều lời muốn nói, chính là qua một đêm, khi tình cảm, tư tưởng đều trải qua một phen giãy dụa, hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu. . . . . .


Rất muốn gọi nàng một tiếng thân mật”Tuyết Nhi”, chính là hắn sợ hãi! Thật sự, hắn sợ hãi, sợ hãi sẽ nghe được lời nói lạnh nhạt trào phúng của nàng, cho nên ngẫm nghĩ một hồi, hắn uốn lưỡi chần chờ gọi nàng một tiếng “Ngâm Tuyết” . . . . . .


Ngay cả như vậy, khi nghe nữa đến hắn kêu to câu này, nàng vẫn không khỏi nhếch mày, vẻ mặt nghiền ngẫm quay đầu mà nhìn.


Trong cặp mắt sáng, tròng trắng, đồng tử màu đen, rõ ràng lóng lánh phát ra ánh sáng chói mắt, khiến Lâm Phong vừa nhìn trong lòng liền rung động nhộn nhạo một hồi.


“Ngâm. . . . . .” Còn chưa bao giờ thất thố giống như hôm nay, Lâm Phong hé mở môi mỏng, lại không biết nên nói từ chỗ nào mới tốt.


“Thần thân vương. . . . . . Có vẻ lời giải thích của ngươi, rất vô lực?”


Cố ý nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên cười nhạt, tuy nàng cũng không thèm để ý đến lời giải thích của Dạ Lâm Phong, nhưng nhìn đến người trong dĩ vãng luôn khinh khỉnh nhìn mình, bây giờ lại có biểu lộ hối hận như vậy, trong lòng của nàng, vẫn là rất thích. Không có biện pháp, ai bảo trước kia bọn họ làm cho nàng tức giận oan khuất nhiều lần như vậy?


“Ngâm Tuyết. . . . . .” Nghe nàng nói như vậy, trên gương mặt yêu mỹ tinh xảo của Lâm Phong đột nhiên xuất hiện sự ngại ngùng, vô cùng đối lập với phong cách thường ngày của hắn.


“Tống Ngâm Tuyết, cám ơn nàng!”


Hít thở sâu nhiều lần, ổn định tâm thần, Lâm Phong khắc chế cảm xúc đang không ngừng trào dâng, dùng một loại ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng nói, “Cám ơn nàng đã khuyên ta trở về, để cho ta rốt cuộc nhận rõ được chân tướng sự thực.”




“Xong rồi?” Giương mắt cười cười, lấp lánh thần thái, lúc này Tống Ngâm Tuyết xoay người, đặt cái chén lên trên bàn, sau đó hai mắt cũng không nhìn phía trước mở miệng nói: “Nếu như Thần thân vương nói xong rồi, vậy đi được rồi chứ, bởi vì bây giờ, ta muốn nghỉ ngơi.”




“Ngâm Tuyết, chờ một chút! Ta. . . . . . còn chưa nói hết. . . . . .”


Nắm chặt nắm tay lại, vẻ mặt Lâm Phong do dự, hắn rất muốn đem tình cảm trong lòng mình nói hết ra, chính là hắn phát hiện, mặc dù trong chốn gió trăng hắn hoa ngôn xảo ngữ, miệng ngọt như đường, nhưng một khi đã động chân tình, hắn lại luống ca luống cuống, có chuyện trong lòng mà khó mở miệng.


“Tống Ngâm Tuyết, nàng nhất định rất chán ghét ta, đúng không? Bởi vì ta đã từng, đã từng trêu tức nàng, khinh thường nàng như vậy! Cho nên trong lòng nàng, trong năm phu quân, ta là người làm nàng phiền chán nhất, đúng không?”




“Tống Ngâm Tuyết, ta không biết từ lúc nào đã bắt đầu thích nàng? Ta chỉ biết, khi ta ý thức được mình thích nàng, ta đã hãm rất sâu vô cùng sâu.”




” Ta đã từng nghĩ nàng nữ nhân thô bỉ nhất, háo sắc nhất trên đời này, chính là cuối cùng ta mới biết được, hóa ra ta sai rồi, sai lầm hoàn toàn rồi! Nàng là nữ tử tốt nhất, kiên cường nhất trên đời này, chói mắt đến căn bản không cách nào có thể có được!”




“Tống Ngâm Tuyết, nàng biết không? Ta đã không còn trái tim nữa . . . . . . Từ một khắc nàng xoay người kia, ta đã ý thức được cảm giác của mình đối với nàng, kể từ đó lòng của ta, đã theo nàng mà đi, rốt cuộc tìm không thấy bóng dáng. . . . . .”


Lâm Phong nói thật nhỏ, trong ánh mắt lộ ra một cỗ đau thương thật sâu, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn, tràn đầy bi thương.


Hắn chậm rãi tiến lên, đứng lại trước mặt Ngâm Tuyết, bàn tay đẹp mắt chậm rãi từ trong lòng móc ra một khối khăn lụa, chậm rãi đưa đến trước mặt Tống Ngâm Tuyết, “Tống Ngâm Tuyết, nàng còn nhận ra chiếc khăn lụa này không?”


Khăn lụa?


Giương mắt, suy tư nhìn lên chiếc khăn lụa thêu hoa trước mặt, Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, trong đầu thật sự không có ấn tượng gì.


” Nàng khẳng định không nhớ. Vô tâm như nàng, làm sao có khả năng nhớ những thứ mà nàng không để ý?”


Tay, chậm rãi vuốt ve đóa hoa trên khăn lụa, Lâm Phong dùng một loại khẩu khí hồi tưởng chậm rãi nói: “Chiếc khăn lụa này, nàng đã từng cầm theo khi đến thanh lâu, trên đường trở về, bởi vì ghét bỏ ta đụng vào nàng, mà dùng nó lau tay rồi vứt bỏ . . . . .”


Lau tay rồi vứt bỏ?


Cau mày, Tống Ngâm Tuyết cố gắng nhớ lại , trong trí nhớ, coi như mơ hồ có chuyện như vậy. . . . . . Lâm Phong không để ý tới chuyện nàng có nhớ hay không, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tống Ngâm Tuyết, nàng biết không? Khi nàng dùng khăn lụa lau tay, sự kiên cường nàng biểu hiện ra, đã khiến ta rung động, cả đời này, ta không cách nào quên giây phút đó! Cho nên, ta đi trở về tìm, sau khi tới Vương Phủ, lại thân bất do kỷ trở về tìm. . . . . .”


Nhìn chiếc khăn lụa, trong mắt phượng của Lâm Phong tràn đầy ôn nhu cùng thâm tình, Lâm Phong bình tĩnh đứng ở trước mặt Tống Ngâm Tuyết, cả người tản mát ra một loại cảm giác hứng thú sâu xa.


“Tống Ngâm Tuyết, ta không biết tình cảm của ta dành cho nàng có phải là bắt đầu từ đó không? Nhưng là ta biết rõ tình yêu của ta, từ sau khi mất đi nàng, thật sự đã bạo phát toàn diện. Ta yêu nàng, Tống Ngâm Tuyết! Mặc dù ta biết nàng không thương ta, thậm chí chán ghét muốn vứt bỏ ta, nhưng ta vẫn đang, vẫn không thể chùn bước mà yêu nàng. . . . . .”


Từ từ nhắm hai mắt, rốt cuộc đã đem ba chữ mà mấy tháng này, hắn một mực đè nén trong lòng kia nói ra! Lúc này, trong lòng Lâm Phong chợt cảm thấy nhẹ nhõm, không cần căn nhắc gì nữa, đơn giản là nói ra tất cả.


Đúng vậy! Hắn yêu nàng! Đã yêu một nữ tữ có tiếng xấu, nhưng mà vô cùng kiên cường! Đây là sự may mắn của hắn! Cũng là vận mệnh của hắn! Cho nên từ nay về sau, hắn không che dấu nữa!


Có tiếng xấu thì thế nào? Một thê đa phu thì thế nào? Chỉ cần yêu rồi, sẽ không quan tâm đến những cái khác!


Tống Ngâm Tuyết không nghĩ tới Lâm Phong lại đột nhiên nói hắn yêu nàng?


Nguyên bản, nàng muốn chứng kiến bộ dáng hối hận của hắn, bởi vì hắn từng đối xử với nàng bằng thái độ không chịu nổi như vậy, cho nên nàng tức giận muốn biết khi hắn biết rõ hết thảy chân tướng, hắn sẽ có bộ dáng hối hận là như thế nào?


Muốn nghe hắn nói xin lỗi, đây là bệnh chung của tất cả những người từng chịu oan khuất! Chính là nàng không nghĩ tới, hôm nay nàng nghe được, không chỉ là một câu “Thực xin lỗi” kia! Cư nhiên cồn có một câu”Ta yêu nàng ” ?


Chóng mặt!


Tại sao có thể như vậy? Nàng tuyệt đối không nghĩ tới Dạ Lâm Phong lại động tình với nàng?


Nếu như trước đây, khi nàng biết tâm ý của Ứng Thư Ly, bởi vì thấy được sự si mê của hắn đối với đàn, cho nên còn hiểu được chút ít.


Chính là người trước mắt thì khác! Dạ Lâm Phong, nam nhân này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tử tế với nàng, mở miệng là châm chọc chế nhạo, rõ ràng lại đứng ở chỗ này nói với nàng “Hắn yêu nàng”? Chuyện này, tựa hồ giống như một vở hài kịch. . . . . .


Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, thầm nghĩ trong lòng. Thấy vậy, Lâm Phong không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chỉ yên lặng nhìn nàng, thật lâu không nói.


Trong sương phòng, hai người, một người đứng, một người ngồi, đều có tâm tư của riêng mình, mà ngoài sương phòng, đứng ở cửa ra vào, Phù Cừ tràn ngập bi thương, thân thể cứng còng, mặc ột giọt lệ xẹt qua khóe mắt.


Thì ra là thế, thì ra là thế. . . . . .


Cay đắng nghiêm mặt, cười tự giễu, Phù Cừ trố mắt, hai mắt vô thần nhìn thẳng, tiếp đó chậm rãi xoay người.


Phù Cừ đến, Ngâm Tuyết trong phòng đã sớm biết được, chỉ có điều nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, bởi vì nàng vững tin, đối với điểm này, Dạ Lâm Phong cũng sớm đã biết rõ. Hắn đã không cố kỵ Phù Cừ, mà còn ở trước mặt nàng ta trực tiếp nói những chuyện này, như vậy hắn đã có mười phần nắm chắc vững tin, Phù Cừ chắc hắn sẽ không để lộ ra những chuyện tư mật này với người khác!


Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt xoay xoay cái ly trong tay, trầm mặc không nói. Mà trước mặt, Dạ Lâm Phong nhìn chằm chằm vào nàng, yên lặng tĩnh mịch. . . . . .


Chảy nước mắt, Phù Cừ yên lặng vô hồn cất bước, trái tim sớm đã chết lặng không còn chút cảm giác.


Hoàng hậu nhàn tản như nàng, có thể tùy ý đi đi lại lại khắp mọi nơi, cho nên khi nghe nói Lâm Phong đến Cần vương phủ đệ thì nàng liền vội vàng chạy đến.


Vốn chỉ muốn nhìn hắn thêm một cái, mặc dù biết hắn hôm nay đã không còn khả năng đón nhận nàng, nhưng bất luận thế nào, nàng vẫn không khống chế nổi sự xúc động trong lòng.


Có người nói, xúc động là ma quỷ! Những lời này, thật sự là hoàn toàn không sai. Nếu như nàng không xúc động, khắc chế không để ình chạy đến, ít nhất hôm nay trong lòng nàng, vẫn còn tồn tại một giấc mộng rất đẹp!


Chính là hôm nay, tỉnh mộng, cái gì cũng mất đi rồi, nghe mỗi chữ mỗi câu hắn thổ lộ thâm tình với người kia, từ nay về sau, nàng đã không còn tư cách gọi Dạ Lâm Phong dừng lại.


Tan nát, kết thúc, mất mát, tỉnh mộng. Chỉ còn một mình Phù Cừ mất hồn lạc phách đi ra ngoài cửa, mặc dù trên mặt còn treo nụ cười, nhưng trong hai tròng mắt, nước mắt lại liên tục tuôn rơi.


Từ biệt rồi, Lâm Phong! Đã xong rồi, tình yêu của nàng!


Mang theo đau lòng và ngơ ngẩn, Phù Cừ từng bước một trầm trọng đi về phía trước, không quay đau nhìn lại một lần.


Như vậy là tốt! Như vậy rất tốt! Thay vì hai bên đều thống khổ, không bằng để một mình nàng nhận lấy hết thảy, bởi vì ít nhất như vậy, trong những năm tháng sau này, khi nàng nhớ tới hắn, vẫn còn có thể nhớ tới khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của hắn . . . . . .


Trên mặt, rơi xuống hai hàng nước mắt, Phù Cừ mang theo lời chúc phúc, mang theo tuyệt vọng, chậm rãi bước ra cửa chính Cần vương phủ. Sau lưng, thân ảnh Điệp Vũ chậm rãi hiện ra, thấy được một mảnh ướt át kia, trong ánh mắt ướt đẫm lệ mà phức tạp. . . . . .


Trăng sáng từ sớm đã lặng lẽ bò lên trên không trung, theo sát là màn đêm hoàn toàn bao phủ mặt đất. Trong Cần vương phủ, Lãnh Hoài Vũ một mình ở trong thư phòng đọc sách, lúc này, cửa bị”két” một tiếng đẩy ra, Kiều Mạt Nhi một thân áo mỏng lập tức đi tới.




“Vương gia, sắc trời đã tối, nên nghỉ ngơi. . . . . .”




Yêu kiều kêu một tiếng, Kiều Mạt Nhi chậm rãi tới gần, trên gương mặt được trang điểm xinh đẹp, hiển lộ rõ dung nhan tuyệt sắc làm rung động lòng người.


“Công chúa đi ngủ đi, tạm thời bổn vương còn chưa muốn nghỉ ngơi.” Lạnh lùng buông một câu, nhíu mày, nghe Kiều Mạt Nhi nói xong…, Lãnh Hoài Vũ cũng không nhấc đầu lên đã từ chối thẳng.




“Vương gia, như vậy sao được ? Hôm nay chính là ngày thành thân của thiếp và chàng, động phòng hoa chúc, cực kỳ vui mừng, thiếp sao có thể một mình đi ngủ trước?”




Nghe Lãnh Hoài Vũ cự tuyệt, Kiều Mạt Nhi cũng không có cảm giác thất bại gì, mà là vô cùng hứng thú nhìn người trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác muốn chinh phục.




Nam tử lạnh lùng vô tâm, kiêu ngạo ngông nghênh như vậy, nếu trở thành nô lệ dưới váy nàng, cảnh tượng như vậy, thật đẹp biết bao a?




Kiều Mạt Nhi ảo tưởng đến cảnh tượng như vậy, càng nhìn càng cảm thấy Lãnh Hoài Vũ thuận mắt, vì vậy tâm tình vô cùng tốt, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt tươi cười đến cực hạn.




Dưới ánh nến, dáng người uyển chuyển Kiều Mạt Nhi lộ rõ gần như nhìn một cái là không sót thứ gì, nàng lại còn cố ý ưỡn ngực cong mông, vì vậy thoạt nhìn cả người nàng ta có vẻ quyến rũ đến trêu người.




Từ trước đến nay Kiều Mạt Nhi rất tự tin vào mị lực của mình, vươn tay, lời nói nhu hòa muốn đụng vào Lãnh Hoài Vũ: “Vương gia, đêm đã khuya, ngày đầu tiên Mạt Nhi đến vương phủ, làm sao chàng nỡ để cho thiếp một người vườn không nhà trống . . . . . .” lời nói ám hiệu, mập mờ…, khi tay Kiều Mạt Nhi sắp tiếp xúc với khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Hoài Vũ thì lúc này, Lãnh Hoài Vũ đột nhiên nắm lấy tay Kiều Mạt Nhi, đứng dậy, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhạt nói: “Công chúa, lời giống vậy, bổn vương không muốn nghe đến lần thứ hai.”




“A, Vương gia, chàng nắm đau Mạt Nhi rồi!”




Cổ tay bị quắp chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Mạt Nhi nhíu lại, đáng thương nói.




Chính là tiếc rằng Lãnh Hoài Vũ, cho tới bây giờ cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc! Hắn nắm chặt lấy Kiều Mạt Nhi, cước bộ đi ra ngoài vài bước, sau đó một tay buông ra, không để ý Kiều Mạt Nhi còn chưa kịp đứng vững, đã lạnh giọng mà nói: ” Mời công chúa trở về đi!”




“Vương gia, đêm nay chính là đêm động phòng của chúng ta!” Nắm cổ tay hơi đau nhức, Kiều Mạt Nhi có chí thì nên, không ngừng cố gắng, bộ dạng không đạt được mục đích thì không bỏ qua.




Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ không nói gì, chỉ châm chọc cười cười, đi thẳng trở lại vị trí của mình, không coi ai ra tiếp túc xem sách.




Kiều Mạt Nhi hơi tức giận, nhưng cũng chưa đạt tới tình trạng phẫn nộ, nàng tinh tường biết rõ người đàn ông này từ nay về sau sẽ là ông trời của nàng! Cho nên nàng không thể đắc tội hắn, mà phải chinh phục hắn, dùng cành cây cao của hắn mà cố gắng bò lên!




“Vương gia, Mạt Nhi đường xa đến đây, gánh vác quan hệ hòa hảo của hai nước! Hôm nay Mạt Nhi đã là người của chàng, chẳng lẽ Vương gia nhẫn tâm vào ngày đầu tiên này, đối xử với Mạt Nhi như vậy sao?”




Từng bước một đi đến trước mặt Lãnh Hoài Vũ, Kiều Mạt Nhi giả trang thanh thuần vô hại, định dùng bộ dạng này để đả động trái tim đối phương, hoàn toàn quên “Mỹ danh” của nàng sớm đã lan truyền khắp sáu nước, dù nàng ngụy trang như thế nào, cũng nhảy không ra vòng luẩn quẩn cố hữu.




Lãnh Hoài Vũ nghe Kiều Mạt Nhi nói…, mệt mỏi với sự dây dưa của nàng ta, vì vậy hắn lạnh lùng đứng lên, hai mắt nhìn thẳng về phía trước nói: “Công chúa cũng không phải là người của bổn vương. Tiếp công chúa nhập phủ, cũng là kế tạm thích ứng, không muốn công chúa ở cửa thành hứng gió lạnh. Vừa rồi bổn vương đã viết thư cho Kiều chủ, nói hành trình đến Tây thần lần này của công chúa sẽ chấm dứt rất nhanh, không quá vài ngày sau, sẽ lên đường về nước.”




Lãnh Hoài Vũ lạnh lùng đem cuộc đám hỏi với Kiều Mạt Nhi lần này, nói thành du lịch như nàng ta vẫn thường đi trước đây, mình là chủ nhân tiếp đãi, sau khi mời đến mấy ngày, liền muốn vui vẻ đưa tiễn nàng rời đi.




Thấy vậy, trong lòng Kiều Mạt Nhi cả kinh, không khỏi hỏi: “Ngươi nói cái gì?”




“Ý tứ của bổn vương rất rõ ràng, công chúa chỉ vào ở tạm trong phủ của bổn vương, cũng không có liên hệ gì với bổn vương, cho nên qua vài ngày nữa, bổn vương sẽ phái người đưa công chúa trở về!”




“Lãnh Hoài Vũ! Làm sao ngươi dám!” Vừa nghe lời này, Kiều Mạt Nhi tức giận mắng mỏ một tiếng! Mặc dù trong nội tâm nàng, rất muốn trở lại Kiều quốc, nhưng hậu quả do sự nhau khác giữa chủ động và bị động mang đến, nàng vẫn hiểu được!




Nếu như trước đây, Kiều chủ lên tiếng triệu nàng trở về, nàng sẽ vô cùng vui mừng, bởi vì việc đó nói rõ Kiều chủ vẫn còn quan tâm nàng, không nỡ nàng, địa vị của nàng vẫn còn.




Chính là hôm nay thì khác! Nàng vào Tây Thần, vào Cần vương phủ này rồi, cho thấy thân phận thị thiếp của nàng đã hình thành, nếu như lúc này nàng bị đuổi về Kiều quốc, không thể nghi ngờ chính là gián tiếp nói rõ nàng bị phu quân ghét bỏ, bị người ta đuổi trở về, triệt triệt để để trở thành oán phụ! Thế này bảo nàng sau này còn mặt mũi nào ngẩng đầu trước mặt người khác đây?




Vốn là người dễ xúc động, lại thêm tương lai chui vào ngõ cụt, lúc này ngực Kiều Mạt Nhi kịch liệt phập phồng, khuôn mặt tức giận đến đỏ lên: “Lãnh Hoài Vũ! Ngươi quả thực khinh người quá đáng!”




“Công chúa vì cớ gì lại nói ra lời ấy? Bổn vương vốn không có ý nạp công chúa, ngày hôm nay, công chúa chính là được mang vào Cần vương phủ, cũng không phải là tự mình đi tới, cho nên trên lý luận, cũng không tính là thị thiếp của bổn vương.”




Lãnh Hoài Vũ lạnh nhạt giải thích chuyện hôm nay, mỗi chữ mỗi câu, đều khiến Kiều Mạt Nhi lạnh toát từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, nàng thật sự không ngờ hóa ra hành động mình tưởng rằng là sự đãi ngộ đặc biệt, lại là bẫy rập người khác đã sớm giăng sẵn? Chuyện này làm cho lòng tự ái của nàng, nhận lấy sự đả kích nghiêm khắc!




“Lãnh Hoài Vũ! Ngươi tmd không phải người!” Biết mình đã triệt để bị đùa giỡn, lúc này Kiều Mạt Nhi ác độc từ trong miệng hung hăng rống ra những lời này, sau đó thở hào hển áp chế không nổi lửa giận trong lòng, xông lên như người đàn bà chanh chua, cắn xé Lãnh Hoài Vũ.




Nếu như Kiều Mạt Nhi là nam tử, hoặc là biết chút võ công, thì Lãnh Hoài Vũ hoàn toàn có thể đánh trả! Nhưng mà trước mắt, nàng lại là nữ tử phát điên, không biết chút võ công nào, làm cho hắn có chút khó xử.




Né tránh phòng ngừa móng vuốt của Kiều Mạt Nhi cào đến, Lãnh Hoài Vũ không nói gì, hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, làm đôi mắt hắn không khỏi hơi nhíu, thần sắc lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.




“Kiều Mạt Nhi, ngươi dừng tay!” Quát lạnh một tiếng, muốn ngăn lại, nhưng đã trễ! Chỉ nghe lời nói vừa vang lên, thì “roạt” một cái, cúi xuống xem xét, đúng là xiêm y trên ngực mình đã bị kéo hỏng một mảng lớn, lộ ra ấn ký hình giọt mưa màu đỏ trên da thịt màu đồng.




“Cút! Đừng để cho ta gặp lại ngươi!” Mạnh mẽ khoát tay, không chút khách khí một bả đẩy ngã người ngọc trên mặt đất, lúc này sắc mặt Lãnh Hoài Vũ lạnh lùng, hai mắt băng hàn.




“Giỏi lắm! Lãnh Hoài Vũ! Ngươi quá đáng lắm!” Nằm ở trên mặt đất, tức giận vì bị ném mạnh, Kiều Mạt Nhi cắn răng đứng dậy, vừa nghiêng đầu phất tay áo, giận đẩy cửa mà đi.




Đứng ở trong thư phòng, mặc cho xiêm y của mình loã lồ, Lãnh Hoài Vũ yên lặng không nói, cuối cùng, khóe miệng hắn cong lên, lạnh nhạt nói: “Các hạ có thể đi ra. . . . . .”




“Ai, thật nhàm chán a! Còn định xem đông cung sống? Hóa ra là một hồi đại chiến gãi ngứa. . . . . .”




Nghe Lãnh Hoài Vũ nói…, một tiếng chế nhạo vang lên, ngay sau đó một đạo thân ảnh từ trên xà nhà nhảy xuống, vui cười híp hai con ngươi, vẻ mặt nghiền ngẫm.




“Đùa giỡn vui không?” Thấy người tới, Lãnh Hoài Vũ cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ nhếch mày, thản nhiên nói.




“Cũng tàm tạm, chính là thiếu một chút kịch tính!” Nghe hắn nói như vậy, thân ảnh cười cười đáp lại, dung nhan tuyệt mỹ dưới lớp sa mỏng, lúc này đang hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.




Lãnh Hoài Vũ tự nhiên không hiểu câu “Thiếu một chút kịch tính” của nàng, một tay chắp sau lưng, không để ý trước ngực lõa lồ, hé miệng lên tiếng hỏi: “Nàng là do ngươi xui khiến tới đây?”




“Ta xúi giục? Cần vương điện hạ xem trọng ta như vậy sao? Cho là ta có năng lực lớn đến vậy?”




“Nói như thế, là ta đánh giá Kiều Mạt Nhi quá cao rồi.”




“Đáp án rất rõ ràng, không phải sao?” Một hỏi một đáp, nàng chế nhạo trào phúng, Lãnh Hoài Vũ trầm mặc bình tĩnh.




“A, không biết các hạ nhiều lần cố ý tiếp cận ta, rốt cuộc trong lòng có mục đích gì? Có thể nói ta nghe không?” Nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mặt, trên khuôn mặt ba phần trêu đùa, ba phần bình tĩnh, hai mắt Lãnh Hoài Vũ nhìn thẳng, trong đôi mắt đầy thâm ý.




“Không phải ngươi cũng đã sớm đoán được sao? Cần gì phải hỏi nhiều?” Cười nhạt đi đến cái ghế bên cạnh, Tống Ngâm Tuyết xoay người một cái thật xinh đẹp, tiếp đó ưu nhã ngồi xuống, hai mắt thẳng tắp đối mặt.




“Không phải Cần vương điện hạ đã sớm biết mưu đồ của ta, cho nên mới phải cố ý giả bộ như bị Kiều Mạt Nhi xé rách xiêm y, lộ ra ấn ký gia truyền của ngài sao? Ha ha!”




Nhìn ấn ký hình giọt mưa đỏ thắm trên ngực Lãnh Hoài Vũ, khóe môi Tống Ngâm Tuyết khẽ cong lên, ý vị sâu xa nói: “Cần vương điện hạ thực là người thông minh, chỉ cần đoán liền biết ta là vì cái mà đến! Chỉ có điều khó hiểu là, tại sao điện hạ vững tin ta không có địch ý như thế? Con thẳng thắn thành khẩn tiết lộ chuyện tư mật cho ta?”




“Ngươi là người thông minh, cho nên liên hệ với ngươi, không cần quanh co lòng vòng! Nếu như Tống Vũ Thiên thật sự phái người tới, vậy cũng không cần quay vòng vòng ám hiệu với ta như vậy, trực tiếp phái thích khách đến là được.”




Bình tĩnh nghiêm mặt, Lãnh Hoài Vũ chậm rãi nói, hai mắt hắn chăm chú nhìn Tống Ngâm Tuyết chằm chằm, trong mắt có một loại thần thái chắc chắn, tự tin.




“Không tệ, thật là không tệ! Cần vương Lãnh Hoài Vũ, đúng là một người hiếm thấy!” Gật đầu mà cười, càng thêm khẳng định, khi Tống Ngâm Tuyết nói chuyện, không khỏi vỗ tay.




Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ cũng không nói tiếp, chỉ là trầm mặc nhìn nàng, sau đó chậm rãi mở miệng: “Đã như vầy, có thể xin các hạ công bố thân phận, dùng thành ý để trao đổi được không?”




“Đương nhiên!” Cười một tiếng đáp ứng, hai mắt Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý vươn tay kéo nhẹ cái khăn che mặt của mình xuống, sau đó lộ ra gương mặt diễm lệ tuyệt thế không nhiễm bụi trần của nàng, dưới ánh nến, chập chờn ẩn hiện.




“Bộ dạng khá lắm! Phong tư khá lắm! Không thể tưởng tượng được thiên hạ này, lại có dung nhan nghiêng thành tuyệt sắc cỡ như các hạ!” Hai mắt nhìn thẳng vào người ngọc, lại phát hiện mình chuyển tầm mắt đi không nổi.




Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không cho là đúng cười cười, sau đó nửa vui đùa mà nói: “Cũng thường, cũng thường! Ngài không phải là người đầu tiên nói như vậy.”




“Hay lắm! Rất thẳng thắn! Thống khoái!”




Khẽ nhíu mày, Lãnh Hoài Vũ tán thưởng, sau đó gương mặt hắn lại quay về vẻ thản nhiên, trực tiếp nói vào việc chính: “Như vậy xin hỏi tính danh của các hạ. . . . .”




“Tống Ngâm Tuyết!”




“Tống của Tống Ngâm Tuyết! Ngâm của Tống Ngâm Tuyết! Tuyết của Tống Ngâm Tuyết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom